Chương 17 VỤ XÉT XỬ VÀ CHIẾC KHUY TRÊN THẮT LƯNG
Về đến khách sạn, Stephanie vẫn lẩm bẩm điều quyết tâm ấy: “Phải bám chắc cách lập luận đó! Bọn thổ dân mưu giết tù nhân nhằm mục đích cướp của!” Và để đạt mục đích đó, Stephanie càng phải tỏ thái độ tươi vui, niềm nở với tất cả mọi người, tỏ ra rằng nàng coi chuyện Yann Kendelec bị bắt chỉ là một sự lầm lẫn. Chẳng bao lâu, mọi thứ sáng tỏ và anh sẽ được thả.
Dọc đường, gặp ai Stephanie cũng dừng lại niềm nở chào hỏi. Nàng ghé vào hiệu may, cửa hàng bán mỹ phẩm mua vài thứ. Chỉ khi về phòng khách sạn, đóng cửa lại, Stephanie mới nằm lăn ra giường khóc thổn thức! Nàng thấy mình quá cô đơn. Aimé không có ở đây. Yves Kendelec cũng không có nốt. Còn mỗi Yann thì bây giờ lại bị bắt. Nàng sẽ phải chiến đấu một mình!
Buổi tối, Stephanie mặc thật sang xuống phòng ăn. Nàng vui vẻ trò chuyện với những người quen biết, không để lộ chút nào nỗi đau đớn trong lòng.
Hôm sau Stephanie đến văn phòng công ty tiếp tục làm việc. Lao vào công việc, đầu óc nàng nhẹ đi đôi chút. Lúc nhìn thấy John Doolitt mải mê nghiên cứu tài liệu, Stephanie bỗng nẩy ra một ý.
- John, anh biết ông Yann Kendelec bị bắt rồi chứ?
- Biết, thưa phu nhân Dytteville. Thật là một lầm lẫn đáng tiếc. Tôi có thể làm gì giúp phu nhân? Nếu làm được, tôi không tiếc công tiếc sức.
Nàng nhìn chàng trai tóc vàng non trẻ, nghĩ đến những khẩu súng đang nằm dưới khoang tàu Maraamu. Cậu này có thể giúp nàng chuyển số súng ấy cho Atai. Sau khi nhận được súng, chắc chắn Atai sẽ thả ông già Yves Kendelec và Aimé về.
- Nếu vậy, tôi nhờ anh một việc...
Sáng sớm hôm sau, tàu Maraamu rời cảng Nouméa. Trên tàu có John Doolitt, Maurice, Napoleon và Maru, một thổ dân Canaqune rất thông thạo địa hình trên đảo.
Ba ngày sau, ông già Yves Kendelec ngồi trên kiệu do hai con ngựa thồ như thường lệ, đến khách sạn. Vậy là tàu Maraamu chưa đến được nơi đó. Được nhân viên khách sạn báo tin, lúc đó chưa đến 6 giờ sáng, Stephanie vội vã khoác tấm áo choàng trong nhà hấp tấp chạy xuống thang gác. Ông già vẫn ngồi trên kiệu đợi nàng:
- Tôi đến văn phòng công ty và đợi bà tại đó.
- Cụ đã biết chuyện?
- Atai bảo tôi về để cứu Yann. Bà đến văn phòng ta sẽ bàn công việc.
Stephanie nhìn theo ông già xa dần, với Alfred và Claude dắt hai con ngựa.
Nửa giờ sau Stephanie đã đến văn phòng công ty Dytteville, trong lòng nhẹ nhõm vì nàng tin rằng ông cụ Yves đủ khôn ngoan và sức mạnh để cứu Yann, con trai ông cụ.
- Tôi về đây để khai báo. Atai đồng ý nhận toàn bộ trách nhiệm về vụ tấn công trại giam Nera.
- Nhưng cụ có những bằng chứng nào?
- Lời hứa của tôi.
Đột nhiên Stephanie chợt hiểu ông cụ lầm tưởng không cần ai hoặc thứ gì hỗ trợ. Cuộc gặp gỡ chiều hôm đó tại văn phòng bộ chỉ huy quân sự đảo đóng trong pháo đài đã chứng thực thêm nhận định của nàng.
Nghe báo ông già Yves Kendelec đến, viên chỉ huy quân sự đảo lập tức sai gia nhân mời vào.
- Tôi rất mừng thấy cụ trở về, thưa cụ Yves Kendelec.
- Con trai tôi hoàn toàn vô tội.
- Tôi rất muốn tin lời cụ, nhưng cũng muốn được biết căn cứ vào đâu cụ tin như vậy?
- Atai nói với tôi. Ông ta nhờ tôi thay mặt ông ta đến đây.
- Thưa cụ Yves Kendelec, tôi rất tiếc là tôi chưa thể coi như thế đã đủ. Phu nhân Dytteville có mặt ở đây sẽ chứng thực là tôi hoàn toàn không tin vào lời của bọn thổ dân Canaque và bọn lai. Tôi cũng không tin chút gì vào lời khai của bọn săn tù trốn trại. Cụ không có mặt hôm đó tại khu vực trại giam Nera. Phu nhân Dytteville cũng không bị ai khai là đã nhìn thấy có mặt tại đó. Chỉ viên hạ sĩ Iugrain nhận diện được ông Yann Kendelec và chúng tôi buộc phải bắt giam con trai cụ. Nhưng nếu bây giờ ông Atai, với tư cách là thủ lĩnh...
Stephanie khẽ nói:
- Thưa ngài, nếu ông ấy đến thì ngài có bắt giam ông ấy không?
- Thưa phu nhân thân mến, tất nhiên tôi sẽ bắt giam, nhưng sau khi ông ấy đã khai đầy đủ. Có lẽ tôi nói thế này làm phu nhân có phần ngạc nhiên, nhưng tôi đánh giá lời hứa của ông Atai, với tư cách là thủ lĩnh, đồng thời là giáo chủ, giá trị ngang với lời hứa của bản thân tôi. Nhưng phu nhân có tin ông Atai sẽ đến đây không?
Viên chỉ huy quân sự đảo hỏi như thể Stephanie có thể gặp và trò chuyện dễ dàng với vị thủ lĩnh của thổ dân Canaque kia.
Stephanie lập tức tránh ra khỏi cái bẫy giăng sẵn:
- Ông thừa biết tôi đã trốn khỏi nơi ông Atai giam giữ tôi. Vậy làm sao tôi có thể liên hệ với ông ta được? Ông Atai đang căm giận tôi là đã đánh lừa ông ta để trốn đi.
Stephanie giật mình khi ông già Yves lên tiếng:
- Phu nhân Dytteville thân mến, ta phải nói rằng con đã lầm. Atai không hề căm ghét con. Ta bảo đảm với con như thế.
Viên chỉ huy quân sự đảo nghiêng mình kính cẩn nội:
- Vậy là ông Atai đã xóa chuyện đó cho phu nhân và phu nhân hoàn toàn có thể giáp mặt ông ta.
Thì ra viên chỉ huy đề ra một sự mua bán. Nếu Atai nộp mình thì ta sẽ thả Yann nhưng ông ta phải nộp mạng và ta sẽ bắt giam ông ta. Mạng đổi mạng!
Viên chỉ huy đâu có biết bằng làm việc đó ông ta đã xúc phạm Stephanie và nàng tự nhủ, sẽ bất chấp công lý, bất chấp tòa án quân sự, bất chấp mọi thứ, quyết tìm cho ra bằng chứng để giải thoát Yann. Nàng nói:
- Nếu tôi có thể gặp được Atai, nếu tôi có khả năng thuyết phục ông ta đến trình diện tại đây và ông ta đến, tôi sẽ trói ông ta, nhét giẻ vào miệng ông ta, giấu trong phòng khách sạn của tôi. Tôi sẽ không nộp bất cứ ai cho ngài hết. Tôi sẽ không để ông ta bị rơi đầu.
- Cho dù phu nhân biết phu nhân làm thế, ông Yann Kendelec sẽ phải ra pháp trường và nhận mười hai viên đạn vào ngực? - Viên chỉ huy quân sự đảo giận dữ nói.
Stephanie đã chọc tức ông ta và bây giờ nàng nói quả quyết:
- Ông không dám bắn Yann Kendelec! Anh ấy vô tội.
Viên chỉ huy đã lấy lại được bình tĩnh. Nhưng đồng thời trong óc ông ta lại lóe lên điều hồ nghi: “Hay là lúc đó họ đang lênh đênh trên biển thật?”
Đoán được dòng ý nghĩ trong óc viên chỉ huy, Stephanie nói luôn:
- Tôi mong rằng công lý phải được thực hiện theo đúng mọi bước đi. Vụ án nhỏ xíu đang chứa đầy những lầm lẫn. Ngài không thể buộc tội một người chỉ vì một kẻ căm thù đâm mất trí nhận diện. Tôi xin sẵn sàng cung cấp tất cả những thông tin nào tôi biết để giúp ngài điều tra chính xác vụ án.
Stephanie nói xong, đi thẳng ra cửa, vẫy Alfred và Claude, yêu cầu chúng đưa ông già Yves ra khỏi pháo đài. Nàng thầm quyết định phải tách ông già ra khỏi vụ án này.
Suốt hôm đó, ở mọi nơi, mọi chốn, Stephanie lại trở thành người phụ nữ duyên dáng tươi vui như mọi khi. Chỉ đến lúc về phòng, khi đi ngang qua Yolande, nàng mới khẽ nói:
- Đến phòng tôi...
Stephanie cần khóc cho thỏa, cần nói cho thỏa. Mà ngoài Yolande, nàng còn ai để tin cậy? Stephanie tự thấy không đủ sức chịu đựng nổi nỗi cô đơn và bây giờ đối với nàng, Yolande gần như John, phần nào như Pompette, như mẹ chồng nàng, bà Francoise Dytteville.
Yolande không hiểu gì hết, nhưng cô ta thông cảm và yêu quí Stephanie. Yolande tin nàng, tin Yann. Cô ta mong muốn sự công bằng và đặc biệt cô ta tin ở tình yêu.
Viên chỉ huy quân sự đảo đã không để phí thời gian. Trong vòng ba tuần lễ, ông ta thu thập được đầy đủ thông tin để dựng lại toàn bộ vụ tấn công trại giam và giải thoát tù nhân, căn cứ vào hạ sĩ Iugrain và mấy cai ngục sống sót. Stephanie không thể bổ sung được gì vì nàng “đang ở ngoài biển” nên không thể biết được. Đám thổ dân Canaque của Atai đã cướp hết mọi đồ đạc, nồi niêu xoong chảo trong trại.
Stephanie nói với viên chỉ huy quân sự đảo:
- Ngài thấy đấy. Bọn thổ dân Canaque đến là để cướp, và chúng sợ tù nhân khai báo nên đã giả vờ giải thoát cho họ rồi giết họ bằng cách dìm đắm tàu Lifou.
- Đúng thế, chúng cướp nhưng dưới sự chỉ huy của ông Yann Kendelec - viên hạ sĩ Iugrain cãi.
- Ông lầm rồi, ông hạ sĩ.
- Phu nhân hãy chứng minh là tôi lầm xem nào?
Hôm nào y cũng nói vẫn một câu đó và Stephanie đành im lặng vì không sao chứng minh được là y sai.
Ba ngày nữa sẽ mở phiên tòa. Khắp thủ phủ Nouméa đâu đâu cũng bàn tán xôn xao. Stephanie biết thành phần của thẩm phán. Một số đứng về phía Yann, một số chống lại anh. Stephanie giữ thật khéo léo để không ai nghi nàng đang tác động vào các thẩm phán. Điều nàng cần chứng minh là nhận diện của Iugrain sai, viên hạ sĩ đã nhìn lầm, là do đêm tối, y đã không nhớ rõ.
Ban ngày vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh, vui tươi duyên dáng, chỉ ban đêm Stephanie mới được khóc lóc, đau khổ cho vơi nhẹ nỗi lòng. Nàng gầy đi rất nhiều. Để che giấu da mặt tái xanh, nàng phải trang điểm rất kỹ. Một buổi sáng Maurice đến tìm nàng, báo tin Atai đã nhận đủ số súng và ông ta sẵn sàng làm mọi thứ để giúp đỡ nàng. Nhưng ông ta không thể làm gì được.
- Thưa phu nhân Stephanie. Bà hãy làm tất cả những gì có thể làm được và phải cứu bằng được tính mạng của cha cháu.
- Nhất định ta sẽ cứu được Yann. Thế còn John thì hiện giờ ra sao?
- Cháu biết ông Becave sắp được thả về. Họ thử súng xong sẽ thả ông ấy. Còn anh John thì sắp nghiên cứu xong mỏ Thio, cũng sắp về đây.
- Ta không muốn John Doolitt có mặt ở Nouméa trong thời gian này. Cậu hãy bảo anh ta ở lại Thio hoặc sang kiểm tra mỏ nào khác cũng được. Đừng về đây vội!
Stephanie không muốn John, thậm chí cả Maurice, Napoleon có mặt ở đây trong thời gian này. Nàng lo khi bị tòa hỏi, một trong ba người đó chỉ cần nói hớ một câu là hỏng hết mọi việc.
Stephanie đã tính đến chuyện nếu Yann bị kết án, Nàng sẽ tìm cách tạo điều kiện cho anh vượt ngục. Ba ngày chờ đợi là ba ngày căng thẳng khủng khiếp. Đầu óc nàng lúc nào cũng như trống rỗng. Nàng không nghĩ được gì hết, không làm được gì hết.
Hai giờ sáng, Stephanie đột nhiên nẩy ra một ý nghĩ. Nàng băng ra khỏi khách sạn, tìm đến làng Kendelec, dắt con ngựa và nhảy lên yên, phóng đi giữa đêm tối. Cách cuối cùng! Dàn cảnh cuối cùng nàng thực hiện để hi vọng một cơ may xoay chuyển tình thế. Stephanie phi ngựa đi một mình, vó ngựa đập trên nền đất mềm, băng qua những đồng cỏ hoang vu.
Hôm sau; khắp thủ phủ Nouméa sửng sốt nghe tin phu nhân Dytteville biến mất. Không một mảnh giấy để lại. Không một dấu vết. Stephanie đột nhiên biến mất tăm. Người ta tiến hành tìm kiếm nàng. Người ta đưa ra các giả thiết, mà giả thiết chính là Stephanie trốn đi để khỏi phải ngồi dự phiên tòa, nghe tòa kết án người tình. Thậm chí có người còn đưa ra giả thiết là Stephanie đi liên hệ với các bộ lạc thổ dân Canaque để tổ chức một cuộc tấn công pháo đài Nouméa.
Ngày hôm sau vẫn chưa thấy tăm hơi Stephanie đâu. Ngày hôm sau nữa là ngày mở phiên tòa xét xử.
Mờ sáng, khắp thủ phủ Nouméa đã ầm ầm. Mọi người đổ ra đường. Đâu cũng đông chật những người là người. Pháo đài như bị bao vây kín. Không khí náo động đến nỗi viên chỉ huy quân sự đảo phải phái các đơn vị quân đội đến giữ trật tự và yêu cầu lực lượng cảnh sát trợ giúp. Các phạm nhân quét dọn trên các đường phố được cho nghỉ hôm nay để về trại giam, cho đường phố đỡ đông và nhốn nháo quá mức.
Tám giờ năm mươi phút, đột nhiên người ta thấy Stephanie cưỡi ngựa đến quảng trường trước mặt tòa án binh. Theo sau nàng là khoảng hai chục kỵ sĩ. Nàng dẫn đầu đoàn kỵ sĩ tiến vào giữa quảng trường đang đông nghịt. Nàng nhảy xuống lưng ngựa. Mọi người đứng lặng giơ tay chào nàng. Không một tiếng hò hét. Tất cả đều im lặng, môi họ mấp máy tên nàng.
Stephanie mỉm cười hơi nghiêng đầu đáp lễ. Hai tay nắm tà váy đầy bụi và nhàu nát, vẻ mặt mệt mỏi, nàng bước qua cổng vào tòa nhà xét xử. Tên nàng được mọi người thì thầm. Bây giờ tiếng thì thầm lan cả tới những người đứng ngoài hành lang phòng xét xử. Và khi nàng bước vào gian hội trường rộng lớn đông nghịt thì tiếng ồn ào vang lên.
- Phu nhân Dytteville!
- Bà ta đã về rồi kìa!
- Bà ta từ đâu đến thế nhỉ?
- Ôi, áo bà ta nhàu nát và lấm lem bùn đất!
- Trông bà ta có vẻ như kiệt sức!
Mà đúng vậy, trông vẻ ngoài thì đúng là nàng rất mệt. Nàng chưa kịp thay quần áo, chưa kịp rửa ráy, chưa kịp trang điểm, chưa kịp làm lại đầu tóc! Nhưng về tinh thần Stephanie hết sức tỉnh táo. Nàng đã sẵn sàng diễn vai kịch mà nàng đã quyết định lựa chọn.
Stephanie không nhìn ai cụ thể. Nàng chỉ đưa mắt nhìn khắp mọi người, tay vén mớ tóc rũ xuống mắt. Mắt nàng đờ đẫn, thản nhiên nhìn đám người vây quanh, nhìn lên trần cao vút, nhìn những bức tường lạnh lẽo, nhìn lên bục nơi kê bàn của hội đồng xét xử.
Phiên tòa khai mạc với đầy đủ nghi thức. Lần lượt các thành viên hội đồng bước ra sân khấu, các trạng sư, các công tố...
Stephanie thản nhiên chờ đợi. Khi Yann bị giải đến trước vành móng ngựa, nàng đưa mắt nhìn anh, một cái nhìn bốc lửa và như thầm bảo người tình “Anh yên tâm!”.
- Phu nhân Dytteville!
“Đến lượt mình đây!” Stephanie thầm nghĩ.
Nàng bước lên phía trước, trịnh trọng nói:
- Thưa quí tòa! Tôi không có gì bổ sung thêm những điều ông Yann Kendelec đã khai. Hai chúng tôi hôm đó đều đang trên tàu Maraamu, lênh đênh trên biển đã được ba ngày. Tuy nhiên nếu tòa cho phép, xin cho tôi đưa nhân chứng vào.
- Nhân chứng? Nhưng chưa thấy bà đăng ký tên tuổi của họ?
- Vâng, thưa ngài chỉ huy quân sự đảo. Bởi trước đây tôi chưa có.
- Nhân chứng giờ phút cuối cùng? Thôi được, luật tố tụng cho phép như vậy. Mời bà - viên chỉ huy nói giọng cáu kỉnh.
- Đây là một bằng chứng thì đúng hơn là nhân chứng. Xin tòa cho phép tôi ra mời vào. Tôi chỉ xin hai phút thôi. Đây là chuyện sống chết của một con người, thưa ngài chỉ huy.
Cử tọa trong hội trường ồn ào bàn tán. Các thành viên hội đồng xét xử thì thầm hỏi nhau. Hạ sĩ Iugrain nhún vai. Các thẩm ván, công tố viên, trạng sư, thư ký phiên tòa đưa mắt nhìn nhau chưa hiểu gì hết.
- Tòa cho phép, thưa phu nhân Dytteville.
Stephanie bước nhanh ra cổng chính. Khắp hội trường im phăng phắc chờ đợi. Lần đầu tiên trong đời, Stephanie hiểu được thế nào là đám đông và sự im lặng hồi hộp của họ biểu hiệu như thế nào. Tất cả đều như nín thở, mắt nhìn ra phía cửa chính, sắp có chuyện đặc biệt đây! Chắc người sắp bước vào là thủ phạm của vụ án này. Thủ phạm thực sự!
Đến cửa, Stephanie quay đầu lại.
- Bằng chứng của tôi gồm hơi nhiều người. Xin phép tòa, vì tôi không thể làm khác. Xin các vị vui lòng đứng dẹp sang hai bên để “bằng chứng” của tôi vào.
Viên chỉ huy quân sự đảo ra hiệu cho binh lính và cảnh sát. Hai tốp binh sĩ dẹp lối đi giữa hội trường để đón những người của Stephanie. Một sĩ quan và hai binh sĩ đứng đề phòng ngay sau lưng Stephanie.
Chưa đầy hai phút, Stephanie đã bước vào, theo sau nàng là gần chục người đàn ông, tất cả đều mặc y hệt nhau: mũ rộng vành trên đầu, khăn tay buộc che nửa dưới mặt, chỉ để hở cặp mắt. Stephanie bước lên trước mặt hội đồng xét xử, theo sau nàng là đoàn người quái gở kia.
Viên chỉ huy quân sự đảo ngồi ghế chủ tọa phiên tòa cau mặt:
- Phu nhân định lăng mạ hội đồng xét xử hay sao? Đám người kia sao lại ăn mặc như hội hóa trang thế?
- Xin tòa cho tôi được đặt câu hỏi với nhân chứng Iugrain.
- Được, nhưng phu nhân hỏi gì thì hỏi nhanh lên.
- Thưa ông hạ sĩ. Ông khẳng định là chỉ có một người ăn vận giống như hai chục người có mặt ở đây, đã chỉ huy đám thổ dân Canaque tấn công trại giam. Ông nhận dạng qua đôi mắt. Nhưng tất cả gần hai chục, người này cũng có mặt nâu. Họ đều có vóc người gần tương tự như vóc người ông Yann Kendelec. Vậy ông có dám chắc chỉ cặp mắt ông Kendelec mới đúng là cặp mắt người đã trói ông hôm xẩy ra vụ án không? Thứ hai, ông bảo nhận ra được người chủ mưu, chỉ huy đám chiến binh của Atai qua giọng nói. Ông có thể nghe tất cả giọng của những người này. Xin ông cho biết hôm đó, ông nghe thấy câu thế nào? Mấy câu và cụ thể là gì?
Viên hạ sĩ đáng thương bối rối đưa mắt nhìn xung quanh cầu cứu.
Viên chỉ huy chủ tọa phiên tòa hỏi:
- Nhân chứng trả lời đi! Hôm đó ông nghe thấy được câu gì, hạ sĩ Iugrain?
- Tôi chỉ nghe thấy người đó nói có hai chữ “Đi ra!”
Stephanie quay sang những người đàn ông chủ trại đi theo nàng.
- Vậy là ông nghe thấy có hai chữ ngắn ngủi “Đi ra!” Tôi nghĩ chỉ qua hai chữ ngắn ngủi đó làm sao ông xác định được đặc điểm, âm sắc của người nói. Hai chữ “Đi ra!” có thể nói bằng nhiều giọng hết sức khác nhau, đấy là chưa kể có thể đó là tiếng thét, tiếng quát! Vậy ông làm sao khẳng định một giọng nói của ai đó đã phát ra hai tiếng ngắn ngủi đó?
- Tấm khăn bịt mặt của hắn hôm đó là khăn trắng! viên hạ sĩ bối rối hét lên.
- Tôi không biết nó mầu trắng hay mầu gì, vì tôi không có mặt ở đó bấy giờ. Ông nói trắng thì biết là trắng, nhưng điều đó chưa có gì chứng thực tấm khăn trắng đó của ông Yann Kendelec. Bao nhiêu người có thể che mặt bằng khăn trắng! Tại tôi không biết hôm ấy ông nhìn thấy tên đó che khăn trắng. Nếu biết, tôi yêu cầu hai chục ông đi theo tôi hôm nay đều bị mặt bằng khăn trắng thì ông sẽ thấy việc nhận dạng của ông rất dễ lầm. Đêm khuya, tên gian đó bất ngờ hiện ra dưới ánh đèn dầu tù mù, lại chỉ trong vài giây đồng hồ và nói có hai chữ ngắn ngủi “Đi ra!” Vậy làm sao ông nhớ được để nhận diện và nhận biết giọng nói của một con người. Ông xác nhận hồ đồ như vậy để đẩy một con người chết oan, ông không thấy lương tâm cắn rứt sao, ông hạ sĩ Iugrain?
- Iugrain! Trả lời đi chứ? Viên chỉ huy quân sự đảo thúc.
- Thưa ngài chỉ huy... Tôi không biết nữa. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên sao?
- Tôi có cảm giác chính là ông ta... Hình như thế...
Stephanie lên tiếng, nghiêm nghị và chậm rãi:
- “Có cảm giác”, “hình như”... Tôi nghĩ tòa không thể căn cứ vào một sự phỏng đoán để xét xử một bị cáo. Nhưng thôi được, thưa ông hạ sĩ Iugrain, tôi xin lỗi, ông có thể thề trước tính mệnh của vợ ông, các con ông, trước kinh thánh, trước danh dự của ông về lời khai của ông không?
Hạ sĩ Iugrain đứng đực ra như phỗng. Anh ta không nhìn Stephanie mà nhìn các quan tòa, các thư ký rồi nói giọng thảm hại:
- Xin quan chỉ huy tha tội, xin lỗi các vị. Tôi không thể thề được. Tôi không còn biết thế nào nữa. Tôi nghĩ rằng chính ông ta nhưng bây giờ nhìn hai chục con người ăn mặc đúng như thế, cặp mắt đúng như thế tôi đâm bối rối. Tôi chỉ biết khai thế thôi, còn bảo thề thì tôi không thể thề...
Stephanie đã làm một động tác quyết liệt. Nàng không còn cách nào khác. Phải cứu Yann bằng bất cứ giá nào. Đành phải khai gian và nàng đã thành công trong việc làm rối trí một hạ sĩ quan khốn khổ. Stephanie đâu muốn thế, nhưng nàng buộc phải làm thế. Vì thứ công lý còn cao hơn công lý của pháp luật, đó là công lý của tình yêu, của lòng nhân đạo đối với những kẻ trót phạm tội.
- Tôi không thể thề được - hạ sĩ Iugrain vừa nói xong thì toàn thể hội trường ồ lên.
Người ta chen lấn đến chúc mừng Stephanie, khen ngợi nàng, bắt tay nàng. Nhưng Stephanie vẫn cố dướn người lên nhìn Yann lúc này đang được hai cảnh binh đưa ra khỏi hội trường.
Đầu óc căng thẳng đến cực độ, nàng không thể chịu đựng thêm được nữa. Stephanie luồn lách cố trốn ra khỏi nơi này thật nhanh. Ra đến cổng tòa nhà, nàng nhảy lên lưng ngựa. Gần hai chục “bằng chứng” cũng lên ngựa phi theo nàng. Đến khách sạn, nàng nhảy xuống đất lao vào nhà.
Stephanie chỉ kịp hét lên với ông giám đốc khách sạn Coqfigue:
- Tiếp đãi họ giúp tôi!
Stephanie chạy lên cầu thang, biến mất. Và nàng để mặc các ân nhân của nàng vui vẻ ăn nhậu trong phòng ăn đầy chật dân thị trấn Nouméa đến xem.
***
Sau một giấc ngủ mê mệt, Stephanie thức dậy đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài phố. Nàng vén rèm cửa sổ nhìn xuống. Dân chúng đứng chật trên đường hò reo tên nàng và tên Yann.
Stephanie quay vào, bắt đầu trang điểm. Bỗng nàng thấy tiếng chân bước trên thang gác. Chân anh! Nàng không thể lầm được tiếng bước chân quen thuộc ấy. Tiếp đó tiếng đập cửa và tiếng thét:
- Stephanie! Mở ra cho anh! Stephanie!
Cửa vừa mở, Stephanie đã lao vào anh, ôm chặt. Miệng áp miệng, ngực đè ngực, hai bắp đùi quấn vào nhau, họ ngấu nghiến nhau. Bên ngoài, dưới đường phố, tiếng gào thét theo nhịp vẫn vọng lên:
- Y-an-Ste-pha-nie! Y-an-Ste-pha-nie!
Stephanie tưởng như ngạt thở dưới tấm thân vạm vỡ của người tình. Nàng không biết hai người đã cởi hết áo quần nhau từ bao giờ và họ đã làm tình với nhau chưa. Chỉ biết lúc này, khi Stephanie đã hơi hoàn hồn, nàng thấy Yann nằm đè lên người nàng. Anh nhìn nàng đắm đuối.
- Stephanie! Em đã cứu sống anh... Ôi, lúc em xuất hiện ở tòa, trong bộ váy áo nhàu nát, lấm lem, tóc rối bù, mặt tái nhợt trông em mới đẹp làm sao! Em có hai vẻ đẹp: một vẻ đẹp đài các và một vẻ đẹp chinh chiến! Và anh mê cả hai vẻ đẹp ấy của em!
- Yann! Ngày mai chúng ta hãy đi khỏi đây.
- Đi đâu?
- Nếu chúng mình ở lại, sẽ bao nhiêu tiệc tùng chiêu đãi, sẽ bao nhiêu người mời. Và sẽ không lúc nào rảnh rỗi để tận hưởng nhau. Em ngán tất cả những thứ đó rồi. Em muốn chúng ta trốn đi nơi nào đó ít lâu, thật xa, để chỉ có hai ta, em và anh!
- Vậy ta đi Thio!
- Đúng đấy. Hôm trước em định đi thăm các mỏ kền mà vừa đến Thio, chưa kịp xuống mỏ xem thì đã bị bắt cóc. Và từ ngày đó bao nhiêu chuyện liên tiếp xảy ra. Bây giờ em muốn làm tiếp công việc bỏ dở ngày đó! Ta sẽ đi Thio. Đi bằng đường bộ về bằng đường thủy. Tàu Maramu hiện đang thả neo ở đó đợi chúng ta.
- Cha anh rút về làng nghỉ ngơi rồi. Tại đó sẽ không có mấy ai nữa.
Có tiếng gõ cửa. Đấy là nhân viên khách sạn mang điểm tâm lên phòng cho nàng.
- Cứ vào - Stephanie nói to.
Cửa mở. Aimé hiện ra tay bưng khay điểm tâm.
Stephanie sững sờ.
- Ôi, Aimé! - Nàng không nói thêm được gì nữa.
Aimé điềm nhiên nói:
- Bà chủ sửng sốt làm tôi ngạc nhiên đấy. Tôi đi vắng ít lâu rồi về thì có gì lạ đâu?
Giọng nói Aimé điềm tĩnh. Stephanie thừa biết anh ta xúc động ghê gớm nhưng cố giấu đi nỗi xúc động ấy. Nàng và Aimé biết nhau quá rõ, sống với nhau suốt từ thuở nhỏ cho đến nay, còn giấu được nhau điều gì? Tình cảm giữa họ thật tự nhiên, bản năng, không cần phải củng cố cũng vẫn bền chặt.
- Bỏ cái giọng ấy đi. Anh về đây từ lúc nào?
- Cách đây vài tiếng đồng hồ. Đêm qua tôi đi suốt đêm cùng với Eugénie. Atai đã ban phước cho chúng tôi lúc hai chúng tôi lên đường.
Stephanie cười vui vẻ:
- Eugénie? Cô ấy bám anh gớm nhỉ?
- Tôi cần cô ấy dẫn đi kẻo lạc đường. Và thưa bà chủ, tôi đã thuyết phục được cô ấy tiếp tục làm cho bà chủ ở văn phòng công ty như trước.
- Tốt lắm. Anh về đây lúc này là rất hay. Ngày mai chúng ta sẽ đi mỏ Thio.
- Bà chủ quyết định đến đó là rất đúng, chuyến đi ngày trước chưa hoàn thành. Đến đó bà chủ sẽ gặp Maurice, Napoleon và anh chàng người Anh.
Stephanie nhìn Aimé và thấy vẻ mặt anh ta rạng rỡ. Anh ta vừa cho nàng biết tuy xa “bà chủ” nhưng anh vẫn biết đầy đủ mọi chuyện.
- Vậy ra anh biết hết. Tôi không cần kể với anh thêm chuyện gì.
- Có chứ. Chẳng hạn tên anh chàng người Anh ấy là gì? Cho đến nay tôi vẫn chưa biết tên cậu ta. Phụ nữ Canaque gọi cậu ta là “ông chủ ôm giường”! Và họ thích thú khi nhắc đến cái tên ấy. Bà chủ thừa biết phụ nữ Canaque ghê gớm như thế nào rồi đấy.
- Tôi làm sao biết rõ họ bằng anh được?
Giọng Stephanie như hơi trách móc Aimé ngủ với quá nhiều phụ nữ Canaque.
- Xin bà chủ cho phép tôi thưa với bà chủ rằng chính tôi cũng không ngờ. Ngày trước tôi...
Yann đang nằm nghe, không nhịn được, bật cười rung cả giường.
Stephanie sực nhớ ra trong phòng không phải chỉ có nàng và Aimé. Nàng nói khẽ để lảng chuyện:
- Tên cậu ta là John Doolitt.
Nửa giờ sau, họ đến văn phòng công ty. Chỗ trước đây ông già Yves ngồi, bây giờ là Moise. Eugénie vẫn lại ngồi bàn giấy, sắp xếp giấy tờ như trước. Stephanie ôm hôn cô ta. Nàng ấn vào bụng cô ta xem nó to đến mức nào và bao giờ Aimé có đứa con lai đầu tiên trên đảo này.
Stephanie thầm nghĩ: “Vậy là dân Vendée sắp có một nhánh ở tận phía nam Thái Bình Dương!”
Buổi trưa, Yann, Aimé và nàng về ăn ở khách sạn. Họ đang dùng món pho mát thì một trung sĩ đem đến cho nàng một phong bì.
- Thưa phu nhân Dytteville! Có thư của ngài chỉ huy quân sự gửi phu nhân.
Stephanie hơi giật mình: lại có chuyện gì rắc rối chăng?
- Cần trả lời ngay không, ông trung sĩ?
- Ngài chỉ huy không dặn gì.
- Thôi được. Cảm ơn.
Stephanie bóc phong bì.
“Thưa phu nhân thân mến!
Để việc này mang tính chính thức nên tôi viết thư, mặc dù chỉ liên quan đến ông Aimé Becave. Tôi vừa được biết ông Becave đã trở về Nouméa. Tôi cũng biết ông từ đâu về. Ông Becave đến đó hoàn toàn tự nguyện. Phu nhân trốn đi, trong khi ông Becauve ở lại. Lần phu nhân khai báo trước, bà có cho biết là bà không hề lo lắng cho số phận của ông Becave. Hôm đó tôi đã không đòi bà phải nói rõ hơn. Nhưng bổn phận và chức trách của tôi lại đòi tôi phải hỏi. Vậy xin bà nói ông Becave đến gặp tôi. Tôi không đòi hỏi phải khai báo gì. Chúng tôi cần ghi vào sổ việc ông trở về Nouméa.
Chúc phu nhân mạnh khỏe và gặp nhiều may mắn...”
Stephanie đưa lá thư cho Yann. Đọc xong anh trả lại nàng.
- Anh có thấy lá thư này lạ không? - nàng hỏi.
- Hơi lạ một chút.
- Anh nghĩ sao, Aimé? - Nàng đưa thư cho Aimé.
Aimé đọc:
- Ông ta viết sự thật đấy. Đây chỉ là chuyện thủ tục. Và ông ta nói rõ là không yêu cầu tôi khai gì.
Sau khi Aimé đến Bộ chỉ huy quân sự về, anh nói:
- Đúng chỉ là thủ tục thật. Tôi có miêu tả thung lũng. Thung lũng nào ở đây chẳng giống hệt nhau. Tôi khai thật với ông ta là khi tôi theo chân cô Eugénie đem áo quần đến cho bà chủ và thứ mà cô ta gọi là “bí quyết” của bà chủ, thì dọc đường tôi bị bịt mắt. Tôi còn nói rằng ở đó tôi được đối xử rất tốt, rằng cụ chủ Kendelec...
Stephanie quay sang Yann, hỏi:
- Sao hồi cha anh về, ông chỉ huy pháo đài không yêu cầu đăng ký gì?
- Bởi cha anh sinh trưởng ở đây, tuy là người da trắng nhưng đã biến thành dân gốc của Caledonie. Trong khi Aimé bị coi là người ngoại quốc. Hơn nữa ông chỉ huy quân sự đảo thừa biết cha anh và gia đình anh có quan hệ rất tốt với thổ dân Canaque và không bao giờ làm điều gì có hại cho họ. Gia đình anh sinh trưởng ở đảo, em nên nhớ là như thế.
- Vậy mà ông ta đã ra lệnh bắt giam anh.
- Ôi, chuyện ấy hoàn toàn khác.
- Anh nói đúng. Dù sao em vẫn cảm thấy bức thư kia không bình thường.
- Ngài chỉ huy quân sự đảo viết thư cho bà chủ là theo đúng những qui tắc hành chính. Thế là xong!
Stephanie cảm thấy hình như trong cuộc gặp ở pháo đài có chuyện gì đó bí mật. Câu “thế là xong” của Aimé có nghĩa là “ta không bàn chuyện đó nữa”.
Thái độ Aimé có vẻ điềm tĩnh. Tuy anh chưa kể hết rõ ràng nhưng không có chuyện gì đáng phải lo ngại. Hay viên chỉ huy pháo đài nói với Aimé chuyện gì mà anh không muốn thuật lại vì có Yann ngồi đây?
Hai tiếng đồng hồ sau, Yann nói với nàng:
- Anh phải đi với cha anh có việc. Em đừng chờ anh bữa tối - Yann hạ giọng nói tiếp - Mai chúng ta lên đường. Cha có vẻ không bằng lòng thấy chúng ta đi mà không có cha đi cùng. Anh có nói chúng ta không đi lâu trong khi cha cần có mặt ở đây trông nom chuyến xếp hàng hóa lên tàu Araucaria sắp tới. Cha có vài tật xấu nhưng dù sao vẫn là cha mình. Anh mong nhất là cụ không cần có rượu cũng ngủ được.
Sau khi Yann đi rồi, còn lại Stephanie với Aimé, nàng hỏi:
- Thế nào?
Aimé lấy trong túi áo ra một hộp nhỏ.
- Ông chỉ huy quân sự đảo lúc đưa tôi chiếc hộp để chuyển cho bà chủ có dặn tôi là đừng để ai nhìn thấy. Ông ta còn nói thêm một câu rất lạ “Phu nhân Dytteville, ông và... tôi, qua cái trạm trung gian này”.
Nói xong, Aimé kín đáo lảng ra xa sắp xếp đồ đạc, thực ra chẳng có gì cần thiết. Hộp không niêm phong kỹ và chỉ làm bằng các tông trông quá đơn giản nhưng lại làm Stephanie ngần ngại chưa muốn mở ra.
Một mảnh giấy cài vào hộp với dòng chữ “Với lòng cảm phục và kính mến”.
Không có chữ ký. Stephanie hồi hộp mở. Đột nhiên tim nàng như ngừng đập. Mặt nàng tái mét. Nàng cắn chặt môi và quay mặt đi để Aimé khỏi nhìn thấy. Chỉ liếc nhìn Stephanie đã nhận ra đó là một trong những chiếc khuy thắt lưng của nàng bị rơi ra hôm nàng cùng Yann và đám chiến binh Canaque tấn công trại giam Nera. Nàng nhận ra được ngay vì khuy mạ vàng và có ngôi sao ở giữa.
“Vậy là ông ta biết hết! Từ bao giờ vậy? Ngay từ ngày đầu tiên chăng?”
Nỗi hoảng sợ, niềm lo lắng và cả một nỗi căm giận trào lên trong nàng.
“Tại sao ông ta lại chỉ kết tội mình Yann? Tại sao nhân chứng Iugrain lại được chuẩn bị kỹ càng như vậy? Tại sao mình không bị buộc tội? Do chồng mình? Do tên tuổi của mình? Ông ta có một bằng chứng không thể chối cãi được về sự phạm tội của mình. Liệu ông ta có những chứng cứ khác không? Phải chăng đây là một lời đe dọa? Hay định bắt bí mình chuyện gì? Không. Ông ta không có vẻ là loại người như thế. Nhưng tại sao ông ta lại trao thứ này cho mình? Mà tại sao lại trao qua Aimé? Mình phải dò cho biết! Mình phải...”
- Aimé! - Nàng nói khẽ, cổ họng nghẹn lại.
- Có chuyện gì, thưa bà chủ?
Thấy Stephanie ngồi bất động, mặt tái nhợt như người sắp chết, cặp mắt đờ đẫn... tay nắm chặt chiếc hộp, Aimé suýt thét lên.
- Tôi muốn đến pháo đài bây giờ. Anh đi cùng với tôi. Anh sẽ đợi tôi bên ngoài - nàng nói giọng đanh lại. Aimé không nói gì, cũng không hỏi gì thêm.
Cánh cửa đằng sau Stephanie vừa khép lại, viên chỉ huy pháo đài đã niềm nở và hết sức hào hoa lịch thiệp bước đến.
- Chào phu nhân thân mến. Bao giờ tôi cũng rất sung sướng được gặp phu nhân. Xin phép được hỏi vì đâu tôi được vinh dự tiếp phu nhân hôm nay?
- Vì thứ này, thưa ngài - nàng mở bàn tay.
- Một chiếc khuy trên thắt lưng phu nhân! Tôi nhìn thấy là nhận ra ngay. Tôi đã cất định trả lại cho phu nhân nhưng quên bẵng đi mất. Xin phu nhân thứ lỗi.
Stephanie không tin. Viên chỉ huy pháo đài không thuộc loại người dễ quên đến như vậy! Nhưng nàng rất bối rối trước sự tiếp đón nồng hậu của ông ta.
- Nhưng làm thế nào mà, thưa ngài chỉ huy, nó lại...
Nàng chưa kịp nói hết câu thì viên chỉ huy đã tiếp lời.
-... lại rơi vào tay tôi chứ gì? Không có gì đơn giản hơn. Một tên săn tù trốn trại đã trao cho tôi.
Vậy đã rõ! Stephanie đánh rơi chiếc khuy đó lúc hấp tấp lên xuồng độc mộc trong khi bọn săn tù trốn trại đang tấn công họ.
- Thưa ngài chỉ huy, ngài nhận được chiếc khuy ấy đã lâu chưa? - nàng hỏi.
- Vài ngày sau cuộc tấn công giải thoát tù nhân ở trại giam Nera - ông ta nói giọng thản nhiên như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng.
Stephanie không hề hoang mang. Nàng vẫn nói rành rọt và quả quyết:
- Lúc đó tôi đang ở ngoài biển khơi.
- Phu nhân đã nói với tôi như thế và tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì hết. Một tên săn tù trốn trại đem đến cho tôi thứ đó và yêu cầu tôi khẳng định hắn và đồng bọn của hắn xử sự chính đáng. Hắn đòi hỏi tôi thi hành công lý với những kẻ tấn công trại giam. Thưa phu nhân thật đáng tiếc là chúng tôi đã bắt buộc phải sử dụng chúng. Chúng thuộc lòng đường đi lối lại trong rừng và chúng tôi trả tiền cho chúng, mỗi khi chúng bắt được tù trốn trại đem nộp.
Viên chỉ huy nhìn Stephanie, nói tiếp:
- Nhưng đâu phải chúng tôi tin bọn chúng! Phu nhân nhớ cho. Tất cả những bằng chứng của bọn săn tù trốn trại Ganaque đem đến chúng tôi đều không coi là có giá trị. Chúng tôi cần những bằng chứng không thể chối cãi được. Chiếc khuy này không được chúng tôi coi là bằng chứng có giá trị.
Stephanie nghẹn cổ họng. Viên chỉ huy nói dối một cách công khai và giọng rất thành thật. Nàng không hiểu thái độ ông ta ra sao và không dám hỏi.
- Có vẻ phu nhân đang băn khoăn? Tôi đã làm điều gì khiến phu nhân phiền lòng, làm phu nhân không vui như thế kia?
Ông ta đưa ra câu hỏi với giọng làm bộ như chân thành, như thể ông ta nhận lỗi.
“Ông ta muốn gì? Ông ta định dẫn câu chuyện này đến đâu?”
Stephanie thầm nghĩ. Nàng nhìn vầng trán viên chỉ huy cau lại như ông ta đang cố nghĩ xem đã làm gì để nàng phiền lòng. Bỗng nhiên ông ta reo lên:
- Thôi đúng rồi! Tôi đã phạm một lỗi lầm không thể tha thứ. Tôi đã vô ý nhắc đến những kỷ niệm đau lòng, đến cuộc trốn chạy kia, khiến số bạn bè của phu nhân tại đó bị thiệt mạng. Xin phu nhân tha lỗi cho sự vô ý đó.
Stephanie không thể rời mắt khỏi cái khuy khốn kiếp kia vẫn đang nằm trên bàn giấy. Viên chỉ huy quân sự đảo nói tiếp, giọng rất khẽ:
- Chiếc khuy đẹp quá. Rõ ràng phu nhân đã đánh rơi nó vào cái nơi mà người ta nhặt được.
Ông ta cười khúc khích như thể muốn Stephanie cùng cười thích thú trước câu đùa hóm hỉnh kia.
Hoàn toàn không muốn cười và đồng thời không chịu nổi kiểu đùa giỡn giống mèo vờn chuột như của viên chỉ huy quân sự.
Stephanie đáp:
- Ngài kết luận về chuyện đó ra sao, thưa ngài chỉ huy?
- Cũng giống như phu nhân kết luận thôi - viên chỉ huy làm bộ ngạc nhiên nói.
- Nghĩa là sao? - Stephanie bực tức hỏi, đinh ninh ông ta sắp cho bắt nàng và nàng sẽ không ra khỏi pháo đài này được nữa.
- Là phu nhân đã đánh rơi cái khuy đó, hôm mấy tên săn tù trốn trại bắt được phu nhân đem nộp trại giam.
Lời khẳng định như đinh đóng cột đó làm Stephanie vô cùng bối rối. Nàng đinh ninh đến đây sẽ bị buộc tội, ai ngờ ông ta lại khẳng định sự vô tội của nàng. Nàng nuốt nước bọt và cố gượng mỉm cười.
“Ông ta làm gì vậy? Ông ta định dẫn mình đến đâu?”
- Còn lúc ông Yann Kendelec đến cứu phu nhân ra khỏi trại giam thì phu nhân mặc bộ y phục tù nhân. Không thể có chuyện chiếc khuy kia rơi ra vào lúc đó được.
“Vậy là ông ta quyết gạt ra vụ vượt ngục vừa rồi. Ông ta lập luận như mình không hề có mặt trong vụ đó. Thế nghĩa là sao? Mình không chịu rời khỏi đây mà chưa hỏi cho ra nhẽ tại sao ông ta lại gạt hẳn mình ra khỏi diện tình nghi. Lúc nãy ông ta dùng chữ “Tôi không dám”. Tại sao ông ta “không dám”?
Stephanie đã lấy lại được bình thản. Nàng nói bằng giọng điềm tĩnh:
- Thưa ngài chỉ huy. Vừa rồi ngài bảo không thể có khả năng nào khác. Nhưng tôi thấy có một khả năng. Người ta đã nghi ông Yann Kendelec chỉ huy cuộc tấn công trại giam Nera. Hai chúng tôi lại cùng đi với nhau. Vậy rất có thể người ta nghi cả tôi cũng tham gia vụ tấn công đó...
- Thưa phu nhân Dytteville, xin lỗi, cho phép tôi được ngắt lời phu nhân và nói với phu nhân một cách hoàn toàn kính trọng rằng vừa rồi phu nhân đã đi lạc hướng. Ta hãy xác định lại sự việc. Ông Kendelec bị buộc tội là do sự nhận diện của hạ sĩ Iugrain sau khi anh ta đã thề. Nhưng sự buộc tội đó đã được tháo gỡ do công của phu nhân.
Giọng nói của viên chỉ huy tế nhị và gần như một lời buộc tội. Stephanie chợt hiểu rằng ông ta hoàn toàn tin chắc nàng và Yann đã chủ mưu vụ tấn công trại giam Nera.
“Vậy tại sao ông ta lại diễn tấn hài kịch vừa rồi?”
Viên chỉ huy quân sự đảo ngừng lại một lát như tìm lời để cho ý của ông ta rành rọt, sáng sủa. Giọng ông ta đột nhiên nghiêm lại. Ông ta không đùa giỡn nữa. Ông ta trở lại chức vụ người chỉ quân sự đảo Nouvelle Caledonie.
- Chúng ta không ở trên đất Pháp nhưng chúng ta đại diện cho nước Pháp. Tôi mến người Canaque và người lai hơn phu nhân tưởng. Tôi không tin vào những lời kiện cáo và bịa đặt của họ nhưng đôi khi tôi cũng phải trừng phạt những người Pháp đã đối xử với họ như với nô lệ. Do vị trí của phu nhân và vị trí của tôi, tôi không thể khai thác cái... khuy kia được.
Ông ngừng lại một chút, nét mặt đăm chiêu, nói tiếp:
- Nếu một người Canaque hay một người lai đem chiếc khuy ấy đến, có lẽ tôi sẽ tiến hành cuộc điều tra về nó, nhưng bọn săn tù trốn trại là loại cặn bã bẩn thỉu nhất. Tất cả dân chúng Caledonie đều không thừa nhận chúng. Chúng là những kẻ ngoài vòng pháp luật, đáng khinh bỉ. Tôi đánh giá những tù nhân Công xã của phu nhân còn cao hơn chúng rất nhiều. Bọn săn tù trốn trại kia đã săn đuổi họ để kiếm tiền, nói cách khác, chúng chuyên bán xương thịt những người tham gia Công xã lấy tiền. Bản thân phu nhân đã chứng kiến chúng nhận tiền thưởng! Thật đốt mạt!
Giọng ông trở nên trầm ngâm:
- Tôi tuân theo pháp luật. Tôi đã thề danh dự tuân theo mọi qui định, qui tắc của quốc gia. Thổ dân Canaque và nước Pháp sẽ nghĩ gì về tôi, nếu như tôi buộc tội phu nhân chỉ dựa trên một vật chứng... không có ngày tháng! Chiếc khuy kia đến tay tôi hoàn toàn ngẫu nhiên sau vụ tấn công trại giam Nera vài ngày. Thưa phu nhân Dytteville, tôi xin nói rằng cuộc kháng chiến của Atai là rất đáng tiếc. Tôi phải dẹp nó, nhưng tôi cũng phải công nhận cuộc đấu tranh đó mang tình yêu nước và đáng cho chúng ta cảm phục. Còn bọn săn tù trốn trại - ông ta bĩu môi khinh bỉ - chỉ là thứ phân ngựa, phân bò!
- Thưa ngài chỉ huy - Stephanie nói rất khẽ - Tôi rất cảm động khi nghe những lời ngài vừa nói. Điều đó là tâm sự thầm kín giữa hai chúng ta. Nhưng còn một điều tôi chưa hiểu. Tại sao ngài lại gửi trả tôi vật tôi đã đánh mất kia? Ngài có thể quẳng nó đi. Và tại sao ngài chọn ông Aimé Becave để nhờ chuyển cho tôi?
Viên chỉ huy gật gù rồi liếc nhìn hai bên, rầu rĩ nói:
- Giá như phu nhân dừng lại ở đoạn trước thì cả phu nhân và tôi đều vui vẻ. Nhưng phu nhân lại đưa ra câu hỏi vừa rồi. Đấy là câu hỏi tôi sợ nhất. Thật ra tôi muốn không còn phải nói chuyện với phu nhân về sự việc đáng tiếc kia. Tôi cũng không nghĩ là phu nhân đến đây tìm tôi...
Ông mệt mỏi nói tiếp:
- Tôi chọn ông Becave vì ông ấy rất thận trọng trong lời ăn tiếng nói, bởi ông ấy gần như đồng nhất với phu nhân, một phu nhân Dytteville thứ hai. Mà tôi thì cần một người trung gian hoàn toàn tin cẩn. Thưa phu nhân Dytteville, tôi không muốn chứng minh điều gì... Rất có thể phu nhân đã cứu họ. Tôi không muốn biết. Các phu nhân khác nghĩ thế nào mặc họ. Tôi không cần biết. Thú thật là tôi không đánh giá cao loài người đâu. Tôi yêu con người, thương xót họ, tha thứ cho họ, nhưng nếu phu nhân coi tôi là một thằng ngu thì tôi không chịu nổi.
- Thưa ngài chỉ huy...
- Xin phu nhân tha lỗi. Chính thức mà nói thì tôi đã làm tròn phận sự: tiến hành phiên tòa xét xử. Lời kiện đã được đương sự tự nguyện rút. Không có bằng chứng đủ để kết tội ai. Danh dự quân nhân và danh dự con người của tôi không bị thương tổn. Phu nhân không bị truy tố, vì bằng chứng kết tội phu nhân do một tên săn tù trốn trại đưa đến. Tôi muốn trả lại phu nhân chiếc khuy đó để phu nhân đánh giá đúng vấn đề. Và tôi hi vọng phu nhân coi tôi là một người xứng đáng với phu nhân.
Lời khẳng định trên của viên chỉ huy vừa chính xác vừa mập mờ khiến Stephanie vừa xúc động vừa bối rối.
- Thưa ngài chỉ huy... Tôi không biết nói thế nào... Nhưng một phụ nữ như tôi không bao giờ quên một người đàn ông như ngài.
Viên chỉ huy bước đến trước mặt Stephanie. Nàng chìa bàn tay. Ông ta kính cẩn nâng lên, đặt môi trên đó và mắt nhìn nàng, ông nói rất khẽ.
- Cảm ơn Stephanie! Bà đẹp lắm. Nếu sau này trên thiên đường chúng ta có gặp nhau - ông mỉm nụ cười cay đắng, nói đùa - Tôi hi vọng bà sẽ cho tôi được mãi mãi quỳ dưới chân bà.
- Khi đó, ngài không phải quỳ đâu mà tôi sẽ trao bàn tay[3] cho ngài như vừa rồi vậy.
Viên chỉ huy quân sự đảo đặt môi lên bàn tay Stephanie một lúc, lâu hơn thường lệ rất nhiều.
Chú thích:
[3] Trao bàn tay trong tiếng Pháp còn có nghĩa là chấp thuận lời cầu hôn. (N.D).