← Quay lại trang sách

Chương 20 MOISE

Việc hai chàng trai dòng họ Dytteville đến Nouméa tạo cho thành phố có một sự chuyển biến kín đáo nào đó. Trong những xứ chan hòa ánh nắng, bầu trời bao giờ cũng xanh thẳm và ban đêm nóng bức, người ta rất thích ra khỏi nhà, ngồi với nhau trò chuyện và mọi tin tức đều lan truyền nhanh chóng. Chuyện nhỏ biến thành lớn và mọi chuyện bình thường cũng trở nên quan trọng.

Từ hôm Charles và Armand Dytteville đến, hình như các quán hàng đông đúc thêm, các sân ngoài trời chật chội thêm. Bàn ở các cửa hiệu đều chật cứng.

Không khí tò mò háo hức, bàn tán về những chuyện riêng tư của người khác Stephanie đã nếm mùi hồi nàng đến đây lần đầu. Hai con của nàng ngạc nhiên nhìn dân thị trấn kéo đến khách sạn, “xem mặt” hai con trai của bà chủ kiều diễm Stephanie Dytteville. Hai cậu thích thú hỏi mẹ:

- Ở đây tối nào cũng nhộn nhịp thế này ạ?

Aimé đáp thay Stephanie:

- Gần như vậy. Vì mẹ hai cậu rất nổi tiếng ở đây nên người ta thích đến đây chiêm ngưỡng bà. Hai cậu được hưởng lây vinh quang của phu nhân Dytteville đấy.

Niềm vui của hai con cũng lan sang mẹ. Stephanie vui vẻ trò chuyện với hai con, nồng nhiệt tiếp chuyện ông thuyền trưởng và hai thuyền phó tàu Araucaria cùng mọi người có mặt trong phòng ăn, rồi sau đó là phòng khách. Nàng đã quên bẵng mất những khó khăn do việc hai con sang đây có thể gây cho nàng.

Tối khuya, Yann trở về làng. Trông cung cách anh nhảy lên lưng ngựa, giật dây cương, Stephanie hiểu rằng anh hết sức bực dọc.

- Xin chào tất cả! Chúc ngủ ngon! - Yann nói gần như quát.

“Ta biết anh đang rất khổ tâm. Nhưng ta đâu có sung sướng gì hơn? Thế là hết! Hết những đêm ân ái nồng nhiệt!”

Sau khi chia tay hai con để về phòng riêng, Stephanie mệt mỏi lê bước. Vào đến nơi, nàng nằm vật ra giường rời rã. Vừa mệt, vừa lo lắng, vừa đau khổ, Stephanie thấy không còn muốn cất nhắc chân tay gì nữa.

Nàng đưa tay lên đầu sờ mái tóc rồi giận dữ giật chiếc trâm nạm ngọc ra.

- Tôi không giúp gì được cho bà chủ - Aimé thì thầm.

- Thôi, anh đi ngủ đi. Hôm nay thế là đủ.

- Bà chủ cần tôi làm giúp thứ gì không?

- Anh tháo cho tôi cái móc sau lưng áo là đủ. Tôi sẽ tự làm nốt. Ôi, Aimé, tôi đang rối bời ruột gan. Tôi quá khao khát tình ái. Tôi quá ham hưởng cuộc sống!

Stephanie đưa tay chẹn cổ họng để khỏi bật ra tiếng khóc.

- Anh đi đi... Để mặc tôi...

Aimé ra rồi, Stephanie cởi nốt áo quần, chui vào chăn. Bao ý nghĩ quay cuồng trong đầu óc. Đã lâu lắm rồi nàng không phải ngủ một mình. Hôm nay kèm thêm tâm trạng lo âu, Stephanie thấy mình quá cô đơn. Nàng khao khát có Yann bên cạnh. Khao khát được nép vào người anh, được vuốt ve tấm thân cường tráng trẻ trung của anh, ao ước được thân thể anh đè lên thân thể mình, hòa nhập vào thân thể mình.

“Em hứa với anh, em sẽ đến nhà anh và hai ta sẽ ân ái với nhau một lần cuối cùng. Một đêm thôi, đêm cuối cùng. Em hứa sẽ dâng hiến hoàn toàn cho anh, sẽ cùng anh tận hưởng một đêm hạnh phúc nhất trong cuộc đời chúng ta, để không bao giờ chúng ta có thể quên được. Để sau này dù ngủ với bất cứ người đàn bà nào, anh cũng sẽ nghĩ đến em và tưởng như đang ngủ với em. Ôi, trái tim em, ký ức em sẽ đầy chặt những kỷ niệm về anh, Yann...”

Đột nhiên những tiếng đập cửa làm nàng choàng thức dậy, thoát ra khỏi những giấc mơ triền miên. Tuy vẫn còn ngái ngủ, Stephanie đã nhận ra ngay đó là Yann và anh đang đập cửa cho đến khi nàng phải mở. Hai con trai nàng không thể nghe thấy vì chúng nằm ngủ ở phòng khá xa, bên kia chỗ ngoặt hành lang.

Hai con trai nàng dính chặt nhau, không chịu rời nhau ra nửa bước. Hồi ở Paris, khi ai định tách hai đứa ra, chúng phản đối dữ dội. Và chỉ ngủ với nhau chúng mới ngủ ngon được.

Nàng quyết định, đành mở cửa cho Yann, giảng giải cho anh hiểu rồi bảo anh về. Stephanie châm đèn. Ba giờ sáng! Tiếng đập cửa vẫn hung hãn. “Anh điên rồi. Làm thế mọi người sẽ thức dậy hết”.

Nàng vội vã vùng dậy, xỏ tay vào ống tay áo choàng mặc đêm, liếc nhanh vào gương, thấy nước mắt làm trôi mất phấn thoa xung quanh mắt. Nàng vội lau nước mắt, làm bồng mái tóc, thả xuống hai vai, thoa chút son lên môi.

“Ôi, anh vào lại van vỉ, lại trách móc mất thôi! Ôi, sống trên đời thì phải được hưởng tình ái! Sao mình yêu anh đến thế! Tội nghiệp Yann…”

Stephanie kéo áo phủ lên đôi vai trần, ra mở hé cửa, thầm thì:

- Vào đi, nhanh lên…

Nàng chưa kịp nói thêm thì Yann đã ôm chặt nàng, hôn điên cuồng. Anh cởi áo nàng, vừa ve vuốt vừa hôn lên cặp vú nàng.

- Stephanie, Stephanie - anh vừa hổn hển nói vừa tiếp tục hôn tới tấp lên người nàng.

- Yann! - Nàng năn nỉ.

- Anh không thể chịu được nữa. Anh thèm em quá. Anh quyết định phải đến, phải ôm em. Anh biết em rất sợ nhưng anh van em, hãy cho anh ở lại, hãy cho anh ân ái. Sáng mai anh sẽ đi từ mờ sáng, không ai biết đâu. Ôi, anh nhìn cặp mắt em, biết là em đang rất sợ. Anh cam đoan không ai biết. Nhất là hai cậu ấy sẽ không biết gì hết…

- Sẽ có kẻ nói với chúng - nàng thì thầm giọng tuyệt vọng.

Phản ứng của Yann vừa bất ngờ vừa dữ dội. Anh kéo chặt nàng áp vào ngực mình, ngửa mặt nàng nhìn thẳng vào mắt nàng, nói giọng đã khàn đặc:

- Sẽ không có kẻ nào dám làm thế! Kẻ nào chỉ hé miệng nói ra hắn coi như đã nhận bản án tử hình! Đám thổ dân Canaque thì sẽ không nói gì rồi. Chúng coi chuyện tình ái là hết sức bình thường và chúng biết anh là ai. Đám da trắng cũng thừa biết tính anh dữ tợn thế nào. Em đừng sợ gì hết, em yêu của anh!

Lòng tin mãnh liệt vào Yann khiến Stephanie thấy dịu đi phần nào nỗi lo sợ nhưng vẫn không hết được.

- Yann! Nghe em nói đã. Nếu các con em sang thì sao?

- Không có lý do chúng sang đây!

- Nhân viên khách sạn?

- Họ còn đang ngủ!

Yann ve vuốt nàng, kích thích cơn khao khát ân ái của nàng. Stephanie biết mình không muốn cưỡng lại và có cưỡng cũng không nổi. Cơn thèm khát của nàng lên cao dần. Yann đã lột hết áo quần trên người nàng, nhấc bổng nàng, đặt lên giường và ngấu nghiến thân thể nàng.

Mọi nỗi lo âu, sợ hãi tan biến. Lòng khao khát hạnh phúc tràn ngập nàng.

- Yann, Yann - Stephanie lẩm bẩm như cầu kinh, nhưng chỉ lát sau tiếng gọi đó đã trở thành tiếng kêu của hạnh phúc, tiếng kêu của ân ái.

Stephanie hoàn toàn buông thả cho người tình, nồng nhiệt hưởng ứng các cử chỉ của anh. Và hai tấm thân đã quyện chặt vào nhau để đi vào thế giới đam mê…

***

Lại một lần nữa, Aimé thu xếp vấn đề một cách nghiêm khắc đúng theo qui ước xã hội. Mặt trời vừa mọc, anh đã gõ ba tiếng ám hiệu vào cửa phòng Stephanie.

- Cứ vào - Stephanie vừa nói vừa đẩy Yann ra, lúc này vẫn còn ngả đầu trên ngực nàng - Cái gì thế? - Nàng nhìn thấy cặp hồ sơ Aimé cắp nách.

- Hồ sơ về mảnh đất! Hôm qua hai cậu Armand và Charles đã nghe thấy bà chủ nói về công việc quan trọng cần bàn với ông Kendelec. Các cậu chủ có trí nhớ tốt và đều quan tâm đến công việc của bà chủ. Cho nên bà chủ cần có tập hồ sơ này để giảng giải cho hai cậu!

- Giảng giải cái gì? - Stephanie vẫn còn đang bồng bềnh, chưa tỉnh hẳn.

- Bà chủ muốn xây dựng trụ sở mới cho chi nhánh của công ty Dytteville ở đây. Tập hồ sơ này có đủ các đề án các dự kiến về đất đai, các kế hoạch xây cất. Tôi đã lặng lẽ chuẩn bị vấn đề này. Tôi nghĩ tốt nhất là chọn địa điểm ở chỗ đám tù khổ sai đang san nền ở gần cảng. Chỗ đó tương lai sẽ là một cảng lớn, hiện đại. Tàu thuyền cập bến sẽ thấy ngay trước mắt tấm biển to nạm chữ vàng: “Công ty Dytteville”

Bây giờ đã tỉnh và hiểu Aimé nói gì, Stephanie chăm chú lắng nghe anh.

- Ôi, Aimé! Anh giúp chúng tôi quá nhiều. Anh có công lớn với gia đình tôi, con cái tôi và bản thân tôi. Kế hoạch mua đất và xây trụ sở mới là tuyệt vời, đúng thế. Nhưng anh nói thật đi, anh vào đây lúc này không phải vì chuyện đó. Anh muốn gì, Aimé?

- Tôi không muốn gì, ngoài đề nghị bà chủ bảo ông Yann Kendelec sang ngồi bên phòng khách lúc hai cậu Armand và Charles sang thăm mẹ. Xà phòng, dao cạo râu để ông Yann dùng đều để sẵn ở trong phòng tắm bên phía tôi.

Choáng váng, Stephanie nói rất khẽ:

- Vậy là anh đã thu xếp chu đáo mọi thứ!

- Điều quan trọng nhất đối với tôi là hạnh phúc và yên ổn của bà chủ. Đã bao nhiêu năm rồi, khi sự việc đụng đến hạnh phúc và an toàn của bà chủ, tôi đã quên thứ gì bao giờ chưa? Xin bà chủ hiểu cho và thứ lỗi.

- Anh là người không thể thay thế. Đúng vậy, nhưng anh cũng…

- Làm bà chủ nhiều lúc tức anh ách. Tôi biết chứ. Nhưng nếu tôi không làm như thế, bà chủ đâu cần đến tôi?

“Aimé nhắc mình không được để hai con mình bắt gặp Yann đang nằm trên giường mình!”

Quả vậy, nửa giờ sau, hai con trai nàng gõ cửa phòng khách.

- Xin mời - Aimé nói to.

Hai cậu nhìn thấy Yann.

- Ông đến sớm vậy sao, ông Kendelec? - Charles nói.

- Việc quan trọng, cần quyết định ngay mà - Armand nói.

Aimé liếc nhìn Yann, mỉm cười mãn nguyện.

Lúc Stephanie bên phòng ngủ sang, nàng kêu lên làm ra vẻ ngạc nhiên:

- Ôi, ông đã đến rồi à, ông Kendelec?

- Vâng, nhưng tôi bảo ông Aimé đừng đánh thức.

- Vẫn chuyện đất đai chứ gì? Ông đã trao đổi với Aimé chưa?

- Ông Kendelec không có ý kiến gì khác - Aimé nói.

- Vậy để tôi xem lại - Stephanie nói - Ta ăn điểm tâm tại đây. Aimé, anh xuống bảo khách sạn đem bữa ăn điểm tâm lên đây.

Aimé quay sang hai con trai Stephanie:

- Để lạ miệng, tôi đã bảo họ cho món sò huyết và gỏi cá để hai cậu nếm thử trong bữa điểm tâm sáng nay.

***

Stephanie, hai con trai sinh đôi, Aimé và Yann đi dưới nắng để đến văn phòng chi nhánh công ty Dytteville.

Hôm nay ông già Yves có mặt, bởi họ thấy Moise ngồi xổm ngoài cửa.

- Kia rồi! - Stephanie trỏ ngôi nhà giới thiệu với hai con.

- Chỗ có người hành khất đang ngồi phải không mẹ?

- Không phải hành khất đâu, con ạ. Ông ta bị bệnh mất trí nhớ, rất quí cụ Kendelec và không bao giờ xa cụ. Hai con hãy đối xử tốt với ông ấy vì ông ấy rất hiền lành và tận tụy. Ông ấy gần như bị câm, rất hay thích nhìn vào chiếc nhẫn nạm xa phía này của mẹ - Stephanie chìa ngón tay ra cho hai con thấy - Mỗi khi nhìn vào chiếc nhẫn đó, ông ta chỉ nói: “Bầu trời!” rồi nín bặt. Tên ông già ấy là Moise.

Điều kỳ lạ khởi đầu từ lúc hai cậu trai sinh đôi mỉm cười chào ông già.

- Chào ông Moise!

Ông ta đứng dậy.

Mọi khi ai chào có bao giờ ông đứng lên đâu? Mọi người lấy làm lạ, đứng hết cả lại nhìn. Moise nhìn chằm chằm vào hai chàng trai rồi chìa tay, ông ta cung kính khẽ nói:

- Chào ông chủ. Ông chủ ngủ ngon chứ?

Stephanie bỗng rùng mình tựa vào người Aimé. Linh cảm báo nàng một điều gì đó khủng khiếp. Moise có vẻ nhận ra hai con trai nàng mặc dù ông ta chưa gặp hai cậu bao giờ và nàng cũng tin chắc hai con nàng chưa bao giờ nhìn thấy Moise trước khi sang Nouvelle Caledonie.

Stephanie rất hay bắt gặp Moise nhìn nàng chăm chú, tò mò bằng cặp mắt vô hồn của ông ta. Mỗi khi thấy ông ta nhìn như thế nàng có cảm giác rờn rợn. Nàng còn nhớ, hôm Moise đi cùng với ông già Yves đến gặp Atai, buổi tối đêm hội ái tình, ông ta đã lướt cặp môi nhũn lên bàn tay nàng và hôn lên chiếc nhẫn nạm saphire...

- Ta vào nhà thôi, bà chủ - Aimé nói khẽ với nàng.

Stephanie lo lắng hỏi anh:

- Tại sao ông ta đứng lên chào hai con tôi như vậy?

- Ôi, làm sao tôi biết được và chúng ta sẽ không bao giờ biết. Vả lại điều ấy có quan trọng gì?

Stephanie hồi hộp. Hai con nàng sẽ phản ứng ra sao khi gặp ông già Yves. Ông cụ thở ra toàn mùi rượu và cử chỉ run rẩy, chẳng ra vẻ giám đốc một chi nhánh công ty Dytteville chút nào. Trái ngược hoàn toàn với giám đốc chi nhánh của công ty ở London: lúc nào cũng tề chỉnh, cổ cồn, cà vạt, khuôn mặt xanh tái và lạnh lùng. Stephanie định chuẩn bị tinh thần cho hai con nhưng Yann cùng đi với họ và nàng thấy không tiện nói.

May thay, thái độ hai con nàng tỏ ra rất có giáo dục. Vả lại sau khi tiếp xúc với ông già kỳ quái Moise thì hai chàng thấy không nên ngạc nhiên về bất cứ thứ gì trên đảo Nouvelle Caledonie nữa. “Đây là đảo kia mà!”.

Ông già Yves niềm nở nói:

- Tôi rất sung sướng được gặp hai cậu, thưa hai cậu Dytteville. Tôi biết nhiều về hai cậu hơn là hai cậu tưởng đấy. Hai cậu đúng là niềm hi vọng của ông nội hai cậu. Cụ Georges viết thư cho tôi rất đều đặn, kể nhiều chuyện về hai cậu, cho biết hai cậu càng lớn càng giống cha như đúc. Tôi còn được vinh dự biết cha hai cậu, ông chủ Armand hồi ông còn trẻ. Bây giờ tôi vẫn còn nhớ hình dáng cha các cậu.

“Lại chuyện dĩ vãng” Stephanie bực bội nghĩ. “Ông cụ lại sắp lải nhải và lên cơn bây giờ!”

Chắc Yann cũng nghĩ như vậy. Anh bước đến gần cha, nói:

- Cha nghỉ đi! Và đừng nhắc chuyện ngày xưa nữa.

- Chúng tôi rất hiểu cụ - Armand nói.

- Chúng tôi rất cảm động nghe cụ nói - Charles nói.

Và cả hai đồng thanh:

- Và nghe cụ nhắc đến kỷ niệm về cha chúng tôi.

Ông già Yves đã điềm tĩnh trở lại, nói khẽ:

- Gọi Moise vào đây! - Rồi cụ quay sang hai chàng trai - Hai cậu giống cả mẹ, bà Stephanie đáng quí. Cặp mắt xanh đầy thông minh và cái cằm bướng bỉnh...

Moise vào, chỉ nhìn cụ Yves Kendelec. Giống con chó trung thành, ông ta ngồi xổm xuống dưới chân cụ Yves. Yves xoa đầu Moise và Moise ngước mắt lên cười với cụ Yves rồi lại ngồi yên. Cặp mắt vô hồn hướng về phía Stephanie và hai con trai nàng. Lúc này ba mẹ con đã ngồi vào ghế. Mắt Moise bỗng nhìn ra tận nơi nào xa lắc.

Ông già Yves bắt đầu nói về hoạt động kinh doanh của chi nhánh tại Nouméa, sự tăng tiến ra sao trong hai chục năm qua. Hai chàng trai sinh đôi lễ phép lắng nghe. Hai chàng hiểu rằng chẳng bao lâu ông già kia sẽ chết và chi nhánh công ty sẽ giao vào tay ông Kendelec, người đang làm việc với mẹ họ về chuyện đất đai và xây dựng văn phòng khác cho chi nhánh. Hai chàng cũng hiểu rằng những mỏ kền hiện nay chẳng bao lâu sẽ quí giá như mỏ vàng.

Ông già Moise lại nhìn ba mẹ con Stephanie. Stephanie rùng mình. Nàng khẽ hỏi ông già Yves Kendelec:

- Tôi muốn hỏi cụ, ông Moise kia gốc gác thế nào?#

- Tôi không biết. Một lần tôi đến đảo Thông để xem lại các loại gỗ ở đấy trước khi quyết định khai thác, tôi nhìn thấy một người ngồi xổm ở chân đồi. Tôi hỏi câu nào, ông ta cũng im lặng, không đáp. Khi tôi lên ca nô rời khỏi bờ một lát tôi quay lại bỗng nhìn thấy ông ta đã nhảy xuống nước, bơi đuổi theo. Tôi hoảng hồn vì vùng đó rất nhiều cá mập. Tôi bèn bảo dừng ca nô lại, kéo ông ta lên tàu. Từ ngày đó ông ta luôn bên cạnh tôi. Nhưng tôi vẫn chưa rõ ông ta là ai? Một người bị đắm tàu chăng? Chịu!

- Moise nói tiếng Pháp rất chuẩn - Stephanie nhận xét.

- Ông ta hiểu được cả tiếng Anh, tiếng Đức. Khi nghe người khác nói hai thứ tiếng đó, tôi nhìn mắt Moise, biết ông ta hiểu. Nhưng ông ta không nói hai thứ tiếng ấy bao giờ. Vì vớt được dưới biển lên, nên tôi đặt cho ông ta là Moise.

Nghe đến tên mình, Moise ngước nhìn cụ Yves hỏi:

- Cụ cần gì?

- Không. Ta đang kể về ông. Ông rất tốt và ta rất quí ông.

Moise lại cúi xuống, tựa cằm lên đầu gối, im lặng ngoan ngoãn như con chó.

Tuy không bị cặp mắt Moise làm bối rối, nhưng ấn tượng về cặp mắt ấy vẫn in đậm trong tâm trạng ba mẹ con Stephanie.

Mọi người im lặng. Ông già Yves lên tiếng:

- Bà sẽ đưa hai cậu tham quan thủ phủ Nouméa này chứ?

- Vâng - nàng đáp. Và không hiểu tại sao nàng lại hỏi Moise - Ông đi cùng chúng tôi chứ?

Moise dướn đầu lên, những chỉ để nhìn chiếc nhẫn nạm ngọc saphire của Stephanie.

- Bầu trời! - ông ta nói rất khẽ.

- Chúng tôi đi chơi. Ông cùng đi chứ? - Stephanie nhắc lại.

Không biết ông ta có nghe hiểu câu nói không. Ông ta nhìn Armand nhiều hơn nhìn Charles. Thấy vậy Armand liền hỏi:

- Ông đi cùng với chúng tôi chứ?

Moise đưa mắt nhìn vụ Yves. Cụ già mỉm cười gật đầu. Thế là Moise đứng lên.

- Nếu ông chủ muốn thế - Moise nói và đi về phía Armand.

Stephanie bỗng sởn gai ốc. Nàng loạng choạng tựa vào vai Aimé cho khỏi ngã.

Trong lòng cảm động, Armand chìa tay định nắm tay Moise nhưng ông già lùi lại như hoảng hốt.

Ông già Yves nói:

- Cậu đừng chạm vào người ông ta. Chỉ có tôi được đụng vào ông ta thôi. Ngoài ra ông ta không cho ai đụng vào người đâu.

Một linh tính kỳ lạ thúc đẩy Stephanie nhìn kỹ vào mặt Moise. Nàng không quen, ai có khuôn mặt giống như thế này. Nét mặt Moise không gợi nàng nghĩ đến ai hết. Tuy nhiên có vẻ ông già quan tâm đến Armand và Charles. Tại sao vậy? Stephanie có cảm giác ông ra nhận thấy khuôn mặt hai con của nàng quen thuộc. Phải chăng ông già thấy hai con nàng giống bố chúng, từ dáng hình đến tiếng nói.

Điều khiến mọi sự lạ kỳ này bắt đầu là khi Armand chào Moise.

- Chào ông Moise!

Lần đầu tiên ông ta đáp lại và từ đấy luôn chỉ nhìn hai chàng trai, đặc biệt là Armand. Chẳng lẽ ngày xưa Moise đã gặp chồng nàng và bây giờ nhìn thấy mặt, nghe thấy tiếng nói cả hai con chàng, ông ta nhớ lại chàng. Hai chục năm rồi! Stephanie nhớ lại bức điện của công ty hàng hải ngày đó:

“Chúng tôi đau lòng phải báo tin với ngài, tầu Nouméa đâm phải đá ngầm ở phía nam đảo và bị vỡ... Ông Armand Dytteville không được thấy trong số những người sống sót”.

Stephanie nhớ lại hồi ấy có ba người sống sót. Cuộc điều tra sau đó khẳng định thêm là chỉ ba người đó thoát chết. Chẳng lẽ Moise là người thứ tư?... Ông ta đã bơi đến đảo Thông do bám được một mảnh gỗ của con tàu bị đắm. Nếu vậy thì biết đâu đến giờ Armand vẫn sống và sống như một con vật hoang dã? Vô lý, không thể có chuyện như vậy được. Ngày nay trên đảo Thông, có khá nhiều tù nhân lưu đầy được phóng thích, ở lại đó sinh sống. Nếu thấy Armand, tất họ sẽ báo về.

Mấy giây đồng hồ qua thật là khủng khiếp. Stephanie thấy như bóng dáng người chồng đầu tiên của nàng thấp thoáng trong dáng hình hai đứa con sinh đôi của chàng.

Hai anh em Armand và Charles nhìn Moise như bị thôi miên. Họ không hiểu gì hết. Còn Moise thì đăm đăm nhìn vào hai cậu, như thể cố tìm trong đó một bóng dáng xa xưa.

Yann đã đến bên Stephanie định đỡ nàng. Riêng ông già Yves nghiện ngập là vẫn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

Ông già hỏi:

- Moise! Ông biết mấy cậu ấy sao?

Moise gật đầu. Nhưng làm sao tin được ông ta. Ông ta mất trí kia mà.

Armand cố lấy giọng điềm tĩnh mỉm cười nói để khỏi làm ông già hoảng sợ:

- Ông đi với chúng tôi chứ?

Lúc đó Moise làm một động tác khiến Stephanie kinh hãi. Ông già rách rưới, bẩn thỉu đó bước ra cửa, mở cánh cửa lễ phép đưa tay mời hai anh em sinh đôi đi ra. Điều làm nàng kinh hãi hơn là nhận thấy cử chỉ ông già rất lịch thiệp, thậm chí lịch thiệp một cách cường điệu nữa kia. Hơn thế nữa, nàng thấy đó không phải cử chỉ của một ông già tuổi như hiện giờ mà ông ta như trẻ lại hai chục tuổi.

- Cảm ơn - Armand nói, lúc đi ra.

- Cảm ơn - Charles cũng nói.

Moise nghiêng mình đáp lễ và đóng cửa lại. Ông ta đi theo hai chàng trai sinh đôi, quên bẵng Stephanie, Aimé và Yann.

Stephanie bước đến trước mặt ông già Yves, chống hai tay xuống bàn, thầm thì khẩn khoản:

- Cụ Kendelec, cụ hãy nói tôi biết...

- Đấy là điều bà nghĩ và tôi cũng nghĩ mãi. Ông ta đã đi trên tàu Nouméa ngày đó. Chính vì vậy mà tôi bảo Yann gọi ông ta đến đây. Tôi muốn tiến hành cuộc thí nghiệm. Xem khi nhìn hai cậu con trai bà và nghe họ nói, trong bộ não ông ta có hiện lên lờ mờ một hình ảnh nào không? Đối với ông ta, âm thanh quan trọng hơn hình ảnh.

- Nếu như...

- Khi tôi đưa Moise ở đảo Thông về đây, tôi tin chắc chỉ có mỗi ông ta. Đã nhiều lần tôi hỏi thử “Ông nghĩ đi”. Và tôi thấy ông ta cố lục tìm trong ký ức thứ gì đó. Nhưng ông ta không tìm thấy gì hết.

- Bà chủ - Aimé thì thầm vào tai nàng, rồi dìu nàng ngồi xuống - Bà chủ tự hành hạ bản thân bà chủ để làm gì?

Stephanie ngoan ngoãn ngồi xuống, không biết nên nghĩ gì, làm gì, bây giờ? Nàng hơi uất ức với Moise. Làm thế nào moi được trong óc ông ta sự thật bây giờ? Nhưng sự thật ấy nàng biết rõ từ hai mươi năm trước. Đó là Armand không còn sống nữa.

- Khơi lại dĩ vãng ích gì đâu? - ông già Yves lẩm bẩm như một triết gia bạc đầu.

- Cụ không thấy sao? Một người mất trí nhớ bỗng nhiên nói với con trai tôi như nói với cha nó ngày xưa. Vậy mà tôi lạnh như băng sao được?

Aimé đang cúi đầu bên nàng vừa ngẩng đầu lên. Stephanie cảm thấy nàng đủ sức chịu đựng mọi thứ. Ông già Yves đưa mắt nhìn ra nơi xa xăm.

- Phu nhân Stephanie! - Yves Kendelec nói - Bà đừng hỏi gì Moise, đừng làm tan biến những hình ảnh mờ ảo đang dần dần rõ nét trong bộ não ông ta. Cứ để yên, Moise sẽ đột nhiên làm những cử chỉ do thôi thúc từ trong đáy sâu tiềm thức... Chẳng hạn cử chỉ mở cửa mời hai con của bà vừa rồi.

Stephanie đang còn chìm đắm trong những suy tưởng mông lung thì Moise đẩy cửa bước vào, theo sau là Armand và Charles. Nàng đứng lên. Moise kính cẩn bước đến nghiêng mình chào. Stephanie chìa tay. Moise đỡ lấy, nâng lên rồi hôn vào chiếc nhẫn nạm saphire. Ông ta quay lại, thấy hai chàng trai đứng bất động chờ. Ông ta cất tiếng, vẫn cái giọng êm ái đặc biệt “của Moise”:

- Hi! - Nói xong ông ta lại như mất trí, đứng đờ đẫn.

“Vậy là ông ta nhận ra Armand!” Stephanie thầm nghĩ.

Nàng cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua huyết quản. Nhưng nàng cố trấn tĩnh và mỉm cười. Moise lại như chìm vào bóng đêm. Ông ta đờ đẫn. Stephanie chỉ ra phía cửa:

- Ta đi chứ?

Moise bước theo nàng, miệng lẩm bẩm:

- Hi... vậy là ông vẫn nằm ngủ.

Stephanie rùng mình. Phải chăng ông già mất trí kia nói đến chồng nàng? Moise lại lẩm bẩm:

- Tôi phải đến. Tôi phải đến...

- Đến đâu? - Yves hỏi.

- Đến đây - Moise buồn rầu nói - Đến chỗ những cành cây.

- Đúng rồi, đến chỗ những cành cây! - Yves bình thản nói - Bây giờ ông đi chơi phố với phu nhân Stephanie và hai cậu ấy chứ?

Không trả lời, Moise xăm xăm đi ra cửa.

Hai tiếng đồng hồ sau, họ trở về văn phòng.

- Cuộc dạo chơi lý thú chứ? - Yves khẽ hỏi Stephanie.

Nàng thở dài:

- Moise không nói gì thêm nữa.

- Hãy kiên nhẫn, con gái của ta, - Yves trìu mến nói.

Liền một tuần sau đó, hàng ngày Moise cùng ba mẹ con nàng dạo chơi những vùng xung quanh thị trấn thủ phủ Nouméa. Mấy hôm đầu Stephanie chăm chỉ đi theo ông ta, nhưng những câu nói và cử chỉ của Moise vẫn chỉ như trước, chưa thêm gì mới.

Aimé bao giờ cũng đi theo họ và anh điều khiển cho nên giờ giấc luôn chính xác. Chính vì vậy Stephanie lại gặp gỡ được Yann thường xuyên. Do có Aimé nên nàng không lo bị hai con đột nhiên bắt gặp Yann đang trên giường nàng.

Yann ngày càng điên rồ. Hễ cùng với nàng trong phòng và không có ai khác là anh lại van nài:

- Em đừng đi đâu, Stephanie! Ba tuần quá ít để hai cậu ấy tìm hiểu đảo này. Đừng bắt họ về Pháp vội, cả em nữa, hãy lui lại chuyến sau của tàu Araucaria.

Stephanie áp môi lên môi người tình, âu yếm thì thầm:

- Yann! Anh thừa biết là không thể được. Còn cuộc đời em. Còn gia đình em. Em đang có chồng...

- Guinchamp thiết gì đâu? Em không thấy hai cậu ấy nói hôm đến đây à? Hai cậu ấy ghét Guinchamp và rất tán thành em không dùng mấy chữ “phu nhân Guinchamp”.

- Đấy là do cụ Yves và anh yêu cầu.

- Nhưng anh cấm em rời khỏi đây - Yann nói và đã cởi hết áo quần nàng, đẩy nàng nằm xuống giường, hôn tới tấp lên khắp da thịt nàng.

- Anh điên rồi, Yann!

Yann rời môi khỏi ngực nàng, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt nàng trong khi người anh vẫn áp vào người nàng:

- Anh đã tính toán hết rồi. Ta sẽ đem tất cả các con em sang đây, cả Maurice, Valentine. Anh sẽ yêu quí chúng như yêu quí em. Ta sẽ xây tòa nhà văn phòng mới và chỉ tháng sau công việc phát đạt, họ sẽ không muốn đi đâu nữa. Đảo này chan hòa ánh nắng. Đảo này là nơi thiên đường cho tất cả những ai muốn sống hết mình...

- Còn chồng em? - Stephanie kéo mặt Yann áp vào cổ mình.

- Mặc hắn! Mặc mọi lời đàm tiếu của cái đất Paris đạo đức giả và thiển cận kia.

Nhiều lúc tình yêu cuồng nhiệt mê đắm của Yann làm nàng sợ.

Bên cạnh Yann, nàng thấy mình bỗng nhiên yếu đuối, nhu nhược. Nàng trở thành người phụ nữ cam chịu, khuất phục. Ôi, Yann! Người tình tuyệt vời của em.

Chuông đồng hồ báo thức reo vang. Stephanie đẩy Yann ra.

- Dậy thôi. Họ về bây giờ.

Sau cuộc tình, Yann nằm nhắm mắt, đầu gục vào hốc vai Stephanie, tay ôm ngang người nàng. Anh lầu bầu:

- Mới chuông! Còn mười lăm phút nữa kia mà!

Và Yann nhất định không chịu buông nàng. Stephanie chiều anh nhưng mắt vẫn nhìn đồng hồ trên bàn đêm. Bỗng có tiếng gõ cửa. Stephanie không đáp, tay bịt miệng Yann, nhắc anh đừng lên tiếng.

Aimé mở cửa nhìn vào, thấy bà chủ và Yanri đang còn khỏa thân trên giường. Anh đóng ngay cửa và Stephanie nghe thấy anh nói với hai con trai nàng:

- Bà chủ không có nhà. Có lẽ bà chủ ra cảng. Ta ra đấy đón bà chủ đi. Chắc bà chủ sẽ rất vui thấy hai cậu chủ ra đón bà chủ.

Cả Charles và Armand mừng rỡ reo lên:

- Đúng đấy! Bác Aimé nói rất đúng. Ta ra cảng đi.

Tiếng chân xa dần. Stephanie vùng dậy, mặc quần áo. Trang điểm xong, nàng xuống nhà và đi nhanh ra cảng. Nàng giả vờ xem xét chỗ này, chỗ kia. Khi nhìn thấy hai con và Aimé đang tìm nàng, Stephanie hớn hở bước đến:

- Ôi, hai con cũng ra đấy à? Mẹ đã đoán thế, bởi biết hai con rất thích mảnh đất ở vị trí này.

Armand và Charles sung sướng ôm mẹ hôn Stephanie dịu dàng nói tiếp:

- Nhưng rất tiếc là chúng ta sẽ không được xem lúc đặt móng và xây dựng tòa nhà văn phòng mới. Tàu Araucaria chỉ ít hôm nữa là nhổ neo...

Hai con nàng đồng thanh kêu lên:

- Ồ, không. Chúng con muốn ở lại đây.

- Ông chủ!

Đột nhiên Moise nói và đặt tay lên vai Armand. Ba mẹ con và Aimé đều quên bẵng là ông ta đứng phía sau.

- Sao, ông Moise? - Armand ngạc nhiên quay sang nhìn ông già mất trí.

- Bóng tối.

- Làm gì có bóng tối? Trời đang nắng mà, Moise?

- Mai, bóng tối sẽ che phủ bầu trời và các vì sao. Biển đen ngòm - Moise sợ hãi nói. Mưa to. Gió xoáy. Ông chủ... Ông chủ...

Stephanie nhìn ông già đang run rẩy:

- Ông ta mê sảng à?

- Không - Aimé nói - Moise nói đúng đấy. Mai sẽ có cơn lốc.

Moise đã hấp tấp chạy về phía văn phòng, chắc để gặp ông già Yves. Armand bực dọc nói:

- Ông ta điên đấy mà.

- Không - Aimé nhẹ nhàng nói - Ông ta rất thích về thời tiết. Chắc chắn ngày mai sẽ có cơn gió lốc. Hai cậu chưa biết đâu. Vùng nam Thái Bình Dương này lâu lâu lại có những cơn lốc khủng khiếp. Nếu đúng vào trung tâm gió xoáy thì nó cuốn cả nhà cửa, bàn ghế và người nữa lên lưng chừng trời đấy.

- Ta về nhà thôi - Stephanie nói. Nàng sực nhớ, tàu Nouméa chở chồng nàng ngày đó đã gặp hai cơn gió xoáy nên mới bị va vào đá ngầm.

Đêm đó chính Stephanie yêu cầu Yann ở lại. Nàng sợ ngủ một mình. Nàng cần có người bên cạnh. Nàng cần có một tấm thân cường tráng để ôm cho đỡ sợ.

Hôm sau, đúng như Moise dự đoán, khoảng mười giờ, mây đen kéo đến bao phủ bầu trời. Xung quanh tối sầm và đến khoảng 2 giờ trưa thì nổi cơn gió khủng khiếp. May mà khách sạn Ile lọt ra ngoài trung tâm cơn gió xoáy. Nhưng Stephanie nhìn qua cửa sổ ra ngoài, thấy rất nhiều nhà trên phố bị tung mái. Gạch ngói văng ra đầy mặt đường. Trời mưa tầm tã suốt đêm. Mờ sáng Yann dậy mặc quần áo rồi bảo anh phải về làng xem tình hình ở đó ra sao.

Lúc điểm tâm, ba mẹ con ngồi sôi nổi bàn tán về cơn lốc khủng khiếp đêm qua. Bỗng tiếng cửa bật mở. Moise và Aimé lao vào.

Moise hét lên:

- Ông chủ! Ông chủ! - ông ta quỳ xuống ôm chân Armand, nói thêm - Đất liền! Đất liền!

Mặt Armand tái mét. Cậu vội nhấc Moise đứng lên:

- Ông nói gì, Moise?

- Moise? - Ông già nhắc lại, mặt ngơ ngác.

- Erik! - bỗng Stephanie thốt lên.

Mọi người sửng sốt quay cả lại nhìn nàng. Stephanie nhắc lại:

- Erik! - không hiểu tại sao cái tên đó lại lờ mờ thoắt hiện lên trong ký ức nàng.

Moise buông Armand, bước đến kéo tay Aimé, chỉ vào chiếc nhẫn saphire trên tay Stephanie:

- Bầu trời - ông già nói, mặt hớn hở.

Stephanie chìa tay. Moise đỡ bàn tay và lại kính cẩn hôn lên chiếc nhẫn của nàng. Rồi chẳng biết vì sao, ông ta liếm lên bàn tay nàng như con chó liếm bàn tay chủ.

- Erik! - Stephanie khẽ nói và rụt bàn tay lại.

- Phu nhân tôi yêu cô. Cô đẹp lắm. Nhưng hôm đó cô không đến xem nhổ neo.

“Xem nhổ neo?” Nàng nhớ lại, hôm tàu Nouméa rời cảng, nàng đã không đến tiễn. Lúc đó nàng đang có thai hai đứa con hiện giờ đang ở đây. Stephanie lờ mờ nhớ lại người đàn ông cao gầy đi cùng với Armand, chồng nàng, đến văn phòng ở phố Vivienne. Nàng có mời ông ta ăn bữa tối với vợ chồng nàng. Tên ông ta là Erik, người Na Uy. Hôm ngồi ăn, ông ta nhìn chiếc nhẫn saphire của nàng, nói: “Bầu trời!”, ý nói màu xanh ngọc xa phia giống như màu da trời...

- Erik - Stephanie thầm thì nhắc lại.

Kỷ niệm cách đây hai mươi năm vụt trở lại.

Nàng nhớ sau đấy Erik có đến phố Vivienne tìm nàng. Stephanie biết ông ta mê nàng, nhưng lúc đó nàng đang say mê chồng, không quan tâm đến bất kỳ người đàn ông nào khác, thậm chí cả René Guinchamp, người tình đầu tiên của nàng. Stephanie cố nhớ lại chàng trai cao gầy, tóc vàng nhạt gần như trắng do sinh trưởng ở gần Bắc cực, bắp thịt rắn chắc như của nhà thể thao. Theo Stephanie nhớ lại thì bấy giờ Erik đã có vợ và trạc tuổi hai lăm hai bảy gì đó.

- Erik! Ông muốn gì? - Nàng dịu dàng hỏi.

- Tôi muốn chúng ta ra đó - ông ta rạng rỡ nhìn nàng rồi nhìn hai con trai nàng.

- Đúng thế. Chúng ta sẽ ra đó - Aimé nói. Anh bao giờ cũng chấp nhận mọi điều Moise yêu cầu.

- Không - Stephanie hốt hoảng nói - Tôi sẽ không ra đảo Thông, nếu không có Yann, Maurice, Napoleon và Maru.

- Vậy ta ra cảng ngay - Aimé nói.

Trời lại nắng rất đẹp. Hai bên đường phố là những ngôi nhà không có mái. Tuy người ta đã dọn dẹp nhưng hậu quả của cơn gió xoáy hôm qua vẫn còn gần như nguyên vẹn.

Tàu Maraamu đậu trên bến cảng đã sẵn sàng lên đường. Tại đó có Yann, Maurice, Napoleon và Maru cùng vài thổ dân Canaque nữa. Stephanie ngạc nhiên thấy trong khoang tàu đã có hai con lợn, mấy lồng gà vịt và những thứ cây cỏ gì đó mà nàng không biết. Thì ra Yann đã chuẩn bị đầy đủ. Hay là ông già Yves? Nhưng mang những thứ này đi làm gì?

- Để cho ai? - nàng nhìn Yann hỏi.

- Cho họ, thưa phu nhân Dytteville! Đây là gợi ý của cha tôi. Ngoài đảo Thông, hiện có tám chục tù nhân được ân xá đang ở lại đó khai thác. Cuộc sống của họ còn khó khăn. Ta không nên ra đó với hai bàn tay trắng. Và chắc chắn họ sẽ đón tiếp chúng ta rất nhiệt tình đấy, vả lại... cũng cần đề phòng trường hợp xấu nhất.

“Xấu nhất”? Stephanie rùng mình. Xấu nhất nghĩa là sao? Họa chăng chỉ Moise - Erik - biết được thôi.