Chương 8 SAM
Thế quái nào mà tôi lại thúc cô ấy như vậy chứ?
Tôi gọi tên Gwen, nhưng cô ấy không trả lời. Tôi muốn nói ra tất cả những điều đang ào ào chạy vòng quanh trong cái đầu đau như búa bổ của tôi, như Anh cần em và Anh sẽ không làm tổn thương em, nhưng sự thật là mặc dù cả hai điều đó đều đúng vào lúc này, tôi cũng không thể đảm bảo chúng vẫn đúng vào sáng hôm sau. Phần nhu cầu, có lẽ vậy. Tôi cảm thấy như thế kể từ… kể từ khi nào nhỉ? Tôi đã ghi nhớ khuôn mặt của cô ấy từ những tấm ảnh trên mạng trước, và tôi chắc chắn khi đó mình không cần cô ấy. Cô ấy chỉ là một tập hợp những điểm ảnh trống rỗng, là thứ để tôi trút cơn thịnh nộ của mình lên. Tôi đã nhìn hàng ngàn bức ảnh của cô ấy và chẳng hề cảm thấy gì ngoài khinh bỉ và hận thù mù quáng. Con đàn bà này đã giúp hắn giết chết Callie. Tôi nhớ mình đã nghĩ như thế, hết lần này đến lần khác. Tôi nhớ mình đã muốn khiến Gina Royal đau khổ, trả lại cho cô ta mọi vết thương mà em gái tôi đã phải chịu.
Tôi dành ra cả hai năm ròng để theo dõi cô ấy, thuê cả tin tặc lẫn nhờ bạn bè bên FBI truy tìm thông tin về cô ấy, bám sát gót cô ấy cho đến khi cô ấy cuối cùng cũng ổn định ở hồ Stillhouse cùng bọn trẻ, và tôi có thể lẻn vào đó. Trà trộn vào đó. Theo dõi cô ấy xem cô ấy đi đâu, làm gì. Tôi cũng đăng ký làm thành viên ở cùng một trường bắn, vừa để luyện tập, vừa để quan sát cô ấy kĩ hơn, ở cự ly gần hơn, trong những tình huống cô ấy không phòng bị.
Tôi không biết khi nào mình đã bắt đầu bỏ qua những tấm ảnh vô tri. Có lẽ đó là lúc cô ấy nở nụ cười cảm ơn, chẳng hề suy tính với tôi khi tôi giữ cửa cho cô ấy; tôi không nghĩ khi đó cô ấy phải cố nhớ lại xem tôi là ai, mà chỉ coi tôi đơn giản là một người lạ thân thiện. Có lẽ là lúc quan sát cách cô ấy bắn nát tấm bia tập bắn, và sau đó, là ánh mắt của cô ấy - long lanh với những thống khổ và thịnh nộ. Tôi biết cảm giác đó.
Có lẽ là khi nhìn thấy cô ấy cùng hai đứa con của mình, cười to, thích thú trước những gì chúng nói, bảo vệ chúng thật kĩ lưỡng. Tôi đã rất cẩn thận. Tôi quan sát từ xa, cố gắng tóm lấy cô ấy vào đúng khoảnh khắc cô ấy hạ mặt nạ của mình xuống, cố gắng nhìn cho ra con quái vật nấp đằng sau, con quái vật đã cho phép em gái tôi chết trong đau đớn kinh hoàng, con quái vật là kẻ đồng lõa trong tội ác vô nhân đạo của gã đàn ông mà cô ấy đã cưới và chung sống. Gã đàn ông đã bắt cóc, tra tấn và hãm hiếp em gái tôi khi tôi đang ở nước ngoài, chiến đấu vì đất nước của mình.
Nhưng tôi không hề nhìn thấy ả đàn bà đang che giấu con quái vật. Thay vì Gina Royal - người mà tôi đã từng gặp một lần - tôi chỉ thấy Gwen Proctor, một phụ nữ có nét hao hao rất mờ nhạt với người phụ nữ kia. Một người có cá tính rõ ràng, có tình cảm. Một người cư xử với người khác rất tử tế, dù có hơi đề phòng một chút.
Là khi tôi nhận ra những kẻ ác miệng giỏi cào phím trên Internet mà tôi chơi cùng trên mạng, những kẻ đang cố gắng theo dõi mọi động tĩnh của cô ấy, thi nhau trở nên hung hăng hơn, đầy thù hận hơn… họ đã sai. Sai về con nguời cô ấy. Về những gì cô ấy đáng phải nhận. Sai về những đứa trẻ, con của cô ấy. Họ còn sai về những điều gì khác nữa? Vai trò của cô ấy trong những vụ giết người kia sao?
Tôi nhớ ngày cô ấy mở cửa cho tôi. Con trai cô ấy không có mặt ở trường, và tôi đã tìm thấy thằng bé với cái mũi đầm đìa máu, ngồi thu lu một góc ở hồ. Tôi đã thấy cô ấy nhẹ nhõm khi thằng bé an toàn, và sau đó là cơn giận dữ kinh hoàng, thuần khiết vì nghi ngờ tôi đã làm gì con cô ấy. Rồi tiếp đó là lòng biết ơn khi cô ấy nhận thấy tôi là người lương thiện, rằng tôi không hề làm bất cứ chuyện gì ngoài việc thể hiện mình là một người lớn có trách nhiệm.
Tôi đã tự nhắc mình sở dĩ tôi ở đây, ngay gần họ là để thu thập bằng chứng phạm tội của cô ấy, nhưng kể từ giây phút ấy, việc đó đã không còn đúng nữa.
Nhu cầu đến sau, nhưng đến từ từ. Nhẹ nhàng. Trái với ý muốn của tôi.
Tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng để nói rằng tôi yêu cô ấy. Nhưng tôi sẵn sàng thừa nhận với chính mình rằng cảm xúc này còn hơn cả sự tò mò, hơn cả ý thích, hơn cả kiểu ham muốn tình một đêm sẽ trôi tuột đi không một dấu vết vào sáng hôm sau.
Có những phút giây tôi thấy mình như đã luôn luôn hiểu Gwen. Và rồi, giống như tối nay, có những lúc tôi lại thấy như mình không hiểu một tí gì về cô ấy cả. Cô ấy cứ như một bí ẩn mà tôi không bao giờ giải được, được bọc trong dây thép gai, gai nhọn và những đóa hồng.
Tôi nghĩ về những gì cô ấy nói. Melvin Royal đã gọi cho cô ấy. Làm thế nào hắn ta có số điện thoại của cô ấy là một bí ẩn, nhưng nghĩ lại, hắn ta vẫn làm việc cùng Absalom. Có lẽ chúng đã tìm được đoạn phim ghi lại hình ảnh của tôi trong cửa hàng tiện lợi chỗ tôi mua mấy chiếc điện thoại rác. Có lẽ sau đó chúng đã lần theo chúng tôi từ chỗ cho thuê xe, nơi chúng tôi dùng căn cước giả. Cảnh sát Georgia. Có lẽ, có thể, có khi. Suy đoán cách chúng làm thế nào là vô ích, nhưng vấn đề quan trọng là… tại sao? Đầu tiên, và luôn luôn là như thế, là để hành hạ cô ấy, và nó đã có tác dụng. Hắn quấy rối cô ấy. Đẩy cho cô ấy mất tháng bằng.
Điều đó có nghĩa là bây giờ, chúng tôi đang tiến rất gần tới hắn. Melvin cố làm chúng tôi chệch hướng, đi sai đường. Tới đó và đến đây. Chiến thuật cổ điển, nhưng được thực hiện cùng sự tự tin tinh vi, đáng sợ của một tên tâm thần thực thụ. Tôi không thể đấu cờ với hắn; tôi thậm chí còn không có bàn cờ bệnh hoạn hắn đang dùng. Nhưng tôi có thể hiểu chuyện này không thực sự là vì Gwen. Cô ấy là một quân cờ hắn đi, hoặc cố gắng đi, khi quân cờ đó hợp với hắn. Cô ấy không còn là một con tốt nữa, giống như hồi hắn cưới cô ấy, nhưng là một quân cờ mạnh hơn: quân tượng, quân xe, quân hậu.
Tôi ư? Tôi là quân mã. Tôi đi những nước không lường trước được. Đó là lý do tại sao sau khi nghe thấy Gwen đóng và khóa cửa lại, tôi lôi tai nghe dưới đáy ba lô ra, cắm chúng vào máy và mở đoạn phim tra tấn kia lên.
Lần này, tôi bắt mình phải căng mắt ra xem, không được chớp mắt, không được dừng lại. Đoạn phim đó dài. Một đoạn phim quay cảnh tra tấn hãi hùng, đồi bại và hết sức kinh hoàng dài mười lăm phút. Một người bị treo hai tay lên cao bằng một sợi xích, sợi xích đó được hai người khác neo lại trên sàn nhà. Người bị treo còn bị kéo căng, hoàn toàn không còn khả năng tự vệ, chẳng thể làm được bất cứ điều gì ngoài chảy máu và gào thét. Đoạn phim bị giật và ánh sáng rất kém, nhưng bây giờ tôi đang tập trung, tự ngăn cách mình khỏi sự kinh hoàng của nó và chỉ để tâm vào những chi tiết. Đây không phải là một con người, tôi tự nói với mình. Đây là tiếng vọng. Một tập hợp ánh sáng và bóng tối. Tôi cố thu con người khốn khổ, đau đớn kia lại thành những điểm ảnh vô tri như tôi từng làm với Gwen. Tước đi tính người của người nọ vì đó là cách duy nhất tôi có thể tự bảo vệ mình và có thể tiếp tục theo dõi nỗi kinh hoàng không dứt này. Tôi xem để biết chi tiết. Để biết căn phòng đó. Bất cứ điều gì mình dùng được để có thể xác định vị trí, nạn nhân hoặc thủ phạm.
Giả thiết đầu tiên của tôi - và, tôi chắc chắn, cũng là giả thiết ban đầu của Gwen - hoàn toàn sai. Người đang gào thét, đau đớn và ngắc ngoải trong đoạn phim này là nam giới.
Và đây là màn tra tấn được thực hiện hoàn toàn chỉ để thỏa mãn tính thích thú với những trò tàn ác. Đây là một cuộc thẩm vấn.
Tôi không thực sự nghe được những câu hỏi; âm thanh rất tệ, bị cắt xén và còn có tiếng dội, và nhờ đó, tôi nhanh chóng nhận ra - tôi vội vàng ghi chú lại - đây là một căn phòng lớn, tường kim loại, có lẽ chính là cái nhà kho mà chúng tôi đã xác định được vị trí. Tôi cũng không nghe được câu trả lời của người đàn ông kia, vì lẫn trong đó là những tiếng rít quá lớn phát ra từ micro, với tiếng thở hồng hộc, tiếng ho và tiếng thì thào đẫm máu. Tôi nhắm mắt và tua ngược đoạn phim, bắt đầu xem lại từ đầu. Căng tai ra nghe câu hỏi và câu trả lời.
Cuối cùng, tôi cũng nghe được một ít.
Mày theo dõi bọn tao bao lâu rồi?
Mấy tháng.
Mày thực sự nghĩ bọn tao không bắt được mày à?
Làm ơn hãy dừng lại, vì Chúa…
Mày làm việc cho ai?
Tôi mở mắt ra, vì tôi cuối cùng cũng nghe được câu trả lời cuối cùng của anh ta. Chỉ một từ. Một cái tên.
Tôi viết lại, ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào nó.
Sau đó, tôi nhấc điện thoại và gọi cho Mike Lustig. Bây giờ đã muộn lắm rồi - gần hai giờ sáng - nhưng tôi biết anh sẽ trả lời. Quả đúng như vậy, anh bắt máy, vào tiếng chuông reo thứ hai, không có vẻ ngái ngủ chút nào. “Cậu biết bây giờ là mấy giờ không, ông bạn của tôi?” Anh ấy hỏi, nhưng để thay cho từ “a lô”. Tôi không trả lời những câu hỏi tu từ.
“Cậu nhận ra cái tên Rivard chứ?”
Một quãng im lặng kéo dài, rất dài rồi Mike mới nói: “Có tới hàng ngàn người, nhưng người duy nhất nhảy xổ vào đầu tôi lúc này là Ballantine Rivard, chủ sở hữu Rivard Luxe. Là nhân vật quen thuộc trên mặt báo suốt - suốt bao lâu rồi nhỉ? Bốn mươi năm thì phải? Một Howard Hughes (19)trong ngành bán lẻ. Thành viên trọn đời của câu lạc bộ nam tỷ phú, cùng với những Buffett, Gates, Trump… Bị nhốt trong tòa tháp của ông ta suốt mấy năm nay rồi.”
“Không thể là ai khác nữa à?”
“Còn tùy bối cảnh cụ thể nữa chứ, nhưng đây là một cái tên khá hiếm đó.”
“Bối cảnh à? Một người đàn ông bị tra tấn trong đoạn phim lưu trong cái USB mà chúng tôi đã lấy được từ căn nhà gỗ trên đồi nói rằng anh ta được một người tên là Rivard thuê. Chúng ta đã biết Absalom chuyên tống tiền rồi. Một người giàu nứt đố đổ vách như thế lại chẳng là mục tiêu béo bở quá đi chứ.”
“Cũng có thể.” Mike tán thành. “Cậu nên chắc chắn trăm phần trăm trước khi chúng ta bám theo con cá voi bạc phếch đó. Cậu có chắc chắn mình muốn tiếp tục dính dáng tới cô ả không?”
“Chắc chắn.” Cô ả tức là Gwen. Mike vẫn chưa tin cô ấy vô tội. Giống như hầu hết mọi người, anh ấy không thể hiểu thấu đáo được vì sao cô ấy lại không biết bất cứ điều gì, khi Melvin nhốt nạn nhân trong nhà để xe ngay phía bên kia bức tường căn bếp nhà họ.
Đó là chỗ chúng tôi khác nhau. Tôi bị mắc kẹt trên Internet. Tôi bị nhồi sọ trong cái buồng dội (20) được những người có cùng suy nghĩ xây nên - những người đặt ra niềm tin rằng Gina Royal có tội, và tôi đã nuốt trọn những tư tưởng đó. Tôi mù quáng vì lòng thù hận của chính mình, đến mức đã từng lên cả kế hoạch làm thế nào để giết chết Gina Royal. Một kết thúc không có chút xót thương. Một kết thúc mang lại cho cô ấy tất cả những đau đớn và thống khổ mà Callie đã phải chịu đựng.
Tôi đã nhận được một bài học lạnh lùng, cay nghiệt về việc ta có thể dễ dàng lạc lối, lạc vào bóng tối của cơn thịnh nộ do chính mình tạo ra và trò lừa mị của những người khác dễ dàng đến mức nào. Tôi đã hiểu tại sao Gina Royal lại có thể bị che mắt trước những trò độc ác, kinh hoàng của chồng mình. Cô ấy vô tội. Quá ngây thơ để hiểu được độ thâm sâu của cái ác ở phía bên kia bức tường.
Nhưng tôi biết Mike không hiểu được điều đó. Vẫn chưa.
“Cậu vẫn ở với tôi đấy chứ, con trai?” Mike hỏi. “Con trai” của anh đồng nghĩa với “người anh em” của người khác. Chúng tôi trạc tuổi nhau, mặc dù trông anh ấy có vẻ lớn hơn tôi khá nhiều. “Vì cậu không cho tôi lên giường mà.”
“Không phải vợ cậu à?”
Anh ấy phá lên cười. “Vivian ngủ say như chết rồi. Sau ngần ấy năm tôi làm đặc vụ, cô ấy vẫn có thể ngủ thẳng giấc dù có bom nổ bên tai đi chăng nữa, Chúa ban phước cho cô ấy. Nhưng mà này, chớ có hứng chí gọi cho vui vào giữa đêm nhiều thế.” Mike lập tức nghiêm giọng. “Đừng để người phụ nữ đó tiến gần tới mình quá, Sam ạ. Cậu có điểm yếu đấy.”
“Tôi biết rồi.” Tôi đáp. “Hẹn cậu sáng mai nhé.”
“Chết tiệt, được, phải gặp chứ. Giờ thì đi ngủ đi cho được việc.”
Mike cúp máy.
Tôi tắt máy tính, rút USB ra và sau một hồi suy nghĩ, tôi nhét nó vào ngăn túi có khóa kéo trong ba lô của mình. Tôi mang luôn ba lô vào phòng ngủ, rồi đóng cửa và khóa lại.
Tôi không muốn Gwen thức dậy và làm điều tôi vừa làm. Tôi muốn ngăn cô ấy khỏi việc đó, mặc dù Gwen có thể sẽ ghét tôi vì đã làm như vậy.
Chỉ cần một người trong hai chúng tôi sống với những hình ảnh đó mà thôi. Tôi đã thu được điều quan trọng trong tất cả những đau đớn đó rồi.
Ballantine Rivard. Ông già giàu có, lập dị, từ nhiều năm trước đã nghỉ làm ở công ty do chính ông ta thành lập - Rivard Luxe - và chưa ai từng nhìn thấy Rivard ở bên ngoài tháp pháo của ông ta kể từ dạo đó. Tôi không tìm thấy tờ cáo phó nào được tung ra trước thời điểm tôi gọi cho Mike Lustig. Vậy là ông già ấy vẫn còn sống khỏe.
Ngày mai, chúng tôi sẽ đi tìm ông ta và hỏi ông ta tại sao lại phải thuê người xâm nhập vào Absalom.
Và ông ta biết được những gì về Melvin Royal.
Gwen và tôi uống cà phê bằng những chiếc cốc đầm tay, ấm áp ở nhà ăn tầng dưới khách sạn. Vẫn còn quá sớm nên nhà bếp chưa làm xong đồ ăn sáng, nhưng chúng tôi ngấu nghiến hết chỗ bánh nướng việt quất còn lại từ đêm hôm trước, tuy giờ đã nguội ngắt nhưng vẫn còn ngon tuyệt. Chủ khách sạn cũng đã dậy, và đưa trả chúng tôi chỗ quần áo đã được giặt giũ sạch sẽ và gấp gọn lại rất cẩn thận, chúng tôi cất vào hành lý và lên đường. Chúng tôi đi từ rất sớm, mãi một lúc thật lâu sau, ánh bình minh đầu tiên mới bắt đầu tô hồng đường chân trời. Khi Morningside House khuất dạng hoàn toàn sau lưng, tôi thầm chúc họ làm ăn phát đạt. Họ xứng đáng với điều đó. Có thể một ngày nào đó, chúng tôi sẽ quay trở lại đây, tận hưởng một kỳ nghỉ cuối tuần thực thụ, ngay khi show diễn kinh dị này kết thúc.
Đường đến Atlanta khá suôn sẻ, và khi chúng tôi đã tiến hẳn vào trong nội thành thì Mike Lustig mới gọi. Anh ấy chỉ đường đến một quán cà phê ở trung tâm thành phố, trong đó, cái tên “Peachtree” (21) được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, mỗi lần mỗi khác đi một chút, và lúc chúng tôi tìm ra quán, đồng hồ gần như chỉ đúng mười giờ sáng.
Mike đang bình thản ngồi một mình một bàn trong quán cà phê đông đúc, với một chiếc cốc dùng để đựng đồ uống mang đi to đùng đặt ngay trước mặt. Anh cắm cúi lướt điện thoại, hệt như những người đang độ tuổi hai mươi ngồi xung quanh. Lúc này, nhìn anh không giống đặc vụ FBI chút nào; anh mặc một chiếc áo khoác thể thao khá đẹp, quần tây đen và đeo cà vạt màu vàng ánh kim sẫm. Chiếc áo khoác ngụy trang khá hoàn hảo, nó che kín khẩu súng anh giắt trong bao đeo ở thắt lưng, nhưng mọi cảnh sát, dù là cấp địa phương hay cấp tiểu bang, thậm chí là cấp liên bang, đều có lối quét mắt như quét tia laser, tìm kiếm những bất thường. Trong lúc quét và dừng lại nơi chúng tôi, anh ấy gật đầu với tôi.
“Này…” Anh nói. “Tự đi mà mua đồ uống nhé. Đồ của tôi còn chẳng được cơ quan thanh toán cho đâu.”
Tôi đánh liều một phen. Tôi để Gwen ngồi lại với anh ấy và ra xếp hàng lấy cà phê; tôi tỏ ra rất tự nhiên và bí mật quan sát hai người họ trong lúc xếp hàng. Nhìn bề ngoài, Mike và Gwen đang trò chuyện bình thường.
Bề ngoài đó rất sai.
Tôi mang cà phê ra đó và đặt cốc của Gwen xuống trước mặt cô ấy, và tôi thấy mắt Gwen long lanh rất khó tả. Tôi đã quá quen với cái nhìn đó cùng vẻ cứng cỏi nơi chiếc cằm đang hơi bạnh ra của cô ấy. Họ chằm chằm nhìn nhau mà không nói gì, tôi ngồi vào ghế để tạo thành một tam giác và nói: “Tôi thấy ta khá hòa thuận với nhau đấy chứ.”
“Ồ vâng…” Mike đáp lời tôi ngay, cung cách rất suồng sã. Theo kinh nghiệm, tôi biết thế có nghĩa là không có chuyện gì đặc biệt. “Cô Proctor đây chỉ nói cho tôi biết chi tiết tại sao tôi không biết cách xử lý chồng cũ của cô ấy thôi mà. Nào, thưa cô, mời cô tiếp tục, và hãy nói hết cho tôi biết tôi nên làm cái công việc chết toi chết tiệt này của mình như thế nào đi.”
Tôi không biết Mike đang thực sự nổi điên, hay chỉ giả vờ. Mike đã lập được cả một bộ môn nghệ thuật về tách riêng vẻ ngoài của mình với những gì mình thấy trong lòng; nhớ lại hồi còn ở chiến trường, anh ấy có thể cười như một thằng điên và uống rượu suốt đêm với đồng đội, và rồi sau đó, khi hai thằng chúng tôi chân nam đá chân xiêu lết về nhà, anh lại tâm sự với tôi rằng anh sẽ dành cả đêm để la hét và móc mắt mình ra. Tôi không bao giờ có thể che giấu cảm xúc của mình giỏi đến như vậy.
“Thôi, đừng…” Tôi nói, rồi nhấp luôn một ngụm cà phê cực-lớn, cực-nhanh, vẫn còn đang nóng bỏng lưỡi. Lưỡi tôi cháy rát, mà may thay, nó tê rần đi, không còn cảm giác gì nữa. “Cậu có thông tin gì về địa chỉ kho hàng đó không?”
“Có.” Anh ấy đáp. “Cậu muốn kể cho tôi chuyện Ballantine Rivard đã làm thế quái nào mà lại dính líu vào đó chứ?”
“Từ từ đã…” Gwen nói. “Ý anh là cái ông Ballantine Rivard đó ư?”
Mike nhìn tôi ra chiều khó hiểu. “Cậu có mang đoạn phim đó cho tôi không đấy?”
“Có. Nhưng tôi sẽ không xem nó ở đây đâu.” Tôi nói với anh ấy. Mike đang thắc mắc không biết tôi đã nói gì với Gwen. Tôi thú nhận với Gwen rằng mình đã xem đoạn phim trong USB một mình, và chúng tôi tất nhiên đã cãi nhau, chuyện không thể tránh khỏi. Cô ấy nói thẳng, rất rõ ràng rằng cô ấy không hài lòng khi tôi làm thế vì cô ấy, nhưng cô ấy cũng hiểu tại sao tôi lại lựa chọn như vậy. “Cô ấy biết tôi đã xem đoạn phim ấy rồi.”
“À há.” Mike quẹt quẹt lên điện thoại của mình mấy cái, rồi sau đó, quay màn hình điện thoại ra ngoài để cho chúng tôi xem tấm ảnh chụp một người đàn ông da trắng đã lớn tuổi, có mớ tóc mỏng lòa xòa bám quanh hộp sọ và cặp kính gọng đen lồng đằng trước đôi mắt nâu ướt át. Gương mặt ông ta chảy xệ, sầu muộn như con chó săn chân lùn, nhưng không hiểu sao, gương mặt đó vẫn truyền tải được sự khôn ngoan của ông ta. Có lẽ là do sự tập trung trong đôi mắt đang xoáy vào ai đó, bất kỳ ai, ở ngoài khung hình. Ông ta mặc một bộ comple lụa màu xanh đậm và đeo cà vạt cũng bằng lụa. Được may tay, có lẽ thế. Ông ta trông cực kì phong cách mặc dù đang phải ngồi trên xe lăn. “Đã gặp ông ta ngoài đời bao giờ chưa?” Mike hỏi Gwen, và cô ấy ngay lập tức lắc đầu.
“Tôi chỉ biết tên thôi. Tôi thực sự không mua sắm ở Rivard Luxe.”
“Phải, hẳn là cô sẽ không tới đó rồi, trừ khi cô thuộc một phần trăm dân số cho rằng Neiman Marcus (22) là chỗ hết sức bình dân.” Mike nói. “Đó là trung tâm bách hóa hàng hiệu dành cho những người có lắm tiền tới mức dùng tiền thay củi đốt để nấu chè cũng được. Ưu điểm khi chỉ bán cho độc một mình mấy tay giàu tới ngu người đó là: bọn họ không bao giờ ngừng mua sắm, bất kể những người khác có chết đói tới mức nào. Rivard đã biến từ vài triệu thành khoảng mười tỷ trong vòng mười năm. Giờ ông ta đáng giá cũng phải bốn mươi tỷ là ít.”
“Và người đàn ông bị chết trong đoạn phim kia chắc hẳn đã làm việc cho ông ta.” Tôi nói. “Hoặc ít nhất, anh ta khai như thế. Nếu là Rivard thì chuyện hoàn toàn dễ hiểu, cả ở khía cạnh ông ta là mục tiêu tống tiền lẫn là người có đủ lực để tự mình chống lại bọn chúng.”
“Và… chúng ta cho rằng những người tra tấn anh ta trong đoạn phim kia là của Absalom. Đúng không?”
“Không có ý kiến.” Mike nói. “Vì tôi đã xem cái thứ chết tiệt ấy đâu.” Anh chìa tay ra. Tôi kéo khóa ba lô và đưa cái USB cho anh. Mắt Gwen nheo lại, và tôi thấy cô ấy cố nén thôi thúc muốn nói ra điều gì đó gay gắt với tôi. Tôi chắc chắn cô ấy sẽ nói sau. Chúng tôi sẽ cãi nhau to về chuyện tôi không có quyền gì mà ra tay bảo vệ cô ấy, và cô ấy đúng. Nhưng Gwen không cần tôi cho phép, và tôi cũng không cần cô ấy cho phép, và sớm muộn gì, cô ấy cũng sẽ bảo vệ tôi. Cô ấy đã từng làm thế, hơn một lần.
Chiếc USB biến mất nhanh như trợ lý ảo thuật gia nhờ chuyển động tay thật mau lẹ và mượt mà của Mike. Giờ bạn đang nhìn thấy nó, còn giờ, bạn không thấy nữa. Tôi mừng thầm trong bụng khi đã kịp lưu lại một bản trên dịch vụ lưu trữ đám mây. Phòng bất trắc. “Còn đống giấy má thì sao?” Tới lượt Gwen; cô ấy đưa cho Mike một tập hồ sơ - cô ấy cất những tờ biên lai khả nghi ở trong đó. Thấy vậy, Mike tỏ vẻ hài lòng, dù sau đó, anh ấy vẫn kiểm tra rất kĩ lưỡng chỗ giấy tờ còn lại, khi đã đeo găng tay đàng hoàng. Tờ giấy có ghi địa chỉ nhà kho được đặt ở ngay đầu, và anh ấy gật đầu. “Được rồi. Uống đi rồi ta bắt đầu thôi.”
Cà phê của tôi vẫn còn quá nóng, chưa thể nhấp thêm được ngụm thứ hai, còn Gwen thì có vẻ như không muốn uống. Tiếc, nhưng tôi phải đổ luôn cả hai cốc lúc trên đường đi ra khỏi cửa. Mike theo sau chúng tôi, và tôi cau mày với anh. “Cậu không đi xe của cậu à?”
“Không.” Anh ấy đáp. “Xe cơ quan tôi có thiết bị giám sát.” Và, tôi nhận ra, anh ấy không muốn chuyến đi hiện ra trên bất kỳ cuộc kiểm tra GPS thông thường nào của FBI. Anh tự ép mình ngồi vào hàng ghế sau trên xe chúng tôi, một điều chẳng mấy dễ dàng với cặp chân dài sọc kia, nhưng dù sao thì anh cũng từng xoay xở được khi ngồi trên máy bay, và FBI chắc chắn không bao giờ trả tiền cho anh đi hạng thương gia. Trong lúc tôi cho xe khởi động, anh rút điện thoại ra và tắt máy. “Hai người cũng nên tắt cả hai cái điện thoại của mình đi…” Anh ấy nói với chúng tôi. “Tin tôi đi.”
Tôi đưa điện thoại của mình cho Gwen, và cô ấy tắt cả hai chiếc. Lustig chỉ cho tôi những con đường vắng và ngắn khi chúng tôi xuyên dọc Atlanta; chúng tôi rời mạng giao thông chằng chịt nơi trung tâm thành phố và chuyển sang một khu vực có đường sá thưa thớt hơn. Chúng tôi đi ngang qua một vùng toàn những khu công nghiệp, rồi sau đó là những tòa nhà gỉ sét, bị bỏ hoang gần hết, trông như sẵn sàng đổ sụp xuống khi có thêm một cơn gió mạnh thổi qua. Nhúm người ít ỏi tôi thấy trên đường đều là người vô gia cư, hoặc vô vọng. Một nhóm thanh niên ủ rũ trong những bộ đồ có lẽ là quần áo để mặc cho qua mùa đông ở Atlanta ngồi túm tụm ở một góc và nhìn chúng tôi chạy xe ngang qua với vẻ thích thú không mấy sôi nổi. Dấu hiệu của những băng đảng xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Tôi lái xe đi ngang qua địa chỉ đã định, rẽ ở góc đường kế tiếp rồi mới đỗ xe. “Ta nên mang theo hết các thứ bên mình.” Tôi nói. “Đây không phải nơi chỉ cần để đồ đạc trong tầm mắt là được đâu.”
“Ý hay đấy.” Mike nói. “Theo lẽ thường, ta không đỗ xe ở những nơi như thế này trừ khi có người ở lại trông xe.”
“Anh xung phong chứ?” Gwen lãnh đạm hỏi, rồi chui ra khỏi xe. Tôi biết cô ấy có mang theo súng, giấu ngay bên dưới chiếc áo khoác da đó. Súng của tôi cất trong bao mái chèo đeo ở bên hông trái; tôi thích bao đeo chéo vì loại này giúp có thời gian đánh giá tình hình trước khi món vũ khí thực sự nằm gọn trong tay mình. Quá nhiều vụ nổ súng trước khi não kịp tính toán rồi. “Vậy. Ta muốn làm như thế nào đây?”
Tôi khóa chiếc xe thuê lại và thầm hôn chào tạm biệt chỗ tiền ký cược (23). “Chia nhau ra nhé?”
“Không.” Cả Mike và Gwen cùng đồng thanh nói. Họ nhìn nhau, như thể cả hai đều lấy làm kinh ngạc vì mình cùng ý kiến với người kia. “Chỉ đi vòng bên ngoài thôi.” Mike nói. “Bắt đầu từ đằng sau, rồi đi một vòng. Nếu thấy bất cứ thứ gì có vẻ không minh bạch, ta phải rút ngay, và ta phải ngồi im cho đến khi tôi gọi được người tới đây.”
“Anh định nói sao với họ?” Gwen hỏi khi chúng tôi bắt đầu rảo bước. Bên phải chúng tôi là một cửa hàng tiện lợi cũ, đã bị đóng ván che kín lại. Có những cặp mắt từ bên trong nhìn ra qua những kẽ ván, vậy là cửa hàng cũ đó có lẽ đã bị mấy người vô gia cư chiếm dụng làm nơi trú ngụ. “Vì tất cả những bằng chứng của anh đều không được chấp nhận mà.”
“Tôi sẽ nói rằng ta nghe thấy tiếng người kêu rên đau đớn.” Mike đáp. “Mà, khi ta đã tìm được đoạn phim này, chuyện đó sẽ không quá khó tin đâu. Tôi sẽ nói thêm vào cho, ở mức độ nào đó.”
“Anh nghĩ làm thế sẽ có tác dụng thật cơ đấy.”
Anh nhún vai. “Giúp chúng ta tiến thêm được một bước. Ngay lúc này đây, tiến triển là những gì tôi có.”
Chúng tôi rẽ phải vào một ngõ hẹp. Con ngõ đó khiến tôi nổi da gà và dựng tóc gáy, tới mức thấy đau nhói ở từng chân tóc, từng lỗ chân lông. Với những nhà kho hai tầng đổ nát ở cả hai bên đường, nơi này trông giống như chỗ tập hợp của tất cả bóng tối trên thế gian. Tôi không muốn bị đâm ở đây tẹo nào. Mike cũng không mặc áo chống đạn. Cảm giác cứ như chúng tôi đang bước vào ổ phục kích đang chờ xuất kích.
Nhà kho đầu tiên chúng tôi đi qua, nằm ở bên tay phải, là những khối bê tông vuông vức, nhờ đó mà nó vẫn nguyên hình nguyên trạng, mặc dù mái tôn đã han gỉ rất nhiều. Hàng rào chăng bằng lưới mắt cáo bị cắt ở hai chỗ. Nhưng nhà kho tiếp theo, chỗ chúng tôi muốn đến, trông thảm hại hơn. Tuy nhiên, lưới mắt cáo ở đây lại mới và sáng bóng, chưa hết, phía trên đỉnh rào còn được chăng mấy vòng thép gai hòng cản bước những kẻ có ý định nhảy qua. Những tấm biển KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO mới tinh, đỏ chót, chẳng hề thấy một vết lõm đạn nào như trong tấm ảnh tôi thấy trên chức năng Google Street View. Tôi lấy làm lạ khi có người tới đây để thay mới tất cả. Hẳn phải thế rồi.
“Lại đây.” Gwen gọi, tay kéo phần lưới mắt cáo chăng ở cọc rào xa nhất. Tấm lưới kêu soàn soạt, và khi tới nơi, tôi phát hiện ra nó đã bị cắt và cố định lại bằng mấy cái kẹp giấy. Tôi tháo hết chúng ra, và Gwen kéo tấm lưới. Lỗ hổng vừa đủ lớn để có thể chui qua được.
Tôi nhìn Mike. Anh giơ cả hai tay lên. “Có phải việc của tôi đâu.” Anh nói. “Cậu lo đi.”
Anh ấy đang lợi dụng chúng tôi. Vẫn. Nhưng tôi hiểu tại sao. Tôi đã xem đoạn phim kia. Tôi lờ mờ cảm nhận được những gì ẩn sau gương mặt điềm đạm và nụ cười không chút run rẩy của Mike.
Tôi muốn móc cặp mắt chết tiệt này của mình ra, anh ấy đã nói như thế, và tựa hẳn vào người tôi khi hai thằng chúng tôi lảo đảo lê bước về trại tối hôm đó. Tôi muốn gào lên cho tới khi nào nôn thốc nôn tháo hết ruột gan ra ngoài.
Suốt đêm hôm đó, anh ấy cũng nở nụ cười y hệt.
Chú thích:
[19] Howard Robard Hughes, Jr. là một tài phiệt, doanh nhân, nhà đầu tư, phi công, kỹ sư hàng không vũ trụ, nhà phát minh, nhà làm phim và nhà từ thiện người Mỹ. Trong suốt cuộc đời của mình, ông được biết đến như là một trong những cá nhân kinh doanh giàu có nhất trên thế giới.
[20] Echo chamber, tạm dịch: “buồng dội”, hay Echo Chamber Effect, một thuật ngữ trong truyền thông, chỉ trường hợp khi giao tiếp trong một cộng đồng khép kín, gồm toàn những người cùng suy nghĩ trao đổi với nhau những ý kiến mà tất cả đều đồng tình, không có quan điểm đối trọng, khiến cho niềm tin của họ được khuếch đại, làm họ cho rằng chỉ có lập trường của mình và của cộng đồng mình là duy nhất đúng, không cần đến những góc nhìn khác và phủ định những góc nhìn khác.
[21] Ở trung tâm Atlanta, có rất nhiều đường, địa điểm có từ Peachtree trong tên gọi: Peachtree road, Peachtree Cir NE, West Peachtree Street, Peachtree Plaza v.v… Người dân địa phương thường đùa rằng nửa số đường trong thành phố có tên là Peachtree, nửa còn lại chia nhau năm cái tên khác.
[22] Chuỗi cửa hàng bách hóa xa xỉ của Mỹ thuộc tập đoàn Neiman Marcus.
[23] Là khoản tiền hoặc hiện vật có giá trị mà bên thuê giao cho bên cho thuê trong một thời hạn để bảo đảm việc trả lại tài sản thuê.