← Quay lại trang sách

Chương 15 LANNY

Khi chúng tôi nghe thấy tiếng lạo xạo trên con đường rải sỏi bên ngoài, tôi nắm lấy tay em trai mình chặt hơn nữa. Tôi không buông tay em ra suốt một tiếng đồng hồ vừa qua, và nó cũng thế; chúng tôi lại trở về với những ngày còn là hai đứa trẻ con sau khi mẹ và bố đi xa - cả hai đều bị bắt, cùng một ngày. Tôi vẫn còn nhớ rõ một điều, rõ hơn hẳn những điều khác: tôi và em trai mình cùng ngồi ở băng ghế sau trong một chiếc xe cảnh sát. Nó giống như một cái lồng, nồng nặc mùi mồ hôi và mùi chân, và chúng tôi nắm tay nhau suốt dọc đường. Chúng tôi không nói chuyện. Tôi không nghĩ trong hai đứa tôi, có đứa biết mình phải nói gì. Tôi nhớ mình sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi không lớn bằng nỗi bàng hoàng. Tôi luôn luôn mong quãng thời gian ấy chóng kết thúc, rồi mẹ sẽ đến đón chúng tôi, và chúng tôi cùng đi mua kem rồi về nhà. Brady - giờ là Connor - là đứa hay khóc, và tôi nhớ mình đã thiếu kiên nhẫn khi nó trẻ con như vậy. Tôi liên tục tự nhủ lòng chuyện này chẳng là gì cả. Chúng tôi sẽ sớm được về nhà.

Nhưng hồi đó, làm gì có nhà.

Là Brady, chứ không phải tôi, liên tục hỏi những câu đầy lo lắng lúc chúng tôi ở đồn cảnh sát. Mẹ của cháu đâu? Khi nào chúng cháu được gặp mẹ? Khi nào chúng cháu được về nhà? Bố của cháu đâu? Tôi biết rõ, bằng tất cả những khôn ngoan của một đứa trẻ là chị cả trong nhà, rằng những người cảnh sát đó sẽ không trả lời bất cứ câu nào kiểu như thế, và tôi lại liên tục nhủ với lòng: đây là một nhầm lẫn rất lớn, rất tai hại, ngu ngốc.

Người cảnh sát cho chúng tôi đồ uống, bánh kẹo và đưa chúng tôi vào một căn phòng có ít đồ chơi và trò chơi điện tử. Những món đó đều đã hỏng hết, không hỏng thì cũng quá trẻ con so với chúng tôi lúc bấy giờ. Hôm đó, tôi có một quyển sách đang đọc dở, tôi vẫn nhớ, nhưng tôi không bao giờ đọc xong. Brady - không, đừng nghĩ thằng bé là Brady nữa, tên nó là Connor, giờ nó tên là Connor - nhặt quyển sách đó ra khỏi thùng rác lúc tôi quẳng nó đi, tôi thậm chí còn chẳng nhớ quyển sách ấy tựa đề là gì. Tôi nghĩ đó chính là quyển sách đầu tiên thằng bé đọc, chính nó. Nó bắt đầu đọc sách vào cái ngày cuộc đời của chúng tôi bị thiêu rụi.

Đó là quyển sách tôi biết mình không bao giờ có thể đọc hết nổi. Có lẽ đó là lý do tôi không thể nhớ được tựa đề quyển sách, hay bất cứ điều gì liên quan tới nó.

Bà ngoại đến với chúng tôi, sau khi bay cả đêm, và đưa chúng tôi về lại nhà bà. Bà là người phải giải thích cho chúng tôi biết bố là kẻ giết người, và mẹ bị bắt vì giúp ông ấy. Mẹ con không làm gì sai trái cả, bà liên tục nói với chúng tôi như vậy, và hồi ấy, điều đó nghe có vẻ thật. Người ta thả mẹ tôi ra khỏi nhà tù. Người ta thấy mẹ tôi vô tội, và khi mẹ quay về, tôi mừng lắm, mừng tới nỗi cuối cùng, tôi bật khóc.

Còn bây giờ, tất cả mọi thứ trong tôi đều vỡ vụn, và tôi không khóc nổi. Tôi chẳng cảm thấy gì hết, trừ cơn giận dữ nguyên chất đang nhấn chìm mình.

Bà ta lừa dối chúng tôi. Suốt bao lâu nay. Bà ta là kẻ dối trá khốn nạn.

Tôi ngẩng lên lúc chú Javier - bấy giờ đang đứng bên cửa sổ, tay cầm tách cà phê - cất tiếng nói: “Chị ta về rồi kìa.” Chú quay lại nhìn cô Kezia trong bếp. Cô ấy đang mặc đồ đi làm, nghĩa là mặc một cái áo khoác, một chiếc quần tây khá đẹp, đeo một khẩu súng và cả huy hiệu nữa, và chúng làm tôi nhớ ra cô ấy giờ đã là điều tra viên, giống sếp của cô ấy, bác Prester. Tốt. Có khi cô ấy có thể bắt mẹ và đưa bà ta đi tiếp, lần này là đi luôn. “Sam đi cùng chị ta.”

“Yên đã nào.” Cô Kezia bảo với chú ấy. “Ta hãy nghe từ phía chị Gwen xem sao cái đã.”

Tôi nhìn Connor. Tôi vẫn đang nắm tay em, nhưng bàn tay thằng bé bất động, ủ rũ trong tay tôi. Tôi tự hỏi không biết thằng bé đã nghe thấy gì chưa, nhưng rồi nó rút tay ra khỏi tay tôi, kẹp một cái đánh dấu trang vào quyển sách, ngay chỗ đang đọc dở, và đặt quyển sách sang một bên. Khi thằng bé đứng dậy, tôi cũng đứng lên theo.

Chó Boot sủa, nhỏ tiếng và gầm gừ trong cổ họng ra vẻ dọa dẫm, và điều đó khiến tôi cảm thấy an toàn. Tay tôi lạnh cóng. Tôi đút hai tay vào túi áo. Ngay lúc này đây, tất cả mọi thứ đối với tôi đều có vẻ thật quá rõ ràng, và cũng cùng lúc đó, tất cả mọi thứ đều bị hủy hoại. Tôi biết mình không thể tin bà ta. Tôi không thể tin ai hết, không bao giờ, vì tôi đã tin mẹ, và mẹ tôi lại lừa dối chúng tôi.

Tôi chỉ muốn chuyện này chấm dứt, nhưng đồng thời, tôi lại thấy một phần nào đó trong tôi muốn khóc, muốn đấm một thứ gì, muốn chạy trốn, sụp xuống, và cuộn tròn người lại thành một quả bóng. Dường như tất cả các mảnh ghép trong tôi đều vụn vỡ, và tôi không biết phải gắn mọi thứ lại với nhau như thế nào.

Connor có vẻ bình tĩnh. Quá, quá sức bình tĩnh.

Chú Javier bước ra ngoài, và Boot lẳng lặng theo sau. Có tiếng rì rầm trò chuyện, và rồi, cửa mở. Là mẹ.

Ý nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu tôi là, Mẹ trông mệt mỏi quá. Ý nghĩ thứ hai là, Tại sao mẹ lại quàng khăn như thế? Bà ta đâu có thích khăn quàng. Tôi từng mua tặng bà ta một chiếc, một lần. Bà ta tỏ ra rất vui vẻ, nhưng cũng chỉ quàng có một lần. Cái khăn này màu xám đen, u ám, và bà ta quàng khăn khít vào cổ.

Có lẽ bà ta bị ốm. Tôi chẳng quan tâm. Tôi mong bà ta chết quách đi. Tôi mong bà ta ngã xuống ngay bây giờ và chết, và tôi có thể bước qua xác bà ta mà bỏ đi.

Bà ta lao tới để ôm chúng tôi, và cơn khuây khỏa của bà ta sụp xuống thành đau đớn, bối rối khi Connor và tôi, dù chẳng hề bảo nhau, cùng lùi lại phía sau để tránh. Bà ta bước chậm lại, đứng hẳn lại, và nói: “Con yêu? Có chuyện gì thế?” Bà ta nói chuyện với Connor trước, và giọng bà ta nghe chừng không được ổn. Lạo xạo, ran rát, đùng đục và yếu ớt. Có lẽ bà ta bị bệnh thật. Tôi muốn đấm bà ta một quả ngay cổ họng, và ý nghĩ đó thật tới nỗi tôi thấy mọi thứ trước mắt mình đỏ ngầu và cả người tôi run rẩy. Bà dám động vào nó không?

Connor chẳng nói chẳng rằng. Từ lúc chúng tôi tìm được nó, nó vốn đã chẳng nói gì nhiều. Mẹ quay sang nhìn tôi. Mắt bà ta ngấn lệ, những giọt nước mắt giả dối của một bà mẹ giả dối, và tôi hận bà ta tới mức muốn nôn mửa ngay tại trận.

“Lanny? Có chuyện gì thế?”

Và chỉ cần như thế, tôi hét lên. Những lời đó văng ra khỏi miệng tôi như một cơn phun trào tột độ, không kiểm soát. “Khốn kiếp!”

Chú Javier bước ngay vào giữa mẹ con tôi, may mà chú ấy làm thế, vì tôi đang trên đà lao thẳng tới bà ta, và chú giữ tôi lại. Chú ấy cố nói gì đó, nhưng tôi không nghe thấy gì hết. Kỳ lạ thay, tôi lại nghe thấy tiếng cô Kezia nói, rất rõ, Thế này không yên được nữa rồi. Cô ấy chưa rời khỏi chỗ đang đứng, nhưng cô đã ở tâm thế sẵn sàng. Cô ấy đang nhìn Connor.

Tôi phải lo cho em trai mình, nên tôi ngừng la hét. Tôi quay đi và cố lấy lại bình tĩnh. Tôi quàng tay qua Connor, nhưng thằng bé có vẻ chẳng nhận ra.

Nó nhìn mẹ chòng chọc cứ như nó chưa từng nhìn thấy bà ta bao giờ.

Mẹ cố gắng nói chuyện với chúng tôi. Giọng bà ta nghe cứ thì thào và sống sượng. “Ôi, con yêu, Chúa ơi, có chuyện gì thế, mẹ đã làm gì sai…”

“Tôi không biết, Gina ạ, bà nghĩ mình đã làm sai điều gì? Dối trá với chúng tôi cả đời chăng?” Giọng tôi đã bình thường trở lại, nhưng vẫn to, và tôi muốn đẩy bà ta, xô bà ta ra khỏi cuộc đời chúng tôi. Tôi muốn che chở cho em trai mình, bởi tôi biết chuyện vừa rồi làm thằng bé tổn thương sâu sắc, tới nỗi tôi không bao giờ có thể làm vết thương đó lành trở lại. Bảo vệ thằng bé là việc của tôi, và tôi đã không làm. Tôi không làm được.

Bởi vì bà ta đã làm như thế này với nó. Với chúng tôi.

Mẹ khóc. Nước mắt trào xuống mặt bà ta, và bà ta cứ cố với, còn chúng tôi cứ lùi ra sau. Chú Javier vẫn chặn bà ta lại. Chú ấy nói: “Ngồi xuống đi, chị Gwen.”

“Tên bà ta có phải là Gwen đâu…” Tôi bảo chú ấy. “Là Gina mà. Gina Royal. Bà ta vẫn luôn luôn là con người đó.”

“Mẹ không biết chuyện gì đang xảy ra cả…” Mẹ nói. Nhưng có gì đó trong mắt bà ta - kiểu như một cơn hoảng loạn bị mắc kẹt, bị lâm vào đường cùng - khiến tôi thấy bà ta đã quá biết. Mẹ trong mắt tôi từng là một người mạnh mẽ, quyền năng, gần như là siêu nhân; tôi từng chứng kiến bà ta lao đầu vào cuộc chiến ngay cả khi bà ta biết mình không thể giành phần thắng. Vì chúng tôi, một phần nào đó trong tôi thầm thì, nhưng tôi nhanh chóng bắt nó câm miệng lại.

Tôi biết bà ta không phải là siêu anh hùng. Bà ta là con người, giống như tôi. Giống như Connor. Giống như bao người khác. Tôi có cảm giác như mình vừa học được điều gì quan trọng, và điều đó cũng rất buồn. Rốt cuộc, bà ta cũng chỉ là một người khác.

Và bà ta có tội. Bà ta y hệt bố. Không, bà ta còn tồi tệ hơn cả bố, vì ông ấy không làm chúng tôi phát điên và khiến chúng tôi tin rằng xuống là lên và sai là đúng. Bố chưa bao giờ làm chúng tôi phải tin rằng ông ấy vô tội.

Bà ta thì có. Việc đó quá, quá sức tồi tệ, và tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ ngừng hận bà ta chính vì điều đó.

“Ngồi xuống đi.” Chú Javier lại nói với bà ta. Nghe giọng chú cứ như chú đã chán lắm rồi vậy. Mẹ nhìn sang chú Sam. Chú Sam từ nãy đến giờ cũng không hề quay mặt về phía bà ta như khi trước, và bà ta ngồi thụp xuống ghế bành. Chú Javier bước tới, tay cầm máy tính bảng, gõ vào màn hình, rồi đưa nó cho bà ta. “Giải thích đi.”

Mặt mẹ tái mét, tái tới nỗi tôi nghĩ bà ta sẽ ngất đi, nhưng không. Bà ta trân trân nhìn, nhưng tôi không nghĩ bà ta xem, không thực sự xem, và khi đoạn phim kết thúc, bà ta đưa máy lại cho chú Javier và gục người xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay. Tôi lại nghĩ bà đang khóc, nhưng khi bà đang ngồi dậy, mắt bà ta khô cạn và gần như đục hẳn đi. “Đó không phải là tôi.” Bà ta đáp. Giọng bà ta như lá nhôm bị rách, thô cứng và sắc lẹm. “Nó là giả. Absalom làm giả.”

“Xin lỗi, không đâu…” Chú Javier nói. “Đoạn phim quá mượt, một người bình thường không thể làm được. Tôi thấy chị. Giúp hắn ta.”

“Nó là giả! Nếu là thật, tại sao người ta không chiếu nó ở phiên tòa xét xử tôi? Nghĩ đi, Javi, làm ơn đấy! Tôi biết chuyện này trông rất tệ, tin tôi đi. Tôi phát ốm, và tôi giận điên lên được. Nhưng đó không phải là tôi. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra!”

“Thôi im đi…” Tôi nói với bà ta. “Rành rành ngay trước mặt thế này. Quay cận mặt bà luôn đây. Bà đã làm.”

“Lanny, con yêu…”

“Thôi đừng.” Tôi cay nghiệt nói. Tôi muốn bà ta đi khỏi đây ngay bây giờ. Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn bà ta. Bà ta làm tôi muốn nôn mửa. “Im đi. Tôi phát ốm với những chuyện vớ vẩn của bà rồi.”

Giờ thì bà ta lại khóc tiếp. Tốt. Tôi lấy làm mừng vì những lời tôi nói khiến bà ta đau đớn. Bà ta không biết tôi cũng tổn thưong tới mức nào đâu.

“Làm sao con có cái này?” Bà ta thì thào.

Connor ngẩng đầu lên, lần đầu tiên suốt từ nãy tới giờ, và nói: “Con tìm được.” Giọng thằng bé nghe chẳng có vẻ giận dữ. Chỉ trống rỗng mà thôi. Tôi sợ điều đó, vì em trai tôi không giận dữ như tôi muốn, hay ít nhất, không ở mức độ mà tôi nhìn ra được. Thằng bé như vậy khiến tôi thấy cứ như nó mong cả thế giới ruồng rẫy chúng tôi.

“Ở đâu mà con…”

“Đâu có thành vấn đề, phải không?” Tôi ngắt lời. “Vì thằng bé đã tìm thấy rồi. Nó chứng minh bà là đồ dối trá.”

“Nó chứng minh người ta muốn con tin mẹ là một kẻ như vậy.” Bà ta nói. “Xin con đấy, Lanny…”

Im lặng. Tất cả chúng tôi đều nhìn bà ta, chỉ trừ có chú Sam; chú ấy đang bận rót cho mình một tách cà phê, cố giả vờ như tất cả mọi chuyện đều bình thường, nhưng tôi thấy rõ lưng chú gồng lên. Mặt chú ấy không cảm xúc, nét mặt ấy vô hồn tới độ trông tựa như chiếc mặt nạ ngày Halloween. Chú ấy cũng thế chăng? Chú ấy là kẻ dối trá chăng? Chú ấy đã lừa dối chúng tôi ngay từ lúc đầu. Có khi chúng tôi cũng không nên tin chú ấy. Hay chú Javier. Hay cô Kezia.

Có khi chẳng còn ai trên thế giới này chúng tôi có thể tin tưởng được, trừ hai đứa chúng tôi ra.

Mẹ quay sang chú Javier và cô Kezia. “Thằng bé tìm thấy thứ này ở đâu vậy? Bằng cách nào?”

“Con tìm được.” Connor nhắc lại. Thằng bé không nhìn ai.

Cô Kezia nhìn nó như thể cô ấy muốn lao tới, sà xuống và ôm nó vào lòng. Tôi nghĩ cô ấy sẽ làm thế, nếu tình hình không căng thẳng như lúc này. “Tôi đã kiểm tra điện thoại của thằng bé.” Cô đáp. “Thằng bé đã bẻ khóa ứng dụng kiểm soát dành cho phụ huynh. Đứa trẻ thông minh. Nhưng thật không may, vì thế mà đoạn phim này mới lọt vào tay thằng bé. Và cả chúng tôi nữa.” Cô ấy nhìn sang mẹ. “Và cứ hỏi xoáy vào chuyện thằng bé tìm được đoạn phim ở chỗ nào cũng không giúp gì được chị đâu. Vấn đề là, có những chuyện gì chị chưa kể với chúng tôi?”

“FBI biết về đoạn phim đó rồi.” Mẹ nói. “Họ đang phân tích. Họ sẽ chứng minh được nó là giả, vì nó đúng là giả.”

Chú Sam lên tiếng, bằng một giọng lạnh lùng tới mức tôi thấy nó còn hấp thu được cả nhiệt từ cơn giận dữ của tôi. “Có nhiều hơn một đoạn phim đấy. Còn có đoạn thứ hai quay cảnh Gwen giúp hắn trong nhà để xe.”

“Đó không phải là tôi!” Mẹ gần như quát thẳng mặt chú ấy.

Chú ấy chỉ nhún vai. “Được thôi. Là Gina.”

“Không, Sam, không bao giờ là em hết, em không làm…”

Chú Sam quay sang bà ta và dằn tách cà phê thật mạnh xuống đảo bếp. “Chết tiệt! Cô đã thoát được tội giết người và đồng phạm giết người rồi, thế nên giờ đừng có dối trá nữa! Việc quái gì Absalom phải làm giả mấy thứ đó chứ? Đoạn phim trong USB của Suffolk đã có cả năm rồi đấy!”

Mẹ hộc ra một hơi đầy đau đớn và nói: “Và Absalom đã tấn công em và các con em suốt bốn năm ròng. Ảnh photoshop. Quấy rối. Dọa giết. Anh hùng bàn phím. Chúng đã biến đời em thành địa ngục, anh biết mà! Sao anh lại nghĩ mấy đoạn phim đó khác với những thứ kia chứ? Sao anh không thể tin em vậy, Sam?”

“Bởi vì tôi nhìn được những gì ở ngay trước mắt mình.” Chú ấy đáp. “Không giống như bồi thẩm đoàn của cô.” Rồi chú Sam quay sang tôi. Sang Connor. Giọng chú trở nên dịu dàng. “Các con ạ, chú xin lỗi. Chú thực sự xin lỗi. Đây không phải là lỗi của hai đứa, hoàn toàn không. Chú ước gì mình có thể giúp được hai đứa. Nhưng chuyện này…” Chú lắc đầu. “Chuyện này… đủ lắm rồi.”

“Sam!” Mẹ đứng dậy khi chú ấy bước ra phía cửa. “Sam, xin anh, đừng!”

“Để cho chú ấy yên đi.” Tôi nói với bà ta. “Bà làm khổ chú ấy đủ rồi.”

Tôi không biết bà ta có nghe thấy tôi nói hay không, nhưng bà ta đã thôi tìm cách nói chuyện với chú ấy. Bà ta nhìn chú Sam ra đi. Cánh cửa khép lại sau lưng chú.

Bà ta bây giờ trông rất vô vọng, mất phương hướng, và sợ hãi. “Con không thể tin đoạn phim ấy được. Mẹ hiểu tại sao chú Sam không thể. Nhưng không phải con, Lanny ạ, con biết rõ hơn mà. Con biết mẹ là ai mà.”

Bà ta với tay về phía tôi, và tôi không tiến tới chỗ bà ta. Tôi tránh đi.

“Tôi không muốn nhìn thấy bà nữa. Bà không phải là mẹ tôi. Tôi không có mẹ.” Tôi nói thật lòng. Thật đến từng từ một, và tôi còn nghe thấy tiếng cả cơn thịnh nộ đang rung giọng của mình lên. Tôi muốn tát bà ta một cái thật mạnh, tới nỗi chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy tay mình nóng ran lên. Tôi muốn trừng phạt bà ta. Tôi muốn bà ta thấm thía, muốn bà ta cũng phải chịu cảm giác của tôi lúc này. Bị đánh gục và vụn vỡ.

Và tôi nghĩ bây giờ bà ta cũng đang nếm mùi đau khổ giống như mình, vì sự sững sờ và nỗi kinh hoàng tôi nhìn thấy trên gương mặt bà ta cũng đã gần đủ. Gần thôi.

“Mẹ chưa bao giờ giúp bố con!”

Câu nói đó phun ra như một tiếng ré lúc người ta bị treo cổ, và tôi không tin bà ta. Thậm chí, tôi còn không nghĩ bà ta tin vào chính mình.

Connor nói: “Mẹ đã làm. Bọn con đều thấy cả. Đừng chối nữa. Bọn con sẽ không bao giờ tin mẹ nữa đâu.” Đúng thế. Chỉ có thế. Từ hồi xem được đoạn phim, đây là lần thằng bé nói nhiều nhất.

Những lời của thằng bé đã thụi cho mẹ một cú rất mạnh, và bà ta thở hồng hộc như vừa lãnh trọn một cú đấm vào bụng. Bà ta nhìn chú Javier. Nhìn cô Kezia. Chẳng ai còn lời nào để nói với bà ta. Tôi thấy có cái gì vỡ nát bên trong bà ta, và bà ta ngồi xuống. Mẹ tôi trông như đang muốn chết.

Tôi đau đớn khi nhìn thấy bà ta như vậy, nhưng đó là phần yếu đuối trong tôi, phần vẫn luôn luôn muốn tin mọi chuyện rồi sẽ ổn, thế mới ngu ngốc làm sao, chuyện sẽ chẳng bao giờ ổn cả. Chuyện sẽ không bao giờ tốt đẹp được như lúc ban đầu. Có khi, cuối cùng, đây là lần cuối tôi tin những chuyện trẻ con vớ vẩn, ngu ngốc.

“Con muốn mẹ làm gì bây giờ?” Cuối cùng, mẹ cũng hỏi. Giờ bà ta có vẻ đã gục hẳn rồi. Bà ta đã từ bỏ. Tôi chờ đợi cảm giác dễ chịu khi thấy bà ta như vậy, bởi tôi phải cảm thấy như thế mới đúng, nhưng sao tôi chỉ thấy trống rỗng mà thôi. Cơn thịnh nộ điều khiển tôi từ nãy đến giờ bắt đầu rút cạn. Những gì nó bỏ lại chỉ là thinh lặng và đổ nát, và tôi chưa bao giờ thấy cô độc đến thế này trong đời.

“Tôi cần chị lên đường, Gwen ạ.” Chú Javier nói. “Đừng quay lại cho đến khi nào chuyện này kết thúc và chị tìm được bằng chứng thực sự, chứng minh được những gì chị nói là đúng. Lúc này, chị không nên ở gần bọn trẻ. Như thế không tốt đâu.” Không hiểu sao, tôi lại thấy bất ngờ. Tôi vốn không nghĩ chú ấy ở phe hai chị em chúng tôi. Cả cô Kezia nữa, thật thế. Nhưng cả hai cô chú ấy đều đứng về phía chúng tôi, chống lại mẹ.

Điều đó giúp tôi rất nhiều.

Mẹ cũng không thể tin nổi. “Javi à…”

“Nếu chị có thể chứng minh được những gì mình nói, rằng Absalom đứng sau vụ này, chúng ta có thể nói chuyện lại.” Cô Kezia nói. “Tôi sẽ là người đầu tiên nhận mình đã sai. Nhưng ngay lúc này đây, tôi sẽ là kẻ ngốc nếu không tin vào những gì hiển hiện ngay trước mặt mình, và những gì tôi thấy bây giờ là chị giúp Melvin Royal khiêng một cô gái tội nghiệp nào đó vào trong garage để cắt xẻo cô ấy. Nếu chuyện đó là thật, bất cứ phần nào trong đó là thật, thì chị không xứng đáng được gặp lại những đứa trẻ này lần nào nữa đâu.”

Mẹ bịt bàn tay lên miệng, như thể bà ta sắp thét lên, hoặc nôn ra. Vẻ mặt của bà ta - sững sờ, hoảng loạn, tôi không biết nữa. Nhưng bà ta đang rất đau đớn. Tôi không thèm quan tâm, tôi dữ dội tự nhủ với lòng. Tốt. Mình mong bà ta đau đớn.

“Nếu tôi thực sự như những gì chiếu trong phim, tại sao giờ tôi còn phải ra ngoài săn đuổi hắn chứ?” Mẹ hỏi. Giọng bà ta run kinh khủng, tới nỗi nghe cứ như lời sắp vụn ra thành từng mảnh. “Làm thế có ý nghĩa gì đâu chứ?”

“Có ý nghĩa, nếu chị đang cố tìm ra hắn ta và tái hợp với hắn.” Cô Kezia đáp, và câu trả lời của cô ấy làm mẹ tôi cứng họng. Nó cũng khiến tôi thấy nôn nao trong dạ, vì có khi, đó là sự thật. Có khi mẹ với bố vẫn luôn bắt tay với nhau. Có khi cái thứ bệnh hoạn gì đó của họ vẫn còn nguyên đấy.

“Không hề.” Mẹ nói. Nghe rất yếu ớt. Nghe như một lời nói dối, và tôi lại bắt đầu căm ghét bà ta tiếp.

“Phải, như chị nói đấy. Có khi tất cả những đoạn phim ghi hình tra tấn nạn nhân vô tội đó đều là xảo trá ngay từ đầu, và Absalom đã hại chị suốt bấy lâu. Và đó lại là một lý do nữa để giữ bọn trẻ tránh xa mớ bòng bong này.”

Đột nhiên, một cảnh tượng hiện lên trong đầu tôi, và nó ngăn cơn giận dữ đang cuộn trào trong tôi lại. Mẹ, chạy xuống cầu thang dưới tầng hầm của Lancel Graham, vẻ kinh hoàng trên gương mặt mẹ khi bà ta nhận ra mình vừa nhìn vào cái gì.

Niềm vui sướng vô ngần khi bà ta trông thấy tôi và Connor, bình yên vô sự.

Điều này rõ ràng không ăn nhập với những chuyện kia, và đó là giây phút chân thật nhất mà tôi biết, giây phút tôi thấy, thực sự nhìn thấy, mẹ yêu chúng tôi tới mức nào. Mẹ đến với chúng tôi trong nơi tối tăm đó, khi tôi nghĩ chúng tôi sắp phải chết trong đơn độc. Mẹ bị chảy máu rất nhiều, bị thương, và mẹ đã chiến đấu hết sức mình để tới bảo vệ chúng tôi.

Đó không phải là việc một kẻ dối trá kiêm một tên giết người sẽ làm. Không phải sao?

Có khi bà ta thật sự yêu bọn mình, tôi nghĩ. Và rồi, nhưng biết đâu bà ta còn yêu bố hơn cả. Đó là một ý nghĩ cực kì kinh khủng, nó khiến bụng tôi xoắn lại, và tôi khoác tay lên vai Connor. Tôi không thể đánh liều. Tôi phải bảo vệ thằng bé. Và như thế có nghĩa là tôi buộc phải đẩy mẹ đi.

Tự nhiên tôi bỗng thấy rã rời. Tôi chỉ muốn cuộn tròn mình lại trên giường và khóc.

Chiếc khăn quàng cổ của mẹ đã tuột ra một chút, đủ để làm lộ ra một trời vết bầm - những vệt đỏ, những dải mạch máu bị vỡ. Có ai đó đã tấn công bà ta, và trong thoáng chốc, tôi đã sợ, tôi thấy lo cho bà ta, và tôi phải ngăn mình lại trước dòng cảm xúc đó vì lẽ bà ta là kẻ dối trá và hẳn là bà ta đáng bị như thế.

Trái tim tôi buốt nhói, và tôi ghét điều đó - tôi rất ghét. Vậy nên tôi mới nói: “Đi đi, mẹ ạ. Bọn tôi không muốn mẹ.” Tôi định nói, Bọn con không muốn mẹ ở đây, nhưng lời thốt ra lại đúng như những cảm xúc tôi thấy trong lòng. Bọn tôi không muốn mẹ. Đó là điều tồi tệ nhất tôi có thể nói với mẹ, và tôi biết điều đó. Tôi thực sự biết.

Mẹ hít một hơi thật sâu và đôi tay ôm bụng, cứ như tôi vừa đâm bà ta một nhát nào đó. Đôi môi bà ta mấp máy tên tôi, nhưng bà ta không thốt được ra lời. Có khi bà ta không thể.

Cô Kezia nói: “Lanny nói đúng đấy. Chị đi đi. Đừng quay lại cho đến khi chuyện này kết thúc.”

“Tôi thề với chị, tôi sẽ bảo vệ hai đứa trẻ này như chúng chính là con em nhà mình vậy.” Chú Javier nói. “Tôi sẽ bảo vệ chúng khỏi mọi mối đe dọa, và lúc này đây, mối đe dọa bao gồm cả chị. Hiểu chứ?”

Mắt mẹ ầng ậng nước, nhưng bà ta không khóc. Bà ta nói: “Đó là tất cả những gì tôi muốn.”

Và rồi bà ta nhìn chúng tôi, và tôi biết thừa bà ta muốn tới chỗ chúng tôi, ôm chúng tôi và khóc. Tôi cảm nhận được nhu cầu làm điều đó đang run rẩy trong không khí xung quanh bà ta, như sấm chớp.

Tôi cũng thấy toàn bộ cơ thể mình thèm khát được bà ta ôm và ôm lấy bà ta; chúng chỉ muốn được yêu thương. Nhưng tôi còn hơn thế nhiều. Tôi mạnh mẽ hơn. Mẹ dạy tôi trở nên mạnh mẽ hơn, và tôi thật sự đã mạnh mẽ hơn nhiều. Dù có đau đớn đến thế nào đi chăng nữa, tôi cũng chỉ trừng trừng nhìn bà ta và sẽ để bà ta ra đi.

Và mẹ đi.

Bà ta đi.

Tôi chờ bà ta ngoái lại nhìn, nhưng bà ta không nhìn. Cánh cửa đóng lại sau lưng bà ta. Dẫu tôi muốn bà ta đi, đuổi bà ta đi, nhưng khi bà ta đi thật, tôi lại thấy như bà ta lại phản bội hai chị em tôi lần nữa. Lòng tôi quặn đau. Lồng ngực tôi thắt lại. Không còn điều gì tốt đẹp nữa rồi, không còn gì trên thế giới này.

Tôi vẫn vòng tay qua Connor, ôm em mình thật chặt. Thằng bé vẫn thường giãy ra và lủi đi chỗ khác mỗi khi tôi làm thế, nhưng giờ thì không. Cái ôm của tôi bảo với nó rằng: Chị ở đây, chị luôn bên cạnh em, chị sẽ không bao giờ buông em ra.

Cái ôm đó nói rằng, Chị không giống bà ta.

Tất cả chúng tôi cùng im lặng suốt một lúc lâu. Tôi đoán chắc chú Sam đang chờ ở ngoài, vì chúng tôi nghe thấy tiếng máy nổ, và tiếng sỏi kêu lạo xạo, và khi chiếc xe đã đi khỏi, cô Kezia thở phào một hơi dài và nói: “Chết tiệt. Cô xin lỗi. Chuyện này thật khó khăn quá. Hai đứa cháu không sao chứ?”

Tôi gật đầu. Connor chẳng làm gì cả. Nó dán mắt xuống nền nhà, đeo chiếc mặt nạ nó vẫn dùng những khi đã quá sức chịu đựng, tới nỗi không còn cảm thấy được gì nữa cả. Tôi không biết những chuyện vừa diễn ra sẽ tác động như thế nào đến thằng bé, nhưng tôi biết chắc chắn sẽ không có gì tốt đẹp cả. Cô Kezia quay sang chú Javier, và dù cho cô ấy nói rất khẽ, tôi vẫn nghe được. “Giờ em không thể đi được. Em sẽ gọi cho sếp Prester.”

“Em mà gọi cho sếp thì thể nào cũng không giấu được chuyện này nữa đâu.” Chú ấy nói. “Kez ạ, sếp đã tới đây hỏi rồi đấy, anh ấy đang cố tìm hiểu tại sao em và anh nghỉ làm nhiều như thế. Anh ấy cũng đang lo lắng về em nữa đấy, hoặc là nghi ngờ. Dù thế nào thì cũng không tốt. Em vẫn chưa giữ vị trí điều tra viên được lâu, nghỉ nhiều thế này không ổn. Em đi làm đi.”

Cô ấy nhìn chú Javier một lúc thật lâu, rồi lắc đầu. “Không, em có ý này hay hơn.”

“Kez. Querida[34].”

“Em nghiêm túc đấy.”

Javier lắc đầu, nhưng chú không ngăn cản khi cô Kezia lấy điện thoại ra bấm nữa. Tôi chết lặng, đứng nhìn cô ấy đi qua đi lại trong nhà. Cơn thịnh nộ của tôi đã đi cùng mẹ, và tất cả những gì còn lại trong tôi chỉ là một khoảng không trống rỗng, lạnh tái tê. Tôi ngồi thụp xuống ghế, với tay kéo tấm khăn phủ bằng len nặng trịch sau lưng ghế và choàng qua vai, vì lúc này, tôi đang run rẩy.

Cô Kezia nói: “Anh Prester ạ? Tôi cần nói với anh chuyện này. Tôi thấy có khi anh nên tới đây, nhà Javier, và nghe hết mọi chuyện.”

Bác Prester là cảnh sát hình sự, bác ấy cũng lớn tuổi lắm rồi, tới nỗi tôi cứ ngạc nhiên khi thấy bác ấy chưa nghỉ hưu, nhưng bác ấy vẫn còn sáng suốt lắm. Khi bác ấy nhìn bạn, bạn sẽ thấy ngay.

Bác bước vào nhà, nhìn một lượt thật lâu để ghi nhớ hết mọi chi tiết, trong đó có cả hai đứa đang ngồi trên đi-văng là tôi và em trai tôi. Lần này, chúng tôi không bị nhắc phải trốn đi, mà dù sao, tôi cũng không chắc mình có phải làm thế hay không. “Ái chà…” Bác nói, rồi đóng cửa lại. “Chắc câu trả lời cho những thắc mắc của tôi liên quan đến những đứa trẻ này đây. Gwen đâu rồi?”

“Không có ở đây.” Cô Kezia nói. “Sếp ngồi đi ạ.”

Bác Prester ngồi xuống, chỗ bàn bếp. Chú Javier pha cà phê, và chú rót ra ba cốc, rồi ngồi xuống chiếc ghế thứ ba. Bác Prester cầm lấy cốc cà phê, nhấp một ngụm, nhưng mắt vẫn nhìn ra chỗ hai đứa chúng tôi. Tôi tự hỏi không biết bác ấy đang nhìn thấy gì. Mấy đứa nhỏ mồ côi tội nghiệp, chắc vậy, và tôi ghét điều đó. Nhưng đúng mà. Chị em chúng tôi giờ chỉ có một mình. Mẹ sẽ không quay trở lại, mà nếu bà ta có trở lại, tôi cũng chẳng đi cùng với bà ta. Tôi sẽ tự lo cho mình, nhưng Connor thì sao? Thằng bé vẫn chưa đủ lớn. Nó cần được giúp đỡ. Tôi đủ thông minh để biết người ta sẽ không cho tôi thế vai người mẹ của thằng bé.

Chúng tôi cần được giúp đỡ.

Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận thức được rõ ràng mức độ của những gì vừa xảy ra, và điều đó đã giáng cho tôi một đòn thảm khốc, tôi thấy nước mắt rùng rùng cháy trong cổ họng và trong mắt mình. Tôi liếc sang nhìn Connor. Thằng bé lại nhìn đăm đăm vào cuốn sách, nhưng sau cả mấy phút liền, nó vẫn không hề lật sang trang. Thằng bé không đọc. Nó chỉ trốn thôi. Nó giỏi việc ấy lắm.

Ngay lúc này đây, tôi thấy ghen tị với nó, bởi vì tôi còn không biết mình phải làm gì.

“Gwen và Sam.” Cô Kezia mở lời, nhưng bác Prester đưa tay lên ra hiệu. Tay bác có hơi run.

“Đừng, Claremont. Tôi vẫn đang suy luận đây. Tôi nghĩ mình có thể giải đáp được bí ẩn nho nhỏ này rồi đây. Gwen và Sam lên đường tiến hành cuộc điều tra riêng của mình. Họ thấy gửi bọn trẻ ở đây, với hai cô cậu, sẽ an toàn hơn cả. Tôi nói vậy đã đúng chưa?”

“Sếp nói đúng rồi đấy ạ.”

“Và từ mấy cái vẻ mặt này suy ra: đã có chuyện gì đó rất không ổn.” Bác nói. “Cực kì không ổn, vô cùng không ổn. Họ mất tích rồi à?”

“Không ạ.” Chú Javier nói. “Mà là chuyện đang trở nên ngày càng phức tạp hơn. Tôi không muốn sếp cho rằng Kezia không phải là một cảnh sát giỏi, hay chúng tôi gặp vài vấn đề gia đình hay gì đó tương tự. Chuyện này không phải thế.”

“Với tôi thì đây chính xác là vấn đề gia đình đấy.” Bác Prester nói. “Chỉ không phải vấn đề gia đình của hai cô cậu thôi.”

Chú Javier bật máy tính bảng của mình lên và đưa cho bác Prester thay cho câu trả lời. Bác Prester xem đoạn phim, và tôi không biết nó có tác động gì đến bác ấy hay không. Bác ấy chỉ gật đầu và trả lại cho chú Javier. “Mọi người tin cái này à?”

Câu hỏi treo lơ lửng trong không khí suốt mấy giây dài, và rồi, cô Kezia nói: “Tôi không muốn tin. Đoạn phim này đã có sẵn trên mạng và chẳng hiểu sao không một ai gửi cho phía cảnh sát trước khi chị ấy bị đưa ra tòa. Tại sao họ phải giữ nó lại chứ?”

“Có lý do cả đấy.” Bác Prester nói. “Câu trả lời luôn luôn giống nhau. Tiền hoặc quyền. Kẻ nào đó muốn nhận được tiền đong gạo, nếu cái này là thật. Còn nếu không phải, nó hoàn toàn nằm ở vấn đề quyền lực. Và tất cả đều phụ thuộc vào việc ai là người được hưởng lợi.”

Tôi bắt đầu suy nghĩ về điều bác ấy nói. Một thứ kinh khủng như thế có thể mang lại lợi lộc gì cho ai chứ? Nó đã làm được những gì?

Tôi không sao nghĩ ra cho đến khi chú Javier nói: “Cho thứ này trôi nổi trên mạng sẽ đẩy Gwen vào thế phòng thủ. Nó sẽ khiến người ta truy lùng chị ấy và chị ấy buộc phải ngừng tìm kiếm gã chồng cũ để lo cho an nguy của chính mình.”

Bố. Nó có lợi cho bố. Đầu tôi đau như búa bổ. Thật vớ vẩn, nhưng điều đó hoàn toàn có lý. Tôi chỉ không tin nổi những chuyện như thế này lại có thể là chuyện được người ta tính toán kĩ lưỡng.

“Có lợi cho Absalom nữa…” Cô Kezia nói. “Đúng không?”

“Đúng thế, vì chắc chắn cô ấy đang truy tìm bọn chúng.” Bác Prester tán thành. “Không phải là tôi khẳng định đoạn phim kia không thể nào là thật, nhưng như cô đã nói đấy, Kez. Trông dễ dàng quá. Và cô cậu cũng phải tự hỏi chính mình đi, ngay từ đầu: Tên quái nào lại đi bò trong bờ trong bụi để ghi hình thứ này chứ? Rồi nhìn thấy bọn họ khiêng một cô gái bất tỉnh vào nhà mà lại không báo cho cảnh sát ư? Nếu thứ này được đưa vào bàn làm việc của tôi, câu đầu tiên tôi sẽ hỏi đó là: cái này ở đâu ra, và tại sao.”

Tôi bắt đầu thấy hơi nôn nao trong dạ. Bác ấy nói nghe cứ như đây là chuyện trong một bộ phim nào đó vậy. Nhưng không phải. Hoàn toàn không phải. Bác ấy nói cứ như bà ta vô tội.

Bà ta không thể nào vô tội. Bởi vì tôi đã đuổi bà ta đi.

“Tôi đã hỏi được Connor làm sao thằng bé tìm ra đoạn phim đó rồi.” Cô Kezia nói. “Để tôi trình bày lại cho sếp. Rõ ràng, lúc đó thằng bé đang vào một diễn đàn trực tuyến bàn luận về tội ác của bố thằng bé. Trên đó có đăng một đường dẫn. Giờ đường dẫn đó bị gỡ mất rồi, nhưng thằng bé đã lấy được đoạn phim trên đó.”

“Sếp thực sự tin câu chuyện làm giả chứng cứ của chị ta đấy ạ?” Chú Javier nói. “Trông nó thật lắm đấy, sếp.”

“Gần đây cậu có đi xem phim không? Thời buổi này, chỉ cần một cây máy tính và kỹ năng kha khá một chút là đã có thể biến những thứ bất khả trông vô cùng thật. Phải nhờ bên pháp chứng phân tích mới biết được cái gì là thật, cái gì là giả. Tôi thấy đoạn phim đó đã đánh mạnh vào phần cảm tính của mọi người, và phần lý tính lại chưa kịp lên tiếng.”

“Vậy tức là sếp không tin.” Kezia nói.

“Tôi muốn nói: tôi sẽ nhìn nhận vấn đề cởi mở, không thiên kiến, cho tới khi nào các anh công nghệ nhà ta nói với tôi khác đi, dù là theo hướng này hay hướng kia.” Bác Prester uống thêm cà phê và lia mắt sang nhìn tôi cùng Connor. “Cô cậu chắc đây là chỗ tốt nhất dành cho mấy đứa trẻ này đấy chứ?”

“Không ạ.” Chú Javier đáp. “Nhưng tôi chắc chắn thế này vẫn tốt hơn là tha lôi chúng trên mấy dặm đường mà tìm rắc rối. Nếu chị Gwen gặp chuyện thật, điều cuối cùng bất kỳ ai trong chúng ta muốn là hai đứa trẻ mắc kẹt nơi mũi tên hòn đạn.”

Bác Prester gật đầu đồng tình. “Rất cảm kích khi cô cậu cho tôi tham gia vào vụ này. Tôi sẽ giữ im lặng.” Nói rồi, bác quay sang cô Kezia. “Theo như tôi thấy, cô có thể dành phần lớn thời gian của mình trên mặt trận đấy. Nếu mặt trận có nghĩa là cô có mặt ở đây để trông chừng đám trẻ, thế cũng rất tốt. Khi có việc ta phải điều tra, tôi sẽ gọi cho cô. Còn không, cô cứ ở đây. Tôi không muốn có kẻ nào bám theo bọn trẻ đâu. Theo kinh nghiệm của tôi, tình hình có thể sẽ tệ lắm đấy.”

Bác cầm cốc ra bồn rửa bát, tráng qua, rồi bắt tay chú Javier và cô Kezia trước khi ra về. Bác ấy không hỏi chuyện trực tiếp chúng tôi.

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng viên thanh tra lớn tuổi, cô Kezia và chú Javier nhìn nhau một lúc lâu, và rồi cô Kezia tới chỗ ghế sofa, ngồi đối diện với hai đứa chúng tôi. “Hai cháu ổn đấy chứ?”

Tôi muốn rũ ra cười. Thật sự. Chúng tôi không hề ổn. Làm sao chúng tôi ổn được kia chứ? Cả người tôi run lẩy bẩy.

“Cháu không sao ạ.” Tôi đáp. Cô ấy vẫn chưa hiểu nhiều về tôi nên cô không thể biết: khi tôi thu cằm lại và xõa tóc lòa xòa trước mặt nghĩa là tôi đang nói dối. “Cô muốn cháu nói gì bây giờ đây? Bà ta làm bọn cháu thất vọng. Bà ta làm tất cả chúng ta thất vọng. Bà ta phải bị nhốt trong tù với bố cháu mới đúng.”

Cô Kezia không thích làm việc này. Cô ấy, cũng giống như chú Javier, rất giỏi bảo vệ người khác, nhưng không giỏi việc an ủi. Nhưng cô ấy vẫn cố. “Cô nghĩ có khi cháu có thể kể với cô cảm nhận của cháu về tất cả mọi chuyện.”

Tôi tròn mắt lên tỏ vẻ ngao ngán. “Phát điên. Khó chịu. Thất vọng. Hụt hẫng. Cô còn muốn cháu nói gì nữa? Chuyện đã xong cả rồi còn gì! Bà ta đi rồi!”

Đến tôi còn nghe rõ giọng mình trở nên sống sượng tới mức nào khi nói lời cuối cùng, và tôi im bặt, khoanh tay lại trước ngực, ngồi phịch xuống ghế. Toàn bộ thân thể tôi gào lên, Đừng có nói chuyện với cháu nữa, và cô Kezia chấp nhận điều đó. “Được rồi. Connor thì sao?”

“Mẹ không nên lừa dối bọn cháu về những gì mẹ đã làm cùng bố.” Thằng bé đáp.

“Cô hiểu, nhưng cháu đang buồn à? Hay đang phát điên?”

Cô ấy đã cố quá sức mất rồi, và tôi nghĩ, chắc cô ấy cũng đang bực mẹ tôi chẳng kém gì chúng tôi. Chúng tôi không còn là những đứa trẻ cô ấy và chú Javier vui vẻ nhận trông giúp nữa. Chúng tôi bây giờ là trách nhiệm. Tôi dám cá cả hai cô chú ấy đang cùng rủa thầm trong bụng: Làm sao chúng ta lại dính vào việc này chứ? Và làm sao chúng ta thoát được khỏi việc này đây?

Tôi dám cá tất cả chúng tôi đều đang nghĩ như thế trong đầu, trừ tôi và Connor, chúng tôi chỉ không nói ra mà thôi. Chúng tôi là con của mẹ. Chúng tôi không muốn nói về cảm xúc của mình. Khi mẹ lôi chúng tôi đi trị liệu tâm lý sau khi được ra tù, tôi nghĩ mình đã phá kỷ lục về số giờ không mở miệng trong các phiên dùng liệu pháp trò chuyện.

Nếu tôi muốn huyên thuyên về chuyện đó, nếu thôi, tôi cũng không muốn nói ở đây. Không muốn khi có Connor ngồi nghe. Tôi phải mạnh mẽ vì thằng bé.

Connor nhún vai thay vì trả lời cô Kezia, và cô mím miệng cười buồn với chúng tôi, cứ như cô ấy đã hiểu thấu. Cô ấy không hiểu được đâu. “Thôi được, nhưng các cháu biết các cháu có thể tìm đến chú và cô, đúng không? Bất cứ lúc nào. Về bất cứ việc gì. Hôm nay là một ngày rất khó khăn, và cô chú muốn ở đây với các cháu.”

“Vâng. Tuyệt vời. Mình xong chưa đây ạ?” Tôi nói. “Cháu về phòng được chưa?”

“Chắc chắn rồi.” Cô Kezia đáp. Giọng cô rất dịu dàng. “Nếu muốn cháu cứ đi nghỉ đi. Cô chú sẽ ở đây.”

Trước khi về phòng, tôi cúi xuống và khoác tay lên vai em trai mình. Tôi nói thầm, cốt chỉ để thằng bé nghe thấy. “Em có thể sang gặp chị, em biết mà, đúng không?”

Thằng bé khẽ gật đầu. Nó sẽ sang, khi đã sẵn sàng.

Tôi bước về phòng và đóng sầm cửa lại. Tôi nằm dài trên giường, mắt mở thao láo, trân trân nhìn lên trần nhà; tôi trở mình, trằn trọc một lúc, rồi chụp tai nghe lên đầu, nhưng chẳng ăn thua. Tôi không nghỉ ngơi nổi. Tôi không ngủ được. Nên tôi đi lại trong phòng. Tôi nghĩ về mẹ. Tôi nhớ lại tất cả những điều bà ấy làm cho tôi, làm cùng tôi, tất cả những niềm vui, những điều tươi sáng và những tiếng cười bà ấy mang đến cho tôi, và tôi tự hỏi liệu có phải mình vừa phạm một sai lầm lớn. Điều đó khiến tôi giận mình lắm lắm, ban đầu là vì đã làm mẹ tổn thương, và sau đó là vì không kiên định cùng cơn giận dữ.

Giờ đây, tôi thấy cô đơn vô cùng, trống trải vô cùng, và tôi muốn có người quan tâm. Không phải trong những ý nghĩ trừu tượng. Tôi muốn có người nhìn thẳng vào mặt mình và nói rằng người ấy quan tâm tới những gì xảy đến với tôi, và tôi khao khát điều đó tới nỗi lòng tôi quặn lên đau đớn. Nhưng người tôi muốn không phải là cô Kezia. Không phải là chú Javier.

Không. Người tôi thực sự muốn được tâm sự cùng là Dahlia, mà tôi không được phép vào trong thị trấn, hay gọi cho bạn ấy. Tôi biết tại sao, và đó là một việc sáng suốt, nhưng giờ tôi không thấy mình sáng suốt gì hết. Tôi chỉ thấy tuyệt vọng. Nỗi trống trải trong lòng tôi ngày một phình ra, chèn lấy tôi, làm tôi nghẹt thở, cứ như trong phòng không đủ không khí vậy.

Thế là, tôi nhấc điện thoại lên, bấm số của bạn ấy dựa theo trí nhớ, và nhắn bạn ấy nơi hẹn. Tôi ký tên Tana bên dưới tin nhắn, là từ viết gọn của lantana[35] - loài hoa bạn ấy thích nhất, và dạo gần đây, bạn ấy đặt biệt danh cho tôi là Lannytana.

Bạn ấy hồi âm ngay tắp lự. ½ giờ, ok?

K, tôi đáp, rồi tôi tắt máy.

Bạn ấy không hề do dự. Điều đó khiến tôi thấy ấm lòng và cũng hồi hộp nữa.

Connor đã chỉ cho tôi biết cách. Tôi trèo ra ngoài qua cửa sổ và đóng cửa lại. Boot sủa vang khi tôi nhảy qua hàng rào bên hông nhà, nhưng nó chỉ sủa có một lần, cứ như nó không biết phải làm thế nào để giao tiếp với tôi, để tôi hiểu rằng mình đang phạm quy, hoặc là nó không muốn tố cáo tôi. Cuối cùng, nó chỉ đi đi lại lại dọc bờ rào, rồi trèo lại lên hiên nhà và nằm xuống. Canh chừng Connor, tôi đoán thế. Tốt. Tôi cần chó Boot làm điều đó hộ mình.

Lâu rồi tôi không chạy, và tôi cần lấy lại cảm giác đó. Sự kiểm soát. Sự bốc cháy. Sự tĩnh lặng từ trong tâm chỉ xuất hiện khi ta tập trung tất cả vào một lần nỗ lực hết mình. Không có chỗ cho những ồn ào.

Vậy là tôi chạy. Tôi xuyên qua cánh rừng, cẩn thận quan sát từng bước chân đạp trên mặt đất gồ ghề nhưng vẫn kiên trì trên con đường mòn của dân chạy địa hình ấy cho tới khi thấy đường cái chạy qua trước mặt, rồi sau đó, tôi sải những bước thật dài. Chưa đầy nửa giờ sau, tôi trông thấy ánh xanh lóng lánh của hồ Stillhouse thấp thoáng sau những rặng cây, và tôi chạy chậm lại, rồi chuyển sang đi bộ vì chân tôi đã bắt đầu run lẩy bẩy. Tôi chạy lên từ chỗ bên cạnh trường bắn nơi chú Javier phải tới làm việc, nhưng giờ đây, chú ấy đang nghỉ thêm để đảm bảo an toàn cho chị em chúng tôi.

Tôi không biết phải mất thêm bao lâu chú ấy mới nhận ra lúc này tôi không còn được an toàn nữa. Và bao lâu chú mới tìm ra tôi.

Tôi vẫn không ra khỏi cánh rừng, tôi cẩn trọng di chuyển từng bước và nấp vào chỗ kín mỗi khi có cảm giác có xe hoặc người tới gần. Hôm nay, không có mấy ai ra khỏi nhà. Trời lạnh căm căm và kéo chút mây mù. Với đa số mọi người, đây là thời tiết dành cho việc ở lì trong nhà. Gió cũng quá mạnh, không hợp để đi bơi thuyền.

Bây giờ, tôi đang chạy ngang qua nhà chú Sam. Nhà chú trống trơn, chắc thế; chú đã khóa hết cửa nẻo và vẫn để nhà nguyên trạng, vậy là nếu gặp chuyện khẩn cấp, tôi sẽ có chỗ để trốn. Nhưng tôi cũng không muốn phạm tội đột nhập gia cư.

Từ chỗ nhà chú, tôi có thể trông thấy ngôi nhà cũ của chúng tôi.

Nhà tôi nằm cách đường cái và bến tàu một đoạn - khá gần, đủ để coi là hướng thẳng ra hồ, nhưng nằm trên dốc, đủ xa để không phải lo lắng chuyện nước dâng khi mùa mưa tới hay bị khách khứa ghé qua quá nhiều. Nhà của chúng tôi. Trừ việc nó không còn thật sự là nhà của chúng tôi nữa, tôi nghĩ vậy. Tất cả những khoảng thời gian êm đềm, tất cả những kỷ niệm về lúc cùng nhau lau dọn, sơn sửa và biến ngôi nhà thành nhà của chính mình, về những đêm quây quần bên nhau cùng ăn tối và xem phim và làm một gia đình… tất cả giờ đây sao sai trái quá. Tôi không biết phải cảm nhận thế nào về những kỷ niệm ngày ấy nữa.

Chúng cứ như những vật trưng bày trong bảo tàng về cuộc đời của một người khác.

Tôi lách khỏi đám cây và bắt đầu chạy, cố làm ra vẻ như mình chỉ đang ra ngoài tập thể dục, không, hoàn toàn không phải là con của tên sát nhân hàng loạt khét tiếng trong mười năm qua - không, hoàn toàn không. Tôi không thấy ai hết. Tôi tăng tốc khi đặt chân xuống đường để đánh xe lên dốc và chạy thẳng lên đó, và tôi được nhìn thấy ngôi nhà rõ hơn.

Ngôi nhà đã bị những kẻ phá hoại nhắm tới từ trước khi chúng tôi dọn đi, sau khi hay tin bố tôi trốn trại và người ta biết chúng tôi thực sự là ai. Mấy vết sơn nham nhở vẫn còn đó, sơn bị hắt đầy trên tường nhà và garage. Đã có thêm những thứ mới. Hình vẽ nguệch ngoạc một người phụ nữ bị treo cổ và hai hình người nhỏ hơn cũng lủng lẳng trên cái giá treo cổ đó. Xì, tinh tế đấy, các ông.

Tôi dừng lại trước ngưỡng cửa, thở mạnh và cố ghìm nhịp tim của mình lại. Thế này là ngốc lắm, Lanny ạ. Siêu ngốc. Mày biết mà. Phải, và tôi cũng bắt đầu nghĩ đây là một ý tưởng tồi. Nhưng tôi đã đi tới nước này rồi. Tôi thực sự không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy đây là nơi duy nhất trên đời mình còn thấy bình thường.

Cửa sổ đằng trước bị đập vỡ. Tôi thấy gió lùa vào. Mành cửa đã gãy và đập phành phạch như con chim gãy cánh.

Tôi giấu sẵn chìa khóa trong túi áo, giờ, tôi tra chìa vào ổ và mở cửa - cánh cửa vẫn còn nguyên niêm phong hiện trường trên đó. Tôi lấy chìa khóa rạch niêm phong và đẩy cửa vào.

Không đèn, và khi tôi bật thử công tắc, cũng không có điện. Ồ, và cũng không có báo động luôn. Bảng bấm mã đen ngòm.

Tôi đóng cửa, khóa lại và một mùi lạ xộc vào mũi tôi. Gớm quá, cái gì thế không biết? Có xác chết ở đây ư? Trong khoảnh khắc, khi kẹt trong phòng khách lờ mờ nhờ ánh sáng bên ngoài lọt qua tấm mành gãy, bay phần phật vì gió, tôi cứ ngỡ có một cái xác đang treo lơ lửng trên dây thừng chăng ở giữa hành lang, và nếu không khóa cửa lại, tôi sẽ ngất ngay lập tức.

Đừng có ngốc thế; không có xác chết nào trong này đâu, tôi tự nhủ. Tôi nhìn xung quanh. Phòng khách nhà chúng tôi không thật sự bị xáo trộn, ngoại trừ viên gạch bị người ta ném vào qua cửa sổ. Thôi được, còn có cả mấy hình vẽ bằng sơn xịt trên tường nữa. TV đã bị lấy mất, cùng bộ trò chơi điện tử, và gần hết chồng đĩa trò chơi điện tử nữa. Bọn chúng vào nhà để phá hoại, nhưng rồi bị mấy món đồ làm xao nhãng khỏi mục đích ban đầu.

Mùi hôi thối càng nồng nặc hơn khi tôi vào nhà bếp, và tôi thấy cả một bãi chiến trường trong đó. Những dòng sơn đỏ xịt nguệch ngoạc trong này dày hơn ở ngoài, sơn nhỏ xuống phía dưới nom như máu tươi, nhưng kẻ xịt sơn trong này không giỏi điều khiển chai sơn cho lắm, nên chẳng đọc được những gì hắn viết. Tôi đoán chắc hắn muốn ghi từ đồ chó, nhưng phải căng não ra hết cỡ, tôi mới luận được.

Căn bếp chính là nguồn cơn của cái mùi kinh tởm đó. Đã có kẻ mở tủ lạnh và ném hết đồ ăn thức uống ra khắp sàn; giờ chúng đã biến thành một mớ bầy nhầy mốc meo, đầy ruồi nhặng dù ngay giữa ngày đông tháng giá. Tôi muốn lộn mửa, nhưng tôi lại tóm lấy cây chổi và xẻng hót rác cùng túi đựng rác, và tôi cố hết sức hót mớ bầy nhầy kia vào túi rác. Chỗ rác vẫn còn nằm trong thùng cũng bốc mùi nốt; chúng tôi không kịp dọn trước khi rời khỏi nhà.

Chẳng hiểu sao, tôi đã không bao giờ nghĩ đến việc để Dahlia bước tới một hiện trường thế này. Tôi cố hết sức dọn dẹp sạch sẽ trước khi bạn ấy đến.

Tôi nhét hết mọi thứ bẩn thỉu vào túi bóng và đem ra ngoài, ném vào thùng rác to bằng kim loại - loại thùng có khóa nắp để lũ gấu không lục lọi được bên trong, nói vậy chứ tôi chưa từng thấy con gấu nào trên này cả. Tuy không có gấu nhưng chí ít, cái thùng ấy cũng khiến đám gấu mèo phải nản lòng.

Lúc tôi cài lại khóa thì thấy có một chiếc bóng đổ dài lên nắp thùng, và tôi nhận ra có người đang đứng ngay sau lưng mình. Tôi quay ngoắt lại, toan thét lên và kẹp chặt chìa khóa vào giữa các khớp ngón tay y như lời mẹ dặn…

Nhưng đó là bạn ấy.

“Chào.” Bạn ấy nói, tay vén lọn tóc đang vướng ở mắt ra đằng sau. Dahlia, vẫn hệt như trong ký ức của tôi, ngoại trừ suối tóc đã dài ra thêm một chút. Trời ơi, bạn ấy đẹp tuyệt trần. Đẹp hơn cả tôi. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ đẹp được tới như vậy. Tôi muốn khóc, vì được nhìn thấy bạn ấy thật tuyệt biết bao, và đồng thời, tôi cũng muốn ôm lấy bạn ấy, nhưng tôi không chắc mình có nên làm như thế hay không. “Này, cậu kiểu như lặn mất tăm khỏi đời mình ấy, đồ quỷ. Chuyện quái gì xảy ra với cậu thế, con điên này?”

Bạn ấy nhún người, ngồi lên chiếc bàn picnic ở sân hiên sau nhà, chiếc bàn do mẹ và tôi đóng, nhưng chưa lần nào thực sự được an yên ngồi chơi ở đó. Tôi cũng rướn lên ngồi kế bên Dahlia, khá sát, đủ để hai bên đùi chúng tôi chạm nhau. Tim tôi đập rộn ràng. Tôi không được để bất cứ ai trông thấy mình, dĩ nhiên, càng không phải để một ai đó biết mình, nhìn thấy mình. Tôi đã phá vỡ mọi quy tắc an toàn.

Nhưng chuyện này tôi thấy sao đúng lắm. Đúng vô cùng. Những trống trải trong lòng tôi biến mất, và ngay giây phút này đây, tôi thấy yên bình đến lạ.

“Mình phải đi rồi.” Tôi nói. “Mình xin lỗi. Mình muốn gọi cho cậu, nhưng mọi chuyện trở nên thật điên rồ. Và rồi mọi người đều như kiểu muốn xông ra tóm lấy bọn mình. Cậu cũng nghe hết cả rồi, đúng không?”

“Ừ.” Bạn ấy khẽ đáp. “Có đúng là cậu đã giết Lancel Graham không đấy?”

Ông Graham đó đã chết từ tám đời. Nhưng nghe bạn mình nghĩ rằng mình đã giết ông ta thật quá ư sửng sốt. “Cái gì? Không! Trời đất ơi! Ai nói thế đấy?”

“Ai cũng nói thế hết.” Bạn ấy đáp và nhún vai. “Ái chà, họ đem ông ta đi chôn, nên nghe có vẻ cũng đúng, phải không? Và cậu cũng ngầu mà. Họ nói ông ta là thằng giết người khốn nạn. Và bố cậu cũng thế à…?” Là một câu nửa hỏi nửa khẳng định, và tôi không muốn trả lời. Không hề. Một câu hỏi âm thầm, mà cảm giác mênh mông hơn cả cõi đời này. Tôi chưa bao giờ kể với Dahlia về bố. Không phải tôi chưa từng muốn thế, nhưng đó là quy định. Quy định của mẹ.

Bà mẹ chết tiệt. Mẹ dựng được cả một sự nghiệp dối trá - dối trá chúng tôi, thậm chí có khi còn là dối trá với cả chính bản thân bà ấy. Nhưng tôi không muốn nói dối Dahlia, không bao giờ nữa. Ngồi đây bên cạnh bạn ấy, dưới ánh mặt trời, cảm nhận một điều gì chân thật ngay cả khi tôi còn chẳng biết đó là điều gì… rất có ý nghĩa.

Tôi với tay ra và đan bàn tay của bạn ấy vào tay mình. Bạn ấy không nhìn tôi, chính xác là vậy, nhưng bạn ấy vẫn ngửa tay ra, và những ngón tay của chúng tôi quyện lấy nhau. Mạch tôi đập thình thịch, vì cảm xúc việc này mang lại mạnh mẽ lắm. Và đúng đắn lắm. Chúng tôi từng nắm tay nhau như thế, đôi khi. Tôi cứ nghĩ đó là vì chúng tôi là bạn thân nhất của nhau.

Nhưng giờ đây, tôi lại nghĩ đó là một điều gì khác.

Tôi có thể tin tưởng Dahlia. Tôi phải tin tưởng bạn ấy, vì nếu không, tôi cũng sẽ giống y như mẹ. Một kẻ dối trá.

“Bố mình là một con quái vật.” Tôi nói với bạn ấy. “Tất cả đều là sự thật. Ông ta hãm hiếp, hành hạ và giết chết những cô gái chỉ lớn hơn chúng ta một chút.”

Bạn ấy quay lại, nhìn thẳng vào tôi, mắt mở thật to. “Chúa ơi. Kinh khủng quá. Cậu có sợ không?”

Tôi khẽ nhún vai. “Lúc đó, mình không biết. Với bọn mình, ông ta chỉ là… cậu biết đấy, chỉ là bố thôi. Thỉnh thoảng ông ấy cũng nổi nóng, nhưng ông ấy chưa bao giờ đánh bọn mình hay gì cả. Ông ấy chỉ thích những quy tắc của ông ấy thôi.”

Bạn ấy cắn môi, thói quen bạn ấy vẫn làm những khi bối rối. Tôi còn thấy cả chút ánh sáng lóe lên từ hàm răng ẩn một nửa sau môi của bạn ấy. “Mình nghe nói ông ấy làm mấy chuyện đó trong nhà của cậu.”

“Không phải ở trong nhà. Là trong nhà để xe.” Tôi đáp. “Ông ấy khóa nhà để xe lại.”

“Vẫn là nhà cậu mà.”

“Phải.” Tôi lẳng lặng đáp. “Mình biết. Cũng khá rách việc.”

Tôi có cảm giác như mình đã trút được tảng đá đang đè nặng trên lưng khi kể hết với bạn ấy. Tôi thấy choáng váng vì nhẹ nhõm quá đỗi. An toàn quá đỗi.

Dahlia vẫn nắm lấy tay tôi, và tôi cảm nhận được đến từng đường vân trên hoa tay của bạn ấy, từng nhịp đập nơi mạch bạn ấy. Tôi nóng bừng lên dưới ánh mặt trời, và lười biếng, và lần đầu tiên trong suốt một quãng thời gian dài đằng đẵng, tất cả những hỗn loạn đều ngừng lại.

“Này.” Tôi cất tiếng. “Cậu vẫn trượt môn tiếng Tây Ban Nha đấy à?”

“Cũng không trượt lắm.” Bạn ấy đáp, và rồi bạn ấy phá lên cười - không phải vì chuyện ấy buồn cười mà là vì thấy nhẹ nhõm khi chúng tôi đổi được chủ đề. “No se habla[36], thật đấy.” Nhưng tiếng cười nhanh chóng tan, và bạn ấy nhìn tôi, ánh nhìn ẩn sau rèm mi dày, mượt như nhung. Hàng mi của Dahlia rậm và mềm, không nhọn hoắt, cứng quèo như làn mi của tôi những khi tôi chuốt mascara. Hôm nay, tôi không trang điểm một chút nào, và giờ, tôi thấy như mình đang trần trụi. Dahlia có đôi mắt xanh biếc, trong vắt, màu của nước hồ giữa cái nóng mùa hè. Chỉ có một ánh màu lục ở ngay giữa. Bạn ấy mặc một chiếc áo len dày và trùm áo hoodie[37] bên ngoài, tay đeo găng hở ngón màu đen, mái tóc vàng óng có gẩy những đường light màu xanh sẫm, ở chân tóc có màu ngọc lục bảo và nhạt dần về phía ngọn. Bạn ấy trông như một mỹ nhân ngư - một mỹ nhân ngư theo phong cách