Chương 18 CONNOR
Bố nói chú Javier và cô Kezia sẽ không bao giờ phát hiện ra chuyện tôi đã làm, và ông nói đúng. Bố gửi cho tôi toàn bộ chỉ dẫn: làm sao để tải đoạn phim xuống điện thoại của bố, làm sao để chuyển nó sang chiếc mẹ mua cho tôi, làm sao để tắt khóa phụ huynh - chức năng không cho tôi dùng mạng - để tôi có thể giả vờ rằng mình tìm thấy nó trên diễn đàn nào đó. Ông thậm chí còn đăng một bài giả lên đó để chú Javier thấy khi chú đi tìm. Tôi vốn đã biết mã tháo khóa mẹ đặt. Mò ra chẳng khó tẹo nào.
Bố bảo tôi làm tất cả những chuyện đó và giấu điện thoại của bố đi, trước khi xem đoạn phim trên điện thoại mẹ đưa tôi.
Ông biết đoạn phim sẽ làm tôi đau đớn. Ông đã bảo tôi như vậy, và ông rất lấy làm tiếc.
Bố đã đúng về mọi chuyện.
Bố đã chứng minh điều đó.
Tôi thường xuyên nhắn tin cho bố, bất cứ khi nào có thể. Giờ tôi đang ngồi trong phòng, khóa trái cửa lại, đề phòng chị Lanny vào kiểm tra, và đọc tin nhắn mới nhất bố gửi. Ta đã viết thư cho con, nhóc ạ. Ta gửi cho con thư tay, thiếp chúc mừng sinh nhật, quà. Con có nhận được cái nào không?
Chỉ có duy nhất một câu trả lời. Không.
Bởi vì bà ta quyết định tiêm nhiễm những ý nghĩ độc hại về ta vào con, con trai ạ. Ta xin lỗi. Đáng lẽ ta phải cố gắng hơn nữa.
Thực sự có quà ư? Thiếp chúc mừng ư? Thư ư? Tôi không biết nữa, nhưng tôi nhớ chị Lanny có lần đã kể chị từng nhìn thấy một bức thư bố gửi cho mẹ. Không phải cho chúng tôi. Nhưng trong thư có nhắc tới chúng tôi. Mẹ chưa bao giờ có ý định cho chúng tôi đọc bất cứ bức thư nào.
Có lẽ bà giấu chúng tôi mọi thứ. Mọi thứ bố nói, viết, và gửi.
Tôi đã hiểu cả. Mọi điều bố nói làm tôi thấy phiền muộn, và tất cả mọi điều đều hợp lý.
Nhưng tôi vẫn không biết có nên tin ông hay không. Mẹ đã nói dối chúng tôi. Có lẽ bây giờ ông cũng đang nói dối. Tôi không biết phải tin vào người khác như thế nào nữa, không còn biết nữa. Vậy nên tôi không nhắn tin lại. Tôi chỉ đọc đi đọc lại lời xin lỗi của ông.
Thêm một phút trôi qua, một tin nhắn nữa lại đến. Chà, cứ suy nghĩ đi, Brady. Con có thể hỏi ta bất cứ điều gì con muốn, hãy nhớ lấy điều đó. Đây là bố, tạm biệt con.
Tôi nhắn lại Chào bố và tắt luôn điện thoại. Rồi tôi tháo pin ra. Tôi vẫn cẩn thận như thế. Tôi không muốn làm tổn thương ai. Nhất là chị Lanny.
Tôi nên thôi nhắn tin cho bố, tôi biết. Tôi biết như vậy là sai. Chị Lanny sẽ giận điên. Mẹ - tôi không muốn nghĩ tới những gì mẹ sẽ làm. Mẹ giờ chẳng là vấn đề nữa, và tôi không thể làm bộ như mình từng biết bà. Ít nhất, bố chưa từng nói dối tôi. Bố nói bà đã giúp bố. Bố có bằng chứng. Còn những gì mẹ có chỉ là Xin hãy tin mẹ, và tôi không tin nữa.
Chiếc điện thoại bố đưa giống như một lời hứa bí mật, một cánh cửa hầm thoát hiểm, và giờ, tôi luôn giữ nó bên mình; tôi chỉ cắm sạc khi đi ngủ và tôi giấu nó bên dưới gối.
Tôi sống cuộc đời hai mặt. Brady có một chiếc điện thoại. Connor có một chiếc. Nhưng tôi gần như là hai con người khác biệt.
Bố chỉ nhắn tin trả lời. Ông không nhắn cho tôi trước, và chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau, vẫn chưa. Ông nói đó tùy vào lựa chọn của tôi, và nếu tôi không bao giờ muốn gọi, thế cũng không sao. Bố sẽ không giục tôi, và bố không giục thật. Không giống những người khác.
Ông để tôi tự quyết định.
Tôi đang cầm chiếc điện thoại trong tay, nghĩ tới chuyện bật điện thoại lên lại và gọi cho bố, thì tôi thấy chị Lanny trèo rào. Chị ấy không trèo ra; chị ấy trèo lại vào nhà. Tôi chẳng biết chị ấy đã đi đâu. Chị rất nhanh và làm rất gọn, nhưng Boot vẫn sủa và đuổi theo chị, cứ như nó đang cãi nhau với chị ấy vậy. Chị nhặt một cái que lên và ném ra xa để Boot chạy theo, tôi thấy đó là cách lấy cớ khá hay phòng khi chú Javier lỡ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bố chẳng có vẻ gì là điên loạn qua những tin nhắn bố gửi. Ông chỉ giống một người bố mà thôi. Ông hỏi tôi có khỏe không, tôi đang cảm thấy thế nào. Tôi đang đọc sách gì. Ông để tôi kể cho ông về những câu chuyện trong các quyển sách tôi thực sự yêu thích. Ông cũng kể chuyện cho tôi - chẳng có chuyện gì kỳ quặc như nhiều người tưởng hết. Ông kể với tôi về chuyện trưởng thành và đi tìm những đầu mũi tên, bắt ếch, câu cá. Những chuyện bình thường mà tôi không làm.
Tôi không phải kiểu người thích chạy nhảy. Đó là việc của chị Lanny. Tôi hầu như chỉ sống yên lặng, và tôi quan sát mọi việc diễn ra xung quanh. Có lẽ như vậy là xấu, tôi không biết nữa. Chỉ là tôi thích như vậy thôi.
Bố chưa từng một lần hỏi tôi về mẹ, hay nơi chúng tôi đang ở. Tôi cũng sẽ không kể cho bố biết; tôi biết mình không thể tin tưởng ông được đến thế. Nhưng đôi khi, tôi thầm ước ông sẽ hỏi, thật lạ lùng, và đến tôi cũng phải tự hỏi tại sao mình lại muốn như thế. Tôi đoán mình có một ảo mộng rằng bố sẽ đến và đưa tôi đi, và bằng cách nào đó, chúng tôi sẽ… khá hơn. Ông sẽ là một người bố tốt, và chúng tôi sẽ phiêu lưu cùng nhau. Tôi thậm chí còn tưởng tượng đến loại xe ông sẽ lái tới đón tôi, đến trang phục ông mặc và trên xe, ông sẽ bật thể loại nhạc nào. Bố thích mấy dòng cũ kĩ kỳ quặc hồi những năm 1980. Vậy chắc sẽ là những bài hát năm đó rồi. Thỉnh thoảng tôi cũng nghe, nhưng không phải vì tôi thích, mà là vì tò mò tại sao bố lại thích nghe những bài ấy. Tôi có thể dạy bố thích dòng nhạc hiện đại. Tôi có thể lập danh sách nhạc cho bố.
Nghĩ tới đó, tôi lại nhớ mình vẫn thường lập danh sách bài hát mới cho mẹ, và bà sẽ ngồi xuống nghe cùng tôi và nói, Ồ, mẹ thích bài này này, ai hát thế? Và bà không hề làm bộ, mãi về sau, bà vẫn nhớ. Kỷ niệm đó giờ lại làm tôi đau đớn, và khiến tôi thấy phát ốm và sai lầm khi đã làm như thế. Nhưng đó chẳng phải lỗi của tôi.
Mẹ đã bỏ chúng tôi.
Tôi bỏ ra ngoài hiên và ngồi xuống ghế.
Chị Lanny đứng khựng lại khi nhìn thấy tôi, và tôi thấy chị ngập ngừng, trước khi ném tiếp cái que ra xa lần nữa cho Boot và gật đầu với tôi. “Này, mày làm gì ngoài này thế hả dụt? Trời lạnh lắm.”
“Đọc sách ạ.” Tôi đáp. Hoàn toàn không nói dối. “Chị đang làm gì thế?”
Má chị ấy đỏ bừng lên, và tôi không nghĩ là do trời lạnh.
“Chả làm gì.”
“Đi gặp bạn gái chị hả?”
“Không!” Chị lập tức chối, nghe rất thuyết phục, nhưng đôi má đỏ của chị lại sậm hơn lên. “Im đi, mày thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì đâu. Hơn nữa, cả hai chị em đều biết hai đứa không được ra những chỗ dễ bị người khác nhìn thấy. Đúng không nào?”
“Đúng. Và chúng ta luôn luôn làm những việc chúng ta được làm. Đúng không?”
“Phải, có chị mày thôi.” Chị ấy đáp, bằng giọng kẻ cả của người chị cả trong nhà. “Mày biết không, nếu cứ ở ngoài này nheo mắt thế kia, mày sẽ bị hỏng mắt đấy. Trời tối rồi.”
“Em vừa mới vào.” Tôi đáp lại chị. “Và làm thế không bị hỏng mắt đâu. Nếu chị đọc nhiều hơn, chị sẽ biết.”
“Ngừng đọc sách đi, chị muốn bảo mày thế đấy. Nào. Vào nhà thôi.”
“Từ từ đã.” Tôi bảo chị. “Chị không sao đấy chứ? Thật không? Chuyện mẹ ấy?”
“Chắc chắn.” Chị đáp, và tôi thấy dáng đanh lại đầy bướng bỉnh nơi cằm chị, nét cong giận dữ nơi lông mày chị. “Chị còn mừng vì bà ấy đã đi rồi ấy chứ. Chúng ta đều đồng tình mà. Chúng ta đã nói chuyện này rồi, Connor.”
“Chị có muốn bà ấy quay lại không?” Tôi hỏi chị. “Ý em không phải là bây giờ. Ý em là… kiểu như… một lúc nào đó ấy.”
“Không. Không bao giờ. Bà ấy đã nói dối chúng ta.”
“Ai cũng nói dối hết.” Tôi đáp.
“Ai bảo với mày thế?”
“Em nghe cô Kezia nói thế. Ai cũng nói dối hết.”
“Ý cô ấy là khi họ khai với cảnh sát thôi. Chứ không phải nói dối con cái. Không phải nói dối nhau.”
Nhưng chị vừa nói dối em chỗ chị vừa đi đấy thôi. Và em đã nói dối chị về đoạn phim. Ai cũng nói dối hết. Vậy nên, bây giờ chị cũng đang nói dối. Nghĩ tới đó làm đầu tôi đau nhói. Tôi nhớ mẹ. Tôi nhớ khi mình còn có một nơi bình thường để đến, nơi tôi biết đó là chốn an toàn.
Tôi nhớ khi mình có một tổ ấm. Một tổ ấm thực sự.
Tôi nhớ mẹ.
Không, tôi không nhớ. Tôi không nhớ mẹ. Bà ấy là kẻ dối trá, bà ấy đã bỏ chúng tôi và tôi sẽ không khóc, bởi vì khóc chẳng sửa chữa được gì, khóc chỉ tổ khiến mọi chuyện rối tung thêm. Có lần, bố đã nói với tôi như thế, và cũng như vài điều khác bố từng nói với tôi, điều đó cũng là sự thật nữa.
Tôi lấy làm mừng vì chị Lanny đang làm mấy việc khiến chị thấy khá hơn. Quãng thời gian tôi dành cho chiếc điện thoại đó không làm tôi vui vẻ, chính xác là vậy; chúng có khiến tôi cảm thấy gì đó thật, nhưng không phải là vui vẻ, hạnh phúc. Tôi chỉ thấy bớt cô đơn hơn. Bớt rối rắm hơn.
Có lẽ tôi sinh ra vốn không phải là để được hưởng hạnh phúc. Cũng như bố vậy. Tôi muốn hỏi chị Lanny về bố, nhưng tôi biết chị sẽ chỉ quát vào mặt tôi và bảo bố là một con quái vật.
“Nào, vào thôi.” Chị Lanny nhắc, và tôi theo chị bước lên bậc tam cấp vào nhà. Chó Boot theo sau chúng tôi và nhảy ngay đến chiếc đệm bông ấm áp của mình cạnh lò sưởi. Tôi vỗ vỗ lên đầu nó, và nó liếm tay tôi một cái rồi mới ngồi xuống, ngó ra ngoài cửa sổ.
Chú Javier không có ở trong nhà. Chà, chú ấy không có ở những nơi tôi có thể trông thấy. Tôi nghĩ hai chuyện này không giống nhau, nhưng tôi có cảm giác rất kỳ lạ. Tôi bước vào phòng của mình và nhìn ra ngoài cửa sổ, và tôi thấy chú đang ở ngoài sân, cạnh chuồng gia súc, đi đi lại lại. Chú đang nói chuyện điện thoại. Trông có vẻ căng thẳng.
Tôi thấy mình cứ như một bóng ma. Cứ như không còn ai trông thấy tôi nữa. Mẹ cũng đã như thế, một lần. Còn chị Lanny thì gần như chỉ thấy tôi như một đứa sống chật đất, tôi nghĩ vậy. Chị ấy vẫn gọi tôi là ALB[41], nghĩa là Thằng Nhóc Em Phiền Phức. Đôi khi, chị ấy thật lòng nghĩ như thế.
Nhưng với bố, tôi quan trọng.
Và mặc dầu chẳng hề khôn ngoan chút nào, tôi lại lôi chiếc điện thoại trong túi ra, thầm hỏi nếu được nghe thấy giọng của bố thì sẽ như thế nào.
Sau bữa tối, lúc đang nằm trong phòng đọc sách, tôi chợt vô tình nghe thấy tiếng chị Lanny trò chuyện với chú Javier. Không phải là vì chị ấy nói to, và thường thì tôi cũng chẳng bao giờ để ý, nhưng bấy giờ chị ấy nhắc đến bố. Tôi nghĩ chú Javier và cô Kezia vẫn đang cố thử các liệu pháp tâm lý cho chị em chúng tôi. Tôi ghét phải kể cho họ biết lần gần đây nhất chị tôi gặp nhân viên tư vấn, chị ấy đã kiên quyết không nói một lời suốt bao lâu. Chị ấy không tâm sự gì hết.
Cũng không hẳn là thế. Chị ấy không tâm sự về bản thân mình. Nhưng chị ấy tâm sự về tôi.
“…Cũng chẳng vấn đề gì với cháu mấy.” Chị đang nói câu đó khi tôi bắt đầu dỏng tai lên nghe và úp quyển sách xuống ngực. “Ý cháu là bố ấy. Chính xác thì ông ấy chưa bao giờ thực sự làm cháu sợ. Ông ấy chưa bao giờ quan tâm nhiều tới cháu. Luôn luôn là Connor, hơn bất kỳ điều gì khác. Ông ấy chăm nó, trong khi chẳng bao giờ để ý tới ai.”
Đồ dối trá, tôi thầm nghĩ trong đầu. Nghĩ tới bố làm chị ấy sợ vãi linh hồn. Còn những điều còn lại, những điều về tôi? Cũng là một dạng dối trá, phải không nhỉ? Tôi không biết nữa. Ký ức của tôi về bố luôn có sự linh động hết sức kỳ quặc, cứ như tôi đã tự nhào nặn ra những ký ức đó vậy.
Có khi ký ức của chị Lanny cũng giống vậy.
Tôi không nghe được những gì chú Javier nói. Chú ấy ở xa chỗ tôi hơn, và giọng chú ấy nhỏ quá. Nhưng tôi nghe được câu trả lời của chị mình.
“Nó lúc nào cũng trầm tính, nhưng từ khi bọn cháu dọn ra khỏi nhà, tình hình lại càng thêm tệ. Nó kỳ lạ lắm. Có lẽ chỉ là vì thằng bé vẫn đang sợ hãi quá, hoặc có lẽ là do nó lạ nhà. Cháu không biết nữa. Connor chẳng bao giờ chịu tâm sự về cảm xúc của mình. Nó có phần vụng trộm một tí.” Chị ấy phá lên cười một chút, nhưng nghe trơ khấc.
Vụng trộm. Ý chị ấy là giống bố.
Giây phút đó, tôi ghét chị ấy kinh khủng. Nỗi căm ghét tột cùng, đặc quánh, tới nỗi tôi muốn nghẹt thở. Chị mới là đồ vụng trộm. Hôm nay chị lén trèo rào ra ngoài. Chị còn dám nói thế.
Tôi không thích nổi giận. Cơn giận lại làm tôi lạnh toát, và run rẩy, và tôi ước chị ấy đừng nói nữa.
Nhưng chị ấy vẫn tiếp tục và nói: “Đó không phải là lỗi của Connor. Thằng bé luôn nghĩ bố là người tốt. Chắc là vì mẹ luôn sợ phải nói với nó sự thật, toàn bộ sự thật. Nó cũng đã đủ lớn để biết chuyện rồi. Bố là con quái vật. Cháu sẽ không bao giờ để Connor tới gần ông ta.”
Chị ấy nói cứ như chị ấy là người nắm quyền ở đây vậy.
Chị ấy không nắm quyền gì hết.
Miễn là tôi còn có chiếc điện thoại này, tôi là người nắm quyền.
Chú thích:
[41] Nguyên tác: Annoying Little Brother.