← Quay lại trang sách

Chương 5 LỜI KHUYÊN CỦA AIME

Trong tâm trạng như người tự tử, Stephanie dẫn Yann đến thăm những nơi nàng đã hứa. Nàng tự nhủ "3 tháng nữa, tàu Araucaria sẽ rời Marseille và thế là xong!"

Khi đã qua hết những nơi cần đến, 1 hôm nàng trìu mến nói với Yann:

- Yann, trước hết tôi thấy cần cảm ơn ông. Hôm đầu tôi đã lo tính ông sôi nỗi,táo bạo, ông sẽ làm điều gì đó đáng tiếc khiến tôi buộc phải tránh ông. Nhưng ông đã xử sự rất đúng đắn

- Bà đã sợ tình yêu của tôi, Stephanie - Yann nói

Stephanie nhìn thẳng vào mắt Yann

- Đúng thế, tôi sợ tình yêu của ông, Yann. Hồi ở đảo ông tỏ ra là người tình tuyệt vời. Nhưng bây giờ tôi có thể tin cậy ông. Những nơi tôi cần giới thịêu để ông tham quan thăm thú đã đủ. Tôi mong bây giờ ông có thể đi chơi 1 mình, hoặc với ai đó trong gia đình tôi

Yann rầu rĩ nói

- Tôi chỉ muốn nhìn mọi thứ bằng con mắt của bà, Stephanie. Nếu đi 1 mình, không có bà tôi chỉ thấy mọi thứ màu xám. Xin bà hiểu cho, dù thế nào đi nữa, tôi cũng không bao giờ làm gì khiến bà phải phiền lòng

- Cảm ơn ông, Yann...

Nhưng 1 hôm đến gặp Boris ở phố Brune, khi còn cách ngôi nhà chừng trăm mét, Stephanie nhìn thấy trong số người đi đường 1 hình bóng quen quen. Nhìn kỹ chút nữa, nàng nhận ra Yann. Vậy ra anh ta vẫn theo dõi mình! Anh ta vẫn ghen! Nỗi lo âu xâm chiếm đầu óc và nàng quyết định phải gặp Aime trao đổi xem sao

Nghe xong, Aime nói

- Bà chủ tính đến khả năng xấu nhất là rất đúng. Yann đang đau khổ, anh ta cảm thấy danh dự đàn ông của anh ta bị tổn thương. Người gốc vùng Bretagne hay có thói tự ái rất cao

- Trước đây đã có Rene là người đáng cho ôi nghi ngại, từ cái hôm ông ấy trách tôi về vụ hài cốt Armand chôn ở nghĩa trang Pere - Lach Aise. Bây giờ lại thêm Yann. 2 người đều nguy hiểm, mỗi người theo 1 cách. Rene thâm hiểm, lặng lẽ chuẩn bị kế họach trả thù tôi, trong khi Yann thì như con dã thú, thấy mồi là lập tức xông vào cấu xé. Mỗi người 1 kiểu và tôi đều sợ ngang nhau

Aime im lặng 1 chút rồi điềm tĩnh nói

- Cả 2 đều nhắm vào 1 đối thủ!

- Ôi, anh làm cho tôi lo thêm

- Nếu bà chủ tin cậy tôi thì phải nghe tôi nói sự thật. Và chỉ nhìn thẳng vào sự thật tôi mới có thể vạch ra kế họach bảo vệ hữu hiệu

- Bảo vệ Boris! - Stephanie kêu lên hỏang hốt

- Bảo vệ Ngài Hòang thân và bảo vệ cả bà chủ nữa

- Anh nói sao? Cả tôi cũng đang bị đe dọa à?

Aime gật đầu, tiếp tục nói

- Yann thì bà chủ không phải lo. Anh ta là lọai người đánh trực diện, không vòng vo gì hết. Anh ta đang dò tìm Ngài Hòang thân và nếu thấy, anh ta sẽ gây nguy hiểm trực têếp cho ông ta. Yann sẽ không đụng đến bà chủ. Ông Guichamp thì ngược lại. Ông ta tìm Hòang thân để tác động vào bà chủ. Bà chủ mới là đối tượng chính của ông Guinchamp

Stephanie thấy Aime nói rất đúng. Rene là người sống phù phiếm và "trọng danh giá" quá đáng. Hiện chàng là Đại tá nắm Cục 2 trong Bộ Tổng Tham mưu quân đội Pháp. Nhiệm vụ công tác của Rene là theo dõi hoạt động của ngùơi nước ngoài đến nước Pháp

- Bà chủ cẩn thận là đúng, nhưng phải bình tĩnh. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu

- Tôi rất sợ, Aime

- Bà chủ sợ gì?

- Sợ mọi thứ. Tôi không biết cách trình bày, nhưng tôi luôn cảm thấy 1 tấm lưới ngấm ngầm bổ vây xung quanh tôi và đang khép dần lại. Tôi cam đoan Rene đang rình tôi, đợi tôi phạm 1 sơ suất nào đó là quật xuống. Vậy theo anh thì Rene muốn gì?

- Muốn bà chủ!

Câu trả lời của Aime bao giờ cũng vắn tắt và thẳng đuột như vậy. Anh nói thêm

- Ông Guinchamp muốn bà chủ giống như cách đây 20 năm, khi bà chủ dám bất chấp mọi thứ lao ra chiến trường để gặp ông ấy

"Cách đây 20 năm!" - Stephanie thầm nghĩ. Đúng là ngày ấy minh yêu Rene say đắm, điên rồ. Khi thấy viên đạn xuyên qua đùi Rene, mình chỉ mong viên đạn xuyên qua đùi mình. Mình sẵn sàng chết vì anh ấy. Nhưng bây giờ mình là vợ Rene, mình trông nom gia đình nhà cửa cho anh ấy. Mình không dám tiếp những khách anh ấy không ưa. Mình cũng cố tránh cãi cọ với chồng...

Aime hình như đọc được ý nghĩ diễn ra trong đầu Stephanie. Anh nói tiếp:

- Ông Guinchamp nhận thấy bà chủ mỗi lúc 1 xa ông ấy. Mặc dù bà chủ vẫn làm tròn nhiệm vụ người vợ, nhưng ông Guinchamp thừa biết bà chủ không yêu ông ấy nữa, ít nhất thì cũng không yêu như ngày trước, cách đây 20 năm. Bà chủ lúc nào cũng dịu dàng trìu mến và ông chủ biết chỉ người vợ có lỗi mới chìu chồng hơn bình thường như thế

- Ra anh biết hết, Aime

- Tôi thấy buồn cho bà chủ

- Về cái gì?

- Về sự mù quáng

- Mù quáng là sao, anh nói đi chứ?

- Ông chủ vẫn giữ kín trong đáy lòng mối thù về chuyện bà chủ bỏ nhà ra đảo biền biệt 18 tháng trời. Tuy không nói ra nhưng ông căm lắm. Bà chủ thừa biết là ông chủ đến nay vẫn còn giữ cả 1 chồng thư của Viên chỉ huy quân sự đảo gửi về cho ông chủ...

- Vây anh nói đi, tôi phải làm gì để xoa dịu đi nỗi uất hận ấy?

- Tôi nghĩ trước mắt bà chủ phải tổ chức 1 cuộc giới thiệu Yann Kendelec với ông chủ. 1 bữa tiệc tối chẳng hạn, ở đây hoặc biệt thự Dytteville, tạm gọi là bữa tiệc gia đình

- Nhưng các con tôi có đứa nào ưa Rene đâu? Trong bữa tiệc không khí sẽ ngại ngùng căng thẳng, càng nguy hiểm

- Đành phải thuyết phục các cậu các cô thôi. Bởi việc này ảnh hưởng lớn đến sự an toàn và thanh danh của bà chủ và của Ngài Hoàng thân nữa

Thấy Stephanie chưa trả lời, vẫn còn nghĩ ngợi, Aime nói thêm:

-... Bà chủ nên tấn công trước. Bà chủ phải là người chủ động tạo ra sự vui vẻ cho 2 vợ chồng. Bởi không phải chỉ bà chủ lo mà tôi cũng lo. Tôi đã nhiều lúc nhin thấy mắt ông Guinchamp nhìn bà chủ, những lúc đó bà chủ không thây đâu, tôi thấy mắt ông chủ đầy uất hận

Vẫn thấy Stephanie không nói gì, Aime nói tiếp:

- Tiếc rằng ở đây chúng ta không mời được 1 takata để nhờ đoán

Stephanie nhớ lai viên thầy tu đi cùng với Atime đến gặp nàng tại trụ sở văn phòng công ty Dytteville tại Noumea

- Từ ngày anh sống 1 thời gian với thổ dân Canaque, anh đâm mê tín

- Đây không phải chuyện mê tín. Các takata biết hết, đoán thấy hết, chỉ có điều những lời tiên tri của họ rất khó hiểu, rằng phải khi sự việc đã xảy ra rồi, nhớ lại lời tiên tri kia mới thấy là takata đã biết trước

- Nếu biết trước mà không ngăn chặn được thì biết để làm gì?

- Chẳng hạn takata bảo tôi: "Khi nào ông quay về đảo của ông với bà tiên tóc vàng thì sẽ có 3 chữ không phải 2". Sau này mới biết lúc chúng ta lên tàu Araucaria, ngoài bà chủ với tôi còn thêm 1 người nữa!

Stephanie bỗng thì thầm

- Mình, Aime và Armand! - Và nước mắt nàng trào ra - Tôi thừa nhận chuyện ấy kỳ lạ thật nhưng đấy là chuyện đã qua. Còn bây giờ ta chẳng thể tìm được 1 takata ở đâu. Thôi được, tôi chấp nhận ý kiến của anh, tổ chức 1 bữa tiệc gia đình để giới thiệu Yann Kendelec với Rene

Rene ngủ, gối đầu lên tóc xõa của vợ, chân gác lên bụng nàng giống như tư thế quen thuộc sau cuộc ân ái. Bàn tay trái của Rene đặt lên bộ ngực trần của nàng. Stephanie lắng nghe tiếng thở đều đều của chồng, mắt nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài tối đen. Stephanie thấy xấu hổ. Những cuộc ân ái với Rene đều miễn cưỡng, nhưng sau mỗi lần, Stephanie vẫn cảm thấy mình phản bội người mình thực sự yêu, người nàng biết thật sự là người "duy nhất nàng sẽ yêu đến hết đời"

Stephanie nhìn ra trời đêm, thở 1 hơi rất dài, Rene chuyển sang nằm thẳng, duỗi 2 chân, 2 tay chắp lên bụng ngủ tiếp

"Vậy là xong" - Stephanie thở phào nhẹ nhõm

Lúc tối, sau khi chia tay với Aime, về biệt thự Dytteville ăn trưa rôi cả buổi chiều ân ái với Boris, Stephanie đã chọn lúc Rene ôm chặt nàng, thủ thỉ

- Tha lỗi cho em, hôm nay em mệt khủng khiếp. 2 đứa con em ở đảo về, kéo theo người đàn ông trông nom chi nhánh của công ty tại Noumea...

- Đàn ông à? - Rene hỏi lại, giọng nghi ngờ

- Ông ta chưa bao giờ đến đất Pháp nên công ty cần đưa ông ta sang đây nắm qua hoạt động của công ty về còn đáp ứng cho thích hợp

Không chịu nổi luồng mắt của Rene nhìn nàng như đe dọa, Stephanie ngả đầu lên vai chồng âu yếm nói tiếp

- Với lại...

- Với lại sao, nói đi chứ, Stephanie?

- Nhìn thấy ông ta, em đâm nhớ lại bao nhiêu chuyện cũ xảy ra với em trên đảo Nouvelle - Caledonie, hầu hết là những chuyện khủng khiếp. Ôi, anh tha thứ cho sự yếu đuối phụ nữ của em, anh yêu

- Anh yêu em, Stephanie...

Không trả lời, Stephanie gỡ tay chồng ra. Rene để mặc vợ đi. Stephanie thầm nghĩ "Anh ta đang chờ thời cơ. Anh ta rất kiên nhẫn chờ"

Ăn tối xong, lúc ngồi dùng tráng miệng, Rene hỏi

- Em vẫn chưa cho anh biết tên người đàn ông Caledonie ấy

- Kendelec. Yann Kendelec. Quê vùng Bretagne. Ông ta sinh ra trên đảo. Bố là người Pháp di cư sang đó từ rất lâu và là bạn thân của ông già Georges. Em muốn giới thiệu ông ta với anh, nếu anh không ngại

- Anh rất sung sướng nếu được trực tiếp cảm ơn 1 người đã giúp đỡ em nhiều trong thời gian em sống ở đó

- Nếu vậy anh sang dự bữa ăn tối thân mật bên...

- Ta tổ chức tại nhà mình, Stephanie! Và ta mời mọi người sang đây. Bởi ông Yann Kendelec ấy đã cứu em thoát khỏi tay bọn thổ dân Canaque

Đấy là lần đầu tiên Rene nhắc đến vụ Stephanie bị bắt cóc ở đảo

-... Hôm đó được tin em gặp nguy hiểm, anh phát điên lên vì lo cho em. Sau đấy anh nhận tiếp được 1 số thư của người bạn ở Noumea rồi mới đến thư của em thuật lại câu chuyện. Rất tiếc là em nói vắn tắt quá. Từ hôm em về Pháp, anh không dám hỏi vì biết em không muốn nhắc đến những chuyện ấy. Anh tôn trọng em và vẫn chờ đến lúc nào đấy em sẽ tự nguyện kể lại cho anh nghe

"Vẫn chiến thuật đó. Vẫn kiểu cách đó. Vẫn sự nhẫn nại đó" - Stephanie chua chát thầm nghĩ

Bây giờ nghe hơi thở đều đều của Rene bên cạnh, nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, Stephanie đau đớn thấy mình chẳng khác gì gái điếm. Nàng không còn yêu Rene nhưng vì nhu nhược, vẫn cứ ân ái hằng đêm với chàng. "Ôi, mình dại dột, lại đi nhận lấy anh ấy. Anh ấy có mọi quyền lực của người chồng và mình đành chịu khuất phục!"

Giá như hôm mới về Stephanie đưa ngay ra tối hậu thư, đặt 1 loạt điều kiện rồi mới chịu nối lại quan hệ thì có phải hơn không? Nhưng hôm ấy, không hiểu sao người lại mềm yếu chấp nhạn ngay để Rene làm tình. Thế là không còn tối hậu thư, không đặt điều kiện gì được nữa! Sephanie vốn ham muốn tự do, được nay đây mai đó, được sang Đức, sang Nga và sang nhiều nước vậy mà bây giờ nàng trở thành người vợ cam chịu

Vẫn mơ màng, Stephanie nghĩ đến những đơn đặt hàng bên Đức. Nàng nghĩ đến lúc nào đó sẽ sang Nga. Boris sẽ giới thiệu nàng với triều đình vua Nga. Boris và nàng sẽ đi ngao du khắp nơi. Nghĩ đến đây nàng lại ngao ngán. Chàng kiên quyết đợi nàng "thu xếp xong" và ra đi với chàng. Lá thư gần đây nhất của Hoàng đế Alexandre gửi cho Boris không những bằng lòng cho chàng ở lại Pháp mà còn khuyến khích chàng ở lại

Boris đã đưa lá thư cho Stephanie đọc. Trong thư viết:

"Ta chấp nhận tình yêu của ông, bởi chỉ tình yêu mới tô điểm cuộc sống, khiến cuộc sống trở nên dễ chịu đựng, đồng thời tình yêu cũng giúp chúng ta trở nên tốt đẹp hơn. Ta rất nhớ ông, Hoàng thân Biotsky thân thích và là bạn ta. Ta rất cần lòng tận tụy và trí thông minh của ông để giúp ta trong nhiệm vụ nặng nề của vị Hoàng đế đất nước Nga mênh mông

Đám quý tộc Nga ranh mãnh và táo bạo. Mong dân Nga bị tước mọi quyền con người không còn hào hứng gì nữa trong sản xuất. Họ luôn nổi loạn, dựa vào Chúa để dành lại chút quyền sống cho họ. Ta tìm cách ủng hộ họ và luôn vấp phải sự chống đối của những tên điền chủ thâm hiểm. Chúng muốn giữ mãi chế độ nông nô để được toàn quyền sử dụng, khai thác lao động không công và cả thân xác của họ

Bất chấp mọi khó khăn ta vẫn tiếp tục chia ruộng đất dần cho người lao động và ta tin Chúa toàn năng sẽ ủng hộ ta trong sự nghiệp này. Đồng thời ta cũng rất mong có bên cạnh để bàn bạc việc đó và cũng như bao việc quốc gia đại sự khác

Ông Biotsky thân mến, ta chưa được biết mặt mỹ nhân mắt xanh kiều diễm của ông, người đã khiến ông xa ta, nhưng ta đoán chắc nàng cũng đẹp như Katia của ta. Ta không thể sống được nếu thiếu Katia và ta hiểu ông cũng không thể sống được nếu thiếu nàng mắt xanh kiều diễm đó. Nàng đã cầu cứu ông, vậy ông hãy che chở cho nàng. Ta hy vọng sẽ đến ngày nào đó ông đưa nàng về đây và 2 người sẽ mãi mãi bên ta

Cho ta chúc sức khỏe và ban phước cho Stephanie của ông...

Hoàng đế Alexandre, bạn ông"

Thư của Hoàng đế Nga bao giờ cũng rất dài. Thư nào Đức vua cũng tỏ ra sốt ruột mong Boris Petrovich Biotsky sớm trở về Saint Petersburg

Stephanie nghĩ đến cuộc trò chuyện với Aime sáng nay

"Tiếc rằng ở đây không kiếm được 1 takata!" Và tuy Stephanie trả lời "Ích gì đâu?" nhưng nàng vẫn nghĩ miên man, đến câu tiên tri của ông takata với Aime "Khi nào ông quay về hòn đảo của ông cùng với "bà tiên tóc vàng, thì sẽ có 3 chứ không phải 2!" Ông takata ấy cũng như thổ dân Canaque gọi quốc gia là đảo. "Đảo của ông" có nghĩa là nước Pháp. Bà tiên tóc vàng thì đúng là Stephanie rồi. Và "3" rõ ràng là nàng, Aime và hài cốt Armand...

Stephanie sực nhớ nàng có nghe nói đến 1 bà siêu cảm rất nổi tiếng ở Paris, tên là Marcellin Mencier. Nàng tính ngày mai sẽ đến gặp và hỏi bà

Hôm sau Aime tìm được địa chỉ bà thầy siêu cảm Marceline Mencier. Anh rất tán thành việc "bà chủ" đến nghe đoán số mệnh, bởi sau thời gian sống với thổ dân Canaque ở đảo Nouvelle Caledonie Aime thay đổi rất nhiều trong cách suy nghĩ và anh luôn tin vào những người có khả năng đặc biệt "nhìn thấy mọi thứ người khác không nhìn thấy"

Bây giờ Stephanie đã ngồi trước mặt bà thầy, trí óc căng thẳng, nàng hồi hộp chăm chú nhìn bà ta. Ánh mắt bất định Mencier, tránh nhìn vào cặp mắt bà khách để tập trung tư tưởng. Stephanie quan sát bà thầy. Bà ta bao nhiêu tuổi nhỉ? Trong có vẻ ngoài 60, nhưng nàng cảm thấy có lúc bà ta trẻ hẳn lại, chỉ trạc tuổi 40, có lúc trông bà già sọm như bà cụ 80

Quan sát thêm, Stephanie nhận ra hồi trẻ Marceline Mencier chắc phải khá đẹp, bởi trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà vẫn còn những nét tinh tế của cái miệng duyên dáng, chiếc mũi thon nhỏ, cặp mắt đa tình, dài và hơi xếch 1 chút. Tuy nhiên, bây giờ mái tóc bà rối bù, không chải, nước da nâu sạm khiến ít người nghĩ ngày xưa bà ta đã từng là 1 cô gái xinh đẹp

Marceline Mencier có cặp mắt rất sáng và đôi môi bôi son đỏ chót. Cổ áo mở rộng đeo 1 cây thánh giá nhỏ bằng vàng. Bà ngồi gần như bất động, chỉ riêng cặp mắt đưa đi đưa lại rất kín đáo

Stephanie ngạc nhiên thấy trong phòng rất nhiều đồng hồ, toàn đồng hồ to đa số treo tường, đủ các loai và đều rất cổ xưa, nhiều loại nàng chưa nhìn thấy bao giờ. Đồng hồ lớn, đồng hồ nhỏ, đồng hồ nào cũng có quả lắc và lạ 1 điều là không chiếc đồng hồ nào chạy, cho nên mỗi chiếc chỉ 1 giờ khác nhau

Căn phòng đã bề bộn đồ gỗ và đủ thứ lỉnh kỉnh, lại thêm những chiếc đồng hồ kia khiến Stephanie có cảm giác như bước vào 1 nơi hết sức xa lạ, không ra giàu, không ra nghèo

- Thưa bà, tôi nhìn thấy trong số phận của bà 2 chữ hoa quan trọng, bao trùm tất cả 2 cái tên, chắc là của 2 người mà bà đến để hỏi tôi. Đó là những chữ cái viết hoa có nét tròn chăng hạn B... P... D... R. Có thể đó là Rene. Cái tên thứ 2 hình như là tên ngoại quốc. Rồi còn 1 chữ I, tôi nghe văng vẳng là chữ... Tôi nhìn thấy đó là 1 người Pháp sống ở thuộc địa... đi ủng, chemise ngực phanh rộng. Ông này đứng trên 1 hòn đảo xanh um và đằng sau ông ta là mặt biển xanh biếc. Tôi nhìn thấy hòn đảo đó ở rất xa, xa lắm

Stephanie kinh ngạc. Xưa nay nàng chưa bao giờ tin vào những thầy tướng số, những nhà chiêm tinh, những nhà siêu cảm. Vậy mà bây giờ... Marceline Mencier đã đoán đúng. Rene... rồi Boris. Tên bắt đầu bằng 1 chữ hoa có nét cong, lại là tên người nước ngoài. Đúng là Boris rồi. Sau đấy đến âm I. I hay Y? Đi ủng, chemise phanh ngực, sống ở thuộc địa. Tất là Yann. Cách bà thầy miêu tả đảo Nouvelle - Caledonie quả không sai: 1 hòn đảo xanh um, phía sau là biển xanh biếc và rất xa, rất xa...

- Bà đã phiêu bạt rất nhiều nơi trên thế gian - Marceline Mencier nói tiếp, giọng mơ màng. Bây giờ cặp mắt bà ta không đảo nữa mà định vị vào 1 điểm nào đó xa lắc - Tôi thấy xung quanh bà những người lính cầm súng lao chạy lên phía trước, những đám khói bốc lên. Ồ, tôi thấy cá cái thang, bà đang leo lên thang. Và cả bà nữa, thưa bà khách, bà cũng lao vào những đám khói... Tôi nhìn thấy cả 1 pháo đài...

"Pháo đài Malakoff" Stephanie thầm nghĩ, im lặng sững sờ chăm chú nhìn vào cặp mắt lờ đờ của bà thầy Mencier

- Tôi nhìn thấy 1 phụ nữ đứng tuổi, thân hình to béo. Ôi, bà ta yêu quý bà lắm...

Stephanie vội ôm ngực, nàng thấy tim nhói đau nhớ lại Pompette. Pompette của nàng, bác ta đã ngã xuống trên pháo đài Malakoff đúng hôm chiến thắng và đích thân tướng Mac - Mahon đã lấy huân chương trên ngực ông gài lên ngực bác ta. Ôi, Pompette!

Nước mắt trào ra, nàng thổn thức

- Pompette! Vâng, chị ấy tên là Pompette, 1 nữ anh hùng...

- Tôi nhìn thấy 1 tấm hoàng bào. Vậy là quý bà đã được yết kiến Đức vua... Hình như Người đi thị sát mặt trận, bởi tôi thấy thấp thoáng sau lưng Người là mấy sĩ quan tuỳ tùng... Kìa những quả đồi thoai thoải biến mất và tôi lại nhìn thấy hòn đảo giữa đại dương mênh mông và người đàn ông da trắng lúc nãy. Ôi, ông ta rất yêu bà, cái ông đi ủng và chemise phanh ngực ấy. Ông ta cao lớn, đẹp trai, làn da rám nắng. Không, đó không phải châu Phi, mặc dù rất nhiều nắng. Mặt trời đỏ gay gắt... Ông ta đi cùng với bà về Pháp

Yann không đi với nàng mà anh ấy đi tìm nàng. Thật ra thì 2 chuyện đó không khác nhau là mấy. Stephanie vẫn chăm chú nhìn cặp môi đỏ chót của Marceline Mencier đang mấp máy

- Người đàn ông đó theo đuổi bà. Ông ta rất yêu bà. Ôi, tôi thấy sợ ông ta. Trong cặp mắt ông ta có thứ gì đó làm tôi sợ. Phải rồi, ông ta đang rình mò bà... Ông ta đang tìm thứ gì đó, phải chăng là 1 người? Hình như ông ta đang tìm 1 người nào đó

Vậy là Yann đang đi tìm Boris! Hẳn nào hôm vừa rồi nàng thấy Yann lởn vởn trước mặt ngôi nhà ở phố Brune. Ôi, nếu Yann tìm ra Boris? Nghĩ đến đó, Stephanie rùng mình

Giọng bà thầy Mencier vẫn đều đều, những lời thốt ra từ cặp môi đỏ chót vẫn mỗi lúc 1 làm trái tim Stephanie đập nhanh thêm

- Ông ta, người đang bị truy lùng ấy, tốt nhất là rời khỏi đây ngay. Ông ta đang bị bủa vây, rất nguy hiểm. Bà hãy khuyên ông ta nên rời khỏi đất này. Bà đang bị người ta tìm cách hãm hại. Nhưng bà đang ở vận may, bà sẽ không bị sao đâu, nhưng tốt nhất vẫn là bảo ông ta đi. Bà là người dũng cảm, táo bạo, dám đương đầu với mọi thứ và mọi thất bại của bà chỉ là tạm thời. Ôi, tôi thèm có được phẩm chất dũng cảm phi thường của bà

Stephanie đã lấy lại được binh tĩnh. Nàng chăm chú lắng nghe bà thầy Mencier. Bây giờ nàng không nghi hoặc gì nữa. Người đàn bà kỳ quái ngồi trước mặt nàng kia quả nhìn thấy được những thứ không ai nhìn thấy

-... Bà đang bị nhiều người ghen ghét. Chồng bà, phải rồi chính chồng bà đang giận bà. Ông ấy không bao giờ tha thứ cho bà đã dám xúc phạm đến lòng tự ái đàn ông của ông ta. May bà có được 1 người tận tuỵ, bảo vệ che chở bà. 1 người đàn ông... Phải chăng anh của bà? Hay 1 người bạn thuở nhỏ?

"Aime" - Stephanie thầm nghĩ. Kể ra gọi anh ta là "người anh" cũng đúng thôi, bởi bao giờ nàng cũng coi Aime như Charles, anh nàng ngày xưa

Bà thầy Mencier vẫn tiếp tục nói

- Bà đang gặp nguy hiểm. Hãy cẩn thận, thưa bà. Người đàn ông kia, trông dáng vẻ người ngoại quốc, ông ta đang bị người ta rình mò, theo dõi. Ông ta yêu bà và sẽ yêu bà mãi mãi. Bà hãy bảo ông ta rời khỏi đây ngay. 2 người có thể xa nhau, nhưng rồi bà sẽ được gặp lại ông ta và chung sống hạnh phúc với ông ta

Bà thầy im lặng 1 lúc như lắng nghe

- Tôi nghe thấy tiếng còi tàu. Bà nhớ là đừng ra ga tiễn ông ấy. Rất nguy hiểm, những cuộc tiễn đưa... Tốt nhất là bà đừng ra ga tiễn ai... Nhưng bà yên tâm, số phận bà đẹp lắm. Bà được tạo hoá ban cho lòng dũng cảm và... nhan sắc. Bà đẹp lắm. Bà có sắc đẹp phi thường. Chính sắc đẹp ấy đem lại nhiều khó khăn cho bà. Quá nhiều người yêu bà. Nhưng kèm theo với lòng dũng cảm, cuối cùng bà sẽ chiến thắng. Tôi nhìn thấy 1 thành phố rất nhiều sông đào, nhiều cầu, nhiều thuyền nhỏ xuôi ngược. Gần như thành phố Venise bên Italia...

Stephanie hoảng sợ nghĩ "Sao lại Venise? Mình lại sang Italia nữa chăng?" Nhưng hình như đoán được nỗi băn khoăn của nàng, bà thầy Mencier nói ngay

- Giống Venise nhưng không phải Venise mà là 1 thành phố phương Đông, rất xa. Và tôi thấy bà đứng trước 1 cánh cửa. Tại sao lại cánh cửa, tôi không biết nữa...

Bà thầy Marceline Mencier im lặng 1 lúc rồi nói tiếp:

- Hình như tôi đã nói hết tất cả những gi tôi nhìn thấy

- Tôi phải trả bao nhiêu, thưa bà thầy Mencier?

Cặp mắt bà thầy đã trở lại bình thường và nàng hiểu rằng buổi đoán vận mệnh đã kết thúc. Bà ta nói giọng nhẹ nhàng

- 2 đồng Louis

Quá đắt, Stephanie thầm nghĩ, nhưng nàng hiểu rằng giá đó rất xứng đáng với tài năng đặc biệt của nhà siêu cảm này. Nàng lấy ra 2 đồng tiền vàng đặt lên bàn, rồi đưa mắt nhìn những chiếc đồng hồ treo kín trên tường

Bà thầy Mencier mỉm cười nói

- Thời gian đâu quan trọng gì, thưa quý bà? Đo thời gian là công việc vô ích. Đó chỉ là những kỷ niệm. Cha tôi ngày xưa rất say mê sưu tầm các loại đồng hồ. Người rất thích nghe tiếng đồng hồ gõ chuông. Từ ngày cha tôi mất, tôi thề là không bao giờ để chúng gõ chuông nữa, những tiếng chuông đủ các âm thanh, các giai điệu đã đầy ắp tuổi thơ của tôi

Bà im lặng và đột nhiên Stephanie cảm thấy 1 sự lặng lẽ hoàn toàn bao trùm lên căn hòng ngổn ngang đồ đạc