← Quay lại trang sách

Chương 6 CONNOR

Ông cảnh sát Graham nói với tôi, Đừng bao giờ kể chuyện này với ai, và tôi chưa hề làm thế. Không phải vì tôi không biết Graham là kẻ xấu - tôi biết điều đó. Ông ta dọa nạt khiến chúng tôi sợ chết khiếp. Ông ta cũng làm chúng tôi bị thương khi lôi chúng tôi ra khỏi nhà nữa.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói ra vì thứ ông ta đã đưa cho tôi. Tôi biết mẹ sẽ đem vứt nó đi, và tôi chưa sẵn sàng để chuyện đó xảy ra.

Chiếc điện thoại Lancel Graham đưa cho tôi, tôi vẫn còn để nó ở chế độ tắt. Tôi đã thử dùng nó lúc ở dưới tầng hầm trong căn nhà gỗ chỗ ông ta nhốt hai chị em tôi, nhưng dưới đó không có sóng. Tôi tắt điện thoại đi và tháo pin ra khi mẹ tìm được chúng tôi vì không muốn nó đổ chuông, và vì không muốn ai lần ra chúng tôi nhờ nó.

Tôi không biết tại sao mình không ném luôn đi, hoặc đem chôn, hoặc nói với ai đó rằng tôi đang giữ nó… trừ việc nó là của tôi.

Cảnh sát Graham nói, Cái này là bố của cháu gửi, và chỉ dành cho cháu thôi, Brady ạ. Không một ai khác.

Bố tôi đã gửi cho tôi một thứ, và mặc dù tôi biết mình nên vứt nó đi, tôi vẫn không làm được. Nó là thứ duy nhất tôi nhận được từ bố. Thỉnh thoảng, tôi lại tưởng tượng ra cảnh bố đứng trong một cửa hàng, ngắm nghía tất cả những chiếc điện thoại mà cửa hàng có, lựa chọn, và tìm thấy một chiếc ông nghĩ là tôi sẽ thích. Có lẽ đó không phải là những gì đã xảy ra, nhưng đó là những gì tôi tưởng tượng trong đầu. Rằng bố có quan tâm. Rằng bố có để tâm.

May mắn làm sao khi nó trông gần như giống hệt chiếc điện thoại rẻ tiền tôi mang theo. Cả hai đều là điện thoại “rác”, nhưng tôi đã biết cách phân biệt chúng. Bằng cách sờ. Chiếc của mẹ cho tôi sờ có cảm giác hơi ráp dưới mấy đầu ngón tay, còn của bố lại thấy trơn láng như thủy tinh. Cả hai chiếc đều sử dụng cùng một bộ sạc. Cả hai chiếc đều được tôi sạc pin đầy đủ, một chiếc sẽ được giấu dưới gối khi cắm sạc, còn tôi sẽ mang theo chiếc kia.

Nhưng tôi không bật điện thoại của bố lên. Tôi luôn để nó tắt, pin cất trong túi, sẵn sàng sử dụng khi cần.

Tôi mới lấy chiếc điện thoại của bố từ trong túi ra - không phải để dùng, chỉ để ngắm thôi - thì chị Lanny thò cổ vào phòng tôi và nói: “Này, mày vào phòng chị phải không?”

Tôi vốn đã thấy rất tội lỗi, và giây phút tôi nghe thấy giọng của chị ấy, tôi lại càng có cảm giác như một chiếc đèn pha đang rọi thẳng vào mình với ánh sáng màu trắng, chói lòa và bỏng rát. Tôi làm rơi điện thoại của bố xuống đất, ngồi chết trân nhìn nó xoay tròn trên sàn và bắn tới chân chị ấy. Miệng tôi khô khốc. Tôi sợ chết điếng, tôi sợ chị ấy sẽ lập tức cau mày và nói, Đây không phải là điện thoại của mày - mày lấy nó ở đâu, và tất cả sẽ kết thúc, và tất cả mọi người sẽ nổi giận vì tôi đã không chịu giao nó ra ngay từ đầu, và tất cả bọn họ sẽ lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó một lần nữa. Những người luôn thắc mắc liệu tôi có thực sự giống bố hay không.

Nhưng Lanny chỉ hừ mũi và nói “Khéo thật đấy, đồ hậu đậu” rồi đá nó lại cho tôi. Tôi nhặt điện thoại lên và nhét luôn vào túi. Tay tôi run như cầy sấy. Tôi đá điện thoại của mẹ, vẫn còn đang cắm sạc, vào góc tối ở dưới gầm giường. Chị ấy chưa nhìn thấy nó, tôi đảm bảo. “Mày vào trong phòng của chị hay sao?”

“Không có.” Tôi trả lời chị. “Sao thế?”

“Cửa phòng chị mở.”

“Chà, em không có làm thế.”

Lanny khoanh tay trước ngực và nhíu mày nhìn tôi. Thế có nghĩa là chị ấy không tin lời tôi. “Vậy sao nhìn mày có vẻ ngây thơ vô số tội quá vậy?”

“Em không có!” Tôi đáp, và tôi biết làm thế chỉ tổ khiến tôi có vẻ tội lỗi thật. Tôi không phải là một kẻ giỏi nói dối.

“Mày đã lấy cái gì à? Vì mày biết chị sẽ đi tìm!”

Tôi chẳng nghĩ gì hết. Tôi chỉ đứng dậy, đẩy chị ấy ra ngoài và đóng cửa lại. Cửa khóa lại luôn (hay thế không biết!) vì chị ấy ngay lập tức lắc tay nắm cửa lia lịa.

“Em không nói chuyện với chị đâu!” Tôi gào lên với chị ấy và nằm dài lên giường.

Tôi lấy điện thoại của bố ra khỏi túi và lật qua lật lại trong tay. Màn hình đen thui.

Tôi cứ nhìn chằm chằm nó một lúc thật lâu rồi mới thò tay vào túi và lấy pin ra. Tôi mở nắp hộc pin và lắp pin vào, rồi đặt ngón tay lên nút “Power”. Lanny chắc đã đi rồi, có lẽ là để càm ràm với bất cứ ai chịu nghe rằng tôi là một thằng ôn con phiền phức. Thường thì người đó là mẹ. Thường là thế.

Tôi nhấn nhẹ cái nút, nhưng không đủ lực để khiến chiếc điện thoại thật sự được bật lên. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi bật nó lên? Bố sẽ biết chứ? Bố sẽ gọi cho tôi chứ? Rốt cuộc thì tại sao bố lại muốn tôi có cái này?

Nhưng tôi biết tại sao. Bởi vì bố có thể lần ra chúng tôi nếu điện thoại được mở. Bố có thể tìm thấy chúng tôi và mẹ, và tôi không thể làm điều đó.

Nhưng phải mất một thời gian, một phần trong tôi nói, phần ghi nhớ tất cả những rủi ro và báo cho tôi biết cái gì là an toàn, và cái gì không. Ông ấy không thể lần ra được mày, nếu mày chỉ bật điện thoại lên, kiểm tra rồi lại tháo pin ra. Có phải phép thần thông đâu!

Điều đó có thể đúng. Chắc là đúng. Tôi có thể bật điện thoại lên và xem thử bố có gọi, hoặc nhắn tin gì cho tôi không. Sẽ không sao đâu, phải không? Tôi đâu phải đọc cái gì. Hay nghe tin nhắn thoại. Tôi chỉ xem thử thôi.

Tôi lại lướt ngón tay trên cái nút đó, một lần nữa. Lần này, tôi ấn lâu hơn một chút, vẫn chưa đủ lâu, tôi nghĩ, vì khi tôi buông tay, màn hình vẫn tối.

Và rồi, chiếc điện thoại rung lên trong tay tôi, cứ như thứ gì đó sắp châm vào tay tôi, màn hình sáng lên, và những con chữ trong từ XIN CHÀO lần lượt nhảy ra, rồi sau đó là dòng chữ ĐANG DÒ SÓNG.

Tôi không thở nổi. Trái tim tôi đau nhói, và tôi chúi người về phía trước như vừa bị đấm vào bụng, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi màn hình khi nó mờ dần, rồi lại sáng trở lại, tiếp sau đó là một loạt những biểu tượng thô kệch, xấu mù, nhỏ xíu, gần như bé tí ti không sao nhìn được, nhưng tôi biết đã không có bất kỳ cuộc gọi nào hết. Không có thư thoại.

Không có tin nhắn.

Tôi bấm chọn biểu tượng DANH BẠ. Chỉ có một số điện thoại được lưu trong đó.

Số của bố.

Tôi nên dừng lại ngay bây giờ. Tôi nên dừng lại và đưa chiếc điện thoại này cho người khác. Một người trưởng thành, không phải chị Lanny, bởi vì chị Lanny sẽ đập nát nó bằng một hòn đá. Nếu chú Esparza và cô Claremont có số điện thoại của bố, có lẽ cô chú ấy có thể tìm được bố trước khi ông lại làm đau ai đó. Trước khi bố tìm thấy mẹ, hoặc mẹ tìm thấy bố.

Làm thế là mày giết ông ấy đấy. Tôi không thích giọng nói đang vang lên trong đầu. Nhỏ nhẹ, nhưng cứng rắn. Và nghe rất giống giọng tôi, nhưng đã trưởng thành. Nếu họ không bắn ông ấy ngay giây phút vừa nhìn thấy ông ấy, họ sẽ đưa ông ấy về lại nhà tù. Về lại phòng giam tử tù. Điều đó đồng nghĩa với việc giết chết ông ấy. Mày chính là người làm việc đó.

Tôi không thích chút nào, nhưng giọng nói ấy cũng đúng. Tôi không muốn phải nghĩ tới việc tôi là nguyên nhân khiến bố mình bị giết, bị vứt bỏ như một con chó bệnh ra sao. Vì lần này, tôi sẽ chính là nguyên nhân nếu tôi giao nộp chiếc điện thoại.

Bố tin tôi không làm điều đó. Bố tin tưởng tôi.

Tôi đã để điện thoại mở quá lâu. Tôi nhanh chóng nhấn và giữ nút Power, cho đến khi màn hình hiện ra từ Tạm biệt dưới dạng những con chữ uốn sóng đầy sến súa và những tia pháo hoa nhỏ xíu bắn lên, rồi toàn bộ màn hình tối sầm. Tôi tháo pin ra. Tay tôi run bần bật.

Tôi không gửi tin nhắn cho bố. Tôi không gọi cho bố. Tôi không làm gì sai, nhưng tôi thấy nôn nao trong người, đầu óc quay cuồng và cả người run rẩy cứ như vừa bị cúm.

Tôi gần như ngã lăn khỏi giường khi Lanny gõ cửa. Tiếng gõ nghe có vẻ siêu to, siêu ồn ào, nhưng ngay giây kế tiếp, tôi nhận ra rằng thật ra không phải như vậy. Chị ấy tỏ ra rất dễ chịu. Chị ấy nói: “Này, Connor ơi? Chị định làm bánh bỏng gạo giòn đấy. Loại có cả bơ đậu phộng và sô cô la, món yêu thích của em. Em có muốn ra giúp chị không?” Một khoảng im lặng kéo dài. “Chị xin lỗi, Squirtle.”

Tôi muốn chị ở bên cạnh mình ngay bây giờ chết đi được. Tôi muốn mình không thấy quá cô đơn và mất kiểm soát nữa. Vậy nên, tôi nhét chiếc điện thoại của bố - giờ đã không còn hoạt động - vào lại trong túi, ra mở cửa, và cười với chị - một nụ cười mà tôi chắc chắn trông vô cùng ngớ ngẩn. Nó có vẻ giả tạo khi “được biểu diễn” ở trên mặt tôi. “Được thôi…” Tôi đáp, rồi đóng cánh cửa sau lưng lại. “Miễn là em được chén ba miếng đầu tiên.”

“Hai thôi.”

“Em tưởng chị hối lỗi rồi chứ.”

“Hai là chị hối lỗi. Ba thì chị bị ngốc à?”

Tôi thấy ổn lắm. Mọi thứ nên được ổn thỏa ở đây; chú Esparza đang ở ngoài hiên, đọc sách, còn cô Claremont thì đang chuẩn bị đi làm. Ngôi nhà ấm cúng và thân ái, tràn ngập nụ cười.

Tôi thấy như mình mới là kẻ sai trái, như chiếc điện thoại nằm trong túi là một quả bom chỉ chực nổ tung và phá hủy mọi thứ. Tôi đứng nhìn cô Claremont khi cô ấy xách túi lên. Cô ấy nhoẻn miệng cười thật tươi với tôi, nhưng nụ cười ấy tắt đi nhanh chóng khi cô ấy nhìn tôi kĩ hơn. Lanny lúc bấy giờ đang lúi húi lấy đồ trong tủ bếp ra, quay lưng về phía tôi và tôi cũng chẳng cố tỏ ra vui vẻ nữa.

“Connor?” Cô Claremont khẽ hỏi. “Cháu không sao đấy chứ?”

Tôi làm được. Tôi có thể lấy điện thoại trong túi ra, đưa nó cho cô ấy và thú nhận mọi chuyện được, ngay bây giờ. Đây là cơ hội của tôi.

Nhưng nhớ lại một bộ phim tài liệu mình từng xem trên YouTube, bộ phim nói về một người đàn ông bị trói chặt tay chân vào mặt bàn trong nhà tù và bị tiêm thuốc độc vào cánh tay để tử hình, tôi lại nghĩ tới bố.

Và tôi nói: “Cháu không sao đâu cô Claremont.”

“Cô Kez thôi.” Cô lại nhắc tôi lần nữa. Cô đã nhắc câu ấy bốn lần. Có lẽ cô thật sự muốn tôi gọi cô như vậy.

“Dạ, cô Kez ạ.” Tôi nói, rồi gượng gạo cười. “Cháu không sao mà. Cảm ơn cô.”

“Thôi được rồi, nhưng nếu cháu có chuyện gì, cứ gọi cho cô, cô sẽ về ngay, được không nào?”

Tôi gõ mấy đầu ngón tay lên chiếc điện thoại cất trong túi. “Cháu biết rồi ạ.”