Chương 19 TÀU ARAUCARIA CẬP BẾN
Tàu Maraamu đang rẽ sóng trên biển. Maru cầm lái. Napoleon và Maurice điều khiển những cánh buồm dưới sự chỉ huy của Yann. Aimé ngồi trên boong ngắm phong cảnh. Stephanie ngồi ở cuối tàu trò chuyện với John Doolitt. Nàng yêu cầu chàng kỹ sư trẻ nêu những nguyên nhân khiến cậu ta không muốn ở lại đây.
Doolitt đưa ra toàn những lý do mà nàng thừa biết lạ không thật. Nào cậu ta trẻ quá chưa đủ kinh nghiệm và chín chắn để đảm nhiệm một khối lượng công việc quá lớn.
- Tôi không tin - Stephanie nghiêm nghị nói - Tại sao mới cách đây ít ngày anh còn sôi nổi đến thế, vậy mà bỗng nhiên mất mọi hào hứng như vậy? Tôi xin nhắc là anh đã ký hợp đồng làm việc cho công ty Dytteville một năm và nếu không có lý do chính đáng thì anh buộc phải làm cho hết hợp đồng đó. Nhưng tôi hỏi thật. Tinh thần anh suy sụp từ sau hôm dự lễ hội thổ dân Canaque về. Anh nói thật di. Tại sao? Ở đó đã xẩy ra chuyện gì? John thân mến, hãy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói đi.
John đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt nàng rồi nói bằng giọng run rẩy:
- Thú thật là lúc nào tôi cũng nghĩ đến bà. Tôi yêu bà ngay từ hôm đầu tiên nhìn thấy bà. Tôi không thể yêu được ai khác, vậy mà hôm đó tôi đã bị nhơ nhuốc... Nhơ nhuốc ngay trước mắt bà.
Hai chữ “nhơ nhuốc” làm Stephanie sửng sốt. Nhưng lời ngỏ tình yêu của John lại làm nàng ngỡ ngàng. Stephanie thầm nghĩ, trước khi hỏi xem như thế nào mà anh ta bảo là “bị nhơ nhuốc” thì cần tạo cho anh ta tin cậy mình và cần phải an ủi anh ta đã. Nàng thấy tội nghiệp chàng trai này. Có lẽ đây mối tình đầu của anh ta chăng? Bởi trông vẻ non nớt trên khuôn mặt, chứng tỏ có lẽ anh ta chưa thật sự yêu một cô gái nào. Làm tình thì có thể nhưng yêu thì chưa.
Stephanie dịu dàng đặt bàn tay lên vai John, bàn tay thông cảm. Nàng nhẹ nhàng nói:
- John! Tôi rất cảm động nghe thấy câu anh vừa nói. Một phụ nữ chỉ có thể cảm động khi nghe lời thú nhận tình yêu của một chàng trai suýt soát tuổi con mình. Tôi rất tiếc là tình cảm của cậu lại hướng về tôi. Giả sử tôi tự do tôi tin rằng cậu cũng không tính đến chuyện cưới tôi, đúng vậy không? Cậu yêu tôi... trong khi chờ đợi. Bởi đến lúc một cô gái trẻ trung xuất hiện, cậu sẽ cưới cô ta. Cậu yêu tôi, tôi không nghi ngờ gì tình cảm ấy, nhưng tôi biết tôi chỉ có thể là nhân ngãi của cậu mà thôi. Cho nên tôi nghĩ chúng ta không trở lại vấn đề này nữa và cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đảo này.
John trân trân nhìn nàng, nhìn mắt nàng, cặp môi nàng, như muốn chìm vào đó.
- Cậu đồng ý chứ? John? - Stephanie yên trí nói thế là đủ dẹp đi tình cảm bột phát của cậu - Bây giờ cậu kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra ở thung lũng Canaque? Tại sao bảo cậu bị nhơ nhuốc?
- Ôi, chuyện này khó nói quá! - Lúc này John cụp mắt xuống.
“Người nước Anh thường quá khe khắt về chuyện tình dục. Rõ ràng John Doolitt được giáo dục theo kiểu đạo đức Thanh giáo đây!” Nàng nghĩ vậy và dịu dàng nói:
- Chuyện nam nữ thì có gì mà cậu gọi là “ô nhục”. Đó là chuyện bình thường, nhu cầu tự nhiên của con người. Hôm ấy cậu đã ân ái với các cô gái Canaque chứ gì? Chuyện đó hoàn toàn bình thường. Phong tục của họ là như thế.
- Tôi chưa quen. Với lại chưa hẳn như bà nói. Thế này nhé. Bọn con gái lôi tôi vào trong túp lều bằng lá cây. Chúng đè tôi ra, lột hết quần áo của tôi, sờ soạng vào chỗ kín trên người tôi. Tôi giẫy giụa nhưng chúng thay nhau giữ chặt chân tay tôi và cứ thế chúng làm lắm trò hết sức thô bỉ. Tôi lại không tàn tật, không ốm yếu, không bất lực...
John nói và mặt anh ửng đỏ.
- Tôi hiểu.
- Không! Bà không thể hiểu nổi. Tôi thấy những trò đó khiến tôi thấy ô nhục, nhất là bà lại nhìn thấy. Từ hôm đó, tôi phải lẩn trốn họ và không dám nhìn vào mặt bà. Bà sẽ khinh tôi. Trong khi tôi yêu bà, yêu bà như sẽ không bao giờ tôi yêu ai được như thế.
John gục đầu khóc tấm tức. Stephanie trìu mến nói:
- John! Mấy cô gái khỏe mạnh, khao khát tình ái và muốn được khám phá thân thể cậu thì có gì là xấu xa đâu? Không có gì là ô nhục khi một đàn ông được phụ nữ khao khát. Chuyện đó không ai tránh được. Tôi xin nói với cậu, Maurice là con ngoài giá thú của Yann. Và ông Aimé Becave đã để lại hàng đống con trong cái thung lũng ấy, những đứa con Pháp lai Canaque. Chính những kinh nghiệm và hiểu biết đó sẽ giúp ích cậu rất nhiều trong cuộc sống sau này, khi cậu có gia đình...
- Có thể bà nói đúng, nhưng chuyện xẩy ra hôm nọ đã đảo lộn mọi quan niệm của tôi trước đây. Tôi không thể tưởng tượng là người ta có thể ngủ với nhau nếu không yêu nhau.
- Ôi, cậu còn non nớt quá, John. Cậu nên đem chuyện này ra trao đổi với ông Aimé Becave, cậu sẽ hiểu biết thêm đấy.
John không nói gì thêm nữa, chỉ gục đầu ôm mặt. Stephanie nhìn cậu ta một lát rồi ra đứng trên mũi tàu, nhìn ra xa. Biển xanh ngắt. Mặt trời đã lặn. Phương tây ánh hoàng hôn rực rỡ. Nàng bỗng thấy những định kiến Thanh giáo khắc khổ hạn chế biết bao nhiêu, không cho con người được hưởng những niềm vui thiên nhiên dành cho họ.
***
Lúc Stephanie về đến khách sạn thì bên ngoài trời đã sẩm tối. Yann ghé vào quầy rượu, còn Aimé đứng lại nói chuyện với một người anh ta quen tại Nouméa. Một mình Stephanie đi nhanh lên phòng sửa lại quần áo, trang điểm. Bỗng lúc đi ngang qua phòng khách một tiếng gọi rất to, đúng là hai tiếng nhưng cùng một lúc:
- Mẹ!
Stephanie lạnh người trong khi hai chàng trai từ vẻ mặt đến dáng dấp giống hệt nhau ôm chầm lấy nàng. Đó là hai con nàng, Armand và Charles! Hai đứa con sinh đôi của nàng. Nỗi sửng sốt làm nàng ngây ra không nói được một lời. Làm sao hai con trai nàng lại ở đây và chúng đến đây làm gì?
- Đến đây chúng con đã biết...
- Là mẹ ở đó...
- Dượng...
- Kể chúng con nghe là...
- Mẹ bị bọn thổ dân bắt cóc...
- Chúng con đã năn nỉ bà nội...
- Bà lo cho mẹ lắm...
- Thế là chúng con lên tàu Araucaria sang đây...
Hai con nàng tranh nhau cướp lời nhau, cả hai đều có giọng nói y hệt giọng nói của Armand, bố chúng, và đều giống bố như đúc.
- Hai con lên đây với mẹ - nàng kéo cả hai con lên thang gác để khỏi làm mọi người chú ý.
Lúc bước lên thang gác, hai con nàng gần như nhấc bổng mẹ lên. Vừa vào đến phòng thì Yann đẩy cửa bước vào.
Stephanie lúng túng giới thiệu:
- Chào ông Kendelec. Đây là người đại diện công ty nhà ta tại Nouméa. Mời ông vào. Còn đây là hai con trai tôi mới ở Pháp mới sang.
- Chào ông! - Hai con nàng cùng nói một lúc.
Yann mỉm cười.
- Rất sung sướng được gặp hai ông. Lúc lên cầu thang tôi có nghe nói về hai ông con trai của bà, thưa phu nhân Dytteville.
- Sao lại Dytteville?
Cả hai cậu con trai nói một lúc và cùng ngạc nhiên nhìn mẹ. Stephanie khẽ nói:
- Bên này người ta gọi mẹ như thế tiện hơn. Ai cũng biết mẹ là chủ công ty Dytteville. Còn cái họ Guinchamp thì chẳng ai biết đến.
- Con cũng không thích cái họ Guinchamp, Charles nói thay cho cả hai anh em.
René không thích làm thân với các con riêng của Stephanie, không phải chỉ Charles và Armand, con của Armand Dytteville, mà cả Maurice và Valentine, con của André de Bourdelles. Chính vì vậy các con riêng của nàng đều không ưa René, thậm chí còn oán chàng đã cướp đi mẹ của chúng.
Thấy cả hai con đều nắm chặt bàn tay Yann vẻ thân thiện, Stephanie bối rối. Chúng chỉ nghĩ Yann là cộng sự của mẹ chúng.
- Mẹ xin lỗi ông Kendelec và xin lỗi hai con, mẹ phải thay quần áo một cái để xuống nhà ăn bữa tối. À, ông thuyền trưởng có dưới đó chứ, hai con?
- Vâng, thưa mẹ. Ông ấy ở dưới đó cùng với mấy thuyền phó - Charles đáp.
- Không ai quên mẹ hết - Armand nói.
- Làm sao quên được kia chứ?
- Người mẹ đẹp nhất trên đời!
- Mẹ chúng con là người mẹ đẹp nhất!
Yann cười vang. Stephanie nhận thấy tiếng cười của anh tối nay trẻ trung, như thế anh muốn làm thân, gần gũi hai đứa con nàng, thật ra chúng không kém tuổi anh là bao. Đột nhiên Stephanie liếc nhìn cả ba: cao bằng nhau, vóc người cường tráng như nhau, chỉ nét mặt khác thôi.
- Hai ông bao giờ cũng cùng nói như vậy sao, thưa hai ông Dytteville? - Yann vui vẻ hỏi.
- Chỉ hai chúng tôi mới làm được như vậy!
- Đấy cũng là một thứ trò chơi.
Yann nói luôn:
- Một môn thể thao! Một biệt tài!
- Đúng thế! - Armand và Charles đồng thanh reo lên.
Nhìn thấy ba chàng trai trò chuyện vui vẻ, Stephanie bối rối. Nàng hoảng hốt nghĩ đến lúc hai con nàng biết được chàng trai chỉ hơn tuổi chúng một chút kia lại là nhân tình của mẹ chúng.
Stephanie thầm nghĩ: “Phải giấu kín không cho chúng biết chúng biết. Nếu biết, chúng sẽ nghĩ gì về mình? Chúng quen kính trọng mình, đặt mình lên trên mọi phụ nữ khác, bởi mình sinh ra chúng, ban cuộc sống cho chúng. Nhưng mình vẫn là đàn bà, một người đàn bà khao khát yêu đương. Mình lại có một thân xác đòi được ve vuốt, một trái tim đòi được yêu chiều!”
- Mẹ thay áo quần đã - nàng nói và nhận thấy giọng mình không bình thường, có phần lạnh nhạt, có phần lo âu.
Lúc vào phòng ngủ một mình, Stephanie vẫn lẩm bẩm:
- Không được để chúng biết!
Trong lúc thay quần áo, ngó sang phòng khách, nàng đã thấy Aimé đang trò chuyện vui vẻ với hai con nàng, hỏi thăm tin tức về vợ anh ở Paris.
Charles liến thoắng nói:
- Chị Noémie vẫn khỏe. Chị ấy rất hay sang biệt thự Dytteville, gần như cứ cách một ngày sang một lần.
Stephanie thầm nghĩ: “Chắc để thoát khỏi không khí tẻ nhạt ở biệt thự Guinchamp”.
Aimé trò chuyện vui vẻ với hai con nàng đến nỗi nàng mở cửa gọi đến lần thứ hai anh mới nghe thấy.
- Aimé! Anh sang đây một chút.
- Vâng, thưa bà chủ.
Lúc Aimé đóng cửa thông sang phòng khách lại, nàng đau đớn nói:
- Anh nghe thấy chúng cười vui vẻ không?
- Chứ sao nữa? Hai cậu được gặp mẹ mừng quá còn gì. Bà chủ không biết đấy. Ngay lá thư đầu tiên ông chỉ huy pháo đài báo về ông chủ Guinchamp, cả nhà ta ở Paris đều hốt hoảng. Hai cậu chủ này cuống cuồng lo cho bà chủ. Bà chủ bị bắt cóc, bà chủ mất tích, bà chủ liệu có làm sao không? Lúc đó tàu Araucaria đang đậu ở bến Marseille. Thế là hai cậu Armand và Charles năn nỉ cụ Francoise Dytteville cho hai cậu sang đây tìm mẹ. Sang đến đây, nghe tin bà chủ vẫn bình yên hai cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Và bây giờ tất nhiên họ vui quá rồi. Họ đều yêu mẹ vô cùng.
Tiếng cười trong trẻo bên phòng khách vẫn vọng sang. Stephanie thầm thì:
- Yann cũng cười như chúng.
- Thì tuổi có chênh nhau là mấy đâu - Aimé nói.
Stephanie không biết Aimé nói thế là sao. Anh ta thanh minh cho Yann hay muốn nhắc khéo nàng rằng hai con trai nàng đã hai mươi tuổi, trong khi Yann mới ba mươi. Stephanie cô lấy giọng bình thản nói:
- Hai con tôi đến đây sẽ làm thay đổi mọi thứ, Aimé!
Vẫn cái tính phũ phàng và thực tế, Aimé nói:
- Đúng thế. Hai cậu có mặt ở đây sẽ làm đảo lộn hết. Hai cậu chủ rất có thể sẽ nhận được thư nặc danh...
Stephanie giật mình:
- Thư nặc danh?
Giọng Aimé vẫn lạnh lùng, không thương xót gì hết.
- Chứ còn gì nữa? Bà chủ đẹp hết mức, giầu hết mức bao nhiêu kẻ ghen ghét với bà chủ. Bao nhiêu đàn ông ở đây khao khát bà chủ, hi vọng bà chủ đoái nhìn đến họ, họ đều uất ức thấy ông Yann Kendelec độc chiếm bà chủ. Bà chủ chỉ biết có ông Yann và không hề ngó ngàng đến ai khác. Đàn ông không chịu nổi nhìn thấy một phụ nữ đẹp mà không để cho họ một chút hi vọng nào!
Giọng Aimé mỗi lúc một thêm tàn nhẫn.
- Mối tình của bà chủ với Yann làm họ uất hận. Đàn ông đã vậy, đàn bà cũng không yêu gì bà chủ hơn. Ông Yann Kendelec chưa vợ, đẹp trai, cường tráng, bao nhiêu cô gái đang kén chồng hi vọng chài được ông ta. Bao nhiêu đàn bà có chồng sẵn sàng dan díu ít nhất cũng một đêm với Yann. Nhưng bà xuất hiện, đánh tan mọi hi vọng của họ.
- Ôi, anh đừng nói nữa, tôi điên đầu lên bây giờ.
- Không, nhân danh tình bạn thuở nhỏ, tôi phải ngăn cho bà chủ những tai họa. Tôi phải nói, cho dù bà chủ không muốn nghe đi nữa. Hai cậu con trai của bà chủ đến đây. Còn dịp nào tốt hơn để dân thị trấn bôi xấu bà chủ? Dân ở đây thừa biết mối tình cuồng nhiệt giữa Yann và bà chủ. Trong các thư nặc danh họ sẽ phóng đại lên gấp hàng chục lần.
- Thôi!
- Tôi có thói bao giờ cũng tính đến khả năng tồi tệ nhất để đề phòng và nếu không thì ít nhất khi khả năng đó thành hiện thực cũng không bị bất ngờ, hoang mang. Bà chủ thừa biết tôi rất muốn bảo vệ bà chủ và bảo vệ hai cậu chủ trẻ tuổi. Tôi đề nghị từ giờ phút này bà chủ phải hết sức thận trọng, hết sức kín đáo trong quan hệ với ông Yann. Chỉ ba tuần nữa là xong.
Stephanie đau đớn nói:
- Aimé! Tôi không muốn rời đây bằng chuyến tàu này. Tôi muốn nán lại chuyến sau của tàu Araucaria!
- Không được. Bà chủ phải đi ngay chuyến này. Hiện tàu đang lấy hàng, chỉ ba tuần nữa là nhổ neo.
- Ồ, không! Vậy thì tôi chết mất. Để tôi xem thế nào đã.
- Không được. Bà chủ đâu còn trẻ trung gì? Bà chủ bốn mươi rồi.
- Im! Tôi không muốn nghe anh nói nữa. Hoặc ít nhất thì cũng để lúc khác. Anh ra đi!
Aimé đi rồi, Stephanie run rẩy trang điểm trước gương. Nàng lẩm bẩm: “Không còn cách nào khác nữa thật! Mình có quyền được yêu vậy mà bây giờ mình buộc phải bỏ tình yêu... Thôi mai mình sẽ gặp Yann... Nói để chàng hiểu, mình không thể ở lại đây được nữa. Không thể...”
Nàng vừa bước sang phòng khách, hai con nàng đã reo lên thán phục:
- Ôi, mẹ đẹp quá!
- Mẹ trẻ quá, chỉ như chị chúng con thôi
- Mẹ làm bao nhiêu đàn bà con gái phải ghen đấy.
- Cả sao trên trời cũng phải ghen ấy chứ...
Nghe hai đứa con nói mà Stephanie ruột gan đau nhói. Nàng thầm nghĩ: “Không được để chúng biết!” Nàng phải dùng hết nghị lực để nhoẻn nụ cười duyên dáng với các con. Nàng nói:
- À, mẹ chưa kịp hỏi thăm. Hai bác Achille và Amelie với bé Quille thế nào?
- Vẫn bình thường mẹ ạ.
- Còn em René?
René là con của nàng và René Guinchamp.
- Vẫn thế - Charles nói.
- Vẫn đáng yêu thế - Armand nói.
Cả hai đều biết mẹ chúng rất quí đứa con trai nhỏ này.
Ba mẹ con và Yann đã xuống đến chân cầu thang. Aimé ra đón họ vào phòng ăn, nói:
- Tôi đã thay đổi đôi chút thực đơn để tiếp đón hai cậu chủ mới sang.
Hai cậu con trai đồng thanh reo lên:
- Tuyệt vời! Cảm ơn, Aimé! Mẹ ơi, chúng con đói lắm rồi!
Hai cậu đột nhiên sực nhớ, giữ mẹ chúng lại:
- À, lúc nãy ông Kendelec đến tìm mẹ, chắc có công việc gì quan trọng, mẹ cần tiếp riêng ông Kendelec một lúc không ạ?
- Ồ, không. Tất nhiên ông Kendelec đến là có chuyện quan trọng, nhưng mai mẹ làm việc với ông ấy cũng được.
- Nhưng chuyện quan trọng là chuyện gì đấy, thưa mẹ?
- Mẹ nói sau, mẹ sẽ không giấu hai con thứ gì hết.
- Vậy mẹ nói ngắn thôi.
- Chuyện tậu đất ấy mà - Stephanie nói.
Armand vui vẻ nhìn Aimé:
- Mẹ tôi rất quan tâm đến bất động sản.
Charles tiếp lời:
- Hễ có tiền là mẹ tậu ngay.
Stephanie nói:
- Lúc nào mẹ dẫn hai con đi xem. Ba mẹ con mình sẽ không lúc nào rời nhau hết.
“Lúc nào cũng ở bên nhau, ngăn mọi dư luận độc ác đến tai chúng. Phải rồi, cần ngăn chặn không cho chúng tiếp xúc với bất cứ ai!”