Chương 8 STEPHANIE TỰ VỆ
Sau khi Rene đi, Stephanie leo lên giường như kẻ mất trí, bấu chặt vàothành giường như kẻ chết đuối vớ được thanh gỗ. Giống như người hấp hối, chuẩn bị chết trong chiếc giường của mình, nàng dướn người leo lên, nằm duỗi chân rồi co quắp lại trong tư thế chuẩn bị chống đỡ. Nàng tự buông thả và lịm dần vào khỏang trống mênh mông
Số phận hành hạ Stephanie, nhưng vẫn dành cho nàng 1 quãng thời gian lấy sức để tiếp tục cuộc chống đỡ. Đầu óc mụ mẫm, nàng lờ mờ thấy rằng tình trạng này làm nàng không thấy đau khổ gì nữa, đồng thời cũng không muốn đấu tranh gì hết. Tối nay... mai... tương lai cuộc đời ta... những khái niệm rời rạc ấy quay cuồng trong đầu óc và liên tiếp hiện ra rồi mất đi, không đọng lại được lấy 1 lát. Nỗi tuyệt vọng kéo nàng vào trạng thái mê man và nàng dường như bấu lấy nó để khỏi suy nghĩ, đau khổ gì hết
Mấy tiếng gõ kín đáo vào cánh cửa. Chỉ nghe thấy mấy tiếng đó Stephanie hiểu ngay rằng dòng đời lại tiếp tục. Nàng vẫn phải sống. Nàng thấy đau nhức tòan thân. Nàng kêu lên
- Để tôi yên...
Cánh cửa từ từ hé mở và Stephanie nhìn thấy Noemie lén bước vào. Chị ta nhẹ nhàng cầm tay nàng, thì thầm
- Bà chủ...
Chị ta nói và nhìn nàng lo lắng
- Tôi làm gì giúp bà chủ được bây giờ? - Chị ta mạnh dạn hơn - Anh Aime chưa thấy về. Gần 3 giờ chiều rồi
- 3 giờ? - Stephanie ủê oải nhắc lại
- Bà chủ muốn dùng thứ gì không?
- Không, cảm ơn chị đã đến, Noemie! Chị đến thế này là rất tốt với ta. Bây giờ chị về nghỉ đi
- Không.Tôi không thể để bà chủ nằm 1 mình trong tình trạng thế này. Khi anh Aime đi vắng thì tôi phải có trách nhiệm hầu hạ bà chủ
Noemie cũng có tính cứng nhắc như Rene lúc nãy. Stephanie sẽ không thoát khỏi tay chị ta đâu. Không hề hỏi 1 câu, Noemie chăm sóc nàng, an ủi nàng, nâng đỡ nàng, đơn giản hỉ vìnàng là "bà chủ" và chị ta là "người hầu". Noemie có bản năg của lòai sinh vật, thứ bản năng luôn giúp đỡ người nông dân sống và chịu đựng mọi nỗi bất hạnh trên đời
Noemie rất ít nói. Chị ta như ẩn mình trong bóng tối, chỉ khi thấy bà chủ làm sao mới bước ra giúp đỡ và an ủi để đem lại cho bà chủ đôi chút hy vọng. Lòng tận tụy, tính thương xót đồng lọai của Noemie âm thầm nhưng chu đáo, phúc hậu khiến Stephanie nghĩ đến những người tương tự đã chân thành và quý mến nàng. Đó là Amelie... là bà Francoise, mẹ chồng của nàng
Stephanie nhìn Noemie nở 1 nụ cười mệt mõi để tỏ lòng biết ơn chị. 2 mắt nàng nhòa đi. Nước mắt chảy đầm đìa trên má. Stephanie thổn thức khóc, không ồn ào mà lặng lẽ, thành thật, không gìn giữ ý tứ gì nữa. Cuộc sống vẫn trở lại, tiếp diễn và đè nặng lên nỗi tuyệt vọng của nàng
Noemie không nói, không cử động, chỉ nắm chặt bàn tay bà chủ, bóp lại như ý nói: "Bà chủ đừng buồn. Bà chủ đừng thất vọng. Bà chủ đâu có đơn độc..."
Stephanie nói khẽ
- Lúc nào Aime về, bảo anh ấy đừng đến đây. Hãy chờ khi nào tôi gọi, hoặc ông chủ gọi
Nàng nói thế không phải vì tuân theo chồng mà là do nàng cảnh giác, thận trọng. Rene đã quyết định sẽ tách Aime ra khỏi nàng. Tất nhiên làm sao tách được? Nhưng trong vài ngày đầu tiên, hãy giữ gìn đôi chút. Aime và nàng đâu cần nói nhiều với nhau? Chỉ 1 ánh mắt, 1 lời ngắn ngủi là 2 người cũng đã hiểu hế ý của nhau. Làm sao ai có thể tách họ ra được?
Noemie hơi mỉm cười, gật gật đầu. Chị ta sẽ nhắc lại đúng câu bà chủ nói, lặp lại đúng thái độ để chồng chị hiểu thực chất nội dung câu nói đó. Buông tay Stephanie, chị ta bước đến cửa văn phòng nhỏ, dùng làm nơi thay quần áo, và biến vào trong đó
"Noemie làm thế là đúng. Áo váy mình nhàu nát cả rồi. Lúc nào Rene về, mình phải có hình thức chững chạc đàng hòang như không có chuyện gì xảy ra"
Noemie quay lại, tay cầm tấm áo liền váy. Stephanie gật đầu, ra khỏi giường, đứng nhắm mắt, vuốt mặt, day trán, cố gắng tạo lại dáng vẻ tỉnh táo, bình thản. Rồi nàng bước đến bên bàn trang điểm, ngồi xuống, chậm rãi nói
- Tối nay tôi với ông chủ đi xem hát ở rạp Kịch Pháp. Chị lấy cho tôi chiếc áo dài của hiệu Worth, chiếc mới may ấy. Rồi chị chải tóc, làm lại đầu cho tôi
Giọng Stephanie đã điềm tĩnh trở lại và nàng bỗng thấy đầu óc tỉnh táo. Vậy mình đưa Rene chùm chìa khóa là chính xác. Nàng chợt nhớ đến câu của Rene lúc nãy, khi nói đến Yann: "Hắn ta làm sự vịêc thêm rối rắm bao nhiêu. Giá như hắn cứ làm đúng như..." Câu nói dở chừng của Rene chứng tỏ anh ta đã bàn bạc kế họach tỷ mỷ với Yann nhưng Yann không làm đúng như thỏa thuận. Vậy kế họach của họ vạch ra là thế nào? Stephanie muốn biết cái kế hoạch ấy. Chính ý nghĩ ám ảnh ấy giúp nàng mau lấy lại được thăn bằng tinh thần
Để tỏ cho chồng thấy bây giờ mình đã tự nguyện ngoan ngoãn phục tùng, Stephanie chủ động xuống dưới nhà trước. Nàng vào phòng khách ngồi chờ. Bây giờ nàng đã tỉnh táo suy nghĩ và nàng nhận định: Thế là Boris đã thoát. Nhất định 2 người sẽ được gặp nhau và chung sống hạnh phúc. Còn làm cách nào để đạt mục tiêu ấy thì là chuyện sau, tùy tình hình mà định liệu. Chỉ cần Stephanie muốn, nhất định nàng sẽ thực hiện được
Yann cũng đã thóat. Rene đã cứu được Yann ra khỏi bàn tay của cảnh sát mục đích để tránh tai tiếng cho bản thân Rene. Riêng vụ chùm chìa khoá thì Stephanie sẽ để bụng. Lúc Rene gạt nàng ra anh ta đã làm nàng ngã quy xuống trong tư thế nhục nhã của kẻ ăn xin bố thí. Tội đó của Rene nàng sẽ không bao giờ tha thứ. Nàng không tha thứ cả thái độ đứng nguyên đấy, bắt nàng phải đến và đặt chùm chìa khoá vào tay anh ta
Stephanie tự nhủ từ nay, từ giờ phút này, nàng sẽ nghĩ cách bắt Rene phải đền tội và tự giải thoát cho bản thân nàng. Mục tiêu của nàng bây giờ là trả thù và dành lấy tự do hoàn toàn. Không dễ dàn đạt được mục tiêu ấy. Stephanie không hề có ảo tưởng. Muốn đạt tới, trước mắt nàng phải đóng vai 1 kẻ nhu mì, 1 cục đất sẻ để Rene tưởng muốn nặn thành hình thù nào cũng được. Nàng không cưỡng lại anh ta trong bất cứ việc nào. Nàng học thủ đọan của Rene: dùng vũ khí của đối thủ để diệt đối thủ! Lấy gậy ông để đập lưng ông!
Stephanie thấy đó là chiến thụât tuyệt hảo. Bởi việc gì phải ưự kiếm vũ khí? Kẻ địch luôn cung cấp vũ khí cho ta!
Stephanie đang ngồi đọc báo trong phòng khách thì Rene bước vào. Đúng như người vợ ngoan ngõan, tuyệt đối phục tùng, nàng đứng dậy bước ra đón, coi như không có chuỵên gì xảy ra. Thái độ vui tươi vui, niềm nở, tình cảm của nàng làm Rene ngạc nhiên và lúng túng. Bởi mới cách đây mấy tiếng đồng hồ, khi chia tay, anh ta còn thấy vợ đầm đìa nước mắt, mắt long lên vì giận dữ, tóc tai bù rối
Rene cúi xuống đặt môi lên cặp môi vợ chìa ra. Không để chồng kịp định thần, Stephanie nói ngay
- Yann đã biết điều rồi chứ? Anh ta biết ơn anh đã làm mọi thứ giúp anh ta chứ?
Rene ngạc nhiên đến mức hôn vợ xong, anh ta lùi lại, không giấu được sự sững sốt. Anh ta chăm chú nhìn vợ. Stephanie vẫn tươi vui nhìn lại. Cuối cùng Rene nói
- Tôi để Aime ở lại với hắn ta trong vài ngày, cho đến khi mọi người tin rằng hắn ta đi Bretagne về. Tức là cho đến ngày hắnta có thể quay về sống trong biệt thự Dytteville. Đám dân ở thuộc địa ấy chưa quen với khí hậu nước Pháp! Bên ấy bao nhiêu chứng bệnh làm đầu óc chúng điên khùng: sốt rét, dịch tả, sốt vàng da và trăm thứ bệnh óai oăm khác. Cho nên tôi cử thêm 1 nhân viên của tôi canh giữ hắn
Rene quên mất rằng Yann bắn Boris chính vì ghen. Biết rằng cần tỏ ra cho chồng thấy thái độ của mình, Stephanie nói khẽ
- Rene! Em đã nói với anh rồi. Từ nay em chấp nhận mọi thứ...
Rõ ràng Rene ngượng nghịu, lúng túng. Anh ta đinh ninh về đến nhà sẽ bắt gặp Stephanie gào thét, phẫn nộ, chống đối quyết liệt, ai ngờ hòan toàn trái ngược. Rene thầm tự hỏi: "Cô ta đóng kịch hay thật thế này?"
- Hình như tôi đã báo cô biết là trong cuộc sông của chúng ta sẽ có vài thay đổi nhỏ. Chẳng hạn ngày mai 1 nhân viên của tôi sẽ đánh xe đưa cô đến văn phòng phố Vivienne, rồi bủôi trưa đón cô về nhà ăn. Còn buổi chiều nếu cô cần đi đâu thì bảo tôi. Tôi sẽ cho cô được phép đi 1 vài lần mỗi tùân. Không hơn
"Ra anh ta định cho mình 1 thời gian biểu nghiệt ngã. Không sao, mình sẽ thích ứng được thôi"
- Những buổi cô đi thăm người nghèo theo chương trình họat động từ thiện, thật ra cô đến những nơi nào đó rất khả nghi, tôi sẽ cấm ngặt!
Rõ ràng Rene muốn kìm chân nàng. Nhưng qua cách nói về "thăm người nghèo", rõ ràng anh ta không hề biết bao nhiêu họat động khác của nàng, đặc biệt là thăm hỏi những gia đình tù nhân công xã mà từ ngày về Pháp nàng đã bắt đầu tiến hành. Càng hay!
Stephanie từ tốn nói
- Còn 1 điều này em vẫn băn khoăn, Rene. Tại sao lúc ngoài ga anh lại bảo tiếc rằng có thứ gì đó đã xảy ra ngoài dự tính của anh? Vậy có thứ gì anh đã dự tính mà lúc tiến hành lại không đúng như vậy?
Rene xoay xoay chiếc nhẫn trên bàn tay, ngập ngừng rồi nói
- Chuyện qua rồi, nhắc lại làm gì. Vả lại cái chính chúng ta đã đạt được là chúng ta đều thóat
Stephanie gật đầu như tán thành. Nàng đưa ngón tay lên, khẽ cắn rồi làm như hờ hững hỏi
- Tại sao anh lại kết thân với Kendelec? Tại sao anh giải thóat cho anh ta?
Rene thở dài, giọng như tiếc rẻ
- Vì quyền lợi của hắn ta, Stephanie
Stephanie nhìn chồng, chưa tin là mình nghe đúng. Nàng giơ 2 tay vẻ bất lực. Thấy vợ chưa tin, Rene nói thêm
- Bởi nếu mọi người nhìn thấy tôi là bạn của hắn ta thì họ sẽ coi can thiệp của tôi là hợp lý
1 vấn đề hòan tòan khó hiểu mà Rene nói giọng nhưđó là điều tất yếu. Tuy đóng vai người vợ phục tùng, ngoan ngõan, Stephanie vẫn nâng cao giọng lên đôi chút
- Can thiệp nào, Rene? Em không hiểu anh nói thế nghĩa là sao. Vừa rồi xảy ra chuyện ngoài ưự tính của anh. Vậy anh dự tính là thế nào?
Bối rối và mệt mõi, Rene muốn trả lời cho xong, nhưng vẫn ngập ngừng. Anh tìm từ để thể hiện cho chính xác và sau 1 lúc lâu, anh mới nói khẽ
- Tôi rất khổ tâm nếu phải nhắc lại những chuyện đau lòng đó. Cho nên tôi xin cô...
Stephanie không "cho xin". Nàng đang cần biết sự thật. Nàng nói
- Thế anh nghĩ những điều thay đổi mà anh đòi hỏi ở em không làm em khổ tâm hay sao? Em đã chịu từ nay hòan toàn phục tùng anh thì em cũng có quyền đòi hỏi ở anh phải giải thích cho em chuyện kia chứ? Anh nói đi, Rene. Ý đồ đầu tiên của anh là thế nào?
Sau 1 lúc im lặng, Rene nói rất khẽ
- Tôi chỉ dịnh thực hiện theo cách không ầm ĩ và vẫn không ảnh hưởng gì đến cô, đến tôi, đến tiếng tăm và vị trí của tôi. Nói thế chắccô không lấy gì làm lạ. Cô thừa biết có những điều tôi coi trọng thì cô lại coi khinh. Tôi rất ghét ông Hòang thân vì cô yêu ông ta từ thời ở Sebastopol, rồi lại là nhân tình của ông ta trong thời gian cuộc triển lãm Thương mại Paris. Chính vì yêu ông ta mà cô xua đuổi tôi. Tôi còn ghét ông Hòang thân vì ông ta đã cứu mạng cho tôi. Lúc viên sĩ quan Nga giơ cao thanh kiếm định đâm chết tôi, ông ta đã níu lưỡi kiếm ấy lại. Vừa rồi tôi không biết ông ta đến Paris
Rene không biết. Stephanie biết chồng nói thật. Nàng nghe mà bị như 1 ngọn búa bổ vào đầu
-... Đúng thế, mãi đến khi Kendelec đến Paris tôi mới biết ông Hòang thân cũng đang có mặt ở đây. Và tôi rất ngạc nhiên. Bây giờ cô đã hiểu tại sao câu cô hỏi lại làm tôi lúng túng đến như thế. Để trả lời câu cô hỏi, tôi sẽ phải trình bày tâm trạng của tôi lúc đó: nỗi uất gậin và lo lắng. Mà gợi lại những chuyện đó làm tôi rất đau lòng, chưa kẻ sẽ rất dài dòng
Đã bao tháng nay Stephanie tìm cách điều tra xem Rene mưu hại nàng theo cách nào, bây giờ anh ta sắp sửa nói ra, đời nào nàng chịu nhượng bộ?
- Do đâu anh biết Kendelec đến Paris?
- Vậy tại sao tôi biết việc cô đưa hài cốt Armand Dytteville về chôn trong hầm mộ gia đình ở nghĩa trang Pierre - Lachaise? Cũng vẫn ngùôn đó thôi. Nhưng chuyện đó chẳng quan trọng
Qua nét mặt và giọng nói của Rene, Stephanie biết khôn đời nào Rene chịu lộ nguồn tin đó ở đâu ra
- Khi tôi biết tin cậu con trai Caledoni đó đã đến Paris, tôi rầt ngạc nhiên thấy cô không hề giới thiệu cậu ta với tôi. Tôi đóan chỉ do 1 nguyên nhân mà cô đã biết. Tôi rất ghen với hắn mặc dù chưa biết mặt hắn. Tôi cần xem mặt hắn. Và tôi đã thấy hắn ngoài phố. Hắn rất đẹp trai! Quá đẹp là đằng khác. Tôi bèn bố trí người theo dõi hắn. Trong khi hắn lại theo dõi cô, Stephanie! Cô không còn là nhân tình của hắn nữa, bây giờ cô là nhân tình của ông Pierre Souverov ở phố Brune! Tôi rất khổ tâm. Thế là tôi nghĩ, có thể khích thằng cha Kendelec gây sự với ông Hòang thân. Kendelec là đứa thô bạo, nóng nảy và cũng đang ghen...
- Gây sự? Thách đấu chăng? - Stephanie hỏang hốt hỏi
- Ông Hòang thân đời nào chịu nhân sự thách đấu dưới 1 cái tên giả, nhất là với 1 thằng cha dòng dõi tầm thường. Tôi chỉ muốn hắn gậy sự và tạo ra 1 cuộc cãi cọ, xô xát giữa nơi đông đúc, không gây chết người. Tất nhiên 4 tên lính gác Cozach theo hầu ông Hòang sẽ đánh Kendele nhừ tử và thế là xảy ra vụ "người ngoại quốc dám hành hung 1 người thuộc địa của nước Pháp". Lấy cái cớ đó người ta có thể mở ra lắm chuỵên khiến báo chí tha hồ đưa tin. 1 bất trắc về ngoại giao mà lại! Tôi rất có thể khai thác nó theo hướng tôi mong muốn. Tôi viện cớ đó trục xuất ông Hoàng Biotsky, không cho bén mảng đến lãnh thổ Pháp nữa. Đồng thời tôi có thể kết tội Kendelec là mưu sát người nước ngoài...
Stephanie mỗi lúc 1 thêm kinh hoàng. Rene vẫn nói tiếp
- Nhưng nếu tạo ra sự việc đó tất sẽ phải có những tên tuổi cụ thể được công bố, chuyện đó không đơn giản. Tôi bèn nghĩ cách khác. Tôi là bạn của Kendelec và thêm nữa, hắn là nhân viên trong công ty của vợ tôi, tôi rất có thể đứng ra can thiệp, cứu hắn thoát khỏi tay cảnh sát. Tôi là sĩ quan cao cấp trong Bộ Tổng Tham mưu, Sở Cảnh sát sẽ nể và ỉm chuyện ấy đi. Cô thừa biết cơ quan cảnh sát còn phải nhờ vào bọn tôi nhiều việc. Và như thế gia dinh Dytteville và công ty của cô sẽ không bị liên luỵ. Nhưng thằng cha Kendelec ngu xuẩn ấy đã bắn phát súng dại dột kia, suýt nữa làm chúng ta mang tiếng và bị rêu rao lên báo. May mà tôi đã dìm được hậu quả và không gây hậu quả gì đáng tiếc - Rene đi đi lại lại trong phòng khách. Stephanie nhìn chồng và hiểu được nỗi lo ngại của mình trong mấy tháng qua không phải là lo hão. Rõ ràng Rene tìm cách chăng lưới để chụp nàng, để làm hại người tình của nàng
- Stephanie...
Nàng đang cúi nhìn xuống thảm, bỗng thấy 2 ống quần của chồng ngay trước mặt. Nàng ngẩng đẩu lên. Khi 4 con mắt gặp nhau, Rene hỏi
-... Ta đã tâm sự, đã nói thật ra với nhau vậy tôi xin hỏi, hôm vừa rồi, cô không đi Rouen, vậy cô đi đâu?
Stephanie đỏ mặt, quay đi, thóai thác câu trả lời
- Ngôi nhà phố Brune vẫn chưa đủ cho cô và ông Hòang thân sao?
- Rene!... - Nàng năn nỉ
- Tôi hứa sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện ấy, nhưng cô phải nói thật, rồi ta sẽ quên nó đi. Hôm đó cô cùng với ông Hòang thân đi đâu và làm gì?
Stephanie thấy trong giọng nói của chồng khôn có ý gì hằn học, mà chỉ yêu cầu 1 thông tin để gấp lại hồ sơ. Nàng bèn nói rất nhanh
- 1 đêm cuối cùng trước khi ông ấy ra đi...
Im lặng nặng nề. Rene cảm thấy Rene đứng lặng đi. Nàng bèn nói rất khẽ, gịong mệt mõi và nghẹn ngào
- Rene! Em không định sang Nga với ông ấy. Em đã nói rồi, nhưng anh chưa tin. Đây là sự thật, em không nói sai đâu
Vẫn im lặng. Cuối cùng Rene lên tiếng, nói rất chậm
- Lạy Chúa! Vậy là cả tôi lẫn hắn ta đều ngu xuẩn! Để giữ cô lại tôi đã ra ga, giật cô ra khỏi tay nhân tình của cô. Còn Kendelec thì ngăn không cho ông Hòang thân đưa cô đi bằng cách bắn hắn ta!
Stephanie có cảm giac vừa ra khỏi đường hầm, lại thấy bầu trời trong xanh. Nàng đã thóat ra khỏi cơn ác mộng. Vậy là may mắn thay mọi thứ đã suôn sẻ
Nàng đứng thẳng người, nhìn vào mắt chồng, khẽ nở 1 nụ cười yếu đuối. Rene lạnh nhạt nói:
- Thôi được, tôi tha thứ cho cô. Tối nay cô hãy cố làm cho thật đẹp, thật duyên dáng. Việc đó đối với cô chẳng khó khăn gì. Từ tối nay chúng ta sẽ bước vào 1 thời kỳ mới. Quên mọi chuyện cũ đi. Lúc nãy tôi về thấy cô ngồi đợi trong phòng khách, tôi rất mừng. Vậy là cô đã trở lại là người vợ ngoan ngoãn, phục tùng Cô đã đặt hạnh phúc, gia đình, con cái lên trên hết. Cô trang điểm đi rồi chúng ta đi
Nói xong, Rene quay gót bước ra ngòai, Stephanie biết chồng chưa tha thứ và sẽ không bao giờ tha thứ. Rene và như người chơi bài, giữ kín quân chủ bài trong tay để khi cầ sẽ đưa ra, đè bẹp nàng. Trước mắt hãy xem hát với anh ta, hãy cười thật tươi! Hãy tỏ ra là người vợ đúng như Rene mong muốn. Sau hãy hay
Rạp hát chật ních những khán giả của tầng lớp thượng ưu thanh lịh Stephanie khóac tay chồng bứơc vào, miệng tươi như hoa, kiều diễm và duyên dáng. Trong lúc xem diễn, tuy làm vẻ mặt chăm chú và bị lôi cuốn, thật ra tâm trạng Stephanie để tận đâu đâu. Giọng ngâm thơ vang như chuông của nữ nghệ sĩ Sarah Bernhard được mọi người trầm trồ thán phục chỉ làm nàng chối tai
Lúc nghỉ giải lao giữa màn kịch, Stephanie niềm nở chào mọi người. Cuối cùng vở kịch thơ đã đến đọan nữ nhân vật Phedre uống thuốc độc chết. Màn hạ dần và cuối cùng được kéo lên, hạ xuống hơn chục lần để các nghệ sĩ chào và khán giả vỗ tay nồng nhiệt ca ngợi
Stephanie cũng vỗ tay reo hò như mọi người, mặc dù nàng hòan tòan thản nhiên với diễn xuất của các nghệ sĩ. Nàng luôn nghĩ đến Boris, đến Yann, đến Rene, đến việc sẽ sống ra sao trong những ngày tháng sắp tới. Khi đảng lên nắm chính quyền, tất yếu đảng đối lập sẽ tiến hành chống lại, và 1 ngày nào đó tất sẽ lật đổ đảng cầm quyền để lên thay thế. Cuộc đời là như vậy, liên tiếp thay đổi! Lúc này Stephanie chịu lép vế, nhưng sẽ đến ngày...
Ngồi trong xe song mã, Rene luôn miệng nói về vở kịch, về tài diễn của các nghệ sĩ. Stephnie mặc dù rất mệt mõi sau 1 ngày căng thẳng ẫn tỏ ra chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đệm 1 câu tán thành để tỏ ra vẫn nghe chồng nói. Thật ra nàng chỉ nghĩ đến gian phòng, đến chiếc giường êm ái mà lát nữa sẽ được nghỉ ngơi thỏai mái ở trên đó
Lúclên đến tầng 2, nàng dừng lại trước cửa phòng Rene, quay sang nhìn chồng
- Chúc anh ngủ ngon, anh yêu. Tối nay thật tuyệt vời
Rene không hôn lên môi vợ chìa ra mà chỉ lặng lẽ quắc mắt nhìn thẳng vào mắt nàng. Rồi anh từ từ quay sang nhìn cánh cửa phòng, chỉnói ấ khẽ, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:
- Vào, Stephanie!
Nàng lạnh người. Thái độ của Rene vượt quá sức chịu đựng của nàng. Từ chiều đến giờ Stephanie đã cố gắng hết sức để vừa lòng chồng, nhưng cử chỉ và câu nói vừa rồi của Rene thì đúng là quá đáng. Rene chỉ coi vợ là con chó! Anh chỉ vào cánh cửa như chỉ vào củi và câu "Vào, Stephanie!" có gì khác "Vào cũi, cún!"
- Rene, em rất mệt...
- Vào, Stephanie - Rên nhắc lại ké tay nàng lôi vào phòng
Nàng không dám cưỡng lại, nhưng cũng cố nài nỉ thêm lần nữa
- Em về phòng đã, để Noemie...
- Chị ta sẽ cởi áo quần cho cô bên này và đem theo những gì cần thiết. Đừng trẻ con nữa... - Giọng Rene lạnh lùng hơn - Tôi không chịu nổi và sẽ không bao giờ chịu nữa cái cảnh cô vào phòng rồi đóng chặt cửa không cho tôi vào. Khi tôi đã nói "Vào, Stephanie" thì tức là cô phải vào đây, không được đi bất cứ đâu. Tôi nói lần này là lần cuối cùng. Cô đừng bắt tôi phải nhắc lại lần nữa, hô nay cũng như tất cả những hôm sau này. Mệt và mất thời giờ lắm
Rene bước ra và liền sau đó vào cùng Noemie. Chị hầu phòng lặng lẽ cởi khuy áo cho Stephanie
- Cảm ơn chị đã đợi tôi - Stephanie nói khẽ, cốt để khỏi thấy không khí quá im ắng
Đột nhiên Stephanie ngạc nhiên thấy Noemie âu sầ. Chắc chị ta lo vì không thấy chồng
- Thưa bà chủ, ôi quên chưa thưa với bà chủ là anh Aime...
Nghe thấy thế, Rene chen vào
- Lúc 6 giờ chiều về đến đây, tôi đã bảo chị Noemie rằng có vài chuyện bất thường buộc Aime phải... Tôi yêu cầu cô đừng dính vào chuyện lọai đó. Từ nay cô sẽ nghĩ và nói theo cách tôi hướng dẫn
Thái độ Rene rõ ràng thô lỗ, nghiệt ngã, cố tình đẩy vợ đến tình trạng không thể chịu đựng nổi. Rene coi nàng chỉ như thứ đàn bà ngu đần không có khả năng suy nghĩ, 1 thứ đồ đạc, anh ta muốn đặt đâu cũng được. Tuy Stephanie thc hiện mọ mệnh lệnh của chồng, tỏ ra ngoan ngõan, vâng chịu, nhưng có thể thấy trước rằng Rene sẽ phải trả giá đắt cho thái độ hôm nay
Stephanie biết rằng Rene muốn gì, làm gì và tuân theo, nhưng đây rõ ràng là 1 cuộc cưỡng hiếp! Nàng buộc phải vâng chịu vì không có cách lựa chọn nào khác. Thực chất đây là sự cưỡng hiếp
Mong cho chóng xong. Mong cho chóng đến lúc anh ta thiếp ngủ
- Cảm ơn, Noemie - Nàng nói và dịu dàng từ biệt chị hầu phòng
- Xin chào ông chủ. Xin chào bà chủ
Rene bắt đầu điệu vũ chinh phục, khiến Stephanie thấy anh ta giống như con gà trống đập đập đôi cánh, nghiêng nghiêng cái mào chạy xung quanh con gà trống là nàng. Stephanie thấy mình biến thành con cái, trước mặt nàng là con đực, và chúng làm tình không cần tình cảm cao siêu gì hết
Con đực đang đến sát con cái, dùng môi và những ngón tay vuốt ve con ái. Rene biết rất rõ những "điểm yếu" nhạy cảm nhất trên thân thể nữ giới. Stephanie biết dù nàng không yêu, không muốn làm tình, nhưng Rene vẫn khêu gợi lên được ở nàng sự thèm muốn xác thịt. Rene rất tài trong chuỵên đó, rất giỏi sử dụng những ngón tay thành thạo cũng như cặp môi điêu luyện để người phụ nữ tự mở ra đầy đủ cho anh ta chiếm đọat
Đồng thời Rene cũng biết tự mình hưởng thụ trên thân thể nữ giới 1 cách ích kỷ. Anh biết lúc nào nên làm gì khiến nữ giới để yên cho anh hưởng thụ. Stephanie cố cưỡng lại sự âu yếm vuốt ve của chồng, định sẽ nằm yên để mặc chồng muốn làm gì thì làm, nhưng cuối cùng nàng vẫn bị kích động và nhịp nhàng hưởng ứng theo chồng
Rene đã nhấc bổng nàng lên đưa vào giường. Bàn tay dẫn dắt thần diệu của chồng đẩy vợ đến chỗ không còn muốn chống cự ưữa. Rene thì thào những lời âu yếm, giọng khàn đặc vì thèm khát. Trong niềm mê mẩn, Stephanie lóang thóang nghe thấy chồng thì thào
- Chỉ đôi ta, chỉ tôi và cô, tôi yêu cô...
Đột nhiên Stephanie nhận thấy cuộc ân ái lần này giữa 2 vợ chồng nàng hệt như cuộc làm tình của lòai súc vật giữa con đực và con cái trong mùa giao cấu
Con đực đã chinh phục hòan tòan con cái!
Khi Rene buông vợ ra, trong tâm trạng vừa uất ức vừa nhục nhã, Stephanie rã rời, chìm vào giấc ngủ mê mệt. Mãi đến lúc nghe tiếng nước chảy bên phòng tắm, Stephanie lờ mờ thức giấc,trí óc còn chưa tỉnh táo hẳn. Nhưng nàng cảm thấy 1 cảm giác dễ chịu. Khẽ cựa mình, nàng thấy thân thể đã trở lại mềm mại, khỏe khoắn. Stephanie mưừng ơỡ. Nàng nhớ lại chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua. Hình ảnh Boris trong đêm ân ái cuối cùng ở lâu đài cổ trong khu vực Vesailles... Cỗ xe chất hành lý đưa chàng rời khỏi phố Brune... Rồi tiếng súng nổ, Yann bị Aime tước vũ khí, quặt 2 tay ra sau lưng. Hình ảnh Rên trong phòng giấy của nhà ga, oai vệ và hách dịch... Stephanie thở 1 hơi dài và tỉnh hẳn. Nàng đã điểm lại tình thế của mình. Nàng đã hứa với Rene là sẽ ngoan ngõan, phục tùng mọi ý muốn của chồng... Và nàng đã làm như thế cho đến lúc ày
Stephanie thầm nghĩ: "Tôi phục tùng anh nhưng thật ra tôi chẳng phục tùng gì hết. Tôi tạm thời nhún xuống để rình cơ hội quật anh ngã, dành lại tự do cho tôi!" Cái ngày đó nhất định sẽ tới và Sephanie tin tưởng sẽ tới
Nhưng việc đầu tiên lúc này là đến văn phòng phố Vivienne. Và Stephanie phải ngồi trong cỗ xe song mã của chồng, do tên nhân viên cơ quan chồng đánh xe! Mọi người ở văn phòng lấy làm lạ: tại sao Stephanie dùng xe song mã của Ngài Đại tá Bộ Tổng Tham mưu và người đánh xe lại là quân nhân? Nàng sẽ phải giải thích tại sao Aime không đưa nàng đến đây, anh ta ở đâu? Như Rene ra lệnh, nàng phải viện cớ Aime bị ốm
Thật ra Aime phải canh giữ Yann! Nghĩ đến Yann và tình trạng tồi tệ mà anh ta đã đẩy nàng rơi vào lúc này, Stephanie thấy bùng lên trong lòng 1 nỗi căm giận. Rene định giữ Yann ở ngôi nhà phố Brune làm gì? Hay chồng nàng sẽ nhốt Yann ở đó cho đến khi tàu Araucaria lên đường sang đảo Nouvelle Caledonie? 1 tháng rưỡi nữa? Và nói với gia đình Dytteville thế nào về sự vắng mặt của Yann Kendelec?
Stephanie nghiến răng tự nhủ:
- Phải giải thóat Yann ra khỏi đây! Nhưng bằng cách nào?
Stephanie thấy việc này nàng chỉ có thể làm bằng sức mình, tất nhiên có tính đến khả năng Aime giúp đỡ
- Và mình cũng phải thóat khỏi tình trạng này! - Nàng tiếp tục tự nhủ - Và phải thóat ra thật nhanh! Tuổi của mình không cho phép mình chần chừ thêm nữa!
Nghĩ đến đó, Stephanie vội vã tung chăn bật ngồi dậy, vớ tấm áo ngủ mặc trong nhà xỏ tay vào. Vừa mặc áo vừa đưa chân tìm đôi dép da mềm đi tron nhà, Stephanie cảm thấy bùng lên trong lòng 1 nỗi phấn chấn. Nỗi phấn chấn nàng thường thấy mỗi khi sắp bước vào 1 cuộc đấu tranh quyết liệt và nguy hiểm. Trong cuộc đấu tranh này nàng sẽ phải đối phó với Rene
Tạo cho mình 1 nét mặt tươi vui và bỉnh thản, Stephanie bước vào phòng tắm, nói giọng hết sức dịu dàng
- Em thấy anh đã xong rồi, anh cần em gọi bác già Anatole không?
- Chào em yêu! Anh cũng đang định gọi bác ta. Em gọi giúp cho thì tốt quá. Cảm ơn em
- Còn em, em sang phòng mặc quần áo. Sau đó em sẽ sang đây hay anh sang đón em bên phòng em?
- Ai mặc xong trướcc sẽ sang đón người kia
Stephanie thầm cười. Vừa rồi nàng chủ động nói giọng dịu dàng trước và buộc Rene cũng phải dùng giọng dịu dàng như thế đáp lại. Trong những lời trao đổi vừa rồi. Stephanie có cảm giác như gợi lại 1 dĩ vãng nào đó. Đã lâu lắm rồi, từ ngày họ mới cưới nhau. Hồi đó, sau mỗi đêm ân ái nồng nhiệt, sáng hô msau họ cũng tiếp tục cái giọng nồng nàn ấy
Than ôi! Tất cả những thứ đó đã lùi xa vào dĩ vãng, bây giờ không còn gì nữa. Tình yêu giữa họ đã chết. Vốn mang bản năng nữ giới, Stephanie biết rằng cần đẩy thêm không khí này đến đỉnh điểm, để xóa đi mọi cảnh giác của chồng. Nàng khẽ chạm vào người Rene và nhận thấy động
Nàng thầm nghĩ "Vậy là ta đã thi hành đúng chiến thuật, giả vờ hòa hiếu với kẻ thù! Ta cần tiếp tục thực hiện theo hướng này. Mọi thái độ ngoan ngõan phục tùng đều phải được thể hiện ra theo cách tính tóan như vậy!"
Với sự giúp đỡ của Noemie, Stephanie mặc áo quần và làm đầu rất nhanh. Nàng đã xong xuôi, mấy phút sau mới thấy tiếng chân Rene ngoài hành lang. Nàng ra mở cửa để Rene có cảm giác như nàng đã định sang anh ta. Rene nghiêng mình, mỉm cười và ôm vai nàng, hôn nhẹ vào má nàng
Stephanie vui mừng thầm nghĩ: 'Vậy là Rene đang bị mình xỏ mũi! Stphane, hãy tiếp tục sử dung thủ pháp này. Mình phải khai thác lợi thế đàn bà của mình và khai thác thói ưa nịnh của Rene! Anh ta thích ra oai! Mình phải dùng vũ khí của anh ta để quật lại anh ta!"
Lúc 2 người ra đến bậc thềm, Stephanie thấy cỗ xe song mã của Rene. Xe của nàng thường đi chắc hẳn lúc này vẫn ở phố Brune. Nàng nhìn thấy người quân nhân, hầu cận của Rene đang vỗ về 2 con ngựa để chúng quen dần với anh ta
- Urbain! - Rene gọi lúc 2 vợ chồng xuống bậc thềm
Tên quân nhân vội quay đầu lại, đứng nghiêm
"Đúng là 1 tên đần độn!" - Stephanie thầm nhận xét
- Từ nay mi hằng ngày chở xe cho phu nhân Guinchamp. Ta đã giảng giải cho mi hiểu nhiệm vụ rồi, đúng không?
- Bẩm Ngài Đại tá, vâng! - Tên quân nhân vui vẻ đáp
- Chào Urbain! - Stephanie tươi cưoời lấy giọng thân ái chào tên xà ích mới của nàng
- Tôi xin hầu hạ, thưa Bà Đại á! - Urbain lễ phép nói
1 nỗi khó chịu bùng lên trong đầu Stephanie, nhưng nàng vội dẹp xuống. Tên nhà quê ngu xuẩn này sẽ suốt ngày gọi nàng là "Bà Đại tá" mất thôi. Sao nàng ghét cái cách gọi ấy đến thế. Nàng đâu phải "Bà Đại tá"? Tuy là vợ Rene, nhưng nàng có nghề nghiệp, có cương vị riêng của mình, đâu phải mượn cương vị của chồng?
Nhưng nhìn khuôn mặt chất phác, đôn hậu của Urbain, Stephanie hiểu rằng tranh luận với tên quân nhân hầu cận của Rene này chỉ mất công thôi. Y làm sao hiểu được những phức tạp trong mỗi con người? Thôi được, cứ mặc hắn coi mình là "Bà Đại tá". Miễn sao những người ở phố Vivienne thấy cách gọi đó dớ dẩn, kỳ cục và không ai bắt chước theo là được
Tuy nhiên Stephanie hơi bực ở chỗ từ lúc thức dậy đến giờ mọi chuyện đều diễn ra theo đúng ý nàng, vậy mà bây giờ lại có 1 chuyện làm đầu óc nàng bực tức. Ngồi trên xe đến văn phòng phố Vivienne, dọc đường nàng cố tự trấn an, nhưng đầu óc không làm sao trở lại được niềm phấn khởi và tràn đầy lạc quan lúc sáng sớm. Đến quảng trường Chứng khóan, nàng bảo đỗ xe và bước ra
- Urbain! Anh đợi ta ở đây. Khỏang 3 tiếng đồng hồ nữa ta sẽ ra
- Tuân lệnh, thưa Bà Đại tá!
Y giập gót chân, giơ tay chào theo kiểu quân nhân. Cách nói của Urbain giống như tiếng hô trong doanh trại, khiến 2 khách bộ hành đi ngang qua nghe thấy phải ngoái đầu lại nhìn và bật cười. Stephanie ngượng chín cả người. Nàng đỏ mặt, quay gót bước đi, nàng muốn vả vào mặt không phải tên quân nhân ngu xuẩn kia mà vào mặt Rene, bởi chính Rene gây ra tất cả những trò làm xấu mặt nàng thế này. Rene cố tình làm nhục nàng. Thù này phải trả!
Stephanie giận dữ bước vào văn phòng. Nàng giải thích với Armand, con trai nàng, nguyên nhân Aime vắng mặt bằng vài câu vắn tắt
- Aime bị sưng khớp vai. Anh ta vẫn bị khớp từ rất lâu, hôm nay nhăn nhó vì đau và không muốn nhìn thấy ai. Dượng Rene của con rất tốt, đã nhường xe song mã của ông ấy cho mẹ và cử tên hầu cận phục vụ mẹ trong thời gian Aime chưa đánh xe được. Mẹ đã bảo tên quân nhân ấy đỗ xe ở quãng trươờng Chứng khóan. 2 mẹ con mình nghiên cứu dự án về khu đất ở Saint - Mande đi, lần lữa lâu quá rồi!
Vẫn còn run lên vì uất giận, Stephanie ngồi vào bàn, mở tập hồ sơ. Sáng nay nàng giải quyết hết việc này đến việc khác nhanh nhạy kỳ lạ. Trí óc nàng đột nhiên như họat động mạnh mẽ hẳn lên, và nàng tự thấy mình sáng suốt hơn bao giờ hết. Nàng linh cảm thấy 1 mối lo âu trước kế họach nàng dự định và thực hiện để đối phó với Rene
Và Stephanie sực nhớ đến bữa trà chiều nay ở nhà Amelie. Stephanie cảm thấy đó là 1 sự mất thời gian vô ích. Nàng cần gặp Aime càng sớm càng tốt, trao đổi với anh, đề ra 1 kế họach để tiến hành, nhưng điều quan trọng là nàng cần biết tình trạng Yann hiện giờ ra sao
"Nhưng nói cho cùng tại sao mình lại cần lo cho Yann? - Nàng thầm nghĩ - Mọi chuyện rắc rối này là do anh ta! Vậy mà mình phải nghĩ cách giải thóat anh ta. Thôi được, đành vậy. Yann sẽ nghe theo mình, sẽ ngoan ngõan pục tùng và sẽ trốn thóat khỏi nơi giam cầm đó!"
Trong óc đã định hình cả 1 kế họach sẽ đưa ra bàn với Aime, Stephanie đi thẳng ra quảng trường Chứng khóan. Nàng lựa cách để đến sát tận nơi Urbain mới biết. Y giật mình quay đầu lại khi thấy "Bà Đại tá" gọi
- Urbain!
Y vội vã giập gót, đứng nghiêm
- Ta đang vội! Anh hãy đưa ta về nhà ngay. Bây giờ đã muộn quá rồi. Anh đán xe theo loối phố Petitd - Champ. Mau lên. Anh quật ngựa cho phi nước đại lên
Vừa nói nàng vừa bước vào cỗ xe song mã. Urbain cũng hấp tấp trèo lên vị trí xà ích, miệng đáp
- Bẩm Bà Đại tá, xin tuân lệnh!
Cỗ xe chạy băng băng. Đến nhà, Stephanie bước nhanh vào, không đáp lời chào của bác gác cổng Anotole. Nàng đi thẳng lên gác, vào kho chứa chăn nệm tìm Noemie. Nàng lấy trong xắc ra cuốn sổ tay, xé 1 tờ, viết nhanh. Vừa viết nàng vừa nói
- Sau bữa ăn trưa, khi ông chủ đã đi làm rồi, chị ra phố thuê xe đến địa chỉ này. Chị sẽ tìm thấy 1 ngôi nhà 2 tầng, có balcon nhô ra ngòai tầng 2, đỡ bằng 1 hàng cột. Chị đừng vào lối phố mà vào cửa sau, theo lối ngõ hẻm Mặt sau ngôi nhà đó là hàng rào hoa tím leo. Chị khoông được lầm đâu. Rõ chứ?
- Vâng, thưa bà chủ - Noemie bình thản đáp nhìn hình vẽ trên mảnh giấy
- Rất có thể các cửa sổ đều đóng và trông ngôi nhà như không có người. Nhưng đừng ngaại, chỉ cứ vào. Aime hiện đang ở đó. Cứ gõ cửa. Nếu chưa thấy trả lời thì đập mạnh cho đến lúc có nguười ra mở mới thôi. Đây là chuyện sinh tử đấy, chị không được rụt rè. Chị bảo Aime là 9 rưỡi sáng mai phải có mặt trong nhà thờ Notre - Dame - des - Victoires, bên trái bàn thờ Chúa
- Tôi hiểu, thưa bà chuủ
Ưu điểm của Noemie là chị không bao giờ thắc mắc, không bao giờ hỏi "để làm gì" mà chỉ tuân lệnh. Stephanie biết mỗi khi gia chị ta làm việc gì thì hòan toàn yên tâm. Dù nguy hiểm đến mấy, thậm chí gần chết, chị ta vẫn gặp được Aime và Aime cũng vậy, dù nguy hiểm đến mấy, thậm chí gần chết, nh vẫn sẽ có mặt bên trái bàn thờ trong nhà thờ Notre - Dame - des - Victoires 9 rưỡi sáng mai!
9 rưỡi sáng hôm sau, Stephanie bước vào trong nhà thờ tối om. Đi sâu vào trong, nàng nhìn thấy Aime đứng bên trái bàn thờ. Anh đứng đó và chọn vị trí có thể quan sát người ra vào. Stephanie bước thẳng đến gặp anh. Aime không thể ngờ Stephanie lại đến được đây giữa lúc nàng đang trong tình trạng bị quản thúc chặt chẽ như thế này. Nói đúng hơn là nàng không dám. Nhưng Stephanie là người dám làm bất cứ thứ gì, 1 khi bị đấy đến tình trạng nhục nhã
Tối qua nàng lại bị "ông chủ" Rene chỉ "Và, Stephanie!" và đòi nàng phải hầu hạ an ta đúng như con chó, đầy tớ hầu hạ ông củ. Nỗi nhục nhã tối qua là niềm động viên nàng tiến hành bất cứ việc gì để trả thù
- Anh theo tôi - Stephanie nói khẽ
Để đề phòng những cái tai rình mò, nàng quỳ xuống ghế băng ngay hàng trên cùng, trước bàn thờ Chúa. Aime cũng bắt chước, quỳ xuốg bên cạnh
Stephanie chắp tay che miệng khẽ hỏi:
- Yann hiện thế nào?
- Không khí phách gì lắm
"Càng tốt", Stephanie thầm nghĩ. Vậy thì có thể dễ dàng yêu cầu anh ta nghe theo mình
- Ta sẽ giúp Yann trốn đi, Aime! - Nàng vẫn nói khẽ
- Đừng, thưa bà chủ
Chữ "đừng" nghe kiên quyết, dứt khoát. Rõ ràng Aime cho rằng việc giải thoát Yann là chuyện không thể thực hiện được
- Tại sao?
Câu hỏi của Stephanie mang tính từ chối. Giọng của nàng thể hiện rõ niềm quyết tam sắt đá khiến mọi trở ngại đều không có tác dụng gì hết. Nàng nói giọng của 1 người suy tính kỹ và đã quyết định, không phải bàn bạc gì thêm. Không còn phải tính toán gì nữa, xem có nên tiến hành hay không
- Bởi còn có 1 tên khác, 1 tên quân cảnh, hắn thậm chí canh phòng tôi còn hơn cả canh phòng Yann. Hắn rất đa nghi. Tôi lọt ra đây để gặ bà chủ được chỉ vì ông Guinchamp giao cho tôi lo việc mua cơm nu7o1c. Chi1h do đó mà tên quân cảnh kia mới cho tôi ra ngoài để mua thức ăn. Nhưng tôi không được đi lâu. Hắn sẽ nghi ngay
Như thấy chưa lay chuyển được quyết tâm của Stephanie, anh nói thêm
- Hắn sẽ báo cáo việc Noemie đến gặp tôi hôm qua và đưa thư của bà chủ. Tôi không thể nói dối hắn là tôi không quen Noemie. Vì vậy tôi phải đến đây. Cho nên nhân đây tôi cũng phê bình bà chủ quá liều lĩnh, quá thiếu cảnh giác. Xin lỗi bà chủ, chứ bà chủ làm thế này là rất nguy hiểm. Không thể giấu ông Guinchamp được và bà chủ sẽ phải trả giá rất đắt về sự liều lĩnh này đây
Không buồn thanh minh tranh cãi gì hết, Stephanie chỉ hỏi 1 câu
- Anh biết bao giờ Rene đến đó không?
Không quay đầu, vẫn hướng lên phia bàn thờ, Aime khẽ đáp
- Bà chủ chưa hiểu tình thế ở đó. Chúng ta không thể làm gì được đâu
Không biết tại sao Aime khăng khăng với cái ý đó, là không thể thực hiện được việc giải thoát Yann
- Anh hãy trả lời câu tôi vừa hỏi, Aime
- Chúng tôi là những kẻ bị giam cầm. Ông chủ thích đến lúc nào thì đến, làm sao chúng tôi biết được? Chẳng hạn hôm đầu ông chủ có đến. Nhưng hôm qua thì không thấy. Chúng tôi đợi nhưng ông chủ không đến
- Chiều qua, 2 chúng tôi đến thăm vợ chồng Resmont, uống trà ở đó
- Mà rất có thể trong lúc tôi ở đây với bà chủ thì ông Rene đến đó
Aime sợ Rene. Anh ta mang tâm lý chiến bại. Anh ta muốn nàng cũng nhụt chí như anh ta. Tội nghiệp Aime. Stephanie đau đớn thấy sao mọi người sống lạnh lùng thế, tính toán điều hơn lẽ thiệt thế. Họ không sống bằng trái tim. Họ không dám liều lĩnh. Họ sợ đủ thứ và cuối cùng lý trí của họ ngăn họ không còn dám làm việc gi nữa. Stephanie đã bắt đầu thấy nóng mắt
- Tôi yêu cầu hôm nay anh không đi chợ nữa
Stephanie làm dấu thánh giá rồi đứng dậy - Tôi với anh có việc cần thiết hơn để làm. 1 trận đánh, Aime! 1 sự mạo hiểm! Đấy là loại việc chúng ta cứ làm mà không cần biết đến hậu quả sẽ ra sao. Làm xong hãy nghĩ đến hậu quả. Bây giờ chưa phải lúc. Bây giờ là làm! Nếu không như thế, chúng ta chẳng còn dám làm gì nữa. Anh hiểu chứ, Aime? Bây giờ anh ra thuê cho tôi 1 cỗ xe, đợi tôi ngoài quảng trường trước cửa nhà thờ. Tôi chạy đến văn phòng phố Vivienne 1 lát rồi quay lại ngay
Lúc bước đến trước bình nước thánh, Stephanie nhúng mấy ngón tay, đụng vào những ngón tay của Aime rồi nhìn thẳng bằng cặp mắt kiên quyết, để anh thấy quyết tâm của nàng. Sau đó nàng đi rất nhanh, không chào
Stephanie đến quảng trường Chứng khoán và lại bắt chộp Urbain như hôm qua. Biện pháp này tỏ ra có tác dụng rất tốt, là không để y kịp suy nghĩ gì hết. Urbain vừa ngoái đầu lại, hoảng hốt giập gót chân và đứng nghiêm, Stephanie đã nói ngay
- Bây giờ anh về nhà ngay. Tôi vừa được tin ông già Dytteville lên cơn đau nặng, tôi phải đến đó thăm cụ xem có chuyện gì không và tôi ăn bữa trưa ở đó luôn. Anh bẩm với Ngài Đại tá là tôi không về ăn trưa và tôi sẽ về lúc 2 giờ chiều. Anh rõ chứ? 2 giờ chiều tôi về
Urbain lúng túng
- Hiểu ạ, thưa Bà Đại tá! Nhưng sao Bà Đại tá không để tôi chở Bà Đại tá đến đó?
- Bởi tôi lo Ngài Đại tá chờ lâu không thấy tôi sẽ sốt ruột và lo lắng
- Bẩm Bà Đại tá, xin Bà Đại tá ghi ra giấy cho tôi tên ông cụ đang ốm ấy, để tôi biết nếu cần đi đón Bà Đại tá thì tôi đến đâu
- Tôi không có giấy trong người. Nhưng chuyện ông già tôi lâu nay ốm Ngài Đại tá có biết. Thôi, anh về nhà mau và nói để chồng tôi yên tâm. Nói 2 giờ tôi sẽ về
Urbain nhăn nhó, nhưng Stephanie mặc kệ. Điều quan trọng là nàng bảo 2 giờ sẽ về để kìm chân Rene ở nhà đợi nàng, không đi đâu được. Từ giờ đến 2 giờ nàng có đủ thời gian giải thoát Yann. Còn hậu quả sẽ như thế nào, như lúc nãy nàng đã nói với Aime, chưa cần tính đến. Điều nguy hiểm duy nhất có thể xảy ra làm hỏng kế hoạch của nàng là đúng lúc nàng ở phố Brune và sắp xếp cho Yann chạy trốn thi Rene lù lù dẫn xác tới...
Nhưng có việc gì mà không có xác suất? Việc càng lớn, nguy cơ thất bại càng nhiều. Đó là quy luật, biết làm sao được? Còn nếu cứ suy tính, lo thế này, lo thế kia thì làm sao làm được việc gì? "Không mạo hiểm thì khó đạt được cái gì!" Đó là câu châm ngôn mà nàng ghi nhớ. Và câu thứ 2 là "Đàn bà muốn gì, Chúa muốn thế!" Thầm nhắc 2 câu châm ngôn đó, Stephanie thấy mình khỏe khoắn hẳn lên
Về đến phố Vivienne, nàng lấy tiền trong két bỏ vào xắc rồi nói với 2 con trai Armand và Charles
- Mẹ đi có việc. Trong ngày hôm nay mẹ sẽ không đến đây nữa. Hẹn gặp các con ngày mai
- Trưa nay mẹ không về ăn trưa ở biệt thự Dytteville ạ? - Charles hỏi như ý trách mẹ - Đã lâu mẹ không về bên chúng con ăn bữa trưa. Mà mẹ cũng không về thăm ông nội. Hồi này ông hay đau yếu lắm
Mà đúng thế. Ông già Georges gần đây suy sụp rất nhanh. Cụ ốm dai dẳng suốt mấy tháng nay rồi. Thấy Armand nhìn nàng hơi cười, Stephanie ngạc nhiên hỏi
- Saocon cười mẹ?
- Bởi con đoán mẹ đang làm 1 việc nào đó quan trọng và mẹ nhất định sẽ thành công
- Sao con nói như vậy?
- Bởi mỗi khi mẹ sắp làm việc gì quan trọng, gay go, bao giờ nét mặt mẹ cũng như rực sáng. Nhất là nếu đấy lại là 1 cuộc đấu tranh quyết liệt. Hình như càng đấu tranh dữ dội mẹ càng đẹp ra
Stephanie cố gượng mỉm cười nhìn con trai
- Con đoán có phần đúng, quả là 1 việc không đơn giản. Nhưng tại sao con đoán mẹ sẽ thành công?
- Bởi mẹ là người luôn luôn thành công. Con thấy sự thành công hiện ra trên khắp khuôn mặt mẹ. Mẹ là người luôn luôn chiến thắng. Con đang thương hại kẻ nào hiện là đối thủ của mẹ. Hắn sẽ thất bại thảm hại. Điều đó hoàn toàn chắc chắn. Mẹ của con là 1 chiến binh bẩm sinh
Stephanie nhún vai không đáp. Càng ngày Stephanie càng nhận thấy 2 con trai nàng vô cùng đáng yêu và rất hiểu mẹ chúng. Hiểu theo nghĩa bản chất. Nàng bước nhanh ra ngoài, tiếp tục suy nghĩ. "Nếu như 2 con trai mình đoán đúng! Nhưng nhất định mình phải chiến thắng!" Nàng nhẩm tính. Đã 3 ngày trôi qua kể từ lúc Yann nổ phát súng ngoài sân ga. Và 3 ngày vừa rồi nàng đã phải nhịn nhục tuân lệnh chồng răm rắp như 1 kẻ nô lệ. Ngủ với Rene nhưng 1 cung phi ngủ với vua, không có quyền bình đẳng nào hết
Nàng thấy Aime đã đợi trên quãng trường trước mặt nhà thờ. Vừa thấy anh, nàng hỏi độp luôn:
- Lúc nãy anh bảo Yann không được khí phách gì lắm, nghĩa là sao?
- Anh ta rầu rĩ, tuyệt vọng và như thể không buồn cất nhắc chân tay, hoàn toàn đầu hàng số phận. Bà hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh anh ta, bà sẽ thấy thông cảm
- Tôi ĩn nhắc để anh nhớ rằng Yann phải chịu trách nhiệm về hoàn cảnh thảm hại của anh ta hiện giờ. Thậm chí anh ta phải chịu trách nhiệm cả về khó khăn của tôi, của anh lúc này nữa. Và tôi nói thêm. Anh cam chịu chứ tôi thì không!
Aime cụp mắt xuống ra chiều suy nghĩ. Stephanie không để anh kịp suy nghĩ, nàng nói luôn
- Sáng nay, lúc trong nhà thờ, anh can tôi, bảo nguy hiểm này nọ. Aime, đây là lần đầu tiên anh bỏ tôi đấy! Xưa nay mọi việc của tôi anh đều ủng hộ và nhiệt tình tham gia. Vậy mà lần này...
Câu nói của Stephanie như ngọn roi quất vào Aime
- Thưa bà chủ...
- Ở đây không có bà chủ gì hết! Tôi nhớ rất rõ anh đã nói với tôi "Nguy hiểm lắm. Chúng ta không thể làm gì được đâu" Tại sao bây giờ anh lại có giọng nói lạ vậy? Yann sẽ phải tuân theo. Anh ta sẽ làm tất cả những gì tôi sắp yêu cầu anh ta làm. Điều đó là chắc chắn. Còn tên quân cảnh, tay sai của Rene, chúng ta có thể dẹp. 1 là mua hắn, nếu hắn không chịu, ta dùng vũ lực
- Sẽ phải dùng vũ lực thôi, thưa bà chủ
Câu Aime nói chứng tỏ anh đã quay ngoắt 90 độ và bây giờ lại trở thành cánh tay tận tụy và đắt lực của nàng như cũ. Stephanie mừng rỡ. Nàng nói luôn
- Sau đây 1 tiếng đồng hồ yann sẽ ra khỏi ngôi nhà phố Brune và chuyến tàu khởi hành lúc 13:06 sẽ đưa anh ta đi theo hướng thành phố Brest. Tôi đã xem lại giờ tàu và biết chính xác. Yann sẽ đến miền Bretagne quê gốc của anh ta. Lần này thì Yann đến đó thật chứ không phải nói bịa. Và tôi cam đoan anh ta sẽ không trở lại đây nữa. Việc anh ta đã làm, anh ta không có quyền làm
Xe đỗ cách ngôi nhà phố Brune khoảng 3 chục mét. Họ xuống xe, theo lối ngõ hẻm vào vườn sau nhà. Họ đi qua sân. Aime lấy chìa khóa mở cửa sau. Anh vào trước rồi thò đầu ra hiệu cho Stephanie vào. Nhấc chân bước bước đầu tiên, Stephanie mặt trắng bệch như tờ giấy. Chân nàng run lẩy bẩy, đi không vững. Nàng phải bám chặt thành cửa
Stephanie sắp đối đầu với Yann! Nàng phải trấn áp tên quân cảnh, chế ngự thói yếu đuối của nàng! Nàng không được nghĩ đến nhà, đến dĩ vãng, đến kỷ niệm. Nàng sắp bước vào 1 trận đánh quyết liệt, nguy hiểm và đau lòng. Cổ họng nàng nghẹn lại. Tim nàng đập dồn. Chính tại ngôi nhà này Boris đã sống và 2 người đã trải qua bao nhiêu giờ khắc diệu kỳ. Stephanie quay sang Aime, đau đớn nói
- Chính tại ngôi nhà này...
- Bà chủ cần ghế để ngồi nghỉ tạm 1 lát cho trấn tĩnh không?
Stephanie lắc đầu, tay vẫn bấu chặt khung cửa. Bỗng cánh cửa phía trong bật mở. 1 người đàn ông bước ra. Y sửng sốt đứng sững lại khi thấy người lạ
Trông y không đến nỗi nào: tầm vóc trung bình, bắp thịt vạm vỡ, trạc 30 tuổi. Theo bản năng, y lùi lại giữ thế thủ, mắt đưa nhanh sáng bên trái rồi bên phải như thể xem thử phải chăng y bị sa vào 1 cái bẫy. Y đang đoán xem số quân tấn công vào đây là bao nhiêu tên
Stephanie thầm đánh giá, tên quân cảnh này là loại giàu kinh nghiệm. Y phản ứng rất nhanh
Sau khi thấy không phải là 1 cuộc công kích như y lo ngại y bước thẳng lên
- Bà không có việc gì ở đây! Ra ngay!
- Tôi là phu nhân Đại tá Guinchamp! - Stephanie nói bằng giọng kiêu hãnh, đài các, hoàn toàn không thích hợp với nàng. Chồng tôi có ở đây không?
Tên quân cảnh sững sốt nhìn người phụ nữ kiều diễm trước mặt. Y không thể tưởng tượng đây lại là Phu nhân Đại tá. Y đáp
- Không, thưa Phu nhân. Ngài Đại tá không có ở đây
- Nếu vậy tôi chờ chồng tôi. Ông vui lòng đưa tôi vào phòng khách và mời ông Kendelec ra gặp tôi
Tên quân cảnh nghi ngờ, cố đoán xem bà này có phải vợ Đại tá Guinchamp thật không. Y khẽ nói
- Không được, thưa phu nhân. Ngài Đại tá...
Stephanie ngắt lời y
- Lát nữa tôi sẽ nói tiếp. Bây giờ Aime, anh dẫn tôi vào phòng khách vậy
Tên quân cảnh đứng chắn giữa cửa, ngăn lại. Rõ ràng y cũng táo tợn và ương ngạnh. Thái độ đó làm Stephanie nổi giận
- Tôi vào đó thì sao? - Nàng nói giọng đài các
- Tôi sẽ bị kỷ luật, thưa Phu nhân. Ngài Đại tá ra lệnh...
- Hay ông muốn tôi phải ngồi đợi chồng tôi dưới bếp?
Tên quân cảnh đưa mắt cầu cứu Aime, nhưng Aime quay mặt đi, ý nói là anh không dám cưỡng lệnh Bà Đại tá
Stephanie vào phòng khách. Yann nhìn thấy bèn từ từ đứng lên. Aime đã đóng cửa. Chỉ còn 3 người trong này. Stephanie đợi Yann lên tiếng trước để sẽ ngắt lời anh ta. Như vậy tốt hơn
- Tôi xin phu nhân thứ lỗi. Lúc đó tôi đã hành động điên rồ. Tôi...
- Thưa ông Kendelec, ông đừng nhắc lại chuyện đó. Tôi muốn chúng ta quên đi những ngày tháng ông đã sống trên đất Pháp. Bây giờ ông phải rời nước này ngay mà không cần chia tay với ai hết. Tôi không muốn chúng ta tranh cãi cho mất thời giờ. Cả 2 chúng ta đều biết người kia sẽ nói những gì rồi. Bây giờ tôi yêu cầu ông đi Bretagne rồi sang Anh. Tại London ông sẽ lên đường trở về đảo Nouvelle Caledonie. Ông sẽ viết mấy lá thư xin lỗi, gửi cho cụ Dytteville, cho 2 ông bà Resmont, cho tôi và cho chồng tôi để chúng tôi có thể đưa cho mọi người thấy. Đấy là những thủ tục đáng ngán, nhưng chúng ta vẫn phải làm, để t6on trọng lễ nghi, phong tục. Tôi sẽ viết thư cho ông gửi về chi nhánh tại Noumea. Đây là tiền đi đường của ông
Stephanie đứng lên, mở xắc lấy tiền đặt lên bàn
Yann nhìn số tiền, chưa biết có nên nhận hay không
- Cảm ơn phu nhân. Tôi nghĩ có lẽ đó là cách tốt nhất
- Ông cầm lấy. Chúng ta không có nhiều thời gian. Cần ra khỏi ngôi nhà này ngay
Yann lắc đầu, nói khẽ
- Người kia sẽ không cho chúng ta ra!
- Tôi sẽ thử nói nhẹ nhàng, nếu hắn không chịu nghe, chúng ta vẫn cứ đi... Cần phải như thế
Stephanie thản nhiên đến mức hoàn toàn bình thường. Nàng nói với tên quân cảnh là nàng muốn mời ông Kendelec đây đi ăn trưa ngoài phố
- Không được! - Tên quân cảnh lắc đầu kiên quyết
Stephanie lại thuyết phục, mới đầu còn nhẹ nhàng sau đó nàng quát tháo, giậm chân giận dữ. Nhưng tên quân cảnh vẫn 1 mực lắc đầu. Thê là đã chuẩn bị tình huống này từ trước, nàng mắng y thậm tệ, quắc mắc lên nhìn y. Thậm chí nàng túm cổ áo y đẩy mạnh. Đúng lúc ấy Aime và yann nhảy vào, quặt tay y, nhét giẻ vào miệng để y không kêu thét gì được nữa. Họ trói 2 chân, 2 tay y, nhét y vào 1 chiếc tủ rộng, vặn chìa khóa 2 vòng khóa lại
Buộc phải làm chuyện thô bạo, cả 3 hơi ngượng nghịu đi ra. Họ qua sân, thoát ra ngõ hẻm, không ai nói với ai 1 lời. Lúc Aime mở cửa xe để 2 người ngồi vào trong. Yann nhìn Aime bằng cặp mắt ngỏ ý để anh đánh xe còn Aime ngồi trong xe với bà chủ
Aime nhin Stephanie. Nàng gật đầu. Lúc xe chạy, Stephanie mỉm cười nói với Aime
- Tôi có cảm giác anh ta tránh mặt tôi
- Tôi lại cho rằng anh ta đã quyết định đi. Ngồi cạnh bà chủ anh ta sẽ khó tập trung tư tưởng. Lúc này ý nghĩ duy nhất của anh ta là sao cho kịp chuyến tàu
Đến ga, Yann lẳng lặng đứng xếp hàng mua vé, trong khi Aime và Stephanie mua 2 vé ra sân ga. Khi Yann quay ra, anh chăm chăm nhìn 2 chiếc vé đưa tiễn trong tay Stephanie, khẽ nói
- Phu nhân cho phép...
Anh đỡ lấy vé, quay lưng lại 2 người rồi đi vào sân ga
Stephanie định chạy theo, nhưng Aime níu cánh tay áo nàng lại
- Bà chủ để mặc anh ta. Như thế tốt hơn cho bà chủ
2 người chậm rãi quay ra, xuống bậc thềm nhà ga. Tới bậc cuối cùng Stephanie ngẩng đầu, nói khẽ
- Tôi không muốn nghĩ đến anh ta nữa. Thế là hết. Giờ tôi về nhà. Tôi phải gặp Rene
- Còn tôi, thưa bà chủ?
Stephanie nhìn anh 1 lúc rồi nói giọng kiên quyết, nét mặt vẫn bình thản
- Anh đi với tôi! Anh đợi Rene ra khỏi nhà hãy lẻn vào sân và lên phòng anh. Tôi không muốn để Rene nhìn thấy tôi về với anh, sẽ làm ông ấy nghĩ ngợi
Lúc ngồi trong xe, Stephanie không nói 1 lời. Nghĩ đến cuộc đối chất sắp tới, nàng chuẩn bị trước những câu, những lý lẽ đưa ra. Nàng thầm cười. Nụ cười của nàng lúc này nửa thiên thần nửa ma quỷ. Nàng bảo Aime đỗ xe cách nhà chừng 3 chục mét, bước ra, dặn anh
- Anh sẽ không phải đợi lâu đâu
Stephanie bước nhanh lên bậc thềm. Nàng hỏi bác gác cổng Anatole
- Ông chủ có nhà chứ?
- Trong phòng khách, thưa bà chủ
Stephanie mỉm cười thầm nghĩ "Sắp vào trận đấu nữa đây". Tuy vậy tim nàng vẫn đập nhanh. Nàng hồi hộp. Lúc bước vào phòng khách, nàng ra vẻ như thở hồng hộc
- Ôi, anh ngồi đây à? Cảm ơn anh chịu khó đợi em. Em về trễ quá, anh tha lỗi
- Cô đi đâu? Tại sao cô cho thằng Urbain về báo tôi rằng cô đến biệt thự Dytteville, trong khi cô không đến đó? - Rene giận dữ hỏi
Stephanie không buồn giấu giếm
- Em có việc cấp bách, anh thân yêu, cho nên em nhắn anh như vậy để anh khỏi nóng ruột
Stephanie nói rất dịu dàng, nàng bước đến gần chồn, lướt nhẹ cặp môi lên bờ môi anh rồi mõi mệt ngồi phịch xuống chiếc ghế bành gần đấy
- Tôi hỏi cô vừa đi đâu? Tôi có quyền được biết, Stephanie! Cô đi đâu về đấy?
- Ôi, em không còn nhớ gì nữa - Stephanie đưa tay lên trán, mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, như thể chưa nhận ra mình đang ở đâu - Em c?