Chương 16 GWEN
Tất cả mọi điều đều muôn phần sai trái. Tôi thấy như mình bị mổ phanh ra và bị moi sạch sẽ mọi thứ quan trọng, và tôi thậm chí còn không nói được rằng tôi đau, bởi lẽ những gì tôi thấy là… trống rỗng. Không giận dữ, không sợ hãi, không cuồng nộ, không yêu thương, không gì hết ngoài câm lặng vọng ra từ đầu và tim tôi.
Không phải người, mà chỉ là cái vỏ của con người. Có lẽ bấy lâu tôi vẫn luôn là một cái vỏ, bởi nếu những đoạn phim kia là thật, thì tôi chưa bao giờ là người mình vẫn nghĩ.
Sam đang lái xe. Anh cất tiếng, sau một hồi lâu im lặng đầy khó chịu. “Em muốn tôi thả xuống đâu đây?” Rõ ràng, anh thậm chí còn không muốn nói cho lắm, nghe cái giọng cộc lốc ấy của anh là biết. Tôi khó nhọc nuốt khan và nhắm mắt lại.
“Là vậy…” Tôi nói. “Giờ chúng ta đã kết thúc.”
“Chúng ta đã kết thúc từ lúc ở Atlanta rồi.” Anh đáp. “Em thực lòng nghĩ tới điều gì khác hay sao?”
Chúa ơi, đau đớn quá, nhưng đồng thời, tôi không thể phủ nhận rằng anh nói đúng. Rõ ràng, anh phải tránh xa khỏi tôi; anh không còn biết tôi là ai nữa, hay là thứ gì. Vì tất cả những gì Sam biết là tôi có thể đã là kẻ tòng phạm bí mật của Melvin, hoặc đang chống lại hắn, hoặc là một kết hợp loạn thần, kỳ quái của cả hai. “Em hiểu.” Tôi nói. Tôi hoàn toàn thật lòng.
Tôi chới với. Mất đi hai đứa con đã tước luôn cả thế giới của tôi. Tôi chẳng bận tâm anh thả tôi xuống đâu nữa - bên lề con đường làng này, hay ở giữa thành phố. Anh có thể bắn tôi và vứt tôi xuống đáy đại dương, và tôi không nghĩ mình cũng bận tâm cả đến chuyện đó. Tôi thấy chết trong lòng. Tôi muốn những đứa con của mình, còn con tôi lại không muốn tôi, và sau chuyện đó, ta sống làm sao được nữa kia chứ?
Suốt một lúc lâu, Sam chẳng nói năng gì với tôi. Chúng tôi mặc cho những dặm đường bị tuột lại đằng sau rít lên dưới lốp xe khi chúng tôi rẽ vào đường nhánh dẫn ra khỏi Norton, nối với đường cao tốc. Cơn chết lặng vẫn chưa qua, mà lại có một thứ khác bắt đầu trỗi dậy. Là một cảm giác dữ dội về sự liều lĩnh. Mục đích. Nếu không bảo vệ được các con mình theo cách này, tôi sẽ bảo vệ chúng theo cách khác.
Absalom đã dồn tôi vào chỗ biến thành dạng kẻ địch tồi tệ nhất: kẻ không có gì để mất, và không còn gì để sợ. Cái thóp duy nhất Melvin nắm được ở tôi là bọn trẻ, và nếu sự an toàn của chúng đã vuột khỏi tầm tay tôi, vậy thì chẳng còn lý do nào để tôi phải cẩn thận cả.
Hay vô hình cả.
Tôi hỏi Sam: “Thị trấn kế còn cách đây bao xa nữa?”
“Tầm nửa giờ nữa sẽ tới một chỗ cũng to, đủ để gọi là thị trấn.” Anh đáp. “Sao thế?”
“Thả em xuống.” Tôi nói. “Hắn sẽ tìm em.”
“Em đang nói cái gì thế?”
“Melvin sẽ tìm em. Em sẽ đảm bảo hắn tìm được em.” Tôi có thể mường tượng được chuyện sẽ diễn ra như thế nào: một phút không chú ý, và đột ngột, hắn ở ngay đó. Hắn chồm lên tôi, đánh gục tôi hoặc dí điện cho tôi bất tỉnh. Tôi sẽ tỉnh lại như những nạn nhân của hắn từng như thế: người bị treo lên, bất lực, hoảng loạn, đau đớn cùng cực. Và những đau đớn không dừng lại cho tới khi tôi chết vì chúng. “Em chỉ cần đảm bảo sao cho anh tìm được hắn mà giết hắn. Em không quan tâm hắn sẽ làm gì với mình. Em có thể nhử hắn ra ngoài cho anh.”
“Em không thật tâm nghĩ thế đâu.”
“Em có. Hắn sẽ để em sống đến khi nào còn sống được, vậy nên anh sẽ có thời gian. Ngay cả khi đã quá muộn để cứu em, sau đó hắn cũng sẽ giữ lấy xác của em bên cạnh; hắn sẽ không chạy đi đâu cho tới khi nào hắn thấy thỏa mãn. Em sẽ là người cuối cùng, Sam ạ, dẫu anh không tới chỗ em kịp lúc, trước khi chuyện đã xong. Anh có thể ngăn hắn lại. Em sẽ khiến hắn mất thời gian, em sẽ câu giờ cho tới khi anh tìm được hắn. Hắn không được tới gần các con em. Đó mới là điều tối quan trọng với em lúc này.”
Anh đột ngột tấp xe vào lề đường, những hòn sỏi bị xe nghiến lên kêu lạo xạo, và gầm xe rung lên khi một chiếc container chạy vụt qua, rồi lại một chiếc khác. Anh gạt cần số về chế độ đỗ xe rồi quay người lại, đối diện tôi. Tôi không biết anh đang nghĩ gì, mãi cho tới lúc anh lên tiếng. “Khốn nạn thật, Gwen ạ. Nếu em nói thật về đoạn phim đó…” Anh nhắm mắt lại chừng một giây, và rồi cuối cùng, tôi cũng nhận ra biểu cảm đó. Đó là ánh mắt xa cách, ớn lạnh của một người đang nhìn thẳng vào bộ mặt của một thứ vô cùng kinh tởm.
Tôi cũng thắc mắc không biết mình có nó hay không. “Em cần phải ở đó vì các con của mình, nếu em không làm những việc như vậy. Em biết rõ điều đó mà.”
Tôi chẳng làm gì hết, ngoài nghĩ tới các con. Nghĩ tới lúc Lanny trừng trừng nhìn thẳng vào mặt tôi và hoàn toàn khước từ tôi, mãi mãi. Các con tôi đáng để tôi phải trút hết nỗ lực cuối cùng này để bảo vệ chúng, dẫu làm thế, tôi sẽ phải mãi mãi xa lìa chúng. Tôi không thể chứng minh mình trong sạch. Nhưng tôi có thể bảo vệ chúng, dù chúng có tin tôi hay không.
“Đây là cách đúng đắn.” Tôi nói với Sam. “Cách duy nhất.”
“Tôi không thể để em làm thế được.”
“Anh không thể ngăn em được.”
Anh lắc đầu và nói. “Lựa chọn tốt nhất cho em lúc này là quay lại chỗ Rivard. Rivard dẫn tới Absalom. Absalom dẫn tới Melvin. Em không việc gì phải làm thế.”
“Như vậy quá lâu.”
“Em không thể phơi mình ra như… một con dê tế thần thế được.”
“Sao lại không?” Tôi quay hẳn người về phía anh, và tôi thấy anh rụt người lại trước những gì mình nhìn thấy. “Nếu em vốn đã chết trong mắt những người em yêu, vậy em cũng nên chết vì họ.”
Ảm đạm, nhưng quá hợp lý đối với tôi. Tôi thấy giờ là lần đầu tiên Sam Cade thực sự thương xót cho tôi, như thể tôi đang vụn vỡ. Nhưng không. Tôi được rèn từ những mảnh vụn, như một thanh kim loại rắn chắc. Không một thứ gì yếu mềm còn tồn tại.
Tôi đã vỡ vụn rồi, không còn vỡ thêm được nữa.
“Nếu anh muốn bỏ em lại đây, vậy anh cứ làm đi.” Tôi nói với anh. “Em sẽ làm việc đó một mình. Nhưng em sẽ bám theo Melvin. Đó là tất cả những gì hắn vứt lại trên đời này cho em và là điều em quan tâm lúc này.”
Anh nuốt nước bọt. Tôi không biết lần cuối cùng mình nhìn thấy Sam phân vân là khi nào, nhưng chuyện đó đang hiển hiện trước mắt tôi đây, ngay lúc này. Tôi nhìn lại nỗi khao khát mình từng có nơi anh trước đây giờ đã xa tận hàng ngàn cây số, niềm ước ao vô vọng rằng chúng tôi có thể băng qua bãi mìn ở giữa hai người và để cho quá khứ trôi đi, dù chỉ một lúc.
Nhưng quá khứ không bao giờ rời bỏ chúng tôi. Nó vẫn ở lì trong từng hơi thở, từng tế bào, từng giây phút. Giờ tôi đã nhận ra.
“Chúa ơi, Gwen.” Sam thì thào. “Đừng làm như thế. Xin đừng làm thế.”
Tôi tháo dây an toàn, mở cửa xe, và bước ra bên ngoài trời lạnh, mờ hơi sương. Mưa sắp tới, thứ hiu hắt ảm đạm sẽ hóa thành băng chỉ trong chớp mắt. Loại băng mỏng[39] phủ trên mặt đường, lớp băng ta không thể nhìn thấy nó đang hình thành. Lớp băng sẽ hất đời ta ra khỏi tầm kiểm soát và cuốn văng ta vào thảm họa.
Tôi bắt đầu lê bước về hướng xe cộ trên đường đang tiến tới. Đi bộ ở đây rất nguy hiểm; giữa vệ đường sỏi đá với mặt đường chẳng có gì ngăn cách, và đất thụt xuống thình lình ở một góc cong dốc. Chẳng có gì phía xa ngoài chỏm nhọn hoắt của mấy cái cây.
Tất cả mọi thứ đều gây đau đớn. Chẳng có gì an toàn, chẳng có gì tốt đẹp, chẳng có gì tử tế nữa. Nếu tôi ngã, tôi cũng chẳng đau. Nếu Melvin có xẻ tôi ra, tôi cũng không chảy máu. Tôi không ở đây. Tôi không có ở đây.
Khi Sam choàng tay quanh người tôi từ phía sau lưng, tôi chống cự. Tôi vùng vẫy. Từ những chiếc xe con và xe tải chạy ngang nhìn ra, trông sẽ giống như anh đang tấn công tôi lắm, nhưng chẳng ai dừng lại. Chẳng ai quan tâm.
Tất cả đều gây đau đớn.
Tôi gào lên. Tiếng thét gào vẳng lên trời, hòa vào màn sương mờ ảo và bị nuốt trọn như chưa từng tồn tại, và cả thế giới như đâm sầm vào nhau, rồi ầm ầm rơi xuống, và tôi bị nghiền nát dưới sức nặng của nỗi bi thương đồ sộ vốn chính là trái đất đã vỡ tan.
Tôi bỗng có một khao khát dữ dội, khao khát muốn lao vào dòng xe cộ mải miết không dứt trên đường, và tôi nên làm thế. Tôi nên kết thúc hết trong tiếng còi xe ầm ĩ, ánh sáng chói lòa của đèn xe, tiếng phanh rít trên mặt đường ken két và máu, nhưng làm thế nào có bảo vệ được các con tôi.
“Bình tĩnh nào.” Sam nói, đôi môi anh ghé sát tai tôi. Anh ôm cứng lấy tôi, chặt đến nỗi tôi không sao vùng ra được. “Bình tĩnh, Gwen. Thở đi.”
Tôi vẫn đang thở, nhưng rất gấp. Tôi thấy choáng váng. Nôn nao. Thế giới xung quanh xám xịt và chẳng có nghĩa lý gì nữa hết, nhưng thân thể anh ấm nóng và vững chãi và đang giữ chặt lấy tôi nơi đây, giữ cho tôi sống. Cho tôi đau.
Tôi căm ghét vì lẽ đó.
Và rồi, nỗi căm ghét tan đi, và bên dưới đó là điều gì sống sượng, đau đớn và hàm ơn rất rất nhiều. Nhịp thở của tôi chậm dần. Tôi thôi chống cự anh.
Dòng nước mắt mãi mới chảy được, rất chậm, mới đầu chỉ rỉ ra từng giọt, rồi sau đó ào ào tuôn như thác, và rồi anh nới lỏng vòng tay, đủ để tôi quay lại và tựa vào anh. Anh vẫn luôn luôn để tôi tựa vào mình, và tôi chưa bao giờ xứng đáng với ân huệ đó. Giờ tôi cũng không hề xứng đáng. Sự hiện diện của anh là điều duy nhất chân thật giữa màn sương, bụi mù, cơn đau và lớp băng này.
“Em mất con rồi.” Tôi hộc lên giữa cơn nức nở. “Ôi Chúa ơi, con tôi!” Cơn đau lèn trong tim tôi, giã trong khoảng trống nơi tử cung tôi - chỗ chúng đã lớn lên từng ngày, và cơn đau ấy sâu sắc, dữ dội quá, tới nỗi tôi không biết phải làm sao mới qua khỏi được.
“Không, chưa đâu.” Anh nói với tôi, và tôi thấy da ram ráp vì hàm râu lởm chởm của anh cọ vào khi anh áp má vào má tôi. “Em chưa mất ai cả. Nhưng em có thực sự muốn mẹ của hai đứa trẻ bị bố chúng giết chết hay không? Em nghĩ việc đó sẽ cứu được chúng ư? Tôi biết cảm giác là người sống sót như thế nào, và cảm giác đó đảo lộn hết mọi thứ quanh tôi. Đừng làm thế với chúng.” Tôi cảm giác được anh đang nuốt khan. “Đừng làm thế với tôi.”
Chúng tôi đứng đó trong giá lạnh, bị dòng xe cộ tạt qua liên tục và màn sương vây kín, suốt một lúc thật lâu, và rồi tôi nói: “Em sẽ cố.” Ý tôi là, Em sẽ cố sống.
Tôi hầu như tin thế.
•Chỉ vì Sam không muốn tôi lao mình vào dòng xe, hay nộp mình cho Melvin, không có nghĩa tình bạn giữa chúng tôi đã được chữa lành. Tôi không biết giữa chúng tôi còn tồn tại được chút gì nữa hay không. Chiếc cầu chúng tôi xây, từ thời gian và sự quan tâm cùng những ân cần… tất cả đều đã tiêu tan, và những thác ghềnh lại hiểm trở và sâu hun hút.
Chúng tôi lái xe đi đã được chừng một giờ, im lặng đè nặng trĩu, mãi tới khi Sam lên tiếng: “Chúng ta phải đổ xăng. Mua thêm thức ăn cũng chẳng mất gì.”
Tôi chẳng nghĩ được tới chuyện ăn uống, nhưng tôi vẫn gật đầu. Tôi không muốn tranh cãi. Tôi sợ những câu nói qua nói lại nhỏ nhặt nhất nảy sinh giữa hai chúng tôi cũng có thể ném cả hai thẳng xuống dòng sông chảy xiết, hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh tấp vào một trạm dừng nghỉ đường bộ, đó là một chuỗi tiện ích rất lớn, với khu vực dừng đỗ chứa được tới hàng tá xe hơi, cùng một loạt cửa hàng tiện lợi, một nhà hàng với bàn ghế hẳn hoi, lại thêm mấy phòng tắm vòi sen dành cho những lái xe đường dài đã thấm mệt. Chúng tôi vào ngồi ở một bàn và ăn gà chiên miếng cùng khoai tây nghiền, và chỗ thức ăn ấy đã giúp tôi phục hồi được một chút.
“Anh sẽ về lại hồ Stillhouse à?” Tôi cuối cùng cũng hỏi được anh một câu. “Hay… về quê nhà?” Tôi chợt nhận ra mình không biết quê anh ở đâu. Chúng tôi chưa bao giờ thực sự trò chuyện về quê nhà của anh.
“Tôi chưa quyết.” Anh đáp. “Tôi vẫn đang nghĩ.” Tôi nhận được một ánh nhìn, rất nhanh, nhanh tới nỗi khó lòng gọi đó là một cái nhìn. “Giá em đừng làm những chuyện mà mấy đoạn băng đó quay…”
“Em không hề làm.” Chẳng rõ vì sao tôi lại có thể nói câu ấy thật khẽ khàng như vậy. Tôi muốn hét to lên. Muốn giáng nắm đấm xuống mặt bàn cho đến khi tay tóe máu.
“Nếu em không làm…” Anh nhắc lại, mà không hề nhấn mạnh từ nào. “Thì tôi không thể để em lao đầu vào nguy hiểm mà không một ai hỗ trợ sau lưng như vậy được.”
Tôi nhận ra tôi đang cắn vào phần trong má để ngăn mình không làm điều gì dại dột. Tôi nếm thấy vị đồng và nhận ra mình đang chảy máu. Một thôi thúc điên rồ, ngu ngốc cuộn lên trong lòng tôi, thôi thúc muốn nói với anh rằng tôi đã làm những việc đó, và hãy câm miệng lại, biến đi và để yên cho tôi đi, vì tôi biết ngay lúc này, đó là việc dễ chịu hơn mà tôi nên làm. Những gì đang diễn ra đây đang xé toạc anh. Tôi có thể thấy được thông qua cách anh cử động thật thận trọng, cứ như thể anh phải suy nghĩ thật kĩ tất cả mọi việc anh làm, dù việc đó có bình thường đến mức nào đi chăng nữa. Chúng tôi lừa nhau rơi vào ý nghĩ rằng chúng tôi có thể vượt qua tất cả những chuyện này, và giờ… giờ thì chúng tôi không thể.
“Anh có đề xuất được ai không?” Tôi hỏi anh.
Sam đặt nĩa xuống và ngả người ra tấm lưng ghế đã cũ sờn. Lần đầu tiên từ bấy đến giờ, anh nhìn thẳng vào mắt tôi, và tôi hoàn toàn không thể hiểu được anh. Hoàn toàn trong tầm kiểm soát, không để lộ gì trên nét mặt. “Nhiều người lắm…” Anh nói. “Nhưng không một ai tôi có thể tin họ sẽ không bị em qua mặt.”
“Sam…”
“Đừng.” Câu ngắt lời rất nhẹ mà sắc như dao cau, và tôi thấy như có ánh lửa lóe lên trong mắt anh cùng lúc anh nói câu đó. Bạo liệt, bị ghìm lại. “Nếu em nói dối tôi, thề có Chúa, tôi sẽ bỏ đi ngay lập tức và mặc cho em chết, vì em đáng bị như thế. Em hiểu chưa?”
Tôi nên bảo anh cứ việc lái xe đi đi, ngay lập tức. Tôi biết mình nên làm như vậy. Sam là người tốt, để đi đến nước này, anh đã phải trải qua những chặng đường rất khó khăn. Nhưng tôi không thể vừa thành thật vừa tàn nhẫn.
Anh sẽ chẳng cảm ơn vì tôi cư xử tốt. Và sự thật là, tôi cần anh.
“Em sẽ không lừa dối anh đâu.” Tôi nói. Tôi thật lòng. “Em chưa bao giờ giúp hắn cả. Em sẽ không bao giờ làm thế. Em muốn hắn ta chết. Và anh có thể giúp em đạt được điều đó.”
Anh không chớp mắt. Không cử động. Tôi biết anh đang chờ những dấu hiệu lươn lẹo, dối trá, hoặc yếu đuối thể hiện nơi tôi.
Rồi anh gật đầu, xiên lấy một miếng gà, và nói: “Vậy ta cứ thỏa thuận như thế. Chúng ta sẽ tìm hắn. Chúng ta sẽ giết hắn. Và ta xong chuyện.”
Khăn choàng cổ của tôi, giờ tôi mới biết, đã bị tuột từ lúc nào và để lộ những vết bầm xung quanh cổ, rồi khi cô phục vụ dừng lại để châm thêm nước cho chúng tôi, tôi thấy cô nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi chỉ chỉnh lại chiếc khăn, chẳng nói chẳng rằng và tiếp tục ăn. Khi mang hóa đơn ra, cô lật tờ giấy lại trước mặt tôi. Có dòng chữ viết tay ở mặt sau, Người đàn ông kia đánh cô à?
Chuyện tréo ngoe này mỉa mai đến độ tôi muốn rũ ra cười. Tôi lắc đầu và trả bằng tiền mặt, và cô ấy quay đi, nhưng vẫn cau mày.
Tôi không kể với Sam chuyện cô ấy tưởng anh bạo hành tôi. Đó là câu chuyện hài tăm tối nhất, bởi tôi mới chính là người làm tổn thương anh ấy.
Lúc đó, Sam đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Ô kính mờ đục vì sương giá, nhưng khi lau sạch được một khoảng, tôi nhận thấy cơn mưa tuyết ngoài kia đang rơi rất dày. Nó đã phủ lên mặt vỉa hè lạnh cóng một lớp băng; dưới mặt đường cũng chẳng khá hơn.
“Trời thế này, chúng ta không đi xa được đâu.” Tôi nói với anh.
Anh gật đầu. “Kế bên trạm có một nhà nghỉ đấy.”
Chúng tôi đánh chiếc SUV ra bãi đỗ xe. Chuỗi dừng nghỉ này không vô danh tiểu tốt như Nhà Trọ Pháp, và tôi phải dùng thẻ trả trước để làm vật đảm bảo, mặc dù vậy, chúng tôi vẫn trả bằng tiền mặt.
“Một phòng ạ?” Cô nhân viên hỏi, và đó vốn không thực sự là một câu hỏi, cho đến khi Sam đáp: “Hai.” Câu trả lời ấy làm chúng tôi phải nhận một cái nhìn đầy tò mò, và cô ấy đặt cho chúng tôi hai phòng. Tốn hơn gấp đôi, nhưng tôi hiểu. Lúc này, không gian riêng vẫn tốt hơn.
Trong cơn câm lặng của căn phòng xa lạ, tôi ngồi trên giường và trừng trừng nhìn vào khoảng không vô định, và tôi chợt tự hỏi khi nào thì sự trống rỗng này sẽ bắt đầu được lấp đầy. Những hoang mang và đau đớn của tôi giờ đã hết, nhưng tất cả những gì còn lại là… chẳng gì hết. Chẳng gì hết ngoại trừ khao khát tìm được Melvin.
Phòng của tôi có cửa thông sang phòng Sam. Tôi cởi giày, quấn chăn quanh người, và tôi vẫn cứ chằm chằm nhìn cánh cửa đóng kín ấy khi giấc ngủ tới kéo tôi đi.
Tôi giật mình tỉnh dậy trong bóng tối, tim khua rộn, và tôi cũng không rõ tại sao, mãi cho đến khi nhận ra điện thoại đang rung lên bên cạnh. Mắt tôi đã mỏi lắm, phải mất mấy giây, tôi mới nhìn rõ được số điện thoại gọi đến. Khá quen.
Là số Melvin từng dùng để gọi cho tôi trước đây.
Tôi nhấn nút nhận. Nhưng tôi không nói gì hết.
“Một ngày mệt mỏi nhỉ?” Giọng của Melvin.
“Phải.” Tôi đáp. “Anh đã định là như thế mà.” Tôi chui ra khỏi chăn và bật ngọn đèn ở cạnh giường lên; trong một giây đứng tim, tôi chắc chắn mình sẽ nhìn thấy hắn ở đó, ngồi ngay trong góc, nhưng không có ai ở đây hết. Tôi nhanh chóng chạy ra chỗ cửa thông phòng, mở cánh cửa phía bên tôi, tắt tiếng điện thoại đi trong lúc gõ nhẹ vào cánh cửa bằng gỗ.
“Tự cô gây ra đó, Gina ạ. Cô cứ thúc ép suốt, và sớm thôi, cô sẽ kết thúc ở chỗ cô không hề mong muốn. Hay… tôi cũng chẳng biết. Biết đâu đó lại chính xác là nơi cô muốn. Biết đâu giờ cô cũng thích thế rồi.”
Sam không đáp lại, và trong một khoảnh khắc kinh hoàng, tôi nghĩ anh đã bỏ tôi lại, đổi ý và lái xe đi luôn trong đêm… nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng xoay khóa cửa, và anh mở cửa ra. Cũng giống tôi, anh ăn mặc chỉnh tề. Nhìn anh không giống như người vừa ngủ dậy, mắt anh có quầng thâm, và có ánh bàng bạc trên hàm râu lún phún nơi cằm và má anh.
“Anh muốn kết thúc chuyện này chứ?” Tôi hỏi Melvin. Tôi thấy Sam đã hiểu ngay ra vấn đề và anh hạ tấn, cứ như đang chuẩn bị ra đòn. Có anh đứng đây thật tốt biết bao. Nhờ anh bên cạnh mà nỗi kinh hoàng sâu tận đáy lòng khi nghe thấy giọng nói của Melvin giờ đã rút ngắn lại chỉ còn độ một sải tay, dẫu cho đây chỉ là chút nhẹ nhõm tạm thời. “Được thôi, hãy kết thúc đi. Anh cứ việc đến bắt tôi. Tôi sẽ không chống trả. Chúng ta có thể chấm dứt chuyện này ngay bây giờ. Tất cả những gì anh phải làm là đồng ý để bọn trẻ được yên.”
Hắn đã xiêu theo lời tôi nói. Tôi có thể cảm nhận được điều đó; nó đang rung lên trong bầu không khí giữa chúng tôi, sức hút kinh tởm, bệnh hoạn, đồi bại đến độ tôi thấy nôn nao và muốn ngất đi. Tôi nhận ra giọng hắn hạ một chút khi hắn nói tiếp. Với hắn, đây chỉ mới là màn dạo đầu. “Chúng ta sẽ kết thúc chuyện này, giữa hai ta.” Hắn nói. “Nhưng khi nào tôi sẵn sàng cái đã. Cô phải chờ, cưng ạ. Cô phải chờ, và xem, và lo lắng khi nào tôi mới tới tìm cô.” Tất cả những lời đó đều đa nghĩa, chúng định giới nỗi sợ hãi của tôi và biến nỗi sợ ấy thành đối tượng của chứng ái vật. “Tôi muốn cô chờ. Tôi muốn cô phải tưởng tượng tới lúc đó, hết lần này tới lần khác. Tới khi nào cô không tài nào chịu đựng nổi nữa… thì khi ấy chính là lúc giờ G đã điểm.”
“Tôi sẽ cho anh biết chỗ tôi đang ở bây giờ. Anh chỉ việc xuất hiện mà thôi.”
Melvin cộc lốc xua đi. “Tôi đâu có săn đuổi cô. Vẫn chưa.”
“Làm đi, không thì tôi sẽ tìm anh.”
“Cô biết tại sao tôi cưới cô không, Gina? Vì cô là người vợ hoàn hảo. Cô mù, điếc và câm trước bất cứ điều gì không vướng tới mình, và cô làm gì có gan. Cô không bao giờ dám truy lùng tôi đâu.”
“Anh đang nhắc tới Gina.” Tôi nói, giọng hạ xuống trong cổ họng đang đau rát của mình. “Tôi là Gwen. Gwen sẽ truy tìm anh, và cô ta sẽ găm một viên đạn vào bộ óc bệnh hoạn của anh. Đây là lời cam đoan đấy.”
“Cứng lắm! Cứng khi nói chuyện điện thoại và có anh Cade đứng gần mà thôi. Nhưng có khi tôi nên đến thăm anh ấy một chuyến, và để cô dọn dẹp chỗ bừa đấy mới được.”
“Anh đâu có giết đàn ông.” Tôi nói. “Và anh đâu có gan đấu thử với người có thể sẽ ngang cơ với mình. Bao gồm cả tôi.”
Hắn im. Tôi nghĩ mình vừa chọc tức hắn, nhưng rồi khi hắn cuối cùng cũng đáp lại, giọng hắn chẳng hề ồn ào, và hoàn toàn có kiểm soát. “Mọi chuyện đều có lần đầu. Và lần đầu bao giờ cũng hấp dẫn.”
Hắn cúp máy, khi tôi chưa kịp nghĩ ra cách chế nhạo khác và giữ cho hắn luôn chĩa mũi dùi vào tôi, chỉ mình tôi. Tôi có cảm giác đó là một thất bại, và tôi run bần bật. Tôi không thể để hắn tìm ra bọn trẻ.
Sam lẳng lặng gỡ chiếc điện thoại khỏi tay tôi. Lấy chìa khóa của mình.
“Anh định đi đâu đấy?”
“Tôi đi vứt cái này.” Anh đáp. “Cách nơi này thật xa. Tôi sẽ mua cho em cái mới trên đường về. Khóa cửa lại. Bắn bất cứ ai vào đây, trừ tôi.”
“Không! Nếu em có thể câu cho hắn tiếp tục nói…”
Sam tóm lấy cánh tay tôi khi tôi cố với lấy chiếc điện thoại. Anh rất nhẹ nhàng, ngược hẳn với luồng cảm xúc đang trào ra khỏi người anh như khói tỏa. “Nếu em cứ câu cho hắn tiếp tục nói, em sẽ khiến mình bị giết thẳng cẳng đấy.” Anh nói. “Và cả tôi nữa. Chúng ta đang săn lùng hắn. Chứ không phải ngược lại.”
Rồi anh đi, và tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài khóa cửa, vào hẳn bên trong và ngồi xuống, chờ đợi, chờ điều sắp xảy đến.
Chú thích:
[39] Nguyên tác: black ice. Ở xứ lạnh, trời mùa đông thường làm một lớp băng mỏng đóng trên mặt đường, băng không màu, lại tiệp với mặt đường màu đen nên mới gọi là black ice (băng đen), rất khó phân biệt và rất trơn trượt, dễ gây tai nạn.
[40] Nguyên tác: metadata (dữ liệu về dữ liệu) - thông tin mô tả tài nguyên của thông tin.