← Quay lại trang sách

Chương 12 SAM

Tôi không thể nhìn cô ấy. Gwen. Gina. Cô. Sau tất cả những kinh hoàng chúng tôi chứng kiến, tôi cứ nghĩ mình đã biết rõ cô. Tôi cứ nghĩ cô là… người tôi có thể tin tưởng.

Và giờ đây, ngồi chung một chiếc xe với cô sao khó khăn đến vậy. Tôi muốn gào lên, giật dây phóng ghế [28] và biến khỏi chỗ chết tiệt này, vì tất cả mọi thứ đều đã bị nhiễm độc, vô cùng độc hại và sai trái. Nhìn thấy gương mặt Callie đã phá hủy toàn bộ thế giới của tôi. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy con bé là qua màn hình Skype. Tôi bấy giờ đang ở Afghanistan, chuẩn bị lên đường làm nhiệm vụ. Con bé khi ấy đang rất háo hức trước điều gì đó rất bình thường - một công việc mới nó vừa được nhận, giờ tôi đã nhớ lại rồi. Công việc mà nó thậm chí còn không được sống để bắt đầu. Tôi chưa từng được biết về em gái mình, suốt mấy năm dài; chúng tôi bị chia cắt khi bố mẹ chúng tôi qua đời, và mỗi đứa được một nhà nhận nuôi. Tôi chưa từng gặp con bé, mãi cho tới khi tôi đã vào quân ngũ. Tôi chưa từng gặp con bé ở ngoài đòi. Chỉ qua màn hình những cuộc gọi video.

Đó lại là một hình ảnh xa vời khác của con bé, ánh sáng từ ngôi sao đã chết, và đột nhiên, tôi nhớ lại cách đôi môi con bé cong lên mỗi khi cười, và đôi mắt nó sáng ra sao những khi nó cười thật lớn, con bé có một chú mèo tên là Frodo, và tôi muốn giết chết người phụ nữ đang ngồi im lặng bên cạnh mình. Người tôi không biết một tí gì.

Chúng tôi mặc lại quần áo của chính mình, bộ đồ thể thao của Rivard Luxe được bỏ lại trong phòng thay đồ. Chúng tôi lấy lại ba lô, vũ khí và điện thoại. Chúng tôi nên trở lại bình thường. Chúng tôi không còn bình thường được nữa.

Tôi đau đớn, từ trong ra ngoài. Tôi thấy kiệt sức và như đã bị thương. Chúng tôi để lại chiếc xe thuê - Trưởng ban vệ sĩ phía Rivard đảm bảo sẽ trả lại xe giúp chúng tôi, và chi phí thiệt hại cũng sẽ được trả giúp - và giờ chúng tôi đang ngồi trên chiếc limousine hiệu Rivard, chạy thẳng ra sân bay. Không phải đại phi trường Hartsfield mà là một sân bay nhỏ hơn, gần như dành riêng cho giới nhà giàu: DeKalb-Peachtree. Đó là nơi người giàu ở Atlanta cất những chiếc máy bay riêng và trực thăng của mình, và trong thoáng chốc, tôi bỗng nhớ những ngày còn đi bay, cảm giác tự do không phải lo nghĩ khi được bay lượn trên bầu trời cao xanh kia. Làm một hành khách trong khoang máy bay không hề giống thế.

Mình có thể bỏ đi, tôi nghĩ. Ý nghĩ đó hiện lên rất rõ ràng trong tôi, rất rõ, đủ để chạm được vào. Mình có thể bỏ ra ngoài khi gặp đèn đỏ lần tới, bắt một cái taxi, mua một vé máy bay, bỏ đi tới bất cứ nơi nào, trừ nơi này. Mình không nợ gì cô ấy hết. Rivard không đụng tới mình được. Hình ảnh gương mặt bất tỉnh của Callie, biết tới những chuyện có thể đã xảy ra với con bé trong những giờ, thậm chí là những ngày đằng đẵng sau đó… làm vụn vỡ một cái gì trong lòng tôi. Tôi nghĩ mình cứng rắn hơn thế. Tôi đã sai.

Điều duy nhất khiến tôi do dự khi chiếc xe dừng đèn đỏ lần kế tiếp đó là: tôi không chỉ bỏ lại Gwen. Còn có con của cô nữa - những đứa trẻ vô tội chưa từng làm bất cứ điều gì sai trái, trót làm con ruột của một kẻ sát nhân và không đáng bị đám sói hung dữ đang lần theo chúng xâu xé. Nếu đoạn phim kia bị tung ra ngoài, Gwen sẽ không được an toàn, dù ở bất cứ đâu, không bao giờ nữa. Và hai đứa nhỏ cũng gặp nguy hiểm y như thế. Tôi nghĩ tới Connor, thằng bé trầm lặng, hướng nội bước ra khỏi vỏ ốc của mình khi hai chú cháu chúng tôi bỏ ra hàng giờ liền cùng nhau lợp mái cho ngôi nhà bên hồ Stillhouse của ba mẹ con họ; tôi nghĩ tới Lanny, cô bé thông minh, bướng bỉnh luôn che giấu vết thương lòng đằng sau tấm áo giáp. Những đứa trẻ dũng cảm. Những đứa trẻ ngoan.

Mày đâu phải vị cứu tinh của họ, tôi tự nhủ. Mày đâu có nợ mẹ con họ, dù chỉ một điều. Đúng vậy. Tôi chỉ muốn được cảm thấy mình trọn vẹn trở lại. Tôi từng nghĩ trả thù sẽ giúp tôi lấy lại cảm giác đó, khi tôi bắt đầu hành động. Rồi sau đó, tôi lại nghĩ, mình đang tìm thấy điều gì đó như là bình yên mà không cần cái giá đẫm máu kia.

Còn giờ, tôi không biết nữa. Tôi không biết rồi mình còn có thể thấy mình trọn vẹn được hay không nữa.

Tôi chẳng chú ý đến cuộc hành trình, nhưng tôi được kéo ra khỏi vùng tối tăm trong tâm trí khi chiếc xe đi chậm lại để qua cổng kiểm soát. Chúng tôi giờ đã ở sân bay, và sau đó, chúng tôi lại đi tiếp ra khu bay. Tôi đã quá quen thuộc với những nơi nhỏ như thế này; khi tôi còn là một cậu thiếu niên, tôi từng ra chơi ở một sân bay, giúp người ta sửa chữa và bảo dưỡng chỉ để được lại gần những chiếc máy bay. Khi đã đủ lớn, tôi chế tạo máy. Học bay. Nơi này, thật không ngờ, lại thấy như là nhà.

Một chút ôn hòa cho tâm trí, ngay đúng lúc tôi cần.

Cuối cùng, tôi cũng đánh liều liếc sang Gwen. Mặt cô tái xanh và trơn nhẵn như cẩm thạch, nhưng tôi bỗng nhói lòng trước những vệt nước mắt đọng trên má cô. Những đốm ấm trên cổ áo. Cô đã lặng lẽ khóc suốt từ nãy tới giờ, và đó một dấu hiệu hiếm hoi của yếu đuối nơi cô. Nếu cô có biết tôi đang nhìn mình, cô cũng không phản ứng gì. Cô trân trân nhìn thẳng về phía trước, nhìn - ít nhất, dựa trên nét mặt của cô - vào cơn ác mộng.

Trong khoảnh khắc đó, trông cô giống Gina Royal hơn những lần tôi từng nhìn cô trước đây. Tất cả những kiên định và sự tự tin dữ dội, đã qua khổ luyện của Gwen đều biến mất.

Chiếc xe dừng lại trước một hangar[29] tư, và tôi bước ra ngoài. Hít một hơi thật sâu bầu không khí có thoáng chút mùi nhiên liệu và dầu máy hăng hắc, khé mũi. Tôi lại thấy trong lòng nổi lên thúc giục đầy hoang dại: hãy quay lưng, bước đi, để cơn giận dữ được nuôi dưỡng bấy lâu chảy hết vào thinh không lạnh lẽo và bắt đầu lại. Đoạn phim đó đẩy tất cả mọi thứ vào nghi ngại. Tất cả mọi điều tôi nghĩ mình từng biết về Gwen, và chính bản thân mình.

Nhưng tôi lại thấy đau lòng khi nghe thấy tiếng cô mở cửa và quay sang nhìn cô, cô Gwen đó cũng đang bị cơn khủng hoảng y hệt giày vò, chỉ là cơn khủng hoảng của cô chắc hẳn đã xuyên sâu vào cô hơn. Tới tận xương tủy. Trông cô cứ như vừa nhìn thẳng vào hỏa ngục, và hỏa ngục cũng đểu cáng nhìn lại cô.

“Anh nên đi nơi khác.” Cô nói với tôi. “Anh không tin được em, Sam ạ. Em không trách anh đâu. Em cũng không biết phải nghĩ gì nữa.”

Tôi hỏi cô, thẳng thừng: “Em đã lừa tôi suốt bao lâu nay ư? Em có giúp hắn ta hay không?”

Cô lắc đầu nguầy nguậy, rất mạnh, trước khi thả những từ đầu tiên vào thinh không. “Không. Không! Em không biết cái đó là sao, nhưng… không!” Giọng cô run rẩy, nhưng dữ dội. Cô hít một hơi thật sâu và giận dữ quệt nước mắt trên má. “Em sẽ đi tìm Suffolk. Anh có đi hay không?”

Tôi nhìn ra chiếc máy bay đẹp đẽ của Ballantine Rivard đang chờ đợi chúng tôi, cùng một viên phi công mặc đồng phục đứng kế bên.

Và tôi nói: “Lúc này thì có.”

Tôi chẳng ngạc nhiên khi thấy nội thất của chiếc G-7 đều thuộc hàng cao cấp nhất, được lắp đặt theo ý khách hàng - ghế tựa bọc da, bàn gỗ đánh véc-ni bóng loáng và những tác phẩm nghệ thuật bản gốc treo trên thành. Rivard không đặt tên công ty mình là Rivard Luxe - Rivard Hoa Lệ chỉ để cho vui; rõ ràng, ông ta yêu thích sự sung túc của mình. Máy bay có thể chở được tối đa mười hai hành khách; có sáu chiếc ghế tựa, và hai chiếc sofa đặt quay mặt vào nhau có thể cho sáu người nữa ngồi thoải mái. Viên phi công biến mất sau khi thông báo cho chúng tôi giờ bay; một viên sĩ quan mặc đồng phục khác trong hangar quét căn cước của chúng tôi, phòng trường hợp khẩn, và chúc chúng tôi thượng lộ bình an. Rồi một tiếp viên hàng không - tôi khá chắc chắn đó là một người mẫu nổi tiếng trên sàn diễn - lên máy bay và đưa menu cho chúng tôi. Chúng tôi có những lựa chọn sau: bít tết của Bone’s hoặc bữa trưa tự chọn của Cakes & Ale, cùng đồ tráng miệng của tiệm Alon’s Bakery. Tôi không phải dân Atlanta, nhưng cũng ở gần, đủ để biết tên những nhà hàng, cửa hiệu nổi danh ở đây.

Tôi gọi bít tết. Gwen chỉ lắc đầu. Tôi nhoài người ra, giữ cô tiếp viên lại và nói: “Mang cho cô ấy thứ gì đi; cô ấy cần phải ăn.” Đâu phải tôi quan tâm tới cô, tôi tự nhủ. Chỉ là nếu Gwen lả đi, cô sẽ chẳng được tích sự gì với tôi cả. Giờ cả hai chúng tôi đều đang hoạt động bằng adrenaline, nỗi giận dữ và cơn choáng váng - chà, nói một cách công bằng, về phía tôi, chủ yếu là giận dữ - và đó không phải là cách hay để bước vào chỗ có thể sẽ rất nguy hiểm. Tôi không tin, dù chỉ một giây nào, Rivard phái chúng tôi đến đó chỉ vì chúng tôi tiện đường. Ông ta có thể thuê người khác để làm việc này - và chắc cũng đã thuê rồi.

Ông ta phái chúng tôi đi chẳng qua là vì có thể tận dụng được chúng tôi. Số tiền cho chỗ đồ ăn đường hảo hạng kia và nhiên liệu cho chuyến bay chở chúng tôi tới đó đối với ông ta cũng chỉ như mua cho chúng tôi cốc cà phê mà thôi.

Điện thoại tôi đổ chuông, và tôi lưỡng lự mãi mới nhấc tay lên. Tôi thấy rất căng thẳng. Tôi rất ghét khi bị Gwen biết.

“A lô?” tôi đáp.

“Nghĩ chắc là cậu muốn biết, có khả năng đã trông thấy Melvin Royal ở Texas, theo như báo cáo.” Là giọng của Mike Lustig ở đầu dây bên kia. “Cậu vẫn còn ở Atlanta chứ?”

“Vừa mới đi.” Tôi nói với anh ấy, ít nhất, điều đó cũng mang lại lợi ích khi nói thật. “Cậu nghĩ thế có đáng tin không?”

“Chết tiệt, cậu biết không có gì đáng tin hết, cho tới khi nào ta có hình ảnh giám định, dấu vân tay, hay DNA mà.” Anh ấy nói. “Vấn đề là, chúng tôi lại tìm được một thi thể ở Texas, xem ra có nhiều nét tương đồng với những vụ khi trước, và về mặt địa lý thì thi thể được phát hiện ở địa điểm trùng với nơi trong báo cáo. Có thể là hắn ta.”

Tôi nhìn Gwen. Không chống lại được phản xạ bản năng. Cô biết tôi đang nói chuyện với Mike nhưng không biết chúng tôi đang nói chuyện gì. Nếu là hôm qua, hẳn cô đã hỏi.

Hôm nay, với bóng đen của những gì vừa lù lù hiện ra giữa chúng tôi, cô chẳng nói một lời và ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác.

“Này, Sam, cậu vẫn đang nghe tôi nói đấy chứ? Cậu có lý do nào để cho rằng hắn ta có người trợ giúp ở Texas không? Cụ thể là ở miền Đông Texas, gần ranh giới với Louisiana ấy?”

“Tôi không biết.”

“Chà, cậu hỏi cô ta được không?”

“Không phải bây giờ.” Tôi đáp. “Mới đây thôi à?”

“Cũng mới đấy. Cô gái bị bắt cóc khoảng sáu ngày trước. Thi thể bị vứt xuống một con sông nhỏ, tìm thấy là vì một con cá sấu gặm đứt chân nạn nhân, và cái chân đó bị xích vào vật nặng. Nó làm mấy tay săn cá sấu sợ vãi cả linh hồn khi phát hiện ra cô ấy. Lần cuối cùng người ta nhìn thấy cô ấy còn sống là lúc cô ấy đang ở một trung tâm mua sắm. Chồng cũ của cô ta thích bắt phụ nữ đi từ những chỗ như vậy, đúng không?”

Callie cũng bị bắt cóc khi đang ở bãi đỗ xe của một trung tâm thương mại địa phương. Tôi không nói gì. Mike cũng biết phương thức của Melvin Royal rõ như tôi.

“Nạn nhân này có dấu vết bị dí súng điện.” Mike nói. “Giống như hầu hết các nạn nhân của hắn. Thế nên đó cũng được tính là manh mối liên quan. Nhưng Texas lại ở quá xa một nơi khác nữa mà chúng tôi nhận được trình báo tương tự. Tôi thấy đây giống như cái bẫy vậy. Nói thế không phải là chúng tôi không điều tra, chúng tôi đang điều tra rồi đây.” Mike im lặng một lúc, chờ tôi nói đôi lời. Tôi vẫn không mở miệng. “Nghe chừng cậu có vẻ không ổn cho lắm? Mọi chuyện vẫn tốt cả đấy chứ?”

“Hẳn rồi.” Tôi đáp. “Chỉ là đang mải nghĩ thôi. Cậu nói chuyện với Ballantine Rivard chưa?”

“Tôi gọi điện rồi. ‘Ông chủ hiện đang bận, không thể nghe máy’ trích nguyên văn đấy. Có cảm giác tôi sẽ phải xin trát ở trên để mở cổng thiên đường.”

“Chớ có tưởng mình sẽ thu thập được nhiều thứ, ngay cả khi cậu đã bước chân được vào bên trong đó.” Tôi nói.

“Chắc là không đâu, nhưng tôi gặp mấy tay bệnh hoạn giàu có khốn nạn ấy suốt rồi. Tôi sẽ điều tra lão: mấy vụ kiện tụng thông thường vì trả lương thấp, sa thải trái luật, vi phạm hợp đồng, mấy chuyện đại loại thế. Tôi chẳng tin tay nào điều hành được một công ty lớn như thế mà lại sạch sẽ đâu. Nhưng thằng con lão cũng hổ lốn lắm cơ.”

“Phải, tôi biết mà.” Cô tiếp viên hàng không xuất hiện trở lại cùng chiếc xe đẩy thức ăn làm tôi xao nhãng. Chiếc xe đẩy đầy chặt những loại rượu thượng hạng, cực kì đắt tiền. “Nghe này, tôi phải đi rồi. Bảo trọng nhé, Mike.”

“Cậu cũng thế.” Anh ấy nói. “Cậu sẽ không làm điều gì ngu ngốc, phải không?”

“Hẳn rồi.” Tôi đáp, rồi cúp máy.

Tôi lại gọi một ly scotch.

Gwen chỉ uống nước. Không đá. Tôi ngờ rằng vị scotch lúc này sẽ chỉ gắn liền với những ký ức về đoạn phim vừa rồi, và khi nghĩ tới điều đó, vị lăn tăn của rượu trong miệng tôi bỗng trở nên chua loét. Tôi nuốt ực một ngụm hết chỗ rượu và trả lại chiếc cốc.

Cô tiếp viên hàng không mỉm cười với tôi, không có chút ấm áp thật lòng nào và với tay xuống ngăn dưới chiếc xe đẩy, lấy ra một bìa hồ sơ được niêm phong cẩn mật. Cô ta đưa nó cho tôi. “Từ ngài Rivard…” Cô ta nói. “Cùng lời khen tặng của ngài.”

Cô ta đẩy xe đi, và tôi liếc nhìn Gwen. Cô nhấp một ngụm nước và nói: “Em nghĩ ông ta quý anh hơn.”

Bên trong bìa hồ sơ là một tập tài liệu. Chứa đầy những bản photocopy, tôi xem qua từng trang một rồi đưa cho cô. Bằng lái xe của Carl David Suffolk do Kansas cấp, photo màu, cũng chẳng giúp gì được gã; Suffolk là một gã đàn ông mặt phị, da tái nhợt, trán hói, lại cố tình tỉa râu dê để che đi cái… có lẽ là cái cằm yếu ớt. Phía dưới bằng lái xe là thông tin cá nhân của gã: độc thân, không con cái. Số dư trong tài khoản ngân hàng của gã, cũng khá ổn, nhưng không ấn tượng gì mấy.

Trang tiếp theo là bản photo thẻ nhân viên của gã. Nhìn gã trong tấm ảnh in trên thẻ nhân viên thậm chí còn mất cảm tình hơn. Gã làm ở một nơi gọi là Imaging Solutions - hàng photocopy, cửa hàng in ấn, hay gì đó đại loại thế. Phần còn lại của hồ sơ là danh sách những số điện thoại gã thường gọi và nhắn tin, và đa số đều có ghi kèm tên bên cạnh, cũng như địa chỉ. Một số khác thì không, thế có nghĩa những số này là số điện thoại rác. Rivard cũng tập hợp cả danh sách những nickname trên mạng mà Suffolk dùng, cùng các trang web cụ thể, tương ứng với từng nick. Đa phần là các trang vô hại.

Vài trang còn lại khiến tôi dựng tóc gáy. Suffolk vào các trang chat chit của trẻ nhỏ và tuổi mới lớn. Ở tuổi của gã, và không có con, đây rõ ràng là một dấu hiệu báo động đỏ.

Ở tờ cuối cùng trong hồ sơ, có một dòng ghi chú viết tay. Nó viết:

Trong phong bì này, tôi có một thông điệp được niêm phong kín. Tôi tin tưởng giao cho cậu chuyển đến tận tay anh Suffolk. Trong đó có chi tiết về khoản tôi sẽ thanh toán cho anh ta khi anh ta chấp thuận đi cùng cậu. Nếu anh ta không thuận tình, tôi cho rằng cậu nên tùy nghi mà định liệu.

Như đã thống nhất khi trước, tôi đề xuất sẽ mua lại đoạn phim trên trang web đen và gỡ bỏ nó hoàn toàn. Tuy nhiên, đã nảy sinh một việc phức tạp nghiêm trọng. Có vẻ như đoạn phim đã được chuyển tới một người mua khác, không lần được dấu vết, và chuyện đó, tôi không thể kiểm soát được.

Có lẽ sẽ không có cách nào để ngăn đoạn phim bị tung ra ngoài sáng được nữa.

Tôi không thích chuyện này chút nào. Bản năng mách bảo tôi rằng Rivard đang chơi chúng tôi, nhưng tôi không biết bằng cách nào và tại sao. Những người giàu không coi những người như chúng tôi là con người; chúng tôi chỉ là những quân cờ họ đi, là cái cần cho họ kéo để có được những gì họ muốn.

Có một chiếc phong bì nhìn rất đắt tiền, được niêm phong kín ở cuối tập hồ sơ, bên trên có đề tên Suffolk. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, muốn mở nó ra lắm, nhưng rồi lại thôi, vẫn chưa đến lúc.

Chúng tôi cần một kế hoạch dự phòng. Thế nên tôi nhắn tin cho Mike Lustig. Rất ghét phải nhờ cậu một việc này nữa, nhưng liệu cậu có khả năng gửi thêm cho tôi vài hỗ trợ không?

Mike trả lời lại: Có đấy, nhưng món nợ của cậu đang bị tính lãi kép đó, anh bạn ạ. Tôi ghét Wichita kinh hồn!

Làm thế quái nào mà… Tôi chòng chọc nhìn những lời anh ấy gửi, rồi nhắn lại, chỉ đơn giản,???

Cậu thực sự nghĩ tôi không biết cậu đang ở đâu đấy à, Sam? Thôi nào. Tôi để mắt tới cậu suốt đấy. Chiếc phi cơ Rivard đó thế nào? Êm không? Mong thế. Phải mua một ghế giữa, hạng thường chết tiệt đây này. Khoảng nửa tiếng nữa thì bay.

Tôi không biết nên tức giận vì Mike theo dõi chúng tôi suốt, hay nên thấy nhẹ nhõm vì anh ấy không hề rời mắt khỏi mình. Ngay lúc này, chắc có lẽ là vế sau. Chúng tôi gặp cậu ở đâu đây?

Không đâu, Lustig nói. Và sau đó, tôi không nhận được phản hồi nào nữa.

Mười phút sau, chúng tôi đã lơ lửng trên bầu trời, bay êm như trượt trên băng, và bầu trời bên ngoài ô cửa hình trái xoan kia xanh ngắt trong veo, tất cả những mây mù đều nằm bên dưới chúng tôi.

Tôi không kể với Gwen về những gì Rivard nói trong thư, và tôi cũng không kể với cô về Mike Lustig. Tôi để cô tận hưởng chút bình yên thoáng chốc này, bữa tối với món bít tết đắt tiền, món tráng miệng thượng hạng, bởi tôi biết khi chúng tôi hạ cánh, bình yên sẽ chấm dứt.

Và cuộc chiến có thể sẽ chẳng bao giờ kết thúc.