Chương 15 CHIẾN TRANH ĐẾN GẦN
Đoàn tàu đã rời khỏi ga Phương Bắc được 3 tiếng đồng hồ vậy mà Stepahnie không sao gạt được những ý nghĩ về 6 tuần lễ đã sống ở Paris. Vậy là "vụ Charles" nàng đã giải quyết xong 1 cách tuyệt đẹp. Charles đã khuây khỏa, còn Etinnette thì mặt mày hớn hở. Điều khiến Stephanie thấy yên tâm là trên khuôn mặt đặc biệt là cặp mắt của cô gái trẻ kia lộ ra 1 nièm quyết tâm sắc đá thoát khỏi cuộc sống phụ thuộc trong gia đình ngột ngạt của cô, xây dựng cho bản thân 1 cuộc sống tự lập. Tấ nhiên thế nào Charles cũng tìm đến để nối lại tình yêu, nhưng Stephanie tin chắc rằng Etinnette sẽ giữ đúng lời hứa với nàng, kiên quyết khước từ, mặc dù mến con trai nàng đến đâu
Nhưng diều làm Stephanie suy nghĩ nhiều nhất là về Rene. Từ hôm trở về Paris, nàng phải tỏ ra là người vợ chân chính, đến sống ở biệt thự Guinchamp. Rene giữ thái độ lịch sự, chăm sóc nàng chu đáo nhưng 2 người chỉ gặp nhau trong những bữa ăn. Stephanie vẫn ngủ 1 mình trong hòng riêng và Rene không lần nào quấy rầy nàng. Tuy nhiên Stephanie thấy chồng vẫn chưa từ bỏ ý định phục thù mình
Stephanie nhận thấy bây giờ Rene áp dụng 1 chiến thuật khác. Chàng tranh thủ tình cảm của gia đình Dytteville, thường xuyên đến thăm bà cụ Francoise và các con của nàng. Phải chăng Rene làm thế để gia đình Dytteville thật sự quý chàng và sẽ thầm trách Stephanie nở bỏ 1 người chồng tuyệt vời như thế để sang Nga sống hàng tháng trời
Sau khi xong việc ở Paris, rất nhớ Boris nhưng Stephanie vẫn chưa thể rời Paris. Nàng kh6ong có lý do gì nán lại với gia đình, con cái trong những ngày quan trọng đó. Và trong dịp Noel, Stephanie sẽ chứng kiến hoạt động "tranh thủ tình cảm" của chồng. Rene cùng 2 con trai của nàng tích cực trang hoàng biệt thự Dytteville để đón lễ Thiên Chúa Giáng Sinh, Rene mua quà tặng quý giá cho bà cụ Francoise và cho tất cả các con nàng. Đêm giáng sinh, chàng cùng vợ sang dự với gia đình Dytteville và tỏ ra thân tình đặc biệt với tất cả mọi người
Xưa nay Stephanie vẫn trách chồng là coi khinh công việc kinh doanh, coi khinh gia đình Dytteville là "dân buôn bán", nhưng bây giờ Rene đã xóa được ấn tượng đó. Chàng chịu khó thường xuyên hỏi chuyện 2 con trai sinh đôi của nàng về hoạt động của công ty Dytteville. Stephanie đã chứng kiến những buổi trao đổi sôi nổi giữa chồng với Armand và Charles về những dự định của công ty
Phải chăng Rene âm mưu dùng áp lực của những người thân của Stephanie buộc nàng phải nối lại quan hệ vợ chồng với chàng? Stephanie thừa biết tính nết Rene: thù dai và thâm hiểm vô cùng. Anh ta cứ lặng lẽ chuẩn bị để đến khi chín muồi mới giáng 1 dòn và khi đó nàng ở thế yếu sẽ không sao đở nổi
Stephanie lơ đãng nhìn ra cửa sổ toa tàu. Cảnh vật bên ngoài bao la và nhàm chán vẫn đều đặn lui về phía sau. Bầu trời xám xịt. Trái tim nàng buồn bã cô đơn. Nàng đã là người mẹ và chẳng bao lâu nữa sẽ lên chức "bà", vậy mà cơ thể nàng vẫn trẻ trung và khao khát tình ái. "Bà!", chữ đó ám ảnh đầu óc nàng. Armand và Charles chẳng bao lâu nữa sẽ lấy vợ, đẻ con. Valentine cũng đã thành 1 thiếu nữ thật sự, cơ thể nở nang. Bà cụ Francoise đã có lần nhận xét với nàng như thế. HÌnh như các con nàng đang đẩy mẹ chúng vào tuổi già, vào loại người bị hắt hủi, quên lãng. Nàng đang cố cưỡng lại. Nàng dùng toàn bộ sức lực của mình để chống đỡ lại, bằng cách nghĩ về Boris, chỉ về chàng. Nghĩ đến mối tình với chàng, đến sự tận hưởng tình cảm thương yêu và những cuộc ân ái cháy bỏng với chàng
Stephanie nóng lòng đến Saint Petersburg. nàng hình dung Boris đang đứng trên sân ga đón mình. Thây nàng vừa bước xuống ga, chàng sẽ nhấc bổng nàng lên, đặt vào cỗ xe và hấp tấp đóng cửa xe, ôm chặt lấy nàng, điên cuồng hôn nàng. Xe chạy như bay về lâu đài và khi bước vào phòng ngủ, Boris sẽ vội vã ghì chặt nàng trong vòng tay, đê mê trong cuộc ân ái điên cuồng cho bõ 6 tuần lễ xa cách...
Tàu chạy đến ga Tver. Nhìn mặt trời đỏ rực mọc phía Đông, tim nàng đập rộn rã. Bây giờ thì nàng đã xa hẳn nước Pha, xa hẳn Paris. Tất cả những ấn tượng về Paris tan biến hết. Nàng chỉ nghĩ đến Boris và mối tình của chàng. Nhìn qua cửa sổ sân ga, Stephanie nhận thấy Boris đứng giữa đám người ra đón người thân.Tàu chạy chậm lại. Boris cách nàng 2 toa. Stephanie bừng lên 1 niềm hạnh phúc bao trùm. Nhưng đột nhiên nàng thất vọng
Boris không phải đi 1 mình. Vậy là bao nhiêu mơ ước được chàng ôm chặt trong vòng tay, được chàng nhấc bổng lên, đưa vào xe và được về lâu đài, ân ái với chàng tan biến hết. 1 nỗi uất ức bừng lên làm mắt Stephanie rơm rớm. Vậy là chuyến đi này thất bại. Biết thế nàng nán lại Paris thêm ít lâu nữa. Nàng nóng lòng sang đây là để được hưởng tám thân chàng, 2 cánh tay vạm vỡ của chàng, đôi môi nồng nàn của chàng. Vậy mà bây giờ lại có những người cùng ra đón nàng với chàng
Stephanie đã nhận ra Natasa, vợ chàng. Vừa nhìn thấy Stephanie bước xuống bậc toa tàu, Quận chúa Natasa đã tươi cười chạy đến, niềm nở chào đón nàng và tíu tít hỏi thăm về chuyến đi. Stephanie cố lấy vẻ mặt điềm tĩnh, thân ái đáp lại. Nàng quan sát Natasa. Bà quận chúa này vẫn như ngày đó: kiều diễm, quý phái đến tận từng móng tay và vẫn trẻ trung, hồn nhiên vô cùng với cặp môi lúc nào cũng hơi hé mở, duyên dáng, quyến rũ. Natasa có nét kiều diễm đặc biệt của phụ nữ Slave: chân thành, đa cảm và tươi tắn
Thoạt đầu Stephanie hơi ngờ ngợ: chẳng lẽ đây lại là Quận chúa Natasa "vợ chàng"? Nhưng ngay lập tức nàng đã hết hồ nghi. Vậy là Natasa đã hoãn lại việc đi Kiev để đợi Stephanie và đón nàng tại đây. Trong khi Natasa liến thoắng, nồng nhiệt chúc mừng nàng và Stephanie lúng túng vài câu cảm ơn thì Boris lặng lẽ đi bên cạnh nàng
Stephanie liếc nhìn thấy nét mặt Boris buồn bã. Chắc chàng cũng tiếc, không được hưởng niềm vui tưng bừng gặp lại người tình trên sân ga, nếu chỉ 2 người với nhau
Dưới tuyết trắng, Saint Petersburg biến thành 1 thành phố khác hẳn, với những đường phố ngang dọc, những kênh đào chằng chịt, lúc này đóng thành băng và xe trượt chen chúc chạy trên mặt kênh
- Phu nhân thân mến của tôi, bà bạn quý mến của tôi - Quận chúa Natasa vẫn liến thoắng nói - Bạn muốn chọn cách nào trong 2 cách: 1 là về nhà nghỉ ngơi sau 1 chặng đường xa xôi vất vã, hay bạn muốn làm quen với Constance, người đang rất nóng lòng muốn làm quen với bạn?
- Ôi, lúc này tôi đang thèm được tắm rửa cho tan hết mệt nhọc dọc đường - Stephanie nói khẽ, bởi lúc này nàng chỉ nghĩ đến Boris
- Phải đấy, tôi rất thông cam với bạn, bởi tôi rất yêu bạn. Tôi gọi bạn là Stephanie và muốn bạn gọi tôi là Natasa. Chúng ta là bạn bè thân thiết, không nên câu nệ nghi thức. Bạn bằng lòng chứ, Stephanie thân yêu? - Natasa âu yếm hôn lên má Stephanie - Bây giờ Boris đưa chúng tôi về lâu đài rồi quay lại đón bạn, để đưa bạn đến với chúng tôi
'Chúng tôi có nghĩa là Natasa và Constance! Natasa thừa biết quan hệ giữa chồng và Stephanie nhưng bà ta vẫn phải ra ga với chồng để đón nàng, theo đúng nghi thức bề ngoài của xã hội quý tộc thượng lưu, Stephanie rất hiểu và nàng thấy Natasa coi những chuyện nghi thức như thế này là rất bình thường. Thậm chí thái độ niềm nở đón tiếp Stephanie hầu như không có 1 chút nào thiêu chân thành
Cỗ xe trượt đỗ lại trước cổng lâu đài. Aime ngồi trong xe nảy xuống mở cửa cho Stephanie. Trông anh thản nhiên, nhưng nàng biết Aime đang lo lắng nóng lòng muốn biết tin ở Paris. Nàng vừa bước lên bậc thềm vừa nói
- Anh yên tâm. Mọi việc đều ổn thỏa. Charles có hơi buồn nhưng tôi rất tin cô gái Etinnette
- Tôi nghĩ đấy là 1 cạm bẫy - Aime cau mặt nói
- Trước đây thì đúng là như thế - Nàng thừa nhận
- Tôi rất mừng cho bà chủ và gia đình ta - Aime nói, có vẻ đã yên tâm
Cả cho anh nữa chứ, anh đừng chối. Hôm trước tôi thấy anh lo lắng y hệt như anh là cha chúng. Nhưng may, mọi thứ đã xong xuôi. Tôi đã kiếm được cho Etinnette 1 cửa hàng khá đẹp cách đây đúng 4 ngày
- Và bà chủ tin rằng...
- Tôi tin! - Stephanie ngắt lời - Tôi sẽ kể chi tiết cho anh sau. Còn bây giờ tôi cần đi tắm. Anh bảo Noemie chuẩn bị cho tôi
- Mọi thứ đã sẵn sàng, Noemie hiện đang ở đó đợi bà chủ
Natasa và Constance ngồi trong phòng khách lâu đài Biotsky chờ Stephanie và Boris đến để dùng bữa trà
Stephanie xuất hiện đẹp như nàng tiên. Tuy nhiên nàng vẫn hơi sờ sợ. Thái độ Natasa khiến cho Stephanie thấy lạ. Liệu bà ta có giăng cạm bẫy nào để hại nàng không?
Nhưng chỉ 10 phút sau, mối hồ nghi ấy đã tan biến không để lại chút vương vấn nào trong lòng Stephanie. Natasa đón tiếp nàng hết sức thân tình trong phòng khách rộng lớn, chất đầy đồ đạc quý giá nhưng cổ lỗ. Bà ta dắt tay nàng đến trước mặt 1 phụ nữ đứng yên lặng, đến lúc này khuôn mặt mới bắt đầu chuyển động khiến Stephanie cảm tưởng đó là 1 pho tượng bằng đá hoa cương đang dần dần biến thành người sống
Constance có 1 sắc đẹp hoàn chỉnh nhưng bí hiểm. Làn tóc màu nâu sẫm gần như đen được buộc bằng những sợi ruban ôm lấy khuôn mặt trái xoan có nước da không bóng. Cặp mắt đen xếch tuyệt đẹp và làn môi mọng trông như tranh vẽ. Cuộc giới thiệu diễn ra trang trọng và thân tình. Stephanie cứ tưởng Natasa mới thật sự là chủ nhân ở đây. Bên cạnh bà ta Constance chỉ như 1 đứa trẻ láu táu và được nuông chìu
Trong khi Natasa liến thoắng nói về các mode thời trang hiện nay, về những thứ phù phiếm thì Constance chỉ im lặng và Stephanie cảm thấy bối rối vì bà ta chăm chú nhìn nàng như dò xét. Ki câu chuyện với Natasa đã hơi lắng xuống, Stephanie quay sang Constance, khẽ hỏi bằng giọng hết sức ngọt ngào
- Hoàng thân có cho tôi biết bà là người Pháp thưa bà bạn quý mến? Vậy 2 chúng ta là đồng hương!
- Tôi chỉ mang 1 nửa dòng máu Pháp. Cha tôi là người Pháp, nhưng mẹ tôi là người Italia - Constance đáp, giọng nồng nàng và đầy chất đa tình
Đột nhiên Stephanie nhận ra tại sao người phụ nữ kiều diễm không chồng này lại có nét bí hiểm. Bà ta có khuôn mặt những nhân vật trong các bức họa của họa sĩ Italia thời phục hưng: Leonardo da Vinci và Taphael. Những dãi ruban kia, nụ cười bí hiểm, 2 lúm đồng tiền và 2 bàn tay thon dài đặt giống hệt nàng Joconda. Rõ ràng Constance cố tình tạo cho bà ta dáng vẻ của nhân vật trong bức họa nổi tiếng thế giới kia
"Thói tự yêu mình quá mức" Stephanie thầm nhận xét. Và bây giờ nàng không thấy "sờ sợ" Constance nữa. Tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy mối quan hệ giữa bà ta và Natasa có nét gì đó vô cùng khó hiểu. Cuộc viếng thăm diễn ra hoàn toàn tốt đẹp, mặc dù để tạo quan hệ Stephanie đã phải nén lòng đôi chút
Đoán được nỗi lòng người tình, trên xe đưa nàng về nhà, Boris giải thích
- Anh cần nói với em 1 điều. Em đã biết Hoàng hậu Marie Alexandrovna là người có uy quyền rất lớn. Bà ta thậm chí điều khiển cả Hoàng thượng trong 1 loạt vấn đề quốc gia đại sự. Hoàng hậu lại rất yêu Natasa bởi Natasa mỗi lần về tiếp kiến Hoàng hậu đều huyên thuyên kể chuyện về các chuyến ngao du của cô ta khiến Hoàng hậu rất thích nghe. Lợi dụng lòng ưu ái đặc biệt ấy, Natasa luôn nói xấu những người cô ta hay Constance không ưa. Vừa rồi em đã chinh phục được Natasa, như thế là rất tốt. Chỉ cần em nói câu gì đó mếch lòng cô ta, lập tức cô ta nói xấu em với Hoàng hậu, thế là sẽ rất khó khăn cho em sau này. Hoàng hậu chỉ cần nói với mọi người "Ta rất không muốn ông (hay bà" đến nhà phu nhân Guinchamp". Thế là lập tức không ai dám đến với em nữa, không mua gì ở Gian hàng Phap của em nữa
- Sao em ghét loại phụ nữ nhỏ nhen ấy đến thế - Stephanie bực tức nói
- Biết làm sao được, nếu muốn sống yên ổn. Chịu đựng họ 1 chút, họ sẽ để mình được tự do
Boris ngừng lại 1 chút, lơ đãng nhìn ra ngoài trời u ám, nói
- Mà sao anh lại không thổ lộ với em điều Hoàng thượng và anh đang băn khoăn? Nước Thổ quá tự tin vào lực lượng của họ, lại được nước Anh ủng hộ, không những công khai thách thức chúng ta mà còn chế giễu nước Nga. Hoàng thượng đã cố tránh 1 cuộc chiến tranh với Thổ, nhưng phái chủ chiến hiện đang rất mạnh. Sợ khó giữ được hòa bình
"Vậy là chiến tranh khó mà không nổ ra" - Stephanhie đau đớn thầm nghĩ - "Borí sẽ phải ra trận. Mình sẽ đi theo chàng..." Ý nghĩ về cuọc chiến tranh sắp nổ ra luôn ám ảnh đầu óc Stephanie. Cuộc chiến tranh lần này đối với nàng hoàn toàn khác 2 cuộc chiến tranh trước nàng đã tham gia. Cuộc chiến tranh Crimee nàng làm cấp dưỡng trung đoàn Bắc Phi. Cuộc chiến tranh Italia nàng làm phái viên cho Ngài Morny. Lần này nàng không phải người trong cuọc, nhưng nàng vẫn phải ra đó, vì Boris
Trước đây Stephanie đã tính gia nhập tổ chức Chữ thập đỏ để đi theo Boris ra mặt trận. Đại Quận chúa Helene Pavlovna lại là người đứng đầu tổ chức này, vậy Stephaie không gặp trở ngại nào. Ý nghĩ đó làm nàng yên tâm. Tuy nhiên bây giờ nàng lại bị ám ảnh bởi tình hình ở nhà. Rene đang tiến hành âm mưu của anh ta. Nàng lo đến 1 ngày nào đó toàn bộ gia đình Dytteville sẽ đứng về phía Rene và lên án nàng. Rồi còn chuyện Charles! Liệu Charles có làm điều gi nguy hiểm do phẫn uất không?
Đã có lúc Stephanie tính đến chuyện về Pháp xem tình hình cụ thể giờ ra sao. Cuối cùng nàng tính tốt nhất là nhờ Aime. Nàng ngỏ ý đề nghị Aime về Pháp thay nàng. Anh không chỉ tìm hiểu vấn đề mà còn biết cách ngăn chặn những gì bất lợi có thể xảy ra, cả với Rene lẫn với Charles
Aime nhận lời. Ngay hôm sau anh lên tàu về Paris. Sau khi đến nơi 3 ngày Aime viết lá thư đầu tiên cho Stephanie. Trong thư Aime cho nàng biết là tình hình khong đến nỗi như nàng lo lắng. Qua 6 trang giấy đặc kín, Aime kể tỉ mỉ mọi chuyện và nàng thấy nhẹ bẫng trong lòng
Tình hình chính trị diễn biến ngày càng phức tạp. Hoàng đế đã cử các hoàng thân gần gũi nắm những chức vụ Tư lệnh các mặt trận. Tuy nhiên mỗi lần gặp Stephanie, Boris đều tỏ ra lạc quan. Chàng kể là Quận chúa Katia thường xuyên gặp vua đã khẳng định với chàng: "Hoàng thượng vẫn tìm mọi cách để ngăn chặn không cho nổ ra chiến tranh!" Tuy nhien ngày 12 tháng 4 năm 1877, nước Anh đã ra 1 bản tuyên bố làm tan rã mọi hy vọng hòa bình
Nước Nga không thể lui được nữa. Sa hoàng đang thị sát quân đội ở Kishinev, thủ phủ xứ Moldavie, ra tuyên bố, trong có đoạn viết
"Tin tưởng sâu sắc vào sự đúng đắn trong sự nghiệp của nước Nga, vào sự phù hộ của Chúa Trời, ta đã ra lệnh cho quân đội vượt qua biên giới Thổ Nhĩ Kỳ..."
Tin sét đánh làm Stephanie choáng váng. Nàng đã tưởng mọi sự giải quyết xong, ai ngờ bây giờ thì hòa bình không thể cứu vãn được nữa. Boris đang ở bên cạnh Hoàng đế. Aime đang ở Pháp, Stephanie hoàn toàn đơn độc