← Quay lại trang sách

Chương 7 NHÀ GA PHƯƠNG BẮC

Tuy đã quyết định về Nga, nhưng Boris vẫn nấn ná, cho đến 1 hôm nhân chuyện phiếm với Bestujev, chàng được biết chàng Hòang thân trẻ và thân tín của quận chúa Dolgoruscaia, nhân tình Hòang đế Alexandre, cũng sắp về Nga

- Thưa Ngài Hòang thân kính mến - Bestujev nói - Tôi có 1 toa đặc biệt dành riêng mà tôi chỉ có 1 mình. Tôi sẽ rất vin hạnh nếu được Ngài Hòang thân hạ cóngồi cùng toa đó với tôi.Trên toa có đủ mọi tiện nghi cần thiết khiến cho chặng đường về Saint Petersburg được dễ chịu cho Ngài Hoàng thân. Mong Ngài Hoàng thân chấp thuận

- Tôi xin chấp thuận ngay và cảm ơn ông, thưa Hoàng thân Bestujev thân mến

Vậy là 8 ngày nữa Boris sẽ lên đường. Stephanie rất ngại gặp chàng ở khách sạn, nhưng nàng vẫn phải nhắm mắt đến đó 3 lần vì quá khao khát gặp mặt người tình, nằm trong vòng tay chàng. Nhìn những chăn nệm không đảm bảo sạch sẽ, những đồ đạc tầm thường, những cô hàu phòng nhìn nàng bằng cặp mắt khinh bỉ. Stephanie lại nhớ ngôi nhà ở phố Brune. Nơi đó sạch sẽ, ấm cúng biết bao! Nàng đã quen ở đó trong bộ đồ ngủ rộng rãi, mềm mại, tha hồ tự do ân ái với người tình, không ngại cặp mắt nào nhòm ngó

Mỗi lần đến khach sạn, Stephanie phải cải trang thành 1 phụ nữ bình thường, với bộ váy áo giản dị, tấm khăn trùm kín mặt, đôi dép đơn gian. Tuy nhiên nàng vẫn lo dáng đi cao quý của nàng rất có thể làm nàng bị lộ

Boris tính từng ngày, Stephanie tính từng ngày. Nhưng họ chỉ tính trong lòng, không nói ra miệng sợ làm người yêu đau lòng. Trong những lần gặp nhau thưa thớ và bố trí công phu ấy, họ ôm nhau như 2 kẻ tuyệt vọng, bấu víu nhau để sống. Những cái hôn của họ cuồng nhiệt hơn. Những lần ân ái đam mê hơn

Họ đau đớn thấy sắp đến lúc chia tay nhau. Đâu phải đảo Nouvelle Caledonie cách xa 20.000 dặm mà Saint Petersburg chỉ cách khoảng trên 2000 dặm. Dù sao nước Nga vẫn còn là châu Âu và đến đó phải ngồi tàu vượt biển. Giữa 2 thành phố Paris và Saint Petersburg đã có đường xe lửa. Nhưng họ cảm thấy họ sắp phải xa nhau hàng vạn vạn dặm đường

Họ bàn nhau, sau khi Boris đi, Stephanie ở lại sẽ tiến hành thu xếp mọi thứ. Tạm thời làm lành lại với Rene để dễ dàng chuẩn bị cho chuyền rời nước Pháp vĩnh viễn sau này. Nàng ao ước được 1 đêm hoàn toàn dành cho Boris. 1 "đêm chia tay" và tất cả sự âu yếm dành cho nhau sẽ được thể hiện ra trong cái đêm bất tận ấy

Trước hôm Boris lên đường 3 ngày, vào 6 giờ chiều, Aime trao Rene 1 lá thư của Stephanie

- Cái gì thế này? - Rene không tránh khỏi nỗi ngạc nhiên khi nhìn chiếc phong bì rồi nhìn Aime

- Bà chủ không thể làm khác. Bà chủ chưa thể tin cậy, giao phó hoàn toàn công việc của công ty cho ông Hippolyte - Aime trả lời giọng kính cẩn nhưng giễu cợt ngầm khiến Rene càng tức

Rene với con dao rọc giấy lúc nào cũng đặt sẵn trên bàn bắt đầu rọc phong bì. Anh đọc lá thư xin lỗi mà Aime gợi ý để Stephanie viết

"Anh yêu. Tha lỗi cho em. 1 con tàu chở gỗ quý bị đắm giữa khỏang Les Andelys và Rouen. Em phải đến giải quyết tại chỗ ngay. Em chi đi vắng 1 ngày thôi, mai em sẽ về. Chậm lắm là ngày kia"

- Anh biết vụ này không, Aime?

- Thưa ông chủ, bà chủ có chỉ cho tôi biết về vụ tai nạn này. Bà chủ buộc phải đi vì không còn ai. Cụ Georges tuổi già không đi được. Ông Hippolyte thì không đủ kinh nghiệm và tháo vát để giải quyết những vụ như thế này. Đây là 1 chuyến hàng có giá trị tài chính rất lớn, thưa ông chủ

Rene vẫn trân trân nhìn Aime. Anh hòan tòan không tin tí nào những cái trò kiểu này. Cặp mắt của Rene khiến Aime đột nhiên phát hỏang. Anh linh cảm thấy 1 tai họa sắp giáng xuống đầu Stephanie. Aime thấy cặp mắt Rene hằn lên nỗi uất giận cố nén xuống

- Chà, lạ đấy! - Rene gằn giọng nói

- Thưa ông chủ, lạ sao ạ?

- Ít nhất thì cũng lạ ở chỗ lần đầu tiên bà chủ đi không có anh đi cùng

Câu nói hàm ý khinh miệt đó không làm Aime tự ái mà làm anh giật mình. Giọng Rene có tưứ gì đó đe dọa khiến Aime hỏang sợ cho Stephanie. Nỗi hỏang sợ mỗi lúc 1 tăng khi anh thấy Rene quay lưng, chậm chạp bước đi, dáng đều đặn như không phải người mà là 1 cỗ máy được lên dây cót. 1 thứ gì cứng nhắc và lạnh lùng

Tiếng chân gõ nhịp đều đặn bước lên thang gác rồi tiếng cánh cửa đóng sập lại 1 cách giận dữ. Ông chủ đang căm lắm đây còn bà chủ thì quá liều lĩnh. Aime chợt nghĩ hay là mình đuổi theo để bảo Stephanie cẩn thận? Mà việc này thì quá dễ vì anh biết nàng đi lối nào

Stephanie và Boris đến khu vực Versaille, thuê 1 cỗ xe để dạo chơi trong vùng. Giờ này họ đang ở...

Đúng vậy, lúc này Stephanie đang ngồi trên xe song mã với Hòang thân Boris Biotsky. Họ không vào khách sạn hay nhà trọ mà đến 1 lâu đài cỗ, hiện được dùng làm nhà hàng, trong có 1 số phòng cực kỳ sáng trọng dành riêng cho nưững khách giàu có. Họ có thể sai người mang thức ăn thức uống vào tận phòng và được phục vụ hòan tòan lịch sự, chu đáo

Đêm nay được Stephanie chuẩn bị đầy đủ, đã vượt xa yêu cầu của nàng. Đêm nay đôi người tình dành cho nhau tòan bộ sự âu yếm, thực hiện tất cả những cử chỉ nồng thắm nhất. Tòan thế gian biến mất, thời gian cũng ngưng lại. Họ không thấy gì hết ngoài thân thể nhau, da thịt nhau, cặp mắt, cái miệng nhau

Làm xong cuộc ân ái không tiền khóang hậu khiến họ thấy họ thật sự là 1 và không thứ gì có thể tách họ ra, Stephanie nằm nghiêng đè lên người Boris, đầu nàng ngã lên hốc vai càhng, tay ôm ngang người chàng. Trông họ như 2 kẻ vừa thóat khỏi vụ đắm tàu, gắng bơi được vào bờ, đang ôm chặt nhau trên tấm đá ven biển

Trong trạng thái nửa thức nửa ngủ, Stephanie lờ mờ thấy Boris khẽ đẩy nàng xuống giường để nằm đè lên nàng. Chàng tiến hành việc đó rất chậm và âu yếm khiến Stephanie thấy niềm sung sướng kỳ diệu lan tỏa khắp thân thể. Nàng thấy tương lai cuộc đời nàng hiện rõ ràng, minh bạch: họ sẽ chung sống trong lâu đài của dòng họ quý tộc Biosky tại Saint Petersburg và cuộc sống của họ sẽ vẹn tòan biết bao!

Trong cơn mơ màng, Stephanie thấy như mình đang sống giữa kinh thành nước Nga với những ngọn tháp, vô số những con sông đào ngagn dọc mà bà thấy Marceline Mencier đã nói là giống thành phố Venice nước Italia

Thuật lại xong thái độ của Rene sau khi nhận được lá thư vợ, Aime kết luận

- Tôi thấy vô cùng rõ ông Guinchamp hòan toàn không tin vào câu chuyện tàu chở gỗ bị đắm ở gần Rouen

- Anh đến báo chúng tôi biết như thế này là rất tốt. Tôi sẽ tăng cừơng cảnh giác

Khi về đến nhà, Stephanie ngạc nhiên thấy chồng không hề trách cứ nàng gì hết. Thấy vợ về Rene mừng rỡ ra mặt. Chàng hỏi thăm ngay vụ đắm tàu chở gỗ

Stephanie trả lời

- Em mà không đến thì hòan tòan mất trắng. May em đến kịp vớt vát khá nhiều. Tính ra thì chỉ mất phần lãi, còn vốn bỏ ra coi như không bị thiệt hại chút nào

Rene mỉm cười nói

- Anh chúc mừng em, Stephanie... Vậy em đi là rất đúng...

Rene ôm vợ âu yếm và lảng sang chuỵên khác. Thái độ đó làm Stephanie bối rối. Hôm nay Rene có gì đó rất không bình thường. Tuy anh vui vẻ thân tình, nhưng Stephanie vẫn cảm thấy chồng đang mưu mô chuyện gì đó và tiến hành từng bước có tính tóan. Ngay những câu xin lỗi, những câu đùa vui của Rene đều như được chuẩn bị từ trước, mặc dù anh nói rất khéo, làm như tự nhiên chợt nghĩ ra

Xưa nay thái độ Rene 1 là căm giận, tức tối, 2 là cố nén nhưng hôm nay hòan tòan không phải thế. Chồng nàng hôm nay có gì phấn khởi, nhăắp đi dự 1 dạ hội vui vẻ. Stephanie mỗi lúc 1 hoang mang. Nàng căng thẳng cố tìm cho ra nguyên nhân thái độ của chồng

Thái độ Rene vẫn bình thản, sự bình thản của 1 người đã bố trí xong cuộc phục kích và bây giờ bình thản chờ con mồi rơi vào bẫy. Stephani không biết ra s ao, đành chỉ tự an ủi

"Vậy Rene bêết hết, nhưng cố tình lờ đi để khỏi gây cãi cọ căng thẳng giữa 2 vợ chồng". Tuy vậy nàng vẫn chưa yên tâm với cách lý giải đó. Cuối cùng nàng thầm chặc lưỡi "Thôi được, bao giờ anh ấy làm ầm ĩ hãy hay! Mà giá như thế lại hay hơn, cho rõ ràng mọi thứ"

Hôm sau, đến văn phòng làm việc, đinh ninh sẽ gặp Yann ở đó nhưng Stephanie sững số khi được tin Yann đã đi Bretagne. Cả bố chồng nàng, ông già Georges lẫn Hippolyte đều trả lời nàng 1 cách vu vơ y hệt nhau:

- Không biết... tôi không biết... Không thấy anh ta nói gì với tôi

Linh cảm thấy có chuyện bất thường, Stephanie vội vã lên xe đến biệt thự Dytteville. Khi nghe nàng báo tin đó, Aime chỉ nói đơn giản và bí hiểm:

- Chà, lạ đấy nhỉ?

Bà Francoise cũng trả lời đại khái như vậy

- Lúc nghe cậu ta bảo "Cháu tính đi Chateauneuf - du - Faou", mẹ đã thấy là lạ thế nào ấy

- Con thấy anh ta ngỏ ý đó ra bao giờ đâu?

- Chính thế con ạ. Sau hôm dự tiệc bên biệt thự Guinchamp về, khi mấy đứa con trai nhà mình gợi ý cậu ta đi thăm Bretagne quê gốc, nhân dịp về Pháp lần này, cậu ta còn bảo "Đi thăm làm gì?" Vậy mà hôm nay đột nhiên cậu ta lại đi. Tại sao lại có sự thay đổi ý kiến đột ngột như vậy?

- Thay đổi đột ngột... - Stephanie lẩm bẩm nhắc lại

Nàng linh cảm thấy có mối liên quan nào đó giữa thái độ của chồng nàng tối hôm qua và chuyện ra đi "đột ngột" của Yann đến vùng Bretagne

- Mẹ biết Kendelec đã thay đổi ý từ lúc nào không ạ?

- Biết, từ lúc nghe tin con phải đến trông nom 1 người bạn bị ốm đột xuất

Chuyến đi gặp gỡ và tình tự với Boris ở lâu đài cổ trong vùng Versailles vừa rồi, nàng nói dối Rene là phải đi lo cho con tàu chở gỗ bị đắm ở gần Rouen, nhưng với gia đình ở bịêt thự Dytteville nàng lại bảo nàng đi trông nom 1 người bạn bị ốm nặng bất ngờ. Với mỗi bên nàng dám dùng 1 cớ khác nhau vì gia đình Dytteville thừa biết không có vụ đắm tàu nào hết. Vả lại nàng tin rằng Rene hầu như không gặp gỡ gia đình Dytteville nên không lo 2 bên đối chiếu "lý do vắng mặt" của nàng để phát hiện ra là nàng đã nói dối

- Yann Kendelec có nói sẽ đi trong bao lâu không, thưa mẹ?

- Mẹ có hỏi nhưng cậu ấy chỉ nói "Cháu chưa biết, bởi cháu muốn tìm em họ hàng xưa ở quê gốc nay có còn ai không"

Stephanie hỏi 2 con trai sinh đôi của nàng thì cả 2 đều không biết gì hơn. Cả 2 đều ngạc nhiên. Tuy nhiên Armand cho biết

- Yann có nói với con, lúc con hỏi tại sao hôm trước không định đi, hôm nay lại thay đổi ý kiến như vậy, là anh ấy nghĩ để ông già Yves hài lòng

Charles đệm vào

- Ông già Yves đâu quan tâm đến chuyện ấy, con biết

Stephanie cũng tán thành với Charles. Trong thời gian nàng ở đảo, hàng ngày gặp ông già Yves Kendelec, chưa bao giờ nàng thấy ông già nói gì đến quê hương gốc ở Bretagne. Rõ ràng ông ta quên hẳn nơi đó và tất nhiên không quan tâm đến chuyện con trai về Pháp có thăm lại quê gốc hay không"

"Vậy là Yann không đi Bretagne!" - Nàng giật mình kết lụân "Vậy anh ta đi đâu?". Nàng tin rằng Yann vẫn ở Paris nhưng giấu mặt để điều tra về nàng, về Boris!

- Chúng con có đưa tiễn anh ấy lên tàu - Armand nói

- À quên - Charles nói thêm - Anh ấy gửi lời xin lỗi mẹ là đã không kịp báo mẹ biết và chào mẹ

- Lúc trên sân ga, trước khi lên tàu, vẻ mặt Yann rất phấn khởi - Armand nói

- Đúng là anh ta đi thật - Stephanie lẩm bẩm nói, trong lòng hòan tòan không tin là Yann đi Bretagne

- Đúng thế, mẹ ạ. Con thấy rõ anh ấy lên tàu - Armand nói

- Cả con cũng nhìn thấy anh ấy bước vào trong toa - Charles nói

Stephanie nhìn 2 con. Cả 2 đều tươi vui và hồn nhiên không hề có chút nào băn khoăn. Nàng tự nhủ "Hôm Yann về, Boris đã rời khỏi Paris rồi! Mai, Boris lên tàu ở ga phương Bắc! Và tàu chuyển bánh theo hướng Đông, thế là xong. Mình không còn phải băn khoăn lo lắng gì nữa"

Nàng mỉm cười với 2 con:

- Yann thỉnh thỏang có những ý thích bất thường như vậy, cũng không có gì lạ lắm

Stephanie thuê xe đến ngôi nhà phố Brune thăm Boris. Nàng thấy va-li hòm xiểng ngổn ngang trong phòng. Và nàng rất ngạc nhiên thấy 1 số va-li được đóng rất cầu kỳ, bằng da quý có đai kim lọai, khắc hoa văn tỉ mỉ với mấy chữ cái đầu tên diêm dúa

- Stephanie... - Boris buồn bã nói khẽ, như để nhận lỗi

- Những va-li này anh mua dành cho vợ anh à?

- Cô ấy thích nay đây mai đó, ngao du rất nhiều và thích thay đổi va-li như thay mũ vậy

- Như thế là tốt - Nàng mỉm cười nói - Chị ấy để yên cho anh tự do, không như em luôn bị ràng buộc

Vừa nói dứt miệng, Stephanie lập tức ân hận - Câu nói của nàng đã gợi lên ở Boris nỗi căm giận Rene đã không để nàng yên. Mặt Boris cau lại, 2 nắm tay bóp chặt. Trông Boris như có thể giết chết Rene nếu chồng nàng có mặt ở đây lúc này. Stephanie vội đặt 2 bàn tay lên 2 nắm tay giận dữ của Boris

- Ôi, em nói lỡ miệng

- Hắn làm khổ em lắm phải không? - Boris khẽ hỏi - Hắn có đánh em không?

- Không, Boris. Không đâu. Rene không dám. Em khổ không phải vì bị đanh. Anh ta rất đúng đắn, không tỏ ra thô lỗ bao giờ. Chỉ có điều em không yêu và anh ta không biết điều đó. Có vậy thôi. Ôi, Boris, em đến đây đâu phải để nói chuyện về chồng em

Nàng mỉm cười trìu mến, nhìn thẳng vào mắt người tình

- Anh yêu của em! Em tin rằng thời gian sẽ giúp chúng ta

Họ quyết định hôm nay không ân ái, để giữ lại ấn tượng sâu đậm về cuộc tình dữ dội, đam mê và thắm thiết đêm vừa rồi

Boris nói

- Mai em đừng ra ga tiễn anh. Anh không muốn bỏ lại em 1 mình cô độc trên sân ga. Hơn nữa, ngày mai có nhiều quan chưcsứ quán Nga ra tiễn n6n em ra sẽ bất lợi. Tốt nhất ta chia tay bây giờ. Em về nhà và đợi anh... Anh sẽ sang Paris tìm em trong 1 thời gian gần đây thôi

Stephanie lần lữa đến 1 tiếng đồng hồ sau mới ra về. Trong 1 tiếng đồng hồ ngắn ngủiâấy, họ nới với nhau về tương lai. Stephanie cần có vài tháng để thu xếp, ổn định mối quan hệ với chồng, sau đấy mới có thể đi theo Boris sang Nga được. Họ bàn nhau nên giữ thái độ thế nào với Rene. Sau khi Boris đi, cho đến lúc chàng trở lại Paris đón nàng, Stephanie vẫn là phu nhân Guinchamp. Nhưng nàng được tự do và không còn phải sợ hãi gì nữa

Lúc Stephanie về đến biệt thự Guinchamp, Rene đang ở đó. 2 vợ chồng trò chuyện bình thường, nhưng toàn những lời trống rỗng. Thật ra họ không nói gì với nhau hết. Đột nhiên Rene kêu lên

- Ôi, anh quên nói với bác Anatole...

Và chàng giật dây chuông gọi

Bác Anatole chạy vào. Đó là ông già làm gác cổng theo cách thức của những gia nhân quý tộc. Bác ta có 1 căn phòng nhỏ bên cạnh cổng chính, theo dõi khách ra vào và ghi tênm từng người vào cuốn sổ to

- Anatole! Chuẩn bị cho tôi bộ quân phục đẹp nhất cùng đầy đủ huân huy chương. Mai tôi phải đi dự 1 buổi long trọng

Ngoài chân gác cổng, ông già Anatole còn chuyên lo áo quần cho chủ. Rene quay sang vợ, mỉm cười nói

- 1 nghi lễ khá phiền toái!

Stephanie thầm nghĩ "Chắc là 1 vụ tặng thưởng huân chương hay thứ gì đó tương tự. Mà cũng có thể là tang lễ của 1 sĩ quan cao cấp nào đó trong quân đội. Vậy là ngày mai Renee đi vắng. Yann cũng đi vắng. 2 con mình đã tận mắt nhìn thấy Yann lên tàu... Vậy là mình có thể..."

"Mình có thể..." đó là ý nghĩ thành hình trong đầu Stephanie. Nàng có thể ra ga phương Bắc tiễn người tình. Tâm lý thơ ngây, lãng mạn của cô gái tuổi 19 đôi mươi đưa tiễn người yêu bùng lên trong đầu làm Stephanie thấy ngây ngất. Nàng hình dung nàng sẽ đứng xa xa, giơ tay vẫy khăn và chàng sẽ đưa mắt nhìn mình...

Stephanie thầm quyết định và nàng thử nghĩ xem liệu có gặp nguy hiểm gì không? Trên sân ga nàng có thể gặp vài người quen sơ sơ, không quan trọng gì. Các quan chức sứ qúan Nga ra tiễn Boris thì không biết nàng rồi. 2 người nàng sợ gặp nhất là Rene và Yann thì cả 2 đều bận, chắc chắn sẽ không có mặt ngoài đó

9 giờ sáng hôm sau, Stephanie đến phố Brune với cả 1 ôm hoa tươi

- Anh thấy không? Em đưa tiễn anh thoe cách tạm biệt vì anh sẽ quay lại. Chúng ta sẽ không xa nhau lâu, Boris thân yêu

Stephanie quăng hoa tươi lên bàn, lao vào vòng tay người tình. Nàng bỗng khao khát được ân ái 1 lần cuối cùng với Boris và nàng bêết chàng cũng khao khát như vậy

- Ôi, ta phải biết điều mới được - Stephanie thì thầm, nàng biết rằng cả 2 đều khao khát, như họ vẫn phải "biết điều"

Tình yêu cháy bỏng bùng lên trong lòng khiến họ thừa sức chỉ cần trong 5 phút. Cả 2 đều đã không còn ở tuổi của những cái ôm vội vã đầy nhục cảm thuở trẻ. Bây giờ đã từng trải, họ biết cách kiềm chế, để nó dâng lên dần dần, ban cho họ khoái cảm vô bờ, cuối cùng họ mới buông thả để biến thành nô lệ cho con thèm khát dữ dội xâm chiếm

- Stephanie, Stephanie, anh múôn được chết trong tình yêu của em. Anh muốn được chết trong cuộc ân ái của em - Boris thì thầm ghì chặt người tình trong vòng tay, áp chặt miệng vào miệng nàng trong cái hôn đắm đuối

Bàn tay chàng lơớt trên những đường cong của thân thể nàng, thấp dần, thấp dần. Miệng chàng thì thầm những lời âu yếm

- Boris, tình yêu của em, cuộc sống của em! - Stephanie thì thầm - Lát nữa anh sẽ thấy em có mặt ngoài sân ga. Không! Anh không được nói gì hết. Anh không được ngăn em. Em đang vội. Xe đang chờ em ngoài phố. Em sẽ không ngồi cùng xe với anh đâu. Em đến sau, em sẽ tìm đến toa tàu của anh. Anh sẽ nhìn em. Em sẽ tìm trong ánh mắt anh hình ảnh phản chiếu của mắt em. Em sẽ đỡ bàn tay anh chìa ra. Anh hãy đi đi! Em sẽ thả ôồn đi cùngvới anh đến phương trời xa xăm. Và về đến nhà sẽ nghĩ đến ngày 2 ta ngồi bên nhau trong toa tàu vùn vụt lao về hướng Đông để không bao giờ xa nhau nữa

Stephanie kéo Boris ra chỗ cửa sổ, chỉ chàng thấy bên kia đường nơi nàng sẽ đứng, nhìn chàng lên xe ra ga

- Em sẽ đứng đó và nhìn anh sau khi anh đi rồi, 10 phút sau em sẽ ra ga, gặp anh tại đó lần cuối cùng

Stephanie buông người tình, chạy ra ngoài, đứng đúng chỗ đã chi cho chàng thấy. Nàng đau đớn nhìn bạn bè của Boris ở sứ quán đem xe đến, chất hành lý của Boris lên xe. Họ ra ga

Lúc Stephanie ra đến ga phương Bắc, nàng đưa mắt nhìn bãi đô 3xe. aime sẽ phải đánh xe ra đây để đón "bà chủ" đến văn phòng phố Vivienne. Nàng nhìn quanh, không thấy anh ngồi trên ghế xà ích của cỗ xe nào hết. Nhưng nàng không quan tâm, bởi đấy chưa phải là việc quan trọng nhất

Stephanie băng qua cổng nhà ga, ra sân ga. Đoàn tàu đang đỗ trên đường ray. Nàng thấy rất đông người xúm xít bên cạnh 1 toa xe. "Toa đặc biệt đây!" - Nàng thầm nghĩ. "Mình không nên ra đó. Không nên liều lĩnh!"

Stephanie đi lẫn vào đám hành khách đi tàu, đến gần thêm 1 chút. Và bây giờ nàng mới hiểu tại sao người ta xúm xít đông như vậy. 4 binh sĩ Nga, mặc quân phục sang trọng, vóc cao lớn, phải đến gần 2 mét đang đứng ở tư thế "nghiêm" với ủng cao bóng loáng soi gương được. Nàng không nhìn thấy Boris. Chàng sợ đám đông này và như thế là đúng

Stephanie liều lĩnh đến gần 1 người lính Cozach. Nàng ngập ngừng nên dùng tên họ Boris thế nào. Nàng thì thào nói

- Tôi muốn gặp ông Pierre Souverov cùng đi với Hoàng thân Bestujev

Người lính cao lớn không trả lời. Nàng đành dùng tên thật của Boris

- Tôi muốn gặp Hoàng thân Biotsky

Đúng lúc đó cửa toa xe mở và Boris bước ra

- Kính chào phu nhân Guinchamp! Tôi rất hân hạnh được phu nhân ra tiễn! - Boris nghiêng mình, nâng bàn tay nàng kính cẩn đặt lên môi

- Thưa phu nhân, tôi xin phép được mời phu nhân vào toa. Hoàng thân Bestujev rất muốn được làm quen với phu nhân. Xin mời phu nhân!

Đám đông tò mò đứng nhìn họ. Stephanie nhoẻn miệng cười rất tươi, vén váy bước lên bậc toa tàu. Boris đi sau. Nàng vừa lên được 2 bậc thì bỗng 1 phát súng nổ ngay cạnh. Stephanie chưa kịp hiểu chuyện gì thì 2 binh sĩ Cozach đã đẩy Borris nằm sấp xuống, đè lên người nàng. Trong khi đó có tiếng kêu thét vang động bên ngoài, tiếng người chạy toán loạn

Stephanie vội ngồi lên, nép vào góc toa tàu, bên cạnh Boris. Mặt nàng không còn 1 hạt máu. 1 người đàn ông xuất hiện sau lưng họ, hốt hoảng kêu lên

- Hoàng thân và phu nhân có bị sao không? 1 vụ mưu sát! 1 vụ mưu sát!

- Không - Boris đáp, lắc thử vai trái và sờ len tai - Tôi nghe thấy tiếng súng nổ và tiếng viên đạn bay ngay bên tôi, chỉ cách vài phân. Nhưng may, tôi không việc gì

- Ơn Chúa! Thưa phu nhân, xin mời phu nhân đứng dậy cho - Người đàn ông lễ phép đỡ Stephanie đứng lên

- Phu nhân Guinchamp... - Boris nói khẽ và đột nhiên không thấy Stephanie đâu nữa

Nàng đã vội vã chen ra ngoài cửa toa tàu. Mưu sát ai? Boris chăng? Hay nàng? Tất nhiên vụ này pah3i do bàn ay... Nhưng cả 2 đèu không có mặt ở đây lúc này, Rene cũng như Yann! Vậy thì là ai? Ai mưu sát Boris và nàng?

Những ý nghĩ hốt hoảng khiến Stephanie bật lên thành tiếng

- Ai? - Nàng kêu khẽ, chân vẫn chạy ra phía cửa toa tàu

Lúc đứng trên bậc toa tàu hoang mang đưa mắt xuống sân ga, Stephanie chợt hiểu khi nhìn thấy 2 bóng người đứng ngay phía đối diện. Nàng kinh hoàng nhận ra Aime, chỉ còn 1 cánh tay nhưng cứng như thép đang tước vũ khí của Yann và quặt tay anh ta, khiến anh ta phải quỵ gối xuống. Rất nhiều người, cả nhân viên hỏa xa, cả cảnh sát nhà ga đang chạy đến

Ý nghĩ quay cuồng trong đầu nàng. Yann điên rồi. Lòng ghen tuông đã biến Yann thành kẻ giết người. Stephanie căm gậin Yann, nhưng nỗi hoảng sợ lại bùng lên trong óc nàng. Phải cứu Yann ra khỏi bàn tay cảnh sát, phải mua đám phóng viên báo chí, phải dập ngay chuyện này... Phải làm sao để Rene không biết... Phải làm sao để báo chí không đưa tin và không ai biết hết

Stephanie lao xuống sân ga định tìm cách bịt câu chuyện. Boris và Bestujev hét gọi nàng

- Phu nhân Guinchamp!

- Phu nhân Guinchamp!

Nghe tiếng gọi, nàng đứng sững lại. Nàng quay đầu, thấy bộ mặt đau khổ của Boris. Và nàng thấy hình phản chiếu của mắt nàng trong mắt chàng, đúng như nàng đã từng mong ước. Nàng khẩn khoản

- Tôi phải chạy xuống thu xếp. Phải lám thế nào để...

- Phu nhân Guinchamp!

Nàng kinh hoàng, cổ họng tắc nghẹn, đứng sững như trời trồng! Chẳng lẽ lại thế được ư? Rene! Rene đang đứng kia, trên sân ga. Giọng anh ta đanh lại, như tiếng kim loại:

- Phu nhân Guinchamp!

Stephanie nhìn chồng. Nàng không còn nhìn thấy Hoàng thân Bestujev, không nhìn thấy Boris của nàng đang bị 2 cảnh sát Pháp quặt tay giữ chặt. Nàng chỉ thấy 1 bàn tay đỡ nàng đi và bộ mặt xám xịt của Rene. Nàng bước chân như cái máy và chợt nhìn thấy Achille. Anh nói khẽ

- Chị hãy bình tĩnh. Đừng hấp tấp làm gì. Chị ãy nghĩ đến gia đình, đến con cái

Giọng Achille như ra lệnh. Vẫn cái giọng nàng thường nghe thấy ở anh. Vậy là hỏng hết. Nàng đã bại trận. Boris đã bại trận

Rene lấy giọng lịch sự, hào hoa nói

- Kính chào Hoàng thân Biotsky! Tôi và vợ tôi rất hân hạnh được ra tiễn Hoàng thân lên đường rời nước Pháp

Boris giận dữ định dằn ra. Nhưng chàng bị người ta lôi vào trong toa tàu và cánh cửa toa tàu đóng sập lại

Tàu kéo còi lần thứ nhất..

Trong trạng thái mông lung, Stephanie văng vẳng nghe thấy câu báo trước của bà thầy siêu cảm Marceline Mencier: "Bà đừng bao giờ ra ga tiễn ai. Tuyệt đối không ra. Bà hãy nhớ như vậy!"

Hơi nghiêng đầu về phía Achille, Rene nói khẽ

- Cậu lo chuyện thằng cha kia. Nhốt nó lại, sẽ tính sau. Mau lên!

Achille bước nhanh đi. Stephanie lờ mờ nhận thấy đám người đang hò hét ở 1 góc sân ga

- Quân giết người! Tên sát nhân! Giết nó đi!

Nàng biết trong đám đó có Aime, có Yann... Anh ta sẽ bị gì? Vậy là Yann sẽ không được nhìn thấy hòn đảo Nouvelle Caledonie nữa. Nàng sẽ không được gặp cả Boris nữa. Toàn thân nàng rã rời. Vậy mình còn sống làm gì nữa?

- Stephanie! Tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này

Câu nói của Rene làm bùng lên trong lòng nàng nỗi căm giận. Căm giận kích thích nàng phải sống! "Vậy là anh ta đã trù tính hết, bố trí hết!". Anh ta mặc bộ quân phục đẹp nhất để gây ấn tượng và có Achille bên cạnh. Vậy là anh ta đã biết từ lâu việc Boris đến Paris, biết cả việc nàng thường xuyên lui tới khu nhà phố Brune. Rene biết cả chuyện Boris rời Paris. Anh đã trù tính mọi thứ... chỉ trừ phát súng!

Còi tàu rú lần thứ 2. Tiếng còi như mũi dao đâm thấu trái tim Stephanie

- Rene...

- Im. Cô cười đi...

Họ cùng làm bộ mặt tươi cười trước cánh cửa lên toa, phía trước là 4 người lính Nga cao lớn đứng trên bậc canh gác. Sân ga đã vắng, chỉ còn vài hành khách đến trễ đang vội vã lên tàu

Stephanie trong tâm trạng rối bời, không làm 1 hành động gì. Nàng cố trấn tĩnh để phán đoan sự việc. Lúc này nàng hoàn toàn chỉ là con rối trong bàn tay Rene. Nàng làm mọi thứ chồng ra lệnh, từng giờ, từng phút 1. Đâu còn chuyện chạy ra chỗ các cáng tải thương, điều khiển việc cứu chữa như ngày nào? Tuy nhiên 1 tiếng lòng vẫn văng vẳng bên tai nàng "Không được để rơi vào thế của kẻ bại trận!" Nàng nhớ đa nghe thấy câu này ở đâu? Phải chăng câu của bà thầy siêu cảm Marceline Mencier. Stephanie lắng nghe những tiếng nói từ trong đáy lòng vẳng đến và nàng lấy lại được bình tĩnh

Đoàn tàu rú còi lần thứ 3

Nhân viên hỏa xa kiểm tra các cửa lên toa

- Cô đi theo tôi và làm y hệt như tôi - Rene ra lệnh

1 cách thâm độc hay tuân theo lý trí, Stephanie không biết nữa, nàng chỉ thấy Rene chạy theo đòan tàu, niềm nở chào Hòang thân Biotsky như tạm biệt 1 người bạn thân thiết. Anh ta đóng kịch tài thật đấy. Và nàng bắt chước chồng từng cử chỉ nhỏ nhất. Nàng chạy theo Renee, cũng nhìn vào các toa đầy ắp người, cũng giơ tay, cũng tung khăn vẫy chào, nhưng trái tim nàng tan nát

Tuy vậy Stephanie vẫn còn 1 phần của riêng mình: nàng đưa mắt tìm khuôn mặt thân thiết của Boris. Nhưng không thấy. Chắc chàng đã bị người ta giấu kín trong đó

Còi rú lần cuối cùng và đoàn tàu chuyển bánh

- Cô đứng yên. Để mặc cho tàu chạy, mang theo tình nhân của cô - Rene gằn giọng nói - Cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy tên Hòang thân Biotsky của cô nữa. Tôi cam đoan là như thế

Câu nói độc ác của Rene như 1 ngọn roi quất vào trái tim Stephanie

- Không phải thế - Nàng thì thầm, tuyệt vọng

- Khóac tay tôi! - Rene lại ra lệnh

Stephanie không chút ngập ngừ, ngoan ngõan cam chịu tuân lệnh. Trong lúc đó, nàng tự nhủ "Mối thù này ta phải trả! Phải trả!" Nhìn cặp vợ chồng khóac tay nhau, người ngoài đinh ninh đó là cặp vợ chồng hạnh phúc vẹn tòan

Achille đến gần họ

- Tôi đã thi hành những gì cần thiết. Hắn đã bị nhốt vào trong phòng giấy. Aime cũng ở đó. Cậu địh làm gì bây giờ?

- Rồi cậu sẽ thấy - Rene nói giọng lạnh lùng

Achille không đáp, lùi lại đứ sau 2 vợ chồng Rene, chỗ gần Stephanie hơn. Vậy là Achille cũng đã phản bội nàng. Stephanie mệt mõi đến mức không còn nghĩ đến việc óan ghét anh ta nữa. Mà ích gì kia chứ? Nàng đã bị rơi xuống đáy vực thẳm. Nàng thấy bàn tay Achille vung vẩy, thỉnh thỏang chạm vào bàn tay nàng và bỗng Achille kín đáo bóp chặt mấy ngón tay nàng rồi buông ra ngay. Achille làm gì vậy? Anh ta có ý gì chăng?

Hay Achille bụôc phải làm, thực ra không muốn? Phải thế chăng? Vì yêu cầu của Rene chăng? Không phải! Rõ ràng Achille cũng mặc bộ quân phục sang trọng và đeo đầy đủ huân chương huy chương trên ngực. Vậy anh ta bóp chặt mấy ngón tay nàng là có ý gì? Thông cảm hay muốn liên kết với nàng?

Stephanie muốn hiểu đó là cử chỉ liên kết. Và ý nghĩ đó làm nàng thấy mình đỡ bất lực và cô đơn. Achille và nàng sẽ phối hợp với nhau để làm giảm bớt sự dữ dằn của Rene. Giá nàng nhìn được vào mắt Achille, chắc nàng sẽ phán đoán được chính xác. Nhưng Stephanie không nhìn. Từ lúc bắt đầu hiểu không phải Achille tự nguyện làm chuyện này, Stephaie không muốn làm hại anh. Không được để 1 cử chỉ nhỏ nhất khiến Rene nghi ngờ Achille

Stephanie thầm nghĩ, mai đến thăm Amelie, nàng sẽ biết hết. Hiện vẫn còn quá nhiều điểm chưa rõ ràng. Mai... kia... trong vòng ít ngày tới, nàng sẽ điều tra cho ra. Nàng nhen nhóm lại niềm hy vọng: "Boris! Tội nghiệp Boris! Chắc chàng cũng đau khổ không kém gì mình, thậm chí đau khổ hơn mình. Mình sẽ viết thư cho chàng. Aime sẽ viết thư cho chàng. Rene không thể ngăn cản được"

Achille dẫn họ đi. Đám đông tách ra, nhường chỗ cho họ, kính trọng nhìn 2 bộ quân phục đại tá. Họ vào phòng giấy nhà ga. Yann ngồi trên ghế không ngẩng đầu lên. Aime ngồi bên cạnh chỉ hơi liếc nhìn Stephanie. 2 nhân viên hỏa xa và 2 nhân viên cánh át nhà ga đứng canh gác đằng sau họ

1 người đàn ông cuống quýt chạy đến. Ông ta lắp bắp

- Thưa Ngài Đại tá...

- Ông là...? - Rene lạnh lùng hỏi

- Tôi là phó. Ông trưởng ga đi vắng, rất không may là ông trưởng ga đi vắng. Ôi, chuyện thật khủng khiếp. Lạy Chúa, khủng khiếp!

- Tầm thường thì đúng hơn, thưa ông phó trưởng ga. Ông hãy lắng nghe tôi nói: đây là 1 vụ mưu sát cuộc đời! Ông hiểu chứ?

- Không, tôi nghĩ...

- Ông nghĩ gì tôi không cần biết. Tôi ra lệnh ông nghĩ theo tôi. Đây là 1 vụ mưu sát cuộc đời! - Rene lặp lại, nhấn mạnh từng chữ, cố tỏ ý ra lệnh không ai được nghĩ khác - Chúng ta khôn gmuốn làm hại đường lối ngọai giao. Quan hệ ngọai giao giữa nước Pháp và nước Nga đang có chỗ vướng mắc cho nên tôi và ông không được phép để vụ mưu sát này làm xấu thêm mối quan hệ đó. 1 vụ mưu sát ngu xuẩn! Không có ai chết hoặc bị thương chứ?

- Không, thưa Ngài Đại tá. Nhưng tôi phải ký vào biên bản cho nên tôi không có quyên...

- Tôi là Đại tá Guinchamp làm việc ở Bộ Tổng Tham mưu và đây là vợ tôi, phu nhân Guinchamp. Cùng đi với tôi là Đại tá Resmont. Ngài Tổng thống nước Cộng hòa Pháp sẽ lưu ý đến sự kín tiếng của ôn cũng như việc ông quên đi sự việc này

Rene quay s ay những người khác có mặt, nói tiếp

- Tôi cũng yêu cầu tất cả các vị có mặt tại đây giữ thái độ đúng như tôi vừa chỉ thị

Stephanie lúc này hơi hoàn hồn, bắt đầu chú ý đến xung quanh. Nàng lắng nghe những câu chồng nói. Cung cách trắng trợn và đe dọa của Rene làm nàng sững sốt. Và nàng quên bẵng mất tấn kịch riêng tư. Thái độ lạnh tanh của Rene làm nàng lợm giọng. Anh ta dám bụôc mọi người phải im tiếng và lại dám nhân danh Tổng thống Mac-Mahon nữa!

Vậy lả Rene và nàng thóat ra ngoài sự vịêc. Vụ mưu sát trên là chuyện riêng tư vậy mà Rene biến thành sự vịêc cuộc đời. Rene đã tìm đường thăng quan tiến chức bằn cách giập đi 1 sự việc có thể ảnh hửơng đến thanh danh cũng như chức tước của anh ta. Rene dùng vị trí quyền thế bắt mọi người câm họng!

Tuy nhiên Stephanie cũng nhận thấy Rene rất lo lắng, bởi nàng thấy mồ hôi đọng trên mặt anh rõ giọt. Chỉ cần 1 người trong số kia phản đối, chỉ cần viên phó trưởng ga kiên quyết: "Tôi phải ký vào biên bản và tôi không thể chứng thực 1 điều sai sự thật!" là lập tức tình hình đảo ngược ngay. Hoặc 1 ngươi nào cấp thấp đột nhiên đẩy cửa phòng giấy bước vào là bao mưu đồ của Rene tan ra mây khói

Nhưng Rene không run tay, Stephanie khoác tay anh ta, không thấy cánh tay chồng run chút nào. Cánh tay ấy cứng như thép. Rene tưừa bêết dấn thân vào chuyện này cực kỳ nguy hiểm, nhưng anh ta đấu tranh chống nỗi sợ, chống lại tác động của thời gian. Vẫn là chuyện thời gian

- Ông Becave! - Rene gọi Aime

Aime ngẩng đầu. Rene quay sang viên phó trưởng ga, giải thích

- Ông Becave đây là 1 trong số điệp viên xuất sắc của chúng tôi. Ông ấy sẽ đảm nhiệm việc giải tên khủng bố kia...

Rene hất hàm về phía Yann, nói tiếp

- Về Bộ Tổng Tham mưu để chúng tôi điều tra, xét hỏi

Stephanie lại 1 phen nữa sửng sốt. Vậy là Rene đã đẩy Aime vào cụôc. Rene quả là thông minh. Anh ta biết Aime tận tụy với mình, tất là người anh ta có thể tin cậy được. Và muốn dìm đi vụ bê bối này, đồng thời phải cứu Yann, Rene không còn sự lựa chọn nào khác. Vậy thì phảt súng kia đâu phải điều bất ngờ đối với Rene mà anh ta đã tính tóan trước. Rene tỏ ra hết sức kiên quyết dập đi vụ bê bối này!

Thì ra Rene là người như vậy! Vì con đường thăng quan tiến chức, để bảo vệ "danh dự quý tộc", danh dự "sĩ quan cao cấp" Rene ăẵn sàng côối bỏ sự thật, chối bỏ sự hoài nghi, chối bỏ tất cả những gì cần chối bỏ và táo tợn, liều lĩnh chối bỏ! Đún là 1 tính cách kiêu ngạo và cũng là bài học lớn cho nàng

Rene quay sang viên phó trưởng ga:

- Ông vui lòng cho tôi biết tên họ ông, thưa ông phó trưởng ga. Ông vui lòng viết lên 1 tờ giấy. Tên ông lên đầu danh sách, sau đó đến tên những người có mặt tại đây, các nhân viên dưới quyền ông

Rene cười rất tươi quay sang nói với mọi người

- Chúng tôi xin tỏ lòng biết ơn của Cục 2 Bộ Tổng tham mưu Quân đội Cộng hòa Pháp và xin chính thức công nhận các vị là những cộng tác viên có công trong vụ này. Các vị đã cứu tổ quốc chúng ta tránh được những phiền tóai trong ngọai giao với nước Nga bằng cách không loan truyền tin tức vừa qua. Tổ quốc Pháp sẽ không quên các vị và sẽ có phần thưởng xứng đáng cho các vị

Vừa nói, Rene vừa đưa mắt nhìn từng người, đến người nào, người đó lập tức đứng nghiêm chào kính cẩn. Rene hỏi ga còn lối nào kín đáo không. Không có. Anh bèn yêu cầu các nhân viên nhà ga giải tán đám đông bên ngòai. Đồng thời Rene yêu cầu 2 nhân viên cảnh sát nhà ga cùng "điệp viên Becave" lên xe, giải tên tội phạm về trường Sĩ quan, nơi đóng của Cục 2 Bộ Tổng Tham mưu

Aime kéo Yann đứng lên, cùng 2 nhân viên cảnh sát nhà ga giải Yann ra ngoài xe. Rene ra ngoài nhìn và sau khi thấy cỗ xe của Aime chở Yann lăn bánh, mọi người mới quay sang nhìn Achille

- Cậu cũng đi theo họ giúpmình. Cậu biết cần đưa đến đâu và mình tin không phải căn dặn cậu là giữ kín chuyện này nữa. Cậu đã thừa hiểu. Cậu lo hộ cho mình cả chuỵên tặng đám nhân viên kia mỗi người 1 khỏan tiền kha khá và vận động đề bạt họ trong thời gian tới. Cậu chịu khó tìm hiểu xem họ có gia đình không, 1 bà mẹ già, vài đứa con nhỏ chẳng hạn. Tôi sẽ suy nghĩ thêm nhưng như thế này, phần phức tạp hất đã giải quyết yên ổn

- Cậu thấy có nên đưa Kendelec đến biệt thự Dytteville không?

Súyt nữa Stephanie thét lên "Không!". Bởi cả gia đình Dytteville đều tin rằng Yann hiện đang ở vùng Bretagne, vậy mà bây giờ họ lại thấy anh ta vẫn ở Paris thì sẽ nảy sinh thêm lắm điều phải giải thích. Và như vậy có nghĩa là phải dối trá, quanh co

- Rene... - Nàng thì thầm van nài - Nên...

Rene quắt mắt nhìn vợ, bắt nàng im ngay. Cái quắc mắt của anh đầy khinh bỉ. Vậy là Stephanie không còn có quyền gì hết, kể cả quyền nói. Lầm rồi, Rene! Thái độ thô lỗ, cục cằn và độc ác của Rene đã làm cho Achille phẫn nộ. Anh quấyng Stephanie nói khá to:

- Stephanie! Amelie mời chị chiều mai đến nhà chúng tôi uống trà

Rene quát lên

- Phu nhân Guinchamp không khỏe, phải nằm nghỉ ở nhà

- Nếu vậy Amelie sẽ đến nhà thăm chịâấy và chắc cậu không dám cấm cửa vợ tôi? - Achille cũng gầm lên đáp lại

Không ghìm được, mắt Achille long lên, quắc nhìn Rene. Anh không chịu được nữa: Rene đã đi quá xa! Lần đầu tiên trong suốt nửa tiếng đồng hồ qua, Rene chịu lún

- Thôi được, tôi sẽ đưa vợ tôi đến thăm 2 vợ chồng cậu

- Vậy xin mời cả 2 đến uống trà

Achille nói xong, cúi xuống, nâng bàn tay Stephanie, đặt 1 cái hôn lịch sự. Stephanỉe bị bất ngờ, vả lúc này nàng đâu có nghĩ đến nghi thức? Achille nhìn thẳng vào mắt nàng, xót xa thấy nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt xinh đẹp. Mịêng méo xệch, Stephanie thốt lên 2 chữ:

- Cám ơn

Không nói 1 lời, Rene đưa tay đỡ Stephanie ra khỏi xe. Anh chìa khủyu tay và nàng khóac tay vào. Họ lên bậc thềm đi vào nhà. Họ lên thang gác. Rene ơở cửa phòng, ra hiệu bảo nàng vào và chỉ chiếc ghế bảo vợ ngồi. Khi Stephanie ngồi xong, Rene kéo chiếc ghế khác, ngồi đối diện với vợ, cách nhau chiếc bàn

Đầu ngẩng cao, 2 mắt đờ đẫn, Stephanie như thể không nhin thấy gì hết và không nghĩ gì hết. Chồng muốn nói gì, yêu cầu gì nàng cũng lặng thinh không trả lời. 1 thái độ bất cần làm Rene rất cáu. Hôm nay, nàng chấp nhận tất. Phải chăng nàng đang bị trói tay trói chân, quăng xuống đáy vực? Làm sao nàng còn suy nghĩ được gì ưữa?

Tuy nhiên Stephanie đã có hướng. Sau đây, tối hôm nay, ngày mai nàng sẽ suy nghĩ, tìm ra cách tự giải thóat dần dần, bất chấp mọi thủ đọan, mọi thái độ dâp vùi của chồng. Còn lúc này, cứ chấp nhận và chịu đựng đã

- Tôi hy vọng cô đã thấy tôi cứu vãn được danh dự của cô - Rene ăắt đầu nói - Tôi đã phải tạo khung cảnh để mọi người không ai dám nghĩ xấu về cô và để đưa Yann Kendelec về trường Sĩ quan. Sau đây tôi sẽ phải báo cáo với Ngài Tướng quân về sự việc hôm nay. Tôi sẽ nói rằng tôi với cô ra ga tiễn 1 người bạn... Chính vì cô, do cô mà tôi phải bịa ra chuyện mưu sát chính trị! Thậm chí tôi còn phải đối chất với sở cảnh sát thành phố Paris về vụ này và phải bịa thêm nhiều chi tiết nữa

Rene thở 1 hơi rất dài, để Stephanie thấy hết tội lỗi của nàng đã gây ra cho chồng không biết bao nhiêu khó khăn rắc rối

- Cô thì không sao hết, chỉ tôi mới phải gánh chịu mọi rắc rối, phải bỏ ra bao nhiêu công sức để mdìm đi chuyện ô nhục này!

Rene nhìn Stephanie như trấn áp nàng rồi dằn giọng nói từng lời 1

- Thiết tưởng ít nhất cô cũng phải biết ơn tôi đã che chở cho cô khỏi mang tiếng xâu gái có côồng rồi mà còn ngoại tình. Nhờ tôi, gia đình Dytteville không biết gì hết và cô vẫn giữ được uy tín với các con cô là người mẹ dịu hiền, đạo đức, gương mẫu khiến chúng tự hào. Tôi hy vọng chuyện vừa qua làm cô suy nghĩ và thay đổi cách sống, từ nay sẽ biết điều hơn, đúng đắn hơn

Rene chờ 1 phản ứng của vợ, nhưng Stephanie đã xác định là cam chịu và bây giờ nàng làm đúng như nàng tự nhủ

Rene lên giọng nói tiếp

-....Nếu cô định đóng vai pho tượng đá thì tùy cô. Nhưng tôi cũng không để cho cô đến văn phòng ở phố Vivienne, vì như thế người ta sẽ đặt câu hỏi và ảnh hưởng đến thanh danh cô cũng như tôi. Tuy nhiên sau đây rất có thể cô sẽ thôi không đến đây nữa. Nhưng chuyện đó về sau. Chỉ 1 điều tôi yêu cầu thực hiện ngay, đó là Aime Becave! Ta sẽ công bố chính thức Becave bị mắc bệnh gì đó, viêm gan, viêm tụy, viêm mật, viêm phổi, viêm gì cũng đươc, miễn là từ nay anh ta không được đánh xe cho cô nữa

"Thì ra anh ta quyết tách Aime ra khỏi mình, vì biết Aime tuyệt đối thủy chung và tận tụy với mình. Rene căm thù Aime vì chuyện đó. Thật độc ác. Nhưng nếu sự độc ác này là khởi đầu thì chắc chắn sẽ còn nhiều sự độc ác nữa, nhằm trói chân trói tay mình, biến mình thành kẻ nô lệ, chỉ còn cách phục tùng! Không, đừng hòng, Rene! Ta không chịu ngươi đâu!"

Stephanie uất giận nghiến chặt răng, tưởng như vỡ răng. Nàng cố nén lại để không vùng dậy tát vào giữa bộ mặt khốn nạn kia! Và nàng đã ghìm được. Mặt lạnh như tiền, nàng thản nhiên nhìn đi tận đâu xa lắc

Thái độ lãnh đạm của vợ làm Rene phát điên. Nỗi uất giận lộ ra trong lời nói tiếp theo của anh

-... Cô sẽ đích thân nói với Aime điều đó, ngay chiều nay, trước mặt tôi tại phòng khách. Từ hôm nay anh ta thuộc quyền tôi sai bảo. Cô sẽ có 1 xà ích khác. Tên xà ích này cả tôi và cô đều có quyền sai bảo ngang nhau. Mà tôi là chính. Y đưa cô đi đâu là do tôi ra lệnh. Bất kể đâu: văn phòng công ty hay nhà bạn bè nào đó. Và từ nay tôi sẽ quản cô thật chặt. Để cô tự do là cô hư hỏng ngay lập tức. À, mà tối nay tôi với cô sẽ đi xem hát ở rạp Kịch Pháp. Hôm nay người ta diễn vở Phedre. Ngẫu nhiên thôi. Phedre! Con mụ có chồng rồi mà dám có tình ý với đứa khác

Rene cau mày nhìn bộ mặt lạnh lùng của vợ

- Ngay sau khi nghe tin Hòang thân Biotsky sắp rời Paris về Nga cùng với Hòang thân Bestoujev, tôi đã đặt thuê buồng ở sát sát sân khấu để tối nay tôi và cô ngồi xem. Để mọi người thấy Biotsky đi mà cô thì ở lại, mặc dù cô đã tính kế họach đi với hắn ta

Rene đã đụng đến điều xúc phạm nhất và Stephanie không chịu nổi. Nàng nghẹn lại, mắt long như lên cơn sốt

Rene vẫn đều đều thứ giọng lạnh như băng

- Cô đừng chối vô ích. Bộ máy điều tra của tôi làm việc rất hiệu quả. Ông Hòang thân đã đặt làm 1 số va - li đặc biệt. 1 số có khắc 2 chữ đầu tên của vợ ông ta, 1 số khắc 2 tên đầu của cô. Toàn những va - li loại hảo hạng: bằng da hảo hạng đai sắt hảo hạng, kỹ thuật khắc chữ cũng hảo hạng

Rene nói khẳng định như thể anh đã nhìn thấy tận mắt những chiếc va - li ấy

Stephanie sực nhớ đến những chiếc va - li đó nằm ngổn ngang trên sàn trong phòng khách của ngôi nhà phố Brune lúc sáng

- Tôi biết cô không đi theo ông ta. Tôi đã dự tính chu đáo mọi thứ - Rene nói giọng ông thầy giảng bài cho học sinh

- Anh quả là quỷ quyệt! - Stephanie lẩm bẩm

Không ngờ mình lại tự vi phạm điều đã chủ trương là không nói gì, Stephanie tự giận mình và bây giờ nàng bất cần. Nàng thét vào mặt chồng

- Anh đã do thám tôi!

- Chính cô đã kính thích trí tò mò của tôi. Tôi rất lấy làm lạ tại sao bỗng nhiên cô lại tốt với tôi như thế, chủ động đòi tôi làm tình, chìu chuộng tôi, tỏ ra sung sướng. Tôi đâu phải đứa ngu để không hiểu rằng chỉ khi vợ ngọai tình thì về nhà mới chìu chuộng chồng để lấp liếm. Nhưng cô thì lại quên cái quy luật ấy. Thế là tôi bố trí người theo dõi. Và khi nắm được rồi, tôi dùng ngay vũ khí của đối thủ để quật cô. Mọi thứ thật đơn giản, tôi lấy làm lạ sao cô không thấy gì hết

Rene nhếch nụ cười thâm hiểm, nói tiếp:

- Thế này nhé: nhân tình của cô đưa cô đi thì tôi giữ cô ở lại và tôi sẽ giữ được cô ở lại đây mãi mãi, rồi cô sẽ thấy. Cô đã gây cho tôi bao nhiêu đau khổ, uất giận. Danh dự của tôi bị cô chà đạp. Lòng kiêu hãnh của tôi bị dày xéo. Tình yêu của tôi bị cô dẫm nát. Tất cả những cái đó đẩy tôi đến bước này

1 tia hy vọng lóe lên trong đầu Stephanie khi thấy giọng Rene lành hiền hơn, bớt cay độc hơn, gần trở thành gịong bình thường

- Em có định đi đâu, Rene - Nàng thì thầm nói

- Nhưng cô cũng đã leo lên tao tàu đặc biệt

Stephanie cố thanh minh

- Không, không phải như thế nghãi là em định đi. Em..

- Nhưng theo tôi nghĩ thì đúng là cô định đi thật

Gịong Rene lại lạnh như băng và độc ác. Vậy là không có hy vọng gì nữa. Đừng chờ đợi ở anh ta 1 sự thương hại nào

Chuông đồng hồ đánh. Rene ngoái đầu lại, vôi vã đứng lên, mặt đỏ bừng giận dữ

- Cô làm tôi mất thời giờ nhiều quá! Tôi còn phải đến đây giải quyết chuyện thằng cha ngu xuẩn kia. Hắn làm cho vấn đề rắc rối thêm nhiều quá!

Rene đột nhiên ngưng lại, hình như thấy mình đã trót để lộ

- Anh bảo sao? - Stephanie kêu lên và bước đến hy vọng Rene làm sáng tỏ bao nhiêu điều còn đang mù mờ trong đầu nàng. Yann lẽ ra phải thế nào? Theo kế họach của Rene thì Yann phải trốn đi chăng?

- Cô đưa tôi chùm chìa khóa

Stephanie không hiểu chìa khóa nào

- Cô đưa tôi chùm chìa khóa ngôi nhà phố Brune

- Không đời nào!

Stephanie kiên quyết từ chối trong nỗi uất giận trào lên đầu óc nang. Nàng không thể cho Rene vào nơi nàng và Boris đã coi là tổ ấm của 2 người trong bao lâu nay

- Cô đưa tôi!

- Không! Để làm gì? Anh định vào đó làm gì?

- Không phải tôi mà là Kendelec. Cô đồng ý là không thể giữ y mãi trong trường Sĩ quan được chứ? Tôi sẽ đến đó, bảo lãnh và nhận Kendelec về, bằng xe do Aime đánh. Nếu chúng tôi đến biệt tưự Dytteville, nếu chúng tôi ở đó, mọi người tại đó sẽ mừng rỡ lý thú lắm. 1 bộ 3 tuyệt vời: chồng, nhân tình và kẻ làm trung gian. Tôi là thằng chồng bị cắm sừng, Kendelec là tên nhân tình. Bởi hồi ở đảo cô đã dan díu, ngủ với y, đúng chưa? Chỉ còn thiếu có cô, bà vợ thôi

Rene cơời ha hả thích thú

- Cô lo tôi sẽ bôi xấu chứ gì? Tôi bất cần. Bởi chuyện xấu xa này sẽ được giữ kín trong 4 bức tường ở đó. Tôi sẽ canh giữ cô và bây giờ cô đừng hòng phản bội tôi. Cô hãy nhớ kỹ điều đó! Bây giờ nếu cô đưa tôi chìa khóa ngôi nhà phố Brune, tôi sẽ nhốt Kendelec ở đó và giao Aime canh giữ cho đến ngày... ngày y ở Bretagne về. Cô ngạc nhiên? Tôi biết vụ đó. Kendelec đã báo với mọi người y đi Bretagne và phải dăm 7 ngày mới về. Nhưng không may cho cả cô lẫn tôi là đến Mans y xuống ga đáp tàu ngược trở lại Paris. Thế nào? Cô đưa tôi chùm chìa khóa hay tôi dẫn Kendelec đến biệt thự Dytteville? Cô muốn đằng nào?

- Anh là kẻ tồi tệ! Anh là...

- Nhưng ai đầu têu? Cô nên thấy rằng cô đẩy tôi đến tìnhthế không thể lựa chọn cách àno khác. Nào, cô quyết định đi! Tôi không có nhiều thời giờ đâu

Rene chìa bàn tay

Không! Nàng không thể đưa chìa khóa ngôi nhà đo cho Rene để anh ta nhốt Yann Kendelec! Nhốt Kendelec trong ngôi nhà của Boris! Không thể được. Làm như thế quá tồi tệ, quá bẩn thỉu, quá nhơ nhuốc... Nước mắt Stephanie dàn dụa. Nàng không nhìn thấy gì nữa. Đầu óc nàng rối mù. Nàng chỉ thấy Rene băng ra ngoài và cánh cửa sập lại

Tiếng sập cửa như 1 cái tát giáng vào giữa mặt người đang mơ ngủ làm nàng sực tỉnh. Nắm xắc tay, nàng lao ra ngoài, chạy xuống thang gác

- Rene! Nghe em nói đã! Em van anh! Anh hôn có quyền làm thế. Anh không có quyền

Rene không trả lời, chỉ chìa bàn tay. Stephanie nắm chặt cánh tay chồng năn nỉ. Rene vẫn không nói gì, chỉ gỡ bàn tay vợ ra và do anh làm động tác mạnh, Stephanie ngã quỵ xuống. Và cứ quỳ như thế, nàng van lạy

- Rene! Anh múôn hành hạ em thế nào em cũng xin chịu, riêng điều đó thì em van anh, đừng

Trước khi mở cửa ra ngoài, Rene nhìn nàng 1 lần nữa, dành cho Stephanie cơ hội cuối cùng. Nàng run lẩy bẩy mở xắc tay, lấy ra chùm chìa khóa. Rene không thèm tiến lại để lấy mà chỉ chìa tay đứng chờ. Stephanie đứng dậy bước đến ầgn chồng, đặt chùm chìa khóa lên bàn tay Rene. Khi bàn tay Rene khép lại, Stephanie đột nhiên ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mặt chồng, thét:

- Tôi căm thù anh!

- Không sao, ít lâu là hết ấy mà - Rene nhúnvai nói

Đứng cô đơn trong gian phòng rộng, nước mắt đầm đìa vì nhục nhã, Stephanie nghe thấy tiếng cỗ xe song mã chạy ra khỏi cổng bịêt thự.