← Quay lại trang sách

Chương 10 VĂN BẢN CHỨNG THỰC

Stephanie nói giọng mệt mõi và trìu mến

- Rene, em nghĩ nên về phòng của em nằm thì tiện hơn

- Em nằm bên này thấy có gì bất tiện?

- Không. Ở đây hoàn toàn tốt. Nhưng vì em tưởng chỉ cảm nhẹ nên em mới ở lại phòng này của anh, là của chung 2 vợ chồng. Nhưng bây giờ, anh thấy đấy, bệnh tình cu3a em có vẻ trầm trọng, chưa biết bao giờ mới bình phục, cho nên...

Rene ngắt lời vợ

- Ôi, em đừng nên nghĩ như thế

Rene bước đến bên ghế bành, nơi Stephanie đang ngồi co quắp, ủ rủ. Chàng sửa lại chiếc gối cho vợ được thoải mái hơn

- Cảm ơn anh yêu - Stephanie âu yếm nhìn chồng, nói

Rene cầm tay vợ

- Stephanie, anh thấy cần nói thật với em. Hôm qua anh đã trao đổi rất kỹ với bác sĩ Tallemant. Ông ta nghi không phải em chỉ bị gan

Stephanie lộ vẻ hoảng hốt, mắt đã rơm rớm

- Ôi, anh bảo sao, Rene? Em lại còn đau gì nữa?

- Tallemant cho rằng khôn phải chỉ gan bị tổn thương mà toàn bộ hệ thống tiêu hóa đều có vấn đề. Tóm lại, ông ta đề nghị mời 1 chuyên gia có uy tín lớn về đường ruột đến khám thêm cho em. Cho nên anh phải báo trước để em đừng sợ hãi gì hết nếu thấy vị chuyên gia ấy đến đây khám cho em

Stephanie thật sự lo lắng! Nguy to rồi! Vị bác sĩ chuyên gia về đường ruột kia liệu có phát hiện ra âm mưu của nàng không? Ông ta sẽ khám theo kiểu nào? Có tiến hành các xét nghiệm, có đưa nàng đến bệnh viện và có đem nàng ra làm bài học giảng cho các học trò không?

Lỡ ông ta tìm ra nguyên nhân thật thì sao? Nhưng Stephanie tự trấn an. Vậy là mình đã chơi với lửa. Không thể rút lui được nữa. Đành phải ứng phó thôi. Đâm lao thì phải theo lao, mình sẽ tùy cơ ứng biến. Nhất định phải đè bẹp ông ta, bằng bất cứ giá nào, bằng bất cứ biện pháp nào

- Ôi, tốt quá. Đúng rồi, em nghĩ tìm đến tìm 1 bác sĩ nào đó thật giỏi. Rene, em rất mong sớm bình phục - Nàng nói, và bàn tay yếu ớt của nàng nắm tay chồng ý van nài

Rene cúi xuống hôn lên trán vợ

- Em đừng quá lo, em yêu!

"Quá lo" - Vậy ra nàng đã đủ nghị lực để Rene khoông nhận thấy sự hoang mang của nàng, Stephaie nghĩ đến việc Boris seẽ sang đây, thách đấu với Rene, chuyện thành to và số phận cuộc đời nàng sẽ chuyển sang 1 bước ngoặt mới. Liệu nàng có phải xa chàng không? Rồi cuối cùng là cái chết. Đầu óc nghĩ miên man, nước mắt nàng trào ra, chảy xuống gò má

- Stephanie, em đừng sợ. Em hãy dũng cảm chịu đựng. Rồi em sẽ bình phục và vợ chồng mình lại hạnh phúc - Rene lo lắng nói

- Vâng, em xin theo lời anh. Em sẽ cố can đảm - Nàng yếu ớt nói và nhắm mắt lại

Stephanie chuẩn bị tinh thần đón đợi 1 thử thách mới. Lát sau, bác sĩ Tallemant đến, dẫn theo 1 người đàn ông mà Tallemant giới thiệu là giáo sư Bernad Despardieu, 1 chuyên gia danh tiếng về chuyên khoa tiêu hóa. Lời giới thiệu của Tallemant đầy khâm phục

Despardieu trạc 40 tuổi, trắng trẻo, tròn trĩnh, trông khá đẹp trai và đầy tự tin. Stephanie có cảm tưởng ông ta là loại người gặp nhiều thuận lợi trong nghề nghiệp, sớm nổi danh. Để trấn an bệnh nhân, Despardieu mỉm nụ cười phúc hậu và độ lượng với Stephanie. Nụ cười như muốn bảo nàng "Phu nhân hãy tin ở tôi. Tôi nhất định sẽ làm cho phu nhân lại khỏe mạnh như xưa!"

Cuộc khám bệnh chỉ mới bắt đầu, qua những câu Despardieu hỏi bệnh và đưa bàn tay sờ bệnh nhân, Stephanie đã thấy ngay ông ta là người thế nào. Bởi hoa2ntoan2 không cần thiết phải lướt bàn tay từ trên vai nàng qua bầu vú tròn trĩnh của nàng rồi mới xuống thấp để khám gan! Thằng cha lợi dụng! Nàng đã rơi vào 1 kẻ thèm gái!

- Vâng, lúc bác sĩ ấn mạnh, tôi thấy đau - Nàng thều thào đáp

Despardieu không ngạc nhiên. Ông ta lướt bàn tay xuống chỗ dạ dày, dừng lại 1 chút để hỏi nàng thấy cảm giác ra sao rồi lại lướt lên chỗ tim. Stephanie thấy rõ vị "chuyên gia về tiêu hóa" này rất quan tâm đến tim, mặc dù tim không liên quan gì đến tiêu hóa. Ông ta rất thích sờ bầu vú nàng

- Xin phu nhân cho phép...

Giọng ông ta lịch sự và như xấu hổ, rụt rẻ ngượng nghịu, nhưng bàn tay ông ta thì trái lại: sỗ sàng, trơ trẽn, không chút ngượng ngùng nào hết. Điển hình của sự mâu thuẫn giữa lời nói và việc làm

Để khỏi làm vị giáo sư mất tự nhiên, bác sĩ Tallemant kéo Rene ra ngoài, để mặc thầy thuốc và bệnh nhân trong phòng. Bây giờ thì Despardieu thoải mái tiến hành thăm dò thái độ của nàng. Cách ông ta đưa bàn tay, Stephanie thấy rõ ông ta khao khát thèm thuồng thân thể nàng

Despardieu đã áp tai vào nửa bên kia bầu vú bên trái của nàng, nghe rất lâu, trong khi bàn tay ông ta áp vào bên sườn nàng

- Xin phu nhân cho phép... - Ông ta thì thào khẽ

Bây giờ ông ta cởi khuy áo lót của nàng, đưa bàn tay lướt trực tiếp trên da thịt nàng. Hết áp tai vào mọi chỗ trên 2 bầu vú lại đáp xuống bụng trần của nàng. Stephanie thấy rõ hơi thở nóng hổi của vị giáo sư phả trên da thịt nàng

- Xin phu nhân đừng co cứng. Hãy buông thả, để thân thể mềm mại cho

"Quân khốn nạn!" - Nàng thầm nghĩ, tức tối - "Mi lợi dụng sờ mó ta"

Bây giờ vị giáo sư ngẩng đầu, mắt nhìn nàng. Rõ ràng ông ta hy vọng 1 sự đồng tình của người bệnh. Stephanie rất am hiểu tâm lý đàn ông và nàng đánh giá chính xác nỗi thèm thuồng trong cặp mắt họ khi nhìn nàng. Cặp mắt Despardieu mơ màng sau khi ngắm nghía và sờ mó nửa thân trên để trần của nàng. Vẻ bối rối hiện rất rõ trong cặp mắt dó, giống như mắt của người say rượu

Stephanie thầm nghĩ "Mi có thể chài những người phụ nữ khác theo kiểu sờ soạng, kích thích như vạy, nhưng với ta thì mi đừng hòng, tên khốn nạn kia!

Sau mấy chữ "Xin phu nhân cho phép!" tên giáo sư dâm đãng kia đã cởi áo quần nàng phía dưới. Gã áp 1 bàn tay lên da thịt nàng, tay kia gõ ngón "tốc tốc", áp tai sát để nghe khiến má gã chốc chốc lại đụng vào da thịt nàng. Gã gõ dần xuống thấp và thấy rõ gã chẳng cần biết chỗ ấy có cơ quan tiêu hóa nào không. Những chỗ gã quan tâm nhiều nhất là những chỗ có đường cong mềm mại nhất của phụ nữ

- Xin phu nhân cho phép...

Và bây giờ vị giáo sư đã áp tai lên đùi nàng

"Mi nghĩ đây là nhà thổ chăng?" - Stephanei giận dữ thầm nghĩ

15 phút dài dằng dặc trôi qua, gã giáo sư mới tiếc rẻ ngẩng đầu, thu 2 bàn tay trơ trễn lại. Stephanie lập tức kéo chăn che lên đến tận cổ và quắc mắc nhìn gã. Nhưng hình như gã không biết gì hết, mà còn đang khoan khoái về cuộc sờ soạng thoải mái vừa qua

- Không có gì đáng lo ngại đâu. 1 chút rối loạn trong hệ thống tiêu hóa. Hiện tượng thì dữ dội như thế nhưng thật ra chẳng có gì đáng nguy hiểm. Phu nhân chỉ cần dùng vài thứ thuốc và ăn uống theo chế độ hơi nghiêm ngặt 1 chút là sẽ bình phục ngay. Phu nhân có thuận lợi rất lớn là cơ thể nói chung của phu nhân rất tốt. Xin phép được nói...

Vị giáo sư cúi xuống nhìn nàng, cặp môi gã mọng lên. Gã nói tiếp

-... Rằng phu nhân có thân hình tuyệt vời của tuổi 20...

Gã mỉm cười dâm đãng nhìn nàng rồi quay ra nói với bác sĩ Tallemant và Rene lúc này vừa bước vào phòng

- Thưa đồng nghiệp Tallemant thân mến - Gã giáo sư nói - Ông chẩn đoán rất đầy đủ, tôi thấy không cần bổ sung gì thêm. Chi gan bị nhiễm độc, còn các cơ quan khác trong bộ máy tiêu hóa không làm sao hết. Tim tốt, phổi tốt, dạ dày bình thường, ruột bình thường... Bây giờ thì cần khôi phục lại chức năng gan là xong

Để 2 vị bác sĩ trao đổi riêng với nhau, Rene đến bên vợ, cầm tay nàng. Stephanie nhắm mắt, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay chồng, như đang buồn ngủ và sắp thiếp đi. Thật ra đâu phải thế. Nàng đang lắng nghe, cố nghe xem 2 bác sĩ đứng kia đang nói với nhau những gì. Loáng thoáng nàn nghe thấy mấy từ "bệnh viện", "xét nghiệm"...

Stephanie lo lắng thầm nghĩ "Không, ta nhất định không đi đâu hết"

Rene đã đứng lên, quay ra chỗ 2 thầy thuốc, Stephanie hé mắt nhìn, thầy Despardieu đang viết đơn thuốc, miệng lẩm bẩm gì đó. Stephanie vẫn đang suy nghĩ tiếp. Bỗng nàng nảy ra 1 ý. Nàng mở mắt

- Ông bác sĩ...

Tallemant quay đầu lai

- Xin lỗi... - Nàng nói

Tallemant hiểu là Stephanie muốn gặp ông giáo sư. Ông ta mỉm cười thông cảm quay sang Despardieu, nói

- Phu nhân muốn hỏi gì giáo sư

Vị giáo sư mời Rene và Tallemant chịu khó ra ngoài để ông ta xem bệnh nhân yêu cầu gì. Vẻ mặt Despardieu hí hửng, đinh ninh Stephanie đã mê ông ta và muốn bắt thân. Ông ta vồn vã bước nhanh đến bên nàng

- Phu nhân cần gì, thưa phu nhân thân mến?

Stephanie chìa tay, nắm bàn tay Despardieu, bóp rất chặt như muốn nghiền nát bàn tay gã, làm 1 công 2 việc. Nàng vừa muốn làm gã đau cho bõ tức nhưng đồng thời lại tỏ ra là nàng rất sợ bệnh tật. Nàng nói giọng hết sức lo lắng

- Ông bác sĩ! Tôi không dám thú nhận với chồng tôi, với các con tôi, nhưng tôi cam thấy bênh tình tôi rất nguy kịch, tôi e...

Despardieu an ủi

- Thưa phu nhân... - Nhưng gã ngừng lại, cảm thấy hình như chưa hiểu rõ ý Stephanie

- Tôi biết bệnh của tôi, điều tôi lo nhất và chưa dám nói với chồng tôi là những cơn buồn nôn, chóng mặt bao giờ cũng diễn ra vào buổi tối... lúc tôi sắp lên giường với chồng tôi. Hình như tôi rất sợ ân ái. Xin ông đừng nói lộ chuyện này ra cho chồng tôi biết. Tôi phải nói với bác sĩ bởi tôi rất đau khổ về chuyện đó

Thái độ của Despardieu đột nhiên trìu mến hẳn lên. Gã nhẹ nhàng nói

- Nghĩa là quan hệ tình dục với ông Guinchamp làm phu nhân đau?

- Vâng, đau đến mức tôi không chịu nổi

Despardieu đăm chiêu nhìn Stephanie. Gã suy nghĩ căng thẳng. Stephanie thấy thế, thầm nghĩ "Vậy là ta đánh trúng đích. Thằng cha này hí hửng hy vọng a sẽ với gã và sẽ thấy gã không hề làm đau chút nào. Gã sẽ có dịp chứng minh cho ta thấy gã có khả năng gây lại cho ta hào hứng làm tình"

- Đáng tiếc. Bởi phu nhân tuy đau ốm nhưng thân thể hoàn toàn ngon lành. Bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ rất sung sướng nếu được ân ái với phu nhân

"Vậy là đánh trúng tim gan gã" - Stephanie, thầm nghĩ

- Ông nói thế! Tôi bị bệnh đó cho nên rất sợ đàn ông

- Bệnh mà phu nhân vừa nói, tôi có thể dễ dàng chữa được. Chỉ cần phu nhân hoàn toàn phó thác cho tôi, tuyệt đối tin cậy tôi

Mắt Stephanie le lói niềm hy vọng

- Ông tin chắc ông chữa được?

- Chắc chắn - Despardieu mỉm cười nói - Bởi tôi xin nói với phu nhân thế này.. Rất hay xảy ra trường hợp rối loạn tiêu hóa có nguyên nhân sâu xa ở rối loạn thần kinh. Do quan hệ tình dục với ông nhà quá đau, nên bà sợ. Nỗi sợ ấy đến 1 độ nào đó sẽ tạo nên căng thẳng thần kinh và dẫn tới những triệu chứng rối loạn trong hệ thống tiêu hóa

- Vậy ông khuyên tôi phải làm thế nào? Uống thuo1c rối loạn thần kinh hay sao?

- Bệnh của phu nhân tôi có thể điều trị bằng biện pháp tâm lý. Mục đích là giải tỏa cho phu nhân tâm lý sợ gần đàn ông. Tôi hứa với phu nhân là tôi sẽ rất nhẹ nhàng và cuộc chữa trị cho phu nhân sẽ được tiến hành khiến phu nhân thấy hoàn toàn dễ chịu

- Cám ơn ông - Nàng đáp rất khẽ và tỏ vẻ hết sức cảm động

Sau lần khám bệnh này, Stephanie trở về phòng của nàng. Nhưng nàng phải cấm cung trong này gần 3 tuần lễ. 2 bác sĩ cấm nàng không được ra ngoài. Nhờ sự can thiệp của "giáo sư Despardieu" Stephanie không phải nuốt xà phòng nữa. Vả lại nàng cũng đã biết tác dụng của nó và bây giờ có thể tái hiện những triệu chứng đó không khó khăn gì

Noemie hàng ngày đem thuốc vào. Stephanie gần như không ăn gì. Biện pháp này khiến nàng lúc nào cũng đói cồn cào, nhưng nàng cố chịu đựng, để tạo cho nước da xanh lướt, thân thể gày gò, đúng y là người ốm nặng. Phải làm sao để việc đi dưỡng bệnh ở vùng quê trở thành cần thiết và khi đó sẽ không ai ngăn cản nàng trở về Vendee ít lâu

Stephanie rất khó chịu phải tiếp khách đến thăm. Bởi mỗi lần nàng đều phải giả vờ nhăn nhó, rên rỉ, kêu đau này đau nọ. Sự lo lắng của họ là có thật, nhưng Stephanie cảm tha61yt rong cặp mắt họ có 1 thoáng hồ nghi. Mỗi khi ai hỏi

- Thế nào rồi, Stephanie?

Nàng đều cúi mặt, nhìn đi chỗ khác, để khỏi nhìn thẳng vào mắt họ. Riêng đối với 2 đứa con trai sinh đôi Armand và Charles, nàng thấy khó ứng đối hơn. Cả 2 cậu đều lộ vẻ nghi ngờ mẹ. Hình như chúng đoán được mẹ giả vờ ốm, nhưng không hiểu mẹ chúng làm thế nhằm mục đích gì

Đóng kịch như thế này khiến Stephanie rất khó chịu. Nhưng nàng không có cách nào khác. Nàng phải thực hiện từng bước kế hoạch 5 bước, nói kiểu hình tượng là 5 màn của 1 vở kịch

Màn 1: Dùng xà phòng để tạo hoảng hốt cho Rene và mọi người. Màn này đã trình diễn xong

Màn 2: Nằm ốm. Màn nay đang trình diễn

Màn 3: Về nghỉ ở lâu đài trang ấp của nàng tại Vendee, tại đây nàng mới được hoàn toàn tự do. Nếu nghỉ ở Vinchy, Rene sẽ đến thăm luôn vì nơi đó quá gần Paris. Hơn nữa, đó lại là 1 an dưỡng đường có tổ chức chặt chẽ. Nàng chỉ hơi vi phạm 1 điều đó, bỏ 1 lần tắm nước khoáng hay 1 cốc nước theo quy định là lập tức được thông báo về Paris

Màn 4: Aime theo dõi Rene và khi thấy có khả năng bắt quả tang anh ta ngoại tình, lập tức báo nàng biết

Màn 5: Mở nút, trả thù xong và nàng dành lại được tự do

Stephanie vạch ra kế hoạch này theo bố cục kịch cổ điển 5 màn, nhưng nàng linh cảm thấy sẽ xảy ra 1 sự việc ngoài dự kiến, mang tính định mệnh. Duy có điều nàng chưa biết 3 màn cuối sẽ kéo dài bao lâu, trong khi Despardieu trắng trợn đe dọa nàng. Gã nói bóng gió rằng nếu nàng chịu trao thân cho gã thì nàng muốn gì cũng có: đơn thuốc bác sĩ yêu cầu nàng tĩnh dưỡng ở thôn quê và thời gian tịnh dưỡng muốn dài bao nhiêu cũng được

Ngay buổi thăm bệnh hôm sau, gã nói

- Phu nhân là người phụ nữ tuyệt vời, phu nhân không nên chịu đựng mãi tình trạng đau đớn này

- Đúng thế - Nàng nói - Tôi rất muốn chấm dứt nỗi đau đó

- 1 người đàn ông tế nhị, mới mẻ và giàu kinh nghiệm ân ái sẽ giúp phu nhân lấy lại hào hứng tình dục

- Nhưng trước tiên tôi cần khắc phục được nỗi ghê tởm tình dục chồng tôi đã tạo ra cho tôi

- Nhưng tôi không thể để phu nhân đi đâutĩnh dượng trong khi phu nhân vẫn trong tình trạng này, cả mặt tinh thần cũng như cơ thể. Phu nhân cần phải lấy lại niềm thích thú ân ái, khi đó bệnh của phu nhân mới có thể thuyên giảm. Khi đó việc đi tịnh dưỡng ở thôn quê mới có tác dụng tốt

3 lần Despardieu đến thăm bệnh sau đó không có mặt Rene và bác sĩ. Stephanie đã phải rơm rớm nước mắt nói

- Đểtôi đi tịnh dưỡng về... có lẽ tôi sẽ... xin ông hãy kiên nhẫn 1 chút

Nhưng Despardieu không chịu. Gã nói

- Vậy là phu nhân đánh giá tôi quá thấp

Tuy vậy Stephanie vẫn có cảm giác nàng dựa vào Despardieu là đúng. Đôi lúc nàng thấy gã quá cứng rắn, nhất định chưa buông tha nàng khi chưa được ngủ với nàng

Cuối cùng Stephanie đã tìm ra được cách. Hôm ấy Despardieu đến, cặp mắt hắn vẫn nhìn nàng thèm thuồng, thậm chí còn hơn những lần trước. Stephanie biết gã đã gần đến mức lăn xả vào chiếm đoạt nàng. Nàng bèn nói bằng giọng vừa dịu dàng, trìu mến, vừa hăm dọa

- Thưa giáo sư thân mến. Ông vừa là thầy thuốc chữa bệnh cho tôi, đồng thời cũng là bạn thân thiết của tôi. Tôi mong rằng lần này là lần cuối cùng ông từ chối đề nghị của tôi

- Lần cuối cùng? - Despardieu nói, nhìn nàng bằng cặp mắt láu lỉnh

- Vâng, đúng thế, lần cuối cùng, bởi lần sau ông sẽ không có dịp để từ chối tôi nữa...

Stephanie nhìn thẳng vào mắt Despardieu và gã cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, chờ đoạn tiếp theo. Nàng im lặng 1 lúc, tiếp tục nhìn gã bằng cặp mắt rầu rĩ mỉm cười lạnh lùngnoi1

-...Tôi đề nghị ông gửi biên lai tiền thù lao những lần khám bệnh vừa qua cho chồng tôi rồi nhận tiền và chấm dứt, đừng bao giờ đến đây nữa. Kèm theo số tiền đó, ông cũng nhận luôn những nhận xét của 2 vợ chồng đối với thái độ tận tình của ông trong thời gian qua...

Despardieu hốt hoảng. Vậy Stephanie hứa sse4 có những lời nhấn- Vậy ông khuyên tôi phải làm thế nào? Uống thuo1c rối loạn thần kinh hay sao?

- Bệnh của phu nhân tôi có thể điều trị bằng biện pháp tâm lý. Mục đích là giải tỏa cho phu nhân tâm lý sợ gần đàn ông. Tôi hứa với phu nhân là tôi sẽ rất nhẹ nhàng và cuộc chữa trị cho phu nhân sẽ được tiến hành khiến phu nhân thấy hoàn toàn dễ chịu

- Cám ơn ông - Nàng đáp rất khẽ và tỏ vẻ hết sức cảm động

Sau lần khám bệnh này, Stephanie trở về phòng của nàng. Nhưng nàng phải cấm cung trong này gần 3 tuần lễ. 2 bác sĩ cấm nàng không được ra ngoài. Nhờ sự can thiệp của "giáo sư Despardieu" Stephanie không phải nuốt xà phòng nữa. Vả lại nàng cũng đã biết tác dụng của nó và bây giờ có thể tái hiện những triệu chứng đó không khó khăn gì

Noemie hàng ngày đem thuốc vào. Stephanie gần như không ăn gì. Biện pháp này khiến nàng lúc nào cũng đói cồn cào, nhưng nàng cố chịu đựng, để tạo cho nước da xanh lướt, thân thể gày gò, đúng y là người ốm nặng. Phải làm sao để việc đi dưỡng bệnh ở vùng quê trở thành cần thiết và khi đó sẽ không ai ngăn cản nàng trở về Vendee ít lâu

Stephanie rất khó chịu phải tiếp khách đến thăm. Bởi mỗi lần nàng đều phải giả vờ nhăn nhó, rên rỉ, kêu đau này đau nọ. Sự lo lắng của họ là có thật, nhưng Stephanie cảm tha61yt rong cặp mắt họ có 1 thoáng hồ nghi. Mỗi khi ai hỏi

- Thế nào rồi, Stephanie?

Nàng đều cúi mặt, nhìn đi chỗ khác, để khỏi nhìn thẳng vào mắt họ. Riêng đối với 2 đứa con trai sinh đôi Armand và Charles, nàng thấy khó ứng đối hơn. Cả 2 cậu đều lộ vẻ nghi ngờ mẹ. Hình như chúng đoán được mẹ giả vờ ốm, nhưng không hiểu mẹ chúng làm thế nhằm mục đích gì

Đóng kịch như thế này khiến Stephanie rất khó chịu. Nhưng nàng không có cách nào khác. Nàng phải thực hiện từng bước kế hoạch 5 bước, nói kiểu hình tượng là 5 màn của 1 vở kịch

Màn 1: Dùng xà phòng để tạo hoảng hốt cho Rene và mọi người. Màn này đã trình diễn xong

Màn 2: Nằm ốm. Màn nay đang trình diễn

Màn 3: Về nghỉ ở lâu đài trang ấp của nàng tại Vendee, tại đây nàng mới được hoàn toàn tự do. Nếu nghỉ ở Vinchy, Rene sẽ đến thăm luôn vì nơi đó quá gần Paris. Hơn nữa, đó lại là 1 an dưỡng đường có tổ chức chặt chẽ. Nàng chỉ hơi vi phạm 1 điều đó, bỏ 1 lần tắm nước khoáng hay 1 cốc nước theo quy định là lập tức được thông báo về Paris

Màn 4: Aime theo dõi Rene và khi thấy có khả năng bắt quả tang anh ta ngoại tình, lập tức báo nàng biết

Màn 5: Mở nút, trả thù xong và nàng dành lại được tự do

Stephanie vạch ra kế hoạch này theo bố cục kịch cổ điển 5 màn, nhưng nàng linh cảm thấy sẽ xảy ra 1 sự việc ngoài dự kiến, mang tính định mệnh. Duy có điều nàng chưa biết 3 màn cuối sẽ kéo dài bao lâu, trong khi Despardieu trắng trợn đe dọa nàng. Gã nói bóng gió rằng nếu nàng chịu trao thân cho gã thì nàng muốn gì cũng có: đơn thuốc bác sĩ yêu cầu nàng tĩnh dưỡng ở thôn quê và thời gian tịnh dưỡng muốn dài bao nhiêu cũng được

Ngay buổi thăm bệnh hôm sau, gã nói

- Phu nhân là người phụ nữ tuyệt vời, phu nhân không nên chịu đựng mãi tình trạng đau đớn này

- Đúng thế - Nàng nói - Tôi rất muốn chấm dứt nỗi đau đó

- 1 người đàn ông tế nhị, mới mẻ và giàu kinh nghiệm ân ái sẽ giúp phu nhân lấy lại hào hứng tình dục

- Nhưng trước tiên tôi cần khắc phục được nỗi ghê tởm tình dục chồng tôi đã tạo ra cho tôi

- Nhưng tôi không thể để phu nhân đi đâutĩnh dượng trong khi phu nhân vẫn trong tình trạng này, cả mặt tinh thần cũng như cơ thể. Phu nhân cần phải lấy lại niềm thích thú ân ái, khi đó bệnh của phu nhân mới có thể thuyên giảm. Khi đó việc đi tịnh dưỡng ở thôn quê mới có tác dụng tốt

3 lần Despardieu đến thăm bệnh sau đó không có mặt Rene và bác sĩ. Stephanie đã phải rơm rớm nước mắt nói

- Đểtôi đi tịnh dưỡng về... có lẽ tôi sẽ... xin ông hãy kiên nhẫn 1 chút

Nhưng Despardieu không chịu. Gã nói

- Vậy là phu nhân đánh giá tôi quá thấp

Tuy vậy Stephanie vẫn có cảm giác nàng dựa vào Despardieu là đúng. Đôi lúc nàng thấy gã quá cứng rắn, nhất định chưa buông tha nàng khi chưa được ngủ với nàng

Cuối cùng Stephanie đã tìm ra được cách. Hôm ấy Despardieu đến, cặp mắt hắn vẫn nhìn nàng thèm thuồng, thậm chí còn hơn những lần trước. Stephanie biết gã đã gần đến mức lăn xả vào chiếm đoạt nàng. Nàng bèn nói bằng giọng vừa dịu dàng, trìu mến, vừa hăm dọa

- Thưa giáo sư thân mến. Ông vừa là thầy thuốc chữa bệnh cho tôi, đồng thời cũng là bạn thân thiết của tôi. Tôi mong rằng lần này là lần cuối cùng ông từ chối đề nghị của tôi

- Lần cuối cùng? - Despardieu nói, nhìn nàng bằng cặp mắt láu lỉnh

- Vâng, đúng thế, lần cuối cùng, bởi lần sau ông sẽ không có dịp để từ chối tôi nữa...

Stephanie nhìn thẳng vào mắt Despardieu và gã cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, chờ đoạn tiếp theo. Nàng im lặng 1 lúc, tiếp tục nhìn gã bằng cặp mắt rầu rĩ mỉm cười lạnh lùng nói

-...Tôi đề nghị ông gửi biên lai tiền thù lao những lần khám bệnh vừa qua cho chồng tôi rồi nhận tiền và chấm dứt, đừng bao giờ đến đây nữa. Kèm theo số tiền đó, ông cũng nhận luôn những nhận xét của 2 vợ chồng đối với thái độ tận tình của ông trong thời gian qua...

Despardieu hốt hoảng. Vậy Stephanie hứa sẽ có những lời nhận xét ưu ái nhưng đồng thời cũng tống cổ gã, không nhận gã tiếp tục chữa bệnh nữa. Mặt Despardieu tái nhợt, môi gã run run. Liền sau đó mặt gã đỏ bừng giận dữ

- Tôi mong phu nhân rút lại lời đề nghị trên

Câu nói của Despardieu rõ ràng là thành thật. Gã không muốn buông con mồi xin đẹp mà gã tin sẽ đến lúc gã có thể ngủ được với nàng

- Tôi đâu muốn thế. Chuyện đó hoàn toàn do ông. Tôi xin nói thật với ông. Ông không chịu cho tôi về nông thôn tịnh dưỡng mà đòi tôi phải lấy lại niềm hứng thú tình dục trước, nhưng tôi đã quyết định, sau đây 8 ngày tôi sẽ về nông thôn, bất kể nông thôn nào. Rất có thể là quê tôi. Khi đó, trước chuyện đã rồi, chồng tôi có thể nổi cáu tôi cũng mặc. Nhưng tôi tin ông không nỡ thế. Ông sẽ bênh tôi. Vậy là chống lại sự phản đối của ông Guinchamp, tôi có 1 số người ủng hộ. Ông là 1, ngoài ông ra còn có phu nhân Amelie Resont, phu nhân Dytteille, mẹ chồng tôi. Và tôi tin rằng khí hậu cũng như phong cảnh nơi chôn nhau cắt rốn tôi đã quen thuộc từ thời thơ ấu sẽ giúp tôi chóng ổn định thần kinh. Ông nghĩ sao, thưa giáo sư thân mến?

- Tôi xin phép hỏi phu nhân 1 câu. Xưa nay phu nhân vẫn có tính quyết đoán như vậy sao?

Stephanie mỉm cười

- Đúng thế, xưa nay bao giờ tôi cũng làm mọi việc theo ý riêng. Người khác ủng hộ thì tôi biết ơn, không ủng hộ thì tôi cũng mặc. Chính vì vậy mà tôi giữ được vẻ trẻ trung. Chính ông đã nhận xét tôi có cơ thể của 1 phụ nữ 20 đấy thôi?

Despardieu buồn bãn ói

- Phu nhân chế giễu tôi. Phu nhân không tin tôi

- Ông lầm rồi. Tôi tin ông mù quáng là đằng khác. Sau khi đi nghỉ ở thôn quê về, tôi sẽ đến thăm ông để bày tỏ lòng mến mộ của tôi đối với ông. Tôi tin rằng lúc đó tôi đã ổn định và sẽ có vẻ người dễ trông hơn... Đúng vậy không? Và ông sẽ tiếp tục là người bạn đáng yêu...

Despardieu ngắt lời

- Và ích lợi nữa

Stephanie cười khúc khích, như thể nàng đang ký vào bản giao kèo

- Thời nay hiếm có tình bạn chân chính. Khi có được 1 người bạn như thế, ta nên bám lấy và củng cố thêm

Mặt Despardieu rạng rỡ. Vậy là Stephanie đã làm 1 công việc tài tình: biến 1 người đang sắp sửa thành kẻ thù trở thành đồng minh. Cặp mắt Despardieu trở nên mơ màng. Gã nói giọng buồn rầu

- Phu nhân là người phụ nữ ai đã gặp 1 lần thì khó thể quên được. Tôi... tôi muốn mãi mãi được phu nhân coi tôi là người bạn chân thành và mong điều tốt cho phu nhân

- Ôi, tôi vô cùng biết ơn. Giáo sư đã thông cảm và quan tâm đến tôi

Nói xong câu đó Stephanie bỗng giật mình. Phải chăng nàng đang đi vào bước đi nguy hiểm. Liệu sau này có xảy ra hậu quả nào tai hại không? Dù so nàng cũng chưa hứa hẹn điều gì cụ thể với gã giáo sư đa tình này

"Mình sẽ phải nằm bẹp ở đây trong bao lâu?" Stephanie thầm nghĩ lúc bước ra khỏi cỗ xe đưa nàng đến trước cổng tòa lâu đài. Aime cùng đi với nàng và làm nhiệm vụ liên lạc. Hàng tuần anh về Paris lấy các hồ sơ đem đến Vendee cho bà chủ. Việc này không hề làm gia đình Dytteville và Rene nghi ngờ gì

Nhưng họ không biết, kể cả Noemie, là mỗi lần Aime ở Paris 4 ngày liền trong 1 khách sạn kín đáo. Đến ngày thứ 5 anh ta mới tới văn phòng công ty lấy những hồ sơ 2 con trai của Stephanie đã chuẩn bị, rồi về ngủ 1 đêm tại biệt thự Guinchamp và sáng sớm hôm sau ra tàu để về Vendee

Ngày thứ 6 về đến Vendee, đưa hồ sơ cho Stephanie xong, Aime lại đi ngay và ngày thứ 7 anh đã có mặt ở Paris, nghỉ trong khách sạn chỉ riêng anh biết, trong khi mọi người đều đinh ninh anh đang có mặt ở Vendee. Theo cách đó, Rene dần dần tin chắc rằng Aime chỉ đến Paris vào các ngày thư 6 và thứ 7 rồi lại đi ngay

"Những ngày khác ông ta hoàn toàn yên tâm" theo cách Aime thầm nghĩ. Anh chưa bao giờ ưa Renee, nhưng vẫn tìm cách thông cảm với ông chủ. Phải mãi đến hôm ở ga Phương Bắc và sau việc Rene thô bạo buộc Stephanie phải đưa chìa khóa ngôi nhà phố Brune, bắt nàng phải quỳ gối van nài, Aime mới nghĩ đến chuyện trả thù cho Stephanie và giải thoát nàng ra khỏi sự cầm tù của Rene

Ngay hôm đến lâu đài Vendee, biết ở đây sẽ buồn Stephanie đã đề ra co bản thân 1 loạt nhiệm vụ bắt buộc, để không có ảo tưởng mọi việc sẽ nhanh chóng trót lọt. Tất cả các buổi sáng nàng đi dạo rất lâu cho thấm mệt, đêm ngủ cho ngon. Để chọn chặng đường đi dạo, Stephanie xem tấm bản đồ quân sự của cha nàng xưa kia đã đóng khung và treo trên tường trong phòng giấy. Buổi chiều nào Stephanie cũng đi thăm hỏi các gia đình quen biết trong vùng, các tá điền, trò chuyện với họ. Tối nàng đi ngủ sớm vì đèn dầu ở nông thôn rất là mù

Stephanie ghét công việc kim chỉ, thêu thùa hay may vá, nàng cũng ghét cả việc đan lát. Đọc sách chưa bao giờ là cái thú của nàng. Chỉ thỉnh thoảng nàng lật trang 1 cuốn sách nghe đồn nổi tiến, bán chạy. Tuy nhiên ngay những khi đó, Stephanie cũng không tìm thấy trong sách điều gì lý thú

Stephanie cố tạo niềm vui trong việc thăm nom lâu đài và trang ấp. Nhưng nàng thấy không có gì để làm, bởi bác qua3nly1 Gautron điều hành cong việc trang ấp rất chu đáo. Chăn nuôi và trồng trọt đều suôn sẻ, không có gì khiến nàng phải can thiệp vào. Con trai ôn ta tên là Eugene tính cũng cần cù giống cha, khiến công việc của trang ấp càng trôi chảy mỹ mãn. Con gái ông Gautron tên là Elise, lấy chồng cách đây không lâu, hiện đang sống ở Tifauges. Còn cậu thứ 3 tên là Julien, năm nay 14 tuổi, hiện đang học trường trung học

Con trai Aime tên là Joseph sống ở đây với ông bà nội năm nay lên 10, rất thích tham gia việc đẵn cây. Chú bé có vóc lực lưỡng giống bố, cầm cây rìu trông như người lớn, và mỗi nhát bổ của chú mạnh mẽ không khác gì thợ rừng. Chú rất giống Aime, nhưng cặp mắt không đàng hoàng được như bố mà lúc nào cũng lim dim. Stephanie có cảm giác chú bé nhìn nàng thèm thuồng. Cặp mắt ấy phần nào giống mắt Noemie, mẹ chú hơn...

Tuy vậy chú bé Joseph ấy đối xử với Stephanie rất tận tụy. Bất kể nàng nhờ việc gì chú cũng xăm xắn làm rất tích cực và chu đáo. Nàng mến chú bé như con cháu và thầm cười, nghĩ chắc chú bé thích kiểu sắc đẹp của nàng và mơ ước sau này lấy được người phụ nữ cũng đẹp như bà chủ lâu đài

Với bà con tá điền cũng như con cái họ, Stephanie cố gắng xóa nhòa ranh giới "chủ tá điền". Công việc đó nàng không ngờ khó khăn đến thế. Các tá điền đã quen với ý nghĩ họ là loại người hèn kém. Họ luôn nhìn chủ bằng cặp mắt hoài nghi, đồng thời họ lại rất nhiều tự ái. Thấy nàng thân mật, họ thường nghi ngại, chưa biết bà chủ "mưu đồ gì". Tuy nhiên Stephanie không ngã lòng. Và với sự cố gắng đồng thời thông cảm, sau 1 tuần lễ đầu tiên nàng đã tạo được không khí cởi mở với các gia đình tá điền trong trang ấp

Đôi khi Stephanie có cảm giác mình sống ở đây chưa biết đến bao giờ, có thể là rất lâu. Và những cố gắng theo hướng như vậy vô cùng cần thiết. Trong việc này nàng có chỗ dựa hoàn toàn đáng tin cậy là Suzanne, vợ bác quản lý Gautron. Suzanne ngày xưa là cô hầu cho mẹ nàng và, sau khi cha nàng qua đời, bác đã chăm sóc giúp đỡ Stephanie. CHo nên bác ta và con trai của bác là Eugenie yêu quý nàng đặc biệt. Khi thấy Stephanie muốn gần gũi với các tá điền 2 người này đã tích cực giảng giải cho các gia đình tá điền biết bà chủ của họ không giống bà chủ ở các lâu đài và trang ấp khác, không đài các, kiêu ngạo và thâm độc như họ

Hôm Stephanie hỏi ý kiến Suzanne xem nàng có nên ăn mặc giản dị hơn không, Suzanne đã phản đối kịch liệt. Bác ta bảo "bà chủ" rằng vấn đề không phải ở áo quần sang trọng giàu có mà tấm lòng chân thành, phúc hậu. Hôm đó Stephanie bắt gặp ở người phụ nữ chất phác kia niềm tự hào thấy bà chủ của bác ta sang trọng, quý phái

8 ngày sau, Aime đi chuyến Paris đầu tiên trở về lâu đài. Anh đã thuê phòng ở 1 khách sạn kín đáo và tổ chức mạng lưới theo dõi Rene. Anh đem về đây lá thư của Boris do sứ quá Nga chuyển đến

Aime kể với Stephanie

- Tối nào ông chủ cũng đi vắng và đều đến nhà những người bạn mà bà chủ và tôi đều biết. Noemie kể rằng ông Guinchamp chỉ vắng mặt có 1 bữa trưa và 2 bữa tối, thì 1 bữa tối là ăn ở nhà phu nhân Resmont. Như vậy có nghĩa là chưa có gì đặc biệt

Anh nói thêm tình hình gia đình nàng

- 2 cậu Armand và Charles căn dặn tôi phải thưa với bà chủ là 2 cậu rất nhớ mẹ. 2 cậu làm việc như tù khổ sai và cố gắng thông minh, sáng suốt như bà chu. Công việc ở công ty Dytteville chạy đều, tiếp tục phát triển. 2 cậu nhờ tôi chuyển lời 2 cậu rất biết ơn bà chủ. Nhờ mẹ mà 2 cậu được như ngày hôm nay. Nhưng 2 cậu cũng mong bà chủ sớm trở về Paris

Stephanie nói để che lấp nỗi xúc động

- Ôi, 2 con trai tôi nói như sách vậy!"

- Nghe 2 cậu nói tôi cũng phải xúc động nữa là bà chủ!

Aime biết rất rõ Stephanie nói vừa rồi chỉ là để ngăn ngăn dòng nước mắt trào ra. Anh biết nàng đặc biệt yêu quý 2 cậu con trai sinh đôi đầu lòng và 2 cậu ấy cũng rất quy mẹ, gần như "mê" mẹ

Aime kể tiếp

- Cậu Maurice thì ngỏ ý với tôi là cậu thích đi con đường của cha cậu ngày xưa

- Có lần nó nói với tôi chuyện đó, nhưng nó không dám nói nhiều bởi biết tôi không thích nghề chiến trận. Nhưng nó càng lớn tôi thấy nó càng giống cha nó. Cả hình dáng bên ngoài lẫn tính tình bên trong. Cũng phải thôi, cha nào con ấy...

- Cậu Maurice không chỉ giống cha mà giống cả mẹ - Aime nói

Stephanie mỉm cười

- Tôi đã tính giúp nó điều kiện thuận lợi để nó được làm theo ý nó. Nhưng trước hết nó phải học văn hóa cho tốt đã

Nàng nhớ đến Andre Bỏudeilles, người chồng chung sống với nàng quá ngắ, mối tình bắt đầu từ chiến trường Italy và kết thúc bằng cái chết thảm thương của chàng trong phái đoàn Pháp sang thương lượng bên châu Mỹ

Aime im lặng 1 lúc. Anh biết Stephanie đang nhớ lại kỷ niệm xưa về người chồng thứ 2 của nàng, những kỷ niệm về chuyến đến lâu đài Versailles làm thượng khách của vua Napoleon Đệ Tam. Lát sau, khi thấy Stephanie nhìn mình chờ đợi. Aime mới tiếp tục kể chuyện gia đình Stephanie. Anh kết thúc bằng câu chuyện về cô bé Valentine và cậu tiểu Rene. Valentine băn khoăn rất nhiều về những áo quần của mẹ mang về nông thôn, còn cậu bé Rene thì suốt ngày khóc đòi mẹ

Stephanie thở dài, cảm động nói

- Thằng bé quý tôi như ngày xưa mẹ nó quý tôi. Và nó cũng tin cậy vào tôi như mẹ nó ngày xưa

Bé Rene là con của Agnes với Rene. Sau khi Agnes qua đời, stephanie trông nom nuôi nấng đứa trẻ và nhiều lúc nàng quên mất nó không phải là con nàng

Aime đã kể xong mọi chuyện ở Paris. 2 người nhìn nhau. Lúc này họ đang ngồi tại lâu đài Vendee và cả 2 nhớ lại bao nhiêu kỷ niệm thời trẻ, khi Charles, anh nàng, còn sống và bộ 3 họ lúc nào cũng bên nhau. 2 người nhìn nhau bằng cặp mắt của đôi tình nhân, bởi tuy không bao giờ nói ra nhưn cà đều biết trong thâm tâm họ yêu nhau. Lát sau Stephanie như sực tỉnh. Nàng đứng dậy, bước ra ngồi ở bàn giấy. Aime cũng nhận thấy nên đi ra. Anh đứng dậy, lặng lẽ bước ra ngoài

Stephanie ngồi lại 1 mình trong gian phòng, trái tim trĩu nặng. Những chuyện Aime vừa kể khiến nàng bồi hồi xúc động. Nàng miên man nghĩ đến Agnes và đứa con của chị. Mặc dù nàng coi bé Rene như con, nhưng nàng cảm nhận cậu bé sống hơi không bình thường. Đôi khi nàng nhận thấy bé Rene dường như tủi thân. Nàng thầm nghĩ kỳ này về Paris, nàng sẽ phải quan tâm đến cậu bé hơn nữa. Nghĩ đến đó nàng đập mạnh tay xuống bàn

Đó là sự bộc lộ 1 quyết tâm. Stephanie suy nghĩ và thấy lẽ ra nên để bé Rene sống bên biệt thự Dytteville hơn là sống bên biệt thự Guinchamp cùng với mấy đứa con gái hỗn hào Catherine, Juliette và Diane. Đặc biệt con bé Diane sao giống bố đến thế. Đúng là 100% dòng máu Guinchamp. Tuy là con nàng nhưng nó không giống mẹ chút nào mà giống hệt bà nội nó, bà Christine de Guinchamp cũng điệu bộ, kênh kiệu và khinh người như vậy. 100% máu Guinchamp chứ không mang 1 chút máu nào của dòng họ Boisnaudouin bên ngoại

Stephanie tự nhận, quả là nàng chưa thật quan tâm đến Diane lắm. Kỳ này trở về Paris, nàng sẽ gần gụi con hơn. Tuy nhiên ý nghĩ về cậu bé Rene vẫn cứ ám ảnh và Stephanie phải cầm lá thư của Boris lên để thôi không suy nghĩ về đứa bé nữ

Stephanie đọc lá thư này và đọc không chỉ 1 lần

Boris tin rằng Stephanie chưa thể thuyết phục được chồng như ý nàng muốn, tức là điều cả chàng cũng muốn, nên chàng tỏ ra kiên nhẫn và biết điều. Boris cũng chưa biết kế hoạch Stephanie đang tiến hành nên chàng khuyên nhủ nàng đủ thú. Chủ yếu Boris khuyên Stephanie đừng làm điều gì mạnh có thể hỏng việc. Rằng sớm muộn chàng và nàng sẽ đạt được hạnh phúc êm đềm sống bên nhau...

Từ bao năm nay 2 vợ chồng Boris chỉ gặp nhau trong những lúc phải sóng đôi ra trước bàn dân thiên hạ: những ngày lễ, sinh nhật, tiệc tùng, nghi thức, tang lễ, v.v... Những lúc đó Hoàng thân Boris và Quận chúa Natasa đúng là 1 cặp hạnh phúc tuyệt vời. Ngoài những dịp đó, Boris đều sống bên vua Alexandre II, còn Natasa thì về Kiev. Tâm trạng bồn chồn, buồn bã, Quận chúa vợ chàng chỉ ở đâu vài ngày đã chán, lại đi ngao du nơi khác, hè thì bằng song mã, đông thì bằng xe trượt tuyết. Bà ta đi đâu kéo theo cả 1 đoàn tùy tùng vài chục người

Cuộc sống của Boris và Natasa không giống chút nào với cuộc sống của nàng và Rene, nhất là với tình trạng của Stephanie ngày hôm nay. Rene yêu nàng và chứng tỏ điều đó rõ ràng, nhưng tình yêu của chàng ích kỷ, mang tính sở hữu, không phải trên cơ sở hiểu biết yêu thương lẫn nhau

"Cô thuộc về tôi, tôi canh giữ cô và sẽ còn canh giữ" Rene luôn luôn nói như vậy. Bên cạnh còn thêm mối quan hệ xác thịt hoàn toàn ăn ý giữa Boris vá Stephanie. Chính Boris đã nói ra miệng "Anh không gần gũi với phụ nữ nào được như với em"

Yên tâm là bây giờ Boris đã bình tĩnh, không sốt ruột. Stephanie viết thư cho chàng, báo tin nàng hơi mệt và về nghỉ ngơi tịnh dưỡng ở trang ấp của nàng. Stephanie viết kín 3 trang giấy, kể cho người tình thấy nàng ở đây hết sức dễ chịu và chuyến đi nghỉ này sẽ tạo cho cuộc sống chung với chồng nàng sau này 1 không khí khác, chắc chắn dễ chịu hơn. Nàng không kể gì với Boris về khả năng sắp tới nàng sẽ được giải thoát hoàn toàn khỏi Rene. Tuy nhiên, toàn bộ bức thư của Stephanie chứa chan 1 niềm hy vọng và chắc chắn sẽ tác dụng tốt đến Boris, khiến chàng yên tâm hơn

Ngay hôm đó Aime đi Parris, Stephanie hồi hộp chờ đến ngày anh trở về, nghĩa là phải sau 1 tuần nữa

Lúc nghe tiếng xe ngựa của Aime, nàng vội chạy ra bậc thềm đón. Thấy cặp mắt nóng lòng dò hỏi của Stephanie, Aime chỉ nói đơn giản

- Chưa có gì

- Ôi! Vậy thì tôi phải đợi trong bao lâu nữa? Tôi đã bắt đầu ngán mọi thứ ở đây rồi, chỉ rừng rú, bò, lợn và đèn dầu tù mù. Nếu cứ kéo dài kiểu sống như thế này thêm 4 tuần lễ nữa thì tôi chịu sao nổi?

- Bà chủ đã mất 20 năm để lấy ông Guinchamp thì nhiều nhất bà chủ kiên nhẫn đợi 20 tuần lễ cũng đã lấy gì làm khổ? - Aime nói giọng lạnh lùng rồi lấy va-li trên xe xách vào nhà

Stephanie giận quá. Mặt nàng trắng bệch, người nàng run lên

- 20 tuần lễ... nghĩa là 5 tháng! Đến lúc đó chắc tôi phát điên rồi!

Nàng chạy theo Aime, quát với anh

- Anh có biết vừa rồi anh nói gì không, Aime? Anh có suy nghĩ rồi mới nói không đấy?

Aime đứng lại, nói bằng giọng điềm tĩnh, chắc nịch

- Không bao giờ tôi nói gì, làm gì mà không suy nghĩ, thưa bà chủ

May mà Aime dừng lại đúng lúc đó. Anh chỉ nói thế, 1 câu nữa thì anh đã nhận được 1 cái tát rồi. Stephanie quắc mắc nhìn Aime rồi túm váy chạy nhanh lên bậc thang. Nàng chạy vào phòng, khóa trái cửa lại để trấn tĩnh, bởi cơn giận đã làm nàng bừng bừng. Aime đợi vài phút sau, mới gõ cửa phòng Stephanie

- Cứ vào! - Stephanie hét lên, cơn giận vẫn còn hừng hực trong đầu

- Tôi đến xin lỗi bà chủ, lúc nãy tôi đã thô lỗ với bà chủ

- Lại còn thế nữa chứ. Stephanie chịu không được nữa. Nàng gầm lên:

- Đâu phải anh xin lỗi? Mặt anh vẫn cứ trơ trơ ra thế kia!

- Mặt tôi bao giờ cũng như vậy, tưởng bà chủ đã biết - Aime nói như cố tình chọc tức Stephanie

- Im! Anh có bỏ cái giọng ấy đi không? - Nàng quát

Cơn giận làm Stephanie quá mệt. Nàng ngồi phịch xuống ghế ôm đầu. Aime đến bên cạnh, dịu dàng nói

- Bà chủ sốt ruột thì cũng vậy thôi. Chúng ta không thể làm khác được. Tôi nghĩ là dù phải đợi 20 tuần lễ cũng phải đợi. Tất nhiên chẳng phải đợi lâu đến như thế, nhưng chúng ta đã thống nhất rằng đòn đánh này phải chuẩn bị thật chu đáo và đã đánh là phải trúng đích

Stephanie im lặng. Rất lâu sau, khi cảm thấy đã điềm tĩnh phần nào, nàng mới đau đớn khẽ nói

- Nhưng tôi biết bản chất Rene! Anh ta không thể nhịn chuyện ấy được lâu!

Đột nhiên Stephanie nhìn đâu xa lắc và giọng nói của nàng lại le lói hy vọng

- Phu nhân Wendborg ra sao? Nghe tin tôi đau ốm và về tịnh dưỡng ở xa, đời nào chị ta không mò đến tán tỉnh Rene va lôi anh ấy vào giường ở nơi nào đó?

Stephanie quay sang nhìn Aime vẻ dò hỏi

- Bà chủ đoán đúng. Phu nhân Wendborg có gặp gỡ ông chủ và ngủ với ông chủ thật

Stephanie lại bùng lên cơn giận dữ

- Vậy sao anh không nói?

- Tôi đề nghị bà chủ đừng hấp tấp. Vụ ông chủ dan díu với phu nhân Wendborg không hay gì đâu

Stephanie lại không nhịn được

- Không hay là sao? Tôi chỉ cần 1 vụ phản bội của anh ấy là đủ! Chả lẽ anh không hiểu hay sao? Tại sao anh không tiến hành?

- Chúng ta có thể bắt quả tang 1 vụ khác lý thú hơn - Aime vẫn nói giọng thản nhiên, mặt lạnh như tiền

- Lý thú hơn? Tôi cần gì lý thú? Tôi chỉ cần 1 tờ biên bản là Rene đã vi phạm đạo đức hôn nhân. Là anh ta ngoại tình! Có vậy thôi. Tôi không cần lý thú hay không lý thú

- Bà chủ chưa hiểu ý tôi. Phu nhân Wendborg góa chồng, đang tự do - AIme vẫn thong thả nói - Bà ta có bị bắt quả tang hàng chục lần bà ta cũng bất cần

- Bà ta bất cần nhưng tôi cần. Tôi không quan tâm đến bà ta mà qua tâm đến Rene! Chẳng lẽ đến nay anh vẫn chưa hiểu tôi cần điều gì hay sao? - Stephanie giận dữ nói

Aime giơ tay, ý để anh nói nốt. Stephanie cố gắng lắm mới ghìm lại được, ngồi im nghe Aime nói tiếp

- Ông Guinchamp đã kiếm được 1 phụ nữ khác ngoài phu nhân Wendborg. Chồng bà này làm quan chức cao cấp trong nghị viện, đã có 2 con, hay sang Paris và lần nào sang cũng đi 1 mình. Đây là trường hợp lý tưởng. Hay như tôi nói lúc nãy, cực kỳ lý thú. Bắt quả tang được ông Guinchamp tình tự với bà ta, bà chủ sẽ đạt được mục đích mà không sợ tai tiếng gì hết. Bởi nếu là phu nhân Wendborg thì bà ta sẽ công khai chế giễu bà chủ ở tất cả các phòng khách, rêu rao là bà chủ ghen xằng: chính bà chủ chẳng chung thủy gì nhưng lại đi rình bắt quả tang chồng không chung thủy

Lập luận của Aime quá bất ngờ đối với Stephanie, làm nàng sững người lại 1 lúc

- Anh ngồi xuống đã và trả lời tôi - Nàng trỏ chiếc ghế đối diện - Tại sao tù lúc về đến giờ anh không chịu nói cho tôi nghe chuyện phu nhân Wendborg cũng như chuyện vị phu nhân người Anh kia?

- Để khỏi làm bà chủ vội vã hỏi tôi ngay lúc ngoài cổng

Stephanie không thể trách được cái lý do đó, nhưng nàng thừa biết Aime chuyên môn dùng thủ pháp chọc tức nàng để buộc nàng phải chăm chú lắng nghe khi anh kể

- Thôi được, vậy anh nói đi. Làm sao anh dò ra được những chuyện ấy?

- Đơn giản thôi! Đầy tớ bao giờ cũng biết rõ tính tình cũng như đường đi lối lại của chủ. Tôi có nhiều đồng nghiệp hầu hạ ở nhiều gia đình quý tộc khác. Chắc bà chủ biết hiện phong trào chơi tem đang lan tràn khắp các tầng lớp xã hội? Công ty Dytteville lại trao đổi thư từ với khắp thế giới. Tôi đã nhờ nhân viên văn thư ở văn phòng phố Vivienne giữ lại cho tôi các loại tem thư nước ngoài để tôi đem cho các đồng nghiệp của tôi ở các gia đình quý tộc khác

Bây giờ Stephanie mới hiểu tại sao Aime vẫn sưu tầm tem. Thì ra anh dùng tem đó để "mua" gia nhân hầu hạ nhiều gia đình khác. Hẳn nào Aime biết lắm tin tức về đời tư của nhiều gia đình danh giá trong thành phố Paris. Những chuyện vợ chồng lục đục, cãi nhau, đánh nhau, những chuyện ngoại tình, ghen tuông và bao nhiêu chuyện khác kiểu như thế

Stephanie mỉm cười nói

- Do đó mọi người đều quý anh và thóc mách với anh các chuyện kín trong gia đình họ hầu hạ! Nhờ thế mà anh biết chuyện Rên dan díu với người phụ nữ Anh kia

- Đúng thế, thưa bà chủ. Ông Guinchamp đã tán tỉnh bà người Anh ấy từ ngày bà chủ đau ốm ở Paris. Nhưng gần đây tôi mới phát hiện ra. Tôi đặt hy vọng rất nhiều vào những kỳ nghỉ cuối tuần mà người Anh gọi là weekend

- Tại sao?

- Tưởng bà chủ phải hiểu ngay rồi chứ? Những kỳ nghỉ cuối tuần đó rất thuận tiện cho trai gái lén lút gặp nhau. Chẳng hạn chồng vướng công việc ở tỉnh hoặc phải đi thăm bà mẹ ốm, thế là vợ tha hồ chơi bời. Ngoại thành Paris rất sẵn nơi có phong cảnh đẹp và sẵn cả những địa điểm gọi là khách sạn nhưng không hẳn là khách sạn. Bà chủ đã thừa biết rồi còn gì

Stephanie biết Aime ám chỉ lâu đài Mantfort-l'Amaury thuộc ngoại vi thị trấn Versailles, nơi nàng và Boirs đã tới đó tận hưởng "đêm tình ái cuối cùng"

- Vậy Rene và bà người Anh xinh đẹp kia thường gặp nhau ở đâu? - Đột nhiên Stephanie hỏi

- Lần sắp tới bà người Anh ấy đến Paris để may quần áo, gặp nhân tình và bè bạn, bà ta sẽ nghỉ ở ngoại ô Saint - Germain, tại khách sạn Saint - Palet. Tôi may mắn quen với bác đầu bếp và vợ lại hầu phòng khách sạn đó. Bà chủ thấy đấy, tôi có những chỉ điểm tuyệt vời. Họ cung cấp cho tôi đầy đủ những chi tiết tôi cần

2 hôm sau, Stephanie vừa bước ra cửa thì giât mình thấy Aime đã đứng đợi nàng tr6n bậc thềm lâu đài. Thoạt đầu nàng tưởng mình hoa mắt hay có ma hiện hồn. Bởi Aime mới đi được có 2 ngày. Thông lệ phải 1 tuần sau anh mới về trang ấp Vendee

Nhưng linh tính mách bảo Stephanie rằng có tin vui. Nàng vội vã chạy ra đón và Aime cũng đi nhanh đến gặp nàng

Aime nói ngay

- Chiều nay mời bà chủ đi chơi với tôi. Chúng ta lên Paris và đến ngoại ô Saint - Germain. Tôi đã thuê 1 phòng ở khách sạn La Foret. Xin bà chủ ăn mặc giản dị và nhớ đeo mạng che mặt

- Tốt lắm! - Stephanie biết cách tốt nhất để Aiem nói thêm những chi tiết là tán đồng ngay những ý kiến của anh

- Cầu Chúa phù hộ cho chúng ta - Anh mim cười nói

Stephanie cười đáp lại và tỏ vẻ hoàn toàn tin tưởng cũng như phục tùng Aime. Anh bèn nói tiếp:

- Mấy tuần vừa qua, tuần nào cũng vậy, đến Paris là tôi tới ngay khách sạn Saint - Palet để nghe bác đầu bếp và vợ là hầu phòng thông báo tin tức. Vậy là bà phu nhân người Anh đã đến Paris được 2 ngày rồi. Được tin đó tôi mừng quá, phóng ngay đến trường sĩ quan để rình ông Guinchamp. Lúc tan việc ông ra và lập tức thuê xe đi. Ông đi xe trước thì tôi đi xe sau. Chúng tôi cùng đến ga Saint - Lazarre. Tôi thấy ông chủ mua 1 vé tàu ngoại ô rồi đứng đón tàu ở tuyến đường sắt đi về Saint - Hermain. Thế là tôi cũng lấy 1 vé và đến đó. Tôi không kẻ bà chủ nghe làm gì các chi tiết về cuộc rượt đuổi ấy. Cuối cùng tôi thấy ông chủ thuê 1 phòng trong khách sạn Relais du Parc. Tôi bèn thuê luôn 1 phòng tại khách sạn La Foret gần đấy cho "vợ tôi"

Ôi, chẳng lẽ chỉ vài ngày nữa là nàng sẽ được đặt với Rene những điều kiện nội dung là "Tôi sẽ toàn quyền làm những việc gì tôi thích làm?" Stephanie không muốn hoài nghi nhưng 1 nỗi sợ vẫn len lỏi trong đầu óc nàng. Nếu đến phút cuối cùng mọi việc lại hỏng thì sao? Nếu Rene thuê phòng khách sạnđó cho ai khác, còn bà người Anh kia không đến đó. 1 loạt chữ "nếu" quay cuồng trong trí óc Stephanie. Tuy nhiên nàng vẫn nhìn Aime bằng cặp mắt biết ơn và trìu mến, đồng thời nở 1 nụ cười thật tươi với anh

- Tuyệt vời, tôi đâu dám tin là mới đến hôm nay chúng ta đã sắp thành công. Tôi sắp được tự do!

Hôm sau "bà Becave" bước vào phòng khách sạn mà "chồng bà" đã thuê cho bà tại khách sạn La Foret. Aime lập tức căn dặn Stephanie vài điều cần thiết

- Bà chủ đừng ra khỏi phòng. Bảo khách sạn đem thức ăn, thức uống lên phòng. Tôi đi Paris làm những việc như mọi khi và thứ 7, trước 10 giờ sáng tôi sẽ lại đây báo với bà chủ tin cuối cùng chính thức. Nếu mọi việc diễn ra đúng như tôi dự đoán thì chiều hôm đó, tức là chiều thứ 7, trước khi tan giờ làm việc 1 chút, bà chủ đeo mạng che mặt, kín đáo thuê xe đến Sở Cảnh sát. Viên Chánh cẩm và Phó của ông ta chỉ cần nhìn thấy mặt bà chủ là biết bà chủ là ai. Và sáng hôm sau, Chúa nhật, đúng 8 giờ sáng...

Stephanie đưa 2 bàn tay ôm mặt

- Ôi, tôi không muốn làm chuyện này chút nào! Sao Rene lại buộc tôi phải làm 1 chuyện tôi hoàn toàn không muốn như thế này?

Câu trả lời của Aime như gáo nước lạnh dội xuống cái đầu đang nóng bừng vì bối rối của Stephanie

- Bởi ông Guinchamp có những mối tình dan díu mà bà chủ thì không có cho nên bà chủ phải tiến hành việc này để bảo vệ gia đình. Đấy là cách bà chủ nói với ông Chánh cẩm. Bà chủ nói thêm là bà chủ không còn cách nào khác

Chiều thứ 7, Stephanie vẫn không thấy Aime đến. Nàng đã hoảng hốt, cố tự trấn tĩnh nhưng không nỗi. Aime xưa nay bao giờ cũng chính xác giờ giấc, vậy mà không thấy anh đến là tại sao? Đúng có chuyện gì trục trặc lớn đây. Hay Aime bị tai nạn? Vậy mình sẽ ra sao? Có nên vẫn cứ nghe theo lời anh ta, đến gặp ông Chánh cẩm rồi tùy cơ ứng biến? Bởi tình thế đã như thế này rồi

Aime đã nói rằng "Tôi đem đến tin cuối cùng chinh xác!" Hay anh đang còn điều tra và vẫn chưa có được tin chính thức? Nhìm kim đồng hồ chạy mà ruột gan Stephanie như lửa đốt

16h30!

"Mình phải đến sở cảnh sát lúc 5 giờ, nếu không thì họ đóng cửa mất!" Stephanie suy nghĩ, vò 2 bàn tay vào nhau sốt ruột. Nàng hết ngồi lại đứng, chờ tiếng gõ cử. Đột nhiên, Stephanie nghe thấy tiếng chân ngoài cầu thang... rồi trên hành lang... Đúng Aime rồi! Tiếng chân đứng lại. AIme chưa kịp gõ cửa, Stephanie đã mở ra, miệng suýt thét lên vì mừng rỡ. Anh bước nhanh vào và đóng cửa lại

- Mọi việc sẽ ổn, bà chủ yên tâm. Xin bà chủ đừng hỏi tôi câu gì hết

Vẫn còn đang nghĩ về 1 tai nạn nào đó lại thấy Aime bảo đừng hỏi gì anh, Stephanie hoảng hốt. Nàng hỏi

- Hay các con tôi làm sao? Có đứa nào ốm đau chăng?

- Không! - Aime nói giọng phũ phàng - Không có chuyện gì hết. Chỉ có điều bà chủ đừng nói gì, đừng hỏi tôi. Bây giờ tôi đưa bà chủ đến Sở Cảnh sát. Bà chủ phải điềm tĩnh và dũng cảm. Bà chủ phải nghĩ đến bà chủ, đến ông Hoàng thân!

1 nụ cười làm rạng rỡ khuôn mặt Stephanie. Ôi, Aime mới đáng quý làm sao! Bao giờ anh cũng tìm được đúng những câu chữ Stephanie cần nghe, muốn nghe cho dù những câu, chữ ấy nhiều khi tàn bạo, phũ phàng, nhưng bao giờ cũng chứa đựng 1 tình cảm trìu mến, tha thiết. Lúc này Aime nhắc đến Boris, anh đã kích động ở Stephanie lòng dũng cảm, sự quyết tâm đi đến cùng, đạt bằng được mục đích nàng đề ra: đoạt lấy tự do để được chung sống với người tình

Stephanie sẽ không ngần ngại, không sợ hãi, phải đến trước mặt người phụ trách pháp luật của thành phố Paris. Nàng có cảm giác ông ta, viên Chánh cẩm hay phó cẩm kia cũng thích thú, quan tâm đến những tấn kịch riêng tư trong các gia đình. Nàng không còn hồi hộp nữa, bởi đây là chuyện hạnh phúc cuộc đời nàng, là số phận của Boris và nàng, là nội dung của cuộc sống của nàng trong những năm còn lại của cuộc đời

Câu Aime vừa nói như nhắc nhở nàng "Bà chủ hãy nghĩ đến bà chủ, hãy nghĩ đến ông Hoàng thân". 1 câu ngắn ngủi nhưng đốt lên trong tim nàng niềm quyết tâm sắc đá, sẵn sàng vượt qua mọi trở ngại, khó khăn

Xe chở 2 người chạy đến đầu phố có trụ sở cảnh sát thì đỗ lại. Stephanie xuống xe, đi bộ 1 mình đến trước cổng sắt, nơi có 2 nhân viên cảnh sát đứng canh gác. Trên tòa nhà treo lá cờ tam tài đã bạc màu. Nhìn cánh cổng sắt, Stephanie hồi hộp nghĩ "Cánh cửa không có đường ra! Đã vào là không còn lui được nữa. Mình chỉ cần bước qua cánh cổng kia thì chuyện gia đình riêng tư của mình sẽ biến thành việc chính, chuyện công. Ôi, Rene, mình đã yêu anh ta biết bao nhiêu vậy mà bây giờ mình buộc phải... Vì mình, vì Boris! Và cũng vì Rene đã đẩy mình đến nước này!"

Stephanie bước vào phòng chờ, mặt vẫn che kín sau tấm mạng. Gian phòng sực nức mùi giấy cũ, mùi mồ hôi, mùi mốc meo ẩm thấp, mặc dù tường vừa được quét 1 lớp voi mới đè lên lớp vôi cũ. Người ta quét vôi mà không tháo dãy ghế băng này. Nàng viết vào 1 mảnh giấy "Việc hoàn toàn đời tư" rồi đưa cho nhân viên ngồi sau quầy. Anh ta liếc nhìn tờ giấy, trả lại nàng

- Mời bà ghi tên vào

- Xin ông cho phép tôi không ghi tên. Tôi muốn tự giới thệu khi nào gặp Ngài Chánh cẩm

Người nhân viên ngập ngừng 1 chút rồi miễn cưỡng gật đầu, đem tờ giấy của Stephanie vào trong phòng giấy

Tim Stephanie đập thình thình. Nàng phải cố thở những hơi rất dài để trấn tĩnh lại

- Mời quý bà! - 1 người đàn ông bước từ phòng giấy ra, giơ tay ra hiệu mời nàng vào. Stephanie vội vã đứgn dậy đi theo ông ta. Cánh cửa phòng giấy khép lại. Ông ta ngồi sau chiếc bàn giấy rất lớn. Stephanie giật mình, nàng tưởng nhân viên văn h6o2ng, ai ngờ lại chính là Ngài Chán