← Quay lại trang sách

Chương 14 STEPHANIE VÀ CON TRAI

Trong phòng khách nhỏ của 1 nhà hàng loại trung bình Stephanie có dụng ý chọn khỏi làm cô gái lao động kia hoảng sợ, nàng ngồi chờ. Nàng muốn giữ thái độ điềm tĩnh, nhưng 1 nỗi sợ ngấm ngầm vẫn cứ len lõi vào trí óc nàng. Liệu con trai nàng lấy cô ta có hay ho gì không? Từ hôm ở Saint Petersburg đến giờ nàng cứ bị ám ảnh bởi câu hỏi đó. Charles còn hơi trẻ. Etinnette thì ở tuổi 18. Nếu nàng tán thành, ngoài bà cụ Francoise ra, nàng phải thuyết phục tất cả mọi người trong gia đình. Nếu Etinnette là đứa con gái tốt và hiểu biết, mọi người rồi sẽ hiểu

Nhưng nếu Stephanie phản đối và Charles không chịu nghe mẹ thì sẽ gây ra bao nhiêu chuyện phức tạp. Tiếng gõ cửa dè dặt. Stephanie vội vã đứng thẳng người lên, lấy tư thế đàng hoàng, nói

- Mời vào - Nàng lấy giọng niềm nở nói

Cô gái có khuôn mặt dễ chịu, hơi tròn, tóc màu hạt dẻ, cặp mắt đen khá tinh khiết. Môi trên hơi cong tạo cho cái miệng như hiếu kỳ. Dáng người thon thả, nhìn chung đó là 1 cô gái đẹp, đáng mến, nhưng linh cảm Stephanie vẫn mách bảo nàng 1 điều gì đó khiến nàng nghi ngại

- Tôi rất sung sướng được gặp cô - Stephanie nói để khỏi phải giới thiệu dài dòng đồng thời nàng chia tay mời cô gái ngồi bên cạnh nàng - Charles đã nói nhiều về cô cho tôi nghe

- Thưa phu nhân, cháu cũng rất sung sướng được gặp phu nhân. Cháu xin cảm ơn phu nhân đã cho cháu được gặp hôm nay

Cách nói khiêm tốn lịch sự của cô gái có gì đó giả dối, nhưng Stephanie nghĩ đó là chuyện cũng bình thường thôi. Nàng đoán Etinnette Goulard đã chuẩn bị rất cẩn thận cho cuộc "ra mắt" hôm nay và những lời kia cô đã nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần. Để giúp cho cuộc tiếp xúc thân tình và thoải mái, Stephanie vui vẻ hỏi thăm sức khỏe của ông bà Goulard cùng các chị em cô và tỏ ý mong được làm quen với họ

Để tạo cho Etinnette Goulard thoải mái nàng hỏi về công việc của cô, hỏi cô có thích công việc đó không. Cô cho biết việc làm này do mẹ cô chọn bởi hồi nhỏ mẹ cô thấy con gái hay ngắm nhìn những tủ kính bày vải vóc và những bộ y phục đẹp. Etinnette Goulard cho biết cô thích việc làm này, thích nhất là do và thử quần áo cho khách

- Thử? - Stephanie hỏi

- Vâng. Cháu phải xem nên thu ngắn lại hay kéo dài ra, làm thế nào để bộ quần áo hợp với khách, tôn thêm vẻ đẹp của khách

Tốt lắm. Được làm công việc mình ưa thích là 1 may mắn lớn đấy. Thế nếu phải bỏ công việc đó, cô có tiếc không?

Etinnette Goulard hơi đỏ mặt, cúi xuống, quay sang nhìn Charles, lúc này cậu đang chăm chú quan sát thái độ của mẹ, miệng cười ngượng nghịu

- Thưa phu nhân, tùy thôi ạ - Cô gái đáp nước đôi

- Chẳng hạn để lấy chồng - Stephanie nói

- Nếu vậy thì cháu không tiếc - Etinnette trả lời không chút do dự

Stephanie nhận thấy Etinnette tin chắc cô sẽ lấy Charles, không thể không được. Thái độ ấy làm Stephanie khó chịu, cũng như nàng khó chịu với nụ cười rạng rỡ của Charles khi nhìn cô gái, rõ ràng để động viên cô ta. Etinnette trả lời đâu ra đấy, chắc chắn con trai nàng và cô ta đã bàn bạc rất kỹ cách cô ta trả lời nàng hôm nay

- Tôi mạn phép hỏi cô 1 câu, mẹ cô nghĩ thế nào về chuyện cô quyết định lấy chồng?

Stephanie ngạc nhiên thấy Etinnette lúng túng. Có lẽ cô ta chưa chuẩn bị để trả lời câu này cho nên cô ta nghĩ rất lâu rồi mới đáp

- Mẹ cháu giáo dục chúng cháu rất nghiêm - Etinnette nói giọng nhẹ nhàng và thẹn thò 1 cách quá đáng - Cháu rất sợ mẹ cháu. Cho nên đến nay cháu vẫn chưa dám nói với mẹ cháu về chuyện kia. Thưa phu nhân, anh ấy kể với cháu là phu nhân rất thông cảm và rộng lượng cho nên cháu đặt hy vọng rất nhiều ở phu nhân

Stephanie thầm nghĩ "Cô ta cầu khẩn mình như thể chỉ 1 chút nữa là chắp tay như cầu khẩn Đức Bà vậy" Và nàng thấy khó chịu, chắc cô ta không lo lắng gì hết vì Charles đã trấn an cô ta. "Mẹ anh sẽ thu xếp mọi thứ cho 2 chúng ta!" Con trai nàng đổ tất cả trách nhiệm lên đầu mẹ. Stephanie sẽ phải làm thêm cả công việc là đến năn nỉ với 2 ông bà Goulard kia để xin cưới con gái họ cho con trai nàng! Stephanie nói

- Charles đã rất có lý khi nói rằng cô có thể tin cậy hoàn toàn vào tôi. Tôi nghĩ rằng việc đầu tiên cần làm là đến gặp ông bác sĩ của gia đình cô xin khám

- Thưa phu nhân, đúng thế. Nhưng cháu không muốn đến thăm ông bác sĩ ở chỗ cháu. Ông ta sẽ mách với mẹ cháu mất

Kiểu luôn nhắc đến bà mẹ nghiêm khắc làm Stephanie khó chịu

- Nếu vậy ta tìm 1 bác sĩ khác

- Cháu muốn phu nhân lo chuyện đó giúp cháu

Stephanie quay sang con trai

- Cần phải xem có thai đã chính xác chưa

- Vâng, thưa mẹ. Nhưng Etinnette Goulard nhút nhát cho nên việc khám làm cô ấy sợ. Con đã thuyết phục cô ấy và ta cũng phải thông cảm với cô ấy

- Được, mẹ sẽ lo. Con và cô Etinnette chỉ cần ngoan ngoãn làm tất cả những gì mẹ yêu cầu

Stephanie có cảm giác cô gái này không có thai. Nàng thấy trước mắt có bao nhiêu việc phải làm để khẳng định thứ gì là thật, thứ gì là giả

2 ngày sau Stephanie đến gặp Etinnette tại 1 quán giải khát để đưa cô ta đến khám 1 bác sĩ phụ khoa nàng mới chỉ nghe đồn là giỏi

Nàng có cảm tưởng như mình đưa con gái đi khám thai

Cuộc khám có kết quả ngay. Ông bác sĩ nói

- Không có gì hết. Nhưng tại sao cô lại nghĩ cô có thai?

Etinnette bối rối vặn vẹo 2 bàn tay, nhìn sang trái lại nhìn sang phải như bồn chồn. Cuối cùng cô ta nói rất khẽ

- Tôi thấy trong người khó chịu, tôi thấy đau ở ngực

Bác sĩ bình thản hỏi

- Cô thấy chậm kinh nguyệt hay sao?

- Vâng - Etinnette trả lời như gắt

- Tôi rất ngạc nhiên đấy

Ông ta không nói thẳng "Cô nói dối" nhưng điều đó làm Stephanie cất được gánh nặng nàng phải chịu suốt từ hôm ở Saint Petersburg đến nay. Việc cưới bây giờ không còn là chuyện bắt buộc nữa. Stephanie quyết định bây giờ nàng sẽ kiên quyết phản đối chuyện hôn nhân này của con trai. Phản đối đến cùng. Tất nhiên Charles không chịu, nhưng nàng nhất định không nhượng bộ

Lúc ngồi trên xe để về nhà, cả 2 đều không ai nói với ai 1 lời. Etinnette co cứng lại như lên gân, Stephanie nhẹ nhàng hỏi

- Tại sao cô diễn vở hài kịch này, Etinnette Goulard? Chắc cô tưởng...

Không quay đầu lại, cô gái nói gần như quát

- Khi bà nói đến bác sĩ là tôi biết thế là hỏng hết

Stephanie sững sốt. Chưa bao giờ nàng tin Etinnette thật thà, trong trắng như Charles quả quyết, nhưng nàng cũng không nghĩ là cô ta lại trắng trợn tự vạch mặt đến mức ấy

- Cô chưa trả lời tôi tại sao, Etinnette Goulard?

- Bởi tôi muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại - Cô ta nói, nhìn thẳng vào mắt Stephanie - Các người sống giàu có, tiền tiêu không hết, trong khi tôi thì nghèo khổ. Tôi vất vã thử quần áo đẹp cho các người nhưng không được mặc, mà các người mặc. Các người chưa biết chúng tôi sống khốn khổ khốn nạn thế nào đâu!

Thái độ căm phẫn, uất ức của cô gái làm Stephanie lo ngại. Bên cạnh đó cũng làm nàng xúc động. Cô gái này rõ ràng là loại không chịu đầu hàng hoàn cảnh. Cô ta dám chiến đấu đến cùng. Tính nết ấy làm Stephanie thấy gần với nàng. Nếu Etinnette Goulard thật sự yêu Charles và Charles lại kiên quyết lấy cô ta thì Stephanie có ngăn cản cũng chẳng ngăn nổi. Stephanie đột nhiên nảy ra 1 ý thương lượng. Tuy nhiên nàng thấy phải tiến hành nhẹ nhàng, rón rén. Nàng nói rất khẽ

- Sau chuyện vừa rồi, chắc cô tin rằng tôi sẽ phản đối đến cùng cuộc hôn nhân của cô với con trai tôi?

- Tôi biết! Nhưng bà quên rằng con trai bà yêu tôi và...

Cô gái òa khóc nức nở, 2 bàn tay ôm mặt. Tin rằng đấy không phải là cô ta đóng kịch, Stephanie thương xót ôm cô ta an ủi

- Cô yêu con trai tôi đến như va65ysao?

- Cháu thấy Charles đẹp trai... Trước đó chau đâu dám nhìn anh ấy. Anh ấy lại rất tốt. Lần đầu tiên trong đời cháu thấy 1 người lấy xe chở cháu đi vì trời mưa. Thế rồi anh ấy đến hiệu may, chờ cháu ngoài cổng. Mãi sau này cháu mới biết anh ấy giàu. Chính anh ấy đặt vấn đề lấy cháu, chứ cháu đâu dám nghĩ đến lấy anh ấy...

Stephanie ngỡ ngàng. Nàng nói

- Tôi tin cô nói thật, Etinnette. Vậy cô nghe tôi nói đây. Tôi nói với cô trên tư cách 2 phụ nữ nói với nhau. Tôi không nghi ngờ gì tình cảm Charles cũng như tình cảm của cô, nhưng cô nghĩ thế nào: liệu lấy Charles, 2 người có hạnh phúc lâu dài không?

- Cháu không biết nữa. Cháu sợ sau chuyện này Charles sẽ không bao giờ tin cháu nữa

- Tôi cũng sợ thế

- Vậy là cháu đã mất hết

Chính lúc đó ý nghĩ lúc trước nảy sinh bây giờ trở thành ý định hẳn hoi. Mình sẽ tác thành cho cô gái này và sẽ uốn nắn ngay từ đầu. Nàng biết trước nàng sẽ không phải ân hận, bởi nàng hành động vì quyền lợi của Charles, của Etinnette Goulard. Nàng quyết định sẽ rèn cô gái ngay từ bây giờ

- Tôi nghĩ cô chưa mất hết đâu, cô ghê tởm hoàn cảnh sống của cô hiện giờ và muốn thoát khỏi nó. Đúng vậy không?

- Vâng, đúng thế. Cháu muốn thoát khỏi cái khu phố bẩn thỉu, hôi hám và tục tĩu ấy

- Nếu thế tôi tạo cho cô điều kiện để cô thoát khỏi nơi đó

Etinnette sững sốt quay sang Stephanie, mắt vẫn còn đầm đìa nước mắt. Nhưng nàng nhìn vào cặp mắt cô gái, nàng thấy cả sự ngạc nhiên lẫn niềm hy vọng. Stephanei dịu dàng nói tiếp

- Tất nhiên tôi phải đòi cô 1 điều kiện

- Cháu hiểu. Chẳng ai cho không ai bao giờ - Etinnette trả lời, giọng nói của 1 người phụ nữ am hiểu sự đời

Mi mắt Etinnette không chớp nữa. Những giọt nước mắt cuối cùng từ từ lăn xuống gò má. Cặp mắt cô gái nhìn Stephanie khiến nàng cảm thấy không nỡ đặt ra nhiều điều kiện cho cô gái

- Cô hãy bảo với con trai tôi rằng cô chưa đủ yêu nó đến mức bằng lòng lấy nó

- Anh ấy không tin đâu, thưa bà

- Cô phải nói làm sao để nó tin. Tôi yêu cầu cô như vậy. Và tôi tin phụ nữ chúng ta làm được như thế. Đổi lại tôi sẽ giúp cô. Tôi sẽ giúp cô - Stephanie nhắc đi nhắc lại để còn suy nghĩ

Nàng ngừng 1 lúc rồi dịu dàng, rất dịu dàng nói

- Tôi sẽ cấp vốn để cô mở 1 cửa hiệu. Cô sẽ may mặc cho người ta nhưng cô cũng mặc quần áo đẹp nữa. Sắc đẹp và cách ăn mặc sang trọng của cô sẽ là cách quảng cáo tốt nhất

Nụ cười mỉm làm rạng rỡ khuôn mặt Etinnette. Nước mắt trên mặt cô đã khô lại. Cô chỉ nghĩ đến ước mơ có 1 cửa hiệu riêng, ước mơ đó bây giờ đã có khả năng trở thành hiện thực. Cô quên bẵng mất Charles

Stephanie nói với cô gái trìu mến như mẹ nói với con

- Liệu mẹ cô sẽ nghĩ thế nào về chuyện này?

Câu trả lời bật ra ngay

- Nếu như vậy thì mẹ cháu sẽ không có ý kiến gì nữa. Cháu cam đoan với bà là cha mẹ cháu không gây trở ngại gì cho cháu đâu. Bởi từ khi cháu đi làm được bao nhiêu tiền cháu nộp mẹ cháu hết. Cháu không nợ mẹ cháu đồng nào hết

"Chuyện vừa rồi đúng là có bàn tay chỉ huy của mẹ cô ta" Stephanie thầm nghĩ "Mình đoán không sai" Quả là cô gái này không xứng hợp với Charles. Cô ta có nét gì đó tầm thường, hạ lưu, nhưng mình đã từng giúp đỡ nhiều người khác còn thua xa cô này. Vậy là nàng đã khéo léo gỡ cho Charles thoát ra khỏi vụ này. Tất nhiên nàng đã phải tiến hành hết sức tế nhị, khôn ngoan. Nhưng vì hạnh phúc tương lai của con, nàng không nề hà khó khăn

- Etinnette! Cô chưa đến tuổi thành niên. "Chúng ta" cần cân nhắc mọi thứ chu đáo. Cô chưa đủ quyền làm gì khi chưa có sự đồng ý của cha mẹ

- Cháu có thể bỏ trốn, cháu đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn khỏi gia đình cháu

Etinnette sẵn sàng làm mọi thứ để có 1 cửa hiệu riêng

- Đó không phải là cách giải quyết tốt, Etinnette. Tôi không tán thành cách đó. Tôi muốn mọi thứ được tiến hành hợp pháp cả về phía cô cả về phía tôi. Tôi cũng muốn cô chính thức từ chối con trai tôi bằng văn bản hẳn hoi. Tôi muốn cô không gặp Charles nữa. Cô hứa với tôi chứ?

- Cháu từ chối lấy Charles, nhưng anh ấy vẫn có thể là nhân tình của cháu

Ra thế! Stephanie cau mặt nói kiên quyết

- Cô dứt khoát đi: 1 là được cả, 2 là không được gì hết! Cô 18 tuổi, tốt nhất là cô cần phải được quyền có đủ hợp pháp của người đã thành niên

Etinnette nhìn Stephanie không hiểu

- Tôi nói câu đó có nghĩa cô cần phải có quyền tự do ký các chứng từ mua bán. Khi đó cô sẽ có quyền có tiền của riêng cô

- Vậy là bà lo cháu các giấy tờ cần thiết để cháu có quyền?

Stephanie trìu mến xoa đầu cô gái, gật đầu. Nàng biết nàng sẽ phải lo rất nhiều thứ giấy tờ cho cô gái kia. Phải gặp cha mẹ cô gái thuyết phụ, phải làm giấy tờ tại văn phòng tòa án. Nàng phải bỏ vào đấy rất nhiều thời gian

Việc trở lại Saint Petersburg phải hoãn lại. Rồi phải thuyết phục Charles. Bởi chắc chắn Charles sẽ phản đối dữ dội. Chưa kể còn nảy thêm nhiều khó khăn khác mà lúc này nàng chưa lường hết được

- Bao giờ bà đến gặp mẹ cháu ạ?

Etinnette bắt đầu vạch kế hoạch. Thái độ nôn nóng đó là 1 điềm tốt. Cô ta đã bắt đầu dành thế chủ động

- Chắc cô muốn tôi đến gặp mẹ cô càng sớm càng tốt?

- Mai được không ạ, thưa bà? Bà hãy đến vào buổi chiều để mẹ cháu có thời gian thu dọn đôi chút. Bà giải thích cho mẹ cháu nghe. Cháu đã không nói gì hết. Cháu rất sợ bị đòn, mẹ cháu đánh ác lắm

Nghe nói thế Stephanie càng thấy thương cô gái Etinnette tội nghiệp và càng quyết tâm cứu vớt cô ta

- Tôi sẽ đến lúc 4 giờ chiều. Tôi sẽ cố gắng vì tôi muốn giúp cô. Tôi sẽ bảo mẹ cô rằng nếu con trai tôi lấy cô thì tôi sẽ tước quyền thừa kế của nó. Nhưng tôi xin đền bù cho bà 1 khoản tiền. Tôi nói thế thì mẹ cô sẽ không có lý do gì đánh cô

Etinnette cúi đầu, nhắm mắt lại, lẩm bẩm như thể hạ quyết tâm xây dựng tương lai

- Bà sẽ không phải ân hận là đã giúp đỡ 1 đứa con gái vô ơn và làm sai lời hứa. Ngay tối nay, cháu sẽ bằng mọi giá, nói với Charles là cháu đã nói dối là yêu anh ấy. Mà đúng như vậy thật, cháu chưa yêu con trai bà, cháu chỉ mới cảm thấy cảm động vì anh ấy tốt bụng và sau đấy là yêu cháu thôi. Cháu sẽ bảo anh ấy là cháu chưa yêu đến mức làm vợ anh ấy...

Mắt Etinnette rơm rớm. Stephanie hiểu nỗi khổ tâm của cô gái. Nàng dịu dàng nói

- Con của ta! Con phải cứng rắn, phải dũng cảm lên. Con hãy nghĩ đến việc sắp được tự do, được sự con quyết định cuộc đời con

- Vâng, đấy là điều ước mơ thiết nhất của cháu. Và cháu nói điều này chắc là bà không ngờ. Cháu thèm được nằm 1 mình trong phòng riêng, khóa trái cửa lại. Không hiểu sao cháu rất thèm được như thế. Từ nhỏ cháu chuyên phải ngủ với ai đó không phải chỉ chung phòng mà cả chung giường

Stephanie cảm động. Nàng trìu mến nói

- Etinnette, ta đã đòi con 1 hy sinh lớn và con đã chấp nhận. Ta rất muốn con đạt hạnh phúc cao nhất theo khả năng cua a. Bây giờ ta hỏi con: trong các khu ngoại ô, con thích cửa hiệu con ở khu phố nào nhất?

Etinnette nghiến răng, uất ức nói

- Khu vực nào xa nhất, thưa bà. Xa gia đình nhất. Có thể là phía bên kia của thành phố Paris...

- Ta hiểu...

Hôm sau đến văn phòng phố Vivienne, Stephanie nhận thấy 1 tin làm nàng choáng váng: Charles đi Havre! Armand kể lại cho mẹ nghe cũng rất lấy làm lạ. Charles đột ngột quyết định đến Havre để giải quyết 1 loạt công việc đọng lại ở đó, trong khi thật ra chẳng có việc gì quan trọng hết

Stephanie hiểu ngay. Tối hôm qua Etinnette đã cắt đứt với con trai nàng và với tâm trạng đau đớn, Charles bỏ đi xa ít lâu để 1 mình suy nghĩ. Cậu cũng muốn lao vào công việc để quên đi vết thương lòng. Tuy nhiên Stephanie vẫn chưa yên tâm. Lỡ Charles đau đớn quá bỏ đi đâu biệt tăm, ra nước ngoài chẳng hạn, và không bao giờ trở về Paris nữa?

Dù sao thì Stephanie cũng chẳng thể làm gì hơn. Chiều hôm đó nàng đến gặp cha mẹ Etinnette. Nhìn bà ta, Stephanie hiểu ngay nguyên nhân lòng tha thiết "thoát khỏi đây" của cô gái. Cô rất giống mẹ và Etinnette rất sợ 30 năm nữa cô cũng sẽ thành 1 bà gia cau có, giận đời, oán hận mọi người xung quanh như mẹ. Việc điều đình diễn ra không mấy khó khăn gì lắm, sau khi Stehanie đặt vấn đề "bồi thường thiệt hại" bằng 1 khoản tiền cho 2 ông bà Goulard. Việc ra tòa án ký giấy tờ khước từ quyền làm cha mẹ cũng được tiến hành khá suôn sẻ. 3 ngày sau Charles về, nhưng chỉ nói chuyện với mẹ về công việc, nhất định lảng không đề cập đến Etinnette

Cuối cùng Stephanie đã mua được 1 cửa hiệu nhỏ và cấp 1 số vốn ban đầu để Etinnette mở hiệu may riêng. Càng tiếp xúc với cô gái, nàng càng thấy mình xử sự đúng. Chắc chắn cô gái này sẽ trở thành nhà kinh doanh sắc sảo