Chương 19 GWEN
Không có điện thoại bên người, tôi thấy thật trần trụi, dù nó chỉ là một món đồ tiện nghi nhỏ bé. Phòng trọ sao bỗng lạnh lẽo, trống trải và xa lạ đến thế, còn Sam lại đi quá lâu. Lâu quá sức. Tôi thử xem tivi, nhưng tất cả những gì chiếu trên tivi đều làm tôi khó chịu. Người ta coi chuyện sống chết như trò đùa, coi bọn giết người hàng loạt như câu chuyện hấp dẫn mùa Halloween, và những điều đó làm tôi kinh tởm. Tôi xem một đoạn phim kinh dị và thấy thật dơ bẩn, rồi cuối cùng, tôi ngây người đờ đẫn nhìn bản tin chạy trên màn hình, xem cái thế giới mình từng biết đang chầm chậm phân rã.
Sam cuối cùng cũng gọi cho tôi qua điện thoại bàn của khách sạn. Lúc đó đã gần nửa đêm. Cả người tôi nhức nhối vì kiệt sức, nhưng tôi lại thấy quá căng thẳng không sao ngủ nổi; tôi có cảm giác muốn nghẹt thở khi nhấc ống nghe nặng trĩu lên và ghé lên tai. Ống nghe kiểu dáng cũ, gắn với thân máy bằng dây xoắn ruột gà, và suýt chút nữa, tôi đã giật văng luôn cả điện thoại ra khỏi bàn và khiến nó rơi mạnh xuống đất. “A lô? Chết tiệt! Xin lỗi. A lô?”
Có tiếng lẹt xẹt trong điện thoại, và tôi cứ nghĩ mình đã làm hỏng thứ chết tiệt đó, nhưng rồi, tôi nghe thấy giọng Sam. “Chào. Tôi thấy mình nên gọi thì hơn.”
Giọng anh nghe lạ lắm.
“Thời tiết bây giờ xấu hơn nhiều lắm.” Anh nói. “Tôi phải bỏ đường cao tốc sang đi đường nhánh, đường cao tốc giờ như sân trượt băng rồi. Chắc phải mấy tiếng nữa tôi mới về tới. Tôi chỉ muốn em biết…”
“Biết…?” Dường như còn có nhiều điều đằng sau. Nhiều hơn những gì anh nói thành lời.
“Đừng mong tôi về được tới nơi trước khi trời sáng.” Rồi anh nói tiếp. “Tôi sẽ thuê tạm một phòng ở đây, rồi ngay khi mặt trời làm tan bớt đống bùi nhùi ngoài kia, tôi sẽ lên đường. Được chứ?”
“Chuyện đó quan trọng lắm sao?” Tôi hỏi. “Anh đâu có lựa chọn nào, và em cũng không.”
“Phải.” Anh nói. “Xin lỗi, Gwen. Tôi thật sự xin lỗi.”
Nghe vậy, tôi bỗng phân vân, nếu anh thực sự không bao giờ quay lại thì sao? Tôi đâu thể trách móc gì anh nếu anh không quay lại, nếu anh đổi ý khi đang ở xa và đã xa tôi được một lúc. Tôi là cái lỗ đen toàn những rắc rối, nỗi đau và những nhu cầu, quanh quẩn bên cạnh tôi lúc này hẳn phải là nỗi thống khổ tột cùng đối với anh. Anh xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn là bị lôi vào địa ngục tôi đang sống.
Chẳng sao cả, tôi tự nhủ. Tôi sẽ tiếp tục dù có hay không có anh bên cạnh.
“Được ạ.” Tôi đáp. Giọng tôi nghe cũng chẳng ổn chút nào. “Không sao. Em ổn. Cảm ơn anh, Sam. Vì tất cả mọi điều.”
Thế là hết. Tôi nghe thấy tiếng kết thúc trong từng từ ngữ, và tôi phải dừng lại để lấy hơi, vì dẫu tôi không tin trên đời này còn có điều gì khác tác động được đến mình, thì chuyện này vẫn làm tôi đau đớn. Lần này, nó còn để lại sẹo.
“Gwen…” Có điều gì đó trong giọng nói của anh, và tôi cảm nhận được anh rất muốn nói ra với tôi - và rồi im lặng kéo dài, loẹt xoẹt vì nhiễu sóng. “Gặp lại em sau.”
Câu đó có vẻ giả dối. Tôi cố nặn ra một nụ cười, vì tôi biết nếu ta cười khi nói chuyện điện thoại, cuộc đàm thoại nghe sẽ vui vẻ hơn lên. Điều gì đó ẩn sau sự thay đổi cao độ trong giọng nói. Chẳng có gì ma thuật trong đó cả. “Vâng.” Tôi đáp. “Cẩn thận nhé.”
Anh không chúc tôi điều tương tự. Chỉ từ biệt thật nhanh, và chỉ còn tôi ngây người nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia. Tôi từ từ hạ ống nghe rồi gác vào giá máy. Dây điện thoại ruột gà lập tức xoắn vào nhau thành một mớ bòng bong khó gỡ. Tôi tháo hẳn sợi dây ra khỏi điện thoại và tỉ mẩn gỡ từng chút một, mãi cho tới khi không còn rối nữa, rồi gắn dây trở lại.
Một chút gọn ghẽ trong thế giới đã văng khỏi trục kiểm soát.
Tôi bỗng có nhu cầu gọi cho bọn trẻ, cồn cào tới mức điên dại và tăm tối. Chúng sẽ không biết số này đâu. Chúng có thể sẽ bắt máy, và tôi sẽ được nghe giọng của một trong hai đứa. Khao khát đó của tôi mãnh liệt tới nỗi tôi có cảm giác mình sắp cháy bùng lên như một ngọn đuốc vì lửa của nó bén vào.
Tôi lại nằm dài ra giường, bật tivi, và chờ đợi. Tới sáng, tôi sẽ lên kế hoạch.
Tới sáng, tôi sẽ tìm được đường ra khỏi mớ bòng bong này.
•Tôi cố thức nhưng khi màn đêm kéo tới, mắt tôi díp lại. Lúc mở mắt ra, tôi thấy Melvin Royal đang đứng cạnh giường, nhoài người về phía tôi.
Hắn ta không thể ở đây. Hắn không thể. Trong giây lát, tôi cứ nghĩ mình đang tưởng tượng, và giây lát đó cũng đủ để tôi phải trả giá.
Tôi vội tìm khẩu súng. Nó không còn ở chỗ tôi đã cất nữa. Tôi phát hiện nó đã bị ném sang chiếc giường bên cạnh. Quá xa, không với sang nổi.
Tôi chống cự. Cú đấm đầu tiên tôi vung ra tuy loạng choạng và bị mất lực vì tôi đang nằm trên tấm đệm lò xo nhưng vẫn trúng mục tiêu.
Nó làm mặt Melvin vẹo đi, và trong một giây đờ đẫn, tôi khựng lại vì kinh hãi. Thứ phi thực kia lạnh lùng bổ nhào vào tôi, và tôi thấy da mình thít lại, cứ như da đang bị co rút vì tính bất khả trước mắt.
Đó không phải Melvin. Là kẻ nào đó đeo mặt nạ Melvin.
Cú đấm của hắn không bị giảm lực vì hắn không nằm trên giường. Nó giáng vào tôi rất mạnh. Tấm đệm đỡ bớt va chạm cho tôi nhưng vẫn không đủ. Tôi hoa mắt vì cú đấm, và khả năng chống cự của tôi hạ xuống phân nửa khi hắn lôi tôi ra khỏi giường, làm tôi ngã xuống sàn nhà trải thảm và lật úp tôi lại. Tôi lợi dụng tình hình để nâng người dậy, và co chân phải lên, đá hậu một cú thật nhanh và mạnh.
Hắn ta cưỡi lên lưng tôi, nhưng hắn lại ở vị trí khá gần vai tôi, khiến cú đá của tôi không đủ lực để làm hắn đau đớn gì, sau đó, hắn liền ghì đầu gối của mình lên lưng tôi để đè nghiến tôi xuống sàn trở lại. Tôi điên cuồng quờ quạng hòng tóm bất cứ thứ gì trong tầm với, và tôi chụp được dây điện thoại. Tôi giật mạnh. Y như lúc trước, toàn bộ chiếc điện thoại, cả thân máy lẫn ống nghe, rơi từ trên bàn xuống đất. Nó đập vào vai tôi, nhưng tôi chẳng thấy đau mấy. Tôi vớ đại một phần chiếc máy rơi trong tầm tay, và thấy mình chụp được phần thân của chiếc máy kiểu cổ. Tôi vặn người, lẳng nó vào đầu tên nọ.
Hắn nhảy lùi ra sau để tránh, kẹp cánh tay trái của tôi lại và vặn mạnh cho đến khi tôi phải thả chiếc điện thoại ra.
Hắn vẫn không nói một lời. Dù hắn có là ai đi nữa, hắn cũng không phải là Melvin. Hắn chỉ đeo mặt nạ mô phỏng gương mặt của Melvin, loại mặt nạ hóa trang kinh dị mùa Halloween từng cháy hàng cách đây mấy năm sau phiên xử Melvin; gã chồng cũ của tôi ngày đó đã trở thành nguyên mẫu ưa thích của mấy món đồ hóa trang khốn kiếp, nhất là với những kẻ vô cảm. Nhưng tận mắt trông thấy một gã như thế bằng xương bằng thịt quả là cơn choáng váng kinh hoàng.
Như một cơn ác mộng trở thành hiện thực.
Tôi hoàn toàn tập trung vào cuộc vật lộn, nhưng sau đó, tôi sực nhớ ra: Tôi đang ở nhà nghỉ. Nhờ cơn bão mùa đông.
Tôi há miệng kêu la ầm ĩ.
Hắn dí đầu súng điện vào gáy tôi, và dòng điện ào ào chạy khắp người tôi. Thế giới không tối sầm đi mà lại sáng lóa lên; mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi bốc cháy, và tôi thấy hàng tràng pháo hoa câm lặng bùng lên sau mắt mình. Cơn đau quen lắm. Tôi cũng từng bị chích súng điện trước đây. Cố lên, cố lên nào…
Lần sốc điện thứ hai, lâu hơn trước, đã dập hết mọi kháng cự của tôi.
Trong lúc cả người run lẩy bẩy, tôi cảm nhận được cách hắn ta điều khiển mình như đang chơi một con búp bê vải. Tay tôi bị bẻ quặt ra sau lưng, bị tra vào thứ gì đó giống cái còng. Tôi bị nhấc bổng lên và bị gác lên vai hắn. Hắn dừng lại để lấy súng của tôi, và cả chiếc ba lô được tôi dựng ở một góc, rồi biến ra ngoài cửa chỉ trong giây lát. Hắn đóng cửa, chỉnh lại mặt nạ cho thẳng thớm để che được toàn bộ khuôn mặt của mình. Tôi lờ mờ thấy tay vịn cầu thang bằng sắt đã gỉ sét lướt ngang qua. Mưa tuyết đã phủ lên nó một lớp băng dày, ướt đẫm. Lần này, Sam và tôi chọn hai phòng ở tầng một, và ở ngay phía bên kia tay vịn là bãi đỗ xe ken đặc xe - những phương tiện im lìm nằm một chỗ, bị băng đóng một lớp trơn tuột. Tôi thấy vài ánh đèn sáng trong những phòng nghỉ. Tôi cố trấn tĩnh. Hét to lên, tôi tự nhủ, nhưng không thể. Tôi gần như chẳng nhìn thấy được gì. Cơ thể tôi tựa như một chiếc lồng bị khóa chặt.
Tôi thấy hình như kẻ bắt cóc mình bị trượt chân vì băng trơn lúc hắn vác tôi ra thành sau thùng xe tải, và tôi thầm mong hắn ngã xuống, nhưng hắn lại vịn được vào cửa thùng xe. Hắn bò vào bên trong, kéo tôi về phía trước và làm gì đó mà tôi không nhìn thấy được, nhưng tôi thấy đôi tay bị trói, mềm oặt của mình bị giật mạnh. Tôi nằm trên một tấm thảm đã sờn, nhưng bên dưới lớp thảm là sàn kim loại lạnh toát.
Tôi mụ mị thầm cảm ơn khi hắn vớ lấy một tấm chăn lông dày và quẳng lên người tôi. Chí ít, tôi sẽ không bị cóng cho đến chết.
Dẫu như thế có khi còn dễ chịu hơn những gì đang chờ tôi phía trước.
Tôi không có điện thoại. Sam không có ở đây.
Sẽ không ai biết tôi bị đưa đi đâu. Trừ phi họ xem băng giám sát, nếu quả thật có thứ đó, còn không, họ sẽ chẳng bao giờ biết tôi không hề tự ý rời nhà nghỉ.
Kẻ bắt cóc tôi đã xong việc, và tôi nghe thấy tiếng cửa xe sập sầm sầm khô khốc sau lưng mình. Chiếc xe tải nồng nặc mùi gỉ sét, mùi dầu máy, mùi thức ăn chiên rán đã lâu ngày. Thân thể tôi bắt đầu quay trở lại với tôi, và khắp người tôi đau ê ẩm, nhưng cơn dông tố này khi so với nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt tôi cũng chỉ là một cơn mưa rào mùa hạ. Tôi chỉ có một mình. Tôi chỉ có một mình, và Sam sẽ không biết tôi đi đâu.
Bỗng một ý nghĩ mới tinh lóe lên trong óc, và ý nghĩ đó còn mang cả nỗi tuyệt vọng cùng cực, bạo tàn theo cùng. Hành động kỳ lạ của Sam trên điện thoại, vẻ ngập ngừng của anh. Anh muốn nói điều gì với tôi? Rằng chúng sắp tới chỗ tôi ư?
Sam đã làm việc này chăng?
Tôi cố không nghĩ tới những điều sẽ xảy đến với mình, nhưng không tài nào tránh được. Tôi biết. Tôi đã thấy hậu quả từ sự điên cuồng của Melvin. Nước mắt ứa ra từ đôi mắt đang nhức nhối, và tôi nhận ra mình không khóc vì mình. Tôi khóc vì những đứa trẻ, chúng sẽ không bao giờ biết tôi yêu chúng đến nhường nào. Tôi đang biến dần vào trong đêm tối. Tôi sẽ chỉ còn là những nắm xương nằm dưới đáy hồ, và chúng sẽ không bao giờ tìm được tôi.
Xin Người, tôi cầu nguyện với Đức Chúa Trời mà bản thân tôi cũng không chắc Ngài có nghe hay không. Xin Người, xin đừng để bọn trẻ nghĩ rằng con bỏ rơi chúng. Xin Người cứ giáng lên con bất cứ điều gì Người muốn, nhưng đừng bắt bọn trẻ phải chịu nỗi đau ấy. Xin hãy để chúng biết con chiến đấu vì chúng. Con xin Người.
Tôi nghe thấy tiếng kẻ bắt cóc ngồi vào ghế lái, rồi sau đó, chiếc xe xóc lên, chúng tôi cùng tiến vào màn đêm đóng băng giá buốt, và tôi không biết chúng tôi sẽ đi tới đâu. Cơn hoảng loạn và choáng váng bắt đầu nguôi xuống một chút, đủ để cho tôi thở. Tôi bắt đầu tính xem nên làm gì.
Đây là điều mày muốn, tôi tự nhủ. Mày muốn Melvin tới bắt mày. Giờ mày phải sống cho lâu để còn có ích cho các con.
Phải sống.
Giờ tôi không thể dựa dẫm vào Sam. Tôi không thể dựa dẫm vào ai trừ chính mình. Đời tôi đã đi tới nước này rồi.
Tôi chưa sẵn sàng.
Nhưng tôi đã bắt đầu.