Chương 6 SỰ PHÁT HIỆN CUẢ ACHILLE RESMONT
Stephanie vò tấm khăn ăn, đặt xuống cạnh dĩa, đưa tay mời mọi người sang phòng khách dùng cafe. Nàng thầm nghĩ, chỉ 1 hoặc 2 tiếng đồng hồ trò chuyện nữa là kết thúc bữa tiệc gia đình hôm nay, mục đich giới thiệu Yann Kendelec với mọi người. 1 nghi lễ giới thiệu chính thức mà nàng thực hiện theo lời khuyên của Aime
Bao giờ cũng ăn mặc sang trọng, đúng nguyên tắc, trong bộ quân phục đại tá thẳng nếp, hôm nay Rene chọn mặc bộ âu phục dân sự để dự bữa tiệc thân mật trong nội bộ gia đình. Ngay khi ông bà Georges, bà Francoise, 2 con trai sinh đôi của nàng và Yann đến, Rene đã tỏ ra hết sức niềm nở, lịch sự đến mức làm nàng ngạc nhiên
- Thưa ông Kendelec, tôi rất hân hạnh được gặp ông. Tôi biết cụ Georges Dytteville rất quý thân sinh ông. Tôi biết vợ tôi đã chịu ơn ông rất nhiều trong thời gian cô ấy lưu lại trên đảo vì công việc của công ty. Tên ông rất giống tên bà chị dâu họ của tôi, cũng quê ở vùng Bretagne. Tên bà chị dâu họ của tôi là phu nhân Erwan Monteuil de Kenlec.
Stephanie tuy miệng tươi cười nhưng thâm tâm tự hỏi, không biết Rene làm thân với Yann để làm gì? Phải chăng chồng nàng mư đồ chuyện gì? Bởi khi con người ta nhận đồng hương là định bắt thân thật sự. Nàng nhìn Yann, thấy anh nơ nụ cười sung sướng đáp
- Vâng, 2 cái họ chỉ khác nhau rất ít, Kenlec và Kendelec
Rene nghiêm giọng nói tiếp
- Thưa ông, tôi là quân nhân và tôi đặt rất cao 2 khái niệm Tình yêu và Danh dự
Stephanie đã thấy rõ, Rene đang lôi Yann vào chuyện gì đó. Nàng thấy trong bữa ăn, Rene không chỉ tranh thủ Yann 1 cách đặc biệt mà anh lấy lòng cả 2 ông bà Georges và Francoise Dytteville. Rene gợi lại tình thân gữa ông Georges với ông già Yves Kendelec, trò chuyện về gỗ, về nickel, về kinh doanh của công ty phố Vivienne. Yann có vẻ bị tài nói chuyện của Rene thu hút. Anh hào hứng kể Rene nghe về hòn đảo quê hương của anh
Thọat đầu thấy chồng sửng sốt trước vẻ đẹp siêu đẳng của Yann, Stephanie đã giật mình. Nàng cảm tấy trong cặp mắt Rene như thóang hiện ra câu hỏi "Lịêu thằng cha Caledonie này đã ngủ với vợ mình chưa? Chắc là ngủ rồi!"
Nhưng dần dần thấy 2 người trò chuyện thân tình, Stephanie hơi yên tâm. Điều lo ngại lúc nãy của nàng là không đúng. Rên không nghi ngờ gì hết, không hề ghen với Yann. Nàng thầm nghĩ: "Xưa nay chồng bao giờ chẳng hợp với nhân tình, bởi họ cùng gout giống nhau mà lại. Vả Yann có còn là nhân tình của mình nữa đâu?... Mình quên mất"
Stephanie nghĩ đến Boris. Boris mới thật sự là người nàng yêu, là cuộc sống của nàng, là tương lai của cuộc đời nàng. Rene vẫn tiếp tục lịch sự, niềm nở với khách, đúng tư cách chủ nhân. Sau khi khéo léo lấy lòng ông già Georges và bà Francoise, Rene lại quay sang Yann
- Chắc chắn ông sẽ nhân dịp này thăm lại gốc gác quê hương Bretagne. Đấy là 1 vùng tuyệt đẹp. Tôi rất yêu Bretagne với những núi đá, với đại dương, với những cánh rừng sực nức mùi iod không thể nào quên. Quê chính gốc của ông là tại...
- Làng Chateauneuf - du - Faou, thưa ông
- Tôi biết. Làng ấy cách bờ biển khỏang 3 4 chục cây số. Đấy là nơi khí hậu rất tốt. Gió Đại Tây Dương thổi vào ấm áp. À, thưa ông Kendelec, tôi muốn nghe thêm về những dự định của ông về cải tiến kỹ thuật khai thác mỏ nickel ở đảo Caledonie...
Thế là Yann lại say sưa kể Rene nghe về hòn đảo, về cư dân ở đó. Và đột nhiên anh quay sang Stephanie
- Thưa phu nhân Dytteville, chắc phu nhân còn nhớ hôm chúng ta...
Stephanie lại bắt gặp 1 thóang uất hận lứơt rất nhanh qua ánh mắt Rene rồi lập tức biến đi ngay. Nàng thấy cả những ngón tay của chồng bấu chặt vào thành ghế để ghim cơn ghen tuông. Nhưng Rene rất có tài kiềm chế nhữn cảm xúc bột phát "có hại"
Ngoài nàng ra, có lẽ không ai nhận thấy tâm trạng đó của Rene mà chỉ thấy anh là người chủ niềm nở và thật sự vui vẻ trong bữa tiệc hôm nay. Yann cũng chỉ thấy lỡ lời, 1 sự lỡ lời đơn giản, không làm ai mếch lòng
- Ôi, xin lỗi, ý tôi định nói là phu nhân Guinchamp...
Stephanie thì đọc được khá rõ trong ánh mắt căm giận của Rene vừa lướt qua. "Vậy là vợ ta sang đó đã vứt tên ta đi. Sang đó cô ta xưng danh là phu nhân Dytteville! Lấy lại tên chồng cũ, chồng đầu tiên của cô ta! Cô ta đã làm nhục mình, trắng trợn gạt mình ra ngoài lề!"
Trước khi mọi người ra về, Rene nắm chặt bàn tay Yann, nói
- Tôi rất sung sướng được gặp và làm quen với ông, thưa ông Kendelec thân mến. Hôm nay tôi lại may mắn được nghe rất nhiều chuyện lý thú về công việc và cuộc sống của ông ngoài đảo. Tôi hy vọng sẽ được gặp ông nữa. Vậy nếu ông không bận, xin mời ông ngày mai đến tôi, tốt nhất là đầu giờ buổi chiều, tại Học viện Sĩ quan. Được không, thưa ông?
- Tôi rất hân hạnh, thưa ông Guinchamp
- Tố lắm. Tôi sẽ chờ ông tại đó
Stephanie hoảng hồn. Rene định gặp riêng Yann để làm gì? Nàng linh cảm thấy mục đích cuộc gặp gỡ đó nhằm làm hại nàng. Nhưng cụ thể là làm hại thế nào? Stephanie nghĩ, hay mai nàng đi cùng Yann đến đó, không để 2 người gặp riêng nhau? Hay nàng gặp riêng Yann báo trước để anh cảnh giác, không rơi vào mưu mẹo của Rene? Cả 2 cách đó đều không được
Sau khi mọi người đã ra về, Rene quay sang vợ, âu yếm ôm vợ:
- Buổi tối hôm nay rất tuyệt, em thấy không? Anh chàng Kendelec ấy đúng là đáng mến. Hòn đảo đó đúng là đáng yêu. Vậy mà em yêu, sao em không kể gì với anh về cuộc sống của em ngoài đó, chắc chắn có bao nhiêu điều lý thú. Nguyên phong cảnh ở đó và phong tục thổ dân Canaque cung có bao nhiêu điều kỳ lạ rồi
- Ôi, Rene - Stephanie nói - Em chúi mũi vào công việc, nào khai thác gỗ, nào công việc ở mỏ, đâu còn lúc ngắm phong cảnh hay tìm hiểu phong tục của thổ dân?
- Ôi, Stephanie! Em biết anh yêu em đến chừng nào không?
Rene lảng chuyện, hôn vợ đằm thắm rồi cứ ôm chặt nàng như thế, dìu nàng lên gác
Stephanie thấy 2 cánh tay của Rene cứng như 2 gọng kìm xíêt chặt nàng...
Chiều hôm sau, ngồi trong văn phòng phố Vivienne, ruột gan Stephanie như lửa đốt. Không biết lúc này đang diễn ra chuyện gì. "Chẳng lẽ ta lại vào đốt 24 ngọn nến ở nhà thờ Notre Dame dé Victoires?" Đấy là nhà thờ gần phố Vivienne nhất. Lúc này đã 2 giờ rưỡi chiều. Stephanie hình dung Yann đến trường sĩ quan, Rene niềm nở đón tiêp và thầm tụ nhủ "Vậy là chỉ có 2 chúng ta!"
Rene mưu đồ gì vậy?
Sáng nay Yann đã tỏ thái độ tấn công. Anh ta nói với nàng
- Tôi rất có cảm tình với ông Rene de Guinchamp, nhưng ông ta sẽ lầm nếu tưởng tôi rơi vào bẫy của ông ta. Phu nhân yên tâm, tôi sẽ không dại dột để ông ta xỏ mũi đâu. Tôi sẽ nói rất nhiều chuyện nhưng ông ta sẽ không lợi dụng được gì ở tôi hết!
Thấy thái độ dứt khoát của Yann, Stephanie bỏ ý định trách anh về câu nói hớ tối hôm qua: "Thưa phu nhân Dytteville". Nhắc lại chuyện đó chẳng để làm gì. Thậm chí càng nhắc, Yann càng bị ám ảnh và đâm dễ lặp lại sai lầm. Nàng quyết định thản nhiên tươi cười chìa tay ra cho Yann
- Chúc ông gặp gỡ vui vẻ với chồng tôi, ông Kendelec!
Stephanie làm như không băn khoăn chút nào. Tuy nhiên nàng không gạt được nỗi lo ngấm ngầm trong tâm trí. 2 người kia ngồi với nhau! Rene thâm hiểm, trong khi Yann lại chân thật và khờ khạo. Anh vẫn còn đang ấm ức về chuyện nàng khước từ quan hệ tiếp tục với anh, nàng 1 mực: "Mối tình của chúng ta tuyệt đẹp, tôi rất biết ơn anh, nhưng mối tình đó đã lui vào dĩ vãng, chúng ta chỉ nên giữ lại kỹ niệm đẹp về nhau!"
Stephanie không thể ngồi yên 1 chỗ. Nàng la cà hết phòng này sang phòng khác, trò chuyện với mọi người để quên đi nỗi băn khoăn, cho tới lúc nàng đến với Boris
Chỉ khi nằm trong vòng tay Boris, Stephanie mới thấy nhẹ nhõm. Ôi, Boris! Chỉ khi bên chàng, Stephanie mới quên được mọi băn khoăn, lo lắng, mọi nỗi sợ về 1 nguy hiểm đang treo lơ lửng trên đầu. Chỉ khi có chàng bên cạnh, nàng mới thanh thản đầu óc và không muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì khác ngoài cảm giác sung sướng được chàng âu yếm, vuốt ve, được cảm giác thân thể chàng đè nặng lên thân thể nàng, được trìu mến thọc tay vào làn tóc mềm mại của chàng, vuốt ve làn da thân thuộc của chàng
Hôm nay Stephanie cố tình rời Boris muộn hơn 1 chút, cốt để về nhà sau Rene với dáng điệu của 1 người quá bận công việc ở văn phòn công ty. Nàng nghĩ vẻ mặt mõi mệt vì công việc sẽ giúp nàng dấu đi được nỗi lo lắng khó không lộ ra trên nét mặt. Nỗi lo về cuộc gặp gỡ giữa Rene và Yann
Stephanie vừa bước vào tiền sảnh, Rene đã trong phòng khách đi nhanh ra đón, như thể anh đã mong vợ từ lâu. Lạ thay, thái độ mệt mõi mà nàng đã chuẩn bị đột nhiên biến thành thái độ đề phòng, chuẩn bị đó những câu chất vấn của chồng sau khi anh ta tiếp xúc với nhân tình ngoài đảo của nàng
- Có chuyện gì vậy? Có tin gì xấu chăng? Các con...
Rene đáp
- Không có gì hết. Chỉ đơn giản là anh đang chờ em
- Ôi, anh làm em giật mình. Để em thở đã nào!
Nhìn chồng, Stephanie biết ngay là không có chuyện gì. Thậm chí nét mặt Rene còn lộ vẻ hớn hở, 2 mắt sáng rực. Rene cầm 2 bàn tay vợ, trách yêu
- Bây giờ thì anh thấy rõ em vẫn coi anh là thằng lính đần độn! 1 tên cạo giấy ở văn phòng, 1 anh chồng khô cằn! Giá như không có ông bạn Kendelec kia thì anh chẳng biết tí gì về cuộc sống của em ngoài đảo Nouvelle Caledonie
Rene nheo mắt nửa trêu, nửa trách yêu
- Em chẳng kể với anh về bao nhiêu chuyện lý thú em đã trải qua ở đảo: chuỵên em bị bọn thổ dân bắt cóc, chuỵên em trốn ra thóat, chuyện đám thổ dân ở đó gọi em là "Nữ chủ sóai" và bao nhiêu chuyện ly kỳ khác. Thậm chí Yann ở đây ngần ấy ngày mà mãi hôm qua em mới cho anh được tiếp xúc với cậu ta
"Yann", "cậu ta"! Vậy ra chồng nàng đã thân thiết với Yann đến mức như vậy rồi sao? Điềm lành hay điềm dữ? Chắc là lành, bởi vẻ mặt tươi tỉnh của Rene như thế kia! Tuy nhiên trong đầu Stephanie vẫn chưa hết mối lo ngại
- May có ông Kendelec kể, em càng đỡ phải kể nữa, bởi sớm muộn rồi em cũng phải kể những chuỵên đó anh nghe - Nàng nhỏen miệng nở nụ cười rất tươi với chồng
Rene vẫn hào hứng nói
- Phải công nhận Yann là anh chàng rất đáng yêu! Anh phải tổ chức giới thiệu cậu ta với vợ chồng Achille mới được. Mà phải giới thiệu ngay để họ làm quen. Bởi Yann sẽ không ở đây lâu, đúng không em? Cậu ta chỉ ở Paris 3 tháng nữa là cùng, cậu ta nói với anh như vậy. Rất tiếc là chúng ta không thể giữ ậu ta lại đây thêm được nữa. 3 tháng? Quá ít
Vẫn nụ cười tươi roi rói trên môi, Stephanie lặng đi không nói được 1 lời. Đúng là quá quắt. Nàng đang mong Yann chóng rời khỏi đây để nàng được yên ổn, vậy mà Rene lại dường như năn nỉ nàng giữ Yann ở lại thêm ữa
"Yann phải đi. Nếu anh ta không chịu đi, mình sẽ túm cổ anh ta quẳng lên boong tàu Araucaria!" - Stephanie thầm nghĩ
Tiếp đó Stephanie nghe Rene ba hoa kể về Yann. Chồng nàng kể giọng khoái trá, khiến nàng có cảm tưởng Rene quý Yann không hơn gì quý 1 con vật trong vườn bách thú. Càng nghe, nàng càng thấy Rene đang "thu phục" Yann và sử dụng anh ta vào mưu mô thâm độc nào đó. Chắc chắn để chống lại nàng! Aime đã nhắc nàng cảnh giác: đối tượng Rene làm hại là nàng chứ không phải ai khác. Yann hay Boris chỉ là đối tượng trung gian, Rene thông qua đó để làm hại nàng, buộc vợ phải khuất phục
- Anh mạn phép em mời Achille và Amelie cùng cháu Quille đến nhà mình ăn tối hôm nay. Em không giận anh chứ? Anh dám tự động làm chuyện đó chưa hỏi ý kiến em vì anh đang đà phấn khởi sau cuộc trò chuyện vô cùng lý thú với Yann chiều nay
"Lại Yann". Sao Rene quý anh ta đến thế? Mỗi lúc Stephanie càng thấy nỗi nguy hiểm đang đến gần. Tấm lưới Rene chẳng ra sắp chụp xuống đầu nàng đây!
-Ồ, em rất vui! Anh mời anh chị Resmont đến ăn ở nhà mình tối nay là rất đúng. Em cũng đang muốn gặp 2 anh chị ấy! Em phải cảm ơn anh ấy chứ, Rene
Tối hôm đó Amelie, Achille và bé Quille đến. Yann được họ tiếp đón hết sức niềm nở. Trong bữa tiệc Yann trở thành người hùng: nhà thám hiểm những vùng đất lạ, nhà hàng hải, người phiêu lưu học, thành thạo nói các thổ ngữ vùng Nam Thái Bình Dương để dễ tiếp cận và nghiên cứu về các bộ tộc thổ dân vùng đó
Amelie lộ vẻ thích thú đặc biệt. Chị chăm chú nghe những mẫu chuyện quái đản về phong tục tín ngưỡng, tính chất phác thổ dân Canaque, và đặc bệt là quan niệm đơn giản của họ về nam nữ. Yann còn kể cả những ngày hội khoái lạc và về tập quán của phụ nữ ở đảo là ở trần từ thắt lưng trở lên. Câu chuyện của Yann được mọi người nghe mê mãi. Những mẩu chuyện đó cũng tái hiện trong lòng Stephanie bao nhiêu kỷ niệm tuyệt đẹp. Đôi lúc Stephanie có cảm giác Yann thỉnh thoảng như nói riêng với nàng "Phu nhân thấy không, ở đó đôi ta đã hưởng bao nhiêu gờ khắc ân ái cuồng nhiệt, không hề bị thứ đạo đức giả của thành thị, của nước Pháp, của Paris ngăn trở. Chúng ta đã được trở lại với thiên nhiên hoang dã và tự do!"
2 con trai của nàng cũng ngồi dụ và chốc chốc lại điểm xuyết bổ sung thêm bằng cách đưa ra những nhận xét của chúng. Bé Quille thì há hốc miệng nghe và luôn hỏi thêm cho rõ chuyện này chuyện khác
Stephanie quan sát thấy không ai có vẻ nghi ngờ về mối quan hệ "thân tình đặc biệt" giữa nàng và người đang kể chuyện. Riêng Achille thỉnh thỏang đưa mắt nhìn nàng rồi quay đi ngay. Thái độ của anh làm Stephanie rất khó chịu. Anh ta định "bắt quả tang" nàng chăng? Nhưng Stephanie tự an ủi. Tính Achille xưa nay vẫn thế: tò mò, thóc mách
Ngay từ ngày đầu tiên nàng biết anh, trong đêm cưới anh và Amelie ở lâu đài Fermondy, Achille luôn tỏ ra thích quan sát và Stephanie cảm thấy hầu như nàng không giấu được anh chuyện gì. Achille luôn lột trần tâm sự thầm kín của nàng. Anh cũng biết cuộc hôn nhân của nàng va Rene là 1 sai lầm, bởi tính tình Stephanie và Rene trái ngược nhau
Chắc chắn Amelie cũng đã kể lại với chồng về cuộc trò chuỵên với Stephanie sau hôm nàng ở Havre về. Bây giờ Amelie quan sát Stephanie và Yann, chắc chắn anh thấy rõ nàng đã từng yêu chàng trai Caledonie kia và Yann đến Paris chắc chắn để gặp người tình cũ
Stephanie thầm nghĩ "Chắc Achille ghét mình lắm bởi cho rằng mình đã đẩy Rene vào tình thế của 1 thằng ngu: tiếp đón nhân tình của vợ ngay trong nhà mình! Khốn nhưng lỗi ấy đâu phải tại mình? Đâu phải mình gây ra cuộc gặp gỡ tối nay!"
Stephanie rất muốn thanh minh với Achille, nhưng không biết làm thế nào. Nàng đành kể chuyện ngòai lề để ám chỉ rằng nàng không phải là kẻ "đầu têu" bữa ăn tối nay
Khi sắp kết thúc, mọi người đứng dậy chuẩn bị ra về, nàng mới nhân lúc Rene mãi tiếp những người khác, hỏi nhỏ Achille
- Anh vừa lòng về bữa tối nay chứ, Achille?
- Rất hài lòng, Stephanie! Chị quả là đáng yêu và ông Yann Kendelec đúng là người có tài kể chuyện. Còn chị thế nào? Công việc tiến triển tốt chứ? - Achille hỏi và nụ cười láu lỉnh nhìn nàng
Câu hỏi về chuyện "trăng hoa" của nàng hay chuyện kinh doanh? Bị hỏi bất ngờ, nàng lúng túng đỏ mặt, đáp:
- Cảm ơn anh, tốt
- Tôi nghe công ty ta đang định xây mới thành phố Paris. Nghe đâu công ty định phá 1 lọat đường phố cỗ lỗ, xấu xí. Thế phố Brune chị có đi phá đi xây mới không đấy?
Giọng Achille hòan tòan tự nhiên, không hề để lộ chút hàm ý nào, nhưng vẫn làm Stephanie tái ạặt. 2 chân nàng chực khụyu xuống và nàng phải vịn vào lưng ghế để khỏi ngã. Nàng biết Achille thấy rất rõ phản ứng bối rối của nàng, nhưng nàng không sao ghìm lại được. Đòn giáng xuống quá đột ngột, Stephanie chưa kịp chuẩn bị đối phó
"Vậy là anh đã biết!", ý nghĩ lướt qua óc Stephanie như tia lửa điện
- Tôi đã có lần nhìn thấy chị ngồi trên cỗ xe ngựa do Aime lái đánh chạy trên phố đó. Hôm ấy tôi dẫn đội danh dự đổi phiên gác ở pháo đài Vanves...
Thấy nàng hỏang hốt, Achille mỉm cười nói khẽ
- Tôi không nói với ai đâu, kể cả Amelie, về cuộc chạm trán bất ngờ hôm ấy...
Câu nói ngừng giữa chừng kèm theo 1 cử chỉ hất nhẹ vai về phía Rene mà Stephanie hiểu là "Kể cả Rene cũng không biết". Liền sau đó Achille lảng sang nói chuyện khác, nhưng mắt anh lại như nói với Stephanie: "Tôi rất thông cảm với chị. Tuy không tán thành, tôi vẫn bảo vệ chị và xin nhắc chị cảnh giác, cẩn thận đừng để chuyện đó lộ ra"
Vẻ mặt thản nhiên, Achille khóac tay vợ, chào 2 vợ chồng chủ nhà rồi ra đi. Lúc Stephanie đứng ngòai cổng tiễn khách, lùi lại, đụng nhẹ vào ống tay áo rỗng của Aime. Lúc này nàng rất cần tâm sự với ai đó. Nàng nói rất khẽ:
- Đội kỵ binh hôm trước ở phố Brune chính là do Achille chỉ huy. Tôi không nghĩ ông ấy nhìn thấy tôi trong ngôi nhà đi ra. Nhưng tôi tin Achille đã biết tôi giấu Boris trong đó
- Ông ta không nhìn thấy thì làm sao biết được? - Aime hỏi
- Amelie biết tôi đến gặp ai đó. Ôngta không nói với vợ, không nói với Rene. Ông ta bảo vệ tôi
Aime không nói gì mà lại khẽ cười! Stephanie sững sốt
- Anh không thấy đáng sợ sao mà còn cười được?
- Tôi thấy vậy là may quá. Giả sử hôm đó không phải ông Resmont mà là Kendelec hay ông Guinchamp thì sự việc đã dẫn đến tận đâu rồi chứ!
Nước mắt Stephanie trào ra, nàng thì thầm
- Tôi sợ lắm, Aime...
- Bà chủ cứ yên tâm, đêm nay ngủ cho ngon. Sáng mai ta bàn cách đối phó cũng chưa muộn. Và nhất định sẽ có cách. Hãy tin ở tôi
Aime bỏ mặc Stephanie đó, sang phòng khách dọn dẹp và tắt đèn
Sáng hôm sau, qua 1 đêm chập chờn đầy ác mộng, Stephanie nắm chặt cánh cửa xe, bước lên để ra văn phòng nằm 1 mình miên man suy nghĩ
Lúc đến nơi, Stephanie đi thẳng vào phòng giấy, ra hiệu bảo Aime vào trước. Nàng vào sau, đóng cửa lại
- Tôi phải làm gì bây giờ, Aime? - Nàng vội vã hỏi
Không thấy Aime trả lời, Stephanie hỏi dồn dập
- Thôi được, nhưng anh giảng giải cho tôi hiểu, tình thế của tôi hiện nay là thế nào? Mà anh ngồi xuống đi
- Tôi đứng thì hơn, thưa bà chủ
Stephanie giận dữ
- Anhvứt các thứ "bà chủ" ấy đi! Tôi ngán nghe những lời lẽ quá khách sáo của anh lẳm rồi
- Bà chủ thông cảm, tôi ưa sự chính xác. Và như vậy có lợi cho bà chủ hơn. Dúng vậy không, thưa bà chủ?
- Thôi được - Stephanie nhịn nhục nói - Nhưng anh nói đi! Anh lý giải thế nào về tất cả những chuyện kia?
Aime chậm rãi nói, dáng đăm chiêu
- Cỗ xe của bà chủ rất dễ nhận. Lại thêm có tôi ngồi đánh xe. Người ta dễ chú ý đến cỗ xe của bà chủ do tôi đánh luôn luôn đến phố Brune. Mỗi lần tôi đưa bà chủ đến đó, tôi như nghe thấy người ta thì thào kháo nhau "Lại bà kia và xà ích của bà ta đến!"
Ruột gan Stephanie rối bời và nàng phải hết sức kiềm chế mới khỏi quát lên với Aime "Anh nói ngay vào việc đi! Tôi phải làm gì bây giờ?" Nàng cố lấy giọng điềm tĩnh nói:
- Aime thân mến! Tôi rất sợ Yann, sợ Rene và sợ cả bản thân tôi ưữa. Tôi rất lo cho Boris và tôi không biết tôi nên làm thế nào nữa
- Làm thế nào là tùy bà chủ - Aime hững hờ nói
Stephanie muốn phát điên lên nhưng nàng cố ghìm, bình thản nói
- Aime, anh nói đi, chúng ta thử phân tích, xem thửt ình hình này sẽ dẫn đến đâu
- Dẫn đến hạnh phúc của bà chủ
Câu nói thốt ra lạnh lùng,thản nhiên. Stephanie thấy thói ương ngạnh của Aime hôm nay được tăng lên gấp 10 lần. Aime vẫn như trêu chọc nàng. Không chịu được nữa, Stephanie đấm mạnh tay xuống bàn, hét:
- Anh bước ra khỏi đây ngay! Tôi không cần anh nữa. Tôi sẽ tự tìm lấy cách giải quyết. Tôi không cần anh giúp nữa. Tôi tự lo lấy cuộc đời tôi! Anh về nhà hay đi đâu tùy anh! Nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh nữa
Aime như không nghe thấy lời quát tháo của Stephanie, chỉ lẳng lặng quay sang tấm bản đồ thế giới treo trên tường. Stephanie nhìn gáy Aime và đóan được anh đang nhìn vào chỗ nào trên tấm bản đồ. Paris rồi Noumea, rồi lại Paris
Bất lực, nàng giận dữ lấy tập hồ sơ ra nghiên cứu, cầm bút chì ghi chú lên cuốn sổ trước mặt, coi như không có Aime trong phòng giấy. Thấy vậy, Aime lẩm bẩm:
- Thưa bà chủ...
Stephanie không thèm trả lời. Nàng làm bộ như đang bận rộn công việc. 1 lát rất lâu au, nàng mới nói:
- Cái gì cũng có giới hạn của nó, Aime. Tôi sẽ tự lo lấy mọi việc không cần anh. Tôi đi 1 mình và tôi sẽ dành được thứ tôi cần
Aime biết Stephanie lúc này rất bực. Thói tự ái của nàng đã lên đến tột đỉnh. Thì anh cũng chỉ cần có thế. Anh đã có kinh nghiệm là chỉ khi bị dồn đến chân tường, "bà chủ" mới chịu nghe anh nói. Aime bình thản đáp:
- Tôi đang ngắm thành phố Paris, nghĩ đến hôm bà chủ và tôi rời khỏi đây. Tôi nhìn Noumea, nghĩ đến hôm chúng ta trở về. Nếu như hôm đó ông hòang thân có mặt ở Marseille hay ở Paris thì tình hình đã khác đi bao nhiêu. Ông Hòang thân đã đến quá muộn
Aime có lý. Hôm trở về Paris, nàng đã quá yếu đuối, rơi vào mưu đồ của Rene! Nàng đã nhượng bộ chàng quá dễ dàng. Mãi đến hôm bị nỗi tuyệt vọng xâm chiếm tâm hồn, không thể chịu được nữa, nàng mới cầm bút, viết cho Boris
- Chính tôi đã viết thư mời ông ấy sang đây - Nàng dịu dàng nói
- Đấy chính là điều tai hại. Ông Hòang thân đến và ở lỳ lại đây, mọi sự mới trở thành phức tạp...
- Việc Yann đến đây không làm tình hình dễ dàng thêm chút nào - Stephanie nói bằng giọng ôn hòa. Nàng đã muốn bàn
Aime bắt luôn
- Tôi có cơ sở để tin rằng nếu ông Guinchamp có đủ chứng cứ về chuyện ông bị cắm sừng ông cũng vẫn không làm ầm ĩ gì đâu. Ông không đòi hỏi gì hếtvà bà chủ đâm rơi vào thế yếu
- Chinh anh đã khuyên tôi...
- Chứ sao! Bà chủ đã nối lại quan hệ vợ chồng bình thường với ông chủ chỉ vì có 1 người đàn ông khác hiện đang sống ở Paris. Chính cách xử sự đó của bà chủ gây cho ông Guinchamp nghi ngờ và uất giận
- Nhưng tôi phải làm thế nào mới đúng? Cứ lạnh lùng mãi so? Nhưng vậy càng làm chồng nghi ngờ hơn
- Bà chủ chắc đã nghe người ta nói, cách tốt nhất để nắm chặt 1 người đàn ông và ru ngủ người ông ta là ngả đầu lên gối của ôn ta. Người đàn ông thỏa man là người đàn ông bị tước mọi gai góc.Không thể có chuyện ly hôn trong cái xã hội của 2 ông bà. Tại cái xã hội thượng lưu giả dối này, người ta có thể mặc cả, thỏa hiệp, 2 bên nhân nhượng nhau và kín đáo phản bội nhau, mọi thứ đều có thể, trừ ly hôn. Mọi thứ cốt để bịt miệng dư luận. Từ ngày bà chủ về Paris, ông chủ trở thành người chồng không ai dám nghi ngờ gì là không chung thủy hết
Stephanie sửng sốt nhìn Aime
- Anh định nói là trong thời gian tôi đi vắng... người đàn ông điển trai, quyến rũ, còn sung sức...
Aime nói đúng. Stephanie công nhận. Rene dư sức... Stephanie không muốn rơi vào những ý nghĩ tầm thường. Để quên đi, nàng hỏi với thái độ chấp nhận mọi ý kiến Aime đề xuất
- Vậy anh bảo tôi phải làm gì bây giờ?
- Bà chủ phải làm thế nào để thuyết phục được ông Hòang thân chịu về Saint Petersburg. Rồi sau đấy bà chủ sang đó hoặc ông Hòang thân sang đấy it lâu. Hoặc ở lại đây thì ông Hòang thân phải rời khỏi phố Brune. Bà chủ phải đổi địa điểm gặp gỡ. Trong lúc chờ tôi đi tìm địa điểm khác, bà chủ tạm dùng xe ngựa thuê, không dùng xe nhà nữa
Chỉ vài câu nói của Aime, cũng đủ làm Stephanie cảm thấy cuộc sống của nàng bị đảo lộn dữ dội. Tuy nhiên, Stephanie đã thóang nghĩ đến điều đó từ trước. Vì vậy nàng chấp thuận ngay
- Tại sao đến hôm nay anh mới nói với tôi chuyện đó? Tôi biết anh nghĩ đến từ lâu rồi
- Tôi chờ đến lúc chín muồi
- Thế nào là lúc chín muồi? - Stephanie ngạc nhiên hỏi
- Nghiã là khi bà chủ thật sự lo ngại. Kinh nghiệm của tôi trong ngần ấy năm hầu hạ bà chủ là bà chủ có thói quen chủ quan và ương bướng, phải khi nào nguy hiểm đến gót, bà chủ buộc phải cầu cứu tôi, bà chủ mới chịu nghe tôi. Nếu không có câu nói của ông Achille tối hôm qua làm bà chủ cuống cuồng, tôi có khuyên nhủ mấy, chắc chắn bà chủ cũng chưa chịu nghe!
Stephanie nhìn Aime ngỡ ngàng. Aime thản nhiên nói tiếp:
- 1 thí dụ: hôm lênh đênh trên con tàu Maraamu ngòai biển Australia, nếu không thấy hết hy vọng chắc gì bà chủ đã chịu cho tàu ghé vào bãi biển hoang vu? Nhưng đến đó bà chủ đã kiếm được nước ngọt, thực phẩm, quen được với gia đình O'Hara, gặp được bà Careen tốt bụng, nhờ đó mà thực hiện được lời hứa danh dự với Atai. Bà chủ xưa nay đều tự ý quyết định, có mấy khi chịu nghe lời ai khuyên? Trừ trường hợp đặc biệt như thế này
"Ai, ai đã nói câu nhận xét giống như thế nhỉ? Amelie hay mẹ chồng nàng, bà Francoise?" Stephanie ngẫm nghĩ và công nhận Aime cũng như 2 người đàn bà kia nói đúng. Nàng quen tự quyết định lấy, ít khi chịu nghe lời ai khuyên
- Thôi được - Stephanie thở dài - Tôi sẽ suy nghĩ thêm về ý kiến của anh
- Thật vậy chăng? - Câu hỏi của Aime nhuốn nỗi lo âu
- Còn cách nào khác được nữa, Aime?
Stephanie rời khỏi xe trên quảng trường nhà hát Pháp, thuê xe đến phố Brune. Khi còn cách ngôi nhà Boris 50 mét, nàng bước ra, trả tiền rồi vào ngõ hẻm, vào ngôi nhà theo lối cửa sau
Tất cả những điều Aime nói ban sáng vẫn quay cuồng trong đầu mình. Stephanie nhận thấy tâm trạng bối rối của nàng lúc này rất giống hôm ở Noumea, khi thấy 2 con trai sinh đôi của nàng đột nhiên xuất hiện ở khách sạn. "Phải không được để chúng biết mình có quan hệ tình ái với Yann!"
Lần này tình hình còn nguy hiểm hơn, bởi nàng thừa biết Rene đặc biệt thâm hiểm. Rene sẽ không hấp tấp mà sẽ lẳng lặng tiến hành kín đáo khiến nàng không thể biết mà đối phó. Stephanie thầm nghĩ, nếu có đủ chứng cứ nàng dan díu với chàng Hòang thân Nga, Rene có thể làm gì? Trước tiên chắc chắn sẽ đe dọa bà Francoise, cho bà mẹ chồng nàng thấy mọi bằng chứng về sự ngọai tình của nàng. Sau đấy, nếu chưa đạt mục đích, Rene dám dùng đến pháp luật lắm! Stephanie thừa biết tính chồng không ngần ngại sử dụng biện pháp tàn bạo nhất, nếu để bảo vệ "danh tiếng" cho mình
"Thật y hệt bà mẹ anh ta!" - Stephanie đau đớn nghĩ. Nhưng đồng thời nàng cũng quyết tâm đấu tranh đến cùng. Boris hệ trọng đối với cuộc đời nàng y hệt nàng hệ trọng đối với cuộc đời Boris. Stephanie tự nhủ, phải bảo vệ Boris trước khi chàng biết có những hiểm nguy sắp giáng xuống đầu họ, xuống đầu nàng
- Stephanie!
Lại ôm nhau, lại cái hôn đắm đuối, lại 2 thân thể quấn chặt nhau khiến nàng gần như ngạt thở
"Nói thế nào bây giờ?" - Stephanie thầm nghĩ. Nàng âu yếm nói khẽ:
- Em đã nghĩ rất nhiều về 2 ta, Boris...
Boris nhướng cặp mắt sáng rực dọi thẳng vào mắt nàng. Cặp mắt chàng tràn trề hạnh phúc. Chàng đang chờ nàng nói tiếp. Nhìn đôi mắt tin cậy, yêu thương của Boris, Stephanie thấy không nỡ làm điều gì không xứng đáng. Nàng nói ra những lời trái với những lời nàng dự định từ trước
- Em nghĩ sau khi Kendelec đi, em sẽ được thoải mái
- Anh biết, em yêu của anh! Kendelec đến đây đúng là không đúng lúc chút nào. Đấy không phải là lỗi tại em, cũng không phải lỗi tại anh. Đấy chỉ là ý Chúa. Ngày mai anh sẽ viết thư cho vua Alexandre, kể về điều 2 chúng ta hy vọng. Người sẽ rất sung sướng được gặp và làm quen với em, bởi Người rất quý em. Và Người quý em bởi anh yêu em! Ôi, Stephanie, anh yêu em biết chừng nào!
Boris nhấc bổng người tình lên, đưa đi đưa lại, theo mỗi lần đưa, anh nói "Anh yêu em! Anh yêu em!..." Rồi chàng đặt nàng nằm lên giường
Khi đã dịu phần nào cơn khát ban đầu, Stephanie nhỏ nhẹ nói
- Công việc ở công ty hồi này bận quá
- Anh hiểu - Boris đắm đuối nhìn thẳng vào mắt người tình, nói - Nhưng anh tin chỉ trong vài ngày em sẽ thu xếp ổn thỏa được hết
- Boris, em sắp phải đi Marseille - Stephanie nói
- Em tiễn anh chàng Caledonie và 2 con của em chứ gì? Người Nga bọn anh cũng có phong tục như vậy, khi tiễn ngườithân là tiễn đến nơi xa nhất, đến tận nơi không thể đi tiễn tiếp được nữa
"Ôi, Boris!" Stephanie thầm nghĩ, nhận thấy Boris luôn gắn mọi thứ với chuyện nàng sang Nga cùng chàng. Nàng rất ngại bảo Boris rờI khỏi nước Pháp 1 mình mà không có nàng cùng đi. Nàng loay hoay không biết nên nói cách nào để đạ mục đích mà không gây chóang cho người tình
Hôm nay Stephanie vẫn không nói được gì với chàng
Cho đến 1 vài hôm sau, đột nhiên Boris tỏ vẻ ngạc nhiên
- Anh vừa thấy em bước trên xe thuê đến đây. Sao vậy? Hay Aime ốm?
Đây rồi, dịp may đây rồi. Nàng vội bám lấy. Nàng nói:
- Không, Aime vẫn khỏe. Những cũng như em, anh ấy phải cảnh giác
- Cảnh giác chuyện gì, Stephanie?
- Cảnh giác... chồng em! Rene rất ghen và lại là người thâm hiểm, độc ác. Anh ấy đang rình mò, đang theo dõi hành tung của em, chờ đến lúc điều tra ra, sẽ ra tay!
- Anh chưa hiểu ý em ăắm!
- Anh nhớ Achille chứ? Hôm Triển lãm Thương mại Paris năm trước, anh đã gặp anh ấy rồi đấy. Achille de Resmont. Achille đã nhìn thấy em trong ngôi nhà này đi ra. Tình cờ thôi. Hôm ấy em chủ quan, không ra lối cửa sau mà ra lối cửa trước...
Stephanie giảng giải cho người tình hiểu mối lo lắng của nàng. Nàng cho Boris biết Rene đảm nhiệm công việc Cục 2 của Bộ Tổng Tham mưu và trong tay có cả 1 mạng lưới phản gián quân sự. Achille không nói với ai chuyện thấy nàng trong ngôi nhà phố Brune đi ra và Rene hiện nay chưa biết gì hết, nhưng rồi chồng nàng sẽ biết. Khi đó Rene sẽ đến gặp vợ với 1 cặp hồ sơ đầy đủ tài liệu về ông Pierre Souverov, người Nga, trú ở ngôi nhà cho thuê trên đường phố Brune...
- Sứ quán Nga tại Paris đã thông báo chính thức với nhà chức trách quân sự và dân sự về sự có mặt của anh tại Paris
- Chính đấy là lại thêm 1 sự nguy hiểm nữa - Stephanie nói - 1 khách du lịch nước ngòai được thông báo là không phải người nguy hiểm, nhưng hành tung lại khác thường. Hầu như anh không ra khỏi nhà, trừ buổi sáng sớm dạo chơi bằng ngựa với vài người bạn ở sứ quán. Thêm vào đó ông Souverov kỳ quái đó lại luôn có 4 gia nhân bảo vệ. Những chi tiết đó tất sẽ làm cơ quan phản gián Pháp chú ý
Stephanie đưa ra tất cả những lý do có thể được để Boris thật sự lo lắng, không phải cho chàng mà cho nàng. Những lý lẽ này nàng mượn của Aime
- Vì thế em phải đi xe thuê để tới đây? - Boris hình như vẫn chưa thấy hết vấn đề
- Đúng. Để tránh bớt nguy hiểm cho chúng ta, Boris. Anh hãy hiểu và tha thứ cho em, nhưng em chỉ muốn xe đỗ ở nơi nào khác chứ không phải em chỉ muốn xe đỗ ở nơi nào khác chứ không phải phố Brune này. Ngôi nhà này đã có ngừơi biết
Boris suy nghĩ
- Hay em muốn đỗ xe trước cửa 1 khách sạn nào đó?
- Những phải mỗi lúc 1 khách sạn khác nhau để khỏi gây chú ý. Gần 1 nhà ga chẳng hạn, là nơi khách vãng lai nhiều, khách chỉ thuê phòng 1 hoặc 2 đêm là cùng
Stephanie ôm chặt người tình, ngã đầu lên ngực chàng, khóc thổn thức. Nàng không nỡ nói ra miệng những điều nhục nhã nàng phải chịu nếu sử dụng phòng khách sạn. Mọi người sẽ nhìn nàng là 1 kẻ ngoại tình, lén lút đi với nhân tình, rồi những cặp mắt khinh bỉ của hầu phòng, những lời thì thào đàm tiếu của họ. Ôi, Stephanie không chịu nổi nỗi nhục nhã ấy. Làm như thế nàng sẽ biến thành 1 con thú bị săn đuổi, phải lẩn trốn hết bụi rậm này đến bụi rậm khác
Thấy người tình khóc như mưa như gió, Boris ôm chặt nàng, vỗ về
- Đừng khóc nữa, Stephanie yêu quý của anh! Anh không chịu nỗi những giọt nước mắt của em đâu. Anh sẵn sàng làm mọi thứ như em muốn. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu cũng được, miễn là hàng ngày gặp nhau. Anh có nhu cầu phải nhìn thấy em, nghe tiếng em nói, ôm em vào lòng, hôn em. 1 ngày xa em anh cũng không chịu nỗi. Anh cần hơi ấm thân thể em, cần cặp môi, đôi mắt, làn tóc, cần da thịt em, Stephanie! Anh căm giận chồng em. Anh muốn thách đấu với hắn, giết hắn, để đọat lấy em cho riêng mình anh vĩnh viễn, suốt đời...
- Ôi, Boris!... - Stephanie nghẹn ngào ngắt lời
Nhưng Boris vẫn nói tiếp
- Anh muốn cướp em, đặt em lên lưng ngựa, phi khỏi đây đến 1 nơi nào đó có thể dâng cho em lâu đài vàng ngọc, nông nô để em sai bảo, đất đai để em sở hữu và toàn quyền sử dụng, Stephanie, em hãy kiên nhẫn thêm ít lâu nữa. 2 tháng, 3 tháng, và chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa
- Ôi, Boris! Anh tưởng em quá lo chăng? Không đâu, em lo sợ là có cơ sở. Chẳng tin anh hỏi các bạn anh ở sứ quán xem. Hãy hỏi các anh Dimitri, Fedia, Alex...
Cặp mắt Boris tối sầm và lông mày chàng cau lại
- Ôi, Stephanie, tha lỗi cho anh. Đúng là anh quá ích kỷ, em chỉ nghĩ đến anh mà không nghĩ đếnh em. Em có chồng, có cuộc sống riêng, có gia đình. Chồng em lại ghen tuông khủng khiếp. Ôi, anh sẽ nhờ sứ quán tổ chức điều tra bí mật xem có ai theo dõi chúng ta không. Anh sẽ hỏi cả mấy tên đầy tớ của anh...
Stephanie đã gieo vào lòng Boris nỗi lo nại và nỗi lo ngại đó đâm chồi nảy lộc, ra hoa kết trái. Nếu như sứ quán không tìm ra được gì thì rất có thể 1 trong 4 tên gia nhân của chàng đã sơ suất để lộ ra điều gì. Vì quyền lợi của chàng, của nàng, vì tình yêu giữa họ. Boris phải ra đi. Khi Boris không ở đây nữa, Stephanie có điều kiện chủ động thu xếp mọi thứ để chuẩn bị cho cuộc sống tương lai
Chiều hôm sau, khi Stephanie đến, Boris nói
- Sáng nay anh đến sứ quán. Họ hứa sẽ tiến hành điều tra. Nhưng em nói đúng, 1 sự thật hòan tòan hiển nhiên là khi có người ngoại quốc đến Paris, cơ quan mật vụ của nước Pháp tất phải quan tâm. Đó là nhiệm vụ của họ và anh khó có thể thóat ra ngoài cái vòng đó. Vả đấy cũng là chuyện bình thường
3 ngày sau, thấy Stephanie đến, Boris ôm chặt nàng trong tay như không muốn rời ra. Stephanie chợt hiểu thái độ đó chứng tỏ chàng biết sắp phải xa nàng. Boris nói
- Anh vừa được sứ quán cho biết, nhà chức trách Pháp đang tiến hành điều tra anh thật. Họ tiến hành rất bí mật. Hóa ra anh thành nỗi nguy hiểm cho em, trong khi anh muốn xả thân vì em. Vì sự an toàn cho em, vì sự thanh thản, yên ổn cho anh, sứ quán khuyên anh...
Giọng Boirs nghẹn lạI. Chàng cúi xuống, gối đầu lên hốc vai nàng, thổn thức nói
- Nghe anh nói đây, Stephanie, tình yêu củânh, niềm hạnh phúc của anh, niềm hy vọng của anh, người thân yêu nhất trên đời của anh! Em đừng đến đây với anh thêm nữa. Em hãy chờ lần sau anh sang đây. Lần này anh sang đón em đi nhưng không nổi. Lần sau anh sang, anh sẽ ưứt em ra khỏi hắn ta và dành lấy em như dành lấy mối tình đầu của anh. Em hãy hứa với anh là như thế, Stephanie...
- Em hứa, em xin thề, Boris - Stephanie đáp, lòng đau như cắt khi nghĩ rằng, vậy là không phải nàng mà cả chàng đều bị đe dọa. Vậy là Rene đang tiến hành điều tra cả 2 người
Stephanie hỏang hốt nghĩ đến cơ quan an ninh Paris đã điều tra ra tên người đàn bà thường xuyên lén lút với ông người Nga Souverov này là ai? 1 mệnh phụ danh giá của đất Paris! Vợ 1 sĩ quan cao cấp trong bộ Tổng Tham mưu Quân đội Pháp, de Guinchamp! Ôi, nhục nhã làm sao! Không, Boris phải rời khỏi đây ngay, càng nhanh càng tốt. Nếu chậm trễ sẽ liên lụy đến chàng nữa...
Nàng òa khóc, nép chặt trong vòng tay Boris. Còn chàng thì ôm nàng an ủi
- Can đảm lên em... Hãy tin rằng anh sẽ sang đón em đi, Stephanie yêu quý của anh
Trái tim nàng tan nát. Lúc trước, nghĩ đến chuyện Boris ra đi Stephanie đâu có hình dung được nàng lại đau đớn đến mức này. Không! Mình không thể yếu đuối như thế này. Đây chỉ là sự yếu đuối nhất thời. Mình phải dũng cảm để xứng đáng với chàng, với tình yêu của chàng, phải dũng cảm để đạt được niềm mong ước cao nhất: chung sống trọn đời với chàng