Chương 21 ĐẢO THÔNG
Tàu Maraamu rẽ sóng tiến về phía đảo Thông. Hòn đảo nhỏ đang hiện dần lên phía chân trời.
Dọc đường, Stephanie cũng như hai con trai nàng không lúc nào rời mắt khỏi Moise, trong khi ông ta không rời mắt khỏi dải đất xanh biếc đang nhô dần trên nền sóng biển hiền hòa. Hôm nay trời rất đẹp. Nắng chiếu xuống những ngọn sóng lăn tăn, lấp lánh như dát vàng.
Khi những ngọn thông cổ thụ thẳng tắp đã tới gần, Moise kéo hai chàng trai sinh đôi đến đứng bên cột buồm chính. Stephanie lẳng lặng xem ông già làm những trò gì. Nàng có cảm giác ông đang dàn dựng một vở kịch và mọi người, kể cả nàng đều là diễn viên.
Stephanie đã thấy rõ những hình người trên bãi tắm.
- Ông chủ! Ông chủ - đột nhiên Moise thét lên rồi với chiếc rìu, xăm xăm chạy đến lan can tàu, bổ xuống.
- Cứ để yên xem ông ta làm gì - Yann nói với đám thổ dân Canaque - Ông ta nhớ lại chuyện xưa và đang tái hiện lại.
Từ lúc lên tàu, Moise hoạt bát hẳn lên và Stephanie đôi lúc có cảm giác ông ta đã hết điên. Aimé có nói với nàng, điện tích cao trong những cơn gió xoáy thường có tác dụng đến não. Phải chăng, bệnh mất trí nhớ của Moise đã bắt đầu khỏi? Ông ta đang bổ rìu lên thanh gỗ to làm lan can tàu, chặt ra một khúc dài. Ông ta vác khúc gỗ to hai người khiêng không nổi ấy, ném xuống biển. Mọi người chưa kịp phản ứng gì thì Moise đã kéo tay Armand và cùng nhẩy xuống biển.
Đến lúc này Stephanie mới giật mình hốt hoảng. Nàng nhìn thấy một lưng cá mập đang vây quanh khúc gỗ, nơi Moise và Armand đang bám. Maurice nhanh nhẹn cầm sợi dây thừng nhảy xuống theo và khéo léo buộc dây vào khúc gỗ. Bây giờ tàu Maraamu vừa chạy vừa kéo khúc gỗ theo.
Trên tàu Yann đã túm một con lợn, thọc mũi dao găm vào cổ nó. Máu vọt cả lên váy Stephanie. Yann quăng con lợn xuống biển. Đàn cá mập thấy máu xô cả lại. Những vệt máu loang trên mặt nước và đàn cá đớp lấy đớp để. Cả một vùng biển tung bọt lên.
Tàu Maraamu kéo theo khúc gỗ cùng Moise, Armand và Maurice, vẫn đang chạy nhanh về phía bờ. Yann quăng con dao găm dính máu ra biển rồi rút con dao cài trên lưng một tên Canaque đứng cạnh đó, nhảy xuống biển nốt. Anh bám vào khúc gỗ, dùng dao chiến đấu với những con cá mập đang bắt đầu tấn công Moise và Armand. Maurice cũng đứng trên khúc gỗ, cầm dao cùng cha chiến đấu. Stephanie bấu chặt vào lan can tầu, mắt nhìn như mê đi. Nàng chưa kịp thấy sợ vì sự việc diễn ra quá nhanh.
Đột nhiên tàu chững lại, vì mũi tàu đã chồm lên bãi cát. Moise nắm tay Armand kéo lên bờ, theo sau là Yann và Maurice, cả bốn may không bị thương tích gì nhưng mặt tái mét vì tình huống khủng khiếp vừa qua. Căng thẳng đến tột độ, Stephanie khuỵu gối ngã lăn ra sàn tàu.
Lúc tỉnh dậy nàng thấy đang nằm trên hai cánh tay Charles.
- Ôi, cảm ơn con - Stephanie thì thầm nói và định đứng lên.
- Mẹ nghỉ đi.
- Không. Mẹ đến đây không phải để nghỉ. Mẹ muốn xem Moise làm những gì.
Nàng thấy Moise đứng trên bờ đang nắm chặt tay Armand kéo đi.
- Erik! - Armand hét lên.
Moise đứng lại ngơ ngác nhìn Armand, nói:
- Đi thôi, ông chủ!
Charles đưa mắt nhìn Stephanie. Nàng không nói gì, leo qua lan can tàu định tụt xuống. Lúc nàng buông tay để rơi, Yann giơ hai tay đỡ nàng. Charles cũng nhảy xuống bãi cát theo mẹ. Đám dân cựu tội phạm đang có mặt trên bãi cát, chạy lại reo hò đón họ và tíu tít hỏi đủ thứ. Moise một tay nắm Armand, một tay nắm Charles lôi đi.
- Chúng tôi có chút quà biếu các bạn - Yann nói với đám người vây quanh. Anh gọi to - Napoleon!
- Vâng, thưa ông chủ!
Napoleon vào khoang, xách ra những lồng gà vịt quăng xuống bãi cát.
Moise vẫn kéo hai chàng trai sinh đôi lên dốc. Stephanie xắn váy bước theo. Hai bên nàng là Yann và Aimé. Nàng hổn hển nói với họ:
- Tôi hồi hộp quá! Không biết cái gì đang chờ tôi ở phía kia!
Stephanie vẫn bước, không rời Moise lúc này xăm xăm trèo lên sườn đồi thoai thoải, kéo theo Armand và Charles.
- Bà chủ yên tâm. Không có chuyện gì đáng phải lo lắng đâu - Aimé nói.
Họ đi như thế khoảng một tiếng đồng hồ thì Moise đứng lại bên một tảng đá rất to. Ông quay nhìn hai chàng trai sinh đôi, nói:
- Thưa ông chủ! Ông chủ đã nằm ở đây, nhưng Chúa đã hồi sinh cho ông chủ.
- Không...! - Stephanie hét lên. Nàng hiểu rằng Armand nằm dưới chân tảng đá kia. Mặt nàng đẫm lệ.
Moise vẫn đang bới cát, hai bàn tay vội vã.
- Không! Hãy giữ lấy tôi. Tôi muốn nhìn thấy. Tôi muốn đi đến cùng!
Aimé và Yann giữ chặt hai cánh tay nàng, bởi Stephanie người mềm oặt, chỉ chực khuỵu xuống. Dần dần cơ bắp trên người nàng rắn lại và những giọt nước mắt khô dần. Nỗi đau khổ đã vượt qua giới hạn và bây giờ nàng lạnh lùng như băng giá. Bây giờ nàng đủ sức chịu đựng mọi xúc động mãnh liệt nhất.
Moise đã bới xong lớp cát bên trên. Bên dưới là những cành cây khô. Ông nhẹ nhàng nhấc từng cành lên, như thể sợ làm đau người nằm dưới. Rồi xương cốt bắt đầu hiện ra: chiếc sọ trắng phau, các khúc xương. Cuối cùng, toàn thể bộ xương hiện ra. Cát khô đã giữ nguyên tư thế Armand lúc chàng được đặt xuống đây.
Aimé định tiến lên, nhưng Stephanie gạt anh ra. Nàng từ từ bước đến bên Moise, chậm rãi quỳ xuống trước bộ xương giữa những cành thông khô bị gạt sang hai bên.
- Tôi thật điên rồ... Nhưng tôi muốn xác minh đây đúng là chồng tôi...
Stephanie cúi xuống nhấc chiếc thắt lưng da đã mốc meo và quăn lại. vẫn còn nhãn hiệu “Humann Tailor”, hiệu may cắt y phục ưa thích của Armand và của cả quận công Morny nữa... Stephanie nhấc sợi dây bằng kim loại kéo ra. Đầu sợi dây là chiếc đồng hồ quả quít vẫn nằm trong túi quần đã nát bươm. Nàng run rẩy cố dùng móng tay mở nắp đồng hồ. Nhưng han rỉ làm nàng cố mãi không mở nổi.
Stephanie cố mở và móng tay nàng bật máu!
- Mẹ! Mẹ! - Hai con trai nàng vội quỳ xuống hai bên mẹ, định giúp nàng.
- Không, để yên!
Nắp đồng hồ đã bật ra. Mặt đồng hồ khắc hai chữ cái quấn nhau với dòng chữ bên dưới: “Trái tim em cũng là trái tim anh”. Chiếc đồng hồ này là quà tặng đầu tiên của nàng cho chồng.
Bàn tay của Aimé đặt lên vai Stephanie:
- Bà chủ! Thượng đế chỉ đòi hỏi con người làm những gì trong khả năng chịu đựng của họ.
- Cảm ơn anh! - Stephanie nói rất khẽ - Nhờ anh và nhờ chồng tôi, tôi đủ gan góc để chịu đựng mọi thứ. Bởi anh ấy muốn thế. Và cũng là ý của Chúa! - Ta về thôi - nàng đứng dậy, nói.
John Doolitt nói:
- Thưa bà chủ. Đêm qua tôi đã ngồi với ông Moise suốt đêm. Tôi đã bàn với cụ Yves và ông Yann Kendelec đây. Chúng tôi thấy chuyện này cần phải giữ bí mật. Nhà chức trách có thể yêu cầu tiến hành điều tra, có thể không cho chúng ta đem hài cốt này đi. Sẽ có trăm thủ tục rắc rối...
Stephanie vẫn chăm chú nghe. Aimé nói tiếp:
- Chúng tôi bàn tính và quyết định ta sẽ đưa hài cốt ông chủ lên tàu Maraamu rồi chuyển sang tàu Araucaria. Còn ông Moise, chúng ta rất biết ơn ông và tin rằng trí nhớ của ông bắt đầu hồi phục, ông sẽ trở về với gia đình tại Na Uy và sống hạnh phúc những năm tháng cuối cùng. Bây giờ xin mọi người ra tàu và coi như không có chuyện gì xẩy ra. Mọi việc khác để tôi lo.
Stephanie để mặc hai con trai dìu nàng đi. Ra đến gần bãi biển nàng đứng lại, hít một hơi dài rồi chỉnh đốn áo quần, lau nước mắt, cố tạo một khuôn mặt duyên dáng. Đám dân khai khẩn ở đây nhìn thấy họ, reo hò chào đón.
Stephanie ngoái đầu phía sau, thấy Aimé, Yann và Moise đang khiêng một bó củi lớn. Quan tài của Armand!
- Ôi, các vị có thứ gì thế? - Mấy người dân tò mò hỏi.
Yann mỉm cười rất tươi, thản nhiên đáp:
- Chúng tôi mang về để nghiên cứu cách điều chế tinh dầu thông xem thử thông ở đây có dung suất cao hơn thông nơi khác không.
Con tàu đã rẽ sóng hướng về cảng Nouméa. Yann thì thầm:
- Stephanie!
Stephanie nhìn anh, nói rất khẽ:
- Vĩnh biệt, Yann! Vĩnh biệt người tình của em... người tình đảo xa...
Nàng hiểu rằng sẽ không bao giờ được ân ái với anh nữa, không bao giờ lại thuộc về anh nữa.