Chương 9 NHỮNG VĂN BẢN VẪN CÒN LẠI
Ngoài sân có tiếng bánh xe song mã và tiếng Urbain đang quát 2 con ngựa đứng lại. Stephanie liếc nhìn đồng hồ trên tường. Vậy là Rene đã không bỏ phí thời gian. Nàng gác bút vào lọ mực, giấu lá thư viết dỡ xuống dưới tờ giấy thấm lớn trên bàn, đứng dậy chuyển sang ngồi ghế bành, để Rene nhìn thấy nàng, đinh ninh nàng vẫn ngồi nguyên như thế suốt trong lúc anh đi vắng
Stephanie tạo cho dáng điệu có vẻ mõi mệt, tỳ khuỷu tay lên tay ghế, nghiêng đầu, tựa má lên bàn tay, bàn tay kia đỡ cằm, mắt đờ đẫn mơ màng, bình thản chờ Rene vào. Nàng biết trước Rene cáu, sẽ làm ầm ĩ, qua tiếng cánh cửa anh đạp mở bên ngoài. Tiếng chân bước vang động tòa biệt thự. Tay nắm cánh cửa phòng khách xoay nửa vòng và Rene đẩy mạnh cửa bước vào, quát
- Chính cô! Cô với thằng Aime đã bố trí và tiến hành tất cả cái trò đó! Kẻ lạ mặt! Làm gì có kẻ lạ mặt nào vào đó đánh tháo cho thằng cha Caledonie ngu xuẩn ấy? Cô bắt tôi phải câm miệng, phải nhân lỗi với cấp trên, phải hối lộ cho những thằng cha ở cơ quan cảnh sát để chúng câm miệng đi. Phải cho tiền thằng cha quân cảnh để hắn không kiện tôi
- Tôi chẳng hiểu anh nói gì hết - Stephanie nói bằng giọng khiêu khích. Nàng bất cần gì bây giờ nữa
Rene uất quá, túm cánh tay vợ, giật nàng bật ra khỏi ghế bành, khiến nàng bị nhấc bổng len và rơi vào người anh. Stephanie bị bất ngờ không kịp định thần và nàng tưởng như đầu nàng sắp rời ra khỏi cổ. Cổ nàng đau nhói
Chưa thôi, Rene nắm chặt 2 vai nàng lắc rất mạnh, miệng quát tháo
- Tôi sẽ giết cô! Không phải bao giờ cô cũng thắng tôi đâu! Cô luôn luôn giễu cợt tôi, trêu gan tôi. Tôi sẽ trị cô và rồi cô thấy, tôi vẫn là ông chủ của cô!
Rene đã ghìm 2 chữ "ông chủ" ấy bao lâu nay, bây giờ do quá uất giận anh mới bật ra. Stephanie đã xúc phạm mạnh mẽ đến lòng kiêu hãnh của anh. Buông vợ ra, Rene liên tiếp tát nàng rồi đẩy 1 cái thật mạnh, Stephanie lại bật vào ghế bành. Nàng thấy 2 má đau rát và sờ lên, nàng thấy vẫn còn thấy những vết ngón tay của chồng hằn rõ
Vẫn bình thản như không, nàng lạnh lùng rút mấy chiếc cặp trên đầu, ngậm vào răng rồi từ từ quấn lại tóc. nàng vừa làm vừa nói khẽ
- Anh dùng những cử chỉ vũ phu ấy để làm gì? Để chứng tỏ anh là thằng đàn ông lực lưỡng hay sao? Hay để báo cho tôi biết Yann Kendelec đã biến mất? Tôi không dính dáng gì đến chuyện ấy. Tôi đến đó chỉ để lấy lại cỗ xe của tôi. Tôi kh6ong thích ngồi cái xe song mã bệ vệ của anh. Tôi không thích đến văn phòng phố Vivienne bằng cái xe sĩ quan cao cấp ấy. Chưa kể thằng cha Urbain đần độn ấy làm tôi xấu hổ với mọi người. Tôi phải chịu để hắn đánh xe cho tôi chỉ vì anh muốn thế. Nhưng tôi không thể tiếp tục chịu ngồi trong cái xe to tướng với thằng xà ích mặc quân phục như vậy
- Cô không thấy à, cô không tin à, là... - Rene cố trấn tĩnh
- Em thấy chứ. Em tin chứ. Em biết tất cả những điều gì anh muốn, Rene thân yêu. Nhưng càng nghĩ em càng thấy Kendelec biến đi mất là rất tốt cho em, cho 2 chúng ta. Anh định giữ anh ta lại lam gì? Chỉ phiền toái thêm chứ ích lợi gì đâu? Em thì lại nghĩ mấy kẻ lạ mặt đột nhập vào, đánh tháo cho Kendelec chính là tháo cho anh cái gai cắm dưới gan bàn chân. Chăng lẽ anh không nghĩ như vậy sao?
Mà đúng thế thật. Việc Kendelec biến mất khiến tất cả mọi người đều nhẹ nhõm. Yann là người trọng danh dự. Anh sẽ lên tàu trở về hòn đảo của anh. Rene hình như đã nhận ra sự nhẹ nhõm ấy. Stephanie chờ đợi 1 nét dịu đi trên mặt chồng. Mà đúng thế thật. Các nếp nhăn trên mặt Rene dần dần dịu xuống. Vẻ giận dữ cũng đã không còn. Tuy vẫn đứng bất động, nhưng thân thể Rene không đuỗn ra như trước mà đã chùng xuống. Chính lúc này, không hiểu sao Stephanie bỗng thấy sợ chồng nhất. Nàng có cảm giác nỗi giận dữ ban nãy đã được thay bằng nỗi uất giận lui vào br6n trong và sau đây Rene sẽ suy tính cách làm hại nàng, trả thù những hành đồng "nhục mạ anh" vừa rồi
1 nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt Rene. Anh ta giả vờ như thừa nhận lý vợ là đúng
- Cô nói có lý, Stephanie! Thôi được, để xem hậu quả của chuyện này thế nào? Tôi hy vọng mọi thứ sẽ ổn thỏa. Tha lỗi cho tôi lúc nãy đã thô bạo với cô, Stephanie. Tôi quá nóng, nhưng bây giờ nghĩ kỹ thì đúng là tôi phải cảm ơn cô. Đúng là thằng cha Yann Kendelec kia trốn đi làm tôi nhẹ được bao nhiêu. 1 lần nữa tôi cảm ơn cô, Stephanie
"Cảm ơn chuyện gì?" Nàng muốn hỏi nhưng lại ngập ngừng. Sự ngập ngừng khi đứng trước một vật hình dạng giống như cái bẫy. Cuối cùng, nàng nói
- Anh cảm ơn em về chuyện gì?
- Về chuyện cô đã thành thật. Bây giờ thì tôi tin rằng quả là cô thành thật muốn làm tôi vui lòng...
Rene ngừng lại giữa câu, bước đến, cúi xuống, nâng bàn tay vợ lên, đặt 1 cái hôn. Rồi anh quay gót, đi thẳng ra ngoài, không nói thêm câu nào nữa. Thi ra vậy! Stephanie thầm nghĩ. Anh ta coi mình là con mụ ngu đần. Anh ta có thể tùy tiện xỉ vả, đánh đập quát tháo rồi lại xin lỗi, lại hôn tay!
1 mình trong phòng khách, Stephanie từ từ đứng lên, bước đến trước tấm gương soi rất to. Nàng sửa sang la lại quần, đầu tóc. Nàng hỏi bóng nàng trong gương
- Anh ta còn có cớ gì để hành hạ ta nữa không? Chuyện ngoài sân ga hôm trước coi như không. Boris đã yên ổn về đến Saint Petersburg. Chuyện Yann hôm nay cũng lại xong. Anh ta nay mai sẽ về đảo và không bao giờ trở lại Paris nữa. Vậy Rene còn có cớ gì đưa ra để buộc tội mình nữa đây
Nhưng bóng người trong gương chỉ mấp máy môi lúc nàng hỏi, còn bây giờ, lúc nàng chờ câu trả lời thì cái bóng cũng chờ! Nghĩa là không trả lời gì hết. Stephanie ngắm cặp môi xinh đẹp và đầy quyến rũ, cặp môi đầy khêu gợi của nàng. Nàng tự mỉm cười với mình, lẩm bẩm
- Đúng, ta cần tình ái. Không có tình ái, ta tưởng như không được sống! Không, ta phải gặp lại Boris! Phải chung sống với chàng, người tình duy nhất của ta. Người tình vượt lên mọi người tình khác của ta từ trước đến nay
Soi vào gương, Stephanie thẩy chất "đàn bà" ở nàng lúc này phát triển đầy đủ nhất, quyến rũ nhất. 1 nhan sắc kiều diễm và thật sự khêu gợi, kích thích tình ái. Nhưng đột nhiên nỗi ám ảnh kia vẫn trở lại
- Rene còn cớ gì để làm hại ta không? Bởi ta biết Rene vẫn còn căm thù ta. Nhất định Rene sẽ trả thù. Nhưng trả thù bằng cách nào? Lấy thứ ì làm cớ để trả thù ta cho bỏ ghét?
Stephanie nghĩ mãi mà không tìm ra mình có chỗ hở nào để Rene có thể khoét vào đo bắt mình phải trả. "Không! Anh ta không còn viện ra cái gì được nữa! Không có cớ nào anh ta có thể viện ra được!" Nhưng suy nghĩ thế, nàng vẫn sờ sợ. Nhiều điều nguy hiểm đã xảy ra đúng lúc người trong cuộc ít ngờ nhất! Và nàng có linh cảm Rene sẽ có cách trả thù nàng. Ôi, chuyện này phải gặp Aime và hỏi ý kiến anh ấy mới được
Chỉ Aime hiểu rõ bản chất Rene nhất. Aime lại không ưa Rene
1 tiếng đồng hồ sau, Stephanie đã lên tầng 3, phòng chứa chăn nệm, nơi Noemie làm việc. Gặp Aime ở đây nàng không lo bị bắt gặp. Lại còn có Noemie bảo vệ nữa
- Aime - Nàng nói - Hôm ngoài sân ga, nếu tôi là Noemie và anh là Rene, thì anh sẽ xử sự ra sao?
Hình như Aime đã biết trước Stephanie sẽ đưa ra câu hỏi này, hoặc cũng có thể anh đã tự đề ra câu hỏi này, hoặc cũng có thể anh đã tự đề ra câu hỏi đó để đánh giá Rene và ước lượng tình hình. Anh đáp binh thản
- Tôi cũng làm như ông chủ. Tôi cũng muốn giữ vợ tôi, cũng không muốn vợ tôi bỏ tôi đi theo người đàn ông nào khác. Về đại thể, tôi tán thành cách xử sự của ông chủ...
- Về đại thể? - Stephanie ngạc nhiên - Anh nói về đại thể nghĩa là sao? Tôi chưa hiểu
- Về đại thể là từ bà chủ vẫn thường dùng khi đánh giá 1 bất động sản. Tốt về đại thể chưa hẳn là tốt toàn vẹn
- Ôi, anh nói vào việc đi - Stephanie sốt ruột nói
- Cuộc hôn nhân giữa bà chủ và ông Guinchamp là chính thức và không thể phá hủy cả về mặt hành chính dân sự, cả về mặt đạo đức, cả về mặt gia đình. Nhưng 2 người không hợp tính, đụng chuyện gì cũng xung khắc. Tôi nghĩ tình hình như vậy mọi huống đều có thể xảy ra. Thái độ ông chủ hôm trước ở sân ga, về đại thể tôi chấp nhận, nhưng về chi tiết, hoặc đúng hơn, về cách tiến hành, tôi không tán thành. Đúng, về chi tiết
Cách nói của Aime luôn làm Stephanie phát bực. Nàng cau mặt
- Cụ thể là chi tiết gì?
- Cách tiến hành của ông Guinchamp không xứng đáng với 1 người đàn ông dòng dõi quý tộc lại là nhân vật danh giá. Dù yêu đến mấy thì cũng không thể sử dụng biện pháp đe dọa. Biện pháp đó quá tầm thường và hạ thấp nhân phẩm con người
- Theo anh nghĩ, Rene còn có khả năng nào để dọa dẫm tôi nữa không? Bởi tôi nghĩ, chứng cứ về Boris, anh ấy không thể đưa vì có hại ngay cho anh ấy. Chứng cứ về Yann cũng không còn
- Nhưng, những văn bản thì vẫn còn, thưa bà chủ
Câu nói của Aime làm Stephanie giật mình. Nàng vô cùng hoảng hốt. Aime nói đúng. Rất có thể các văn bản vẫn còn. Chẳng hạn báo cáo của bộ phận điều tra về những ngày giờ nàng lui tới ngôi nhà phố Brune. Văn bản về việc Boris ra đi. Về phát súng. Người ta vẫn còn lưu lại những văn bản, những bản sao. Rất có thể có và không có. Nàng nhìn Aime bằng đôi mắt vừa lo lắng vừa hồ nghi
Aime nói tiếp
- Vẫn còn lại những văn bản nào đó. Những chứng cứ trên giấy tờ - Anh khẳng định - Những văn bản, chứng cứ trên giấy tờ như thế, các luật gia, luật sư, các mõ tòa, các thư ký văn phòng thường giữ lại hàng chồng, xếp thành bao nhiêu hồ sơ dây. Chúng có thể sẽ được dùng đến mà có thể không được dùng đến. Nhưng chứng cứ nằm đó và đe dọa số phận của biết bao nhiêu người. Bởi chưa biết chừng 1 lúc nào đó người ta lôi chúng ra sử dụng, hoặc đem bán chúng...
Stephanie ngạc nhiên
- Bán?
- Đúng thế - Aime nói - 1 thí dụ, con gái của ngài Lucien Bonaparte, tức là em trai của Napoleon Đệ Nhất, tên là Loetitia Bonaparte Wyse đã bán cho Vua Napoleon Đệ Tam với giá 500.000 franc cộng với trợ cấp hàng năm 54.000 franc cho đến hết đơi, 1 văn bản rất nguy hiểm cho nhà vua. Văn bản này do Hoàng đế Napoleon Bonaparte, em thứ 3 của Napoleon Đệ Nhất viết, khẳng định đứa con thứ 3 của ông, sau này lên ngôi và mạo danh tên Napoleon, không phải con Ngài. Vua Napoleon Đệ Tam phải mua lại văn bản đó với giá cao như vậy để hủy đi việc ông ta không mang dòng máu Bonaparte
- Làm sao anh biết được chuyện đó? - Stephanie sững sốt hỏi
- Tôi còn có thể nói thêm với bà chủ rằng chính ông Joseph - Maiẻ Pietri, giám đốc cảnh sát Paris cho đến ngày xảy ra vụ ám sát Orsini mà bà chủ chắc còn nhớ, chính ông ta làm trung gian trong vụ mua bán văn bản lén lút kia
Stephanie ngỡ ngàng, nói
- Nhưng đấy là chuyện khác hẳn
- Bà chủ tưởng thế. Trong hồ sơ của các nhân viên luật pháp kia có hàng vạn hàng triệu văn bản chứng thực sinh đẻ, giá thú, ngoại tình, thủ tiêu vân vân và vân vân. Những văn bản họ giữ kín để khi nào cần mới thò ra và khi đó 1 mảnh giấy với vài chữ viết trên trở thành vật vô giá! Những văn bản đó là vũ khí vô cùng sắc bén, có thể lật đổ 1 triều đại, đưa 1 nhân vật đầy uy quyền lên giá treo cổ...
- Và anh tin rằng Rene...
- Tôi tin rằng ông Guinchamp có thứ gì đó đại loại như vậy và ông không cất ở đây, trong cái nhà này
Câu quả quyết của Aime làm Stephanie sởn gai ốc. Rõ ràng Aime đã lục soát khắp cái nhà này để tìm ra những văn bản xác nhận những lần Stephanie đến ngôi nhà phố Brune lén lút gặp Boris. Những văn bản đó chắc chắn Rene cất giữ ở nơi nào tuyệt đối bí mất và an toàn để khi nào cần thiết mới đem sử dụng
- Vậy ta phải làm thế nào bây giờ? - Stephanie lo lắng hỏi
- Chẳng có cách nào khác là bà chủ vẫn đối xử thật tế nhị khôn khéo để ông chủ không nghi ngờ gì hết... trong thời gian này
2 người im lặng 1 lúc rất lâu rồi Stephanie từ từ đứng dậy, điềm tĩnh nhìn Aime. Nàng đăm chiêu chậm rãi nói như tự nhắc thêm bản thân:
- Trong thời gian này!
Tối hôm đó Rene thấy Stephanie điềm tĩnh nhưng hơi ủ dột, mặc dù vẫn với nụ cười trên môi. Trong lúc ăn bữa tối, chốc chốc nàng lại sờ ra sau gáy, như để xem có còn đau không. Cử chỉ của nàng nhẹ nhàng và kín đáo nhưng cuối cùng Rene vẫn thấy
- Cô làm sao thế, Stephanie?
- Chắc đêm ngủ em nằm không đúng tư thế nên hơi bị ngoẹo cổ. Bây giờ mỗi lần cựa lại thấy đau. Hơi 1 chút thôi, anh đừng quan tâm
Stephanie nói dối trắng trợn, mắt nhìn thẳng vào Rene cốt để chồng nhớ lại vụ đẩy nàng lúc chiều. Nàng thấy mắt chồng hơi ướt và dịu hẳn xuống. Rene liếc nhìn vai nàng, qua cổ nàng rồi lảng nhìn sang chỗ khác. Rõ ràng Rene ân hận về thái độ thô bạo của anh lúc chiều. Thái độ cố quên đi của Stephanie làm anh cảm động. Bản thân Rene cũng cố tránh không nhắc đến chuyện đó
Tuy không nói toạc ra lời nhận lỗi, nhưng Rene chuộc lại lỗi đó bằng cách chìu chuộng vợ hơn hẳn lúc trước. Stephanie thấy rõ điều này lúc lên phòng đi ngủ. Khi đi ngang qua trước cửa phòng mình, Rene dịu dàn nhìn nàng rồi nói
- Đêm nay em muốn ngủ riêng không? Nếu như cổ vẫn còn đau...
Nàng nhoẻn 1 nụ cười cực kỳ âu yếm, nói
- Ôi, tha lỗi cho em đã làm anh phải lo lắng về 1 chuyện nhỏ nhặt đến như thế, Rene thân yêu...
Cặp mắt nàng tình tứ nhìn chồng rồi đi vào phòng. Rene nằm bên cạnh vợ, sát vào thân thể nàng để hưởng hơi ấm đồng thời nắm bàn tay nàng để tỏ tình âu yếm. Bàn tay kia Rene sờ lên gáy nàng, thì thầm hỏi
- Đây phải không?
Stephanie nép vào người chồng
- Vâng - Nàng thì thào đáp - Ôi, anh đừng hỏi nữa. Em ngủ đây
Đêm hôm ấy Rene không nỡ bắt nàng chìu mình
Sáng hôm sau, Stephanie nói giọng thản nhiên, như không phải là xin phép chồng
- Nếu hôm nay ông già Dytteville vẫn chưa đến văn phòng làm việc, em sẽ đến biệt thự Dytteville thăm cụ và ăn bữa trưa ở đó, anh ạ
- Tất nhiên rồi, em yêu
- Anh không phiền lòng thật chứ?
- Hoàn toàn không. Mà anh có cấm em sang thăm 2 cụ và các con em bên ấy đâu?
Lúc ra thềm, họ thấy cỗ xe của Stephanie đã được đóng ngựa đang chờ ngoài sân
Aime đã đưa cỗ xe đó từ phố Brune về đây là do tự ý hay do Rene ra lệnh? Như có sự thỏa thuận ngầm, 2 vợ chồng đều không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào. Chỉ Urbain nói 1 câu dớ dẩn
- Bẩm Bà Đại tá, tôi xin hầu Bà Đại tá! Cỗ xe này nhẹ nhõm hơn. 1 ngựa lại dễ tìm chỗ đỗ
- Mi đưa phu nhân Guinchamp đi đâu hoàn toàn theo lệnh phu nhân và câm cái miệng mi đi - Rene bực dọc gắt
Nói xong anh lịch sự mở cửa xe để Stephanie ngồi vào. Nàng mỉm cười nhìn chồng, âu yếm nói
- Em đi nhé, anh yêu
Nụ cười yêu mến và phục tùng!
Trong 10 ngày sau đó 2 vợ chồng sống có vẻ hạnh phúc. Rene tỏ ra hết sức yêu chìu vợ và Stephanie cũng vậy. Nàng rất ít gặp Aime, mỗi ngày chỉ gặp nhanh vài phút trong gian nhà kho chứa chăn nệm và bao giờ cũng có Noemie canh gác. Cả Stephanie và Aime đều có nhu cầu nhìn thấy mặt nhau, nghe tiếng nói của nhau để yên tâm rằng họ không thay đổi. Anh vẫn tuyệt đối tận tụy với Stephanie và nàng không ngừng chuẩn bị ngấm ngầm cho sự trả thù
1 vấn đề đặt ra giữa họ: làm thế nào đẩy Rene vào hành động ngoại tình và làm thế nào để "công chứng" sự việc đó
Stephanie thầm nghĩ "Đấy là việc của mình, việc đàn bà. Mình phải tự lo lấy"
Tối ngày thứ 8, đúng lúc không có 1 điềm báo là sắp xảy ra sự cố gì thì Stephanie đang tươi cười vui vẻ bỗng nhiên mặt tái nhợt, ngã vào tay Rene, liền sau đó nàng gần như ngất lịm
Rene hốt hoảng, kêu lên
- Em làm sao thế, Stephanie? Em thấy sao?
Anh đỡ tấm thân mềm oặt của vợ, thương xót. Nàng ú ớ nói giọng thều thào, khiến Rene phải áp tai vào sát môi nàng mới nghe thấy
- Em không biết... Em thấy đau nhói... ở tim... Ôi, khó chịu quá... anh gọi Noemie mau cho em... mau lên...
Vừa nói xong, Stephanie nôn thốc nôn tháo. Rene vỗi vã bế vợ đặt lên giường, chạy đi tìm khăn bông rồi vội vã kéo dây chuông gọi người hầu. Tiếng chân Noemie hấp tấp chạy lên cầu thang
3 phút sau, biệt thự Guinchamp náo động. Mấy đứa bé gái Juliette, Catherine và Diane nghe tiếng cha gọi to, hốt hoảng gõ cửa phòng mẹ chạy vào xem có chuyện gì. Chị vú cũng bế bé Rene vào. Đang đêm thức giấc, chú bé ngái ngủ khóc ầm lên. Trong phòng, sau khi sai bác gì Anatole sắc nước lá điền ma, Noemie đỡ bà chủ trên tay. Stephanie gần như bất tỉnh, đầu ngoẹo oặt sang 1 bên
Rene ngồi bên, cầm tay vợ hoang mang đến cực độ. Anh ta chốc chốc lại gọi
- Stephanie! Em nói đi, em thấy trong người thế nào?
Toàn thân Stephanie co giật mạnh, như người lên cơn co giật. Nàng cố gắng mãi mới nôn ra được đôi chút, sau đó thở hổn hển khó nhọc như thiếu dưỡng khí
Rene đứng lên, lo lắng hỏi
- Tôi phải đi đón bác sĩ
Stephanie 1 tay nắm chặt tay chồng, quằ quại như thể đang say sóng nằm trên tấm mảng lênh đênh giữa biển. Lát sau nàng vẫn còn trong trạng thái như thế thì bác sĩ Tallemant đến. Ông sờ mạch nàng, vén mi mắt lên nhìn xem lưỡi lúc này dầy, nặng và phủ 1 lớp nước bọt trắng đục
- Gan! - Bác sĩ tuyên bố - Không còn hồ nghi gì nữa. Gan! Phu nhân đã ăn gì đặc biệt trong bữa tối?
- Cũng những thứ như tôi ăn
- Thế bữa trưa?
- Tôi không biết. Trưa nay vợ tôi ăn ở nhà phu nhân Resmont, cũng là bệnh nhân của bác sĩ đấy. Hình như chỉ ăn nhẹ. Uống trà và ăn bánh ngọt. Tôi, khéo ăn phải thứ bánh độc rồi
- Ông Guinchamp! Ông cho người sang hỏi phu nhân Resmont xem 2 bà có ăn thứ bánh nào mua ngoài hàng không và mua ở hiệu nào. Bởi tôi thấy hiện tượng này rất lạ. Phu nhân nhà ta sức khỏe xưa nay rất tốt, hầu như không đau ốm bao giờ, vậy mà đột nhiên bị ngộ độc, nặng thế này. Bây giờ hãy tạm thế này. Phu nhân phải hoàn toàn nghỉ ngơi. Chế độ ăn uống phải hết sức nghiêm ngặt. Liên tục chườm nước nóng cho phu nhân
Bác sĩ Tallemant quay sang Noemie
- Chườm nóng là rất tốt đấy, đối với những rối loạn tiêu hóa như thế này. Phải thay liên tục. Hơi nguội 1 chút là phải thay nước khác ngay
Stephanie rên rỉ
- Tôi khát quá! Cho tôi ít nước!...
- Vâng, được thôi - Bác sĩ nói - Phu nhân uống nước trà pha thật loãng. GIá có nước ra luộc thì tốt nhất. Nhưng nửa đêm thế này thì khó. Nhưng từ mia, cho phu nhân uống nước rau luộc. Đúng ra là nước ninh rau
Noemie định đứng lên thì thấy Aime đứng chờ ngoài cửa. Chị ra hiệu cho chồng xuống bếp. Lát sau, khi Aime bưng khay lên trong khi viên bác sĩ ba hoa đã về, Rene thì đang đọc toa đơn thuốc
Aime chỉ nói đơn giản
- Xin mời bà chủ
Stephanie quay đầu sang Aime. Chỉ qua cặp mắt nàng, Aime đã đoán được mật hiệu "Cảm ơn về trà. Anh đừng lo lắng gì hết" Liền sau đó, Stephanie lại lịm đi, tiếp tục cơn mê mệt. Noemie đếm 20 giọt thuốc có chất a phiến vào 1 cốc nước trà loãng, giúp bà chủ uống. Sau đó chị qua sang ông chủ
- Mời ông chủ nghỉ đi, khuya lắm rồi
- Tôi muốn ngồi bên cạnh phu nhân, lỡ phu nhân cần gì...
- Tôi ở đây là đủ. Nếu có gì lạ, tôi xin sang thưa với ông chủ
Rene chần chừ, nhưng thấy Stephanie đã nằm tương đối lặng lẽ, anh bèn quay đi. Sáng hôm sau lúc Rene bước vào phòng Stephanie, Noemie chạy ra đón
- Thưa ông chủ, bà chủ đêm qua ngủ được yên ổn, không co giật nữa. Chắc là nhờ những giọt thuốc có a phiến. Ông chủ nhìn kìa bà chủ xem chừng đã đỡ nhiều. Da mặt đã hơi hồng trở lại
Rene thở dài
- Ôi, cũng mong cho phu nhân qua khỏi. Chị nhớ đưa đơn thuốc cho Anatole đi mua
-Thưa ông chủ, chồng tôi đi rồi. Bây giờ dưới nhà bếp đang ninh rau lấy nước cho bà chủ uống
Rene gật đầu. Sau khi chàng đi làm, Aime đem thuốc về. Anh vào và khẽ hỏi vợ
- Ông chủ đâu?
Noemie xua tay ý nói đi rồi. Chị sang phòng tắm, để chồng ngồi nói chuyện riêng với bà chủ. Stephanie thầm thì
- Hôm qua tôi nuốt hơi quá liều - Nàng mỉm cười láu lỉnh nhìn Aime. Tuy nhiên dáng vẻ vẫn còn mệt vì nàng đã nuốt quá nhiều. Đố anh biết cái gì
- Xà phòng! - Aime nói giọng quả quyết
Đúng là Stephanie đã nuốt xà phòng. Hồi nàng phục vụ ngoài mặt trận Crimee, nàng đã biết nhiều trường hợp binh sĩ nuốt xà phòng để tạo ra những triệu chứng ghê gớm, kiếm cách thoát khỏi chiến đấu ngoài chiến trường. Những triệu chứng ấy, 1 số bác sĩ khó chẩn đoán nổi. Tuy nhiên về sau, 1 số bác sĩ nắm được cái mẹo đó của binh lính nhưng họ lờ đi
Làn này giả ốm, Stephanie đã áp dụng mẹo đó. Nàng nuốt xà phòng. Và viên bác sĩ gà mờ Tallemant khôn biết gì, dám quy là ngộ độc vào gan!
- Nhưng bà chủ làm thế làm gì? - Aime khẽ hỏi
- Ôi, sao anh ngốc thế? Không biết tôi làm thế nhằm mục đích gì à? Thôi, lúc này tôi còn mệt. Hôm khác tôi sẽ nói với anh sau. Bây giờ anh hãy lấy cho tôi ít... bạc hà
Stephanie đã uống quá liều xà phòng cho nên rất mệt. Nàng cần ngay ít bạc hà để rửa dạ dày bị đọng xà phòng đang làm nàng cồn cào. Khi nào tình trạng ngộ độc xà phòng dịu đi, nàng sẽ lại nuốt tiếp xà phòng nữa, nhưng lần này sẽ phải thận trọng hơn. Chỉ vài mẫu rất nhỏ đủ để da mặt nàng tái nhợt và nàn hoa mắt không đứng vững
Stephanie cần ốm để có cớ về nghỉ ở quê nhà Vendee ít lâu. Nàng sẽ rời khỏi Paris và để lại "cặp mắt" ở đây. Nói cho đúng ra là cặp mắt của Aime
Stephanie sẽ không bao giờ ngủ với Rene nữa. Kết thúc! Kết thúc hẳn. Nàng sẽ lại tìm Boris. Tất nhiên nàng không thể chung sống công khai với chàng vì Boris đã lập gia đình, nhưng họ sẽ ngao du với nhau khắp nơi trên trái đất: từng thời gian dài ở Kiev, Petersburg và Paris cũng như đến Đức, Italia và nhiều nơi khác nữa
Stephanie tính giữ lại ngôi nhà phố Brune, nơi 2 người đã hưởng bao nhiêu ngày hạnh phúc tuyệt vời. Nàng mơ màng đến hạnh phúc, đến tình yêu. Giữa lúc đó Aime quay vào đem theo bạc hà. Anh đặt khay có cốc nước bạc hà lên bàn. Noemie lại sang phòng tắm
Aime đưa nàng cốc nước bạc hà. Uống xong, Stephanie cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nhưng nàng biết sẽ còn phải dùng biện pháp xà phòng thêm vài lần nữa mới đóng trọn vai "ốm nặng". Đành chịu khổ vậy thôi, để đạt được mục đích
Chiều hôm ấy bác sĩ Tallamant lại đến xem bệnh cho nàng
- Lưỡi phu nhân vẫn còn vàng lắm và sắc thái rất yếu. Bây giờ thì tôi khẳng định là gan. Phu nhân cần dưỡng bệnh ở nơi nào đó. Chẳng hạn vùng nước khoáng Vichy. Đúng rồi, phu nhân cần phải điều trị và tĩnh dưỡng vài tháng, cho đến khi nào bình phục
Vài ngày sau Stephanie lại làm 1 liều xà phòng nữa và sức khỏe nàng lại sa sút khủng khiếp. Da mặt tái nhợt, lưỡi vàng khè (nàng đã cố kiếm được ít rơm nhai nhuộm cho lưỡi có màu vàng) và chóng mặt không ngồi dậy nổi. Rene và tất cả mọi người rất lo lắng. Nàng nôn mửa liên tiếp. Lẽ ra Tallemant phải mời 1 đồng nghiệp nào đến để khám thêm cho nàng, nhưng ông bác sĩ này quá ương bướng, 1 mực đây là gan, không phải hồ nghi gì nữa. Và ông khẳng định "phu nhân phải đi nghỉ ít lâu" tại vùng nước khoáng Vichy hoặc lên núi, ra biển, về thôn quê... Bất cứ đâu có không khí trong lành và cách xa thành phố Paris đông đúc
Bây giờ Stephanie đã được thu xếp để sống theo chế độ bệnh nhân. Các người thân của nàng: bà Francoise, Amelie, các con cái nàng thương đến thăm hỏi và theo dõi bệnh tình Stephanie
1 hôm Aime bước vào, cố làm ra vẻ thản nhiên, nhưng Stephanie thấy ngay anh đang xúc động. Anh khẽ nói với vợ:
- Em ra hành lang trông chừng hộ anh
Noemie chạy ra, khép cửa phòng. Aime bước đến gần giường bệnh, nói nhỏ
- Bà chủ có tin mừng
Stephanie quay lại ngạc nhiên
- Tin gì?
- Lúc nãy 1 người đàn ông xán đến tôi lúc ở ngòai phố. Ông ta bảo đã nhìn thấy tôi đánh xe cho bà chủ thời gian Hoàng thân còn ở Paris...
Vừa nghe thấy 2 chữ "hoàng thân", Stephanie vội vã giật chiếc phong bì trên tay Aime, luống cuống bóc ra xem. Đúng là nét chữ Boris. Tim nàng đập dồn dập. Tai nàng không nghe lời cắt nghĩa của Aime nữa
- Ông ta bảo ông ta rình đón bà chủ đã 3 hôm nay rồi ở ngoài cửa văn phòng phố Vivienne, nhưng không thấy bà chủ đến. Cuối cùng, không biết làm cách nào khác, ông ta quyết định hỏi tôi, bởi ông ta biết tôi là xà ích của bà chủ. Ông ta đã nhìn thấy tôi đưa bà chủ đến phố Brune. Tôi bảo bà chủ ốm. Ông ta bèn đưa tôi lá thư này, được gửi đến sứ quán Nga tại Paris từ 3 ngày trước...
Stephanie đọc thư, chốc chốc lại đưa bàn tay lên chùi dòng nước mắt trào ra, rồi mới đọc tiếp được. Aime rất hiểu. Anh để yên cho nàng đọc. Stephanie đã đọc xong. Nàng gấp lá thư, thẫn người suy nghĩ
- Tôi phải viết thư cho ông ấy ngay - Nàng thì thầm. Lời lẽ trong lá thư này là lời lẽ của 1 người mất trí. Ông ta điên rồi. Nhắc đi nhắc lại mãi cái câu "Anh sẽ sang đó và giết hắn!" Ông ấy năn ni3to6i cho ông ấy giết Rene để tôi đỡ khổ
Aime vội nói
- Bà chủ đừng vội. Hiện chúng ta chưa chủ động được tình thế. Bà chủ đừng ngồi dậy và cầm bút lúc này. Ông Guinchamp sắp về bây giờ. Để chiều, khi ông chủ đã đi làm
- Không, tôi phải viết cho Hoàng thân ngay. Lỡ không nhận được thư tôi trả lời, ông ấy cứ lao sang đây thì rắc rối to. Vả lại tâm trạng ông ấy đang như thế này, tôi phải an ủi và đem lại lạc quan cho ông ấy
Aime đỡ lá thư trong tay nàng
- Bà chủ cho phép tôi giữ lá thư này. Kẻo người ta tìm thấy nó trong người bà chủ sẽ rất phiền
Anh gấp lá thư, cho vào phong bì rồi nhết vào túi
- Aime! Anh thừa biết tôi yêu ông Hoàng thân biết chừng nào và ông ấy cũng yêu tôi biết bao - Giọng Stephanie nghẹn lại - Lá thư này làm tôi rất lo. Tính ông ấy sôi nổi và liều lĩnh. Tôi rất sợ, Aime. Phải báo cho ông ấy biết ngay để ông ấy kiên nhẫn ở lại bên Nga chờ tôi ít ngày. Để chúng ta, tôi với anh hoàn thành âm mưu này
- Bà chủ yên tâm. Chưa nhận được thư phúc đáp của bà chủ, ông Hoàng thân chưa sang đây đâu. Nhưng tôi nhận thấy từ lúc nhận được thư Hoàng thân, má bà chủ hồng lên kìa. Bác sĩ sắp đến khám lại. Bà chủ hãy cẩn thận. Tôi nghĩ bà chủ nên chuẩn bị 1 đợt "tái phát" nữa ngay bây giờ
- Ôi! - Stephanie ngạc nhiên - Tôi đinh nhinh phải vài ba ngày nữa ông bác sĩ mới đến
- Hôm nay ông ta hẹn đến, thưa bà chủ. Nhân đây tôi cũng kể với bà chủ 1 chuyện. Hôm qua, tôi đứng trên đầu cầu thang nghe lỏm thấy câu chuyện trao đổi giữa ông chủ và bác sĩ. Ông chủ rất lo lắng và đề nghị bác sĩ chiều nay đến khám lại, kiểm tra xem chẩn đoán như vậy đã chính xác chưa. Họ hẹn nhau là bác sĩ sẽ đến lúc ông chủ có nhà, tức là 5 giờ chiều
- Ôi - Stephanie kêu lên - Nếu vậy thì ngay chiều nay tôi phải viết thư trả lời ông Hoàng thân. Chính việc ấy càng động viên tôi tỉnh táo đối phó với họ khi họ đến
- Khoan - Aime vẫn giọng điềm tĩnh nói tiếp - Tôi xin nhắc thêm với bà chủ, ông Guinchamp là sĩ quan tình báo quân sự, bà chủ không dễ mà lừa được đâu. Cũng hôm qua, tôi nghe thấy ông chủ bàn với bác sĩ, lộ ra 1 ý là ông chủ nghi đấy không phải là bệnh thật mà rất có thể bà chủ đóng kịch!
- Căn cứ vào đâu ông ta nghĩ thế? - Stephanie hoảng hốt nói - Căn cứ vào đâu?
- Tôi thấy ông chủ nói với bác sĩ là sau cơn bệnh hôm trước, đến nay đã thấy bà chủ có vẻ dễ chịu hơn nhiều. Má lại hồng lên không tái nhợt như hôm trước...
- Tôi được - Stephanie vội nói - Như vậy viên bác sĩ này lờ mờ là rất tốt. Ông ta chỉ nhìn triệu chứng bên ngoài mà không khám kỹ bên trong. Chính ông ta càng lờ mờ đại khái bao nhiêu, ông ta càng giúp tôi đánh tan mọi hồ nghi của Rene bấy nhiêu. Viết xong thư cho Hoàng thân,tôi nuốt thêm vài mảnh xà phòng nữa và thế là sẽ làm vị bác sĩ gà mờ kia hốt hoảng lên. Và chồng tôi cũng sẽ không nghi ngờ gì được nữa. Dù sao Rene cũng không phải thầy thuốc và đâu dám tự ý nhận định
Stephanie mở chiếc hộp nhỏ giấu dưới gối, lấy ra 1 miếng xà phòng nhỏ và bẻ nó
- Lần này tôi chỉ nuốt 1/3 so với lần trước là đủ. Lần trước, chưa có kinh nghiệm, tôi nuốt quá nhiều khiến tôi cũng hơi hoảng chứ không cứ gì người bên ngoài. Được cái may là do đấy lần na2yto6i nuốt ít thôi, nhưng vẫn biết cách giả vờ đúng như lần trước - Nàng nói và mỉm cười nhìn Aime
Aime nhìn Stephanie, khâm phục lòng quyết tâm sắc đá của nàng, nhất định đến với người yêu, bằng mọi giá
- Nếu bà chủ định viết thư cho Hoàng thân, bà chủ có cần đọc lại lá thư kia không?
- Không. Tôi thuộc lòng rồi. Vả lại tôi muốn viết 1 lá thư lời lẽ điềm tĩnh để trấn an ông ấy. Lúc nào cần đọc lại tôi sẽ bảo anh sau
Stephanie ngồi trên giường viết. Nàng cố dùng lời lẽ điềm tĩnh, phân tích cho Boris thấy không thể manh động. Cần phải tiến hành điềm tĩnh và hợp lý. Nàng cho Boris biết sơ qua kế hoạch của nàng để chàng yên tâm. Nàng cho Boris biết kế hoạch nàng đang tiến hành còn có ưu điểm khác là Rene khôn dám đòi ngủ với vợ nữa. Nàng cũng báo tin cho Boris biết công ty Dytteville đang dàn xếp với vài công ty ở Đức và Ba Lan. Rất có thể nàng sẽ sang đó và nhân dịp phóng thẳng sang Nga gặp chàng
Cuối thư, Stephanie dặn Boris gửi thư cho nàng thì đề ngoài bì thư cho ông Aime Becave. Như thế vừa nhanh đến nơi vừa an toàn
Lúc Rene vào phòng thăm vợ, chàng thấy vẻ mặt nàng tươi tỉnh. Chàng chúc mừng nàng đã tiến triển tốt và tỏ ý hy vọng chẳng bao lâu nữa nàng bình phục, 2 vợ chồng lại sinh hoạt như xưa
Rene vừa ra ngoài, Stephanie gọi Aime đưa lá thư viết cho Boris rồi lấy xà phòng ra chuẩn bị
5 giờ chiều Rene dẫn bác sĩ Tallemant vào phòng Stephanie. Nàng ngồi trong ghế bành, tươi cười chào chồng và khách
- Xin lỗi bác sĩ và anh yêu quý. Tôi rất xấu hổ do đau ốm mà mặt mũi, đầu tóc không được hẳn hoi. Xin 2 người ra ngoài cho vài phút để tôi chải lại đầu 1 chút
Rene kéo bác sĩ ra. Cửa vừa đóng, Stephanie lập tức nuốt mảnh xà phòng nàng đã chuẩn bị: 1/3 so với lần trước. Nàng chải vội tóc đõ bù rối, nói hơi to"
- Xin mời vào!
Rene và bác sĩ vào, thấy Stephanie dáng tươi tỉnh ngồi trong ghế bành
- Phu nhân thấy trong người thế nào? - Vị bác sĩ hỏi
- Thưa bác sĩ, tôi thấy hình như tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh
- Tốt lắm, nhưng chúng ta không nên chủ quan, chưa nên vội mừng. Bởi gan là bộ phận hết sức tinh vi và tráo trở. Nó lại dở chứng lúc nào không biết đấy. Dù sao tôi hy vọng là tôi đã chẩn đoán đúng và đơn thuốc tôi ghi cho phu nhân đã có kết quả tốt
Ông ta ngồi xuống, xem mạch Stephanie
- Mạch tốt
Đúng lúc đó Stephanie thấy lợm giọng, mặt nàng đột nhiên tái nhợt và nàng nôn thốc nôn tháo. Mắt nàng hoa lên và mọi thứ xung quanh quay cuồng. Nàng ngoẹo đầu sang 1 bên, gục xuống, mắt mệt mõi nhắm lại
- Stephanie! Stephanie! - Rene hoảng hốt kêu lên
Anh vội vã đỡ vợ, miệng hét
- Noemie! Chị đem khăn bông vào đây, mau!
Rene và ông bác sĩ khiêng Stephanie đặt lên giường. Noemie chạy vào, lo lắng nhìn bà chủ rồi lấy khăn bông lau chỗ nôn mửa vừa rồi của nàng
Stephanie lại thấy cảm giác say sóng khủng khiếp. Nàng thấy mình đang trên chiếc mảng nhỏ bập bềnh giữa biển khơi. Lại 1 cơn nôn ọe nữa. Lần này chỉ toàn mật xanh mật vàng. Miệng nàng đắng ngắt. Nàng gần như mê đi, 1 ý nghĩ lướt nhanh trong óc nàng. "Liều này cũng hơi quá mức!"
Và nàng lịm đi, không biết gì nữa