← Quay lại trang sách

Chương 3 SAM

Gwen vẫn không nói một lời nào, suốt một tiếng chạy xe trên đường. Tôi còn cảm nhận được cả nỗi đau đang khiến không khí xung quanh cô ấy rung lên bần bật.

“Em ổn chứ?” Câu hỏi chẳng thích đáng chút nào, nhưng tôi vẫn phải thử. Có thứ gì đó rất đáng lo trong cách cô ấy dõi ánh mắt trống rỗng ra ngoài cửa sổ, nhìn chăm chăm vào những cái cây đang rung rinh trong gió, cứ như cô ấy đang cố gắng tự thôi miên mình để được chìm vào cái gì đó kiểu như yên bình chẳng hạn.

“Em vừa vứt bỏ hai đứa con của mình.” Cô ấy nói. Giọng cô ấy nghe thật lạ. Tôi liếc sang nhìn cô ấy, thật nhanh, nhưng đường hẹp và cong, và tôi không thể san sẻ sự tập trung sang việc nào khác bên cạnh việc vững tay lái cho chiếc SUV vẫn chạy ổn định trên đường. “Bỏ chúng lại với… những người lạ.”

“Hai người họ đâu phải người lạ.” Tôi nói. “Thôi nào. Em biết họ là người tốt mà. Họ sẽ làm mọi điều có thể để giữ an toàn cho bọn trẻ.”

“Lẽ ra em nên ở lại với chúng.” Tôi biết rõ cô ấy khao khát muốn bảo tôi quay xe lại. “Em chỉ muốn ôm lấy hai đứa con trong vòng tay và không bao giờ để chúng đi khuất tầm mắt của mình lần nữa. Em sợ lắm…” Giọng cô ấy nhỏ dần đi mất một lúc, nghe yếu ớt như một làn sương, rồi lại trở nên rành mạch hơn. “Nếu em không bao giờ quay trở lại với chúng nữa thì sao? Nếu chúng bị bắt mất lúc em đi vắng thì sao?”

Thấy cô ấy có vẻ run rẩy quá, tôi bèn đánh chiếc SUV tấp vào lề, đỗ dưới bóng cây xanh mát. “Em có muốn quay trở lại không?” Tôi tắt máy và quay sang nhìn Gwen. Không dò xét, mà lo lắng. Nếu đã quyết thực hiện việc này, tôi cần phải chắc chắn cô ấy đã sẵn sàng. Tôi không trách nếu cô ấy vẫn chưa, nhưng trong thâm tâm, tôi biết mình phải đi, dù có hay không có cô ấy. Melvin Royal đang ở ngoài kia, và hắn sẽ tới tìm Gwen và mấy đứa trẻ. Đây từng là việc báo thù của riêng tôi, để đòi lại công bằng cho em gái tôi, Callie, nhưng bây giờ, chuyện còn hơn thế nữa.

“Tất nhiên là em muốn quay lại.” Gwen nói, sau đó hít một hơi thật sâu. “Nhưng em không thể, phải không? Nếu em không chiến đấu vì hai đứa con của mình và bảo vệ chúng ngay lúc này, làm sao em còn dám nhìn mặt chúng nữa? Hắn sẽ đến tìm hai đứa nó. Và khi hắn làm thế, em phải cản đường hắn.”

Tất cả những đau đớn tới tận xương tủy của Gwen đều được trói chặt lại một chỗ bằng tinh thần thép. Nhìn cô ấy, bạn sẽ không bao giờ phải nghi ngờ những gì cô ấy nói. Và tôi cũng không, không nghi ngờ gì về chuyện Melvin Royal. Cô ấy sẽ đối đầu trực diện với hắn. Và cô ấy sẽ không bỏ chạy.

“Chúng ta sẽ giết hắn.” Tôi nói. Đây không phải một câu ẩn dụ cho thêm phần kịch tính, và cũng chẳng phải lời ướm hỏi. “Chúng ta hiểu nhau, đúng không? Ta không làm việc này chỉ để tìm ra hắn và gọi cảnh sát tới tống hắn lại vào tù. Gã đó sẽ tiếp tục làm tổn thương em bằng mọi cách miễn là hắn còn sống. Và không đời nào anh lại để cho hắn ta tiếp tục làm như vậy.”

Tôi không định nói lộ ra hết như vậy, nhưng đó là sự thật, và lời cũng đã nói ra rồi. Nếu tôi có cảm xúc yêu đương với người phụ nữ này, thì đó đúng là một tình yêu đầy sóng gió, tình yêu ấy khiến cả hai chúng tôi gặp nguy hiểm, mãi đến khi nào hồn ma của Melvin Royal cuối cùng phải về cõi vĩnh hằng mới thôi.

“Vâng.” Gwen đồng ý. “Chúng ta sẽ giết hắn. Đó là cách duy nhất để đảm bảo an toàn cho bọn trẻ.”

Tôi chầm chậm gật đầu, rồi nở nụ cười. Câu trả lời tôi nhận được là tổng hợp của cả bi thương, tội lỗi lẫn tạ lỗi. “Anh phải thú thật, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói tới chuyện trở thành một kẻ giết người thực thụ. Nực cười thay những điều ta khám phá được ở bản thân khi mình bị ép đến bước đường cùng.”

Gwen đặt tay lên cánh tay tôi, và tôi cảm nhận được bàn tay ấy qua lớp áo, nóng như một vết sắt nung. Tôi buông tay lái, luồn bàn tay mình vào tay cô ấy. Những ngón tay của chúng tôi đan vào nhau. Chúng tôi không nói với nhau một lời nào suốt một lúc lâu, và vẻ yên bình của con đường quê thôn dã, cây cối, tiếng chim gọi nhau từ nơi nào vọng lại, xa thật xa bóng tối trong lòng, đến nỗi cứ ngỡ như chúng thuộc về một thế giới hoàn toàn khác, rất xa.

Tiếng điện thoại đổ chuông phá tan bầu không khí tĩnh lặng, và cả hai chúng tôi cùng sờ vào túi. “Của anh.” Tôi nói, và vì tôi nhận ra số điện thoại hiện lên trên màn hình, tôi bắt máy. “Chào Mike. Có chuyện gì thế?”

“Cậu nghĩ còn chuyện quái gì được nữa hả, Sammy, dễ tôi gọi cho cậu để buôn dưa lê thôi đấy? Công việc, con trai ạ. Tôi có vài manh mối về những kẻ có thể là thành viên của nhóm Absalom. Muốn nghe không?”

“Chắc chắn rồi.” Tôi nói. “Tôi coi đây không phải là tin chính thức.”

“Xin trịnh trọng thông báo chính thức với cậu, tôi còn không có đủ thời gian để hỏi bất kỳ thằng chó đẻ nào trong số chúng bây giờ đang là mấy giờ đấy, nên cậu muốn làm thế nào thì làm. Có muốn nghe gợi ý hay không?”

Tôi không có bút cũng chẳng có giấy, vậy nên tôi mới lấy tay nguệch ngoạc vào không khí, và Gwen lập tức hiểu ý; cô ấy lấy bút và đưa hợp đồng cho thuê chiếc SUV này cho tôi. Tôi tập trung nghe hai phương án mà Mike Lustig đọc và đưa ra lựa chọn ngay lập tức. Tôi ghi lại trên giấy. “Hiểu rồi. Chúng tôi sẽ đưa kẻ gần nhất đến chỗ mình, ở Markerville.”

“Phải cẩn thận, nhé?”

“Ừm.” Tôi nói với cậu ta. “Cậu cũng vậy.”

Mike cúp máy, không một lời tạm biệt, kiểu đặc trưng của cậu ta. Tôi đưa tờ ghi chép cho Gwen.

“Arden Miller, Markerville, Tennessee.” Cô ấy đọc. “Là đàn ông hay phụ nữ vậy?”

“Chẳng biết nữa.”

“Mà Markerville là ở đâu của Tennessee cơ?”

Có tên, có hướng đi, khiến cho việc chúng tôi đang làm giờ đã có cảm giác rất thật. Rất có động lực. Tôi bất giác nhoẻn miệng cười với Gwen và khởi động chiếc SUV. “Cũng chẳng biết. Trạm đầu tiên: mua bản đồ.” Nghe có vẻ rất kỳ quặc đối với phần lớn mọi người ở thời buổi này, nhưng cả hai chúng tôi đều không ai dám liều mà sử dụng Internet, khi mà Absalom đang theo dõi mọi thứ.

Chúng tôi tránh mạng mẽo và những con mắt theo dõi càng xa bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

•••

Tấm bản đồ chúng tôi mua không có tên địa danh Markerville, vậy là cuối cùng tôi phải hỏi ông cụ đang ngồi trên một chiếc ghế bập bênh theo đúng kiểu đồng quê ở ngoài cửa hàng. Ông cụ nheo mắt nhìn tôi - đôi mắt giờ giống như những đồng tiền vàng đã xỉn màu, nhưng khi trước có lẽ từng có màu nâu sẫm, tôi trộm nghĩ - và lắc đầu. “Chẳng ai làm ăn gì ở Markerville nữa đâu.” Ông nói với tôi. “Chỗ đó hoang tàn hàng chục năm nay rồi. Thậm chí tới bưu điện cũng đóng cửa từ hồi những năm sáu mươi. Không có gì ngoài mấy cái lán đổ nát cả.”

Nghe có vẻ không hứa hẹn mấy, nhưng dù sao tôi cũng được chỉ đường. Đi cũng khá xa, ít nhất phải mất vài giờ, và lúc chúng tôi ra đến rìa Nashville thì trời đã bắt đầu tối.

“Em muốn ta tiếp tục đi, ngủ lại trong xe hay thuê phòng?” Tôi cố nói làm sao cho câu hỏi của mình không có chút gì gọi là gạ gẫm, bởi Chúa biết rõ, giờ không phải lúc, dẫu có xuất hiện tí khả năng nào đi chăng nữa. “Thuê hai phòng, ý anh là vậy.”

Gwen là người thực tế. “Một phòng, hai giường là được.” Cô ấy nói. “Chỗ nào giá rẻ. Chẳng có lý do gì phải nhọc xác tới Markerville và chờ tới sáng cả, phải không nào?”

“Phải.” Tôi nói. “Rẻ. Hiểu rồi.”

Nửa giờ sau, tôi phát hiện ra một chỗ có tên là Nhà Trọ Pháp, một nhà nghỉ dành cho khách lái xe đường dài, từng rất đắt khách, chắc ít nhất cũng phải hồi những năm năm mươi. Đó chỉ là một khu nhà gạch hình chữ U đơn giản, hơi dốc lên phía sườn đồi, và nhìn bên ngoài, nó trông giống một cái nhà xác. Có hai chiếc ô tô đậu trong một bãi xe nhỏ, và tổng cộng có khoảng hai mươi phòng, tất cả đều ở lầu một.

Tôi nhướn mày. “Norman Bates[7] gọi, anh ta muốn đòi lại cái màn tắm của mình đấy.”

Gwen phá lên cười, và tiếng cười nghe rất thật. Ấm áp. “Trông thú vị ra phết!”

“Đó là Trung tâm Rệp Giường đấy.” Tôi nói, rồi bẻ lái. Chúng tôi chạy vào bãi đỗ trông cũng nham nhở như lớp sơn trên mấy cánh cửa phòng và đánh xe vào một trong vô số những ô xe để trống trong bãi. “Đợi ở đây. Nếu có camera, anh không muốn em lọt vào ống kính đâu.” Gwen dễ nhận ra hơn tôi nhiều, và may thay, Absalom vẫn chưa nhấc mông đi lùng hình ảnh có mặt tôi. Tôi đội thêm chiếc mũ lưỡi trai có in logo đội bóng chày Florida Marlins tìm được trong cửa hàng tiện lợi đã tới lần trước, kéo sụp mũ xuống thật thấp rồi mới đi vào trong. Trước khi đóng cửa, tôi nhìn thẳng vào Gwen. “Khóa cửa.”

“Luôn thế.”

Cô ấy cũng mang theo đầy đủ vũ khí, và là một tay súng cự phách. Tôi không quá lo khi để cô ấy ở lại ngoài này một mình. Gwen Proctor sẽ không đi đâu cả. Không lẳng lặng mà đi. Và nếu có tên dã thú ất ơ nào định hạ cô ấy, thì kẻ đó sẽ được nhận một bất ngờ rất lớn.

Nhân viên nhà nghỉ không nhiệt tình như mong đợi, và tôi thấy thắc mắc về người đàn ông mặt lờ đờ đứng sau quầy; anh ta có cặp mắt cá chết đặc trưng của một kẻ đã thấy hết mọi sự trên đời và che giấu hầu hết những sự vụ đó. Tôi cầm chiếc chìa khóa có gắn móc nhựa hết sức nhớp nháp và trả tiền mặt, và hai phút sau đó, tôi lại ra ngoài cửa.

Chúng tôi để nguyên chiếc xe ở chỗ vừa đỗ lúc nãy, vì nó gần một cột đèn pha và đem theo mọi thứ có giá trị. Chúng tôi lấy căn phòng thứ ba. Khi tôi mở khóa và đẩy cửa ra, lại mùi thuốc tẩy và cái mùi nhà nghỉ rẻ tiền siêu kinh khủng quen thuộc xộc lên. Thật tan nát cõi lòng. Ít nhất, khi tôi bật đèn, không thấy có mấy con gián nháo nhào bỏ chạy tìm chỗ trốn, và mọi thứ trong phòng trông cũng sạch sẽ, thế nhưng tôi cũng muốn quét đèn UV diệt khuẩn lên mấy thứ đó lắm.

Nội thất trong phòng nom còn chán đời hơn, cứ như chúng được tha về từ phiên chợ đồ cũ[8] nát nhất thế giới vậy, lại thêm trần nhà võng xuống, đầy những vệt nước đọng. Trong phòng, đúng như yêu cầu, có hai cái giường và tôi ra hiệu cho Gwen lấy chiếc kê gần phòng tắm, chỉ vì nó xa cửa hơn. Tôi nhìn cô ấy vén tấm trải giường xám xịt, rủ xuống tận mặt thảm lên và cúi xuống để xem xét bên dưới gầm giường. Cô ấy lấy đèn pin trong ba lô của mình ra và kiểm tra lại lần nữa.

“Chính xác thì em đang tìm cái gì vậy?” Tôi hỏi cô ấy.

“Mấy thằng cha biến thái…” Cô ấy đáp. “Xác chết. Hàng đá. Ai mà biết được?”

Đột nhiên, trò kiểm tra này nghe có vẻ hay chết đi được, vậy nên tôi bèn mượn Gwen chiếc đèn pin. Trong lúc khom người xuống đó rồi bị một cái bao cao su đã khô cong cùng ít nhất ba chai bia đập vào mắt và nhanh chóng thấy hối hận khi đã bắt chước Gwen, tôi làm bộ hỏi: “Em tắm tối hay sáng đây? Vì anh đoán chỗ này chỉ có đủ nước nóng để pha một tách cà phê và tắm rửa trong hai phút sau mỗi vài giờ thôi.”

“Em sẽ tắm tối.” Gwen nói. “Anh cần vào đó trước à?”

Tôi đứng dậy và lắc đầu, và Gwen tránh nhìn thẳng vào tôi. Cô ấy với lấy cái túi của mình rồi mang vào phòng tắm. Tôi nghe thấy tiếng cửa đóng và khóa lại.

Hoặc tôi ngồi lại đây và dỏng tai nghe tiếng cô ấy cởi quần áo, hoặc tôi nên đi làm chuyện gì có ích hơn.

Tôi quyết định đi mua một ít thức ăn.

Khi tôi trở lại, Gwen đã tắm xong, cái mùi kinh khủng khi trước của căn phòng đã được thay bằng hương trái cây ấm áp, và cô ấy cũng đã quần áo chỉnh tề, chỉ chưa đi giày mà thôi. Tôi tán thành. Sơ hở khi ngủ nghê ở đây không phải là kế hoạch tôi đề xuất. Tôi đưa Gwen một túi đựng chung cả bánh mì kẹp thịt lẫn khoai tây chiên, cùng một lon soda, rồi chúng tôi mỗi người một giường, ngồi đối diện nhau, cùng lẳng lặng nạp năng lượng.

“Đáng lẽ em nên hỏi…” Gwen nói. “Có phải người gọi điện lúc nãy là ông bạn làm trong FBI của anh không? Mike ấy?”

Tôi không trả lời, chỉ gật đầu. Món hamburger ở đây đúng là một tội ác, chắc đầu bếp có thù gì với thịt bò băm, nhưng dù sao tôi cũng phải nuốt đến miếng cuối cùng. Tôi cần năng lượng.

“Chính xác thì tại sao một đặc vụ FBI lại giúp chúng ta…?”

“Vì đôi khi anh giúp anh ấy được việc. Và ngay lúc này, anh ấy nợ anh ít nhất ba lần. Bên cạnh đó, Mike đang thiếu người để lần theo các manh mối, và anh ấy nghĩ có thể anh còn đáng tin cậy hơn cả quân nhà nước.”

“Chỉ có thể thôi á?”

Tôi nhún vai. “Mike không phải típ người tin tưởng hoàn toàn vào bất kỳ ai. Những mách nước của anh ấy cho anh không thật sự chi tiết, vì vậy, những gì em thấy đích xác là những gì anh ấy chia sẻ. Arden Miller, Markerville. Anh ấy không có địa chỉ cụ thể, và nói rằng chúng ta cũng chẳng cần có địa chỉ. Nếu Markerville thực sự là một thị trấn ma, thì chuyện ta không cần địa chỉ có lẽ đúng đấy.”

“Vậy Arden thì liên quan thế nào đến Melvin?”

“Lustig đứng đầu đội đặc nhiệm chuyên điều tra về các nhóm nguy hiểm trên Internet. Absalom cũng lọt vào tầm ngắm của anh ấy, và rõ ràng, tay Arden kia có liên quan đến chúng rồi.”

“Vậy là chúng ta đang đối đầu với một tay ẩn sĩ? Một kẻ sống sót? Gì thế không biết!”

“Không một manh mối.” Tôi nói. “Tuy nhiên, chúng ta sẽ phải cẩn thận thực sự đấy.”

“Phải, nói tới chuyện đó. Trước khi chúng ta phi thẳng vào thị trấn, phải bỏ thời gian nghiên cứu tên Arden Miller này cái đã, và xem liệu chúng ta có bày được một trò hẳn hoi dành cho nơi này hay không. Sáng mai, ta có thể tới thư viện địa phương. Em sẽ tìm trên Internet, anh sẽ tìm trong sách báo…?”

“Kế hoạch cứ như vậy đi.” Tôi nói. Sau đó, chúng tôi chén nốt chỗ burger, cả hai chúng tôi đều ngấu nghiến nuốt cho mau, hay nói cách khác, chúng tôi cố hết sức để mùi vị của món bánh không thấm vào vị giác của mình. Tôi dọn hết chỗ giấy gói vứt vào thùng rác, và trong lúc đứng lên, tôi tranh thủ quan sát cánh cửa. Có một sợi xích khóa mỏng tang, nhìn là biết nó đã bị giật đứt nhiều lần, và cánh cửa lẫn khung cửa đều không mấy chắc chắn, đến một cơn gió to chắc còn không đỡ nổi, một cú đạp cửa thật mạnh lại càng không.

“Phòng tắm thế nào?” Tôi hỏi Gwen. “An toàn chứ?”

“Có một cái cửa sổ, nhưng nhỏ và được lắp chấn song, và không có chỗ thoát hiểm nếu có hỏa hoạn.”

“Thế thì đừng châm lửa.” Tôi kéo một cái ghế nệm màu nâu vàng xỉn, nom như màu phân trẻ con và chặn ở phía dưới tay nắm cửa. Chắc cũng không ăn thua mấy, nhưng “méo mó có hơn không”.

“Sáng mai, anh muốn dậy lúc mấy giờ?” Gwen hỏi tôi. Giọng cô ấy nghe có vẻ hơi căng thẳng. Mất bình tĩnh. Câu hỏi đó cũng bình thường, nhưng lại có cảm giác như câu ta thường hỏi người bạn đời, hay người tình của mình, và cả hai chúng tôi đều cảm nhận được cảm xúc hàm ẩn trong đó. Tôi bước đến giường của mình, gỡ bao súng đeo sau lưng quần jean ra, và đặt nó trên mặt bàn cạnh giường ngủ. Bao súng đeo vai của Gwen cũng đã được vắt qua cọc giường từ lúc nào, trông giông giống một món dây trói trong bộ đồ chơi tình dục.

Phải, có khi đừng nên theo cách đó, tôi tự nhủ. Tôi cúi người và bắt đầu cởi giày ra.

“Bảy giờ là sớm rồi…” Tôi nói với cô ấy. “Hoặc bất cứ khi nào lũ người sói tấn công.”

“Em thấy chỗ chúng ta đang ở giống lãnh địa của đám cương thi hơn đấy.” Cô ấy nói. Gwen bấy giờ đang ngồi khoanh chân trên đống chăn màn, nhưng cô ấy đứng dậy, gấp ga trải giường lại, kiểm tra xem có bọ rệp gì không rồi sau đó mới chui vào chăn. “Ổn cả rồi, chà, chúc anh ngủ ngon.” Nghe có vẻ ngại ngùng. Thấy mình cũng y như vậy.

Chiếc giày thứ hai của tôi rơi xuống sàn. Tôi đẩy chúng vào dưới gầm cái tủ nhỏ kê cạnh đầu giường, ở chỗ dễ lấy nhất khi cần, và tựa lưng vào gối. Nệm bị dồn cục lổn nhổn. Rất hợp với tâm trạng của tôi lúc này. “Chúc ngủ ngon, Gwen.” Nghe mới lố bịch làm sao.

Cả hai chúng tôi im lặng suốt mấy giây. Tiếng cười bắt đầu rộ lên từ sâu trong lòng tôi, quá sức nực cười và dễ trào như chai sâm banh bị lắc, và khi không tài nào nhịn nổi nữa, tôi cứ thế mặc cho tiếng cười ấy phụt ra.

Gwen cũng phá lên cười. Cảm giác thật sảng khoái và như được tẩy sạch những lợn cợn trong lòng, và kết quả, tới căn phòng buồn tẻ dường như cũng tươi sáng hơn hẳn. “Xin lỗi.” Chật vật mãi, tôi mới thốt được nên lời. “Nghe lịch sự quá thế! Chết tiệt, chúng ta đều là người lớn cả rồi, phải không? Tại sao lại quá…”

“Câu hỏi hay đấy.” Gwen nói, rồi lăn nghiêng sang một bên để nhìn tôi. Hành động của cô ấy khiến tiếng cười cuối cùng của tôi tắt hẳn. “Sao lại thế chứ?”

“Em biết tại sao mà.” Tôi nói với cô ấy.

“Chỉ một lần thôi, em muốn nghe anh nói ra điều ấy.”

“Vì có những người đã chết đang đứng giữa chúng ta.” Tôi nói, và ngay lập tức, tất cả những tươi sáng xung quanh đều tắt phụt, và sự thật đáng sợ đến nỗi tôi có cảm giác như nó là một bóng ma, khiến tôi rùng mình và nổi da gà. “Em gái của anh, ví dụ đầu tiên.”

Gwen không hề rùng mình khi nghe thấy điều đó. “Và tất cả những người phụ nữ mà đáng lẽ em phải giúp được họ. Thậm chí là cả em cùng bố khác mẹ của Melvin nữa - cậu ấy đã tự tử, anh có biết chuyện đó không? Giữa sự kỳ thị của cả thị trấn và đòn tấn công từ những anh hùng bàn phím trên mạng, cậu ấy đã không chịu nổi.” Cô ấy nuốt nước bọt, và tôi ước phải chi mình đừng khơi mào chuyện này. “Bài viết cuối cùng cậu ấy đăng trên trang cá nhân của mình nói rằng đó là lỗi tại em, rằng nếu em là một người vợ tốt, Melvin đã không…”

“Nhảm nhí.” Tôi ngắt lời. Giọng tôi đầy giận dữ, và tôi không cố ý. “Đó không bao giờ là lỗi của em. Đổ lỗi cho em là quá nhỏ mọn.” Tôi để im cho một giây trôi qua. Rồi tiếp một giây nữa, vì tôi sắp thừa nhận một điều mình không bao giờ định làm. Tôi quyết định nói hết. “Anh đã theo dõi em trai Melvin. Cũng y như cách anh theo dõi em vậy. Anh biết anh ta sống ở đâu. Anh biết tất cả mọi người sống ở đâu.”

Gwen sững người, và tôi thấy cô ấy do dự. Cô ấy không thực sự muốn hỏi, nhưng vẫn như mọi khi, cô ấy cũng không chịu lờ đi. “Anh có gửi cho cậu ấy những bức thư hằn học không, Sam?”

Tôi nhìn trân trân lên mấy vệt nước gỉ sét bất thường đọng trên trần nhà. Nhìn nó giống như nước Úc vậy. Cơn ngần ngại của tôi kéo dài rất lâu, rồi tôi mới lấy được can đảm để trả lời, “Có, anh có gửi. Anh cũng gửi cho em mấy bức nữa. Lúc đó, thấy làm vậy dễ quá mà. Thấy như vậy mới là công lý. Nhưng tất cả những gì việc đó thực sự làm lại là từ từ hủy hoại em, từng bức một. Và anh xin lỗi vì điều đó, Chúa ơi, Gwen, anh xin lỗi.”

Giọng tôi ở câu xin lỗi cuối cùng nghe sống sượng đầy đau đớn và tôi biết cô ấy cũng nghe thấy như vậy. Và biết rằng nó cũng thật như tiếng cười đã bắt đầu tất cả những chuyện này.

Qua đáy mắt, tôi thấy Gwen đứng dậy. Cô ấy ngồi xuống mép giường bên cạnh tôi và nắm lấy tay tôi. Trong phim Hollywood, nhạc sẽ nổi lên, chúng tôi hôn nhau, và đột ngột, những đam mê bất ngờ bùng nổ và tới lượt cảnh nóng xuất hiện, da ai cũng được đánh sáng vàng rực và những góc quay đầy ngượng ngùng.

Nhưng đây là chuyện thật, đau đớn vô cùng, và thay cho những lãng mạn hay có trong phim, tôi chỉ nói với cô ấy, gần nửa là thì thầm, về những thù hận mình từng ôm trong lòng. Nó giống hệt như một vết thương đã nhiễm trùng. Tôi nói với Gwen mình bị ám ảnh về thứ công lý khát máu ấy ra sao. Chẳng hề lãng mạn. Chỉ có kinh khủng mà thôi. Nhưng cũng giống như tiếng cười khi trước, lúc đã được tuôn ra hết, xung quanh chỉ thấy một cảm giác tinh sạch lạ lùng.

Cuối cùng, Gwen siết chặt tay tôi và nói: “Suốt lúc đó, anh chỉ thù hận hắn ta. Không phải em. Ít nhất thì bây giờ, cả hai chúng ta đều đã đặt ra được những mục tiêu đúng đắn.”

Những điều cô ấy vừa làm quả là lòng khoan dung hiếm có. Đó là tổng hòa của cả tha thứ, thương cảm, thấu hiểu và chẳng hề suy tính, tôi vô thức đưa tay Gwen lên môi và hôn nhẹ mấy ngón tay của cô ấy. Tôi có thể họa lại Gwen chính xác tới từng centimet theo trí nhớ. Dáng hình bàn tay của cô ấy cháy bùng trong tay tôi, bỏng rát cứ như toàn bộ hệ thần kinh cảm giác của tôi cùng tập trung dẫn truyền sức nóng ấy.

Tôi để cô ấy rút tay ra. Tôi không nói gì cả. Tôi không thể.

Gwen im lặng đợi vài giây, và khi tôi không nhúc nhích, cô ấy quay trở lại giường của mình. Tôi nghe thấy tiếng sột soạt. Bóng tối ngự trị căn phòng khi cô ấy tắt đèn.

Tôi ngủ không được ngon giấc, và những giấc mơ của tôi bị một bóng người nhảy xuống từ nóc tòa nhà sáu tầng ở trung tâm thành phố Topeka ám ảnh. Tôi đã đọc các bài báo viết về vụ tự tử. Em trai của Melvin hôm đó đã đi làm, mặc một bộ comple mới tinh. Anh ta bước lên mái nhà, tháo cà vạt và giày ra. Anh ta xếp chúng lại thật gọn gàng, cùng đồng hồ đeo tay, ví tiền và một lá thư xin lỗi sếp của mình vì đã gây chuyện lộn xộn, trước khi nhảy khỏi mái nhà vào một ngày tháng Sáu không mây, hai năm về trước.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt người đàn ông trong giấc mơ khi anh ta ngã xuống, tôi nhận ra đó không phải là em của Melvin.

Mà là tôi.