Chương 17 SAM
Tôi không thể không thắc mắc tại sao Melvin Royal vẫn cứ tìm ra cô mãi, vẫn cứ lấy được số điện thoại của cô mãi. Thật khó hiểu. Điện thoại cô từng dùng đều là những điện thoại “rác” và số điện thoại luôn được dùng quay vòng. Hắn ta không thể dò qua hồ sơ mua hàng được; thậm chí Absalom có khủng tới mức đó thì cũng không thể có kết quả nhanh đến như vậy. Vậy thì làm thế quái nào mà hắn lại tìm ra được cô? Biết đâu cô muốn hắn tìm ra cô. Biết đâu cô đã nhắn mấy số chết tiệt ấy cho hắn và mày là thằng ngu độn nhất trên đời vì đã bắt đầu tin cô.
Tôi có thể tin rất nhiều điều về Gwen. Tôi thậm chí còn có thể tin cả chuyện đó, xưa kia, chuyện về một người vợ hoảng loạn chắc hẳn đã làm những việc mà cô ta muốn chặn khỏi ký ức của mình.
Nhưng tôi biết cô hoàn toàn thật lòng muốn gã đàn ông kia chết. Vậy nên tôi phải loại bỏ khả năng cô bắt tay với hắn.
Lần đầu tiên hắn gọi, hẳn phải là Absalom mò được và cung cấp cho. Nhưng ở nơi nào đó, bằng cách nào đó, có kẻ giỏi chọn đã lựa đúng số của cô, và cuối cùng, nó lại rơi vào tay Melvin Royal lần nữa. Bằng cách nào kia chứ?
Tôi không thể giải được câu đố này. Tôi lái rất cẩn thận, chú ý hết sức đến con đường trơn trượt bên dưới, đến những chiếc xe bị văng vào rãnh mương, đến những mảnh băng lóng lánh lờ mờ vẫn đang tiếp tục rơi xuống dưới ánh đèn đường. Tôi muốn lái hàng trăm cây số để vứt chiếc điện thoại này đi, nhưng như vậy quá nguy hiểm. Tôi xóa danh bạ, lịch sử cuộc gọi và tin nhắn, hủy thẻ SIM, lấy pin ra và ném chiếc điện thoại ra thật xa nơi đồng vắng, ném thật lực. Giờ nó chỉ là một thứ rác vô dụng, và nếu nhờ một phép ma kỳ dị nào đó, hắn vẫn lần ra được chiếc điện thoại, cứ để hắn đào lớp băng kia lên mà tìm.
Tôi đang trên đường quay về thì điện thoại của tôi đổ chuông, tôi khựng lại giây lát, rồi đánh xe vào bãi đỗ ở một trạm xăng và trả lời. “Vâng?” Không tên, không chút thân thiện.
“Im đi và nghe đây.” Giọng nói điện tử đó đã bị làm méo, và khi tôi liếc xem số, số điện thoại cũng ẩn nốt. “Chúng tôi có thể giúp anh trả thù kẻ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của em gái anh, một lần và mãi mãi.”
Tôi chờ giây lát, rồi đáp: “Tôi đoán mình đang nói chuyện với Absalom.”
“Đúng vậy.”
“Tôi không hứng thú với mấy thứ các người bán. Phim khiêu dâm: không, phim tra tấn: không, hay những thứ rác rưởi bệnh hoạn khác các người có cũng không nốt…”
“Chúng tôi không bán gì cả. Không bán cho anh. Chúng tôi muốn mời anh một thứ miễn phí.”
Tôi nghĩ tới việc cúp máy, nhưng khiến Absalom phải nói chuyện với mình xem ra cũng là một chiến thắng, theo một cách nào đó. Chúng đã sợ, đủ để phải tiếp cận tôi. Ít nhất, tôi có thể lôi kéo chúng tiếp tục trò chuyện với mình. Nói chuyện với tôi càng lâu, chúng càng ít có thời gian bảo vệ gã chồng cũ của Gwen. “Không chắc tôi muốn bất cứ thứ gì từ các người đâu. Miễn phí hay không cũng thế.”
“Nếu chúng tôi muốn mời anh Melvin Royal thì sao?”
“Các người nghĩ tôi không thể bắt được hắn mà không có các người à?”
“Chúng tôi biết anh không làm được đâu.” Gã Absalom khốn nạn này tự mãn đến nhẫn tâm, và tôi chỉ muốn thò tay qua điện thoại và lôi hết ruột gan của gã qua đằng miệng. “Hắn ta sẽ luôn luôn nhanh hơn và khôn ngoan hơn anh. Không có chúng tôi, anh sẽ không bao giờ lại gần được hắn.”
Tôi nhìn dòng xe cộ chạy ngang qua trên cao tốc. Không ai dám đi nhanh, nhất là những chiếc xe tải lớn; mọi người ai cũng biết mặt đường đang đóng băng, ai cũng biết nguy hiểm đang rình rập. “Vậy sao giờ các người lại trở mặt với hắn ta? Các người vẫn luôn giúp hắn trước đây kia mà.”
“Trước đây, hắn ta kiếm tiền về cho chúng tôi. Còn bây giờ, hắn ta làm cho chúng tôi tốn tiền.”
Lý do thật dễ hiểu, dù rất tàn nhẫn và quái đản. “Vậy các người muốn gì ở tôi?”
“Trao đổi sòng phẳng thôi.” Giọng nói kia đáp. Tiếng vẫn đều đều, méo mó, dã man. “Anh nộp cho chúng tôi con vợ, chúng tôi giao cho anh thằng chồng.”
“Sao các người lại muốn có cô ấy? Đừng có nói với tôi mấy thứ vớ vẩn kiểu như trừng phạt quân gian ác hay thay trời hành đạo gì đấy. Chúng ta đều biết các người không thuộc tip ấy.”
Giọng Absalom - và kì bí thay, tôi tin chắc rằng mình biết giọng nói ấy khi không qua chỉnh sửa - cất lên: “Anh không cần phải biết tại sao chúng tôi muốn cô ta. Anh chỉ cần biết là cô ta sẽ nhận được thứ sắp xảy đến với cô ta. Anh đã xem mấy đoạn phim rồi đấy. Anh biết cô ta phải nhận lấy hậu quả này.”
Tôi im lặng. Khi chớp mắt, tôi lại thấy nụ cười thản nhiên, kinh khủng đó trên gương mặt Gina Royal trong đoạn phim khi cô ta đưa cho chồng con dao để hắn cắt xẻo nạn nhân của mình. Tôi lại hình dung ra nụ cười đó khi em gái mình bị treo lên trong garage, hoàn toàn bất lực. Những đoạn phim đó có thể là đồ giả, và Chúa ơi, tôi cầu cho chúng thực sự là giả, nhưng sao chúng có cảm giác thật quá, và khó lòng phủ nhận. Chúng hiệu triệu tất cả những căm thù và thịnh nộ tôi đã chôn vùi bấy lâu, cơn thịnh nộ từng đẩy tôi vào những trò quấy rối trên mạng, vào chuyện rình rập, vào việc vạch kế hoạch đoạt mạng Gwen. Tôi chưa bao giờ thực hiện kế hoạch nào trong số đó.
Nhưng tôi không thể phủ nhận những cảm xúc ấy vẫn còn đó, vẫn sùng sục sôi dưới bề mặt phẳng lặng.
Những gì tôi đáp lại chúng là: “Làm sao tôi có thể tin các người sẽ giao ra cho tôi thứ gì kia chứ?”
“Đi tới chừng tám trăm mét nữa, có một lối dẫn ra đường Willow. Rẽ vào đó. Rồi rẽ phải. Đi thêm hai khu nữa, có một quán cà phê ở góc đường. Bảo với nhân viên pha chế ở đấy là anh để quên máy tính bảng trong quán. Có một chiếc đang chờ dưới tên của anh đó!”
Chết tiệt. Chiếc điện thoại nóng lên trong tay tôi, và tôi run rẩy hơn bình thường. Dĩ nhiên chúng có thể lần ra được tôi. Chúng cũng đã lấy được số này. Tôi sẽ phải vứt cả điện thoại của mình nữa. Đáng ra tôi phải vứt luôn đi rồi, nhưng tôi đã quá lo lắng về Gwen, nên tôi không tính đến trường hợp cả hai chiếc điện thoại của chúng tôi đều bị chúng xâm phạm.
“Được.” Tôi đáp lại giọng nói kia. “Tôi sẽ xem. Tôi gọi lại cho các người ở đâu?”
“Không phải gọi.” Giọng nói đó vẫn cứ đều đều, không cảm xúc, nhưng tôi có thể thấy gã đàn ông ở đầu dây bên kia đang cười. Khoái trá, có lẽ thế. “Chỉ việc xem mấy thứ trong đó thôi. Mật khẩu là 1 - 2 - 3 - 4.”
Cái lạnh đã mò vào trong xe, hay do cơn sửng sốt cuối cùng đã chiếm giữ toàn bộ cơ thể, dù là gì đi chăng nữa, chiếc áo phao tôi mặc trên người đã không còn đủ ấm.
Tôi cúp máy, thả điện thoại sang ghế bên cạnh, và cho chiếc SUV hòa vào dòng xe trên đường, chạy thẳng về phía đường Willow.
•Ở quán cà phê - một quán nhỏ, không phải nhãn hiệu nổi tiếng cả nước, và gần như chẳng có khách vì thời tiết xấu - tôi gọi một tách cà phê và hỏi thăm về chiếc máy tính bảng. Nó nằm sau quầy, được dán một mảnh giấy nhớ trên đó. Lúc tôi hỏi người nào đã tìm được nó, tôi chỉ nhận được một cái nhún vai lãnh đạm.
Tôi nhấn nút, máy sáng lên ngay, và tôi nhập mật khẩu như giọng nói đã dặn. Tôi cảnh giác, chọn ngồi ở một góc quán, nơi không người đi đường hay các nhân viên rỗi việc nào nhìn được những gì tôi đang xem. Nói vậy không có nghĩa ai cũng để tâm đến tôi chút đỉnh.
Lập tức, có một tập tin hiện ra. Là tập video; tôi bấm dừng để tìm và cắm tai nghe vào máy. Bóng người xuất hiện trên màn hình trùm một tấm áo choàng đen có mũ và đeo mặt nạ quỷ màu đỏ che kín mặt, sau lưng bóng người nọ là một bức tường trắng toát. Ánh sáng rất kém, và âm thanh cũng chẳng khá hơn, nhưng vẫn đủ nghe.
“Nếu anh nhìn thấy hình ảnh này, anh biết chúng tôi muốn mời anh điều gì. Anh biết đây là ai. Chúng tôi sẽ cung cấp cho anh địa điểm theo thỏa thuận.”
Là một giới thiệu ngắn, được sắp đặt sao cho nhỡ có ai vô tình xem được đoạn phim thì cũng không bị lộ bất kỳ thông tin nào… nhưng tôi thì hiểu rõ hoàn cảnh.
Phim nhảy sang cảnh khác. Tôi nhận ra Melvin Royal ngay. Hắn hướng thẳng mặt vào máy quay, nhưng rõ ràng, hắn không biết mình đang được ghi hình. Hắn đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, và nuôi râu quai nón. Hắn trà trộn rất khéo: quần jean, áo sơ mi kẻ ca rô, khoác một cái áo phao giống y hệt cái tôi đang mắc trên lưng ghế. Trông hắn chẳng giống phạm nhân đang trốn truy nã chút nào. Trông hắn, nếu không giống dân địa phương, thì người ngoài nhìn vào cũng sẽ nghĩ hắn là một du khách bình thường.
Hắn đứng gần một góc đường, đang ngó nghiêng giá bưu thiếp bên dưới một thứ gì đó, chắc là mái che. Bên ngoài có mặt trời, tức là chỗ hắn đang đứng không ở gần đây, nhưng ở đó trời vẫn khá lạnh, đủ để những người qua lại lọt vào ống kính mặc thêm áo, những chiếc áo dày hơn áo len.
Hắn ta không mua bưu thiếp. Hắn đang quan sát mọi người. Tôi nhận ra khi một cô gái trẻ đi ngang và lọt vào mắt hắn. Hắn rút một tấm bưu thiếp trên giá và giả vờ ngắm nghía, nhưng đằng sau cặp kính râm, mắt hắn chòng chọc dõi theo cô gái. Đánh giá cô.
Hắn cài tấm thiếp trở lại giá và bước ra để bám theo. Bình thường. Tự nhiên. Một kẻ săn mồi trong môi trường quen thuộc của mình.
Cảnh này quá sức kinh khủng, không thể xem nổi, và tôi không tài nào dừng được ý nghĩ, Cô gái đó giờ đã chết. Điều đó đã đem cơn ác mộng đen tối trở lại, cơn ác mộng khi em gái tôi bước vào chỗ khuất trong khu để xe, rồi biến mất mãi mãi. Bị một con thú vồ đi mất, nhanh và tàn nhẫn như một con bọ ngựa bắt mồi.
Tôi không biết hắn đang ở đâu chỉ qua đoạn phim quay cận cảnh này. Tôi cố phóng to giá bưu thiếp hòng xem chi tiết, nhưng chẳng có gì rõ nét. Có thể là bất cứ nơi nào đông giá đang ngự trị, nhưng có lẽ vẫn là vùng xuôi về phía nam hoặc phía tây so với khu tôi đang ở; tôi không nhìn ra tí tuyết hay băng nào dưới đất.
Dĩ nhiên, tôi không biết đoạn phim được quay vào lúc nào. Tôi thử xem siêu dữ liệu[40] của tập tin, nhưng trống trơn. Không phải sản phẩm đầu tiên của Absalom.
Một cửa sổ chat nhảy ra trên màn hình. Tên người dùng là Abs, ghi tắt của Absalom.
Tôi lẳng lặng quan sát khi dòng thông điệp xuất hiện: Chúng tôi cho anh biết vị trí nếu anh cho chúng tôi biết chỗ Gina.
Các người muốn biết chính xác đến mức nào? Tôi chỉ giết thời gian, hòng cố suy nghĩ. Đấu tranh giữa dòng ký ức, và cảm giác nôn nao đang trào dâng với cảm xúc khi nếu tôi không làm gì, sẽ có thêm nhiều cô gái phải bỏ mạng, chuyện rõ như ban ngày.
Địa chỉ nhà trọ và số phòng, tin nhắn kế tiếp nói. Tránh đường. Để yên cho chúng tôi bắt cô ta.
Các người muốn làm gì cô ta?
Điều anh từng muốn. Câu trả lời xuất hiện rất nhanh, và ngay sau đó, một cửa sổ khác nhảy ra, một loạt văn bản xuất hiện, hết cái này đến cái khác, mỗi lúc một nhanh hơn. Là ảnh chụp màn hình, và cùng cái giật mình choáng váng, tôi nhận ra chúng là gì.
Lời của chính tôi. Những bài đăng trên các diễn đàn. Email tôi gửi cho Gina Royal. Thư tôi viết gửi đến tận nhà, mỗi lần cô chuyển đi và cố trốn. Những thù hằn hiển hiện ngay trước mắt, dưới dạng điểm ảnh và những trang văn bản.
… giúp giết chết em gái tôi như mổ thịt một con vật…
… không bao giờ kết thúc với cô đâu. Không có chỗ cho cô trốn…
… rõ ràng có tội và tôi không bao giờ quên, không bao giờ tha thứ…
… mong cô cũng nếm mùi tra tấn cho đến chết y như những gì con bé đã phải chịu…
Là tôi. Cơn giận dữ bệnh hoạn bị chụp lại và trưng ra màn hình. Ác mộng bị biến thành hiện thực. Tôi đã viết những dòng đó. Tôi đã thực lòng muốn thế.
Cô ta rõ ràng có tội, Absalom nói, nhắc lại đúng dòng giận dữ của tôi. Cô ta đáng phải trả giá cho những cô gái đã chết.
Mẹ chúng mày, tôi gõ lại bằng những ngón tay run rẩy. Chúng mày cũng giúp Melvin Royal.
Bây giờ chúng tôi giúp anh. Mọi thứ đều có cái giá của nó cả. Cô ta là cái giá mà anh phải trả. Chúng tôi giao anh Melvin. Anh giao chúng tôi Gina.
Tôi im lặng một lúc lâu. Tôi trừng trừng nhìn toàn bộ đống bằng chứng về sự điên rồ của mình, và tôi biết cơn điên vẫn còn trong tôi. Tôi vẫn nửa tin nửa ngờ những đoạn phim về Gina Royal. Tôi ước phải chi mình không như thế. Tôi muốn rứt phần đó của mình đi, nhổ bật cả rễ, nhưng tôi không thể; đó cũng là phần lưu giữ những kỷ niệm về em gái nhỏ của tôi. Có thể phần đó rất độc hại, nhưng nó cũng rất quan trọng.
Tôi ngẫm nghĩ. Cốc cà phê để nãy giờ không uống, lạnh ngắt, khi mưa tuyết rít lên ngoài cửa sổ và màn đêm ngày một đặc quánh hơn. Tôi nhớ lại khi Gina Royal nói cô ta chưa bao giờ giúp chồng mình. Thề độc. Tôi nhớ lại đoạn phim, giả hoặc không, thể hiện cô ta nói dối.
Tôi nhớ lại lúc Gwen gào lên trong cơn gió lạnh khi tôi kéo cô lại lúc cô cố lao đầu vào dòng xe.
Và rồi tôi gõ ba từ.
Tôi tham gia.
Chu thích: