← Quay lại trang sách

Chương 20 SAM

“Vững lên.” Mike nói với tôi. “Tập trung đi.”

Tôi đang ngồi trong chiếc xe Jeep đen lạnh lẽo của anh, lặng lẽ quan sát. Chúng tôi đậu ở một góc xa trong bãi đỗ xe, bên dưới đèn chiếu - chỗ ánh đèn không rọi tới, nhưng lại khiến bất kỳ ai nhìn về phía này đều bị lóa mắt. Chẳng hiểu sao, tôi không hề ngạc nhiên khi thấy Mike quay lại Knoxville; anh ấy biết chúng tôi đi đâu khi chúng tôi rời Wichita, và tôi cứ tưởng anh ấy bám theo Gwen, chờ chứng cứ thuyết phục xuất hiện để có thể lấy lệnh từ FBI và bắt giữ cô.

Ấy thế mà, giờ anh ấy lại ngồi đây cùng tôi, trong cái đêm lạnh cóng, băng giá này, theo dõi cảnh Gwen bị bắt cóc.

Anh ấy đã đúng khi lên tiếng nhắc nhở tôi, bởi tôi phải cố gắng hết sức mới không rút súng ra và nã vào gã đàn ông đeo mặt nạ cao su hình Melvin Royal trên đầu kia, rồi moi gan hắn ra. Cơn thịnh nộ bệnh hoạn đó của tôi đang giục giã trong đầu, chỉ chực phun trào ra ngoài.

Không chỉ bởi hắn ta đánh gục Gwen để cô phải nằm oặt trên vai hắn, mà còn vì hắn ta đeo thứ mặt nạ hóa trang gớm guốc kia để hành sự. Làm như vậy quá hèn hạ, và điều đó khiến tôi hình dung ra những gì Gwen phải chịu khi trông thấy nó.

Tôi đã làm chuyện này với cô. Tôi căm ghét chính bản thân mình cũng sâu như oán hận kẻ đã hại cô.

“Vẫn có thể chính là hắn bên dưới lớp mặt nạ đó.” Tôi nói với Mike. Mọi lời nói đều khó thốt ra lúc này, nhưng tôi vẫn ép được chúng thoát ra khỏi miệng, để mình không mất kiểm soát hoàn toàn. “Chắc Melvin nghĩ như thế là vui lắm.”

“Có thể. Mà cũng có thể không. Cứ bình tĩnh. Cô ta không sao đâu. Chúng muốn cô ta sống mà.” Anh ấy liếc nhanh sang tôi. Tôi biết anh ấy thấy rõ cơn giận của tôi. “Cậu có thể dừng chuyện này lại bất cứ lúc nào cậu muốn, Sam ạ. Bất cứ lúc nào.”

Tôi ước phải chi mình đã dừng lại. Tôi đã hối hận trước quyết định này ngay vào giây phút mình nhận lời. Tôi chưa bao giờ có chủ định để Absalom thực sự bắt được Gwen, nhưng để kế hoạch thành công, chúng phải nghĩ tôi thực sự chấp nhận cuộc trao đổi đó. Về mặt lý thuyết, làm chuyện này phải có gan mới được.

Còn trên thực tế, tôi đang nhìn người phụ nữ mình vẫn còn quan tâm rất nhiều mềm oặt, không khả năng chống cự, máu me be bét, bị lôi xềnh xệch tới nơi chắc chắn sẽ là chỗ chết, và điều này chẳng có vẻ gì là một nước cờ khôn ngoan. Tôi có cảm giác như mình chính là tay đồng phạm trong vụ giết cô. Nếu hắn ta thoát…

“Hắn sẽ không đi được tới đâu đâu.” Mike nói. Giọng anh ấy trầm tĩnh và chắc nịch, và nhờ đó, lượng adrenaline đang trào lên bên trong tôi được ghìm xuống. “Đường đóng băng thế này sẽ khiến hắn phải đi chậm và dễ xử hơn. Chúng ta sẽ tóm hắn bất cứ khi nào ta muốn. Cậu biết mà. Chớ manh động lúc này. Chúng đã gửi chưa?”

Tôi kiểm tra chiếc máy tính bảng mình lấy ở quán cà phê lần nữa. Pin vẫn đầy tới 80%. Máy có tín hiệu nhận sóng, nhưng không hề có tin nhắn mới. Vẫn chưa. Ngay khi chúng tôi có được vị trí của Melvin, chúng tôi sẽ hành động. Chúa ơi, phải im lặng theo dõi thằng khốn kia bắt cô ấy mới khó làm sao! Nó lại đánh thức những dư âm đắng ngắt về chuyện của em gái tôi, và chúng đang cố nhấn chìm tôi.

Tôi biết Gwen sẵn lòng mạo hiểm tính mạng. Cô là người đầu tiên nói với tôi điều đó. Cô nhìn thẳng vào mắt tôi và nói với tôi, Để em làm chuyện này. Cô nói bắt được Melvin là ưu tiên số một và duy nhất của chúng tôi.

Nhưng không phải thế, và biết được điều đó đã đập vỡ chiếc vỏ nghi ngờ tôi tự đắp lên xung quanh tình cảm của mình đối với cô. Đập nát chiếc vỏ đó hoàn toàn. Cô đã làm gì không quan trọng. Cô ấy là ai và tôi cảm thấy thế nào về cô ấy mới quan trọng.

Nào, bọn khốn kia. Gửi tin nhắn đi. Không khí xung quanh lạnh giá, nhưng tôi lấy làm mừng; tôi thấy da mình như đang bốc cháy và áp lực của nỗi sợ hãi đang bừng bừng trong lồng ngực tôi như ngọn lửa phốt-pho. Cứ mỗi giây chúng trì hoãn là một giây cô ấy trượt sâu hơn vào nguy hiểm.

“Chúng ta nên đi thôi.” Tôi bảo với Mike. “Nếu ta mất cô ấy…”

“Không mất cô ta được đâu.” Mike đáp. “Tôi không thích dùng cô ta làm mồi nhử, nhưng dù cô ta là người phụ nữ can đảm nhất tôi từng gặp hay là con tội phạm tâm thần đi chăng nữa, thì đây là thượng sách rồi. Cứ để Absalom tưởng rằng mình đã tóm được cô ta, chúng sẽ nhả Melvin Royal, và chúng ta sẽ cướp lại cô ta.”

Tôi thầm mong đây là kế hoạch tác chiến chính thức của FBI, có những phương tiện di chuyển được ngụy trang cẩn thận và có thiết bị bay không người lái hỗ trợ, nhưng vụ này… Chúng tôi thống nhất với nhau sẽ tiền trảm hậu tấu. Mike đã lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, từ vụ dính tới chúng tôi ở Wichita, chưa kể vụ căn nhà gỗ ở Georgia. Nếu anh ấy lập được công, họ sẽ xí xóa hết, nhưng trong lúc đó, việc viện tới lực lượng liên bang - hay thậm chí chỉ là lực lượng địa phương thôi - phải gạt qua một bên.

Còn một chuyện khác khiến tôi phân vân: vẻ tự tin của Mike. Anh ấy rất giỏi đeo mặt nạ.

“Vẫn chưa có gì hết.” Tôi nói. Chẳng có gì hiện ra trên màn hình chiếc máy tính bảng. Chúng tôi quan sát gã đàn ông đeo mặt nạ Melvin cẩn thận từng bước một để ra tới chiếc xe tải nhỏ màu trắng, hắn ta suýt ngã lúc nhoài người để ném Gwen vào trong xe. Tôi thấy như mình bị lãnh trọn một cú đấm vào giữa bụng khi phải nhìn cô ấy rơi xuống sàn xe như một bao cát, và không thể tự đỡ lấy mình. Cô ấy còn sống không? Chúa ơi, ngộ nhỡ hắn giết cô ấy lúc ở trong phòng thì sao? Ý nghĩ đó suýt khiến tôi nhào tới trước, nhưng tôi vẫn kiềm chế được mình nhờ cố hết sức. Absalom muốn có cô ấy vì điều gì đó rất đặc biệt. Chúng sẽ không giết cô ấy ngay đâu.

Đó thậm chí chỉ là những suy nghĩ trong đầu tôi, nhưng sao nghe tuyệt vọng quá đỗi. Tôi có thể đã đánh giá chuyện này sai hoàn toàn.

Tôi có thể đã để Gwen bị giết chết.

Hắn bị trượt chân trên băng làm Gwen nửa trong xe nửa ngoài xe, và tôi thấy cô ấy rúm người lại, chân cô ấy chầm chậm nhúc nhích, tuồng như đang tìm một mặt sàn.

“Cô ta không sao.” Mike nói. “Cô ta đang cử động kìa, anh bạn. Cô ta ổn mà.”

Không, cô ấy không ổn. Tôi quá biết Gwen. Nếu được, cô ấy sẽ đứng dậy và chống cự tên khốn kiếp kia bằng bất cứ thứ gì cô ấy có, dù cô ấy có bị còng hay không. Trong lúc chúng tôi vẫn im lìm theo dõi, gã đàn ông đeo mặt nạ Melvin Royal trèo hẳn vào bên trong thùng xe và biến mất. Tôi lại thấy lòng dạ quặn lên lần nữa, lần này còn đau hơn lần trước. Hắn đang làm cái quái gì trong đó?

Đôi chân đang yếu ớt cử động của Gwen cũng bị lôi vào trong bóng tối, và suốt mấy giây nghẹt thở, dài dằng dặc, chúng tôi không nhìn thấy được chuyện gì đang tiếp diễn. Tôi nghe Mike nói “Từ từ, chờ đã” còn trước khi kịp nhận ra mình đã đặt tay lên chỗ mở cửa xe. Anh ấy túm chặt lấy áo tôi và giật mạnh tôi về phía mình. “Đợi đã!”

“Đợi cái gì nữa? Cậu biết chúng ta đang đối mặt với loại người nào mà!”

Nếu cô ấy không cử động được, chắc hẳn cô ấy cũng không kêu lên được. Ý nghĩ đó khiến tôi giằng ra khỏi tay Mike và lôi súng ra. Mike chầm chậm giơ tay lên tỏ ý mình đã chịu thua.

Nhưng khi tôi quay lại nhìn chiếc xe tải, tôi thấy gã khốn nọ lại trèo ra ngoài. Tôi chỉ thoáng thấy một phần đôi tất Gwen đang đi ở chân, trắng toát như một bóng ma dưới ánh đèn phản chiếu.

Tôi thấy cô ấy cử động. Cảm ơn Chúa, tôi thấy cô ấy cử động.

“Có tin gì…”

“Cậu xem đi.” Tôi bảo Mike, và ném chiếc máy tính bảng cho anh ấy. Tôi không muốn rời mắt khỏi gã đàn ông kia. Hắn tập trung giữ thăng bằng lúc sập cửa lại, và như tôi quan sát, hắn lấy chìa để khóa cửa thùng xe. Phần thùng xe không có cửa sổ. Giờ cô ấy đã biến mất.

Nhưng cô ấy còn sống. Cô ấy vẫn còn sống. Và bây giờ, chúng tôi phải đảm bảo cho cô ấy còn sống.

“Vẫn chưa có gì.” Mike nói. Có chút căng thẳng trong giọng nói của anh ấy, tôi nghe ra được. Với một người giỏi che giấu cảm xúc như Mike, thế có nghĩa là anh ấy cũng đang cảm thấy có điều gì không ổn, y hệt tôi. “Chờ thêm một phút nữa xem.”

“Là một phút chết tiệt ấy, Mike ạ.” Tôi nói. “Chúng chơi tôi. Chúng sẽ không nhả hắn ra đâu.”

“Chúng ta đã biết đó cũng là một khả năng. Ta sẽ tóm hắn ngay khi hắn ra khỏi bãi đỗ xe. Bọn chúng có thể đã cắt cử mấy kẻ khác theo canh chừng. Ta phải cố tóm lấy gã này cho bằng được.”

“Nếu đánh liều để mất cô ấy thì không đâu.”

“Chúng ta sẽ không để mất cô ta đâu.”

Đèn ở đuôi xe tải đỏ lên, một giây sau, đèn pha trước mũi xe cũng bật, gã nọ cho xe lùi lại, hết sức cẩn thận trên mặt đường đóng băng, dù hắn có gắn lốp xe chống trượt, chuyên dùng để chạy trong mùa đông.

Tôi lấy lại chiếc máy tính bảng từ chỗ Mike. Nào, nào, lũ khốn này…

“Mike.” Tôi nói. Chiếc xe tải đang trên đường chạy ra khỏi bãi đỗ xe. Đèn ở đuôi xe lại lóe lên tiếp, đỏ lừ như mắt quỷ, và xe rẽ sang bên phải. “Mike!”

“Tin tôi đi.” Anh ấy đáp. “Chúng ta sẽ không mất hắn đâu. Nhưng ngoài đường không có nhiều xe cộ để ta trà trộn vào đâu. Phải chờ hắn đi một lúc đã.”

“Chúng ta phải theo sát cô ấy. Đi!”

Anh ấy nổ máy và cài số cho chiếc xe to lớn, và chúng tôi lướt ra ngoài, quá chậm chạp. Tôi chỉ muốn giậm mạnh chân ga. Cả bãi đỗ xe chìm trong ánh sáng trắng lạnh toát phản chiếu từ nền băng. Mike cho xe rẽ phải và dễ dàng điều khiển cho chiếc xe chạy thẳng thớm trở lại sau khi bánh bị trượt đi một chút.

Mike hất cằm về phía chiếc xe tải trắng chạy đằng trước. Nó rẽ sang trái ngay bên dưới cầu cạn. Ở làn đường đó, hắn sẽ vòng ngược xe lại và rẽ vào đường nhánh ở phía bên kia.

Mike nhấc chiếc điện thoại đang đặt ở bảng đồng hồ xe lên và đưa cho tôi. “Chú ý màn hình.” Anh ấy nói. “Đảm bảo sao cho ta không bị mất tín hiệu.”

Chính tay tôi gắn bọ theo dõi bên dưới gầm xe tải, ngay khi gã đeo mặt nạ mất dạng trong phòng nghỉ của Gwen; tôi vừa chạy được vào xe của mình thì gã tấn công Gwen lại xuất hiện, vai vác cô ấy. Cứ mặc cho Gwen đi không một dấu vết để lại chưa bao giờ là lựa chọn, không đời nào. Và, cảm ơn Chúa, màn hình theo dõi hiện lên cùng một dấu xanh với tín hiệu ổn định. Chiếc xe tải chui ra từ đầu bên kia hầm đường bộ và lại rẽ trái tiếp. Nó chạy về hướng bắc trên bản đồ.

Tôi khẽ đọc hướng đi cho Mike, tập trung cao độ vào ánh sáng xanh trên màn hình. Ánh sáng đó biểu thị cho sự an toàn. Khi nào chúng tôi còn nhìn thấy nó, cô ấy còn an toàn, và tôi có thể bấu víu vào đó.

Chúng tôi rẽ trái một lần. Bánh xe bất ngờ bám dính vào mặt nhựa sạch của đường cao tốc lại thành ra một cú sốc đối với chúng tôi sau đoạn đường đóng băng trơn tuột, nhưng cũng chỉ được có mấy giây, rồi chúng tôi rẽ trái tiếp, và Mike lại phải xử lý một cú trượt khác.

Tín hiệu xanh nhấp nháy.

Tôi rời mắt khỏi màn hình. Tôi không nhìn thấy chiếc xe tải, nhưng phía đằng trước, có chỗ đường hơi nhô lên. Chắc hẳn, chiếc xe đang xổ xuống bên kia con dốc. Chúng tôi phải giảm tốc độ, vì có một chiếc sedan bị văng ra[42], ngáng giữa làn bên phải con đường nhánh. Người phụ nữ ngồi trên ghế lái trông hết sức bất lực, khổ sở tìm cách điều khiển chiếc xe có mấy chiếc lốp đã quá mòn, không ăn được xuống mặt đường. Nếu là lúc khác, tôi sẽ thấy tội nghiệp cho cô ta, nhưng ngay lúc này đây, tôi chỉ thấy lộn tiết vì cô ta ngáng đường mình. Tôi thấy gương mặt đờ đẫn vì hãi hùng của cô ta lúc chúng tôi lạng ngang qua. Mike là tay lái được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng tôi vẫn cầu mong chúng tôi không bị thứ gì khác to lớn hơn ngáng đường.

Tín hiệu lại nhấp nháy. Nhưng nó vẫn ở phía trước chúng tôi. “Phạm vi theo dõi của cái này là bao nhiêu đấy?” Tôi hỏi Mike.

“Vài cây số.” Anh ấy đáp. “Sao thế?”

“Nó cứ nhấp nháy này.” Tôi đáp.

Mike không nói câu nào. Không dám chắc. Lúc tôi quay sang nhìn anh ấy, gương mặt anh ấy làm tôi nhớ lại những ngày chúng tôi còn tại ngũ, khi anh ấy vờ như tất cả mọi chuyện đều ổn, có sức thuyết phục đến độ đến tôi cũng tin sái cổ.

Chúng tôi trèo lên con dốc trơn tuột, và tôi dõi mắt tìm chiếc xe tải đằng trước.

Nó không có ở đó. Nhưng lại có một con dốc khác. Dường như chiếc xe vẫn ở ngay đằng trước chúng tôi, chỉ khuất tầm mắt thôi, vẫn còn trên bản đồ.

“Quỷ tha ma bắt! Tăng tốc đi!” Tôi bảo với Mike. Tim tôi đập thình thình, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Quá nhiều adrenaline, và không có cách tích cực nào để đốt hết lượng adrenaline này. Tôi chỉ nghĩ được tới việc cô ấy bị nhốt trong chiếc xe tải kia, lẫn với những hình ảnh hiện trường tội ác của Melvin Royal xưa kia lóe lên.

“Chúng ta sẽ ổn thôi.” Anh ấy nói. “Bình tĩnh đi. Cậu hoảng như thế chẳng giúp gì được cho cô ta đâu.”

Tôi muốn nhìn thấy chiếc xe tải đó. Tôi muốn biết cô ấy ở đâu. Tôi cần phải thấy.

Đoạn dốc xổ xuống tựa hồ một rãnh trượt được kiểm soát; tôi cảm nhận được cả hai lốp sau đang cố tìm cách bung ra. Cơn mưa tuyết đã ngừng. Những đám mây dày chụp lấy ánh đèn thành phố ngả cam và phản chiếu chúng, tạo thành một bầu trời viễn tưởng, phi thực.

Tất cả mọi chuyện đều có vẻ sai trái, và nguy hiểm, và… chiếc xe tải đó đang ở chỗ quái nào kia chứ?

Tín hiệu lại nhấp nháy, và lúc chúng tôi trèo lên con dốc tiếp theo, một con dốc đứng, trên bản đồ theo dõi, chiếc xe tải cứ như đang dừng lại ở chỗ cách chúng tôi chừng một cây số, vì chúng tôi đang rút ngắn khoảng cách với nó. Tôi không kể với Mike. Ở điều kiện thời tiết thế này, anh ấy sẽ không cho xe chạy nhanh hơn chút nào hết.

Tôi thấy một chiếc xe bán tải chạy ra khỏi đường cao tốc ngay trước khi nó mất lái. Tài xế cho xe chạy nhanh quá, và khi xe bị trượt, anh ta hoảng hốt bó cứng lấy tay lái; chiếc bán tải - quá nhẹ, quá mất cân đối trong điều kiện thời tiết thế này - điên cuồng xoáy tròn, tông vào rào chắn, lật nghiêng, và văng hẳn qua bên kia rào. Chiếc xe bật ngửa, rơi đánh sầm xuống đất và trượt tới sát chỗ chúng tôi. Mike ré lên chửi và cố đánh lái để tránh. Anh suýt làm được.

Chiếc bán tải húc mạnh vào thanh hãm xung sau đuôi chiếc Jeep, chúng tôi bị mất đà. Tôi phải bíu chặt lấy mấu níu tay [43] trên thành xe lúc chiếc xe bị văng đi. Xe trượt mỗi lúc một nhanh hơn. Sau một hồi xoay xở, Mike cũng xử lý được, anh ấy cho xe lạng sang một bên rồi chạy thẳng trở lại. Cả hai chúng tôi cùng ngoái nhìn lại chiếc bán tải đằng sau. Mui xe vỡ nát mất một nửa, bên trong không thấy động tĩnh gì. Người lái xe bị thương nằm trong đó. Có khi đã chết mất rồi.

“Đừng dừng lại.” Tôi bảo Mike. Tôi ghét phải nói ra câu đó, nhưng không có lựa chọn nào. “Không giúp được anh ta đâu, Mike.”

“Mẹ kiếp.” Mike nói. “Chiếc xe kia giờ đâu rồi?”

Tôi ngó điện thoại. “Dừng lại rồi.” Tôi nói. “Phía trước, cách đây gần một cây.”

Chúng tôi mất một phút mới cho xe chạy tiếp được, nhưng chí ít, chiếc xe tải không hề di chuyển. Chúng chắc hẳn đã tấp vào lề.

“Mẹ kiếp!” Anh ấy giật lấy chiếc điện thoại từ tay tôi và bấm gọi, báo tin có tai nạn trên đường, đọc thêm số thẻ ngành của mình và thông tin liên lạc bằng những lời lẽ ngắn gọn, rõ ràng, nghe như tiếng súng khạc đạn. Chúng tôi mất thêm trọn một phút, và tôi phải cố kìm thôi thúc muốn giật điện thoại khỏi tay anh ấy. Mike cúp máy, ném điện thoại cho tôi và thanh thản lái xe đi tiếp. Chiếc Jeep của chúng tôi có vẻ không hư hỏng gì. Hoặc không hỏng đến nỗi ngăn được chúng tôi.

Tôi mở lại bản đồ theo dõi trên điện thoại.

Không có đốm sáng nhấp nháy.

Chỉ là chút gián đoạn thôi, tôi tự nhủ lòng. Cứ chờ xem. Tôi chờ. Tôi trừng trừng nhìn màn hình một giây. Năm giây. Mười. Tôi thấy có cái gì nặng trịch, nóng giãy, bệnh hoạn tụ lại trong ổ bụng. Mồ hôi rịn ra trên trán tôi. Không. Chúa ơi, không.

Không có tín hiệu.

Cô ấy đi rồi. Cô ấy đi mất rồi.

“Mike.” Tôi nói. Tôi nghĩ anh ấy nghe được nỗi tuyệt vọng trong đó.

“Tôi đang phi nhanh hết sức đây.” Anh ấy đáp. Đúng vậy. Đường rất dốc, và trơn tuột như thủy tinh, và nếu anh ấy tăng tốc thêm nữa, chúng tôi sẽ mất đà và trượt xuống chân dốc trở lại.

“Mất tín hiệu rồi.” Tôi nói. Tôi thấy nôn nao trong người. Trống rỗng. “Ta tới đó đi. Nhanh.”

“Họ ở ngay đằng trước kia mà.” Anh nói với tôi. “Cứ bình tĩnh. Chúng ta sẽ thấy họ ngay khi leo được lên tới đỉnh dốc. Cậu cứ bình tĩnh đi đã.”

Tôi tiếp tục dán mắt vào màn hình, thầm nguyện cầu một tín hiệu xuất hiện, dù nhiễu cũng được, nhấp nháy cũng được, sao cũng được. Chuyện này không thể xảy ra. Không thể. Chúng không thể làm cả một chiếc xe tải biến mất như thế được.

Chúng làm được nếu chúng tìm thấy con bọ theo dõi và giẫm nát nó.

Chúng tôi bò lên dốc. Chúng tôi nhìn được ra xa tới mấy cây số. Trong tầm mắt chúng tôi có bốn chiếc xe, chầm chậm nhích từng chút một. Một chiếc sedan màu đỏ. Một chiếc SUV của cảnh sát, đèn sáng lên khi xe đi chậm. Một chiếc xe Jeep màu đen cũ hơn chiếc chúng tôi đang đi, lăn bánh trên đường với tốc độ thiếu an toàn. Một chiếc xe tải hạng nặng mười tám bánh[44], kiên trì đi từng bước chậm mà chắc chắn, hướng ra phía đường nhánh.

Tôi không nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ nào hết. Không một chiếc nào. Trong thời tiết thế này, họ không thể bỏ chúng tôi quá xa. Họ không thể biến mất được.

Tôi thấy nôn nao cả người, mồ hôi túa ra. Đèn nhấp nháy từ chiếc xe cảnh sát quét lên vạn vật xung quanh những đốm màu xanh tái.

“Có khi xe chạy trước mũi con tải kia kìa.” Mike nói. Vẻ kiềm chế của anh ấy lúc này không còn hoàn hảo nữa, và tôi nghe thấy nỗi lo rung lên trong giọng anh. “Thằng chó đẻ kia biến đâu rồi chứ?”

“Cứ đi đi.” Tôi nói. “Tăng tốc thôi.” Nghe giọng tôi đầy tuyệt vọng. Quả đúng thế.

Chúng tôi tăng tốc, lao nhanh hơn hẳn khi trước. Chúng tôi chạy nhanh ngang chiếc Jeep màu đen, vượt mặt cả chiếc sedan đỏ và xe cảnh sát; mấy người trên xe cảnh sát lạnh lùng nhìn chúng tôi, nhưng giả chúng tôi bị yêu cầu dừng lại, tôi cũng đếch quan tâm. Tôi đã đẩy Gwen vào chỗ nguy hiểm. Tôi đã đứng yên nhìn cô ấy bị bắt đi. Tôi sẽ đánh trả bất cứ ai, cảnh sát hay người thường cũng thế, nếu họ ngăn cản tôi lúc này, bởi vì chúng tôi phải tìm cho ra cô ấy.

Đằng trước con tải hạng nặng không có chiếc xe tải nhỏ nào hết.

Không có xe tải nhỏ nào trên đường.

Không có tín hiệu.

Không có Gwen.

Chúng tôi đã mất dấu cô ấy, và tôi thấy hoảng loạn sập tới gần, lạnh lùng như con mưa tuyết.

“Quay lại đi.” Tôi bảo với Mike. Tôi nghe được cả vẻ sắc lạnh trong giọng nói của mình. “Chúng hẳn đã tấp vào đâu đó rồi. Chắc chúng chuyển sang đường phụ. Đổi xe.”

“Sam…”

“Cứ làm đi!” Tôi thấy lòng đau như cắt. Tôi nhớ lại chiếc mặt nạ cao su hình Melvin và thấy như mật trào lên cổ. Tôi chật vật nuốt xuống lại. “Chúng ta phải tìm cô ấy!”

Chúng tôi phải tìm. Chúng tôi quành xe lại trên con đường trơn như láng mỡ, tìm đường về. Chúng tôi kiểm tra mọi đường nhánh, mọi điểm dừng xe, mọi tòa nhà.

Chiếc xe tải nhỏ đã đi đâu mất. Tôi thấy bàn tay Mike gượng gạo vỗ lên vai mình, nhưng tôi không cần an ủi. Tôi chỉ muốn chuyện này đừng xảy ra, bởi nếu tôi đã trót làm, nếu tôi đã trót giết cô ấy…

Chiếc máy tính bảng tôi đã quên bẵng đi mất bất chợt sáng lên. Một tin nhắn đến. Tôi vội vàng chụp lấy, còn Mike cho xe đỗ vào chỗ trống của một nhà hàng đã đóng cửa trong lúc tôi bật máy lên.

Tin nhắn của Absalom. Nó nói: Anh chơi ăn gian. Anh tưởng chúng tôi không biết à? Nhưng chúng tôi vẫn giữ lời.

Đường dẫn được gửi tới trong tin nhắn tiếp theo. Tôi nhấp vào đó.

Một bản đồ mở ra. Phần bản đồ được phóng to, tôi phải dùng những ngón tay đang run rẩy thu nhỏ nó lại để nhìn toàn cảnh. Tôi đang nhìn thứ gì thế này?

Đó là bản đồ vùng Kansas. Có một chỗ được đánh dấu trên bản đồ, ở khu vực nông thôn ngoại ô Wichita.

Tôi ngẩng lên nhìn Mike. Mặt anh ấy ngây ra. Tôi tự hỏi không biết anh ấy có đang nếm trải cùng một cảm giác tội lỗi sâu sắc, bỏng rát ấy, hay đây chỉ là một thủ đoạn chết tiệt trong nghiệp vụ của anh. Một nước cờ không mang lại hiệu quả mong muốn.

Tôi bật lại cửa sổ tin nhắn. Cô ấy đâu? Tôi không thể quát vào mặt chúng qua tin nhắn, và những con chữ nom thật đờ đẫn và tuyệt vọng. Mẹ chúng mày, lũ khốn, có chuyện gì ở Wichita? Tôi có linh cảm rất kinh khủng rằng Melvin sẽ quay trở lại bãi săn cũ của mình. Và hắn sẽ mang Gwen tới đó.

Một lúc lâu không có hồi đáp, và tôi chỉ muốn đập chiếc máy, đập tan thành từng mảnh, vụn đến mức không tìm ra được, vì ở đây đâu còn ai khác mà trách móc. Không còn ai ngoại trừ chính bản thân tôi.

Đột ngột, tin nhắn trả lời nảy ra. Quên con điếm ấy đi. Nó đâu còn là vấn đề gì với anh nữa.

Tôi gào lên và đấm vào bảng điều khiển ô tô thật mạnh, mạnh tới nỗi tôi thấy có thứ gì cắm vào tay mình buốt nhói, nhưng tôi đếch thèm quan tâm. Không, mẹ kiếp, không, không phải thế này, không phải thế này…

Tôi gõ lại, Sai rồi, thằng chó, cô ấy chính là vấn đề của tao, và tao sẽ tìm cô ấy. Mày mà làm hại cô ấy, tao sẽ coi ghim đạn vào từng thằng chúng mày một chính là sứ mệnh của mình.

Là cơn thịnh nộ của tôi lên tiếng. Tôi làm gì có manh mối nào để tìm ra chúng. Đó chỉ là lời đe dọa suông, nhưng tôi không sao đừng được.

Lại một lúc im lìm thật lâu, và rồi tin nhắn lại tới. Anh muốn chơi à? Bọn tôi đã nói cho anh chỗ để tìm Melvin Royal rồi đấy. Đi mà bắt hắn, nhanh thì kịp, có khi con kia sẽ sống.

Tôi thở hắt ra. Chúng mày nói dối.

Không. Bọn tôi muốn anh có mặt ở đó. Để chứng kiến.

Tay tôi đau buốt. Tôi hồng hộc thở, và tôi muốn đập cho chiếc máy tính bảng vỡ đôi, cảm nhận lúc thủy tinh tan tành và vụn ra như những mảnh xương gãy.

Nhưng đó là những gì Absalom làm. Nhục mạ. Làm lệch hướng. Dọa dẫm.

“Chúng muốn ta đi Wichita.” Tôi nói thật to. Lúc quay sang nhìn Mike, tôi thấy anh ấy đang nhìn mình với vẻ lo lắng thật sự. “Sao thế?”

“Để khiến chúng ta không nhìn sang những chỗ khác.” Anh ấy nói. “Tôi đã sinh nghi từ hồi ở Atlanta. Chúng chơi cả tôi và cậu. Đưa chúng ta tới những chỗ chúng muốn, loại bỏ những kẻ đã trở thành vô dụng với chúng, ví dụ như tay Suffolk; thằng chó đẻ ấy vốn đã lọt vào tầm ngắm của FBI từ lâu. Chúng ta đã áp tới rất gần, và bất thình lình, chúng rẽ chúng ta ra. Sam, bây giờ, chúng ta cần phải nghĩ.”

Tôi không muốn nghĩ gì hết. Đó là điều cuối cùng tôi muốn làm. Nhưng từ trong sâu thẳm, tôi thấy Mike nói đúng. Chúng đã bắt được Gwen. Chúng tôi không thể dừng chuyện này lại khi cứ mải đuổi theo mồi nhử. Chúng tôi phải đi trước bọn chúng một bước.

Hít một hơi thật sâu, nín thở, rồi thở mạnh ra. “Được.” Tôi nói. “Đầu tiên là gì?”

“Ta xem lại đoạn phim cậu lấy được trong căn nhà gỗ.” Anh ấy đáp. “Bởi vì tôi nghĩ đó là nơi chúng xoay chúng ta ra sai hướng.”

Tôi trân trân nhìn anh ấy. “Cậu nghĩ chúng vốn có chủ ý khiến bọn tôi tìm ra thứ đó?”

“Không. Tôi nghĩ không phải thế đâu, và tất cả mọi chuyện xảy ra kể từ lúc đó đều được tính toán lại để đối phó. Chúng ta thu được manh mối nọ và đột nhiên xuất hiện đoạn phim tố cáo Gwen. Rồi đến đoạn phim thứ hai, lúc chúng ta tóm được Suffolk - và tôi khá chắc chắn rằng Absalom cũng muốn loại thằng khốn kia, vì hắn ta quá bất cẩn. Kẻ nào đó đang lùa chúng ta vào ngõ cụt, và giờ chúng ta phải rời khỏi ngõ cụt này ngay.”

Tôi cố hết sức ghìm thôi thúc muốn cãi lại Mike, đá anh ấy ra và giành lấy tay lái và cứ thế lái xe đi cho đến khi nào tôi tìm được cô ấy. Bởi vì anh ấy nói đúng.

Chậm lại. Thả lỏng. Bắt đầu lại.

Bởi vì bây giờ, đó là cách duy nhất để chúng tôi tìm được Gwen.

Chúng tôi phải đi trước chúng một bước.

Chú thích:

[42] Khi đường bị đóng băng, xe dễ bị trượt bánh - và thường là trượt quay tròn, tài xế khó lòng điều khiển tay lái để kìm lại được.

[43] Tay nắm giữ thăng bằng gắn trên xe để bám vào khi xe nghiêng ngả.

[44] Xe container.