Chương 14 GWEN
Khi chúng tôi hạ cánh xuống Wichita, trời đã chiều muộn, và mặt trời đã sà xuống thấp lắm rồi. Trời lạnh căm, những hạt tuyết trong không trung châm vào da buốt nhói, dẫu trời vẫn trong. Tôi vẫn nhớ kiểu thời tiết này, vẫn nhớ khi tiết trời như vậy sẽ phải trữ thật nhiều gỗ để nhóm lửa, chuẩn bị thật nhiều muối để rắc lên bậc tam cấp, để làm tan băng tuyết đóng trên đó, và kiểm tra chỗ lốp xe dùng cho mùa đông thật kĩ lưỡng xem có còn dùng được hay không. Bước chân ra khỏi chiếc máy bay Rivard Luxe đó, tôi thấy như mình đang bị ảo giác, vừa bước vào một thập niên khác của đời mình. Mùi ở chỗ này khiến tôi chóng mặt.
Điện thoại của tôi rung lên. Lúc trên máy bay, tôi đã tắt điện thoại đi, và giờ nó vừa được kết nối vào vùng mạng mới. Tôi mở máy lên xem, và thấy một tin nhắn chỉ có vọn vẻn ba con số 911.
Của Lanny gửi.
Tôi cũng nhận được một tin nhắn thoại của Javier, nhưng tôi không nghe. Tôi đứng lại ngay trên con đường rải nhựa, cách chiếc máy bay chừng hai bước chân và bấm số của con gái. Tôi thấy nôn nao trong người, lòng cuộn lên cảm giác nhẹ nhõm giả tạo khi nghe con bé nói: “A lô?”
“Con yêu à, có chuyện gì thế?” Tôi hỏi. Tôi không nghe thấy gì. “Con có đó không? Con yêu? A lô?”
“Đồ khốn!” Con bé nói, và cúp máy đánh rụp. Chỉ có thế. Tôi cứ nghĩ chúng tôi bị mất sóng giữa chừng, nhưng rồi tôi bắt đầu nghĩ tới những chuyện tồi tệ hơn. Nghe giọng con bé không giống nó thường ngày chút nào. Nó nói nghe rất lạnh lùng. Giận dữ. Rất khác. Và nó chưa bao giờ nói với tôi như vậy. Chưa bao giờ.
Sam chậm chân lại khi anh bước xuống bậc thang, vì anh thấy vẻ mặt tôi lúc đó. Những thân mật chúng tôi từng có trước đây đã vơi đi rất nhiều khi chúng tôi bước lên chiếc thang máy ở Tháp Ngà đó, nhưng hình như anh không ngăn được mối quan tâm. “Gì thế?” Anh hỏi. “Bọn trẻ à?”
Tôi gọi lại. Lanny bắt máy nhưng không nói gì. Tôi nghe thấy tiếng động, hình như chiếc điện thoại được chuyển sang tay người khác, và rồi, giọng Javi vang lên, “Chị Gwen à?”
“Ồ, cảm ơn Chúa, mọi chuyện ở đó vẫn ổn chứ? Tôi nhận được tin nhắn và Lanny…”
“Vâng, nghe này. Chị cần phải về đây.” Giọng Javier nghe cũng không ổn chút nào. Một ý nghĩ kinh khủng bỗng nảy ra trong đầu tôi, tôi ngờ rằng cậu đang bị dí súng vào đầu, rằng mọi người ở nhà đã bị bắt hết làm tù binh, rằng Melvin Royal đang ghé sát tai vào điện thoại và nghe chúng tôi nói chuyện với nhau, từng từ một. Chuyện đó có thể xảy ra không? Có. Hoàn toàn có thể. Kinh khủng vô cùng.
“Javier này, nếu cậu đang bị ép buộc, hãy gọi tên tôi một lần thôi.”
“Tôi không bị đâu.” Cậu đáp. Giọng cậu rất xẵng và giận, chứ không lo lắng. “Con chị cần vài câu trả lời đấy. Tôi cũng cần mấy câu trả lời. Được chưa? Khi nào chị về được?”
“Tôi không hiểu. Đã có chuyện gì vậy? Chúa ơi, nói cho tôi biết đi, mọi người vẫn ổn cả chứ?”
“Ổn.” Cậu đáp. Tôi không biết có nên tin cậu hay không. “Về đi!”
“Tôi…” Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra. “Tôi sẽ về. Trưa mai. Tôi đang không ở gần, sẽ mất chút thời gian.” Tôi tự hỏi không biết Rivard có phật ý nếu tôi cướp máy bay của ông ta trên đường về hay không.
“Được rồi.” Cậu đáp. Cậu nói chuyện nghe khác lắm, gần như khác hoàn toàn với người tôi đã nhờ trông giúp mình bọn trẻ. Cứ như đã có chuyện xảy ra và điều đó đã thay đổi toàn bộ suy nghĩ của cậu về tất cả mọi thứ vậy.
“Ngày mai nhé.” Tôi hứa, và cậu cúp máy luôn, chẳng buồn chào tạm biệt. Sam đang đứng ngay cạnh tôi, nhíu mày. Tôi ngẩng lên nhìn anh, cất điện thoại đi. “Có chuyện gì đó không ổn. Mai em phải gọi lại cho Javier.”
“Bọn trẻ ổn cả đấy chứ?”
“Em… mong thế. Em không nghĩ chúng bị ép gọi điện cho em, không giống thế tí nào.” Tôi nghĩ rất nhiều tới việc gọi lại cho Connor, để xem thằng bé có sẵn lòng nói chuyện với tôi hơn không, nhưng rồi tôi cũng không gọi. Có gì đó, điều gì đó sâu thẳm rất bản năng, nói với tôi rằng đó không phải là ý hay. Cứ làm cho xong việc này, và mày có thể quay về với chúng. Đừng nghĩ nhiều quá.
Phi hành đoàn chào tạm biệt chúng tôi với những nụ cười siêu chuyên nghiệp, nhưng họ không phí phạm một giây nào. Lúc chúng tôi nói chuyện, thang lên xuống đã được kéo lên sau lưng chúng tôi, cửa máy bay đóng lại, và giờ, động cơ máy bay lại chạy vù vù, máy bay chuẩn bị chạy từ đường băng về hangar. Sam và tôi tiến về một nhà ga nhỏ. Chúng tôi đi thẳng vào trong, và tôi lại có cảm giác như mình đã từng trải qua chuyện này rồi vậy, và cảm giác đó rất mãnh liệt. Tôi nhớ mình đã từng ở đây, đón mẹ xuống thăm bọn trẻ khi chúng còn nhỏ. Chuyện đã xảy ra từ trước khi tất cả mọi thứ thay đổi và cuộc sống biến thành cơn ác mộng siêu thực, không bao giờ kết thúc.
Tấm thảm trải trong nhà ga vẫn y như cũ.
Có một dãy taxi - nếu một chiếc taxi cũng tạo thành một dãy - và Sam chạy ra đó, nhoài người vào trong, chỉ đường cho tài xế, nhưng tôi không nghe thấy gì cả. Tôi chui vào băng ghế sau cùng anh, và chiếc xe giật lên một cái, rồi lao vọt đi. Người tài xế không hay chuyện. Thế lại tốt.
Sam đưa tôi tập tài liệu lấy ra từ tập hồ sơ anh nhận được lúc trên máy bay. Khi đó, tôi không hỏi trong đó có gì, vì tôi không muốn thúc giục anh. Giờ tôi vẫn không muốn, nhưng buộc phải hỏi.
“Nhà hay cơ quan trước?” Tôi hỏi. Đã gần năm giờ chiều; tùy vào thời gian làm việc, Suffolk có thể ở một trong hai nơi, hoặc đang trên đường.
“Chúng ta cứ thử tới chỗ gã ta làm việc trước cái đã. Tôi thích làm người ta bất ngờ ở đây. Hẳn là họ sẽ không dám giết ai trước mặt sếp mình rồi.” Câu bông đùa nhạt nhẽo đó của Sam là do cố gồng mà có. Tôi có cảm giác như mình đang rơi tự do. Tôi cố không nhìn ra ngoài cửa sổ khi xe chạy, bởi tất cả mọi thứ chúng tôi vừa đi ngang qua đều có một ký ức gắn liền với nó trong cuộc đời cũ của tôi. Công viên nơi tôi thường đưa bọn trẻ tới. Cửa hàng chỗ tôi mua bộ váy yêu thích nhất của mình.
Nhà hàng nơi Melvin đưa tôi tới ăn tối nhân kỷ niệm ngày cưới lần gần đây nhất của chúng tôi.
Miệng tôi khô khốc và cổ họng tắc lại khi tôi cố nuốt nước bọt. Ước gì lúc còn ở trên máy bay, tôi đã nốc nhiều nước hơn nữa. Sam và tôi vẫn chưa nói về chuyện đó, nhưng không có vẻ gì là tay Suffolk kia sẽ chống trả quyết liệt; trông hắn ta không giống kiểu người như thế. Tôi chỉ muốn làm bất cứ điều gì Rivard muốn và ngăn chặn những người khác xem đoạn phim đó; tôi không biết mình có thể tin Rivard sẽ giữ lời hứa mua lại đoạn phim và không cho nó bị phát tán rộng rãi khắp trên mạng hay không, nhưng đây là lựa chọn duy nhất mà tôi có. Đoạn phim ấy có giả hay không không quan trọng. Cái chính là nó có cảm giác rất thật, thậm chí là cả với tôi, cứ như tôi đã cố vùi đi ký ức về chuyện đã xảy ra khi đó vậy. Người ta cứ thích nói máy quay không nói dối, nhưng chúng hoàn toàn có thể.
Và khi máy quay dối trá, tất cả mọi người đều tin là thật.
Chúng tôi chỉ đi một đoạn ngắn là đã đến địa chỉ Sam dặn người tài xế. Chúng tôi dừng chân ở một khu công nghiệp trông rất sầm uất. Ở đây có rất nhiều cao ốc văn phòng, nhưng Imaging Solutions có vẻ chỉ là một doanh nghiệp nhỏ tọa trong một tòa nhà cao tầng cùng hàng dãy các cửa hàng khác [30].Tôi trả cước taxi cho anh tài xế bằng chỗ tiền mặt ngày càng còm cõi trong ví và theo Sam vào trong.
Bên trong, nơi này nồng mùi hóa chất và ozone tới mức nhức mũi. Thảm trải sàn là loại thảm công nghiệp cơ bản, bên dưới không có lót sàn; có một quầy lễ tân bằng gỗ công nghiệp, trên đặt một cái máy tính tiền, xung quanh dán mấy tấm poster đủ màu sặc sỡ quảng cáo đủ loại dịch vụ in ấn và làm bảng hiệu. Tôi nghe được cả tiếng ầm ì và lạch cạch của máy móc đang hoạt động phát ra đằng sau bức tường. Trên tường có lắp một hàng gạch thủy tinh, và qua lớp kính dày, trong như nước kia, tôi thấy những con người đang chuyển động đằng sau đó, dù hình ảnh có đôi phần méo mó.
Cửa mở làm cái chuông nhỏ rung lên, và bây giờ, một anh chàng trẻ tuổi bước ra từ phía cuối phòng, vừa đi vừa lau tay. Cậu ta mặc một cái áo trắng ngắn tay, đeo cà vạt đen, và thậm chí, kiểu tóc của cậu ta cũng là kiểu phổ biến hồi thập niên 1950. “Chào hai bạn…” Cậu ta nói. “Ngày hôm nay tôi có thể giúp gì được hai bạn đây?”
Sam nói: “Chúng tôi tìm Carl David Suffolk.”
Anh chàng trẻ tuổi mỉm cười. “Chà, được thôi, nhưng giờ anh ta đang làm, nên chúng tôi không cho khách vào thăm khu vực làm việc được…”
“Tôi không phải là khách.” Tôi bảo với cậu ta. “Tôi là em của anh ấy, nhà chúng tôi có chuyện gấp.”
“Ồ. Ồ, được rồi. Được. Để tôi vào nhắn với anh ấy…”
“Tôi sẽ đi cùng anh.” Sam nói. Lúc người quản lý quay đi, anh nói thầm với tôi. “Vòng ra đằng sau phòng khi hắn ta bỏ chạy.”
“Tôi hy vọng mọi chuyện đều ổn cả.” Người quản lý nói. “Thưa anh…?”
“Suffolk.” Sam nói dối dễ như không. “Tôi là em trai của anh ấy. Còn anh là…?”
“David Roberts. Tôi là trợ lý giám đốc.”
“Tuyệt. Cảm ơn, anh Roberts.”
Roberts đẩy cửa quầy, và Sam rẽ vào một góc cùng với cậu ta. Vào giây cả hai người đều đã khuất tầm mắt, tôi chạy vội ra ngoài và chạy thẳng xuống cuối dãy cửa hàng, nhảy xuống con ngõ nhỏ và vòng ra phía sau lưng dãy nhà xám xịt. Sau lưng dãy nhà có sân bốc hàng, thùng rác xếp thành một hàng dài, kê sát tường, và trong lúc chạy, tôi phải đếm số cửa hàng ở đây. May mắn thay, phần lớn các cửa hàng đều có gắn biển ở cửa hậu. Lúc tìm được Imaging Solutions, tôi chạy chậm lại. Bấy giờ, không có chiếc xe tải nào đỗ ở sân bốc hàng của họ.
Cửa cuốn garage ô tô đang đóng và cả cánh cửa kim loại kế bên cũng thế, nhưng lúc tôi mới đặt chân lên bậc tam cấp, cánh cửa bỗng bật mở cùng một tiếng “sầm!” vang lên thật to, và một người đàn ông da trắng đồ sộ tuổi ngoại tứ tuần xông ra. Cũng giống Robert, anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng ngắn tay và đeo cà vạt đen; không giống sếp của mình, anh ta thắt cà vạt khá cẩu thả, và quanh bụng anh ta bị lấm nhiều vết đen. Trông mặt anh ta tái nhợt và điên dại. Mắt anh ta trợn ngược lên khi thấy tôi đứng đó, ngáng ở bậc tam cấp. Anh ta xoay người, nhưng đã quá trễ. Sam bước ra từ ô cửa sau lưng. Anh đóng cửa lại và nói: “Carl, hãy khôn ngoan trong chuyện này…”
Tôi thậm chí còn chẳng có thời gian để hét lên cảnh báo, dù thấy rõ ngay trước mắt; Carl nhào vào anh. Sam lách người sang một bên, rất nhẹ nhàng, uyển chuyển như một dũng sĩ đấu bò, và Carl vồ hụt. Mất đà. Hắn ta loạng choạng. Văng ra ngoài.
Và rồi hắn ngã khỏi bậc cửa cùng một tiếng tru hoảng hốt.
Hắn ta ngã đập lưng xuống đất, và cú va đập làm hắn ta choáng váng; hắn ta vẫn nằm nguyên ở đó lúc chúng tôi tới bên cạnh. Hắn ta có vẻ ổn, và khi Sam chìa tay ra, hắn ta liền vịn lấy. “Có bị gãy xương chỗ nào không?” Sam hỏi. “Đầu anh thế nào?”
“Ổn.” Carl đáp. “Tôi không sao. Tôi…” Cơn choáng đã tan, và hắn ta nhận ra tình cảnh của mình lúc này. Hắn ta loạng choạng lùi lại, nhưng bước chân khập khiễng, Sam và tôi đưa mắt nhìn nhau khi Suffolk bắt đầu ì ạch, loạng choạng bỏ chạy thoát thân. Rất chậm.
Tôi lên tiếng: “Này, Carl? Nghe này, anh nên từ bỏ đi. Chớ để tôi bắn vỡ xương bánh chè của anh.”
Suffolk quay người lại. Mặt hắn ta tái mét, và lần đầu tiên hắn ta nhìn lại chúng tôi, bằng sự chú ý thực sự. Khi nhìn sang tôi, nét mặt hắn ta thay đổi. Nó chuyển sang vẻ ác độc, như thể đã có một con quỷ nào đó hiện lên, xuyên qua lớp da và nhập vào người hắn. Trán hắn ta đỏ bừng, cằm hắn ta trễ xuống và cặp mắt hắn ta lóe lên vẻ thích thú lạnh lùng, ánh mắt đó khiến tôi muốn lùi lại. Nhưng tôi không làm thế.
“Mày…” Hắn ta nói khẽ. “Mày là con điếm của nó.”
Và rồi hắn ta xông thẳng vào tôi, và vì không lùi lại, tôi lọt thẳng vào tầm lao của hắn. Tôi nghĩ hắn ta định húc tôi ngã, và tôi đã sẵn sàng tiếp chiêu.
Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng với một đòn kết liễu.
Hai bàn tay hắn ta như hai gọng kìm kẹp quanh cổ tôi, và chẳng hề có lấy một chút do dự, hắn ta mắm môi mắm lợi siết thật lực. Đây không phải là trò chơi, và đây cũng không phải là đòn gió. Hắn thực sự có ý muốn giết chết tôi. Phần lý trí trong tôi vỡ tan, biến thành cơn bão hoảng sợ. Tôi còn thấy mình bị nhấc hẳn lên khỏi mặt đất bằng sức mạnh của hắn, và cơn đau, nỗi hốt hoảng nghẹn trong lồng ngực tôi quằn quại tìm không khí, cướp hết những suy nghĩ thực tại khỏi tôi.
Tôi nghe thấy tiếng thì thầm bên tai. Rõ như hắn đang đứng ngay bên cạnh tôi. Cô sẽ chết như thế này đấy, Gina ạ. Giọng của Melvin. Giọng nói đó vốn vẫn hằng như bất diệt. Tôi cố vùng vẫy, quẫy đạp, tôi cố gồng cho cơ cổ cứng lên trước đôi tay rắn như gọng kìm đang siết chặt của hắn, nhưng tôi biết làm thế chỉ khiến những đau đớn của tôi thêm dài.
Giọng của Melvin lại vang lên lần nữa. Muốn bóp chết ai phải mất thời gian lắm. Ít nhất là ba, bốn phút. Có khi còn lâu hơn.
Tưởng như vô tận, nhưng chỉ mới có mấy giây, tôi biết điều đó; tôi thấy Sam đấm Suffolk, một cú thật lực vào thận của hắn ta. Suffolk dường như chẳng chú ý. Cơn thịnh nộ của hắn ta đã trở thành áo giáp.
Bắn hắn đi, tôi muốn hét lên với Sam. Vì Chúa…
Tôi cào mấy đầu ngón chân xuống mặt sân xi măng cứng ngắc. Những ngón tay vung vẩy của tôi bấu phải thứ gì đó mềm mềm. Tôi nghĩ mình đang cố móc vào mắt hắn, nhưng đó lại không phải mắt, mà là môi. Tôi cắm móng tay vào môi hắn, ra sức kéo và xoắn thật mạnh. Tôi nghe thấy tiếng rống to như tiếng sấm rền trên đầu… nhưng tay hắn ta vẫn không hề lơi ra.
Mọi thứ mỗi lúc một tối sầm đi. Tôi nghe thấy cả tiếng các mô trong cơ thể bị nghiến, bị ép xuống. Tôi lắng tai nghe tiếng cơ thể mình gãy gục.
Sam đỡ lấy tôi.
Tôi gục vào ngực anh, và đôi tay anh vòng qua người tôi, giữ cho tôi đứng được, mãi cho tới khi đầu gối tôi vững trở lại mới thôi. Tất cả những gì tôi có thể làm được khi đó là hít lấy hít để không khí xung quanh vào ngực và tống luồng khí ra ngoài trở lại, dù đau không tưởng. Khi cơ thể tôi đã được thỏa mãn nhu cầu hô hấp, tôi bắt đầu định thần trở lại.
Carl Suffolk nằm sõng soài dưới đất, máu chảy ra từ một vết thương ở đầu. Có một cái ống sắt kế bên hắn ta. Sam đã giáng cho hắn ta một cú rất mạnh, đủ để cuối cùng cũng lôi được hắn ta khỏi cơn cuồng nộ.
“Gwen?” Sam hỏi tôi. “Em thở được không?” Giọng anh nghe rất hoảng hốt. Tôi cố hết sức để gật đầu, dù tôi biết vết bầm đỏ quanh cổ mình sẽ đen lại trong mấy ngày tới. Tôi nuốt nước bọt. Xem ra không có chỗ nào bị gãy. Nếu Suffolk bóp vỡ được thanh quản của tôi, làm gãy được xương móng của tôi, sẽ không ai cứu được tôi nữa. Tôi nghĩ hắn ta cũng sắp làm được điều đó rồi.
Cửa cuốn của cửa hàng được kéo lên tự bao giờ, và một tốp các nhân viên mặc áo trắng - cả đàn ông lẫn phụ nữ - túm tụm lại trên sân dỡ hàng, ngó ra nhìn chúng tôi. Roberts vừa rẽ đám đông vừa nói vào chiếc điện thoại cầm trên tay. “Vâng, ngay bây giờ! Tôi cần cảnh sát tới ngay bây giờ. Một nhân viên của tôi đang bị tấn công…”
“Ờ, thưa sếp, chuyện không phải như thế đâu ạ.” Một đồng nghiệp của hắn ta nói. “Là anh ta đánh cô ấy!”
“Tôi đã nói rồi mà, đầu óc anh ta có vấn đề.” Một người khác đế thêm, và càng nhiều người gục gặc đầu đồng tình hơn nữa. “Gã điên ấy đáng sợ lắm!”
“Được rồi, được rồi, yên lặng nào!” Roberts nói. Mặt cậu ta đỏ bừng, và rõ ràng, tình hình bên đó đang vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu ta. “Để cảnh sát xử lý…”
“Vào lại bên trong đi, mọi người ơi!” Một giọng trầm, rõ hớn hở vang lên, và tôi quay sang, nhìn về phía con ngõ thì thấy Mike Lustig, là anh ta chứ không ai khác, đang sải bước về phía chúng tôi. Lúc này, anh ta đang mặc áo chống đạn và khoác áo gió của FBI, và anh ta cố tình đeo chiếc huy hiệu ngành ở ngay trên ngực áo, để nó lồ lộ, đập vào mắt bất cứ ai đứng quanh đó; dưới ánh nắng chiều còn sót lại từ phía tây hắt tới, chiếc huy hiệu ánh lên như nó được làm từ vàng thật. Đằng sau anh ta là hai đặc vụ khác, mặt rắn như đá và trông rất nguy hiểm. Mấy người bọn họ đều đeo kính đen để ngăn ánh tà dương còn sót lại làm lóa mắt. “Kéo cửa xuống. Vào trong ngay. Cảm ơn vì sự hợp tác. Không ai được rời khỏi đây. Cửa trước cũng có nhân viên FBI đứng canh. Ai nấy ngồi yên một chỗ.”
Anh ta nói nghe rất quả quyết, rất thuyết phục, tới nỗi Roberts vội vội vàng vàng lùa nhân viên nhà mình vào trong và hạ cửa cuốn xuống ngay lập tức mà chẳng hề nhưng nhị lấy một câu. Tôi thấy cậu ta tò mò ghé mắt nhìn ra ngoài, tay vẫn cầm điện thoại. Chắc cậu ta gọi lại cho cảnh sát địa phương.
“Lạy Chúa, con trai ơi, cậu phang hắn chuẩn ra phết.” Mike nói và ngồi thụp xuống bên cạnh Suffolk. Gã đàn ông cựa quậy, mồm rên ư ử. “Phải cho hắn đi khám trước đã, rồi muốn làm gì thì làm.”
“Tin tôi đi.” Sam nói. “Còng gã trước cái đã.”
“Tay này á?”
“Hắn bóp cổ Gwen suýt chết rồi đấy.” Sam nói. “Thế nên tôi mới phải dùng đến cái tuýp sắt.”
Mike ngẩng lên nhìn tôi, và mặt anh ta ngẩn ra một lúc. Rồi anh ta gật đầu. “Thôi được.” Anh ta nói. “Còng thì còng. Phòng cấp cứu gần nhất, rồi tới phòng thẩm vấn gần nhất. Không ai được nói gì cho tới khi chúng tôi tiến hành lập hồ sơ. Nào các quý ông, các anh hãy đi thu thập tất cả mọi thứ hắn ta mó tay vào ở đây đi. Máy tính, máy in, bàn làm việc, tất tần tật mọi thứ. Tôi muốn hết tất thảy những thứ chết tiệt ấy. Nếu tay giám đốc ý kiến ý cò gì, gọi cho tôi.”
Tôi kinh hãi nhìn Sam, mãi mới thì thào được một câu. “Nhưng Rivard muốn chúng ta…”
“Tôi biết.” Anh đáp. “Tôi đã chuyển thư của Rivard cho Suffolk rồi. Gã mở phong bì ra rồi mới chạy đi đấy chứ. Chúng ta không làm được gì khác nữa đâu.”
Sam rút phong bì từ trong túi ra. Nó đã bị xé niêm phong.
Trong đó không có gì hết.
Nhờ đặc quyền của FBI, chúng tôi không phải chờ đợi gì mà được bác sĩ khám cho ngay. Bác sĩ cho biết tôi không sao, ngoại trừ cổ bị đau, dây thanh quản bị sưng, da bị trầy xước, và trong vài tuần tới, cổ của tôi sẽ giống như tôi vừa được cứu sống khỏi án treo cổ. Bác sĩ bảo tôi còn sống được là may mắn lắm. Tôi cũng thấy thế.
Kết quả chụp X-quang và chụp cắt lớp cho thấy Suffolk bị chấn động nhẹ, do cú ngã ngửa lúc đầu của hắn hoặc do cú đập mạnh của Sam vào đầu hắn, nhưng vì đâu thì hắn cũng không sao, giống như tôi, và nửa giờ sau, chúng tôi cùng bị đưa tới phòng thẩm vấn của FBI ở Wichita. Kính cường lực một chiều[31] thời xưa giờ không còn nữa. Thời buổi này, lắp mấy chiếc camera cùng một lúc để quan sát được mọi góc độ trong phòng ít tốn tiền hơn nhiều.
Tôi không phải ngồi vào bàn lấy lời khai. Tôi, Sam và đặc vụ hộ tống chúng tôi cùng vào phòng giám sát với một nhân viên FBI khác. Ở đó, chúng tôi được cho xem Lustig ngồi với Carl Suffolk. Họ tán gẫu với nhau suốt nửa tiếng đồng hồ, dụ cho Suffolk thấy an tâm, rồi Lustig mới ngước lên nhìn camera và nói: “Các anh làm ơn mở đoạn phim chúng ta đã nhắc tới cho anh Suffolk xem bây giờ được không?”
Kỹ thuật viên phòng giám sát - anh chàng từ nay tới giờ chỉ ngẩng lên một lúc khi chúng tôi bước vào, đủ để nhìn thấy huy hiệu dành cho khách chúng tôi đeo - ấn vài cái nút, và chiếc TV màn hình phẳng trong phòng thẩm vấn bắt đầu hiện lên cái gì đó tôi không thấy rõ, nhưng tôi có thể xem được qua một màn hình riêng lắp trong này. Tôi vẫn chưa nhìn ra cái gì đang được chiếu trên kia, nhưng rõ ràng vừa thoạt nhìn, nó… rất hãi hùng. Và quen thuộc.
Là đoạn phim quay được trong nhà để xe của Melvin, trước khi tường bị sập. Trước khi bí mật của hắn bị bại lộ. Tôi nhận ra tất cả mọi thứ, tới cả tấm thảm bện hình oval dưới sàn nhà.
Có một người phụ nữ đang đứng trên tấm thảm, tay bị trói, và một cái thòng lọng thắt bằng dây kim loại tròng quanh cổ cô ấy, và sau một giây chết điếng, tôi thầm cảm ơn Chúa lần này không phải là em gái Sam. Tôi đồ rằng, nếu lại là cô ấy, Sam sẽ gục mất.
Lustig cho tạm dừng đoạn phim ở cảnh quay sát mặt nạn nhân. Cô ấy là một cô gái tóc vàng xinh đẹp, với đôi mắt mở to, van nài, đầy khiếp sợ. Tôi nhận ra cô ấy. Đó là nạn nhân thứ tư của gã chồng cũ của tôi, Anita Jo Marcher.
“Thỉnh thoảng, đội chúng tôi lại giẫm phải mấy đống phân cực kì đen tối…” Lustig đang nói với Suffolk. “Chúng tôi biết hết mấy chuyện khiêu dâm trẻ em rồi - và vâng, anh Suffolk ạ, chúng tôi đã có hết điện thoại, máy tính bảng, máy tính của anh, cả ở chỗ làm lẫn ở nhà. Tất cả mọi thứ có dấu vân tay số của anh trên đó đều sẽ được mổ xẻ hết. Con tàu này được dong buồm ra khắp thế giới đó. Rõ chưa?”
Suffolk không nói lời nào, nhưng hắn ta gật đầu. Trông hắn ta hết sức xanh xao, lạc lõng và hoàn toàn vô vọng. Tôi sẽ tha tội cho hắn nếu chưa nhìn thấy con quỷ ẩn đằng sau cái lốt người kia. Nếu tôi không thấy những vết ngón tay của hắn vẫn còn bỏng rát trên cổ mình.
“Nào, nói cho tôi biết đoạn phim vừa xong kia ở đâu ra.” Lustig nói. “Trông có vẻ chẳng giống với cái gu đồi trụy thường ngày của anh cho lắm.”
“Tôi không biết.” Suffolk lúng búng. Nhưng tôi nhận ra cách cái cằm của hắn ta trễ xuống, cách cặp mắt của hắn quắc lên tia nhìn đen tối, ác nghiệt.
“Hẳn là anh không biết rồi. Nhân tiện, máy tính ở chỗ làm của anh rất sạch sẽ, nhưng có chuyện buồn cười thế này, chúng tôi tìm thấy đoạn phim vừa rồi trong chiếc USB cất trong bàn làm việc của anh ở cơ quan. Thỉnh thoảng, anh mới xem phim ấy trên máy tính những khi phải làm ca đêm một mình thôi chứ gì? Anh chỉ cất vào đó để tiện xem cho vui những khi buồn tẻ ở chỗ làm thôi phải không, Carl?”
Cam Suffolk hết đưa lên lại đưa xuống, dường như đằng sau cặp môi mím chặt kia, hắn ta đang cắn răng vào nhau, liên tục. Hắn ta không chớp mắt. Và hắn ta không trả lời.
“Có khi anh chưa nghĩ thông, nhưng hoặc là anh sẽ vào tù luôn hôm nay vì tội tàng trữ và truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy có nội dung khiêu dâm trẻ em ở cấp độ liên bang, hoặc là anh bắt đầu chơi trò ta-hãy-thỏa-thuận-với-nhau-đi như cái mạng chó của anh phụ thuộc hoàn toàn vào đó vậy. Thời gian là ngay bây giờ, anh bạn của tôi ạ. Ngay giây phút này. Ai đã cung cấp đoạn phim đó?”
Đột nhiên, Suffolk nhìn ra chỗ khác. Thẳng lên chiếc camera. “Nó có đang xem không đấy?”
“Ai?”
“Con ấy.”
Lustig không nói gì. Suffolk chòng chọc nhìn thẳng vào ống kính camera, và điều đó khiến tôi - ít nhất là tôi - có cảm giác như mình cũng đang có mặt ngay trong phòng, chỉ cách hắn ta có mấy tấc.
“Con điếm khốn nạn.” Hắn ta nói. “Đáng ra nó nên giết luôn cả mày. Tao ước giờ nó sẽ làm luôn. Tao ước nó sẽ quay lại từng chi tiết một vì nếu nó làm thế, tao sẽ trả tiền để được xem cảnh chết tiệt ấy. Mày có nghe thấy tao không? Tao sẽ trả tiền để xem đấy!” Giọng hắn ta ré lên thành một tiếng thét ở câu cuối cùng. Tôi không biết tại sao hắn ta lại thù tôi đến thế, nhưng tôi thấy như có acid đang thiêu cháy da thịt mình vậy.
Mike Lustig ngồi yên, không nhúc nhích. Thậm chí anh ta còn chẳng hề nhướn mày. Điệu bộ của anh ta vẫn cứ thả lỏng, cởi mở, thoải mái như thường. Tôi không biết anh ta làm cách nào để giữ được như thế. Khi màn gào thét kia chấm dứt, phòng thẩm vấn lại chìm vào im lặng. Im lặng cứ thế kéo dài mãi cho đến khi Lustig nói: “Khi nào anh dứt cơn tam bành thì báo cho tôi biết. Tôi chờ được. Bởi anh biết sao không? Còn có người nào khác liên quan nữa cũng chẳng thành vấn đề, chẳng có ai khác ngồi ở đây cả, ngoại trừ anh. Chẳng có ma nào phải vật vã trong phòng thẩm vấn với FBI lúc này ngoài anh cả, trừ phi anh bắt đầu trả lời vài câu hỏi. Anh lấy đoạn phim này ở đâu?”
Suffolk vẫn câm như hến. Chằm chằm nhìn lên mặt bàn. Con quỷ đã về lại sào huyệt của nó, nơi nào đó sâu thẳm trong hắn. Hắn ta cứ ngọ nguậy suốt, trông rất bồn chồn, không thoải mái, và cuối cùng, hắn ta lắp bắp phun ra một từ. “Absalom.”
“À há.” Lustig nói. “Và?”
“Absalom bán cho tôi đoạn phim đó. Tôi bán các thứ cho họ, họ bán các thứ cho tôi. Anh biết đó. Trao đổi trên thị trường thôi mà.”
“Như thế nào?”
Suffolk rướn một bên vai lên rồi lại chùng xuống, cứ như một đứa trẻ đang lên cơn sưng sỉa. “Tôi trả bằng Bitcoin. Nhận được một đường dẫn.”
“Vậy anh không phải là thành viên Absalom. Anh chỉ là khách hàng thôi.”
“Và là nhà cung cấp.” Hắn ta đột nhiên lại run run, vén môi cười với Lustig. “Tôi được giảm giá.”
“Anh cung cấp thứ gì?”
“Anh biết thừa.” Hắn ta lại nhún vai. “Ảnh được chỉnh sửa. Phim được dựng lại. Mấy chuyện bên kia giao.”
“Tí nữa chúng ta sẽ hàn huyên thật lâu về chuyện này sau, giờ cứ tiếp tục việc chính cái đã. Vậy anh biết ai trong nhóm Absalom?” Lại một cái nhún vai nữa. Không trả lời. “Cái tên Merritt Van Der Wal thì sao? Anh có biết người này không?”
“Không.”
“Napier Jenkins thì sao?” Tôi chưa từng nghe thấy mấy cái tên này bao giờ, tôi chỉ có thể đoán rằng anh ta bịa ra… hoặc anh ta đã lật mặt được nhiều thành viên Absalom lúc không có chúng tôi. Có thể lắm chứ.
“Không.”
“Thế còn Lancel Graham?”
Vẻ ngần ngừ lúc trả lời đã tố cáo Suffolk. Hắn ta không lường tới cái tên này, và tất nhiên, hắn ta biết Graham. Tất cả chúng tôi đều thấy. Tôi rúm người lại trước cái tên ấy, nhưng tôi vẫn tập trung vào Suffolk. “Cũng không biết luôn.”
Hắn biết chứ sao lại không. Chính cái tên đó, chứ không phải cái tên nào khác, chắc chắn đã làm hắn chột dạ.
“Carl ạ, tôi thất vọng về anh quá. Tôi biết anh có biết Lancel Graham, và anh không hề mua đoạn phim chết tiệt kia bằng Bitcoin chỗ Absalom. Anh mua thẳng từ chỗ Lancel Graham, copy trực tiếp từ ổ cứng của hắn. Anh biết chúng tôi có thể lần được dấu chân số đó mà, đúng không? Anh đâu có ngu. Vậy bây giờ anh chuẩn bị ngồi chơi xơi nước trong nhà tù liên bang vì tội âm mưu giết người, với tàng trữ và truyền bá văn hóa phẩm có nội dung khiêu dâm trẻ em, thêm nữa, anh sẽ tha hồ thưởng thức tour du lịch Kansas tuyệt vời với hệ thống pháp luật ở đây vì tội âm mưu giết người đó.”
“Tôi chưa bao giờ giết ai hết!”
“Mở đoạn khác lên đi.” Mike nói, rồi ngẩng lên nhìn camera. Kỹ thuật viên ngồi cùng phòng với tôi lại ấn mấy cái nút, và một đoạn phim mới được mở lên. Vẫn bối cảnh cũ, nhưng hơi khác một chút vì kích thước của căn phòng được đặt máy quay lần này. Tôi nhận ra đoạn phim này được quay trong tầng hầm ở cái cabin gỗ phía trên đồi cao chỗ khu hồ Stillhouse. Chỗ của Lancel Graham. Đây là bản sao phòng tra tấn của Melvin do Graham tái dựng… và trong đoạn phim này cũng có một cô gái.
Cô gái với hình xăm bươm bướm, người đầu tiên Graham giết và ném xuống dưới hồ để vu cho tôi giết cô ấy. Tôi muốn nghẹt thở, vì tôi vẫn nhớ cô ấy hồi cô còn ở Norton, hồi cô còn sống. Cô ấy ngồi ở đầu bên kia nhà hàng, cách tôi và Lanny mấy bàn lúc chúng tôi ăn bánh, và khi ấy, cô ấy vẫn là một cô gái bình thường, trẻ trung, tươi cười, ngọt ngào.
Bây giờ, tôi đang nhìn thấy những phút khủng khiếp cuối cùng của cô ấy trên cõi đời qua đoạn phim này.
Anh kỹ thuật viên tắt luôn đoạn phim ngay vào lúc nó đã đủ gây ấn tượng với người xem, và tôi nhận ra mình đang run bần bật. Tôi quay mặt đi để không phải nhìn thấy gương mặt cô ấy trên khung hình bị bấm dừng.
Mike Lustig đang nói, vẫn cái giọng điềm nhiên ấy. “Đoạn phim kia là cảnh Lancel Graham giết chết nạn nhân đầu tiên của mình, mốc thời gian lưu file cho tôi biết anh đã lưu nó trong cùng một cái USB trước khi cô gái thứ hai bị giết. Vậy nên, vâng. Âm mưu giết người, anh Carl ạ. Tôi không nghĩ anh sẽ được xem lại màn hình máy tính trước khi chúng tôi tự truy cập vào tất cả mạng lưới đâu. Trừ phi anh muốn nói chuyện với tôi.”
Suffolk run như cầy sấy, tôi thấy rõ. Hắn ta là một tên tàn bạo và cũng là một thằng hèn, và hắn ta biết quá rõ tất cả những cáo buộc kia đều chĩa cả vào mình, và có khi còn nhiều cáo buộc khác nữa.
Hắn ta cũng rất nguy hiểm. Cách hắn ta rình rập tôi, cách hắn bóp cổ tôi không một chút do dự, tất cả đã cho tôi biết đây không phải là lần đầu tiên hắn ta cố giết chết một ai đó. Có khi thực ra đây là lần đầu tiên hắn thất bại.
“Tôi không biết gì về Absalom hết.” Cuối cùng, Suffolk cũng nói, và Lustig thở dài, bắt đầu ngả ghế của mình ra sau. “Trừ một vài cái tên, tất cả chỉ có thế. Chỉ có vài cái tên. Nick dùng trên mạng, chứ cũng chẳng phải tên thật. Anh biết đấy. Graham và tôi có vài trao đổi riêng với nhau, chỉ vậy thôi. Anh ta và tôi có… sở thích chung. Chúng tôi đổi video qua lại. Tôi không biết anh ta chính là người giết những cô gái đó! Tôi cứ tưởng anh ta lấy được mấy đoạn phim từ người khác.”
“Chắc chắn là anh không biết rồi. Ta hãy bắt đầu với mấy cái nick trên mạng nhé.” Lustig vừa nói, vừa đẩy một tập giấy và một cây bút đánh dấu sang cho hắn ta. “Và nhớ ghi lại bất cứ điều gì anh nghĩ ra được - những điều mà nhờ nó cái mông của anh không bị mòn vì ngồi suốt hai mươi lăm năm, thậm chí là cả đời trong nhà tù liên bang ấy! Tôi có thể tiên đoán được kỳ nghỉ dài hạn của anh ở trong đó dễ chịu tới cỡ nào đấy, với độ chính xác khá cao nữa kia. Cá là anh cũng thấy.”
Lustig mất nửa giờ để nhận được hết những gì Suffolk sưu tập, ngoài những bức ảnh, đoạn phim mà hắn ta cung cấp cho thị trường của Absalom. Hắn ta rất thích một thể loại phim kinh dị đặc biệt: các phim đồ họa có nội dung tra tấn và giết người. Phim snuff[32]. Quan điểm chính thức của FBI luôn luôn là “Phim snuff không hề tồn tại”, nhưng tôi chẳng ngạc nhiên khi những loại phim ảnh như thế thực sự có tồn tại, và còn có cả chợ chuyên trao đổi mua bán thể loại này trên các trang web đen nữa.
Nhưng đó vẫn là một bất ngờ đầy kinh tởm khi biết Absalom mua bán những thứ này, và cả phim khiêu dâm trẻ em. Thứ đứng bên cạnh việc tống tiền và hành hạ người khác qua Internet của chúng đơn giản chỉ là sở thích, nhưng sở thích đó lại giúp chúng thu hút và xác định được khách hàng tiềm năng cho mình. Lũ thái nhân cách nhận ra nhau và sau đó chúng bày trò phục vụ những thú vui bệnh hoạn kia của nhau. Tội ác xấu xa này có nhiều cấp độ, thứ hạng, nhiều tầng, nhiều lớp, và ở cốt lõi là một ham muốn tàn nhẫn, vô tình.
Melvin Royal, theo như lời Suffolk nói, là nhà cung cấp hạng vàng. Dạo trước, khi hắn vẫn còn tung hoành bên ngoài, hắn quay phim lại tội ác của mình, và Absalom tìm thị trường bán những đoạn phim ấy sau khi chúng được thực hiện. Tôi thấy người bủn rủn, nhưng không ngạc nhiên. Người ta chỉ tìm được mấy tấm ảnh hắn chụp và chúng đều được trình lên tòa trong phiên xét xử, nhưng quả thật, có một máy quay phim trong nhà để xe. Chỉ không thấy băng hình hay tập tin số mà thôi.
Điều thực sự khiến tôi khiếp sợ là: nếu những đoạn phim thật của Melvin giờ đã phát lộ, thì đoạn phim giả vu cho tôi nhúng tay vào tội ác của hắn sẽ lại càng thêm đáng tin cậy. Chắc chắn sẽ có một cuộc điều tra chính thức - thậm chí, có khi Mike chính là người phụ trách - và rồi cuối cùng, tôi sẽ được xóa tội.
Nhưng tôi cũng biết rõ, được chứng minh vô tội chẳng có mấy ý nghĩa đối với nhiều người… và nếu có một thứ rõ ràng nào đó có thể khiến họ thấy hướng ngược lại thuyết phục hơn, lời của tòa phán ra lại càng trở nên vô nghĩa.
“Phải, Melvin Royal bán mấy thứ vớ vẩn của hắn cho Absalom.” Suffolk nói với Mike. “Cứ mỗi khi có phim mới, họ cho phát trực tuyến nhưng muốn xem phải trả tiền, xem lần nào trả lần nấy, rồi sau đó mới bán cho người mua tải xuống. Hàng nghìn phim như thế. Nếu cũng giống như khi làm với tôi thì tiền họ trả cho Melvin được gửi vào tài khoản Bitcoin mà hắn có thể truy cập ở bất cứ đâu. Nhưng tôi không biết chắc. Tôi chỉ đứng ngoài rìa. Một khách hàng thôi.”
Một khách hàng sưu tầm các vụ giết người và tra tấn những nạn nhân vô tội. Tôi muốn nôn mửa khi nhớ lại hai bàn tay đó siết quanh cổ mình.
Mike đã viết xong. “Còn gì khác nữa không?”
Trên màn hình, Suffolk ngả người ra sau và nói: “Còn một điều nữa.” Nói rồi, hắn ngẩng lên nhìn thẳng vào camera và cười. Phải, là cười. Cái cười của hắn bí hiểm rất đáng sợ, làm người ta ớn lạnh, và lại càng lạnh người hơn vì sau đó, hắn thật sự đã nháy mắt. “Nhớ xem cho bằng hết đoạn phim đầu tiên anh bật cho tôi đấy nhé, cái của nhà Royal ấy. Có quà cho anh ngay đoạn cuối đấy.”
Lustig đứng dậy và đẩy ghế vào sát bàn thẩm vấn.
“Ồ, chắc chắn là tôi sẽ làm như thế rồi.” Anh ta nói. “Nhưng nếu anh nghĩ mình sẽ được hưởng chút thời gian vui vẻ cuối cùng để xem cái đó với tôi lúc này thì mơ đi. Anh phải tập làm quen với việc bị nhốt một mình trong phòng kín một thời gian đấy. Gọi là xem trước quãng thời gian còn lại của anh.”
Một phút sau, anh ta vào phòng giám sát, gật đầu chào chúng tôi rồi đi thẳng tới chỗ kỹ thuật viên. “Raj à? Cho tôi một chỗ với nhé?”
“Anh có thể ngồi xem ở đằng cuối; tôi đang xếp vào danh sách phát rồi đây.” Kỹ thuật viên nói. Anh ta ngẩng lên nhìn chúng tôi rồi lo lắng nhìn Lustig. “Anh chắc chắn mình muốn xem đấy chứ?”
“Không xem thì không điều tra chi tiết, không hoàn thành nhiệm vụ của mình được. Anh đã xem trọn vẹn đoạn phim ấy chưa?”
Anh kỹ thuật viên nhìn đi chỗ khác. “Tôi chưa xem hết.”
“Khó mà, tôi biết.” Lustig nói, nghe khá dịu dàng. “Tôi sẽ xem hết cho. Tôi sẽ ghi lại cả timecode[33] cho anh nữa.”
Raj trông nhẹ nhõm không sao tả xiết - tôi chợt nhận ra đây hẳn phải là một phần trong công việc của anh ấy. Xem những màn kinh dị đã được thu xuống thành những điểm ảnh, thành tập hợp của ánh sáng, bóng tối và âm thanh kia hết cái này đến cái khác. “Tôi cho mở lại ở ngay chỗ tôi dừng nhập timecode nhé. Tai nghe để kế bên máy chiếu đấy, sếp. Cảm ơn anh.”
Sam tóm lấy tay Lustig khi anh ta đi ngang qua chỗ anh. “Này. Cậu nghiêm túc đấy à? Cậu định bật trò chơi của hắn lên thật…”
“Tôi phải làm.” Lustig nói. “Tin tôi đi, tôi chỉ ước mình không phải làm thế đến chết đi được ấy. Chờ ở đây nhé.”
Chúng tôi chờ. Chốc chốc, tôi lại liếc ra chỗ Lustig một lần. Chúng tôi chờ rất lâu, và trong phòng lặng phắc, chẳng có động tĩnh gì, chỉ trừ tiếng ghế chúng tôi ngồi kêu cọt kẹt và tiếng cây bút của Lustig gãi sột soạt trên giấy, và gần nửa tiếng đồng hồ sau, có tiếng đẩy ghế rất mạnh và đột ngột chỗ chiếc bàn nhỏ màu xám nơi Lustig ngồi. Tôi ngẩng lên nhìn. Sam cũng ngẩng lên. Lustig đã đứng dậy từ khi nào, tai nghe vẫn còn chụp trên đầu. Mặt anh ta, chỉ ngay lúc đó thôi, đờ ra vì nỗi kinh ngạc tột cùng. Anh ta đã tự tôi luyện chính mình thành sắt đá khi đứng trước những kinh hoàng, những thống khổ, những bạo tàn, vậy cái gì đã khiến anh ta sững sờ tới mức phải thình lình bật dậy như thế?
Lustig nhấn một cái nút trên máy, giật phắt tai nghe ra, và hùng hổ lao tới. Tới chỗ tôi. Anh ta tóm lấy tay tôi, kéo mạnh tôi lại, mấy ngón tay anh ta bấu chặt vào da thịt tôi, làm tôi đau điếng người, và khi tôi cố chống cự, tôi bị lôi xềnh xệch đi. Bản năng thấy tôi đã rơi vào tình trạng cấp báo và tôi phải chống lại thôi thúc muốn đánh lại anh ta thật mạnh, thật nhanh, bằng một lực kinh hồn. Tôi không để ai đối xử với mình như thế.
Nhưng đây lại là một đặc vụ FBI, và tôi biết chống cự chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ.
“Này!” Sam hét lên, nhưng Lustig lờ anh đi. Sam chạy theo khi tôi bị kéo tới trước màn hình máy tính. “Mike, cậu đang làm cái quái gì thế? Cậu…”
Giọng anh lịm đi khi cả hai chúng tôi cùng nhìn thấy thứ hiện ra trên màn hình.
Một cảm giác phi thực tại bỏng rát, buốt như kim châm quét qua tôi. Tôi lại thấy hoa mắt, và đột nhiên, tôi lấy làm mừng khi nhờ cái siết tay cứng ngắc của Lustig mà tôi không ngã quỵ, bởi trên màn hình đã được bấm dừng đúng lúc là nạn nhân đang gào thét, máu me be bét. Đằng trước cô ấy, Melvin với tay lấy một con dao nhìn rất kinh khủng.
Có người đang đưa cho hắn con dao.
Người đó là tôi. Tôi thấy gương mặt ở góc nhìn nghiêng của mình. Tôi đang đứng ngay trước ống kính máy quay, kế bên bức tường treo đầy dao và búa. Đồ nghề của Melvin.
Và tôi đang cười.
“Tôi sẽ bắt cô ngay lập tức.” Lustig nói với tôi. “Ngoài việc đó ra, tôi không có thẩm quyền xét xử, và Kansas đã tuyên cô trắng án. Giờ thì cô mau ngồi xuống và khai hết tất cả mọi điều cô biết về Melvin Royal. Ngay bây giờ.”
Tôi chết lặng. Tôi… trống rỗng. Tôi ngồi xuống, mắt vẫn trân trân nhìn màn hình. Nhìn gương mặt mình - mặt Gina Royal. Nói thôi cũng đau như dần, nhưng dẫu sao, tôi vẫn ép ra được mấy lời. “Đây là giả.” Tôi nói với anh ta. “Tôi không có ở đó. Tôi chưa bao giờ ở đó. Absalom làm giả…”
“Thôi đi! Đừng có nói những chuyện tào lao ấy nữa!” Lustig nói, rồi quay ngược chiếc ghế tôi đang ngồi lại. Anh ta chống hai tay lên thành ghế, dí sát mặt vào mặt tôi. “Cô đã ở đó. Tham gia vào tất cả những cảnh quay hành hạ nạn nhân này? Tôi đã nghi ngờ ngay từ đầu, suốt từ bấy đến giờ mà, và tin tôi đi, tôi chán bị cô chơi lắm rồi đấy! Cô mau khai hết những gì cô biết cho tôi!”
“Đó không phải tôi!” Tôi gào lên vào mặt anh ta, hoàn toàn vì hoảng sợ và tuyệt vọng - tiếng gào đó là một chuỗi âm thanh đứt quãng nhưng chói tai, dữ dội, và đau đớn. Chúa ơi, nó khiến tôi đau đớn. “Tôi không biết! Tôi không can dự vào đó!”
Anh ta xô mạnh chiếc ghế tôi đang ngồi, nó lăn ra sau và đập vào tường, lực va chạm lớn tới nỗi tôi suýt bị hất văng ra khỏi ghế. Tôi đứng dậy, sẵn sàng đánh trả, nhưng Lustig không tiến tới gần hơn. Anh ta trừng trừng nhìn tôi, và rồi quay người bước đi. Raj quay lại nhìn chúng tôi, miệng há hốc vì kinh ngạc.
Sam cũng không tới chỗ tôi. Trông anh trống rỗng và lãnh đạm, cho tới khi anh nhấc máy chiếu lên và quẳng nó vào tường. Chiếc máy vỡ tan thành những mảnh nhựa, những tia lửa điện tóe ra, kêu loẹt xoẹt. Raj kêu lên một tiếng tỏ ý phản đối, nhảy ra khỏi ghế.
“Sam!” Tôi thét lên, và thầm ước phải chi mình đừng làm như thế, vì ánh mắt anh nhìn tôi như muốn lóc tôi đến tận xương. Ánh mắt đó hủy hoại tôi. Tôi không biết anh có định làm nốt cái việc Suffolk đã mào đầu hay không.
Lustig dừng lại ở cửa văn phòng và nói với Raj: “Anh chớ có để cô ta rời khỏi phòng cho tới khi tôi về. Hiểu chưa?” Anh ta lao ra ngoài. Raj gật đầu và định thần lại. Anh ta chặn lối ra.
Tôi cảm thấy như mình bị sa bẫy. Bị săn đuổi. Cổ họng tôi như có lửa đốt, và khi tôi nuốt nước bọt, tôi thấy vị của máu.
Sam cũng bước ra phía cửa. Tôi muốn gọi anh lại, nhưng giờ tôi sợ phải làm điều đó. Raj đứng ở ngay lối anh đi, cho tới khi anh nói, bằng một giọng tôi không nhận ra nổi. “Anh ấy bảo cô ta phải ở lại. Tôi thì không.”
Raj miễn cưỡng lách người sang một bên, rồi Sam đi. Tôi ở lại một mình với người đặc vụ phụ trách kỹ thuật và chiếc máy chiếu bị đập nát. Căn phòng nồng nặc mùi như mùi khí ozone. Raj sẽ chẳng nhìn tôi đâu. Tôi thấy rõ vẻ căng thẳng của anh ta; yết hầu của anh ta cứ chuyển động lên xuống, và anh ta vẫn lén quan sát tôi, phòng khi tôi dợm bước. Nhưng không. Tôi chỉ đứng nguyên một chỗ, như trời trồng. Tôi không biết mình có thể làm được gì khác.
Mike Lustig mở cửa. Trông anh ta rất hung dữ và tức giận, còn Raj thở phào đầy hàm ơn và ngồi lại vào ghế kỹ thuật. “Cô có thể đi, Gina.” Anh ta nói. Anh ta cố tình cắn vụn từng lời. Với anh ta, tôi không còn là Gwen Proctor nữa. “Nhưng đừng vội mừng. Cô không được tự do tung tẩy lâu đâu. Giờ thì biến mẹ cô đi, biến khỏi tòa nhà này của tôi ngay, trước khi tôi làm điều gì khiến mình phải hối hận về sau.”
Có một đặc vụ khác đứng bên cạnh anh ta, mặt lạnh như tiền, và tôi biết người này sẽ đưa tôi ra khỏi tòa nhà. Tất cả mọi thứ quanh tôi sao giờ đều phi thực tại. Tôi tự hỏi không biết họ sẽ làm gì nếu tôi mất kiểm soát và bắt đầu gào thét. Chắc vẫn sẽ lôi tôi ra ngoài thôi. Tôi hoàn toàn không ý thức được rằng mình đang rời khỏi đây; tôi cứ thế bước đi. Tôi đột ngột ra khỏi bóng tối trong phòng giám sát, đi ra ngoài hành lang. Viên đặc vụ vẫn tóm chặt lấy tay tôi - rất chặt, nhưng không phải là ngược đãi.
Anh ta dẫn tôi ra ngoài, gỡ huy hiệu khách, và đưa tôi tới sảnh. Lễ tân của FBI lấy thẻ căn cước của anh ta. Cả hai người họ nhìn tôi, chờ đợi.
Tôi không biết bây giờ mình phải đi đâu. Mình phải làm gì.
Cuối cùng, tôi cũng nhận ra mình phải rời khỏi đây, vậy nên tôi bước ra ngoài cửa chính. Cánh cửa tự động khóa lại sau lưng tôi. Trời đã tối, mặt trời đã lặn từ lâu và gió lạnh cóng. Tôi đứng đó, hoang mang, thấy mình như đã trôi khỏi dòng thời gian này. Văng khỏi vũ trụ này. Đây là Wichita. Tôi từng lái xe trên những con đường này. Từng đi mua sắm trong trung tâm thương mại đằng xa kia. Từng đổ xăng ở trạm phía góc đường.
Tôi không nên ở đây.
Những cay đắng, tàn nhẫn của tất cả mọi chuyện vừa diễn ra nhào xồng xộc trở lại vào tôi, và tôi lảo đảo lùi tới chỗ mấy khối bê tông to chắn ở lối vào sảnh trệt tòa nhà. Chúng không đủ thấp để có thể ngồi lên được, nhưng tôi tựa vào một khối, người run lẩy bẩy, thở dốc, cố hớp lấy chút không khí. Quá khứ đang ập xuống đầu tôi, dưới dạng mùi, màu, vị và nỗi kinh hoàng, và liệu có thể những gì trong phim đều đúng không? Liệu có thể đúng thật là tôi đã can dự vào việc Melvin đã làm, rằng tôi thực sự đã có mặt trong nhà để xe đó trước cái ngày tất cả đều đổ sập? Rằng tôi đã giúp hắn ta, và tôi đã quên sạch sành sanh mọi chuyện?
Tôi có mất trí hay không?
Tôi không biết đã bao nhiêu thì giờ trôi qua. Mấy phút, nhưng sao thấy cứ như hàng giờ liền, và có tiếng bước chân lạo xạo, và ai đó đang tiến tới gần tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đó là Melvin. Tôi đã nghĩ, chuyện sẽ kết thúc thế này.
Nhưng rồi người đó bước qua dưới ngọn đèn đường, và tôi nhận ra gương mặt Sam. Anh không với sang chỗ tôi, nhưng anh đã tới. Mắt anh dán vào những ô cửa văn phòng sau lưng tôi.
“Đứng dậy đi.” Anh bảo tôi. “Tôi đã nói chuyện với Rivard. Máy bay đang đợi. Máy bay sẽ thả ta xuống Knoxville. Tôi sẽ chở em về nhà Javier.”
“Và rồi?” Tôi hỏi. Câu hỏi của tôi thều thào phả ra như một luồng hơi.
Anh không trả lời. Và anh cũng chẳng đợi tôi. Tôi cất bước, lê thân xác mệt nhoài theo sau anh, tuy mất phương hướng nhưng may thay, vẫn còn một con đường dẫn ra khỏi cơn mê độc ác này.
Mình sẽ không bao giờ quay trở lại nơi đây.
Tôi chợt nhận ra cách tôi thì thầm những lời đó đã biến nó thành một lời cầu nguyện.
Chú thích:
[30] Nguyên tác: Strip mall - là một khu mua sắm gồm một dãy những cửa hàng, cửa hiệu kinh doanh buôn bán nhỏ san sát nhau nằm chung trong một tòa nhà thấp tầng, tạo thành một dải nhỏ dài (strip) và thường nằm ở mặt đường chính, có vỉa hè và bãi đậu xe.
[31] Loại kính lắp ở phòng thẩm vấn, người trong phòng nhìn ra không thấy gì nhưng những người ở ngoài nhìn vào có thể thấy được toàn bộ bên trong căn phòng.
[32] Nguyên tác: Snuff films. Là những bộ phim hoặc đoạn phim ghi hình lại cảnh giết người có thật.
[33] Hay “mã thời gian”, là dãy số hiển thị thời gian, định vị từng hình ảnh được quay để phục vụ các công tác hậu kỳ.