← Quay lại trang sách

Chương 4 ÁI TÌNH THEO ĐUỔI

Ông già Georges nói:

- Stephanie, cha nghĩ con nên đưa Yann sang phòng giấy của con để bàn công việc ngoài đảo. Con biết rõ tình hình ngoài ấy, trong khi cha chẳng biết tí gì hết

Suốt 1 tiếng đồng hồ vừa qua, ông Georges cố gắng nghe Yann báo cáo và Stephanie bổ sung về tình hình các mỏ, các khu khai thác gỗ ngoài đó. Thỉnh thoảng ông gật gù, nhưng Stephanie biết rõ ông rất lơ mơ về các cải tiến sản xuất ở đảo

Stephanie niềm nở giơ tay mời Yann sang phòng giấy của nàng. Từ hôm Yann đến, Stephanie đã tránh được những lần gặp riêng chỉ có 2 người mà nàng rất sợ và nàng biết không thể tránh được mãi. Lúc ở biệt thự Dytteville thì dễ, nàng chỉ ngồi phòng khách hoặc phòng ăn là nơi bao giờ cũng có nhiều người. Đến văn phòng phố Vivienne, nàng cố chỉ gặp Yann trong phòng làm việc của ông Georges lúc có mặt ông để ông nghe nàng bàn với Yann về những kế hoạch sản xuất ở đảo

Nhưng rồi những buổi làm việc tay 3 như thế khiến ông Georges rất mõi mệt. Mang cách suy nghĩ cổ lỗ, ông không sao hiểu nổi 1 loạt danh từ mới, tên các máy móc, trang bị hiện đại. Không dám phản đối, nhưng dần dần ông thấy nghe chẳng bổ ích gì cho ông. Và hôm nay, ông đã đề nghị Yann sang phòng giấy của con dâu để bàn riêng với nàng

Tim đập thình thình vì sợ hãi, Stephanie để Yann vào trước rồi nàng vào theo, đóng cửa lại

- Mời ông ngồi, Yann - Nàng cố lấy giọng điềm tĩnh, bình thản nói

Nhưng cánh cửa nhồi bông bọc da vừa đóng lại, ngăn cách họ với toàn bộ thế giới bên ngoài thì Yann đã nắm cổ tay Stephanie, kéo lại và ôm chặt khiến nàng không kịp phản ứng. 2 cánh tay lực lưỡng cứng như thép của Yann ghì chặt khiến nàng không cử động được và miệng chàng đã áp ngấu nghiến vào miệng nàng

Tuy nhiên Stephanie cố cưỡng lại. Nàng càng chống đỡ càng kích thích thêm lòng thèm khát của chàng trai. Stephanie mím chặt môi, không cho Yann thọc lưỡi vào. Toàn thân nàng co cứng kiên quyết không chịu hưởng ứng. Cuối cùng họ cùng kêu lên. Yann kêu giọng đau đớn, khao khát còn Stephanie giọng phẫn nộ

- Stephanie!

- Ông điên rồi!

- Ôi, em gọi anh là ông!

Stephanie đặt 2 bàn tay lên vai Yann, đẩy chàng ra

- Stephanie, anh yêu em! Em chưa thể quên anh! Không, em không thể quên được anh!

- Buông tôi ra, ông Kendelec!

Như 1 mệnh lệnh, Yann lẳng lặng buông "bà chủ". Stephanie vội vã ngồi vào sau bàn giấy, hy vọng chiếc bàn giấy vững chãi sẽ che chở cho nàng. Nàng chỉ ghế trước mặt

- Mời ông ngồi

Yann vẫn đứng yên. Stephanie tranh thủ thời gian, đặt 2 bàn tay lên tấm giấy thấm trên bàn, cúi đầu suy nghĩ. Rồi nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Yann

- Ông Kendelec! Tôi đề nghị ông nghe tôi nói và đừng ngắt lời tôi. 1 lần nữa tôi mời ông ngồi xuống. Chúng ta dễ nói chuyện với nhau hơn

Yann không nói gì, đứng dạng chân, khoanh tay trước ngực, thái độ như sắp nghe bọn thổ dân Canaque tấu trình. Stephanie nhìn anh và nhớ đến thái độ hung bạo của anh trước những tên Canaque bướng bỉnh. Tuy nhiên lúc này nét mặt Yann lạnh lùng và Stephanie rất khó đoán anh đang nghĩ gì

Mặt đối mặt với Yann, trước 1 tính cách táo tợn, dữ dội, bỗng Stephanie lại thấy hoàn toàn tự tin. VIệc phải đến đã đến và nàng sẵn sàng dũng cảm ứng phó. Nàng không thấy lo lắng, sợ hãi mà chỉ còn 1 ý nghĩ trong đầu: cố làm sau để giảm bớt nỗi đau khổ cho Yann. Anh ta yêu nàng, yêu đến mức không còn thiết đến người phụ nữ nào trên đời. Cần phải làm Yann hiểu rằng quan hệ giữa 2 người không thể như lúc trước và nên coi những ngày chung sống đam mê ngoài đảo chỉ là những kỷ niệm đẹp trong dĩ vàng. Nàng thấy phải cho Yann biết rằng nàng rất quý những kỷ niệm đó

- Yann, tôi vẫn giữ lại trong trí óc kỷ niệm tuyệt đẹp về những ngày tôi sống trên đảo Nouvelle Caledonie. Nhân danh những gì đã diễn ra tại đó giữa 2 chúng ta, tôi đề nghị ông hãy suy nghĩ như tôi đang suy nghi lúc này...

Stephanie đợi Yann nói, nhưng anh vẫn im lặng, bất động

- Dĩ vãng là cái gì đã qua, không thể nối lại được - Nàng nói tiếp - Ngay từ hồi đó ông đã biết tôi không thể ở lại đảo mãi, sẽ có ngày tôi phải về Pháp. 2 chúng ta đều hiểu, trên đời không có thứ gì tồn tại vĩnh viễn. Thứ gì rồi cũng phải kết thúc, kể cả tình yêu, kể cả cuộc sống. Tôi đề nghị chúng ta đừng làm hoen ố quá khứ tuyệt vời đó. Hiện tại tôi có chồng, có con cái, có gia đình. Tôi không còn như ngày đó, hoàn toàn tự do, không bị thứ gì ràng buộc. Tôi rất tiếc là ông lại đến đây

Họ vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào mặt nhau. Yann có dáng điệu như quan tòa nghe bị can tự bào chữa bằng những lý lẻ giả dối. Trong khi đó Stephanie thu hết nghị lực, cố không chớp mắt để giữ vững lập trường nàng đã chọn. Cuối cùng, không chịu đựng nổi thêm nữa, nàng cụp mắt xuống, hỏi rất khẽ

- Sao anh không nói gì, Yann?

Sự căng thẳng thần kinh đã khiến Stephanie quên, lại dùng lối xưng hô thân mật. Không phải "ông" mà là "anh". Yann vẫn lặng lẽ nhưng trên khuôn mặt lạnh như băng, Stephanie thấy anh giấu đi 1 nụ cười đắc thắng

- Anh đã tìm lại được em, Stephanie. Không làm gì có dĩ vãng nữa. Mọi thứ vẫn đang là hiện tại. Anh sung sướng được dến đây..

Giọng nói điềm tĩnh đó đột nhiên chấm dứt và thay vào đó là giọng nói sôi nỗi, đam mê, nư bùnlên tuừ đáy lòng, giọng nói của kẻ si tình, khoa khát tình ái đối với 1 phụ nữ đã ngự trị trong trái tim chàng

-... Anh yêu em còn hơn những ngày đầu chúng ta quen nhau. Anh biết em không thể là vợ anh. Tuy niên anh cũng lại biết, qua ngần ấy tháng xa cách, em là người phụ nữ duy nhất của cuộc đời anh. Anh không thể sống thiếu em, Stephanie. Anh cần gặp em, nhìn thấy em, yeêu em và anh cần em yêu anh theo cách chỉ riêng em mới biết

Yan ngừng lại để thở rồi lại sôi nỗi nói tiếp:

- Hãy giữ lấy anh, Stephanie! Hãy yêu anh, 1 chút thôi, rồi an sẽ ra đi. Anh hứa sẽ biết điều, sẽ không làm điều gì hại đến em. Nhưng anh van em, hãy yêu anh và cho anh yêu lại. Đừng xua đuổi anh. Đừng làm bộ xa lạ với anh như mấy ngày qua. Hãy nói với anh là em không quên được đảo, quên con tàu Maraamu, quên cuộc giải thóat tù nhân, quên Australia, quên tình yêu giữa đôi ta... Em đừng tự dối lòng mình, Stephanie!

- Em không dối lòng - Stephanie phản đối

Yann không cho nàng được quyền lựa chọn. Anh buộc nàng nói lại

-... Tại sao anh cứ bắt em phải nói đi nói lại những điều khiến cả 2 chúng ta đau lòng, Yann? Anh là mối tình cuối cùng của em và anh thừa biết mối tình giữa đôi ta không thể kéo dài mãi. Thế là hết rồi, Yann. Từ nay ta sẽ là bạn. Chúng ta sẽ đi dạo với nhau, có cả các con em, có cả bà Francoise. Anh sẽ không nói với em bằng cái giọng vừa rồi, từ nay cho đến lúc anh rời khỏi nước Pháp

Stephanie không nêu ra hạn định 3 tuần lễ, thời gian con tàu Araucaria đậu lại ở Marseille. Yann hiểu rất rõ ý của Stephanie và anh lại tấn công tiếp

- Các con em và mọi người trong gia đình Dytteville sẽ nghĩ thế nào nếu như anh tuyên bố ở lại đây 5 tháng, vậy mà mới được 2 tuần đã về đảo?

- Ông bảo ông vội về để tiến hành những công việc ta bàn ở đây - Stephanie lấy lại cáh xưng hô "ông - tôi"

- Anh bất cần công việc ở đảo. Anh bất cần mọi thứ, Stephanie!

Thái độ ương bướng của Yann bắt đầu làm nàng hốt hỏang. Nàng cố không để lộ nỗi sợ đó và nói bằng giọng "bà chủ" để đọat lại thế chủ động

- Nhưng tôi đề nghị ông suy nghĩ đến công việc ở đảo, sự cần thiết ông có mặt ở đó, thưa ông Kendelec. Thậm chí tôi đề nghị ông chủ nghĩ đến công việc ở đó

- Tôi từ chối. Tôi không đi vội, thưa phu nhân Dytteville. Và em cũng không thể làm gì được hết, Stephanie

Stephanie thở dài, đưa bàn tay lên trán, nói giọng chán nản và mệt mõi

- Tại sao ông không chịu hiểu rằng...

- Rằng người ta không thể nối lại dĩ vãng chứ gì? Em nói điều ấy rồi. Anh đã nghe rõ! Bây giờ anh là kẻ tuyệt vọng. Anh đau đớn đến mức có thể chết, nhưng em yên tâm, anh sẽ trụ vưng. Anh và em đều là 2 tính cách táo tợn. Anh sẽ bấu chặt lấy cuộc sống, anh sẽ chiến đấu với cả em lẫn với bản thân anh

Câu nói của Yann không có ý đe dọa mà như 1 lời cảnh tỉnh

Stephanie hiểu ý của Yann là: "Anh không từ bỏ ý định. Em vẫn yêu anh và anh sẽ quyết đọat lại em!"

Nỗi lo lắng len lõi trong tâm trí nàng. Stephanie nhìn thẳng vào mắt Yann, cố tìm xem anh dự định làm những gì. Yann chịu đựng luồng mắt của nàng 1 cách điềm tĩnh. Anh dịu dàng nói:

- Em muốn bảo vệ ai, Stephanie? 1 nhân tình mới hay 1 nhân tình cũ? Chắc chắn không phải chồng em rồi. Bởi khi em bỏ nước Pháp và đến với anh, anh biết rõ không phải em trốn tránh chồng mà em trốn tránh 1 kẻ khác, mặc dù chính em cũng không ý thức được rõ điều đó

Stephanie đã đáon trước được điều này ngay từ lúc nhìn thấy Yann trên sân ga cùng với 2 con trai của nàng. Vậy là Yann đã biết. Quả vậy, chính để bảo vệ Boris mà nàng muốn Yann rời Pháp về đảo. Tình yêu của Yann, nỗi ghen tuông của anh giúp anh đóan ra được tình thế. Bởi Yann đã biết nàng quá rõ để rút ra nhận định: "Nếu nàng không yêu ta nữa, tất nàng đã có 1 người tình khác"

Lúc này Stephanie thật sự bối rối. Nàng đứng giữa 2 mối tình. Boris là người tình duy nhất tuyệt đối, vĩnh hằng. Nhưng Yann... tấm thân cường tráng, khí chất dữ dội cũng có sức hút mãnh liệt, dù chỉ nhất thời. Ưu thế của Yann là anh có khả năng đem đến cho nàng niềm cuồng nhiệt tình ái của tuổi 20

Stephanie chưa biết nên xử trí thế nào thì Yann đã bình thản ngồi xuống ghế, vắt 2 chân lên nhau, khủyu tay lên tay vịn ghế. Anh nhìn thẳng vào mắt Stephanie, dịu dàng nói

- Có chuyện gì vậy, Stephanie?

Sau 1 lát, Stephanie nói rất khẽ:

- Yann! Tôi đã yêu ông điên cuồng và trao thân cho ông. Tôi hòan toàn không ân hận gì chuyện đó, trái lại là đằng khác. Nếu được làm lại quãng thời gian vừa qua, tôi sẽ không ngần ngại lặp lại hành động ấy. Nhưng tôi phải thú thật với ông là ngòai người hiện nay là chồng tôi, còn 1 người đàn ông khác trong cuộc đời 2 chúng tôi đã kéo dài hàng chục năm rồi, từ những ngày tôi bị bắt làm tù binh, giam trong pháo đài Sebastopol. Hồi đó tôi còn trẻ. Bây giờ tôi không còn trẻ nữa. Con tôi đã 20 tuổi rồi...

Nàng ngừng lại, nhìn Yann rồi nói tiếp:

- Gần đây, trong 1 hôm hoang mang, tuyệt vọng, tôi đã gửi thư cầu cứu đến ông ta. Ông ta lập tức bỏ hết mọi thứ tìm đến đây với tôi. Ông ta hiện đang ở Paris. Yann, xin ông đừng hy vọng gì ở tôi. Xin ông hãy hiểu cho như vậy và đừng đòi hỏi gì ở tôi nữa. Tôi tạm ra ngòai 15 phút và tôi hy vọng khi quay vào, ông suy nghĩ xong và đã quyết định. Tôi hy vọng sẽ nghe thấy ông nói "Thưa phu nhân Dytteville... tôi phải về đảo"... và sau đây 3 tùân lễ ông sẽ lên tàu Araucaria rời khỏi nước Pháp

Họ đứng trước mặt nhau, chỉ cách vài bước chân, Stephanie nhìn Yann và rất đau lòng thấy nàng gây đau khổ cho anh. Còn Yann vẫn đứng yên, hàm răng cắn chặt như cố ghìm nỗi đau đớn. Stephanie nhìn Yann và thấy thương anh vô cùng. Nhưng nàng không thể làm cách nào khác

Mắt vẫn không rời Yann, nàng tiến từ từ về phía chàng. Nàng kiễng chân, áp miệng vào miệng Yann, vừa bặm môi vào môi chàng như nhai, vừa thì thầm

- Vĩnh bịêt, người tình ngoài đảo của em. Tha thứ cho em đã làm anh đau khổ... Nhưng em đâu muốn thế...

Yann cuồng nhiệt đáp lại cái hôn của Stephanie. Anh đưa 2 cánh tay ôm nàng, kéo nàng áp chặt vào người anh. Miệng anh như thể cố thưởng thức lần cuối vị lưỡi, vị môi của nàng

Khi Stephanie nhẹ nhàng gỡ ra, lần cuối cùng trong cuộc đời họ, Yann trìu mến nói

- Anh yêu em, Stephanie. Anh yêu em mãi mãi. Nhưng số phận buộc anh phải mất em. Đấy là điều không thể tránh, anh hiểu. Anh hiểu ngay từ ngày em còn trên đảo là anh sẽ không giữ được em vĩnh viễn. Thôi, em đi đi!

Yann nghẹn ngào và Stephanie thấy rõ anh đang cố nén để khỏi bật ra tiếng khóc. Môi Yann run run. Gịong đau đớn, anh nghẹn ngào nói

- Em hãy đi... 15 phút, người tình duy nhất của anh... Anh muốn mãi mãi vẫn là người em đã từng yêu... từng yêu...

Yann quay đi để Stephanie khỏi nhìn thấy nước mắt giàn giụa và nét mặt méo xệch của anh

Stephanie bước ra hành lang với tập hồ sơ cặp nách và tâm trạng rối bời. Nàng đã làm Yann đau khổ, nhưng đành vậy thôi. Nàng sang phòng giấy ông già Georges rồi sang phòng giấy của Hyppolyte đưa ra vài căn dặn. Cuối cùng Stephanie trở về phòng giấy của nàng

Nàng vặn quả nắm bằng dáng điệu dứt khóat, mở cửa, đi thẳng vào bàn giấy. Nàng ngồi xuống, đặt khủyu tay lên bàn, bàn tay ơỡ lấy cằm và che miệng. Nàng nhìn Yann, đợi anh ngẩng đầu lên

Thấy cặp mắt Yann rầu rĩ, cam chịu. STephanie biết anh đã quyết định

- Thưa phu nhân Dyttevile, tôi đã ghi lại những điều chúng ta đã bàn có mặt cụ Georges, không sót 1 thứ gì - Anh điềm tĩnh nói rồi lặng lẽ bước ra

Ra khỏi văn phòng, Stephanie vội vã đến tìm Boris. Nàng có nhu cầu khẩn thiết gặp chàng để nép trong vòng tay chàng, để được yêu, được chìu chuộng, được vuốt ve. Cuộc gặp gỡ với Yann vừa rồi làm đầu óc nàng rồi bời, và nàng cần được giải tỏa kỏi tâm trạng căng thẳng đó

Trên đường, Stephanie chưa biết nàng sẽ nói gì với Boris, nhưng nàng có cảm giác cần, nàng có bổn phận phải kể chi tiết hơn với Boris về thời gian nàng sống ngòai đảo Nouvelle Caledonie

Như mọi lần, Boris đón Stephanie bằng cặp mắt bừng sáng. Chàng ôm chặt nàng và hôn say đắm. Sau khi ngấu nghiến miệng nàng thỏa thuê rồi, Boris mới đưa miệng lướt xuống cổ nàng

- Anh yêu em. Anh rất sung sướng thấy em đến

Câu nói đó Boris lặp lại tất cả mọi lần Stephanie đến, nhưng lần nào nàng cũng vẫn thấy mới mẻ bởi nó chứa đựng niềm say đắm thật sự. Khao khát 1 cuộc ân ái để nàng quên đi mọi phiền muộn đang ám ảnh tỏng lòng, Stephanie kéo Boris vào phòng ngủ. Khôn gì giải tỏa căng thẳng, lo âu bằng được người tình vuốt ve, chiếm đọat và biến nàng thành sở hữu của chàng, Nhập nàng vào với chàng

- Không! Anh nằm yên đấy! - Stephanie thì thào sau cuộc ân ái, khi Boris định nằm xuống bên nàng - Em muốn anh cứ nằm trên người em như thế này mãi

Boris để nguyên tấm thân vạm vỡ, nặng trĩu của chàng trên người Stephanie. Nàng cảm thấy yên ổn, thanh thản được đè bởi sức nặng của tòan bộ người chàng. Mãi đến khi chuông đồng hồ treo trên tường báo đã được nửa giờ, nàng mới thở dài tiếc rẻ, cong hông lên. Sao thời gian trôi nhanh thế!

Boris lăn xuống, nằm bên Stephanie. Chàng chống khủyu tay nhổm người, nhìn thẳng vào mắt người tình

- Em kể về em cho anh nghe đi, Stephanie

Đôi lúc Stephanie tiếc chưa kịp thấy Boris nghi ngờ hoặc ghen tuông để nàng được ôm ấp vuốt ve an ủi chàng, khẳng định với chàng về tình yêu của nàng. Boris chưa bao giờ dò hỏi, vặn vẹo nàng. Nếu Boris hỏi gì về nàng, đều là chuyện gia đình, chuyện công việc ở phố Vivienne

- Em đang buồn về chuyện 2 con trai em ở Nouvelle - Caledonie về lại rủ theo con trai ông già Yves Kendelec, người đại diện chi nhánh công ty tại đó

Stephanie vừa nói đến Yann với Boris, coi Yann như người khách bình thường từ đảo đến Pháp và nghỉ lại ở gia đình nàng. Nàng nói ra được câu nói đó thấy phần nào nhẹ người, mặc dù nàng vẫn còn giấu Boris chuyện nàng đã từng yêu say đắm, điên cuồng "người khách" kia

Boris đơn giản nói

- Chắc cậu thanh niên đó muốn tìm hiểu kỹ thuật công nghiệp hiện đại ở đây. Em nên đưa cậu ta đi xem các nơi. Anh rất tiếc không giúp gì được em trong việc đó. Ngay anh rất yêu Paris vậy mà có dám ra ngoài đâu? Nếu không anh đã có thể đưa cậu ta dạo chơi phố xá

Cảm thấy vì mình Boris phải chịu cảnh tù túng, Stephanie cảm động nói

- Thỉnh thỏang anh cũng nên ra ngòai chút ít

- Anh không dám liều lĩnh, Stephanie. Chỉ 1 sơ suất nhỏ cũng sẽ gây rắc rối cho em và gia đình em. Nhưng em đừng lo, mai anh sẽ cưỡi ngựa đi chơi ngoài thành với Dimitri, sau đấy chơi vài ván đấu kiếm với Felia. Còn đọc sách nữa. Bao nhiêu sách, bao nhiêu báo chí anh muốn đọc mà chưa đọc được mấy

Giọng Boris điềm tĩnh chứng tỏ chàng tin tưởng chắn chắn, sáu khi thu xếp ổn thỏa công việc công ty, Stephanie sẽ cùng chàng sang Nga. Stephanie mỉm cười hạnh phúc nhưng chắc trong ánh mắt nàng vẫn còn vương chút lo âu, nên Boris trìu mến, nhẹ nhàng hỏi:

- Anh đóan cậu ta sẽ ở lại đây lâu và vì anh mà sự có mặt của cậu ta làm em băn khoăn, đúng như vậy không? Nếu thế em thưa đến với anh 1 chút cũng không sao đâu

- Không phải chuyện ấy! - Thái độ nghiêm nghị của Stephanie làm Boris đột nhiên cảnh giác

- Cậu ta mê em phải không?

- Em nghĩ là như vậy - Stephanie thở dài nói. Nàng quay mặt đi, tránh luồng mắt Boris

Boris nâng cằm nàng, quay mặt nàng lại phía chàng

- Anh chỉ quan tâm đến 1 điều là có em bên cạnh. Anh đã bỏ rơi em quá lâu, Stephanie. Khi nghe tin em lấy Rene de Guinchamp anh hiểu em làm như thế là phải. Hôm sang đây dự Triển lãm cùng với Hòang đế Alexandre, anh đã nhìn thấy em đi với anh ta. Nếu anh chưa lấy vợ, nếu không xảy ra chiến tranh, cuộc đời của chúng ta đã không như thế này. Chúng ta đã để mất đi bao năm tháng. Hãy quên những chuyện ấy đi, Stephanie

Boris trìu mến và độ lượng nhìn người tình, nói tiếp

- Chúng ta hãy nghĩ đến tương lai, đến kế họach chúng ta đã vạch ra. Quên đi quá khứ đi mà nghĩ đến hiện tại và tương lai. Anh sẽ không bao giờ thay đổi và hòan cảnh 2 chúng ta giống nhau. Anh đã từng yêu vợ anh, nhưng chỉ ít lâu sau anh phát hiện ra vợ anh chỉ là 1 phụ nữ anh cần đến. Em sống và yêu... Anh không biết cách nói thế nào, nhưng em yêu ánh nắng mặt trời, em yêu trái đất, em tốt bụng, em xinh đẹp và em yêu tình ái...

- Và em yêu anh, chỉ 1 mình anh thôi

- Anh tin là như thế. Anh tin em nói thật. Em có biết điều làm anh lo lắng là gì không, Stephanie?

Stephanie nhìn Boris, hồi hộp o căằng sáp nói đến Yann, đến "anh chàng Caledonie" và hỏi nàng đã ân ái với cậu ta chưa. Nhưng chính miệng Boris chẳng vừa nói là gì? "Anh đã bỏ rơi em quá lâu!" Chắc chắn chàng sẽ thông cảm. Tuy nhiên, Stephanie chưa biết có nên nói thật hết ra không. Thấy Boris im lặng, nàng giục:

- Anh lo lắng chuyện gì, Boris?

- Chuyện đàn ông thôi. Anh lo tuổi tác. Đôi lúc anh lo...

Vừa nói, Boirs vừa leo lên người nàng. Stephanie sung sướng với cảm giác chàng đè nặng lên mình. Nàng cười khúc khích

- Anh điên rồi, Boris! Anh 50 tuổi, nhưng anh trẻ hơn đến 10 năm. Anh vẫn yêu em và còn đam mê tình ái hơn cả em

- Anh đam mê tình ái từ tuổi rất trẻ, ngay từ khi biết thế nào là ân ái. Đặc biệt ưừ khi biết em, quen em, anh đâm đam mê tình ái hơn hẳn trước. Em dâng hiến cho anh tòan bộ. Chính em tạo cho anh biết thế nào mới là tình ái thật ưự. Và từ ngày đó anh chỉ yêu mỗi mình em. Mỗi lần nhìn thấy em bước đi duyên dáng, anh lập tức thấy người rạo rực. Anh rất sợ 1 ngày nào đó... Ôi, sao anh thèm được như những ông già cao tuổi mà vẫn dữ dội, như...

Stephanie buột miệng

- Victor Hugo!

Đột nhiên nàng rùng mình. Hình ảnh những cuộc ái ân dữ dội, những cuộc tình thuần túy xác thịt... Tòa nhà Hauteville... bỗng nhiên hiện lên làm tòan thân nàng nóng bừng

- Em làm sao thế, Stephanie? - Boris lo lắng hỏi

Chưa bao giờ kể với Boris về chuỵên ra đảo Guernesey, gặp Victor Hugo và ngã vào vòng tay của ông ta, Stephanie nhăn mặt nói lảng

- Anh đè lên tay em... Ôi, thế được rồi.. Hơi đau 1 chút thôi

- Đúng, ông già ấy nghe đồn cừ khôi lắm. Da nhăn nheo rồi mà vẫn làm tình dữ dội với những cô gái trẻ. Anh dọc nhiều bài trên báo kể chuyện các cô gái trẻ tranh nhau leo lên thang gác để hiến thân cho ông ta, chỉ cốt lúc về đem theo 1 cuốn sách có bút tích lời đề tặng và chữ ký của ông ta. Và đổi lấy thứ đó, các cô phải chịu để ông ta hành hạ, ngấu nghiến, cắn xé, cào cấu. Ôi, sao có người đàn ông bền bĩ và dai sức đến thế

Boris đã gợi lên trong ký ức nàng 1 kỷ niệm dữ dội. Stephanie áy náy, không phải vị đã bị cuốn vào 1 mối tình thuần túy xác thịt với Victor Hugo, mà vì nàng cảm thấy trong những cuộc tình điên cuồng ấy, nàng đã phản bội Boris

- Boris! - Nàng van nài, giọng khản đặc lại - Boris, yêu em đi...

Nàng tiếp tục rên rỉ tên chàng cho đến khi thân thể nàng nhập vào thân thể chàng chỉ còn là 1

Lần này không ra bằng lối cửa sau, Stephanie theo lối cổng chinh ra phố Brune và lên xe. Xe nàng ưừa chạy qua cổng Chatillon thì 1 tóan kỵ binh đuổi kịp. Stephanie còn đang mơ màng sau cuộc tình với Boris. Phải 1 lúc âu sau, nép mình trong góc xe, Stephanie mới cố gắng chuyển suy nghĩ sang công việc ngày mai ở văn phòng công ty, ở nhà...

Mãi khi nghe tiếng vó ngựa đập dồn dập bên cạnh, nàng mới hỏi khẽ Aime

- Tóan gì thế?

- Chắc họ ở pháo đài Vanves về. Không phải 1 tóan đâu mà 4 hoặc 5 tóan, chừng 25 kỵ binh do 1 sỹ quan chỉ huy và nhiều hạ sĩ quan, thưa bà chủ. Họ đã ngoặc sang bên phải

"Pháo đài Vanves?" - Stephanie thầm nghĩ - "Mình quên mất là đã lâu rồi, Rene không chủ trì những buổi thay kỵ binh đồn trú như thế nữa"