Chương 18 ATAI VÀ ĐÊM HỘI TÔN GIÁO
Họ đã đến mỏ Thio chiều hôm qua. Sáng nay John Doolitt dẫn Stephanie và Yann xuống thăm mỏ. Stephanie thích thú nghe những lời say sưa sôi nổi của chàng kỹ sư trẻ tuổi người Anh về triển vọng của ngành khai thác kim loại.
John chỉ cho nàng thấy những công nhân Canaque đang lao động. Anh nói:
- Bà chủ nhìn kìa, họ đẩy những chiếc xe nặng nhọc. Họ thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm. Trong khi thời đại này là thời đại máy hơi nước. Chúng ta cần có máy móc hiện đại để tăng năng suất và giảm nhẹ sự vất vả cho con người.
Yann nói:
- Họ không thấy khổ sở như cậu nói đâu, John.
John không cãi, nhưng Stephanie nhận thấy anh ta không tán thành nhận định của Yann. Nàng thấy bên cạnh Yann, John tiêu biểu cho khoa học kỹ thuật, cho sức trẻ đang vươn lên. Anh đại diện cho tương lai. Những câu nói sôi nổi của anh ta làm Yann chết điếng người. John không nhận thấy điều đó. Stephanie cũng không nhận thấy nhưng Yann thì thấy.
- Cậu cảm thấy chúng tôi làm việc như ngái ngủ - Yann nói và Stephanie cảm thấy trong giọng nói của anh có đượm chút ghen tuông - Đúng thế, nhưng đây là vấn đề thời gian và phương tiện, cả hai thứ đó chúng tôi đều không có. Mẫu quốc hầu như quên bẵng chúng tôi. Người ta gửi đến đây toàn những tội phạm, những kẻ lưu đầy...
- Tôi hiểu, thưa ông Kendelec - John nói - Nhưng muốn khai thác đến nơi đến chốn, chúng ta không thể thiếu những phương tiện hiện đại hơn.
- Anh định nói sao, John? - Stephanie hỏi.
- Thưa bà chủ, tôi muốn bà chủ ban cho tôi vinh dự được tiến hành thăm dò. Tôi rất mê thăm dò và tôi thạo việc đó. Ý tôi muốn nói tôi rất tinh. Ngay từ thuở nhỏ tôi đã luôn tìm thấy được thứ bị người ta che giấu.
- Đấy là một biệt tài đấy - Yann nói giọng chế giễu.
‘Yann căm ghét John - Stephanie nghĩ thầm - Nhưng mình sẽ giải tỏa chuyện này”.
- Biệt tài? - John thật thà hỏi.
- Anh có cái mũi thính - Stephanie nói - Có trực giác tốt. Có linh cảm tốt!
- Vâng, bà chủ nói đúng. Tôi rất thích!
Có bản tính thẳng thắn nên về đến lều, khi chỉ còn lại hai người, Stephanie nói ngay:
- Anh ghét cậu ta, như thế là sai.
- Anh không ghét. Nhưng cái kiểu trứng khôn hơn vịt ấy làm anh ngứa tai.
- Cậu ta nói đúng đấy. Tuy nhiên cậu ta vội vã quá. Chính vì vậy mà em dựa vào anh.
- Vào anh? - Yann ngạc nhiên, chưa hiểu Stephanie định nói gì.
Stephanie rất hiểu tính nết người tình. Yann thích được khen. Nàng dự định rồi đây nàng sẽ để Yann gặp riêng John bàn về hướng phát triển tương lai để khi Yann trình bày lại với nàng, nàng sẽ giả vờ coi những ý kiến đó như là của Yann và khen anh...
- John sôi nổi, bốc, đấy là do tuổi trẻ. Điều đó không phải xấu. Quả là cậu ta có biệt tài - nàng cười - Cậu ta có học thức, nhưng tất cả những thứ đó không thể thay thế được trái tim. Ý em muốn nói anh sinh trưởng trên đảo này, anh yêu đảo và tình cảm đó không gì có thể thay thế. John không thể cảm nhận những gì anh cảm nhận. Cậu ta coi mọi thứ chỉ là những vật vô hồn để cậu ta khai thác. Nhưng anh lại thấy mọi thứ đều có hồn, từ đất đai, cây cỏ... Chưa kể John nhìn những người Canaque chỉ là những công nhân, trong khi anh yêu họ, thông cảm với họ và biết cách giúp đỡ họ. Sau đây anh sẽ phải giúp đỡ John rất nhiều, khi em rời khỏi đảo.
- Không! Em đừng đi khỏi đây, Stephanie! Yann nói và đè cả người lên người nàng, hôn tới tấp lên trán, lên má, lên cổ và sau đó kéo cổ áo nàng xuống, hôn lên ngực nàng.
- Em cũng muốn thế, nhưng không được. Sẽ đến một ngày...
- Không! Em đừng nghĩ đến chuyện bỏ đảo này. Anh yêu em. Em hãy yêu anh và đừng bỏ anh.
Đêm hôm đó, trong lều vải, Yann ân ái với Stephanie cuồng nhiệt như thể anh muốn chứng minh cho nàng thấy không người đàn ông nào đem lại hạnh phúc tột cùng như anh và không mảnh đất nào thuận tiện cho tình ái bằng đảo này.
Sáng hôm sau, lúc Stephanie mở tấm vải dùng làm cửa lều ra để nhìn mặt trời mọc, nàng thấy một thổ dân Canaque ngồi xếp vòng tròn, tư thế như đang cầu nguyện. Nàng nhìn lên mặt y.
- Atai! - Stephanie khẽ thốt lên ngạc nhiên - Ông đợi ta đấy à?
- Đúng thế, ta đợi bà, nàng tiên trắng! Không một tên chiến binh nào dưới trướng ta xứng đáng để đến đây mời bà cho nên ta phải thân chinh đi. Bởi bà là nữ chúa còn ta là vua!
- Ông là vua, đúng thế! Hai chúng ta đều dòng máu cao quí. Vậy ông muốn gì?
- Ta muốn bà đem vinh dự đến cho lễ hội của ta.
- Ta sẵn lòng chiều theo ý ông. Nhưng nghe ta nói đây.... Ta không muốn dự một đêm tình ái như hôm trước.
- Ba ngày nữa sẽ là đêm Erotoorerore.
Stephanie hiểu, đấy là đêm “cá nhẩy” và nàng gật đầu ưng thuận.
- Nhưng, Nữ chúa! Lần này địa điểm xa hơn trước. Bởi vậy mai ta sẽ phải đến đó, bà đi trước lúc mặt trời mọc.
- Ai sẽ đi với ta?
- Người bà yêu mến đồng thời là chính bà! Nghĩa là Aimé, và nếu bà muốn, cả “ông chủ ôm giường” nữa. Sáng sớm mai, bà đi đến khu rừng kia, bọn ta sẽ đợi ở đó và dẫn các người đi.
Lát sau, lúc Stephanie ngồi riêng với John Doolitt, nàng nói:
- John! Anh có muốn xem một thứ mà khó có dịp được thấy lần thứ hai không? Một lễ hội của thổ dân Canaque.
- Ôi, thế thì còn gì bằng. Từ khi đặt chân lên đảo này tôi vẫn ao ước điều đó.
- Vậy thì anh nghỉ ngơi đi. Sáng sớm mai Aimé sẽ đến đón anh.
***
Vây quanh là những chiến binh của Atai, họ đi thành hàng một. Stephanie đi đầu, tiếp đến Yann, John, Aimé và Eugénie. Họ đi theo đường rừng và không để lại dấu chân, bởi chỉ toàn dẫm lên những cành lá. Tuy nhiên đường khá bằng phẳng và họ không phải vất vả gì mấy.
Giữa trưa họ dừng chân. Stephanie thích thú nếm lại những món ăn ngon lành và quen thuộc: gỏi cá cắt thành lát ăn với rau thơm, thịt nai sấy, nước sốt cay, hoa quả và nước dừa. Đêm hôm đó họ ngủ trong một rừng thưa, dưới bầu trời đầy sao và vầng trăng lưỡi liềm.
Hôm sau, họ bị bịt mắt trong hai tiếng đồng hồ và lúc tháo băng vải ra, Stephanie thấy trước mặt là một rặng núi đá cao như bức thành. Vượt qua đèo núi đá, họ lại bị bịt mắt. Ba tiếng đồng hồ sau, khi được mở mắt, Stephanie nhìn thấy mình đang đi vào một thung lũng hẹp. Đám thổ dân Canaque đứng chào đón Nữ chủ soái cùng đoàn tùy tùng. Stephanie nhìn thấy những nòng súng nhô cao! Vậy là họ cũng biết dùng súng không thua gì người da trắng!
Stephanie thấy Aravihi to béo đang gạt mọi người ra để đến trình diện với nàng. Bây giờ Stephanie không còn là nữ tù binh da trắng mà là Nữ hoàng da trắng đến thăm họ. Đoàn người đi tiếp. Dân chúng Canaque lũ lượt vây quanh cùng đi với các khách quí.
Aravihi lạch bạch đi trước dẫn đường. Stephanie cố lấy dáng bệ vệ cho xứng là một nữ hoàng, Nữ chủ soái. Đến cuối thung lũng Aravihi ra hiệu đứng lại. Vừa dừng lại, Stephanie nhìn thấy Atai xuất hiện từ một nơi nào đó bước ra. Ông ta ăn mặc hệt như đêm hội ái tình lần trước: không một mảnh vải nào. Trên người chỉ có lông chim quí, những chuỗi hoa rừng và chiếc khố tết bằng vỏ sò.
Stephanie bỗng nhiên rùng mình. Nàng thấy Atai đẹp quá! Thân thể cường tráng, cân đối, nở nang, đồng thời chắc nịch. Đúng là tiêu biểu cho cái đẹp của con đực. Atai xuất hiện hùng tráng như chàng hoàng tử của Ngàn lẻ một đêm.
Ông ta trịnh trọng bước đến, cúi chào Stephanie rồi ngẩng lên, đưa tay cho nàng vịn. Atai dẫn vị khách quí Nữ chủ soái đến một bệ cao. Stephanie ân hận nàng đã không chuẩn bị trước một thứ gì độc đáo để làm vị vua Canaque cùng “thân dân” của ông ta kinh ngạc và thán phục. Nhưng nàng thầm nghĩ, sẽ có Aravihi và Eugénie giúp đỡ nàng. Nàng sẽ dựa vào hai đầy tớ thân tín đó sau.
Hai bên bục là hai túp lều bằng lá cây. Lúc nàng bước lên bục nàng thấy đám Canaque đã dẫn Aimé vào một lều và John vào lều bên kia. Nàng thầm nghĩ: “Họ sẽ tranh thủ tận dụng hai đàn ông da trắng này đây. Họ chỉ chừa có Yann vì họ biết mình và Yann sẽ ngủ với nhau. Ôi, đám dân sơ khai này coi ta và Yann chỉ là hai kẻ cũng man rợ như họ...”
Trên bục là một túp lều lớn cũng làm bằng cành cây. Atai chỉ tay, nghiêng mình mời nàng vào Stephanie bước vào, thấy sàn trải hoa tươi đủ mầu sắc tạo thành một lần thảm êm ái. Nàng cảm động nhìn xung quanh rồi chui ra ngoài.
- Atai... - Stephanie khẽ gọi.
Ông ta đang đi ra ngoài, nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại.
- Stephanie! Bà cần thứ gì? Hay bà không ưng cung điện nữ hoàng dành cho bà?
- Không. Ta không thiếu gì cả. Cung điện ông dành cho ta đẹp quá. Ta muốn cảm ơn ông và muốn nói rằng ta yêu ông bằng cả tâm hồn ta.
Nàng đưa tay. Atai nắm chặt bàn tay đó giơ lên cao.
- Nếu vậy ta yên tâm, Nữ hoàng trắng của ta!
Thấy hai vị chúa tể nắm tay nhau, đám dân chúng
Canaque reo hò vang dậy.
Atai trịnh trọng giơ tay về phía cửa lều của Stephanie, ý nói mời nàng vào nghỉ. Chui vào lều, Stephanie nằm vật ra vì kiệt sức. Aravihi và Eugénie đã quỳ xuống hai bên nàng. Họ nhẹ nhàng cởi bỏ tất cả những gì trên người Stephanie. Khi nàng đã hoàn toàn khỏa thân, Aravihi thoa lên khắp người nàng một thứ dầu thơm mát.
Đúng như Aimé nhận xét, Aravihi có những ngón tay kỳ diệu. Vừa thoa dầu, chị ta vừa chuyển động những ngón tay trên da thịt nàng, lách vào những chỗ nhạy cảm nhất trên thân thể nàng.
Stephanie lim dim mắt tận hưởng cảm giác khoan khoái đang tràn ngập cơ thể.
Xong phần công việc của mình, Aravihi nhấc Stephanie ngồi dậy và Eugénie bắt đầu chải tóc cho “bà chủ”. Trong lúc Eugénie làm, Aravihi tiếp tục dùng những ngón tay “ma quái” của chị ta xoa hai háng nàng. Stephanie thấy nỗi mệt mỏi sau một chặng đường dài dần dần tan biến hết. Nàng chỉ còn thấy cảm giác dễ chịu, khỏe khoắn.
- Bà đẹp lắm, Stephanie! Bà đẹp kỳ lạ. Cả chỗ kia của bà cũng đẹp!
Stephanie nghĩ đến ngày mai, đến chất dâm dật của nó. Nàng nghĩ đến đêm mai Aimé sẽ bị khai thác đến cạn kiệt. Đột nhiên nàng lo cho John Doolitt. Nàng đã nhận thấy anh ta thèm thuồng nhìn các cô gái để trần có cặp vú trẻ trung.
- Này Eugénie. Lần này có thêm John Doolitt nữa đấy.
- Ông chủ ôm giường - Eugénie cười khúc khích.
- Cô hãy quan tâm đến cậu ta. Hãy bảo vài cô nào trẻ đẹp vào với cậu ta. Và bảo họ nương nhẹ cậu ta một chút. Cậu ta còn quá trẻ, chưa từng trải như Aimé hay Yann đâu. Cô hiểu chứ?
Eugénie trợn mắt ngạc nhiên.
- Bà đừng lo, thưa bà chủ. Ông ấy to thế, khỏe thế...
- Nhưng cậu ta chưa quen với phong tục đảo này. Tất nhiên cậu ta có thể đã ngủ với phụ nữ, nhưng cậu ta vẫn còn... ngoan.
- Ôi, bà chủ đừng lo. Chúng cháu cho ông ấy uống rượu chế bằng nước dừa là xong thôi. Thưa bà chủ, vậy bà chủ để ông ấy hộ cháu nhé?
- Đấy đâu phải là quyền của ta. Ta chỉ muốn lễ hội để lại cho John ấn tượng tốt đẹp.
- Ôi, điều ấy thì bà chủ yên tâm.
- Eugénie! Vua của các người có bộ y phục tuyệt đẹp, trong khi ta chưa có gì.
- Bà chủ lầm rồi. Làn da nõn nà của bà chủ là thứ áo đẹp nhất trên đời. Atai cũng như toàn dân Canaque sẽ vô cùng sung sướng nếu bà xuất hiện và để nguyên làn da đó.
- Không được! - Stephanie hốt hoảng nhưng cố gượng cười - Ta muốn có thứ quần áo nào đó. Vua Atai của các người có hoa, có vỏ sò, còn ta? À, phải rồi, ta dùng sợi mây!
- Vâng, cũng được. Bà chủ sẽ có đủ! - Eugénie miễn cưỡng nói.
Sáng hôm sau, lúc Stephanie vẫn khỏa thân trên nệm hoa tươi và Yann cũng khỏa thân nằm bên cạnh nàng thì một đám con gái chạy đến nhìn. Chúng cười rộ lên vui vẻ ngắm một bà và ông da trắng khỏa thân nằm bên nhau.
- Xin lỗi! - Yann ngượng nghịu nói - Eugénie! Đem quần áo lại đây cho tôi! - Anh chỉ áo quần quăng ở góc lều.
Eugénie quỳ xuống, chắp tay, nói giọng khẩn khoản:
- Thưa ông chủ! Em đã hứa với đám con gái kia rồi. Chúng muốn thấy ông chủ như thế này. Xin ông chủ cho chúng nhìn thỏa thích. Chúng muốn được ông chủ làm tình cơ. Nhưng em chỉ cho chúng nhìn thế này.
Yann vùng đứng dậy vươn vai. Ôi, thân thể anh mới đẹp làm sao. Anh chưa kịp với quần áo thì một cô gái Canaque đã ôm áo quần của Yann chạy đi. Yann vội đuổi theo. Thế là cả đám con gái gần như khỏa thân áp chặt vào anh, ngăn lại.
Chúng quỳ gối áp chặt anh. Bây giờ Yann mới hiểu chúng đòi mặc quần áo cho anh. Đây cũng lại là một trò chơi của lễ hội. Một trò chơi nguy hiểm và kích thích. Bây giờ các cô gái bắt đầu mặc quần áo cho Yann. Vì là trò chơi nên chúng vừa đưa lưỡi lướt trên khắp thân thể anh vừa mặc vào rồi lại cởi ra, dùng tay, dùng miệng vuốt ve anh.
Stephanie trông rất ngứa mắt, nhưng nàng không muốn làm chúng coi thường đàn bà da trắng ghen tuông nên đành phải cố cười vui vẻ. Nàng rất khó chịu khi thấy các cô gái này, cô nhiều tuổi nhất có vẻ không đến mười bẩy, có cô trông chỉ trạc mười hai, vú còn mới nhú, vậy mà cứ quấn quít, sờ mó, nghịch ngợm, áp vú áp đùi vào người tình của nàng.
Đợi đến lúc đám con gái trẻ Canaque đã cài chiếc khuy cuối cùng trên áo Yann, Stephanie đứng phắt dậy, ôm anh, nói:
- Người tình của em!
Như hiểu ý, bọn con gái cười phá lên, kéo nhau chạy ùa hết ra ngoài.
- Eugénie! - Nàng gọi to - Áo của ta đâu? Hôm qua cô đã hứa với ta?
- Áo bằng sợi mây? Bà chủ yên tâm. Bà chủ sẽ có một tấm áo tuyệt đẹp.
***
Ban ngày hôm ấy không có gì đặc biệt. Đám dân Canaque tấp nập dựng và trang trí bãi chơi.
Stephanie ngồi với Yann trong lều xem họ làm. Yann nói:
- Em nhìn kìa. Đối với thổ dân ở đây, mọi thứ đều đơn giản chừng nào. Họ hòa nhập vào thiên nhiên và để nguyên mọi thứ như thiên nhiên. Hai chúng ta cũng được sống như thiên nhiên.
Stephanie thở dài:
-Đúng là như nằm mộng. Khốn nỗi, lại vẫn cứ có Nouméa, có các mỏ, có công việc kinh doanh, có nước Pháp và có... Paris!
- Anh căm thù cái Paris của em!
- Nhưng biết làm sao được? Paris vẫn cứ tồn tại. Dù anh muốn hay không thì nước Pháp vẫn tồn tại. Paris vẫn tồn tại. Hồi triển lãm kinh tế thế giới, Paris như đá nam châm, thu hút người từ khắp bốn phương trên trái đất kéo đến.
- Em vẫn tha thiết với chồng em lắm à? - Yann hỏi giọng khàn đặc và uất ức.
- Anh đừng nghĩ vớ vẩn. Em với René thế là hết rồi. Mối tình ấy đã có những lúc tuyệt đẹp, nhưng nó chết rồi. Bây giờ em chỉ có anh. Một mình anh thôi.
- Vậy em ở lại đây chứ? - Yann thầm thì nói.
- Yann, em còn có gia đình, có những đứa con. Em có bổn phận với họ.
- Còn anh?
- Anh vẫn mãi mãi là Yann, người tình cuối cùng của em.
- Nhưng còn trước đó?
Ôi, sao đàn ông hay ghen tuông đến thế! Họ ân ái, hạnh phúc với người họ yêu nhưng họ vẫn cứ ghen với những người tình trước đó của nàng! Stephanie biết nếu nàng nhắc đến một người tình nào đó trước đây, chẳng hạn Boris với hai mươi năm kỷ niệm. Một tấm thân tuyệt mỹ, với những ngày ân ái say đắm với nàng hồi ở Sebastopol và gần đây ở Paris nàng biết Yann sẽ không chịu nổi.
- Không có gì hết. Chỉ khi gặp anh em mới hiểu thế nào là tình ái. Em là người phụ nữ nghị lực, mạnh mẽ nhưng bên anh, em thấy em nhỏ bé, yếu đuối biết bao... Nàng nghĩ đến một ngày kia, con tàu Araucaria sẽ đưa nàng rời đảo này. Nàng dịu dàng nói tiếp:
- Yann thân yêu của em! Người tình tuyệt vời của em! Chính anh vừa nói, trên đảo này mọi thứ đều đơn giản. Mọi thứ đều trôi chảy cũng như mặt trời kia không bao giờ dừng lại. Luật thiên nhiên là như thế. Sinh ra, lớn lên, lụi tàn. Tình yêu cũng vậy. Chúng ta hãy hưởng hiện tại...
Càng nói Stephanie càng cảm thấy Yann sắp bùng lên sự phản đối. Nhưng may thay, Aimé đã bước vào vẻ mặt tươi vui và mãn nguyện. Theo sau là John, vẻ mặt lúng túng, ngượng ngùng.
Stephanie không tiện hỏi tại sao chàng kỹ sư trẻ lại ủ dột như vậy. Nàng hỏi ngay:
- Atai đâu? Sao tôi không thấy ông ta?
- Ông ta đang ở với thánh thần - Aimé vui vẻ nói.
- Thánh thần? Nghĩa là sao?
- Bà chủ quên rồi chăng? Hôm trước, khi Atai đến lều mời bà dự lễ hội, bà chủ chẳng yêu cầu ông ta là không làm “đêm tình ái” hay sao? Ông ta đang khấn thánh thần về dự buổi nghi lễ đêm nay. Một buổi nghi lễ tôn giáo thật sự, không có trống phách điên loạn, không có làm tình tập thể...
- Ra vậy - Stephanie thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên nàng thấy hơi tiếc.
Eugénie đem vào cho Nữ chủ soái tấm áo nàng yêu cầu. Cô ta đã nghĩ ra kiểu áo Stephanie mong ước, đan bằng những sợi mây nhỏ. Cô ta cùng Aravihi mặc cho nàng. Stephanie bỗng thấy mình “quái đản”. Nàng như bọc trong một cái giỏ đan, tuy nhiên được đan rất khéo, vừa ôm thân thể nàng vừa cho phép nàng cử động thoải mái.
Tấm áo bằng sợi mây đan thưa, vẫn lồ lộ da thịt nàng nhưng cũng làm Stephanie thấy đỡ ngượng khi ra trước dân chúng. Lúc nàng bước ra khỏi lều, Aimé nhìn bà chủ, tấm tắc khen:
- Ôi, đẹp quá! Rất tiếc là bộ này bà chủ không thể mặc để dự những dạ hội ở Paris.
Atai đến đón nàng, ngắm rất lâu bộ áo đầy sáng tạo. Hôm nay ông ta có dáng điềm tĩnh, trịnh trọng và nghiêm trang đến mức làm Stephanie ngạc nhiên. Nhưng nàng chợt nhớ, Atai không chỉ là vua của thổ dân Canaque mà còn là giáo chủ của họ!
Lần này Atai không đưa tay cho nàng khoác mà chỉ bước chân chầm chậm bên cạnh nàng. Đêm lễ hội đã bắt đầu. Tiếng trống, tiếng đàn sáo cũng trang trọng, trầm trầm. Đám dân chúng Canaque tuy trên người hầu như không có áo quần, nhưng thái độ cung kính lạ thường.
Khi Stephanie đã ngồi trên bục, Atai bước ra quỳ xuống đồng thời kéo nàng quỳ bên cạnh. Hai tay ông ta chắp lại, mặt ngửa lên trời cất tiếng hát bằng tiếng Canaque mà Stephanie chỉ hiểu được rất ít từ. Dân chúng Canaque nhảy múa và hát theo. Điệu nhảy của họ hôm nay trang nghiêm. Dưới ánh sáng những ngọn đuốc cháy bùng bùng, trong tiếng nhạc trầm trầm. Stephanie thấy một cảm giác rất lạ. Nàng tưởng như mình lạc vào một nhà thờ...
Khi nghi lễ kết thúc, Atai kéo nàng cùng đứng lên, đặt bàn tay lên bàn tay nàng nói:
- Hỡi Nữ hoàng da trắng, từ nay bà đã thành người Canaque! Nghi lễ vừa qua đã chấp nhận bà làm thành viên của cộng đồng chúng tôi. Ta xin chúc mừng bà.
- Cảm ơn ông - Stephanie xúc động nói - Tôi rất vinh hạnh được dự buổi lễ hôm nay.
Yann nói nhỏ vào tai nàng:
- Em cáo lỗi đi!
Stephanie nói:
- Thưa Atai, nghi lễ đã xong. Tôi có thể về nghỉ được chưa?
Atai nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Nếu bà thay đổi ý kiến, bà có thể ở lại. Sau đây đến phần hội tình ái.
Stephanie vội vã lắc đầu:
- Cảm ơn ông!
Yann đưa nàng vào lều. Họ kéo tấm vải dùng làm cửa lại. Bên ngoài, tiếng trống, tiếng sáo nổi lên dâm dật y hệt lần trước. Stephanie nhìn xung quanh:
- Mọi người đâu cả rồi?
- Ai? - Yann mỉm cười hỏi.
- Aimé, John, Eugénie Aravihi?
- Anh đã cho phép họ cùng vui chơi với mọi người.
Sáng hôm sau Atai dẫn đoàn khách ra đến thung lũng, rồi cáo từ để đám chiến binh của ông ta đưa khách về.
Dọc đường, mấy lần Stephanie muốn hỏi John tại sao mặt anh ta lại rầu rĩ như vậy. Nàng thầm nghĩ, hay anh ta không có khả năng làm tình và bây giờ ngượng? Vô lý, không thể có chuyện đó. Vậy thì tại sao? Bởi nàng biết trong lễ hội vừa rồi, đám con gái Canaque đã khai thác chất đàn ông của John đến cùng. Chính nàng đã nhìn thoáng thấy họ đang lột áo quần John, tuy sau đó nàng quay đi để anh ta tự nhiên.
Về đến mỏ Thio, Stephanie càng ngạc nhiên về thái độ của John Doolitt. Anh ta giảm hào hứng làm việc đi rõ rệt. Nàng đoán thấy anh kỹ sư trẻ người Anh kia có vấn đề gì đó trong lòng. Nguyên nhân ở đâu? Phải chăng do hai đêm lễ hội ở thung lũng Canaque?
Hai hôm sau, lúc cùng với Stephanie đi thăm công trường mỏ Thio, đột nhiên John nói khẽ:
- Thưa bà chủ, tôi e... không tiếp tục làm việc ở đây được.
Stephanie đã chờ đợi từ lâu một câu gì tương tự như vậy, nhưng nàng không ngờ lại là câu xin thôi việc. Nàng điềm tĩnh nói:
- Chuyện đó ta bàn sau, anh bạn thân mến. Nhưng trước mắt hãy làm cho tôi một bản tường trình chi tiết về tình trạng khai thác hiện nay và những ý kiến đề xuất của anh. Hai ngày nữa chúng ta sẽ về Eugénie bằng tàu Maraamu!