← Quay lại trang sách

Chương 7 GWEN

Cuốn sổ tay du lịch của Sam đúng là đáng giá ngàn vàng. Có một lựa chọn rất hoàn hảo cho chúng tôi nghỉ qua đêm, và khi kiểm tra trên bản đồ, tôi thấy chỗ đó chỉ cách chỗ chúng tôi hơn ba mươi cây số - đủ xa để tránh những cặp mắt theo dõi, và một nơi chủ yếu phục vụ các cặp đôi sẽ là nơi cuối cùng Melvin - hoặc Absalom, nếu nhắc tới chuyện này, để mắt đến. Hấp dẫn kinh khủng, tôi thầm nghĩ.

Lúc tới đó, chúng tôi thấy chỗ này quả đúng như quảng cáo. Nhà khách rất dễ thương, gọn gàng và cực kì ngăn nắp với một bãi đậu xe nhỏ. Trời đã tối nên không thể nhìn ra xa hơn những chỗ có thắp đèn bên ngoài, nhưng tôi nghĩ, buổi sáng sương mù giăng rất dày, mang đến vẻ thần bí bao trùm toàn bộ nhà khách. Trông nó giống hệt những cơ sở kinh doanh dịch vụ lưu trú có phục vụ bữa sáng điển hình, một thú vui tốn kém dành cho các nhà phân tích tài chính đã nghỉ hưu, những người đầu tư cả gia tài vào cải tạo một dinh thự cũ kĩ nhưng tráng lệ giữa nơi đồng không mông quạnh. Bọn họ chắc chắn đã vung ra hàng tấn tiền mà không hề chớp mắt, tôi nhận thấy thế khi hai chúng tôi bước vào bên trong: nhà khách rất sạch sẽ, trang nhã, đầy những món đồ cổ được giữ gìn cẩn thận. Hương cam tươi thoang thoảng lan khắp gian phòng.

Người phụ nữ đứng đằng sau quầy lễ tân kiểu cổ khiến tôi bất ngờ. Ngoài ba mươi, tôi nghĩ thầm. Cô gái gốc Ấn, mình khoác bộ sari màu đại dương sâu thẳm viền hoa văn vàng ánh kim rất đẹp, tóc cô búi gọn gàng sau gáy, và cô mỉm cười chào đón rất thật tâm. “Xin chào.” Cô nói. “Chào mừng quý khách đến với Morningside House. Quý khách tới đặt phòng phải không ạ?” Cô nói giọng miền Trung Tây rất nhẹ và tròn trịa, không có lối kéo dài giọng hay phát âm bèn bẹt đặc trưng của miền Nam. Ẩn bên dưới nụ cười có thấp thoáng chút bóng mờ tăm tối, rất mỏng, và chút cảnh giác sâu trong đáy mắt. Tôi bỗng thắc mắc trong lòng: không biết cuộc sống nơi tột cùng hoang vu này khó khăn đến thế nào với cô. Rất khổ, tôi mường tượng.

“Vâng, cảm ơn cô.” Sam nói, và bước tới trước khi cô ấy mở sổ đăng ký. Anh nguệch ngoạc ghi danh, nhưng những dòng viết ngoáy ấy không sao đọc nổi. “Một phòng cũng được. Hai giường.”

Cô liếc vội chúng tôi, tự xét lại suy đoán trước đây của mình. “À, vâng. Không may là tất cả các phòng thường của tôi đều chỉ kê có một giường thôi. Nhưng tôi có phòng thông nhau đấy.” Cô giơ tay chỉ ra ngoài bãi đỗ xe gần như trống trơn và khẽ nhún vai buồn bã. “Tôi có thể giảm giá cho hai người, cũng kha khá đấy.”

Cô chào chúng tôi với một mức giá thấp tới đáng kinh ngạc, và chúng tôi trả bằng tiền mặt - trông cô có vẻ không lấy gì làm lạ trước việc đó. Cô không yêu cầu nộp thẻ căn cước. Chắc cô ấy đã phát ốm với việc bị người ta đòi xem giấy tờ của mình, tôi trộm nghĩ. Thấy thôi thúc trong lòng, tôi chìa tay ra với cô. Cô trố mắt ngạc nhiên, rồi cũng bắt tay tôi. “Cảm ơn vì đã khiến chúng tôi thấy mình được chào đón.” Tôi nói với cô.

“Đây là một nơi tuyệt đẹp.”

Gương mặt cô bừng sáng và rạng rỡ khi đưa mắt nhìn khắp gian phòng được giữ gìn cẩn thận. “Vâng, chúng tôi thích nhà khách này lắm…” Cô nói. “Chồng tôi và tôi mua dinh thự này từ năm năm trước. Chúng tôi dành hai năm để sửa sang lại nó. Tôi rất vui vì cô thích nơi này.”

“Rất thích.” Tôi nói. “Nhân tiện, tôi là Cassandra[ (16) .” Tôi chọn đại một cái tên, và rồi nhận ra đó là tên một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, một câu chuyện đầy bi kịch.

“Aisha.” Cô nói với tôi. “Chồng tôi, Kiaan, đang ở sau…” Cô phải bỏ lửng câu nói, vì cánh cửa đằng sau quầy lễ tân bật mở, một bóng hình nhỏ bé lao vụt ra và khựng lại đột ngột khi nhìn thấy chúng tôi. Một cậu bé dễ thương đến nao lòng, với cặp mắt đen to tròn và nụ cười ngượng nghịu giấu sau nếp áo của mẹ.

Cô thở dài và nhấc bổng cậu bé lên, cử chỉ đong đầy tình yêu bản năng của người làm mẹ, và cắp cậu ở ngang hông. “Đây là Arjun…” Cô nói. “Nói ‘chào bác’ đi, Arjun.”

Arjun không chịu làm theo, đúng kiểu bướng bỉnh điển hình của một cậu bé ở độ tuổi đó, nhưng cậu cứ nhìn chằm chằm tôi và Sam với vẻ say sưa không giấu được. Tôi vẫy tay với cậu bé, và cậu hơi đưa tay ra vẫy lại một chút trước khi lại giấu mặt vào ngực mẹ. Nhưng cậu bé vẫn cười. Tôi nhớ như in độ tuổi ấy, và tôi gần như thấy đau. Đột nhiên, tôi cảm thấy vòng tay mình nặng trĩu như khi xưa từng bế Connor. Sức nặng quen thuộc đè lên hông tôi. Mùi caramel nhè nhẹ trên tóc và da thằng bé.

Cánh cửa Arjun đẩy ra ban nãy lại mở toang một lần nữa, và lần này là một cô bé chừng mười bốn tuổi, yểu điệu, mặc quần jean và áo màu hồng nhạt xuất hiện. Tóc cô bé dài, thẳng, mượt, tựa như một tấm rèm lóng lánh, được cặp gọn ra sau bằng một chiếc cặp đính đá. Cô bé tò mò nhìn chúng tôi, rồi sau đó đỡ Arjun cho mẹ. “Con xin lỗi ạ.” Cô bé nói. “Em vùng khỏi tay con.” Trông cô bé có vẻ cam chịu hơn là bực bội.

“Không sao đâu.” Aisha nói. “Nói với bố con là ta có khách. Và lấy bánh nướng cho khách nhé.”

Sam nhìn tôi và nhép miệng từ bánh nướng, đôi lông mày anh nhướn cao, và tôi cũng phải nhướn mắt lên theo để khỏi phá lên cười. Chúng tôi đã phải ngả lưng ở mấy nhà nghỉ tồi tàn và cả ở trong xe. Nơi thơm tho, lộng lẫy này đúng thật là chốn thiên đường.

Khi cô con gái biến mất đằng sau cánh cửa, Aisha dẫn chúng tôi đi lên hai đợt cầu thang với những bậc thang gỗ đánh véc-ni bóng loáng dẫn tới trước cửa căn phòng thứ hai ở trên tầng. Cô mở cửa rồi mới đưa cho tôi và Sam hai chiếc chìa khóa giống hệt nhau, treo lủng lẳng vào tấm thẻ bạc dập dòng chữ MORNINGSIDE HOUSE. “Tôi sẽ đưa bánh lên ngay.” Cô nói với chúng tôi. “Chúc quý khách một đêm ngon giấc.”

Nói xong, cô lui ra và đóng cửa lại. Có tiếng cạch nhẹ vang lên. Theo phản xạ, tôi cài luôn chốt lại thật cẩn thận. Chốt cửa ở đây rất chắc chắn, kiểu cổ. Rồi tôi quay ra ngắm nghía những gì chúng tôi vừa tự khoản đãi mình.

Rất tuyệt. Phòng khách có hai ghế sofa êm ái, kiểu dáng cổ điển rất hợp với cách trang trí phòng, nhưng không có cái vẻ thô cứng mà tôi hay liên tưởng khi nghĩ đến mấy thứ đồ cổ lỗ. Trong phòng còn có những chiếc bàn nhỏ xinh xắn và một chiếc TV màn hình phẳng hiện đại, hai cái bàn làm việc (một cái có kèm giá sách, còn một cái kiểu dáng thông thường và nhỏ hơn) và mỗi bàn đều kèm một chiếc ghế xoay kiểu cổ. Lại có một băng ghế đệm kê cạnh một ô cửa sổ rất lớn. Đứng ở ô cửa đó, tôi chắc chắn sẽ được chiêm ngưỡng khung cảnh ngoạn mục của những ngọn núi nhấp nhô xa xa vào buổi sáng, nhưng bây giờ, bên ngoài trời đã tối mịt, và gần như phía bên ngoài chỉ nhìn được chúng tôi nhờ đèn đóm thắp trong phòng. Tôi kéo rèm cửa lại, rồi quay sang Sam, nở một nụ cười. “Thế nào?” Tôi xòe rộng hai bàn tay, muốn nói về căn phòng.

Anh đang chăm chú nghiền ngẫm những bông tử đằng tím biếc chen lẫn lá xanh thướt tha rủ xuống được ghép từ những mảnh kính màu hết sức tinh xảo trên chao đèn của một chiếc đèn bàn kiểu Tiffany (16) “Ta may mắn thật đấy.” Anh nói, rồi đứng thẳng dậy. Nhăn mặt. Thả ba lô của mình xuống một chiếc ghế đệm ở gần lò sưởi. “Hết sức tuyệt vời. Và còn có bánh nướng nhà làm nữa.”

“Đánh cược là bữa sáng cũng trên cả tuyệt vời cho mà xem.”

“Hẳn rồi.”

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau mấy giây, rồi tôi đặt ba lô của mình lên bàn. Tôi lôi hết đống hóa đơn ra, tìm chiếc USB và lấy laptop. Có tấm biển đóng trên tường báo ở đây có Internet, có cả mật khẩu, nhưng tôi không quan tâm mấy. Tôi vẫn chưa muốn vào mạng ngay. Tôi cắm dây nguồn, rồi cứ lật đi lật lại chiếc USB trong tay. Laptop của tôi đã mở, sẵn sàng sử dụng, và không hiểu sao, tôi vẫn còn do dự.

Tôi thấy hơi ấm tỏa ra từ Sam ở ngay sau lưng mình, và anh nói: “Chúng ta phải biết.” Nghe giọng anh không có vẻ gì là khẩn trương hơn tôi.

Tôi gắn thanh USB vào laptop, và một cửa sổ bật lên. Các tập tin hiện ra đều có thể mở xem được ngay. Một số trong đó là tệp tài liệu. Một số khác, có vẻ gì đó rất gở, là tệp video. Chỉ có một số ít là tệp âm thanh.

Tốt nhất là đối mặt với những gì tồi tệ nhất đầu tiên, tôi nghĩ, và nhấp vào tệp video đầu tiên.

Lúc đầu, khó mà nhận ra mình đang xem cái gì, nhưng khi đã nhận ra, tôi bất giác rúm người, giật về phía sau, và sau đó xoay ghế sang một bên, trân trối nhìn vào tấm rèm cửa mỏng manh, phẳng phiu thay vì màn hình máy tính. Tôi nghe tiếng Sam lẩm bẩm “A, khốn thật” và nghe thấy tiếng anh cũng quay người đi chỗ khác. Tôi để loa máy tính ở mức âm lượng rất nhỏ. Mức đó vẫn chưa hoàn toàn làm những tiếng kêu gào thảm thiết kia tắt hẳn. Tôi đang run rẩy, tôi biết; mạch của tôi bất giác nện ầm ầm như búa tạ trong đầu và tay tôi run lên bần bật, mãi đến lúc tôi siết tay lại thật chặt, chặt đến mức đau buốt. Căn phòng dường như lạnh lẽo hơn, và tôi bỗng nhiên ngửi thấy mùi đất lạnh, mùi nấm mốc và mùi hôi thối kinh tởm của máu và kim loại văng ra từ cái garage bị ô tô đâm sập ngày hôm đó, vào cái ngày cách đây nhiều năm, khi cuộc đời bí mật mà Melvin Royal hằng che giấu cuối cùng cũng bị phơi ra ánh sáng.

Sam với qua người tôi và nhấn phím để tắt những tiếng la hét, và tôi thấy vui vì mình có thể òa lên khóc, nhưng tôi không khóc. Tôi chỉ hít thở mà thôi. Tôi tiếp tục hít thở sâu cho đến khi đã cảm thấy an toàn, đủ để quay lại xem những gì phát trên máy tính một lần nữa.

Bấy giờ, Sam đã bỏ ra chỗ khác, cách chừng vài bước, đầu cúi xuống, hai tay bấu vào hai bên hông. Cũng như tôi, anh đang sống lại những ngày trong quá khứ, nhưng quá khứ của chúng tôi khác nhau. Tôi không biết quá khứ của anh đã đưa anh tới đâu, nhưng nhìn đôi vai đang căng lên, hơi thở dốc, gấp gáp, tôi biết, đó là nơi mình không muốn đến.

“Họ sẽ tìm thấy những thi thể.” Anh nói và tôi đồng ý với anh. Tôi vui mừng khôn xiết vì chúng tôi đã không mở cánh cửa đó và nhìn thấy những gì nằm đằng sau. Tôi thấy biết ơn vô cùng khi một cảnh tượng kinh hoàng không phải là điều cuối cùng mình nhìn thấy trên cõi đời này. Giọng Sam nhỏ xíu và lạc đi, nghe như tiếng thổn thức. Tôi đóng laptop lại và đứng dậy. Tôi đến bên anh, nhưng tôi không chạm vào người anh. Tôi chỉ đứng đó, nhìn anh, mãi cho đến khi anh ngẩng lên nhìn tôi. Có khoảng cách trong ánh mắt anh, vừa đau đớn, vừa để tự bảo vệ mình. “Anh không thể…” Anh ngừng lại. Chỉ… ngừng lại thế thôi. Tôi biết anh đang nghĩ tới Callie, em gái anh, tới cái chết đau đớn, kinh khiếp của cô. Về những bức ảnh mà chồng cũ của tôi đã chụp, tất cả những bức ảnh đó được phóng ra và được trình lên tòa. Hắn thích chụp lại những gì hắn gọi là quá trình. Trong bức ảnh đầu tiên, cô ấy sợ hãi, còn sống, chưa bị động chạm gì. Những gì còn lại trong bức ảnh cuối thì… không thể tưởng tượng nổi. Và mặc dù Sam không dự phiên tòa, nhưng anh đã xem hồ sơ cùng đoạn phim quay lại hiện trường vụ án.

Ngay cả đối với một cựu chiến binh như Sam, những hình ảnh đó vẫn quá sức chịu đựng.

“Anh này…” Tôi khẽ nói, và lần này, tôi chạm vào người anh. Chỉ là những ngón tay lướt nhẹ trên tay áo, không phải trên da trần. Lúc này, giữa hai chúng tôi cần phải có một vách ngăn. “Sam. Tỉnh lại đi nào.”

Tôi thấy anh sực tỉnh, như thể linh hồn anh vừa nhào trở lại vào thân xác. Anh chớp mắt và tập trung lại vào tôi. Đột nhiên, tôi bỗng thấy cuộn lên một cảm xúc mãnh liệt đến nỗi không thể đoán ra đó là gì. Tình yêu? Oán ghét? Hay sự hồi sinh? Và rồi nó biến mất.

Sam Cade gật đầu, đưa tay ra và nắm lấy tay tôi. Chuyện đó thật bất ngờ, và tôi chỉ căng thẳng một chút, nhưng anh thì thận trọng, và hơi ấm nơi làn da anh làm dịu đi tiếng con thú đang âm thầm tru trong đáy lòng. “Chúng ta không cần phải xem phần còn lại ngay lúc này…” Anh ấy nói với tôi. “Không phải bây giờ. Được chứ?”

“Được.” Tôi đáp. Tôi thầm cảm ơn anh vì anh không bắt tôi xem tiếp, hoặc tự mình xem tiếp. Đầu tiên là dũng cảm, và sau đó là trừng phạt. Chẳng phải kiếm tìm khoái cảm trong đau đớn, bởi vì không ai trong chúng tôi thấy nhẹ lòng, dù ở bất cứ dạng nào, khi đối mặt với con quỷ đó. Nó chỉ gây thêm nhiều vết sẹo. Nhiều tổn thương hơn. “Còn đống giấy má thì sao?”

“Ờ, được đấy.” Anh nói. Chúng tôi buông tay nhau ra và chia đôi đống giấy tờ nhàu nát mình lấy ra từ hỏa ngục. Chúng vẫn còn ám mùi khói, và - bây giờ tôi mới nhận ra - chúng tôi cũng vậy. Tóc của tôi có vẻ khô giòn ở phần ngọn. Chúng tôi đã quá, quá may mắn.

Điện thoại của tôi kêu rì rì trong túi. Tôi cau mày và lấy điện thoại ra kiểm tra. Không phải số quen. Tôi làm ngơ.

Một giây sau, đến lượt điện thoại của Sam rung. Anh nhìn tôi không chớp mắt, rồi đưa điện thoại lên tai. “A lô?”

Tôi đứng yên không động đậy, trân trối nhìn anh, cố tìm ra manh mối trong nét mặt, trong cử động của anh. Tôi thấy mày anh thoáng cau lại, và - khá ngược đời - đôi vai anh lại thả lỏng ra. Rồi anh nói: “Này, Mike? Sao cậu có số của Gwen thế? Tôi có gọi cho cậu bằng máy ấy đâu.” Anh bật loa ngoài và đặt điện thoại lên chiếc bàn gỗ được đánh véc-ni bóng loáng nằm giữa chúng tôi.

“Cậu nghĩ sao?” Mike Lustig hỏi, chất giọng trầm khàn của anh ta làm cái loa tí xíu gắn trong điện thoại kêu rè rè. “Hai người bất tỉnh cả đôi tại hiện trường. Tôi lấy số của cô ta lúc hai người còn nằm cả ở đấy. Không ngạc nhiên khi cô Proctor không nghe máy của tôi. Tôi nghe nói cô ta cứng đầu và khó tính như ma.”

“Cô ấy cũng đang nghe máy đấy.” Sam nói.

“Cũng đoán thế. Thế nào rồi, cô Proctor?”

“Thôi cái trò thảo mai ấy đi, đặc vụ Lustig.” Tôi nói. “Tôi không có tâm trạng đâu. Vậy, anh đã tìm được những gì ở căn nhà ấy thế?” Tôi phải lấy hết can đảm. Những gì còn nhớ về đoạn phim khủng khiếp đó gặm nhấm tôi, và tôi rúm người lại, cố xua những ký ức đó đi. Lúc tôi hỏi, Sam đứng dậy và bỏ vào phòng ngủ bên tay phải, tôi lấy làm lạ, nhưng rồi liền nhận ra anh đang tìm ô cửa sổ có góc nhìn ra con đường ban nãy chúng tôi đi lên. Anh quay lại, lắc đầu. Không thấy có cảnh sát bám theo.

Tôi chắc mẩm Lustig sẽ nói với chúng tôi điều rất hiển nhiên rằng họ đã tìm được một phòng tra tấn, những cái xác, những thứ kinh hoàng… nhưng anh ta lại nói: “Chả có gì nhiều. Vài tủ hồ sơ, khó mà lôi được gì ra khỏi đó ngoài đống tro tàn. Mấy thiết bị ghi hình và những thứ tương tự. Vài cuộn băng video thời xưa, nhưng chúng cũng chảy thành một đống bùi nhùi; bên pháp chứng đang đem đi phân tích rồi, để xem họ có tìm hiểu được gì không. Chắc cũng phải mất vài tháng nữa mới biết, ấy là nếu thu được kết quả. Tôi đang cố thúc giục họ đây, ấy là nói thế thôi, chứ mọi vụ án họ phụ trách đều là ưu tiên hàng đầu cả, nên cũng chưa chắc chúng ta sẽ được đặc cách gì đâu.”

Tôi ngạc nhiên khi thấy mình không biết phải nghĩ gì. Nhưng chúng tôi đã thấy… Tôi với tay ra, bấm nút trên điện thoại của Sam để tạm tắt tiếng. Rồi tôi nói: “Họ không tìm thấy gông, còng, xiềng xích, dây tời gì hết ư? Vậy thì đoạn phim kia không được quay ở đó. Không phải ở dưới tầng hầm đó!”

Lúc này, Sam đang đứng gần tôi, hết nghiêng người lên trước lại ngả người ra sau, cứ như anh không tài nào đứng yên được. “Thằng chó.” Anh nói. “Vậy thì tại sao phải thiêu rụi chỗ đó chứ?”

“Tủ tài liệu.” Tôi nhắc anh. “Có lẽ trong đó có cất những tài liệu cho thấy hắn có liên quan tới mấy đoạn phim kia. Hoặc có thông tin về Absalom. Chúng ta vẫn chưa biết nhóm này lớn đến mức nào, phải không?” Tôi tự hỏi liệu Arden có biết hay không. Có lẽ phải nói chuyện với cô ấy một lần nữa, việc này rất quan trọng - nhưng tôi nghĩ và cũng hy vọng rằng cô ấy đã rời đi. Tôi tưởng tượng cảnh cô ấy hạ cánh xuống Stockholm và tự do sải bước. Tôi hy vọng đó là nơi cô ấy đang ở bây giờ.

Tôi hy vọng Absalom chưa tìm ra cô ấy.

Sam chưa kịp nói gì thì Mike Lustig đã lên tiếng: “Hai người vẫn còn ở đó chứ? Mở tiếng lên đi, vì nếu hai người nói chuyện với nhau mà cho tôi ra rìa thì thô lỗ lắm đấy.”

Tôi bắt đầu thấy thích Mike Lustig. Một cách cẩn trọng, đó là cách duy nhất tôi thích bất kỳ ai lúc này. Tôi nhấn nút để anh ta tham gia lại vào cuộc trò chuyện. “Xin lỗi.” Tôi nói. Tôi gần như thật lòng. “Vậy là ta quay lại vạch xuất phát rồi phải không? Chẳng có thêm manh mối khả dĩ nào từ chỗ căn nhà đó hết?”

“Nghe này…” Anh ta ngừng lại, rồi thở dài, và gần như tôi còn thấy anh ta lắc đầu. “Tôi đã liều mạng tin rằng hai người sẽ giữ được bình tĩnh và sáng suốt mà không vào trong nhà để làm mọi thứ tanh bành lên hết thế kia. Vâng, chính là điều hai anh chị đã làm đấy. Nếu như tôi có manh mối thật đi nữa, thì việc quái gì tôi phải cho hai người biết chứ? Tôi thích công việc của mình. Tới bố tôi cũng khó mà giữ được việc nếu người ta lần được sợi dây liên kết nào rõ ràng giữa hai tên ngốc liều lĩnh các người với tôi đấy.”

Anh ta không có ý nói anh ta sẽ gạt chúng tôi ra, tôi nhận thấy như vậy. Anh ta đang nói, Chớ có làm tôi thất vọng. Đó lại là điều hoàn toàn khác. Mike Lustig đúng là một ông bạn tốt chết đi được, tôi nghĩ thầm, và tôi thắc mắc liệu Sam có phiền nếu tôi hỏi hai người họ thân nhau tới mức nào hay không. Thường thì, anh chẳng bận tâm nếu tôi có hỏi sâu về quá khứ của anh… Nhưng mà, thường thì, tôi cũng chẳng hỏi.

“À…” Sam nói. “Việc quái gì cậu phải cho chúng tôi biết á? Hỏi hay đấy, anh bạn ạ. Cậu có muốn biết câu trả lời không?”

“Chắc là có đấy.”

“Vì chúng tôi sắp giúp cuộc điều tra của cậu có bước tiến triển đấy. Chúng tôi lấy được một cái USB trên căn nhà gỗ đó. Và hàng đống biên lai. Cậu thì chỉ thu được một đống tro tàn.”

Tôi quay ngoắt đầu lại, trợn mắt nhìn anh, nhưng đã quá muộn để ngăn anh lại. Anh không chỉ tiết lộ bí mật, anh còn đẩy cả chúng tôi lẫn bí mật kia vào nguy hiểm. Tôi nhép miệng với anh, Cái quái gì đấy? nhưng anh chẳng hề rời mắt khỏi chiếc điện thoại.

“Hmmm.” Lustig ậm ừ trong cổ họng, tiếng ậm ừ khiến chiếc điện thoại trên bàn rung rung theo. “Chắc là cậu chưa cắm cái USB kia vào chỗ nào đó để xem những gì có thể được lưu ở trong đâu.”

“Chắc là rồi đấy.”

“Vậy chắc là cậu chưa tìm được gì hay ho trong đó đâu.”

“Chắc cũng có luôn rồi đấy. Nghe này, Mike, tôi sẽ đưa nó cho cậu, không có ràng buộc gì, nhưng cậu phải cho chúng tôi biết những điều còn lại. Chúng ta có thể ngăn được tên khốn nạn kia nếu chúng ta làm việc cùng nhau. Nếu cậu gạt chúng tôi ra…”

“Nếu mà tôi gạt hai anh chị ra ngoài, như đúng ra tôi phải làm thế, thì tôi đã có cả cái USB chết tiệt đó, lẫn chuỗi bằng chứng còn nguyên vẹn, không sứt mẻ miếng nào!”

“Có khi…” Tôi nhoài người ra phía trước và đáp. “Anh hoặc người của anh cũng đã mở luôn cánh cửa dưới tầng hầm đó và nổ tan xác, tất cả những chứng cứ thu được đều ra tro, và chẳng có ích lợi nào thu được từ đống tro tàn đó sất! Chúng tôi không phạm phải sai lầm đó bởi vì chúng tôi quá hiểu mình đang đối phó ai.”

Giọng anh ta đanh lại một chút, mất đi vẻ ngọt ngào. “Và cô nghĩ tôi thì không?”

“Anh đã gặp Melvin Royal chưa?” Tôi thấy như có một quả bóng buốt lạnh căm căm đang thành hình trong bụng mình, nặng như chì, chỉ vì mở miệng gọi tên hắn ra. “Đã nói chuyện với hắn? Thẩm vấn hắn? Hay chỉ là ở cùng một phòng với hắn chưa?”

“Chưa.”

“Tôi ở cùng gã đó hàng năm ròng. Nằm ngủ ngay bên cạnh hắn. Tôi đã chứng kiến những khi hắn nổi giận, vui mừng và căng thẳng. Tôi biết hắn ta nghĩ gì.”

“Rất trân trọng, thưa cô, nếu cô biết hắn ta nghĩ gì, cô phải biết thứ gì treo lủng lẳng trong cái nhà để xe chết bầm ngày xưa của cô rồi.”

Câu đáp trả quá sắc sảo, nhưng tôi đã từng phải lãnh mấy cú bình phẩm đau buốt óc đó trước đây rồi. Tôi không để nó ngăn mình lại. “Chuyện đó khác chứ. Bây giờ, tôi đã hiểu về hắn, và những gì mình đã biết hồi đó. Từ cái này lại vỡ ra cái khác. Tôi là người có ích đấy, đặc vụ Lustig ạ. Anh sẽ cần đến tôi.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Bởi vì Melvin Royal không giống những tên sát nhân khác mà các anh săn lùng đâu. Nếu hắn cũng giống bọn chúng, ắt hẳn các anh đã tìm thấy hắn rồi, đúng không? Các anh đã bắt được tất cả những kẻ cùng trốn trại với hắn rồi đó thôi.”

Nghe vậy, anh ta im lặng. Tôi chạm mắt Sam. Chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói, nhưng lúc này, anh chỉ gật đầu đồng ý với tôi.

“Này, Mike?” Sam nói, khom người xuống gần ngang tầm chiếc ghế tôi đang ngồi. Cũng như tôi, người anh vẫn còn khét mùi khói và nồng mùi mồ hôi. Mùi lại càng nhức mũi hơn, muốn nghẹt thở hơn khi ở trong căn phòng sạch sẽ, dễ chịu này. “Đừng gạt chúng tôi ra. Tốt hơn là cậu cứ để chúng tôi ở những nơi cậu có thể quan sát được. Chúng tôi là những mồi nhử tuyệt vời. Phải không?”

“Cậu đang giết tôi rồi đấy.” Lustig nói, và rồi tôi nghe thấy tiếng anh ta di chuyển. Tôi nghe thấy tiếng gió rít trong loa và tiếng xe cộ qua lại. “Cho tôi biết hai người đang ở đâu. Tôi sẽ đến lấy USB, và chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.”

Tôi lập tức nhấn nút tắt tiếng và nói: “Không đời nào…”

“Anh không nói đâu.” Sam trấn an tôi, và mở lại tiếng. “Ngày mai đi, Mike. Chúng ta sẽ gặp ở bất cứ nơi nào cậu muốn. Sáng gọi lại nhé.”

Anh cúp máy trước khi Lustig kịp trả lời. Cả hai chúng tôi đều chăm chú nhìn chiếc điện thoại, đợi nó reo lên lần nữa, nhưng không. Một phút sau, Sam đứng dậy. Trông anh cũng mệt y như tôi vậy. “Có khi anh ta đã lần được chỗ chúng ta nhờ cuộc gọi vừa nãy rồi.” Tôi nói với anh.

“Phải, anh biết.” Anh đáp. “Tuy nhiên, trừ khi có xảy ra chuyện gì quan trọng, anh ấy sẽ không mất công làm vậy đâu. Anh đi tắm đây. Nếu đội SWAT (18) có tới đây khi anh bước ra, chí ít thì anh cũng sạch sẽ thơm tho để đi ở tù.”

Tôi phải phá lên cười. Anh nói đúng. Chúng tôi phải tin tưởng Lustig đến mức này thôi, nếu không phải là hơn thế nữa. Và bây giờ, khi Sam đã nói ra điều đó, ý tưởng tắm nước ấm, dưới vòi sen nghe mới tuyệt vời làm sao. Trong một giây choáng váng, mắt chúng tôi chạm nhau và dừng lại, và tôi chợt tự hỏi sẽ thế nào khi đứng dưới vòi sen cùng anh, hoàn toàn khỏa thân trước một người khác, lần đầu tiên… kể từ hồi Melvin. Hoàn toàn không cố ý, hình ảnh đó hiện ra trong đầu tôi, và khiến hơi thở tôi gấp gáp, mạch tôi đập rộn ràng.

Rồi Sam quay đi và nói: “Anh vào trước đây.”

“Đúng là một quý ông lịch lãm.”

“Đúng quá đi chứ lị!” Anh bỏ vào phòng ngủ phía tay trái, chỗ gần cầu thang nhất và đóng cửa lại - không, anh chỉ gần đóng lại thôi, và sau đó, cửa lại mở, và anh ló đầu ra. “Đừng có xem đoạn phim chết toi đó mà không có anh đấy nhé, Gwen.”

Anh biết tôi quá rõ. Anh biết tôi sẽ ép mình làm thế, khi bây giờ, chúng tôi đã biết đoạn phim được quay ở một nơi khác chứ không phải dưới tầng hầm đó. Tôi buộc mình phải xem để tìm manh mối, bất cứ điều gì có thể cho tôi biết đoạn phim đó được quay ở đâu và ai đã quay nó. Có thể những nét tương đồng sẽ mang lại gợi ý gì đó, gợi ý đến từ nạn nhân được ghi lại trong đoạn video đó.

Tôi gật đầu, nhưng tôi không hứa và rồi anh khuất dạng. Tôi nghe thấy tiếng vòi sen xả nước. Tôi không mở đoạn phim đó lên, nhưng tôi lấy một đôi găng tay cao su màu xanh mang theo sẵn trong túi, sau đó, bốc lấy một nắm giấy tờ và bỏ chúng lên bàn cà phê. Cố không để lại dấu vân tay lúc này có lẽ cũng vô ích; bất kỳ giấy tờ nào cũng không còn giá trị làm bằng chứng nữa kể từ khi chúng tôi lấy chúng đi khỏi căn nhà đó. Nhưng cẩn thận cũng chẳng làm chết ai.

Đống giấy má kia trông cũng giống như những tờ hóa đơn, biên lai vẫn thường thấy trong cuộc sống hằng ngày của bao người - hóa đơn mua thực phẩm, một biên lai nhận hàng trực tuyến với món hàng là trò chơi điện tử và mấy thứ phụ kiện, biên nhận thu tiền điện, chất đốt. Tất cả đều ghi tên người thanh toán là một công ty vớ vẩn nào đó mà FBI có thể lần ra ngay, nếu nó có thể dẫn được tới đâu đó. Do không thấy có hóa đơn, tôi suy ra rằng nước và hệ thống tự hoại là do hắn ta tự cung tự cấp. Có một số đơn đặt hàng quần áo, tất cả đều là đồ nam, với kích cỡ mà tôi đã ghi lại trên một tờ giấy màu hồng lấy ở bàn làm việc, mặc dù tôi chắc chắn: tìm ra chủ sở hữu căn nhà gỗ đó sẽ rất khó, nếu không muốn nói là không thể. Lại có việc cho FBI, tất nhiên rồi, bây giờ hắn đã cảnh giác và đang bỏ trốn. Gã đàn ông này, tôi nghĩ, hơi giống một tay văn thư; hắn không chỉ mua một lúc cả đống thứ, mà còn theo dõi kĩ càng từng lần mua một. Xem ra, giữa hóa đơn của những món bình thường - ví dụ như các đơn đặt mua giấy vệ sinh và khăn giấy với số lượng lớn - với những giao dịch quan trọng hơn, ví dụ như mua các loại xích sắt với đủ độ dài khác nhau không có gì khác biệt cả. Tôi bắt đầu phân loại đống giấy má kia ra làm hai, một bên là những thứ không quan trọng và một bên là những thứ có thể sẽ mang lại được gì đó. Tiếng nước chảy rào rào đều đặn trong phòng tắm của Sam vẳng lại từ xa giúp tôi trấn tĩnh, và ngay lúc vòi sen tắt, tôi gần như lại thấy mình tịnh tâm trở lại.

Khi Sam mở cửa và bước ra, anh khoác áo choàng tắm và dép đi trong nhà của khách sạn, mái tóc màu cát của anh được lau khô nhưng ngọn tóc vẫn còn ẩm. Anh trông ấm áp và dễ chịu. “Xin lỗi…” Anh nói, phẩy tay trỏ về phía đống quần áo vừa thay ra. “Quần áo của anh cần phải giặt rồi. Chúng bốc mùi quá.”

“Của em cũng thế.” Tôi đáp. “Không biết họ có dịch vụ giặt ủi không nhỉ?” Chúng tôi vẫn có quần áo sạch trong ba lô, nhưng tôi không biết khi nào chúng tôi mới có dịp giặt giũ quần áo được nữa. Vậy nên, anh ra chỗ điện thoại để gọi cho lễ tân còn tôi vào nhà tắm.

Phòng tắm lộng lẫy vô ngần, và tôi đắm mình dưới làn nước, để dòng nước ào ào tuôn ra trên đỉnh đầu cuốn trôi những hình ảnh mình đã trót nhìn thấy trong đoạn phim kia. Tôi muốn gọi cho bọn trẻ lần nữa. Tôi muốn chắc chắn chúng vẫn ổn, dù tôi đã gọi, dù tôi biết chúng sẽ coi đó như một việc điên rồ. Tôi ra khỏi phòng tắm và lau khô người, tìm chiếc áo choàng tắm - đẹp đẽ, bông xốp và mềm mại - rồi xỏ chân vào đôi dép mới tinh, sạch sẽ. Chúng mang lại một cảm giác xa hoa mà tôi chưa từng được hưởng thụ trước đây. Giờ tôi đã biết làm thế nào mà người ta có thể quen được với nó.

Tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình reo, và tôi bắt máy. Tôi xem số, nhìn lướt thấy có vẻ quen - số của Mike Lustig ban nãy thì phải? - và tôi bấm nút nhận cuộc gọi rồi nói: “A lô?”

Đầu dây bên kia im phăng phắc, và sau đó có tiếng sột soạt như nhiễu sóng, và ngay lập tức, tôi cảnh giác. “Mike à?”

“Mike ư?” Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên, và tôi điếng người. Tôi quên cả cử động, mặc dù trong tôi đột ngột bùng lên thôi thúc muốn ném chiếc điện thoại ra xa, như khi tôi lỡ tay chụp phải một con nhện. “Mike là thằng nào đấy? Cô lại phản bội tôi nữa đấy à, Gina? Thất vọng thật đấy.”

Tôi nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, vì tôi không muốn bị kẹt trong bóng tối với hắn: Melvin Royal, kẻ giết người hàng loạt, chồng cũ của tôi, cha của các con tôi. Tôi ngồi thụp xuống mép giường mà không hề hay biết; hai chân tôi không còn chút sức lực nào nữa. Tôi trân trân nhìn bức tường màu vàng nhạt tươi tắn, nhìn tấm ảnh được phóng ra từ bức tranh vẽ khu vườn đầy yên bình của Monet được lồng khung cẩn thận, nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là những viên gạch vỡ nát, một cái lỗ đen ngòm, sâu hoắm như cổ họng của một con quái vật ở nơi từng là bức tường. Cái garage đôi nơi Melvin dùng làm xưởng mộc như một quả trứng bị đập vỡ làm hai, để lộ những thứ nó chứa bên trong.

Mùi kinh tởm của chết chóc và của những thối rữa, của kim loại và của nỗi kinh hoàng.

Cái xác đu đưa trên đầu dây thòng lọng của chiếc máy tời.

Một cảm giác vô cùng khủng khiếp đột ngột xâm chiếm tôi. Tôi thấy người em gái đã chết của Sam thình lình xuất hiện ngay sau lưng mình, lù lù tiến tới gần mình. Melvin đã gọi bóng ma đó tới, nhưng tôi mới là người bị ám.

Phong ấn tĩnh lặng băng giá trong lồng ngực tôi bất ngờ được hóa giải, và tôi bất chợt chìm trong hơi nóng, máu, cơn thịnh nộ. Tay tôi run lên, và bây giờ, tôi siết chiếc điện thoại chặt hơn. “Anh đang ở đâu, Melvin? Nào, nói cho tôi nghe xem. Anh không sợ tôi mà, phải không?”

Bản năng cho tôi biết hắn sẽ ghê tởm ý tưởng đó đến mức nào, và quả nhiên, hắn phải bật ra một câu trả lời tức thì. Không được kiểm soát như lúc đầu. “Cô á?” Từ ngữ hắn thốt ra, và tiếng cười của hắn, chứa đầy khinh miệt, đến nỗi cứ như một con dao lạng vào da tôi. Nhưng bây giờ, da của tôi dày hơn, và vết cứa không hề chảy máu. “Không, Gina ạ. Tôi không sợ cô. Mà nhân tiện, thời tiết ở Georgia thế nào?” Gina, không phải Gwen. Hắn sẽ luôn luôn gọi tôi như thế.

“Ấm lắm.” Tôi ôn tồn đáp lại. “Trốn chui trốn nhủi như con chuột bị dồn vào đường cùng thì thế nào?”

“Ồ, tôi không trốn, cưng ạ.” Hắn hạ giọng xuống, nghe có gì không ổn. Có chút đáng sợ. “Tôi đang nhìn lên ô vuông ấm áp sáng rực ánh đèn chỗ cô đang đứng. Nếu cô tắt hết đèn, cô sẽ thấy tôi. Kéo lại rèm cửa đi, Gina. Nhìn kĩ vào.”

Bàn tay không cầm điện thoại của tôi bấu chặt vào tấm phủ giường chăn, đó là một hành động thô bạo mà căn phòng đáng yêu này không đáng phải chịu, và tôi hít một hơi thật sâu, thật chậm, làn hơi hít vào phảng phất mùi oải hương rất nhẹ. “Còn lâu tôi mới làm.” Tôi đáp. “Vì anh là thằng dối trá chết tiệt. Anh không ở đây. Anh không biết tôi đang ở đâu.”

“Chứng minh đi. Đi mà nhìn xem.”

“Biến con mẹ anh đi và mang theo cả trò đấu trí chết tiệt của anh nữa, Melvin. Anh không có ở đó. Nếu có, anh đã gõ cửa rồi.”

Tôi đứng bật dậy, bởi vì ngay lúc đó có tiếng gõ cửa. Gấp gáp. Ba tiếng ở cửa chính.

Tôi cúp máy, thả điện thoại xuống và nhào ra mở cửa phòng ngủ. “Sam! Đừng!” Tôi rút khẩu súng giắt trong bao da đeo vai vắt trên ghế, và anh, vốn đang sắp mở khóa, liền ngừng ngay lại. Tôi vội vàng áp sát lưng vào tường. Tim tôi đập thình thịch, và mặc dù tôi không tin Melvin đúng là loại hồn ma bóng quế không dễ gì trừ khử như hắn vẫn hằng muốn tôi tin như thế, thời điểm trùng hợp này thật quá ư kỳ bí. Tôi trấn tĩnh lại rồi gật đầu với Sam. Tôi đã sẵn sàng, nhưng vẫn chỉ để súng sát sườn, nòng hướng xuống.

Anh mở cửa, nhanh chóng lùi vào trong, và tôi thấy bà chủ dễ mến của chúng tôi đang đứng đó trong bộ sari màu xanh của mình, mỉm cười. Thêm một cái lợi nữa khi hạ nòng súng xuống; tôi có thể nhanh chóng nhét nó vào trong túi áo choàng tắm trước khi cô ấy quay sang nhìn về phía tôi. “Xin cảm phiền quý khách, tôi đến lấy quần áo của quý khách…”

Tôi quên béng mất Sam đã gọi khách sạn lên lấy quần áo đi giặt, và tôi cảm thấy mình ngu ngốc vô cùng. Đúng là thần hồn nát thần tính. Tôi đi lấy quần áo mình vừa thay ra. Sam nhét chúng vào cùng với quần áo của anh và đưa cho cô cái túi nilon nhăn nhúm. Cô gật đầu và mỉm cười. Cô quay lại khi anh toan đóng cửa. “Ồ, chờ đã, thưa anh…” Cô nói, và lùi lại. Đằng sau cô là con gái cô, đang bưng một cái khay bạc. “Bánh của hai người.”

“Xin lỗi vì đã để quý khách chờ quá lâu.” Cô con gái nói.

“Mong rằng quý khách sẽ thích.”

Mấy chiếc bánh trông rất ngon, tôi nói y như vậy và cảm ơn cô bé. Tôi rúm người lại khi Sam đóng và khóa cửa. “Xin lỗi.” Tôi nói. “Em hoảng quá.” Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tay tôi run lẩy bẩy. Melvin đã truyền chất độc vào tĩnh mạch của tôi, cứ như cuộc gọi đó là cú mổ của một con rắn độc.

“Rồi, hiểu rồi.” Anh vừa nói vừa chộp lấy một chiếc bánh trên cái khay tôi đang bưng trên tay. Cơn run sợ của tôi không qua được mắt anh. “Có chuyện gì vậy?”

Tôi không muốn kể cho anh biết, vẫn chưa, vậy nên, tôi đặt cái khay xuống một cái bàn khác còn trống ở trong phòng, lắc đầu và quay trở vào phòng ngủ. Tôi cất súng lại vào bao. Tôi tắt đèn trong phòng ngủ, và sau một giây do dự, tôi tới bên cửa sổ và vén tấm rèm đang buông kín sang một bên, vừa đủ để nhìn ra ngoài.

Có một sân hiên ở tầng một kê những chiếc bàn gỗ hình tròn, xếp xung quanh chúng là những chiếc ghế cũng bằng gỗ và cũng tròn vành vạnh. Mấy cái dù to che nắng được cuộn chặt lại. Bên ngoài sân hiên là một bãi cỏ trải dài xuống tận dưới đồi, lách qua những bụi rậm, và xa hơn nữa là một khu rừng với những ngọn đồi cheo leo. Một nơi tuyệt đẹp.

Không có ai ở dưới đó. Chẳng có lấy một bóng người lướt qua.

Tôi quay trở về giường vì điện thoại lại rung lên, đòi được chú ý. Lần này, tôi bấm nhận cuộc gọi và chẳng nói gì. Chỉ đợi. Im lặng kéo dài, và cuối cùng, Melvin nói: “Bắt cô phải nhìn rồi.” Tôi nghe được cả tiếng cười trong giọng nói hắn. Tự mãn. Tàn nhẫn.

“Tôi không sợ anh đâu, quân giết người rác rưởi.” Tôi nói với hắn. “Cút mẹ anh đi!”

Hắn cúp máy. Tôi có cảm giác Sam đang tha thẩn trước ngưỡng cửa phòng mình, không lên tiếng hỏi. Và không ngẩng đầu lên, tôi đáp: “Là hắn. Em xin lỗi. Em đã để hắn ta thao túng được tâm lý mình. Sẽ không thế nữa đâu.”

“Này.” Rồi cuối cùng, tôi cũng ngẩng lên nhìn. Gương mặt anh rất căng thẳng nhưng còn có thêm cả lòng trắc ẩn nữa. “Em không có lỗi gì hết, Gwen ạ. Chưa bao giờ. Hãy nhớ điều đó.”

Tôi gật đầu, nhưng có phần không thật tâm. Tôi bị đặt vào tình thế dị thường: phải ngăn chặn một con quái vật, suốt bao nhiêu năm qua. Không thể nào không cảm thấy như vậy, không thấu hiểu đến tận xương tủy rằng mình cũng có một phần trách nhiệm, kể cả khi nó chỉ ở trong tâm trí của tôi. “Hắn nói hắn đang ở đây.” Tôi nói. “Ở bên ngoài. Và rồi, em nghe thấy tiếng gõ cửa.”

“Thật không đúng lúc chút nào.” Sam nói. “Chuyện thường ngày ở huyện với chúng ta ấy mà. Làm thế quái nào mà hắn có số em được nhỉ?”

Tôi hít một hơi thật sâu và lắc đầu. Tôi không biết, nhưng tôi đoán được. Absalom. Cảnh sát Georgia yêu cầu chúng tôi cung cấp số điện thoại di động. Thông tin kia đã được nhập vào đâu đó trong hệ thống và Absalom chắc hẳn đã tìm kiếm những hồ sơ nọ. Hắn biết ta đang ở Georgia, tôi nghĩ thầm, và mạch trong người tôi lại khua dồn dập. Ta không nên ở lại đây. Ta phải chạy ngay đi.

Nhưng đó là Gina cũ đang thì thầm với tôi. Tôi đã chạy xong rồi. Giờ tôi đi săn.

Tôi kể với Sam rằng Melvin đã biết chúng tôi đang ở bang này, vì tôi không thể không kể với anh điều đó, và tôi cảm thấy như rũ được một chút gánh nặng khi anh nhún vai. “Cũng phải tính tới việc đó. Chúng ta đã nhóm một đống lửa rực rỡ rõ to ngay căn nhà gỗ đó cơ mà. Hắn không biết chúng ta ở đây. Em nói đúng. Hắn chỉ thao túng tâm lý của em thôi.”

“Vậy giờ ta nên đi đâu?”

“Em muốn đi ư?” Tôi lặng lẽ lắc đầu. “Vậy thì, chúng ta nên nghỉ ngơi thật đàng hoàng một đêm ở đây.”

Sam bỏ ra phòng ngoài, nhưng không đi quá xa. Tựa vào trụ cửa. Chúng tôi rất cẩn trọng với khoảng cách, cả hai chúng tôi; chúng tôi hiểu rõ bãi mìn của ký ức, lừa dối và một quá khứ đau buồn, nhuốm đầy máu.

Và điều đó cũng không có nghĩa niềm mong mỏi được đặt chân vào bãi mìn kia không có thật. Tôi có thể cảm nhận được lực hút giữa hai chúng tôi, chậm mà ổn định, một sức căng liên tục mà chúng tôi luôn phải giảm xuống thật thấp, vì sự an toàn. Chúng tôi có thể ngủ trong cùng một không gian, nhưng chúng tôi không ngủ cùng nhau. Tôi biết cả hai chúng tôi đều nghĩ về điều ấy ở một mức độ nào đó, đặc biệt là ở nơi yên tĩnh, đáng yêu này, khi quần áo trên người đã được trút bỏ hết, chỉ còn tấm áo choàng tắm vô cùng dễ cởi.

Thứ làm miệng tôi khô khốc và khiến lòng tự tin trong tôi lung lay đó là: tôi phân vân không biết liệu sức hấp dẫn mạnh mẽ tôi đang cảm thấy nơi anh ngay lúc này có phải chỉ là hiện tượng hồi ứng khi nghe giọng nói của Melvin. Tôi muốn được thoải mái. Tôi thèm được an toàn. Và tôi biết tìm kiếm những điều đó trong vòng tay của một người đàn ông khác - dù là Sam - cũng rất nguy hiểm. An toàn của tôi phải được tìm thấy trong chính tôi.

Có lẽ Sam không phân tích nhiều như vậy, nhưng dẫu vậy, anh cũng không hề tiến tới. Anh an toàn đứng ở chỗ của mình.

“Trong đống biên lai kia có thể vẫn có cái gì đó.” Sam lên tiếng, và tôi nghĩ chỉ là anh đang nói bất cứ điều gì có thể để phá vỡ bầu không khí im lặng này mà thôi. “Một số vật dụng hắn ta mua có cái gì đó sai sai. Chúng ta không nhìn thấy sợi xích to nào trong nhà, phải không? Cưa nữa?”

Chúng vốn không phải là những món bất bình thường khi mua về một căn nhà gỗ nhỏ ở vùng nông thôn, nhưng dẫu vậy, anh nói đúng. Dù sao thì, chúng tôi quả thật đã không thấy những thứ đó ở bên trong căn nhà. Tôi nghĩ Mike Lustig hẳn đã nhắc tới nếu anh ta tìm thấy chúng trong đống đổ nát nơi tầng hầm rồi. “Anh cho rằng hắn mua cho người khác…?”

“Anh cho rằng đây có thể là đầu mối của sợi dây dài mà chúng ta có thể lần theo. Em có nghĩ thế không?”

Tôi gật đầu. Rồi đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một ý. Tôi đứng dậy và chạy lại chỗ cái bàn có giá sách. Sam cũng đi theo và đứng gần đó trong lúc tôi lục tung đống biên lai lên, tìm thứ tưởng như vô thưởng vô phạt nhất trong đống đó.

Khăn giấy. Giấy vệ sinh. Rất, rất nhiều. Đặt ở cùng một cửa hàng trực tuyến nơi hắn mua những món gia dụng khác, như xịt phòng và thuốc tẩy, với số lượng mà những doanh nghiệp lớn thường đặt. Thậm chí, tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại chú ý tới chi tiết đó.

Tôi chăm chú nhìn đống biên lai một lúc, trong đầu vẫn không chắc mình đang tìm kiếm thứ gì trong đó nữa. Chắc là chẳng có gì. Người ta vẫn thường mua các thứ với số lượng lớn. Khăn giấy để lâu cũng đâu có hỏng. Vậy tại sao nó lại khiến tôi bận tâm?

“Chết tiệt.” Tôi buột miệng nói to khi tìm được tờ biên lai đó. Tôi đưa tờ giấy cho Sam và chứng kiến anh cũng đi qua chuỗi phản ứng và suy nghĩ y hệt. Cùng một khoảng thời gian tương tự. Chúng tôi rất hợp nhau, Sam Cade và tôi.

“Địa chỉ này…” Anh nói. “Cái này không gửi đến căn nhà đó.”

“Đúng vậy.” Tôi gật gù. Và dẫu không thích, tôi vẫn nói: “Anh nên gọi cho Mike.”

Mike Lustig hớn hở ra mặt khi nghe tin từ chúng tôi. Anh ta muốn chúng tôi fax ngay qua, nhưng chúng tôi không đồng ý, và sau một hồi bàn bạc, chúng tôi chỉ gửi địa chỉ cho anh ta. Hay chính xác hơn là: tôi gửi. Sam đang bận tìm địa chỉ ghi trên hóa đơn qua Internet; anh rất cẩn thận dùng công cụ ẩn danh để giấu địa chỉ IP của chúng tôi khi truy cập, và tôi thậm chí còn không phải nhắc anh. Google Maps cho chúng tôi biết ngay vị trí cần tìm. Cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là một địa chỉ khu công nghiệp ở Atlanta. Tôi cứ nghĩ đó là địa chỉ để gửi bưu kiện chuyển tiếp, nhưng chỗ này lại giống như một nhà kho, cũng vô danh như tất cả các nhà kho khác rải rác xung quanh. Không thấy có chiếc xe nào trong mấy bức ảnh Google Maps chụp được. Chỉ rặt những bê tông và kim loại, gỉ sét và méo mó. Bị cô lập bằng những hàng rào cỏ dại mọc cao tua tủa, cả bên trong lẫn bên ngoài và đâm xuyên qua dãy rào lưới mắt cáo xiêu vẹo. Mấy tấm biển KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO chi chít những vết lõm do đạn, tới mức gần như không đọc nổi dòng chữ viết trên đó.

Một nơi như thế này không cần phải mua nhiều giấy vệ sinh đến như thế.

“Chúa ơi.” Tôi vừa rướn mắt qua bờ vai anh để nhìn bức ảnh trên màn hình, vừa nói. “Cái quái gì thế này?” Nhưng tôi sợ mình đã quá biết. Giọng tôi bỗng nhẹ bẫng. “Anh có nghĩ đó là chỗ…”

“Chỗ chúng đã quay phim chứ gì? Anh không biết.” Anh đáp.

Năm phút sau, Mike gọi lại. Nghe giọng anh ta không lấy gì làm vui vẻ. “Tôi có thể đi cùng hai người để tới kiểm tra chỗ đó, nhưng có xới hết chốn âm tào địa phủ lên thì cũng không mong lấy được lệnh lục soát đâu, nếu chỉ dựa trên mấy thứ hai người có.” Anh ta nói. “Nhìn cách hai người thộp lấy đống bằng chứng kia thì bất kỳ tay rành luật nào - những tay không bị ngất lúc đo nồng độ cồn ấy - cũng đều thấy tôi chẳng lôi đâu ra nổi một lý lẽ tử tế để xin được cái giấy đó cả. Bảo hai người thế này nhé: ngày mai, hai người mang cái USB và đống giấy má chết tiệt đấy theo và đưa cho tôi. Chúng ta sẽ đi tản bộ một vòng xung quanh chỗ kia, và tôi sẽ cho người bên mình đào bới thông tin về chủ sở hữu. Có lẽ chúng ta có thể tiếp cận chuyện này theo một hướng khác, hướng mà nếu vớ vẩn bị thộp cổ thì sẽ phải ra tòa ấy.”

Anh ta đang bực bội. Tôi không trách gì anh ta. Phía FBI đang phải làm việc rất căng, xử lý các vụ án và các vụ khủng bố cùng một lúc, và anh ta không cần những rắc rối mà chúng tôi mang tới. Song, hẳn anh ta cũng thấy rõ chúng tôi vừa tặng cho anh ta một món quà rất lớn. Chí ít là, tôi hy vọng anh ta thấy.

“Được.” Sam nói. “Cậu muốn chúng tôi gặp cậu ở đâu?”

Lustig lè nhè đọc địa chỉ, vô tình làm sao, nó lại ở ngoại ô Atlanta. Sáu giờ lái xe từ chỗ chúng tôi nghỉ lại đêm nay. Chúng tôi thống nhất gặp nhau ở chỗ hẹn vào lúc mười giờ sáng. Thế có nghĩa là chúng tôi phải dậy và lên đường từ trước lúc bình minh, nhưng chẳng ai trong hai chúng tôi ngại việc ấy cả. Tôi thấy nhẹ người hơn hẳn khi Sam cúp máy. Cuộc gọi đó làm tôi thấy chóng mặt. Phải. Cuối cùng cũng xong.

Bất giác, tôi đặt tay lên vai Sam. Anh cũng đưa tay lên và áp bàn tay mình lên tay tôi. Cái chạm tay ấy thật bất ngờ, thật ấm áp, đến nỗi tôi giật mình nhận ra mình đang lạnh tới mức nào. Sao lại không chứ, tôi nghĩ, và ý nghĩ ấy làm tôi chao đảo. Bọn trẻ đã an toàn. Chúng tôi đang tạm nghỉ ở một nơi xinh đẹp, yên bình, vững chãi.

Anh nhìn tôi, và tôi thấy mắt anh rực lên tia lửa. Tôi cảm nhận được tia lửa ấy.

Anh khẽ mỉm cười buồn bã. “Anh biết.” Anh nói. Không hẳn là một câu hỏi. Không hẳn là một lời bày tỏ. Nhưng là một ngón chân nhích qua ranh giới, mời gọi tôi hòa làm một cùng anh.

Và tôi cũng muốn thế, rất muốn. Tôi nhìn Sam, và nghĩ rằng ở một cuộc đời khác, tôi sẽ gặp người đàn ông này, mến anh, và yêu anh, và chúng tôi sẽ là gì đó thật tốt đẹp của nhau. Là gì đó lâu dài, mãi mãi.

Nhưng đây lại không phải là thế giới đó.

Tôi nhoài người lên phía trước và nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Nụ hôn thật ngọt ngào, mềm mại và đáng yêu, không hề mang cảm giác như có mìn, hay có bẫy. Chỉ thấy rất đúng mà thôi.

Nhưng cũng thấy rất sai. Nó khiến tôi có cảm giác như những bóng ma đang gào thét, và chồng cũ của tôi cười man rợ, và tôi không thể làm chuyện này được.

Vậy là tôi quay đi. Rất nhanh. Tôi nghe Sam gọi tên tôi, nhưng tôi không nhìn lại. Tôi bước thẳng vào phòng ngủ. Tôi đóng cửa và khóa lại. Khóa chặt - với Sam, với chính tôi, với ký ức về những khi Melvin bò lên chiếc giường của chúng tôi mỗi đêm. Tôi vùi mình xuống dưới những tấm chăn ướp mùi oải hương, người vẫn quấn trong tấm áo choàng tắm của mình, và tôi nhức nhối; tôi nhức nhối vì tất cả những điều đã mất, những khoảnh khắc đã mất, cái giá khi đã chọn Melvin Royal, mặc dù khi hắn tỏ ra lãng mạn với tôi và cưới tôi, tôi vẫn còn trẻ dại, ngây thơ và trinh trắng. Bởi có những sai lầm ta vẫn cứ phải tiếp tục trả giá vì chúng, mãi mãi. Kết hôn với một con quái vật như Melvin… Đó là một sai lầm không bao giờ, vĩnh viễn không bao giờ biến mất.

Tôi có thể cho phép mình được hạnh phúc khi những chuyện này đi tới hồi kết. Khi hắn tiêu đời. Có lẽ thế.

Hoặc tôi sẽ phải chết. Nhưng ít nhất, tôi sẽ trả lại được hết mọi thứ.

Khi nhắm mắt, tôi lại thấy Melvin đang đứng trên ngọn đồi kia, lẩn trong bóng cây tối đen cùng cặp mắt sáng quắc như những đồng xu bạc. Nhếch mép cười. Và tôi thì thầm: “Cứ đợi ở đó đi, thằng chó chết. Tao sẽ tới tìm mày.”

Tôi sẽ tới.

Chú thích:

[15] Nói khéo, nói nịnh để làm cho người ta tưởng thật, thích và nghe theo, làm theo.

[16] Trong thần thoại Hy Lạp, công chúa Cassandra có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành khiến thần Apollo mê mẩn. Thần ban cho nàng quyền năng thấy trước tương lai. Cassandra tuy nhận quà nhưng lại từ chối tình cảm của thần nên nàng bị nguyền rủa rằng “không một ai tin lời tiên tri của nàng”. Cũng vì vậy, dù nàng biết trước về cuộc chiến thành Troy nhưng không ai thèm để ý để tránh tai họa. Nàng trở thành cảm hứng cho các sử thi và các vở bi kịch sau này.

[17] Loại đèn có chao được trang trí hoa văn bằng kính màu rất đẹp, gọi theo tên công ty đầu tiên chế tác ra loại đèn này: Tiffany & Co.

[18] Special Weapons And Tactics, tạm dịch: Đội chiến thuật và vũ khí đặc biệt, đơn vị ưu tú của các cơ quan thực thi pháp luật, chuyên giải quyết các trường hợp có nguy cơ cao nằm ngoài khả năng của lực lượng cảnh sát thông thường.