← Quay lại trang sách

Chương 11 CÁI CHẾT CỦA ÔNG GIÀ GEORGES DYTTEVILLE

Cô hầu phòng rón rén bước đến gần Stephanie lúc này đang cầm bàn tay chỉ còn da bọc xương của cụ Georges đã bất tỉnh, nói khẽ

- Thưa bà chủ, ông Guinchamp vừa đến

- Chồng tôi! - Stephanie không ghìm được nỗi sửng sốt

Nàng bối rối nhìn qua như tìm sự cầu cứu mà thật ra nàng đâu cần đến. Stephanie đăm đăm nhìn ra cửa, như thể cánh cửa mở ra và Rene sắp hiện ra. Nhưng người bước vào là Aime. Anh nhìn thẳng vào mắt Stephanie, nói khẽ

- Như bà chủ đã yêu cầu, tôi đã thưa với ông chủ là bà chủ vừa ở Vendee lên Paris và do có tin buồn này, bà chủ phải tạm chấm dứt việc tịnh dưỡng trở về đây ngay

Stephanie có yêu cầu gì đâu. Như 1 tia sáng lóe ra trong óc và nàng chợt hiểu. Aime làm thế để đánh lạc hướng mọi người, để không ai nghi ngờ về sự việc vừa xảy ra cách đây 10 tiếng đồng hồ tại khách sạn Relais du Parc. Cuộc sống đòi hỏi phải có bộ mặt công khai để tiếp tục. Trong khi làm việc đó, Aime đồng thời cũng vạch ra cho nàng nhiệm vụ phải tiến hành trong thời gian tới. "Đã giấu thì giấu đến cùng! Đã đóng kịch thì đóng cho trót!" Việc Rene đến đây chính cũng là cách anh đóng kịch để tạo 1 cái bề ngoài khiến không ai nghi ngờ chuyện kia. Rene vốn lịch lãm và anh sẵn có cái bản năng đóng kịch đó

- Nói để ông Guinchamp đợi tôi 1 chút

Bà cụ Francoise thì thầm vào tai con dâu

- Stephanie! Cha biết con đang có mặt ở đây. Nếu cha tỉnh lại và hỏi con...

- Vâng, thưa mẹ. Con cảm ơn mẹ

Stephanie từ từ đứng lên. Mọi người tránh sang 1 bên để nàng đến gặp chồng. Rene đã đến đây để buộc nàng phải gặp. Nàng không thể thoái thác. Nàng không có cớ gì để thoái thác. Và Rene gặp được nàng hôm nay tức cũng là khởi đầu cho những lần gặp sau này dễ dàng hơn

Aime mở cửa cho Stephanie ra, đồng thời nói rất khẽ

- Bà chủ không có gì phải sợ

- Stephanie! - Rene nói khẽ, giọng xúc động và nâng bàn tay vợ lên hôn - Trông em hồng hào lên nhiều, mặt dù em đang buồn. Anh chia xẻ với em nỗi đau đớn thấy cụ Dyttevill bệnh tình trầm trọng. Anh biết em hết sức yêu quý cụ

- Rất mừng thấy anh đến đây Cảm ơn anh

Rene không để ý thấy nàng đã nói câu trống không. Lẽ ra nói "Em rất mừng thấy anh đến đây". Nàng muốn tránh chữ "em" nhưng không thể dùng chữ "tôi" sẽ làm mọi người ngạc nhiên. Tuy nhiên với cách nói trống không của nàng muốn Rene hiểu rằng nàng quyết định từ nay quan hệ với chàng không như cũ, ngay cả trước mặt mọi người

Tiếng giày sột soạt khiến Rene ngoái đầu lại xme. Chàng thấy Armand và Charles ngồi đọc báo trong phòng khách. 2 con của Stephanie lúc này ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn mẹ khi nghe thấy mẹ tránh chữ "em". Stephanie bối rối, cảm thấy 2 con nàng bắt đầu nghi ngờ mẹ chúng nhiều thứ. Thấy nàng lúng túng, Rene nói để gỡ cho vợ

- Em kể về em đi, Stephanie. Mấy tuần rồi anh không được gặp em. Chắc chuyến tàu từ Vendee lên đây nặng nề lắm, bởi nghe tin cụ đau nặng, lo em lên Paris không kịp

Hoàn toàn đặt mình vào hoàn cảnh hiện tại và chỉ nghĩ đến bệnh trạng Georges, Stephanie nói

- Nghe Aime báo tin là em lên đường ngay - Nàng nói và cắn môi, cảm thấy 2 con trai thầm giễu mẹ chúng

Nhưng câu nói cũng có thể hiểu là Aime báo tin anh hẹn gặp tình nhân ở khách sạn Relais du Parc...

Stephanie đang suy nghĩ, làm cách nào giải tỏa được nỗi nghi ngờ của 2 con trai. Chợt nàng nghĩ ra 1 cách. Nàng nói

- Armand, mẹ đang trong tâm trạng không muốn viết thư, con giúp mẹ viết lá thư cho con bác Suzanne ở lâu đài Vendee, bảo bác ta gửi nốt những thứ mẹ vội vã để sót lại ở quê lên biệt thự Guinchamp cho mẹ. Tất cả, trừ mấy tấm áo dài màu sáng. Viết xong con đem ra ga ngay cho kịp chuyến tàu tới

Nàng nói bằng giọng bình thản, tự nhiên nhưng tự tin và mấy câu đó đã xoay chuyển tình thế

- Vâng, thưa mẹ

Armand kéo Charles ra ngoài và chắc 2 cậu sẽ bàn nhau

-Vậy là 2 đứa chúng mình lầm. Mẹ có đi Vendee thật

Stephanie quay sang nhìn thẳng vào mắt Rene, nói khẽ

- Mấy tuần tịnh dưỡng ở quê làm tôi khỏe thêm nhiều. Xưa nay tôi vẫn hợp với không khí thôn quê

Lợi dụng lúc không có ai, Rene tấn công luôn

- Stephanie, về chuyện sáng nay, hãy nói anh biết...

- Chuyện đó nói sau, Rene. Lúc này đâu phải lúc để nói chuyện đó. Và đây cũng không phải nơi để chúng ta tranh cãi chuyện riêng tư. Anh phải hiểu là như thế

- Em xưng "tôi" với anh! - Rene nghiến răng, uất giận nói

- Chính anh cũng gọi tôi là "cô" thì khác gì đâu? Và anh cũng xưng "tôi" trong mấy tháng vừa rồi - Nàng nói, mỉm cười dịu dàng, sự dịu dàng đầy chất khiêu khích

- Stephanie! - Rene lấy lại giọng quyền uy, nói tiếp vào đề tài nàng đã cố tình gạt đi

- Anh ở lại ăn bữa tối với gia đình chứ? - Nàng nói bằng giọng đài các, cốt để chặn đứng mọi cách bắt chuyện của Rene

Nhưng Rene thoái thác. Chàng ra về rất sớm, chào Stephanie

- Ta sẽ gặp nhau ngày mai!

Rene nói giọng như quy định cho nàng buổi gặp mặt. Thấy vẻ lo âu trên mặt chàng, Stephanie thích thú. Rene đợi ở nàng 1 thiện ý cũng như trước đây nàng đã từng đợi ở chàng 1 thiện ý

Ông già Georges ngừng thở vào lúc gần sáng, không đau đớn gì mấy bởi dùng quá nhiều thuốc giác đau. Lúc hấp hối, cụ nắm chặt bàn tay Stephanie, như níu lấy nàng, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng trong 1 cố gắng cuối cùng, nói thều thào

- Con... con...

Rồi cụ giương cặp mắt bất động, miệng há ra

Nước mắt từ từ lăn trên mặt Stephanie. Ông già kia đã từng đè nén nàng, bác bỏ bao nhiêu đề nghị của nàng, bây giờ trong lúc hấp hối lại giao phó công ty vào tay nàng. Cụ giao phó công ty Dytteville vào tay 1 mình nàng, bởi nàng xứng đang được nhận nó. Stephanie đứng lên, vuốt mắt cho cụ và đặt cái hôn lên vầng trán vẫn còn ấm của cụ. Vài giọt nước mắt của nàng rơi lên đó

Lúc Stephanie quay lại, bà cụ Francoise đã đứng đó, ngay sau lưng nàng. Stephanie giang 2 tay, bà cụ Francoise òa khóc nức nở, ngả đầu lên vai con dâu, cũng như giao phó số phận vào tay nàng

Kiệt sức sau 1 đêm thức bên cạnh người hấp hối, Stephanie lên phòng. Vẫn để nguyên quần áo như thế, nàng ngả lưng lên đi-văng. Đúng lúc ấy, Aime bước vào đánh thức nàng dậy

- Ông Guinchamp đến

- Nhưng ông ta cần cái gì? - Nàng bực dọc cau mày hỏi, bàn tay giụi mắt

- Ông chủ đến hỏi tin tức, thưa bà chủ

- Bố chồng tôi chết rồi, mời ông Guinchamp đi đi cho

- Ông chủ sẽ chưa đi nếu chưa ngỏ lời chia buồn. Dù bà chủ muốn hay không thì ông chủ cũng phần nào là người trong gia đình

- Ông ấy khinh gia đình này. Chúng tôi chỉ là đám con buôn - Nàng đáp, giọng uất hận

Aime không đáp, nhưng lúc ra đến cửa, anh cúi đầu lễ phép nói

- Tôi xuống thưa với ông chủ là bà chủ sẽ xuống ngay bây giờ

Cáu quá, Stephanie cầm gối ném theo Aime, nhưng cánh cửa đã đóng lại. Không biết làm thế nào, Stephanie quăng mình lên giường, giận dữ đấm 2 tay xuống nệm

Nhưng bây giờ nàng đã tỉnh hẳn. Nàng hiểu Aime đã đúng. Nàng có bổn phận phải xuống tiếp Rene. Dù sao, xét quan hệ dâu da, Rene cũng phần nào là người họ hàng

Rene là bố dượng của 4 con nàng. Stephanie nhìn đồng hồ, nhếch mép cười, 8h30. Nếu vì mục đích chia buồn về cái chế của ông già Georges thì Rene chẳng phải đến sớm thế này. Chắc chắn nàng muốn gặp Stephanie thăm dò xem nàng sẽ sử dụng tở biên bản ngoại tình của chàng vào việc gì

"Anh ta sốt ruột chứ không phải mình" - Stephanie thầm nghĩ

Nàng tạo 1 thái độ để ra mắt chồng. Tuy nhiên Rene hiểu nàng quá rõ nên cho dù nàng tỏ ra bình thản đến mấy chàng cũng chưa tin nàng bình thản thật. Tốt nhất là tạo vẻ mặt phần nào phù hợp với hoàn cảnh

Lát sau xuống nhà, Stephanie làm vẻ mặt đau thương nói

- Tôi rất ngạc nhiên thấy ông đến sớm như vậy, thưa ông Guinchamp. Vậy ông đã biết tin buồn rồi? - Tôi vừa được biết tin cụ Dytteville qua đời - Rene dùn cách xưng hô của Stephanie- Tôi xin chân thành chia buồn cùng bà

- Cảm ơn ông. Chúng tôi đang đợi các con của cụ: Hippolyte chắc đến ngay bây giờ. Alida và chồng cô ấy cũng vậy. Cả vợ chồng cô Paulie và cô Mairie - Therese

Stephanie cố tình kê danh sách toàn thể các thành viên trong gia đình, để nói rằng Rene ở đây là thừa. Chàng không phải "người thân"

- Stephanie, lúc này không có ai, chỉ có 2 chúng ta, tôi đề nghị...

Đến bây giờ nghe giọng nói lạc đi của Rên, Stephanie mới chú ý đến nước da xanh tái và cặp mắt thâm quầng của chàng. Chắc hẳn chàng bị 1 đêm mất ngủ! Rene mới bị mất ngủ 1 đêm vì Stephanie, trong khi nàng đã bị chàng làm cho bao nhiêu đêm mất ngủ

- Ông chưa nhận được ý kiến chính thức của tôi về chuyện ly hôn hay dàn hòa, nhưng không sao, ông chịu khó đợi ít ngày

- Cô muốn làm gì tôi, Stephanie? Cô đòi tôi phải thế nào?

- Cụ Dytteville qua đời khá thanh thản, nàng lảng sang chuyện khác, không trả lời vào câu Rene hỏi - Ông vui lòng tha lỗi cho tôi. Đêm qua tôi phải thức suốt đêm bên giường cụ.Tôi sẽ báo cụ bà Francoise biết ông đến đây để ông có thể chia buồn với cụ bà

Stephanie bước ra ngoài, thích thú là đã khiến Rene lo lắng thêm, tuy nhiên niềm thích thú được gây đau cho người khác khiến nàng cảm thấy phần nào cay đắng. Tại sao anh bắt anh ta phải lo lắng 1 cách vô ích? Stephanie thấy mình nhỏ nhen, tuy nhiên nàng vẫn tiếp tục làm thế. Và sau khi cụ Georges mất 8 ngày, nàng mới chịu về biệt thự Guinchamp

Đám tang rất đông, số xe cộ khách đến viếng nhiều đến mức khó tưởng tượng nổi. Rene cùng toàn bộ gia đình chàng ở biệt thự Guinchamp đến dự đám tang, hy vọng sẽ kéo được Stephanie về nhà. Từ hôm cụ Georges Dytteville qua đời, chưa lúc nào chàng nói chuyện riêng được với Stephanie, nhưng khi chàng đề nghị nàng cho phép chàng đưa nàng về biệt thự Guinchamp trước khi đi làm ở trường sĩ quan, Stephanie đã trả lời vừa dịu dàng vừa kiên quyết

- Ông thông cảm - Nàng nói bằng thứ giọng ương bướng mà nàng bắt chước được của Aime - Tôi chưa thể về đó được, hôm nay cũng như ngày mai. Tôi còn phải giúp bà cụ Francoise nhiêu việc, trong đó có việc gửi thư cảm ơn hàng chồng thư chia buồn mà chúng tôi đã nhận được. Ngoài ra còn nhiều vấn đề phải bàn bạc sau khi ông cụ qua đời

Hơn ai hết bà cụ Francoise đoán biết tình trạng trục trặc giữa 2 vợ chồng Stephanie. Bà cụ cố vớt vát lại bằng cách bảo Rene

- Chúng tôi coi ông là người nhà, thưa ông Guinchamp

Bà cụ nói thế với ý là Guinchamp có thể đến đây hàng ngày để gặp Stephanie và làm lành với nàng. Cuối cùng, Stephanie đành phải quyết định về biệt thự Guinchamp. Nhưng chỉ sau khi cụ Dytteville mất 8 ngày... Lúc xe nàng chạy vào sân trước tòa biệt thự, Aime ra mở cánh cửa xe và giúp nàng bước xuống

- Em là người duy nhất anh quan tâm - Rene nói, hôn bàn tay vợ

- Ông là chồng, nhưng... tôi không còn nhiệm vụ phải phục tùng ông nữa, sau những chuyện vừa rồi - Stephanie nói để làm Rene cụt hứng

- Bà muốn gì ở tôi?

- Muốn hoàn toàn tự do. Ông đã có tự do của ông và bây giờ tôi cũng đã đoạt được tự do của tôi. Ông có vũ khí của ông, những báo cáo theo dõi tôi thì tôi cũng có 1 vũ khí, đó là tờ biên bản chính thức xác nhận của nhà chức trách, được ghi sổ, được lưu tại cơ quan pháp luật, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy trong hồ sơ ra xuất trình. Tôi không phải là người phụ nữ có thể dùng sức mạnh để đánh bại, đáng lẽ ông phải hiểu ra điều đó từ trước! Thủ pháp của 2 chúng ta giống nhau. Thật ra tôi không muốn dùng biện pháp đó, nhưng ông đã buộc tôi phải dùng. Tôi không chịu bị ông quật ngã mà không chống trả

Đã chuẩn bị tinh thần từ trước, Rene điềm tĩnh nghe vợ nói. Chàng thử thương lượng

- Chúng ta không thể dàn xếp mâu thuẫn của chúng ta trong vài phút đồng hồ, Stephanie

- Ông đã tìm cách ngăn không cho tôi sống và hưởng sung sướng. Cũng như mọi phụ nữ khác, tôi cần được người khác hiểu tôi và yêu tôi không phải chỉ trên giường. Khi trên giường có tấm thân ông và tấm thân tôi. 2 thân xác ấy hòa hợp tuyệt vời. Nhưng ông đã giết chết cái tình yêu ấy. Khi ra khỏi giường, tôi và ông không còn quan hệ thân tình nữa. Ông khinh gia đình Dytteville, khinh công việc của tôi, khinh tất cả những gì tôi yêu mến

- Cũng như bà khinh tất cả những gì tôi yêu mến - Rene nói giọng triết lý và dịu dàng

- Ông nói hấp tấp cho nên ông nhầm lẫn. Tôi không khinh họ tên ông, tôi chấp nhận họ Guinchamp và đã mang cái họ đó. Tôi cũng không khinh nghề nghiệp của ông, nhưng tôi không ưa thói vênh vang của ông. Ông tưởng như ông là con của Chúa, thần Jupiter, bởi ông đi chân ngỗng trong cơ quan Bộ Tổng Tham mưu. Bởi 1 ngày kia ông sẽ được thăng tướng, hoắc lúc còn tại chức hoặc khi đã về hưu. Ông huênh hoang là mang họ Guinchamp!

Rene nhẫn nhục lắng nghe, Stephanie vẫn nói tiếp

-Vợ chồng phải cùng đến với nhau. Ông không thèm đến với tôi, trong khi lúc nào cũng chỉ tôi đến với ông. Tôi đã đuổi theo ông ra tận mặt trận Crimee! Nhưng khi tôi đến với những người khác thì họ hiểu tôi và quý tôi. Nhưng ông vẫn cứ ích kỷ như trước kia. Ông cụ Georges Dytteville khi qua đời đã viết di chúc trao toàn bộ quyền thừa kế cho cụ bà Francoise nhưng lại kèm theo 1 câu "Phu nhân Stephanie Guinchamp thay mặt tôi thực hiện bản di chúc này và trông nom những ý nguyện cuối cùng của tôi được tôn trọng"

Rene cúi đầu tỏ ý khâm phục thái độ yêu mến và tin cậy của người quá cố đối với Stephanie. Chàng im lặng vài giây rồi khẽ nói

- Vì bà trả cho tôi quyền tự do, tôi xin hứa sẽ hoàn toàn tôn trọng quyền tự do của bà, Stephanie. Tại sao chúng ta không tiến hành 1 cuộc trao đổi văn bản? Tôi trao bà toàn bộ những văn bản liên quan đến bà còn bà trao lại cho tôi tờ biên bản kia, do bà lấy lại ở viên thư ký của công chứng? Chúng ta sẽ cùng đốt tất cả, coi như lại bắt đầu từ số không... Stephanie?

Stephanie thản nhiên nhìn Rene rất lâu. 2 người hoàn toàn im lặng. Cuối cùng nàng nói rất khẽ

- Vậy ra ông không hề thay đổi, Rene! Ông vẫn coi tôi là con ngu đần. Cách nhìn đó vô cùng nguy hiểm đối với mọi phụ nữ. Nhưng tôi thì không chịu nổi cách đánh giá như vậy

Nghe câu nói đó Rene bối rối. Chàng loay hoay tìm xem nên tỏ thái độ thế nào. Chàng lúng túng nói

- Stephanie...

Ôi, tên mình lại được thốt ra từ cái miệng kia bằng cái giọng trìu mến, nồng nàn và thèm khát. Cái giọng đã bao nhiêu lần làm mình mê mẩn. Tuy nhiên lúc này Stephanie đang rất cảnh giác. Nàng vội gạt đi những cảm xúc mềm yếu vừa xuất hiện trong lòng. Nàng đã chấm hết quãng đời tình cảm với Rene. Nàng bình thản chìa tay, nói

- Tôi quên mất. Ông vẫn còn giữ chìa khóa ngôi nhà phố Brune. Ông cho tôi xin lại

Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với Rene

- Tôi để nó trên phòng tôi... Stephanie

- Vậy ta lên đó lấy

Họ lên thang gác. Stephanie đi trước, đứng lại trước cánh cửa phòng

- Vào đi - Rene dịu dàng nói, như thể họ vẫn còn đang yêu nhau thắm thiết

Rene đặt tay lên Stephanie, khẽ đẩy nàng vào. Nhưng nàng tránh ra

- Ồ không, Rene! Ông đừng hòng gài bẫy, đừng hoàng dùng giọng ngọt ngào mơn trớn để lừa tôi. Tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào cái phòng này nữa. Tôi sẽ đứng ngoài đợi. Ông vào lấy chìa khóa ngôi nhà phố Brune đem ra đây cho tôi. Ngôi nhà đó tôi đã tậu rồi và bây giờ là sở hữu của tôi

Stephanie nhìn vào lưng Rene, thấy chàng khẽ rùng mình. Nàng vừa tước mũi tên cuối cùng củ chàng, đồng thời cũng bắn mũi tên vào giữa trái tim chàng. Biệt thự Dytteville là "nhà thân thiết" của nàng. Biệt thự Guinchamp... chỉ là nơi tạm trú và chưa bao giờ nàng mến nó. Nhưng bây giờ đã có ngôi nhà phố Brune thật sự của nàng, thật sự là "nhà nàng"

Stephanie có thể nói thẳng "Đấy là nhà tôi và tôi có thể tiếp bất kỳ ai!" Tuy nàng không nói thẳng tên "Hoàng thân Boris Biotsky" nhưng chỉ cần nói như trên Rene cũng đủ hiểu

Stephanie nóng lòng đợi thư Boris đáp lại lá thư dài dằng dặc nàng viết cho chàng sau khi mở chúc thư và nhận trách nhiệm mới đối với công ty Dytteville và gia đình đó. Trách nhiệm ấy ngày nay nặng nề hơn nhiều so với trước

Tôn trọng lời dặn dò của chồng lúc hấp hối, bà Francoise quyết định sẽ chia đều phần tai sản chủ chốt cho những người thừa kế trực tiếp: 2 cháu nội đích tôn (Armand và Charles), con trai thứ 2 (Hippolyte) vả con gái (Aida, Pauline và Marie- Therese). VIệc chia tài sản này vô cùng phức tạp bởi tài sản công ty Dytteville rất phân tán và nằm trong hoạt động nhiều mặt: nhập khẩu, xuất khẩu, tàu thuyền, gỗ, các mỏ, bất động sản, đất đai...

- Cần phải tiến hành việc này - Stephanie nói

- Đúng là cần phải tiến hành - Bà cụ Francoise nói - Nhưng không cần vội vã. Có thể làm dần trong vòng 2, 3 năm...

Stephanie cảm thấy câu bà cụ Francoise như nói 1 bản án chôn chân nàng ở lại Paris, ở lại đất Pháp. Nàng vội vã từ chối.Những năm còn lại của cuộc đời, nàng muốn dành cho Boris, dành cho tình yêu

Hôm sau, việc chia tài sản được tiến hành vấp thêm 1 khó khăn mới: vắng mặt Pauline, đúng hơn là vắng mặt chồng cô Horace de Saint - Cheron, nghề nghiệp kiến trúc sư. Anh cử 1 thư ký tòa án làm đại diện đến Paris bảo vệ quyền lợi của vợ anh và của cả phu nhân Eugene Montchanin, góa chồng, tên thời con gái là Marie - Therese Dytteville

Cô Aida và chú Hippolyte xưa nay rất quý Stephanie đã từ chối tham gia bè phái chống nàng. Stephanie cười thầm. Những năm qua đâu phải nàng chịu làm công không. Nàng nắm trong tay 1 số cổ phần, 1 số bất động sản vẫn đứng tên nàng nên không thuộc tài sản chia. Nhưng thích "đấu chơi", Stephanie bênh vực mạnh mẽ quyền lợi của bà cụ Francoise và của 2 con trai sinh đôi của nàng. Với lý lẽ xác đáng và sự cảnh giác sáng suốt, nàng đã làm thất bại những âm mưu nhập nhằng hoặc đánh bại nàng của "phe kia"

Ngay tối hôm đó, Stephanie viết lá thư thứ 2 cho Boris

"Đúng 3 tháng nữa, tính chính xác từng ngày em sẽ tới Saint Petersburg"

Lúc đọc lại trước khi gửi đi, Stephanie xóa chử "3" điền vào chữ "2". Phần tái bút viết thêm

- Nếu đức vua của anh có thể mời em sang Nga với lý do làm cố vấn cho người về gỗ, về trang trí nội thất, thì việc em rời công ty Dytteville ít lâu sẽ rất thuận tiện và em cũng dễ nói chuyện với gia đình. Bởi khi ấy chuyến đi của em sẽ mang tính chất chính thức. Em chưa muốn làm anh đau đầu về những chuyện rắc rối trong quan hệ vợ chồng ủa em. Nhưng em cũng cần nói ngay rằng chồng em và em đã thỏa thuận xong. Cả 2 tôn trọng quyền tự do của nhau. Vấn đề này thế là được giải quyết dứt điểm"

2 tháng! Đúng là ấn định 1 cách liều lĩnh. Khổ nỗi trong cuộc sống, nhiều khi chúng ta phải đề ra những cái mốc, những hạn định là để tự khép mình vào đó, tránh tình trạng kéo dài vô định

Thư trả lời của Boris liên tiếp bay đến cũng như thư của Stephanie gửi đi. Trong lá thư đầu tiên, chàng chia sẻ với Stephanie những khó khăn trong trách nhiệm mới. Nhưng lá thư thứ 2 chàng đã bộc lộ niềm vui mừng khôn xiết. Boris nói chàng dâng hiến cho Stephanie 1 lâu đài, 1 cỗ xe ngựa, 1 cỗ xe trượt tuyết và 1 loạt đầy tớ... Tất cả những thứ đó sẽ được chuẩn bị xong trong vòng 2 tháng, "tính chính xác từng ngày" - Chàng nhấn mạnh. Chàng đã tâu với đức vua Alexandre II và sẽ có giấy mời chính thức gửi Stephanie

Thư mời của Hoàng đế nước Nga được vị tham tán của đại sứ quán Nga tại Pháp ngồi xe song mã long trọng đem đến văn phòng phố Vivienne. Stephanie giả vờ do dự, viện có công việc rất bận, chưa thể nhận lời, thế là toàn thể gia đình Dytteville vinh dự trước lòng hâm mộ đặc biệt của vị hoàng đế quyền uy trị vì đế quốc Nga bao la, đã thúc ép nàng nhận lời... Cuối cùng Stephanie "nể" gia đình, đành nhận lời

Tỏ ra tôn trọng bản hợp đồng hôn phối gắn liền 2 người với nhau, Stephanie đưa thiếp mời của vua Nga cho Rene xem để anh công bố với thân thuộc va bạn bè về việc vợ anh "buộc phải" sang Nga theo lời mơi của đích thân Hoàng đế Alexandre II

Họ chỉ nghĩ rằng nguyên nhân của chuyến đi này là do uy tín của công ty Dytteville đã lọt đến tai vua Nga và Người mời giám đốc điều hành của công ty sang để góp ý kiến với Người về cách tổ chức kinh doanh, cách đưa khoa học kỹ thuật tiên tiến vào đất Nga xa xôi, lạc hậu so với Tây Âu

Stephanie không buồn để ý đến bộ quân phục bó sát tấm thân vạm vỡ, đính đầy huân chương huy chương của Rene. Nàng trìu mến đưa mắt nhìn mấy đứa con nàng. Bé Diane trên tay chị vú, bé Rene xanh gầy, rồi cậu Maurice có đôi vai xuông vắn của dòng họ Bourdeilles. Stephanie mỉm cười với bà cụ Francoise, lướt mắt qua Valentine, cô gái gửi 1 mẹ 1 cái hôn. Nàng không đáp lại bằng những cái hôn gió mà cặp mắt nàng nhìn các con chỉ như nhắn nhủ "Các con hãy làm theo những điều mẹ dặn dò, hãy sống như mẹ vẫn đang ở nhà, bên các con"

Đoàn tàu uốn tròn như con sâu khổng lồ. Khi Stephanie chỉ còn nhìn thấy đường ray kéo dài ra phía sau đến tận chân trời, nàng nâng kính cửa sổ, ngả người ra lưng ghế bành, nhắm mắt lại để lưu giữ thêm chút nữa hình ảnh những người thân nàng vừa bỏ lại trên đất Paris. Nước mắt chảy từ trên khuôn mặt âu sầu. Nỗi sầu của cuộc chia ly mà Stephanie chưa biết sẽ kéo dài bao lâu. Nước mắt lăn trên gò má nàng khôn chỉ do nỗi buồn mà còn bởi 1 niềm vui hé mở, niềm vui được đến với Boris, với tình yêu

Những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên mi, Stephanie đã mỉm 1 nụ cười. Và nàng mở mắt hình dung thấy nàng sắp bước sang 1 cảnh khác, 1 cuộc sống mới mẻ

1 người Nga vóc khổng lồ cúi đầu kính cẩn đưa tay mời nàng sang ngăn phòng khách. Nàng bước vào và chạy ngay ra cửa sổ, kéo tấm rèm bằng vải dày và nặng, màu xanh lam thêu kim tuyến. Nàng quay vào nhìn bộ salon bọc gấm diêm dúa. Gian phòng nhỏ này để nàng tiếp khách được trang trí, bày biện quá tỷ mẩn khiến nàng sực nghĩ "Họ lam toa tàu đặc biệt này không phải dành cho mình"

Thấy 1 quả bông treo đầu 1 sợi dây. Stephanie nắm lấy giật mạnh. Tiếng chuông réo bên ngoài hành lang của toa tàu. Đinh ninh Aime sẽ vào, ngờ đâu lại vẫn là người đàn ông Nga vóc khổng lồ lúc nãy. Ông ta cúi đầu kính cẩn, đợi lệnh nàng

- Tôi muốn gặp... người của tôi - Nàng nói, không dám chỉ đích danh Aime hay Noemie

Ngay chữ đầu tiên, ông người Nga đã ngẩng đầu, bước ra ngoài. Aime vào. Stephanie giang tay ý cho Aime thấy cách trang hoàng căn phòng và ngầm hỏi anh xem tại sao lại như thế. Aime đáp, không đợi Stephanie mở miệng hỏi

- Tôi hiểu tại sao bà chủ ngạc nhiên. Tôi được biết đây chính là phòng khách dành riêng cho phụ nữ. Lúc đem hành lý lên toa, tôi nghe Nicolai, người Nga to lớn làm chân bảo vệ bà chủ ở đây nói, thì toa tàu này là những toa tàu đặc biệt thuộc quyền sở hữu của Quận chúa Dolgoruskaia. Bà chủ vinh dự lắm mới được Quận chúa mời sử dụng nó

- Tôi mừng là đã theo lời gợi ý của Boris, chọn 1 chiếc tủ thời vua Louis XV để tặng bà quận chúa, bởi tôi biết quận chúa cho tôi sử dụng toa tàu đặc biệt này là ưu ái rất lớn

- Vâng, đúng là rất lớn, thưa bà chủ

Stephanie mim cười. Nàng rất mừng là những người được vua Nga cử sang đón nàng đều nói thạo tiếng Pháp và Aime vốn thông minh đã khai thác ngay họ để bước đầu tìm hiểu về triều đình Nga. Xem chừng anh cũng đã rõ mối quan hệ thân tình giữa vua Alexandre II với Katia, cũng tức là Quận chúa Dolgoruskaia

Đoàn tàu tiến dần về phía Moscow. Lúc đến biên giới, đoàn tàu phải thay bánh, bởi đường ray của Nga rộng hơn đường ray của các nước Tây Âu

Aime đã kết thân được với NIcolai và kể lại cho Stephanie nghe 1 số điều anh thấy nàng cần biết. Chẳng hạn Quận chúa Dolgoruskaia là người phụ nữ rất có thế lực ở nước Nga. Không ai dám làm điều gì trái ý bà. Aim cũng kể về tâm trạng bực bội của Noemie

- Tại sao?

- Vì trên danh nghĩa Noemie là hầu phòng của bà chủ, cho nên họ không cho cô ta đụng vào thứ gì khác, thậm chí không cho cô ta vào bếp

- Sao lại thế?

- Họ sợ tay cô ta bẩn rồi sẽ có lúc phải hầu hạ bà chủ, đụng đến quần áo bà chủ

Aime nói đến chuyện đó chính là để cung cấp cho Stephanie thêm thông tin về phong cách trong các gia đình đại quý tộc Nga

Stephanie nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm phong cảnh nông thôn nước Nga. Đầu óc nàng suy nghĩ miên man. Năm nay mình đã 43 tuổi rồi, mặc dù chỉ nhận mình 40 tuổi. Tuổi tác bắt đầu ám ảnh nàng. Sáng sáng thức dậy soi vào gương Stephanie đã bắt đầu thấy những nếp nhăn hiện lên mờ mờ, do tuỏio tác cũng có mà do những nỗi mệt mõi nàng phải trải qua thời gian qua. Nàng quan tâm nhiều đến bộ ngực, mà xưa nay nàng vẫn tự hào và bây giờ nàng vẫn còn tự hào. 2 bầu vú nàng hơi to lên nhưng vẫn còn cao và rắn. Nhưng sẽ được bao nhiêu năm nữa?

Từ ngày đọc trong 1 tạp chí thấy Diane de Poitiers 1 người đẹp nổi tiếng, đã giữ nhan sắc của mình bằng cách tắm nước lạnh, Stephanie áp dụng cách này trong nhiều năm nay và thấy có tác dụng rất tốt. Hàng ngày nàng vẫn đắp khăn tẩm nước lạnh lên mặt, 2 mắt và cằm. Vốn bản chất năng động và giàu nghị lực, Stephanie giữ được cho mình dáng nét trẻ trung. Tuy nhiên nàng vẫn thấy tuổi già đang rình rập và tất yếu sẽ đến

- Bà chủ chưa bao giờ đẹp như hiện giờ - Aime trấn an nàng như vậy trong lúc nàng đang trên đường đến với Boris

Mà quả vậy. Không có gì làm đẹp con người bằng tình yêu. Chính tình yêu đã giúp nàng luôn trẻ trung. Boris! Nàng miên man nghĩ về chàng, về không khí trìu mến nay đã thành không khí cơ bản, tồn tại lâu dài giữa Stephanie và chàng. Tình yêu của họ nảy sinh trong pháo đài Sebastopol điên cuồng, say đắm, khi cả 2 còn trẻ, đã gắn chặt họ với nhau. Ngày nay, cả 2 không còn trẻ nữa, nhưng họ đều thấy tình yêu của họ vẫn mãi mãi trẻ, không già

Trẻ mãi không già! Đó là tình yêu chân thành và tha thiết, khì bên thật sự quý mến nhau, quan tâm đến nhau. Nghĩ đến thứ tình yêu đó, Stephanie lại nhớ đến Armand. Họ chỉ sống hạnh phúc bên nhau được có vài tháng, nhưng nàng không bao giờ quên được Armand. Phải chăng vì nguyên nhân đó mà nàng đặc biệt yêu 2 đứa con sinh đôi. Cả 2 đều giống hệt bố chúng. Nàng chưa bao giờ rời chiếc nhẫn cưới Armand tặng nàng ngày hôn lễ!

Ngay khi cưới Andre và cả khi cưới Rene, nàng cũng không chịu cất chiếc nhẫn của Armand. Cũng nhờ chiếc nhẫn đó mà hôm ở đảo Nouvelle - Caledonie, ông già Moise đã nhận ra nàng và đưa nàng đến chỗ ngôi mộ Armand vùi trong cát, dưới những cành thông khô. Nhờ Stephanie mà bây giờ Armand được yên nghỉ bên những người thân trong hầm mộ dòng họ Dytteville

Stephanie đăm đăm nhìn ra xa, trong lòng pha trộn cả nỗi buồn về mối tình Armand không còn nữa lẫn niềm vui sắp được gặp Boris. Dĩ vãng và hiện tại như thể trộn lẫn vào nhau