Chương 10 CONNOR
Món bánh bỏng gạo giòn giúp tôi và chị tôi hòa thuận với nhau được tới chiều, và sau đó tôi đã làm quãng thời gian yên ổn kia hỏng bét. Lúc đó, Lanny vốn đã ủ rũ, gắt gỏng và quát nạt tôi mỗi khi tôi thở rồi. Chị ấy lườm tôi cứ như tôi chính là người khiến chị ấy bị mắc kẹt trong căn nhà nhỏ này mà không có nhiều việc để làm. Tôi đã cố bảo chị ấy đọc sách, nhưng lần cuối cùng tôi làm vậy, chị ấy đã ném cuốn sách về phía tôi và gọi tôi là đồ mọt sách. Cụm từ đó chẳng có vấn đề gì với tôi hết, nhưng cách chị ấy nói thì không.
Chị cầu xin - chính xác là cầu xin - được vào mạng, và cuối cùng, chú Esparza cũng phải miễn cưỡng đồng ý, nhưng chỉ trong ba mươi phút thôi, và chú ấy bảo luôn: chú đã cài chức năng kiểm soát truy cập đúng như những gì mẹ tôi nhờ. Không ngạc nhiên; mẹ rất nghiêm túc với những thứ đó, và mẹ có lý do chính đáng để làm điều ấy.
Tôi ghé qua và xem chị làm gì, bởi vì tâm trạng của Lanny đang rất kỳ lạ, và tôi không biết tại sao.
Chị ấy chỉ xem ảnh, tất cả chỉ có thế. Ảnh nhóm bạn bè chị ấy chụp ở trường, lưu trên tài khoản bí mật của chị ấy trên mạng mà mẹ không biết. Sau khoảng hai phút chăm chú nhìn, tôi nhận ra mọi bức ảnh đều có cùng một người.
Tôi nhoài người qua ghế của chị ấy và nói: “Chị đang say nắng bạn thân nhất của mình đấy à?”
Lanny nổi xung như cái lò hạt nhân phát nổ. Mặt chị ấy vằn lên những sọc đỏ bừng, chị ấy đẩy tôi vào đảo bếp, hét tướng lên “Để cho tao yên” rồi chạy vào trong buồng và đóng cửa đánh sầm, mạnh tới nỗi những bức tranh đang treo va vào tường kêu lộp bộp.
Tôi ngắm ảnh Dahlia Brown. Chị ấy xinh lắm. Tôi luôn luôn cho rằng chị ấy xinh. “Đổ chị đứ đừ rồi.” Tôi nói với tấm ảnh. Thảo nào Lanny điên đến thế. Có lẽ chị ấy không muốn ai biết, mà tôi lại đứng đây, biết hết.
Cửa chính mở ra và chú Esparza ngó vào trong. Trông thấy tôi, chú hỏi: “Sao thế?”
Tôi nhún vai. “Không có gì ạ.” Chú ấy biết không hề “không có gì” như tôi nói, nhưng tôi xóa hết lịch sử trình duyệt, tắt máy tính xách tay đi và cầm sách của tôi lên thay vì nói với chú ấy bất cứ điều gì khác, và cuối cùng, chú ấy cũng chịu đóng cửa lại. Chú ấy đang lau một khẩu súng ở ngoài hiên, tất cả các bộ phận được xếp ngay ngắn trên một chiếc khăn sạch, và tôi đứng trong này, vẫn ngửi thấy mùi dầu chú ấy đang dùng.
Lanny có một bí mật. Tôi thấy một niềm vui sướng trào dâng trong lòng trước điều đó, nhưng tôi sẽ không nói ra. Chúng tôi không làm thế với nhau. Chúng tôi không tiết lộ bí mật của nhau, trừ khi việc đó là việc sống còn. Chuyện này không tới mức đó, nhưng chắc chị ấy đang cảm thấy như vậy. Tôi thấy mình tệ khi đã khiến chị xấu hổ. Và chị ấy đã làm cho tôi món bánh bỏng gạo.
Tôi quay lại và mở máy tính lên, tìm lại những bức ảnh và in một tấm ra. Tôi viết lên mặt sau tấm giấy in: Nếu chị thích chị ấy, không sao hết, chị biết mà. Tôi thảy tờ giấy qua khe cửa phòng chị mình, đóng máy tính lại (vì nếu không, có khi tôi sẽ ngồi xuống và tìm kiếm những thứ tôi biết mình không nên, ví dụ như tin tức về việc người ta tìm kiếm bố chẳng hạn), và bước ra ngoài hiên. Chú Esparza đang khom người lau nòng súng, nhưng khi nhìn thấy tôi, chú đứng thẳng dậy và khẽ rên lên một tiếng. “Ngoài này bắt đầu lạnh hơn rồi đấy.” Chú nói. “Cô bé không sao chứ?”
Tôi gật đầu. Tôi không kể cho chú biết chị ấy có bạn gái bí mật. “Chị ấy đang ở trong phòng ạ.” Tôi nói với chú. Chú ấy nhìn tôi một lúc lâu, và tôi phải đảm bảo mình đang nhìn một chỗ khác. “Thế còn cháu? Cháu ổn không, Connor?”
Tôi nhún vai. Tôi không biết phải trả lời câu đó như thế nào. Ổn trông như thế nào chứ?
“Cháu biết mình có thể tâm sự với chú, nếu cháu cần mà.”
Tôi ngồi xuống bậc tam cấp, và chó Boot bò tới, nằm xuống cạnh tôi. Tôi gãi đầu cho nó và nó liếm sườn rồi gối đầu lên chân tôi. Nặng ra phết. Tôi chưa bao giờ thấy nó thực sự phát điên, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra khi ấy sẽ rất đáng sợ.
“Chú biết chuyện bố cháu.” Tôi nói. Tôi nhìn trân trân những cái cây bên kia hàng rào. Chúng kêu xào xạc và ngả nghiêng trong gió, và trên cao kia, những đám mây trông giống hệt miếng kim loại đang chuyển động.
“Ừ, có một chút.” Chú Esparza rất cẩn trọng với điều đó. Có lẽ chú ấy biết nhiều hơn cái gọi là “một chút” kia. “Thấy không ổn lắm, phải không?”
“Gì ạ?” Tôi biết ý chú. Nhưng tôi không muốn để chú ấy nghĩ thế.
“Nghĩ rằng bố mình đã làm điều gì đó thật kinh khủng.”
Tôi lắc đầu. Tôi không biết mình chỉ nên đáp chung chung rằng Không ổn tẹo nào, hay nên chối phắt đi. Tôi không biết mình cảm thấy thế nào nữa. “Mẹ cháu không nói gì tới chuyện đó cả.”
“Cháu có muốn nói tới chuyện đó không?”
“Không ạ.”
Chú Esparza gật đầu và quay lại lau khẩu súng tiếp. Hình ảnh đó rất quen thuộc. Tôi nhớ mẹ cũng hay làm điều tương tự, cẩn thận tháo rời từng bộ phận của khẩu súng, làm sạch và bôi dầu rồi lắp chúng lại với nhau. Chú ấy làm gọn hơn mẹ. Tất cả mọi thứ đều được chú xếp ngay ngắn, thẳng tắp trên tấm khăn. “Cháu có phật ý nếu chú nhắc tới chuyện đó không?”
Tôi lại nhún vai. Ngăn người lớn làm những gì họ muốn thế nào được cơ chứ? Và dù sao, tôi cũng tò mò.
“Chú biết chuyện ông ấy đã làm. Người ta viết đầy trên báo, trên mạng, trên thời sự. Không phải chú có chủ ý theo dõi, mà chú không thể tránh được khi người ta nhắc tới suốt. Ai cũng nói phải là loại quái vật mới làm những việc như vậy. Cháu nghe người ta nói thế chứ?”
Lần này tôi gật đầu. Tôi đã nghe người ta nói thế. Rất nhiều.
“Ông ấy không phải là quái vật.” Chú Esparza nói. “Mà là bên trong ông ấy có một con quái vật.”
“Thế thì có gì khác nhau ạ?”
“Là nếu cháu muốn nghĩ về ông ấy như một con người thì cũng chẳng sao hết. Chỉ là không được quên: ông ấy vẫn có một con quái vật thôi.”
“Giống như bố bị nhập…” Tôi nói. “Như trong phim kinh dị vậy.” Nói thế không có nghĩa là mẹ cho phép chúng tôi xem phim kinh dị. Nhưng đôi khi, tôi vẫn xem cùng bạn bè, khi mẹ không biết.
“Không hẳn thế. Những người bị ma nhập với quỷ ám không thể ngăn được những hành động của mình. Còn bố cháu tự đưa ra lựa chọn.” Chú Esparza ngập ngừng, và tôi biết chắc: chú phải cẩn thận lựa chọn từ ngữ trước khi nói. “Cháu biết chú là thủy quân lục chiến, đúng không? Là lính ấy?”
“Vâng.”
“Chú đã chứng kiến rất nhiều người đưa ra lựa chọn của mình. Có thể họ vẫn yêu gia đình của mình. Yêu con vật cưng mà mình nuôi. Nhưng điều đó cũng không ngăn được họ trở thành quái vật khi họ có cơ hội. Con người vốn rất phức tạp. Gọi bố cháu là quái vật rất dễ, vì sau đó, nói tới chuyện giết chết ông ấy cũng rất dễ, bởi chúng ta giết quái vật mà, đúng không? Nhưng đối với cháu, ông ấy không phải lúc nào cũng là quái vật. Chú hiểu điều đó. Và giết chóc không nên là chuyện dễ dàng. Không bao giờ.”
Cuối cùng, tôi cũng nhìn vào chú. “Nhưng mà, chú cũng từng giết người.”
Đôi tay chú Esparza vẫn rất vững vàng khi chú cầm một bộ phận khác lên và lau cho sạch, nhưng chú nhìn tôi. Tôi chỉ chịu được có đúng một giây, và rồi, tôi cụp mắt xuống, nhìn vào tay chú. “Phải.” Chú đáp. “Es verdad. Cháu biết từ đó có nghĩa là gì không?”
“Là ‘đúng thế’ ạ.”
“Đúng rồi. Chú đã giết người. Và chú sẽ giết người tiếp nếu chú phải làm thế, để bảo vệ những người khác. Nhưng có thể làm như vậy, đó là trách nhiệm, và chú không thể coi nhẹ.”
“Nhưng với bố cháu thì chuyện không phải như thế.”
“Đúng vậy.” Chú tán thành. “Chuyện của bố cháu không giống thế. Với ông ấy, làm vậy là để cho vui. Ông ấy thích thế. Và đó là lý do tại sao mẹ của cháu lại rất cẩn thận với các cháu. Hiểu không?”
“Nhưng mà ông ấy sẽ không giết cháu.”
Chú Esparza không đáp lại lời nào. Chú để tôi suy nghĩ về điều đó. Tất cả mọi điều chú nói đều có lý. Tôi biết chú ấy đúng. Nhưng đồng thời, đó lại không phải là những gì tôi cảm nhận trong lòng. Tôi thấy như bố… có quan tâm.
“Chú nghĩ bọn cháu sẽ phải ở đây bao lâu?” Tôi hỏi. Câu hỏi của tôi làm những động tác trơn tru, nhuần nhuyễn của chú trở nên ngập ngừng một chút. Chú đã lau súng xong. Chú bắt đầu lắp lại súng.
“Chú không biết.” Chí ít, chú ấy rất thành thật về chuyện này. “Nhưng dù có lâu đến mấy đi chăng nữa, cháu sẽ được an toàn ở đây. Chú hứa đấy.”
“Ai bắn giỏi hơn ạ? Chú hay cô Claremont?”
“Chú. Việc của chú mà. Việc của cô ấy là xử lý bọn tội phạm. Nhưng cô ấy bắn cũng khá lắm.”
“Chú dạy bọn cháu bắn được không? Cháu với chị Lanny ấy?”
“Nếu mẹ cháu đồng ý.” Chú nói. “Và nếu cháu muốn học.”
Tôi gật đầu, và tôi suy nghĩ mất mấy giây. Rồi tôi đứng dậy, nâng đầu Boot ra khỏi chân mình. “Cháu có thể đi dạo quanh sân nhà mình được không? Cháu không muốn lúc nào cũng ru rú trong nhà.”
“Chắc chắn rồi, chỉ cần không bước ra ngoài hàng rào mà không có chú là được, được không?”
Tôi gật đầu. “Cháu với chị Lanny cần phải có việc gì đó để làm, chứ không chỉ…”
“Chỉ ngồi lì ở trong nhà chứ gì? Ừ, chú hiểu mà.” Chú Esparza nói. Khi chú thở dài, làn hơi thoát ra dưới dạng một luồng sương mù dày, trắng xóa. “Chú cũng đang nghĩ đây. Chắc có lẽ mấy chú cháu mình sẽ đi cắm trại, câu cá, đại loại thế. Cháu nghĩ sao?”
Tôi nghĩ mấy trò đó nghe có vẻ lạnh lẽo và hiu quạnh, nhưng chú đang cố làm chúng tôi vui, và tôi gật đầu. “Có khi hôm nào đó chúng ta nên sang thành phố khác và xem phim? Kiểu như Knoxville ấy ạ?”
“Có khi thế.” Chú đáp. “Mà này, nếu cháu ở lại ngoài này, hãy mặc áo khoác vào. Cả đeo găng tay nữa. Chú không muốn cháu bị cảm lạnh đâu.”
“Không phải vì thế mà mình bị cảm lạnh đâu ạ.” Tôi bảo với chú, cực kì nghiêm túc. “Chú phải nhiễm virus mới bị.”
“Chú biết. Nhưng đó vẫn là một lời khuyên hữu ích.”
Tôi vào trong nhà, mặc áo khoác và đeo găng tay, và khi tôi ra ngoài trở lại, chú Esparza đã lắp xong khẩu súng và quay trở vào trong nhà cho ấm. Cái lạnh ngoài sân có vẻ chẳng ăn thua gì với Boot, nhưng dù sao thì nó cũng có một bộ lông ấm áp mà. Nó vui vẻ nhảy ra khỏi hiên nhà và chạy lòng vòng quanh tôi. Tôi ném cành cây ra xa để nó tha về lại cho tôi, chúng tôi chơi trò đó một lúc, rồi tôi ngồi thụp xuống một góc khuất sau một thân cây. Tôi chọn phía hông nhà nơi có ít cửa sổ nhất. Boot chạy lon ton xung quanh, ngước mắt nhìn tôi. Tôi đoán những người khác hẳn sẽ thấy chú chó này rất đáng sợ - tôi biết chị Lanny thực sự thấy như vậy - nhưng tôi lại thấy nó hiền. Nó không nhìn tôi như thể tôi là một quả bom sắp nổ, hay là một con người sắp vỡ tan như bong bóng xà phòng. Nó nghĩ tôi bình thường.
Có chút riêng tư đúng là quá tốt. Không ai nhìn tôi, giám sát cảm giác của tôi. Mọi người ai cũng đều muốn giúp tôi cả, tôi biết điều đó. Nhưng tôi không muốn. Không phải bây giờ.
Tôi ngồi khá xa căn nhà gỗ, đủ để không ai nghe được tiếng tôi khi cửa sổ đã đóng. Nhờ có cái cây sau lưng tôi, mọi người cũng không thể nhìn chòng chọc vào tôi được. Boot nằm rạp xuống bên cạnh tôi và gối đầu lên chân tôi lần nữa, và tôi lại nựng nó một lúc.
Cuối cùng, tôi đút tay vào túi và lấy điện thoại cùng pin ra. Tôi cứ lật qua lật lại chiếc điện thoại trong tay. Tôi biết làm thế này là rất xấu. Thật sự xấu.
Nhưng dù sao tôi cũng là người xấu bán phần, không phải sao? Bố tôi là một nửa của tôi. Bên trong bố có một con quái vật.
Có một chiếc điện thoại kết nối trực tiếp tôi với bố cũng giống như nghịch diêm vậy. Vừa hồi hộp lại vừa đáng sợ, và một khi đã bắt đầu, bạn không sao ngăn mình lại được.
Cho đến khi mình bị bỏng.
Tôi đã nghĩ tới những chuyện sẽ xảy ra nếu tôi gọi cho bố. Tôi đã tưởng tượng ra những điều bố sẽ nói với tôi. Giọng bố sẽ nghe như thế nào. Bố sẽ ngạc nhiên và hài lòng ra sao khi biết tôi giữ chiếc điện thoại. Chào con trai, bố sẽ nói như thế với tôi. Bố biết con làm được mà.
Tôi vẫn nhớ bố hay nói thế với tôi - Bố biết con làm được mà - khi bố dạy tôi bơi ở bể bơi hồi còn ở quê. Tôi sợ chết khiếp, nhưng bố ở lại bên cạnh tôi. Nâng tôi lên trong lúc tôi quẫy ùm ùm dưới nước cho đến khi tôi có thể tự nổi được. Bố dạy tôi cách thả trôi bằng lưng.
Bố cũng đưa tôi đi bơi ngoài trời ở một cái hồ mà sau đó, người ta nói bố đã thả người chết xuống. Tôi biết mình nên ghét điều đó, nhưng tôi vẫn nhớ ngày hôm ấy đẹp trời đến mức nào, bố đã vui vẻ ra sao khi dẫn tôi lên thuyền, hai bố con đã ngửa bụng, nhảy xuống làn nước lạnh cóng, đục ngầu và bơi đuổi nhau vòng quanh con thuyền nhỏ ra sao. Bố để cho tôi thắng. Bố luôn luôn để tôi giành chiến thắng.
Lý do khiến tôi nhớ rõ tất cả những điều đó là vì bố gần như không bao giờ để ý, vì vậy, khi bố để ý đến tôi, khi bố thực sự là bố, đó là những ngày tươi sáng nhất, hạnh phúc nhất trong đời tôi.
Giờ tôi mới nhận ra mẹ và Lanny chưa bao giờ ở cạnh khi hai bố con chúng tôi đi bơi. Luôn luôn là bố và tôi. Tôi chưa bao giờ nhận ra để mà hỏi bố tại sao.
Đừng làm thế, tôi tự nói với mình lần nữa. Tôi nghĩ về điều đó suốt. Đưa điện thoại đó cho chú Esparza. Hoặc cô Claremont. Làm như vậy có thể giúp người ta bắt được bố và đưa bố trở lại nhà tù.
Nhưng nếu tôi làm như vậy, điều đó chỉ có nghĩa là bố tôi lại gần cái chết thêm một bước. Tôi nhìn Boot. “Đói à?” Tôi nửa đùa nửa thật. “Giúp bạn vụ này chứ?” Ít nhất, nếu con chó gặm chiếc điện thoại, đó không phải lỗi của tôi. Không một chút nào hết.
Boot liếm láp mạng sườn mình và lại gục đầu vào đùi tôi tiếp. Không quan tâm.
Tôi mở nắp lưng điện thoại và lắp pin vào. Tôi bật điện thoại lên, xem dòng chữ XIN CHÀO nhảy múa, và đợi cho đến khi màn hình chính hiện lên. Mày chẳng có nhiều thời gian đâu, tôi tự nhủ. Nghĩ xem mày muốn làm cái gì, và hãy làm đi.
Tôi không muốn gọi cho bố. Tôi chưa sẵn sàng gọi cho bố. Thế là quá nhiều.
Thế nên, thay vì gọi, tôi bắt đầu nhắn tin.
Con chào bố con nhớ bố
Tôi trân trân nhìn dòng chữ mình vừa bấm một lúc thật lâu. Tôi có cảm giác Boot đang chảy dãi vào quần mình rất rõ. Trời càng lúc càng lạnh hơn, và tôi còn thấy được cả làn hơi của mình mỗi khi thở ra. Tôi bắt đầu đếm, mỗi con chữ một hơi thở.
Sau đó tôi bắt đầu xóa.
Con chào bố con nhớ
Con chào bố con
Con chào bố
Tôi dừng lại.
Tôi nên tắt điện thoại, tháo pin ra và vứt đi, vứt vào đâu đó trong rừng, nơi nó sẽ bị mưa dầm và cạn dần năng lượng, và rồi, sẽ giống như tôi chưa bao giờ có nó.
Tôi không làm thế được. Tôi không nên làm thế. Như vậy rất tệ. Nguy hiểm lắm.
Nhưng lại thấy như có thôi thúc trong lòng muốn quẹt những que diêm đó lên. Lần này, Lanny không bước vào và quát tôi để tôi kịp dừng lại trước khi đốt sạch cả căn nhà nữa.
Chẳng có một ai ngoài Boot, đang ngước nhìn tôi với đôi mắt buồn bã.
Tôi nhấn nút “Gửi”.
Vào giây phút tôi ấn nút, tôi biết thế là sai trái và tôi ước mình có thể rút lại tin nhắn đã gửi kia. Tôi thấy nôn nao, và tôi siết chặt chiếc điện thoại, rất chặt, tới nỗi ngờ như mình sắp bóp nát nó. Tắt đi. Mày phải tắt nó đi. Boot nhìn tôi như thể nó biết tôi đang khó chịu. Nó nhổm dậy và ngồi lên để có thể liếm được mặt tôi. Tôi hầu như chẳng cảm thấy lưỡi nó đang lướt trên mặt mình, nhưng tôi vẫn vòng tay ôm lấy nó và ôm thật chặt.
Nó khẽ kêu ư ử và ngọ nguậy trong vòng tay tôi. Mình sẽ tắt điện thoại và vứt nó đi, tôi hứa, mặc dù tôi không chắc thực ra mình đang hứa với ai nữa. Tôi? Chị Lanny? Hay mẹ? Tôi gỡ nắp sau điện thoại ra. Tôi thò tay toan gỡ cục pin.
Và rồi, đã quá trễ, vì điện thoại rung lên trong tay tôi.
Tôi thả Boot ra. Tôi mở điện thoại lên và chằm chằm nhìn những từ hiện ra trên màn hình.
Chào con trai
Tôi nên vứt điện thoại đi. Tôi biết mình nên làm như thế. Tôi không điên.
Nhưng chỉ cần nhìn vào chiếc điện thoại thôi, tôi đã có thể nghe thấy giọng nói của bố. Tôi có thể cảm nhận được vòng tay bố ôm tôi những ngày vàng khi xưa, những ngày khi tất cả mọi chuyện đều êm đềm, tốt đẹp. Tôi không nghĩ đến những ngày khác, phần lớn những ngày đó, khi bố lướt ngang qua nhà như một bóng ma và nhìn chúng tôi như những người xa lạ. Đôi khi, bố chẳng nói chuyện với chúng tôi cả mấy ngày liền. Đôi khi, bố không ở nhà. Làm việc, mẹ luôn luôn nói thế, nhưng tôi cảm nhận được mẹ lo lắng đến mức nào khi bố không về nhà.
Tin nhắn này có vẻ là của Người Bố Tốt. Tôi đã trở về nhà, và tôi không sợ nữa, và mọi chuyện cuối cùng cũng… an toàn.
Chỉ một lần này thôi, tôi thầm nghĩ. Ngày mai, mình sẽ bỏ chiếc điện thoại.
Mọi chuyện đã bắt đầu như thế.