← Quay lại trang sách

Chương 16 BUCAREST VÀ PLOESTI

Mặc dù Boris năn nỉ nàng ở lại Saint Petersburg, sau khi chàng đi cùng với Hoàng đế 17 ngày. Stephanie vẫn quyết định đuổi theo người tình. Nàng không chịu nổi tâm trạng của người ăn không ngồi rồi giữa lúc tình hình đang diễn ra phức tạp ngoài mặt trận

Tại sân ga Bucarest, nàng xuống tàu, lên 1 cỗ xe ngựa và yêu cầu chở đến Đại Sứ quán Nga. Viên tham tán trẻ tuổi ra tiếp nàng

- Thưa phu nhân, tưới Biotsky cùng các tướng Milioutine, Adlerberg hiện đang tháp tùng Hoàng thượng đi thăm các đơn vị

- Ở đâu thưa ông?

- Tôi không thể nói được, thưa phu nhân. Tôi chỉ có thể nói Hoàng thượng và các tướng lĩnh tháp tùng tối nay sẽ về đây

- Tối nay? - Stephanie mừng rỡ hỏi

- Vâng. Hoàng thượng đi thị sát ban ngày, tối nào cũng về ăn tối tại Khách sạn Grand Hotel

- Ông có thể vui lòng thu xếp cho tôi 1 phòng tại Grand Hotel được không?

Rất khó kiếm phòng tại khách sạn đó, thưa phu nhân

- Tôi là bạn thân của tướng Biotsky, Hoàng thượng và Quận chúa Dolgoruscaia, tôi tin rằng ông có thể kiếm cho tôi 1 phòng tại đó

Viên tham tán cúi đầu. Lát sau ông ta đưa nàng đến Grand Hotel và lấy cho nàng được 1 phòng trên tầng 2. Nhìn gian phòng sang trọng có buồng tắm riêng, đầy đủ tiện nghi, Stephanie thầm ghĩ, mình bây giờ khác xa với hồi ở mặt trận Crimee. Bây giờ nàng là mệnh phụ, "bạn thân" của 1 viên tướng thân cận với Đức vua. Tuy điều kiện sống hết sức đầy đủ, nhưng Stephanie vẫn có phần luyến tiếc. Nàng sẽ không bao giờ còn được là cô gái Phanie ngày xưa nữa

Tối hôm đó, trong bộ y phục diêm dúa nàng may mắn đem theo, Stephanie ngồi ăn giữa Hoàng đế và tướng Biotsky. Hoàng đế ngồi bên trái. Nàng và Boris ngồi bên phải

Lúc ăn xong, về phòng riêng, Stephanie nói với Boris

- Em bị dằn vặt với ý nghĩ anh đang ở nơi nguy hiểm, Boris. Em không thể không đến với anh. Anh tha lỗi cho em chứ?

Boris ôm chặt Stephanie trong vòng tay, thì thầm. Lẽ ra chàng phải mắng nàng, nhưng chàng không đủ gan. Chàng chỉ nói chàng là người hạnh phúc nhất trên thế gian, được nàng yêu đến như thế này. Với Stephanie, điều quan trọng nhất là được bên Boris. Nàng không ngờ lại gặp chàng ở đây và được nép trong vòng tay chàng như thế này

- Boris! Anh không thấy giữa các tướng lĩnh quân nhân, em là ngưòi phụ nữ duy nhất không? Em thấy ngượng. Vị trí của em không phải ở đây

- Nghĩa là sao? Em nói thế là sao?

- Là từ nay em sẽ không xuống ngồi ăn với mọi người đâu, trừ bữa ăn nào đặc biệt em không thể khước từ

- Tùy em. Nhưng anh nghĩ mọi ngưòi chỉ vui khi em có mặt bên bàn ăn với họ. Nhưng chuyện này chẳng quan trọng gì, vì 2 hôm nữa anh phải tháp tùng Hoàng thượng đến Ploesti

Và Stephanie lại đuổi theo Boris đến Ploetsti, sau khi chàng đến đó 2 ngày. Để tránh mắc sai lầm hôm ở Bucarest, lần này nàng không nghỉ ở Khách sạn mà bắt chước Quận chúa Dolgoruscaia thuê 1 ngôi nhà nhỏ có vườn cây ở ngoại thành. Vốn bản tính ưa hoạt động, Stephanie không chịu nổi nhàn rỗi. Boris thường xuyên bên cạnh Hoàng thượng nên chỉ thỉnh thoảng mới ghé đến ngôi nhà nàng thuê, tình tự với nàng 1 đêm, sáng hôm sau lại đi ngay

Stephanie cũng hay bỏ nhà, len lỏi trong đám dân chúng đón xem mặt Đức vua. Buổi chiều, nàng ngồi viết những bức thư dài, vẫn đề "Saint Petersburg ngày..." rồi gửi những lá thư đó về nhờ Noemie bỏ vào thùng thư bưu điện. Nàng không muốn gia đình biết nàng ra mặt trận "theo nhân tình"

Tối hôm đó Boris đến, bảo nàng

- Mai anh sẽ cùng Hoàng thượng ra sông Danube. Hoàng thượng muốn gặp gỡ những đơn vị quân đội đang chuyển quân qua sông.

- Còn em?

- Em ở lại đây chờ anh - Boris thản nhiên nói

- Em đến đây không phải để chờ anh. Em đến đây để được luôn luôn ở bên anh

- Ôi, em yêu của anh. Anh phải nói thật, mặt trận đâu phải chỗ của em. Bọn anh và cả Hoàng thượng nữa thường xuyên sống trong lều vải quân sự. Anh làm sao kiếm được 1 cái lều cho em?

Thấy cặp mắt không tán thành của Stephanie, Boris an ủi

- Anh biết em đã từng sống cùng với những người lính thường, từng ngủ trong lều vải. Nhưng em, hãy nhớ, chúng ta đâu còn ở tuổi 20, em yêu?

Stephanie cảm thấy câu nói như 1 lời buộc tội. Nàng phải cố gắng lắm mới không òa khóc vì tủi thân

- Em biết. Anh không cần phải nhắc em điều đó

- Anh không muốn làm em buồn, Stephanie. Nếu anh nói năng vụng về, mà đàn ông đều như thế, em tha thứ cho anh. Việc em đến đây mang lại cho anh hạnh phúc vô bờ, nhưng anh không muốn em phải chịu đựng những nỗi vất vã của chiến trận

- Nhưng em không thể về Saint Petersburg. Em rất lo cho anh

Boris ôm chặt nàng, âu yếm thì thầm

- Em hơi phóng đại nỗi nguy hiểm đấy. Anh sẽ không làm sao đâu. Em nên nhớ Hoàng đế ta đâu phải Napoleon. Vua của bọn anh không dẫn đầu trong hàng quân mà em lo. Người chỉ đến thăm các đơn vị, tất nhiên là những đơn vị đang chiến đấu trên tuyến đầu, nhưng mức độ nguy hiểm khác xa với dẫn đầu đoàn quân trong trận đánh, như Napoleon ngày xưa thường xuyên làm

Sau 1 đêm â ái nồng nhiệt, sáng hôm sau Boris lên đường ra sông Danube. Stephanie quyết định đến với các thương binh. Sau mấy trận đầu tuy thắng lợi nhưng thương binh được chở về thành phố Ploesti rất nhiều, nghe nói nằm chật tất cả các bệnh viện. Stephanie tìm đến 1 bệnh viện. Nàng thấy xe có dấu Hồng Thập tự chở đến ùn ùn thương binh. Nàng lách qua những cáng thương binh để kín sân, trên hiên. Đến gần 1 người mặc áo choàng trắng, nàng nói

- Tôi xin được giúp bác sĩ 1 tay!

Viên bác sĩ tuổi trung niên đang cứu chữa 1 thương binh, ngẩng lên nhìn Stephanie, ngạc nhiên

- Chúng tôi đang cần người giúp. Nhưng ba có biết xử lý các vết thương không?

- Tôi biết sơ sơ. Nhưng tôi sẽ làm tất cả những gì bác sĩ chỉ bảo

- Tốt lắm - Viên bác sĩ nói

Ông ta gọi 1 nữ y tá, nói nhỏ gì với chị ta rồi quay sang nói với Stephanie

- Bà hãy đi theo chị ấy

Stephanie đi theo chị y tá và lát sau nàng đã bận rộn thay băng cho 1 thương binh bị thương nặng ở đùi. Thấy nàng làm việc khá thành thạo, chị y tá vui mừng nói

- Vậy là bà biết công việc đấy, tôi không còn phải hướng dẫn gì thêm, thưa phu nhân...

- Guinchamp. Tôi là de Guinchamp

- Rất hân hạnh. Còn tôi là Victoria Douchkine. Bây giờ chưa phải là lúc trò chuyện. Tôi đang bận, vậy tôi có thể yên tâm để phu nhân ở lại được chứ?

- Được, chị cứ đi, Victoria

Sáu hôm sau khắp ngoại thành Ploesti đã thành 1 rừng lều vải chứa thương binh. Cuộc tấn công lần thứ 3 vào căn cứ Plevna lại thất bại. Quân Thổ chiến đâu rất dũng mãnh để bảo vệ cứ điểm quan trọng này. Stephanie rất lo cho Boris vi biết Hoàng thượng đang trực tiếp chỉ huy trận đánh quan trọng đó và tất nhiên Boris phải có mặt bên cạnh Người

Nhưng Stephanie yên tâm phần nào vì tin đưa về, Hoàng thượng vẫn bình yên. Suốt những ngày qua, nàng không nhận được tin tức gì của Boris. Mãi đến ngày thứ 10, Stephanie mới nhận được 1 lá thư của người tình

"Nơi đây đúng là một bãi máu! Đức vua và anh không ghìm được nước mắt. Các chiến sĩ của chúng ta chiến đấu vô cùng dũng cảm, nhưng quân Thổ cũng kiên quyết chống đỡ dưới quyền chỉ huy của Tướng Osman - Pacha. Bây giờ Hoàng thượng quyết định không tấn công nữa mà bao vây..."

Hôm nay thương binh kéo về đông đến mức mỗi y tá phải đảm nhiệm chăm sóc trên 100 người. Victoria bảo Stephanie

- Thiếu người nghiêm trọng. Chúng tôi đã phân bổ cho các lán. Bây giờ xin bà chịu trách nihe65m cho lán số 4, nơi đấy có khoảng gần 100 thương binh

Stephanie hoảng hồn trước trách nhiệm quá nặng nề. Nàng nói

- Nhưng tôi có được huấn luyện bao giờ đâu? Tôi không có bằng cấp nào hết

- Bà làm tốt hơn rất nhiều y tá khác. Tôi xem bà làm và biết bà có rất niều kinh nghiệm chạy chữa, băng bó cho họ

Bây giờ công việc nặng nề đến mức Stephanie hầu như không kịp thở. Nàng rất ít về ngủ ở ngôi nhà thuê ở ngoại thành Ploesti mà nhiều đêm ngủ lại ngay trong một chiếc lều vải nhỏ dựng bên cạnh lán thương binh số 4

10 ngày sau, điều Stephanie hoáng sợ nhất đã xảy ra: Dịch bệnh bắt đầu xuất hiện. Do cường độ các cuọc tiến công ngoài mặt trận có giảm, số thương binh bắt đầu thưa dần thì lại đến bệnh binh. Vẫn căn bệnh tả khủng khiếp đã một thời nàng chứng kiến ở mặt trận Crimee

Boris vẫn viết thư đều cho nàng tù Plevna. Vua Rumani cũng gửi quân đến hỗ trợ cho quân Nga trong cuộc bao vây cứ điểm Plevna của quân Thổ

1 hôm, đang cho thuốc những bệnh nhân nhiễm dịch, Stephanie nhìn thấy 1 bóng nguời quen quen đeo 1 bao tải to dưới nách đi tới. Trông xa nàng ngỡ là 1 hành khất. Nhưng nàng đã nhận ra: Aime

- Anh đến tận đây kia à, Aime?

Aime bình tĩnh đáp

- Gia đình ở Paris rất lo lắng cho bà chủ. Riêng tôi linh cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường. Tôi bèn quyết định trấn an mọi người trong gia đình và lên tàu sang đây. Đến Saint Petersburg, không thấy bà chủ, tôi hỏi thăm mãi. May Quận chúa Dolgoruscaia cho biết bà chủ ở đây