Chương 21 CONNOR
Tôi nghe tiếng chị Lanny vào phòng tắm. Chị ấy thích tắm đêm, và tôi chờ cho tới khi nghe thấy tiếng nước chảy rồi mới đóng và khóa cửa phòng lại, lấy điện thoại Brady ra và bật lên. Mất trọn một phút chờ điện thoại khởi động và tìm mạng. Tôi cũng chọn âm báo mở rất nhỏ khi điện thoại khởi động xong. Tiếng nước chảy sẽ át được giọng tôi, miễn là tôi nói nhỏ.
Tôi chui vào trong tủ và đóng kín cửa tủ lại. Quần áo và chăn màn trong này sẽ càng giúp cách âm hơn nữa. Tôi không muốn ai nghe được tôi. Bóng tối đem lại cảm giác dễ chịu làm sao, và khi tôi lắp pin, bật điện thoại, màn hình sáng xanh như màn hình tivi ấy biến mọi thứ thành những bóng đen sắc lạnh vây xung quanh tôi. Tôi ngồi xuống, khoanh chân lại, và ngả lưng vào chồng chăn được gấp gọn xếp ở góc tủ. Tủ quần áo được đóng từ gỗ tuyết tùng, mùi gỗ ấm và gắt khiến tôi muốn hắt xì.
Mình không thể làm việc này được, tôi thầm nghĩ, nhưng tệ làm sao, tôi biết mình có thể. Tôi biết mình phải làm. Tôi có những thắc mắc, và tôi muốn nghe thấy giọng bố trả lời tôi.
Nói dối bằng tin nhắn thì quá dễ. Có khi gọi điện sẽ không dễ được như thế.
Tôi bấm số điện thoại duy nhất được lưu trong danh bạ. Tim tôi đập mạnh tới nỗi ngực tôi đau nhói.
Chuông reo, và reo mãi, rồi có tiếng hộp thư thoại vang lên - cũng chỉ là giọng thu sẵn trong máy: Xin để lại tin nhắn. Tôi cúp máy. Tôi thấy nóng, mồ hôi nhễ nhại và thất vọng, nhưng đồng thời, tôi lại thấy nhẹ nhõm. Tôi đã cố và ông thậm chí không trả lời. Tôi không biết liệu mình có thể gọi lại lần nữa hay không. Chuyện này khá khó.
Nhốt mình trong tủ quần áo đem lại cảm giác giống như được cách ly khỏi thế giới này. Kỳ quặc nhưng lại yên bình. Tôi đang miên man nghĩ liệu mình có thể nằm lại trong này bao lâu mới có người vào kiểm tra thì điện thoại rung lên trong tay tôi, và tôi suýt đánh rơi nó. Tôi bắt máy và nói: “A lô?” Giọng tôi cao, run rẩy và rất khẽ. Giọng tôi thể hiện rõ tôi hoàn toàn không biết đây có phải là chuyện nên làm hay không.
Ông nói: “Chào, con trai, ta xin lỗi. Ta không bắt máy kịp. Cảm ơn con vì đã gọi cho ta. Ta biết đây là một bước nhảy vọt của con.” Nghe giọng cứ như ông vừa chạy từ đâu tới. Tôi tưởng tượng cảnh ông để điện thoại ở tận bên kia phòng, có khi ông cất trong túi áo khoác, và chuông điện thoại cứ reo, reo mãi, rồi ngưng bặt - đúng lúc ông tìm được nó. Nếu ông thở không ra hơi, chứng tỏ ông rất quan tâm, đến mức phải chạy vội để tới bắt điện thoại. Điều đó rất có ý nghĩa. Tôi thầm nghĩ.
“Vâng ạ.” Tôi nói. Tôi chưa sẵn sàng gọi ông là bố, chưa thể gọi ra lời. “Có lẽ con không nên gọi…”
“Không, không, thế là tốt đấy.” Ông nói với tôi. Tôi nghe thấy tiếng gì như tiếng cửa đóng sập lại. Tôi nghe thấy tiếng gió rít trong điện thoại, dường như ông vừa bước ra ngoài trời. “Con ở một mình chứ?”
“Vâng.”
“Tốt.” Ông ngừng lại trong giây lát, và tôi nghe thấy tiếng thở của ông. “Con dạo này thế nào?”
“Ổn ạ.” Tôi biết mình nên nói gì nhiều hơn thế, nên cố thực sự nói chuyện với ông, nhưng bất thình lình, giờ ông đang ở đầu dây bên kia, tôi lại thấy có gì đó không đúng. Ảo mộng bao giờ cũng tốt hơn hiện thực. Tôi liền nói vội. “Trời lạnh lắm ạ. Chắc sắp có tuyết hay sao đó. Hôm nay, con đã ra ngoài một lúc.”
“Con đi dạo à?”
“Không. Con chỉ ra ngoài thôi.”
“Con nên ra ngoài nhiều hơn, Brady ạ. Con nên đi khám phá xung quanh. Nếu chỗ con ở có điều kiện thích hợp, hãy đi bộ leo núi. Ta thích đi bộ leo núi lắm.”
Tôi không giống ông, tôi không phải kẻ đơn độc rong ruổi trên những chặng phiêu lưu. Tôi thích những câu chuyện khi mình là một phần của một đội, nơi tôi là người quan trọng không phải vì tôi có thể chạy nhanh hay đánh nhau giỏi, mà là vì tôi thông minh và khéo léo, và có thể giải quyết những vấn đề hóc búa mà các bạn khác không làm được. Tôi không biết ông có hiểu được điều ấy hay không. “Vâng.” Tôi đáp, bởi vì tôi không muốn bất đồng với ông. “Chắc là được đấy ạ. Con có thể dắt chó theo.”
“Giờ con nuôi chó à?”
“Boot ạ.” Tôi đáp. “Chó rottweiler.”
“Nó có biết trò gì không?”
“Nó biết tha đồ mình ném về lại cho mình, biết nằm xuống rồi lăn vòng tròn.” Tôi nói. “Con đang dạy nó bắt tay ạ.”
“Nó đi săn giỏi chứ con?”
“Con không biết.”
“Con có thích đi săn không?”
Có cái gì đó trong cách ông hỏi… tôi không biết nữa. Nghe rất đáng sợ. Tôi vội vàng tránh đi, như cách ta vẫn chạy vội đi nếu lỡ phải đi ngang qua bãi tha ma vào ban đêm vậy. “Không, con chỉ… có lần con bị lạc, và chị Lanny và…” Tôi im bặt, vì tôi suýt nữa thì nói ra tên chú Javier. “Chị Lanny dẫn chó Boot đi tìm con.” Tôi không đi lạc, không hẳn thế. Sau khi xem đoạn phim đó, tôi cực kì tức giận và đau khổ, tới mức tôi chỉ muốn bỏ đi. Nhưng đi chưa được xa, tôi đã kịp nhận ra mình chẳng có nơi nào để tới. Ngu ngốc. Đáng lẽ tôi cứ tiếp tục đi mới phải. “Thế nên con nghĩ chắc nó đi săn được. Nó ngoan lắm, cũng khôn nữa.”
“Ta thích chó.” Bố nói. “Không ưa mèo. Ta luôn nghĩ chó là con trai, còn mèo là con gái. Con có thấy thế không?”
Tôi không biết phải đáp lại thế nào. Câu đó nghe kỳ quặc lắm, cứ như bố muốn dẫn dắt sang một chuyện gì khác, và tôi không muốn theo. Tôi thấy không đúng đắn chút nào. Tôi đổi tư thế ngồi, và mấy chiếc mắc quần áo va vào nhau leng keng trên đầu tôi. Mùi gỗ tuyết tùng làm tôi ngứa mũi. “Con gọi vì con cần phải hỏi một chuyện này.” Tôi nói. Tới giờ, tôi mới nhận ra mình đang chuẩn bị làm điều này, thật sự làm điều này. Tôi thấy người nôn nao, nhưng tôi ép mình phải làm, dù có thế nào đi nữa. “Bố biết người ta nói mẹ, um, giúp bố giết các cô ấy chứ?”
“Ừ.”
“Có không ạ?”
“Nhóc ạ, ta xin lỗi. Ta chỉ - con trai ạ, ta tin con đã đủ lớn để biết sự thật rồi. Cả đời con bị bọn họ lừa dối những chuyện về ta, ta đã nói với con rồi phải không? Nhưng điều còn tệ hại hơn cả đó là: chính mẹ con đã luôn dối trá. Bà ấy không hề vô tội đâu, tin ta đi. Ta thấy con nên bắt đầu được biết chuyện gì đã thực sự xảy ra hồi con còn bé.”
Cách ông nói chuyện khiến tôi thấy mình thật ngu ngốc khi đã buồn vì những gì mình nhìn thấy. Kiểu như, tôi đáng lẽ phải khá hơn thế. Mạnh mẽ hơn. “Vâng.” Tôi nói. “Con đã xem đoạn phim đó, và con biết cả rồi.”
“Và con chắc chắn người ta không biết con có chiếc điện thoại này, đúng chứ??”
“Như bố đã dặn ạ.” Tôi bảo với ông.
“Và chị con cũng đã thấy đoạn phim đó rồi?”
“Vâng.” Tôi ước phải chi mình đừng làm thế. Tôi ghét phải thấy chị ấy khóc. Tôi ghét phải thấy chị ấy không khóc khi thực ra chị rất muốn khóc. Nhưng tôi cần chị ấy phải biết điều tôi đã làm: Mẹ không phải là người như bà ấy tuyên bố.
“Không ai biết con đang nói chuyện với ta đấy chứ?”
“Không ạ.” Tôi hít một hơi rồi thở ra. “Có thật không ạ? Có thật là bố sau đó đã giết cô ấy, người bố khênh vào ấy?”
“Ý con là người mẹ con đã giúp ta khênh vào?” Ông chửa lại nghe rất gay gắt, và sau đó, ông lập tức mềm giọng trở lại. “Xin lỗi, Brady. Chỉ là vì ta đã bị phỉ nhổ và bị đặt điều suốt bao nhiêu năm qua. Còn mẹ con thì thoát hết mọi tội lỗi.”
“Nhưng bố có làm thế không?”
“Làm cái gì cơ?”
Tôi nuốt khan. Miệng tôi khô không khốc. Tôi không muốn hỏi câu đó. Nhưng tôi thực sự muốn, và tôi ép mình phải hỏi. “Bố có giết họ không? Tất cả các cô ấy?”
Ông không trả lời, ông im lặng lâu tới nỗi tôi chỉ nghe độc mỗi tiếng gió rít qua điện thoại và hơi thở khe khẽ của ông ở đầu dây bên kia. Cuối cùng, ông nói: “Có những chuyện con sẽ không hiểu được đâu. Chuyện không như con nghĩ.”
“Đó chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi mà.” Giờ tôi bỗng bất ngờ nói chuyện khá người lớn, tôi nghĩ thầm. “Bố có giết họ, hay là không?”
“Bố quả thật đã giết một người, nhưng là vô tình thôi. Bọn ta định giữ cô ấy để đòi tiền chuộc, chỉ có thế thôi. Bọn ta cần tiền nuôi con và chị gái con, và gia đình cô ấy rất giàu. Đó chỉ là tai nạn mà thôi.”
“Nhưng còn những người khác…”
“Không có người khác nào hết. Những chuyện họ nói về ta, những cô gái khác - tất cả đều là bịa đặt. Giả hết - ta sẽ gửi con đường dẫn tới những bài báo đó, những bài báo tố cáo các khoa học gia bên phòng pháp chứng của cảnh sát đã tráo ADN của ta với ADN của tên giết người thực sự. Đó là lý do tại sao ta phải trốn ra ngoài. Ta cần phải chứng minh sự trong sạch của mình. Không ai chịu nghe ta nếu ta vẫn còn ngồi sau song sắt.”
Tên giết người thật sự. Tim tôi đập rộn ràng, vì điều này nghe rất có lý. Hoàn toàn hợp lý. Bố của tôi không thể là kẻ giết người được, không thể nào. Trên tivi vẫn chiếu các phim mà người bị buộc tội không hề phạm tội, và kẻ giết người thật sự cuối cùng cũng bị bắt. Vậy tại sao điều đó lại không thể là thật được cơ chứ? Tại sao bố tôi không vô tội được cơ chứ? Chẳng phải chuyện nghe rất hợp lý hay sao, rằng ông và mẹ tôi đã làm một chuyện ngu ngốc để nuôi chị em tôi, và rồi cảnh sát quyết rằng ông cũng có tội trong nhiều vụ khác? Và mẹ phải nói dối chúng tôi để bà có thể ở lại cùng chúng tôi và chăm sóc chúng tôi?
Tôi rất mừng khi nghĩ được như vậy, bởi vì tôi không thích phải tin mẹ tôi nói dối chỉ để làm khổ bố. Không, bà nói dối là để chăm chúng tôi, tất cả chỉ có thế.
Nếu tất cả chỉ là một tai nạn, thế lại càng hợp lý hơn là cố tưởng tượng rằng bố tôi - bóng người to lớn, ấm áp dẫn tôi đi chơi trận bóng chày đầu tiên, xem tivi cùng tôi và thỉnh thoảng đọc truyện cho tôi nghe mỗi tối - … rằng bố tôi là một con quái vật.
Tôi nghe thấy tiếng nước tắt ở xa vọng lại. Chị Lanny sắp tắm xong rồi. Chị ấy sẽ sấy khô tóc, rồi sang gõ cửa phòng tôi để chúc tôi ngủ ngon. Chị ấy luôn luôn làm thế.
“Con phải đi rồi ạ.” Tôi vội nói với bố. “Con xin lỗi.”
“Từ từ đã! Brady… Con trai, ta muốn cảm ơn con vì đã nói chuyện với ta. Ta biết thật chẳng dễ dàng gì. Nhưng nó có ý nghĩa với ta nhiều lắm.” Tôi nghe rõ điều đó trong câu nói của bố. Giọng bố nghe như sắp khóc. “Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lại được nghe giọng con lần nữa.”
“Vâng ạ.” Giờ tôi lại thấy kỳ quặc, và sợ hãi. Biết rằng bố yêu mình, vẫn còn yêu mình, trong khi mọi người khác đều mong tôi ghét ông, liệu có tốt hơn hay không? “Con phải cúp máy rồi ạ.”
“Còn một điều này nữa.” Ông nói. “Ta xin con.”
“Gì thế ạ?” Ngón tay cái của tôi bấy giờ đã chạm lên nút tắt, nhưng tôi không nhấn xuống. Tôi chờ.
“Gọi bố một tiếng “Bố ơi!” đi.” Ông nói. “Chỉ một lần thôi. Ta đã chờ suốt bấy lâu nay để được nghe con gọi thế rồi.”
Tôi không nên gọi thế. Đó là ranh giới, và tôi không nên bước qua. Tôi đã gõ từ đó trong tin nhắn rồi, chắc chắn. Nhưng tôi chưa từng gọi ra lời. Làm vậy cũng giống như tự thừa nhận một điều gì quá to lớn, đến nỗi chính bản thân mình cũng không sao hiểu nổi.
Nhưng tôi chẳng có thời gian để nghĩ tới điều đó. Tôi vội nói: “Bố ơi, con chào bố ạ!” Rồi tôi tắt máy luôn. Tim tôi đập thình thịch như quai búa, tay tôi run lẩy bẩy và tôi không sao tin nổi mình vừa mới gọi điện cho bố của mình.
Có người gõ cửa phòng tôi. Đó không phải là chị Lanny; tôi vẫn nghe thấy tiếng máy sấy tóc. Tôi tắt điện thoại và mở cửa tủ ra để nói: “Vâng ạ?” Tôi nhìn vòng tròn nhỏ trên màn hình quay đều. Cứ như chẳng bao giờ tắt được chiếc máy này vậy.
“Connor à? Cô vào được không?”
Không phải chú Javier. Mà là cô Kezia. Tôi không trả lời, cô xoay tay nắm cửa, và tôi lấy làm mừng khi mình đã khóa cửa, vì chiếc điện thoại vẫn chưa tắt hẳn… rồi khi nó tắt bất thình lình, căn phòng liền tối om và chìm vào im lặng. Tôi nhét chiếc máy vào túi quần rồi ra mở cửa. “Chào cô.” Tôi nói với cô Kezia. “Cháu xin lỗi.” Tôi quay trở về giường và ngồi xuống, khoanh chân lại.
Cô ấy không vào mà chỉ đứng nhìn tôi. “Cô rất lo cho cháu.”
Ai cũng lo cho tôi, trừ bố, ông nghĩ tôi không sao hết.
Thấy tôi không trả lời, cô Kezia lại nói. “Cháu biết không, cháu giận mẹ cũng không sao cả. Nhưng cháu phải biết rằng mẹ cháu vẫn rất yêu cháu. Rất nhiều. Hiểu không?”
“Vâng ạ.” Tôi đáp, rồi nhún vai. “Không phải lo cho cháu đâu. Cháu ổn. Chỉ đang chờ tới lượt vào nhà tắm thôi ạ. Hình như chị Lanny chiếm hẳn nhà tắm luôn rồi ấy.” Tôi mong cách mình nói năng không lộ ra vẻ gì đáng nghi. Ít nhất là nghe vẫn có vẻ bình thường. Trong lòng, tôi run kinh khủng, và tôi cảm thấy như mình đang vỡ tung ra. Tôi đã nói chuyện với ông ấy. Tôi đã nghe giọng nói của ông ấy. Tôi đã gọi ông ấy là bố. Tôi không biết mình đang cảm thấy như thế nào nữa. Cực kì phấn chấn, bởi vì không bị bắt quả tang. Hoảng sợ. Hạnh phúc. Lo lắng. Tất cả những cảm xúc đó cùng một lúc.
Giờ mình đã có thể vứt cái điện thoại đi được rồi, một phần trong tôi nói. Mình đã nói chuyện với ông. Vậy là đã xong. Mình nên đi đập cái điện thoại và đem chôn hết các mảnh vỡ.
Nhưng tôi không thể. Bởi món đồ công nghệ này đang nằm trong túi của tôi, nó giống như một nút bấm ma thuật tôi có thể nhấn vào và cảm thấy… bình thường. Làm sao tôi có thể vứt nó đi bây giờ được? Nhưng nó cũng là một mối rủi ro. Nếu họ phát hiện ra, tất cả mọi người sẽ nổi điên với tôi.
Tôi nhớ giọng bố đã run lên khi ông bảo tôi gọi mình một câu “Bố ơi!”, cứ như đó là điều duy nhất ông muốn trên đời, và tôi nghĩ, Mình chẳng quan tâm nếu mấy người đó nổi điên lên với mình.
Tôi cần bố của mình. Và giờ đây, tôi thực sự nghĩ ông cần tôi.
Lần đầu tiên suốt mấy tuần dài đằng đẵng, tôi ngủ được một giấc rất ngon. Thậm chí, tôi còn chẳng nằm mơ. Dường như nghe thấy giọng của bố đã dỗ được thứ gì vẫn luôn thét gào trong tôi suốt bấy lâu nay.
Và tôi biết điều đó chắc hẳn đã sai.
Sáng hôm sau, lúc chúng tôi ngủ dậy, tất cả mọi chuyện đều có vẻ bình thường như mọi ngày, ngoại trừ tôi. Chúng tôi ăn bánh kẹp và thịt xông khói. Tôi năn nỉ người lớn cho tôi uống chút cà phê pha thật nhiều sữa và đường, và lúc đã được nếm thử, tôi lại chẳng biết mình có thích món đồ uống đó hay không, nhưng dù sao, tôi vẫn uống cạn. Cốc sữa của chị Lanny giờ cũng được pha thêm cả cà phê. Chú Javier và cô Kezia chỉ uống cà phê đen nguyên chất.
“Sao cô chú không pha thêm gì vào cà phê ạ?” Tôi hỏi, chỉ là để cho có chuyện. Chú Javier phá lên cười rồi đưa mắt nhìn cô Kezia.
“Chắc cô chú giống nhau.” Chú đáp. “Hồi chú còn đi thủy quân lục chiến, có cà phê để uống là may mắn lắm rồi. Gần như bọn chú chẳng pha thêm món gì vào đó cả. Ba lô của cháu chỉ có dung tích giới hạn thôi, khi cháu phải mang theo mọi thứ mình cần sau lưng… cháu sẽ bỏ qua những thứ xa xỉ.”
“Cô quen uống cà phê đen từ hồi ở đồn rồi.” Cô Kezia gật đầu. “Cháu uống vội để còn làm việc. Kem thì lúc nào cũng hết, và đường cũng gần như vậy. Sau một thời gian, cháu sẽ tự động điều chỉnh khẩu vị của mình.”
Nghe rất người lớn. Có lẽ một ngày nào đó, tôi cũng sẽ chỉ uống cà phê đen.
Sau ăn sáng là dọn dẹp, rồi tôi làm vệ sinh cá nhân. Lúc tôi đi ra, chú Javier đã lên trường bắn. Cô Kezia ở lại với chúng tôi. May mà Norton ít tệ nạn, tôi nghĩ vậy. Một tiếng sau, cô ấy nhận được hai cuộc gọi, nhưng cả hai đều chẳng mấy quan trọng, cô ấy không phải thay đổi kế hoạch.
Chị Lanny vẫn bận rộn tết vòng tay. Suốt cả ngày, chị ấy cứ phải tỏ ra như không có chuyện gì, rằng tất cả mọi chuyện đều bình thường. Trò tết vòng tay này khá mới. Chị ấy thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn. “Đừng có chòng chọc nhìn chị như thế nữa.”
“Em có nhìn đâu.”
“Có, mày có nhìn đấy. Chúa ơi, mày đi làm chuyện gì khác đi.”
“Em ghét phải ngồi lì một chỗ ở nhà lắm.”
“Kiên nhẫn tí đi.”
Tôi phá lên cười, cũng chẳng vui vẻ gì lắm. “Thật đấy? Chị hóa thành Thánh Kiên Nhẫn từ lúc nào thế? Bình thường, chỉ đợi lò vi sóng quay nhõn ba mươi giây thôi, cơn khủng hoảng của chị cũng thăng luôn lên cấp quốc gia rồi kia mà.”
“Chắc cũng cùng với lúc mày trở thành Sassy McQuipperson đấy.” Chị ấy đáp.
“Chị làm cái vòng cho ai thế?”
Chị Lanny tết lỗi mất một sợi, và chị ấy khẽ rít lên rồi gỡ mối bị lỗi ra. “Cho chị mày chứ ai.” Chị ấy đáp, và rõ ràng, chị ấy nói dối. Chị Lanny chưa từng đeo vòng tay tết trong đời bao giờ. Nhất là chiếc vòng có màu đen và hồng. Đen, cũng có thể. Nhưng hồng thì…?
“Không phải.”
Chị ấy chẳng nói gì. Một lúc sau, chị ấy mới nói: “Cho một người bạn.”
Tôi chỉ hỏi chuyện đó vì nó khiến chị ấy thấy thoải mái. Chị Lanny vẫn không ngơi tay, chị lừ mắt nhìn tôi thay cho câu “Bỏ dây xuống” rồi lại tập trung vào chiếc vòng đang tết dở. “Nghe này, chị biết không, nếu chị làm cái này cho chị Dahlia thì tuyệt lắm đấy.”
Chị ấy ngẩng mặt lên và nhìn tôi thật lâu, với ánh mắt rất kỳ lạ. Rồi chị nói: “Đúng thế.”
“Có phải chị ấy là người chị từng đấm vào mũi không?”
“Bạn ấy đã là bạn của chị từ… rất lâu rồi.”
Tôi nhún vai. “Vẫn là chị đấm vào mũi chị ấy lúc mới gặp lần đầu. Và vẫn chưa lâu đâu. Thậm chí, từ hồi đó đến giờ còn chưa được một năm.” Tôi giả vờ đọc sách, nhưng thực ra tôi đang nhìn chị mình. Chị ấy cứ tết đi tết lại một mắt vòng đó mãi, rồi chị càu nhàu mấy tiếng và tháo tung cả đoạn vòng đã tết ra thành mấy sợi dây riêng rẽ. Chị đứng dậy, ngó ra ngoài cửa sổ. “Thế… Chị thật sự thích chị ấy chứ?”
“Chắc vậy.” Chị ấy đáp. Thế có nghĩa là đúng. Chị khoanh tay lại. “Phải. Chẳng phải việc của mày.”
“Miễn là chị không nói với chị ấy chúng ta ở đâu.” Tôi thấy chị đứng thẳng người lên, và tôi kẹp miếng đánh dấu trang vào sách rồi gập sách lại. “Đừng có nói với em là chị kể với chị ấy rồi đấy! Chị không được nói với ai hết, chị biết mà!” Tôi nhỏ giọng lại để cô Kezia không nghe được câu chuyện giữa chúng tôi.
Chị Lanny chỉ nhún vai. Hàm chị ấy đanh lại, cứ như chị mong tôi đấm vào đó vậy. “Đó là luật của mẹ, và mẹ đã đi rồi. Hơn nữa - bạn ấy sẽ chẳng nói cho ai biết đâu.”
“Chị ấy sẽ nói cho tất cả mọi người!” Giờ thì tôi phát cáu. Tôi chưa gọi cho bất kỳ ai trong số bạn bè của mình. Hay đi tìm bọn nó. Tôi đã nhất nhất làm theo những gì mẹ dặn. À… trừ chuyện cái điện thoại. Trừ việc đó ra. “Đó là chỗ chị đã đi khi chị trèo ra ngoài đấy à?”
“Không, chị đã tới…” Chị hít một hơi và mím môi, và tôi thấy mắt chị ứa lệ, nhưng chị lau đi luôn. “Chị tới ngắm nhà của chúng ta. Chỉ có thế thôi. Chị gặp chị ấy ở đó.” Bất thình lình, chị lườm tôi đầy dữ tợn, làm tôi có cảm giác như chị vừa đánh tôi. “Sao mày không đọc quyển sách ngớ ngẩn kia của mày đi?”
Lúc đó, tôi đã tức tối kinh khủng, tức tới mức tôi dằn mạnh quyển sách xuống mặt bàn, và tôi nói: “Đây chính là quyển sách ngớ ngẩn của chị, chị còn không nhận ra hay sao?” Vì đúng là như vậy thật. Đó là quyển sách chị ấy đã đọc vào cái ngày cuộc đời của chúng tôi lao xuống hố. Chị ấy chăm chú đọc quyển sách đó và chị ấy chẳng buồn nhìn lên ngay cả khi mẹ chúng tôi dừng xe lại theo lệnh của cảnh sát, tôi chỉ nghĩ được rằng quyển sách này chắc phải có cái gì hay ho lắm, bởi vì chị ấy đọc quyển sách đó vào cái ngày mẹ bị bắt, cái ngày nhà chúng tôi và bố chúng tôi bị tước khỏi tay chúng tôi. Chị ấy đọc quyển sách đó vào ngày cuối cùng khi không có con quái vật nào trên đời, và bố mẹ vẫn còn bảo vệ được chúng tôi. Tôi đã lấy lại quyển sách khi chị ấy vứt nó đi. Tôi muốn bấu víu vào một thứ gì đó, một thứ gì đó của nhà. Cái gì đó của ngày trước.
Tôi giữ lại quyển sách.
Người tôi run bần bật. Và tôi thở rất gấp, gấp tới mức bụng tôi quặn lại đau nhói. Tôi đã đọc quyển sách đó, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, đọc nhiều tới mức sách muốn long khỏi gáy, và đã có hai trang long ra thật, lúc này, chúng đang chìa ra ngoài như hai chiếc răng bị gãy.
Chị Lanny lao đến, vớ lấy quyển sách, chị lướt những ngón tay của mình lên bìa sách, cứ như đang sờ lên gương mặt của một người đã chết. Rồi chị cầm quyển sách lên và đi về phía lò sưởi, tôi liền hiểu ngay ra: chị ấy sẽ đem quyển sách đi đốt. Tôi vội vàng nhào tới, cứu lấy quyển sách và ôm chặt nó vào ngực.
Chúng tôi không nói với nhau một lời. Chúng tôi chỉ đưa mắt nhìn nhau. Và rồi chị ấy ngồi sụp xuống sàn và bắt đầu khóc. Tôi là em trai của chị ấy. Đáng lẽ tôi phải cố làm chị ấy thấy khá hơn mới phải. Nhưng tôi lại không làm.
Tôi bỏ vào trong phòng, đóng sầm cửa và khóa lại. Tôi vẫn nghe thấy tiếng chị Lanny khóc. Tôi đi đi lại lại trong phòng, rồi tôi lấy áo khoác treo trong tủ, găng tay và cả mũ nữa.
Cô Kezia đứng ở bàn bếp, chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, cô ấy không can thiệp, và khi tôi bước ra, mũ áo đầy đủ, cô ấy nói: “Ngoài kia lạnh lắm đấy, Connor.”
Lúc này đây, tôi chẳng thấy mình là Connor. Tôi chỉ muốn những điều ấm áp.
Tôi muốn bố của tôi.
“Cháu không đi lâu đâu.” Tôi bảo với cô ấy. Boot đã nhảy ra khỏi cái ổ ấm áp của mình bên lò sưởi tí tách cháy từ lúc nào. Nó chạy lòng vòng quanh chân tôi. “Boot cần được ra ngoài.”
Cô ấy không thích thế, nhưng cuối cùng, cô vẫn gật đầu. “Được rồi. Chỉ ở trong vườn thôi nhé.” Cô ấy nhìn tôi một lúc thật lâu, và tôi không dám quay đi nhìn chỗ khác. “Connor này, cô tin tưởng ở cháu, được chứ?”
“Vâng ạ.” Tôi đáp. Tôi nói thật lòng. Cô ấy có thể tin tưởng ở Connor. Chỉ không phải là Brady thôi.
“Được rồi.” Nhìn cách cô ấy nhìn sang chị Lanny, tôi biết chắc: cô Kezia tin tôi.
Lúc tôi mở cửa, cô ấy đang choàng tay ôm chị gái tôi, chị tôi đang khóc cứ như tim chị ấy bị vỡ làm đôi.
Tôi bước ra ngoài, và cô Kezia nói đúng, trời lạnh cóng - kiểu lạnh ẩm và đặc, khiến người ta tưởng như tuyết đang rơi dù thật ra không phải thế. Những đám mây trên đầu xám đen, nặng tới nỗi trông cứ như chúng sắp rơi sầm xuống đầu con người bên dưới. Sương treo trên đầu ngọn cây. Chắc hôm nay, hồ cũng mù sương và bắt đầu đóng băng.
Boot chồm lên chồm xuống, và tôi nhặt một quả bóng tennis cũ, đã sờn và đầy dấu răng ném ra xa cho Boot đi tìm. Lúc nó đang vui vẻ gặm món đồ chơi, tôi nhét quyển sách vào túi, và lấy điện thoại ra. Lần này, tôi không lo lắng gì hết. Tôi không nghĩ tới những ngộ nhỡ hay sao lại không nữa. Tôi chỉ bấm số của bố.
Ông bắt máy ngay sau hồi chuông đầu tiên. “Con trai à?”
Tôi thấy áp lực dồn sau mắt, và trong cổ họng mình, nhưng tôi sẽ không khóc, tôi sẽ… và sau đó, tôi khóc, y như chị Lanny, và tôi nói: “Con chỉ muốn-uốn mọi thứ quay trở lại-ại.” Những lời đó ào ào tuôn ra, những lời tôi đã ém trong lòng suốt bao năm qua. Tôi muốn quay về nhà ở Wichita. Muốn có lại cái tên cũ của mình. Muốn được sống trong ngôi nhà cũ của chúng tôi và có mẹ, có bố để tất cả mọi chuyện lại đúng đắn trở lại.
Giọng bố có vẻ lo lắng khi ông hỏi: “Đã có chuyện xảy ra à, Brady? Con có ổn không?”
“Kh-không ạ.” Một câu trả lời rất hay cho cả hai câu hỏi đó. “Bố đang ở đâu vậy, bố ơi?”
Đây là lần thứ hai tôi gọi “bố ơi”, và lần này, nó đến hoàn toàn tự nhiên. Tôi cần được nghe giọng nói của ông, và nghe thấy ông thực sự quan tâm đến tôi.
“Con biết ta không thể nói với con được mà. Ta ước gì mình có thể. Nhưng con có thể nói cho ta biết con đang ở đâu. Ta có thể đến gặp con nếu con muốn ta tới - nhưng chỉ khi nào con muốn thôi, được chưa? Ta sẽ không bao giờ làm như thế nếu con không cho phép.”
Tôi muốn nhớ lại lần cuối cùng mẹ hỏi ý tôi. Mẹ chẳng hề hỏi lúc bà bắt chúng tôi chuyển nhà, hay lúc bà bảo chúng tôi phải dùng những cái tên khác. Bà cũng chẳng hỏi khi bà đưa chúng tôi tới đây và bỏ đi mà không có chúng tôi. Mẹ chỉ ra lệnh. Bà ra lệnh, và bà nói dối, và bà không bao giờ là người mà bà luôn giả vờ.
Bố đang hỏi tôi.
Nhưng tôi đâu có ngốc thế.
Tuy bây giờ tôi thấy mọi chuyện đều rất đúng đắn, nhưng bố vẫn là phạm nhân trốn trại, và tôi không thể nói cho bố biết mình đang ở đâu - không phải vì tôi, mà vì chị Lanny nữa. Bố sẽ không bao giờ làm hại đến tôi, tôi biết điều đó, nhưng sâu thẳm trong tôi có gì đó đang thì thầm rằng tôi không nên đánh liều trên an nguy của chị Lanny.
“Con trai?” Tôi đã im lặng một lúc lâu. Giọng bố lại run. Ông ho. “Con trai ạ, ta thề, ta không có ý định làm hại con. Con không cần phải đi đâu với ta hết. Ta chỉ - ta chỉ muốn được nhìn thấy con, chỉ thế thôi. Ta nhớ con rất nhiều. Con rất quan trọng. Ta muốn con biết điều đó. Hãy tin ta.”
Tôi đâu có quan trọng với mẹ, đâu có đủ quan trọng để bà ở lại đây với chúng tôi. Nhưng bố lại nghĩ tôi quan trọng, tới mức ông sẵn sàng đánh liều tới gặp tôi, dù ông có thể bị bắt.
Chuyện này quan trọng lắm chứ.
“Con không thể đi cùng bố được, bố ơi.” Tôi nói với bố. Dù đau đớn, nhưng đúng đắn. Tôi không muốn nói dối ông. “Nhưng con thực sự muốn gặp bố. Chúng ta có thể chỉ… nói chuyện thôi được không? Chỉ một lần thôi?”
Ông im lặng trong giây lát, và rồi ông nói: “Được. Được, ta làm được. Nhưng, Brady này? Chúng ta phải cực kì cẩn thận mới được. Nếu con kể cho ai biết, thậm chí là chị của con, con cũng có thể khiến bố bị giết đấy.”
“Con không kể đâu.” Tôi nói. Tôi xì mũi, và chùi mũi vào tay áo. “Con sẽ không kể với ai đâu.”
“Ngay cả với chị của con?”
“Vâng ạ.”
“Ta yêu con. Con biết điều đó, đúng không?”
Tôi đổi chủ đề. “Vậy… khi nào ạ?”
“Ta phải hỏi chỗ con đang ở rồi mới báo cho con biết được. Như thế có được không?”
“Bố không biết ư?” Tôi ngạc nhiên. Tôi cứ tưởng bố hẳn đã dò được vị trí điện thoại của tôi. Mẹ luôn luôn nói bố có thể làm được điều đó.
“Ta không biết.” Ông nói, và tôi tin ông. “Ta sẽ không cố tìm con nếu không được con cho phép.”
Vậy là bà ấy cũng nói dối cả chuyện đó. Tôi giận tới nỗi không thèm quan tâm đến đúng sai khi đáp: “Con đang ở Norton. Ở Tennessee.”
Ông im lặng một lúc; rồi tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ. Nghe có vẻ cay đắng. “Cô ta chưa từng đưa con đi xa, đúng không? Ranh ma lắm. Cô ta biết mọi người sẽ bổ đi tìm ở những chỗ khác. Không quá gần nơi con sống.”
Tôi không muốn nói tới chuyện đó. Về mẹ. Nó khiến tôi cảm thấy rất kinh khủng. “Vậy khi nào ạ?”
“Ta không ở xa lắm đâu.” Ông nói với tôi. “Nghe này, con trai… chúng ta sẽ gặp ở nơi mà con cảm thấy an toàn. Chỗ đó ở đâu nào?”
Tôi chẳng thấy chỗ nào an toàn hết, nhưng tôi không nói ra điều đó với ông. Tôi cố gắng nghĩ ra một chỗ, và điều duy nhất nảy ra trong đầu tôi là những gì chị Lanny nói. Chị ấy đã gặp chị Dahlia ở nhà cũ của chúng tôi.
Chỗ đó an toàn. Đại loại vậy. Và tới đó sẽ không bị lộ nơi chúng tôi đang ở bây giờ.
Vậy nên tôi mới bảo với ông, “Đến nhà cũ của bọn con ở hồ Stillhouse. Bố biết chỗ đó ở đâu chứ ạ?”
“Ta có thể tìm được.”
“Bao giờ ạ?”
“Ta đã bảo với con rồi, ta không ở xa đâu. Vậy… mấy tiếng nữa thì sao?”
Tôi sẽ phải đi bộ tới đó, tức là sẽ mất ít nhất một tiếng. Còn nhanh hơn nữa nếu tôi chạy, nhưng tôi không giống chị Lanny. Tôi không thích chạy.
“Bố ở gần thế cơ ạ?” Tự nhiên tôi thấy rất kỳ quặc. Cứ như đúng ra tôi thực sự không nên nói bất cứ điều gì. Không nên đề xuất chuyện gặp gỡ. Tôi muốn ném chiếc điện thoại đi, rồi vào trong nhà và kể hết với cô Kezia những việc mình đã làm. Tôi chưa bao giờ biết người ta có thể rất muốn một điều gì đó, mà vẫn thấy sợ nó.
Chắc hẳn bố đã nghe thấy điều đó trong giọng nói của tôi, vì bố nói: “Ta không muốn thúc ép con, nhóc ạ. Nếu con muốn chờ, ta chờ được. Ta sẽ không đi tìm con, ta thề đấy. Cũng y như ta không gọi con vậy. Con gọi ta khi con muốn gặp. Như thế tốt hơn hẳn, đúng không?”
Tôi hớp một hơi thật sâu và thấy đau nhói khi phải giữ luồng hơi ấy trong lồng ngực. Tôi để luồng hơi lạnh cóng ấm lên, và khi tôi thở lại, luồng hơi đó trở nên trắng toát khi thoát ra ngoài. “Vâng ạ.” Tôi đáp. Bố nói nghe hoàn toàn bình thường. Tôi mới là đứa kỳ quặc ở đây. Bố đang làm mọi điều ông có thể để tôi tin tưởng nơi ông, và tôi lại cư xử như một thằng khốn. “Con sẽ tới đó trong hai tiếng nữa. Nhưng bố ơi? Con sẽ dắt theo chó.”
Bố bật cười. “Ta rất vui. Ta muốn con cảm thấy an toàn. Con dắt theo Boot. Con cài số của chị con vào phím gọi nhanh. Con làm chính xác những gì phải làm để có thể tin tưởng chuyện này - không sao, con ạ. Ta không trách gì con đâu.” Ông im lặng một lúc và giọng ông thay đổi. Khẽ hơn. Đen tối hơn một chút. “Nhưng, Brady… Nhưng nếu con kể với mẹ con, hay người lớn nào khác, hay thậm chí là chị con đi nữa, con sẽ đẩy ta vào nguy hiểm tột cùng. Ta bảo con nghe, những cảnh sát đó sẽ bắn ta ngay khi vừa trông thấy ta. Ta tin tưởng nơi con, bằng cả tính mạng của mình. Con là người có quyền ở đây. Ta nằm trong tay con, con trai ạ.”
Tôi thấy như mình sắp chết đuối. Tôi muốn làm điều đúng đắn, nhưng tôi chẳng biết chuyện đó còn ý nghĩa gì với mình không nữa. Ông là bố tôi. Ông chẳng đòi hỏi điều gì. Chỉ có tôi đòi hỏi ông. Ông sẵn sàng đặt bước chân vào nguy hiểm vì tôi.
Và ông yêu tôi. Tôi có thể nghe thấy điều đó trong những gì ông nói, trong cách ông nói.
“Vâng ạ.” Tôi đáp. Nghe giọng tôi vẫn không chắc chắn lắm, nên tôi mới nhắc lại lần nữa, to hơn. “Vâng ạ. Con sẽ gặp bố ở đó.”
“Ta yêu con, Brady.” Ông nói.
Tôi gạt hết mọi âu lo và nói: “Con cũng yêu bố.”
Tôi tắt điện thoại và cất đi. Boot bò tới, miệng vẫn gặm quả bóng tennis, và đè tấm thân ấm nóng của mình lên chân tôi lúc tôi ngồi thụp xuống đất. Tôi ôm nó, nó vặn mình và ngước cặp mắt nâu to tròn lên nhìn tôi, nhóp nhép nhai quả bóng, rồi nó nhả quả bóng ra và liếm sạch nước mắt trên má tôi.
“Tao có ngốc không Boot?” Tôi hỏi nó. Nó chỉ tiếp tục liếm. “Tao không nên đi. Tao nên kể với ai đó.”
Muốn làm như dự định, tôi sẽ phải tiến hành cực kì khôn ngoan. Do vậy, tôi quay trở vào trong nhà và nói với cô Kezia rằng bụng tôi rất đau và tôi muốn đi nằm ngủ một giấc. Cô hỏi tôi có muốn uống gì cho đỡ đau bụng không, nhưng tôi từ chối, lịch sự nhất có thể, rồi tôi bỏ vào phòng. Tôi nhồi cho chăn đệm nhàu nhĩ, nhét quần áo xuống dưới chăn để giả như mình đang nằm ngủ trên giường, rồi tôi viết một bức thư ngắn, nhắn rằng: Em xin lỗi, nhưng em phải đi gặp bố ở nhà cũ của mình, xin đừng giận em. Em vẫn luôn nói chuyện với bố, và em thấy mình cần phải gặp bố. Em rất cẩn thận. Em dắt theo cả chó Boot. Làm vậy, nhỡ có chuyện gì xảy ra và tôi không quay trở lại, sẽ có người tìm được mảnh giấy này. Tôi còn viết cả số của chiếc điện thoại bố cho tôi dưới trang giấy. Phòng bất trắc. Rồi tôi khóa cửa, bật tivi, mở cửa sổ và trèo ra ngoài. Tôi đóng cửa lại sau lưng. Tôi huýt sáo gọi Boot chạy đến bên hông nhà, rồi tròng vào người Boot sợi dây da chú Javier vẫn dùng những khi chú đưa nó đi dạo bên ngoài. Boot tỏ vẻ phấn khích lắm, nhưng lúc tôi dắt nó ra cổng và mở cổng, nó lại chần chừ.
“Thôi nào, cậu bé.” Tôi thì thầm. “Thôi nào!” Chúng tôi không thể đứng ở đây được. Nếu chị Lanny hay cô Kezia mà nhìn ra thì…
Nhưng rồi Boot quyết định đi, và vui vẻ lao ra cổng cứ như một cuộc phiêu lưu tuyệt vời đang chờ nó phía trước. Tôi đóng cổng lại, và chúng tôi chạy ùa vào khu rừng tối.
Để ra được tới hồ Stillhouse, chúng tôi sẽ phải đi một đoạn đường dài.
Tôi chạy.
•••
Ngôi nhà đã bị phá hoại. Hình như chị Lanny đã nói như thế, nhưng khi đó tôi không thực sự lắng nghe. Tôi không mang theo chìa khóa, nên tôi không vào bên trong; tôi lẩn vào bóng râm ở một bên hông nhà, cố tỏ ra như mình chỉ là một đứa trẻ trong vùng đang dắt chó đi dạo. Tôi không thấy ai. Cái lạnh và cảm giác tuyết sẽ rơi bất cứ lúc nào khiến người ta tránh xa cái hồ.
Cô Kezia đã gọi tới hai lần. Tôi không bắt máy.
Tôi nhớ cái hồ, và tôi ngồi tựa vào tường nhà một lúc, đưa mắt ra xa ngắm mặt hồ tĩnh lặng. Trên mặt hồ có một màn sương mỏng đang chầm chậm trôi, nhưng nước đã bắt đầu mang vẻ nằng nặng, dày dày, đùng đục. Giờ mặt nước đã lổn nhổn đá, và tới tối nay, nó sẽ được phủ một lớp băng lên trên. Hồ không đóng băng quá dày. Ở đây thật đẹp, và yên tĩnh, trừ tiếng chim gọi nhau và tiếng ai đó đang dùng máy cưa gỗ ở đâu đó xa xa vọng lại. Người ta đang trữ củi đốt phòng cơn bão sắp tới.
Tôi nghịch chiếc điện thoại của Brady. Tôi nghĩ tới việc gọi cho bố và bảo, Đừng đến. Ý tưởng này khi trước, lúc tôi tức giận, sợ hãi và buồn bã, nghe có vẻ ổn. Còn bây giờ, nó thật kỳ quặc. Tôi không biết khi nào mọi chuyện mới trở nên đúng, còn giờ, tôi thấy như mình đã phạm sai lầm.
Tôi chuẩn bị gọi cho ông thì chuông điện thoại reo. Tôi vội vàng lôi nó ra khỏi túi áo khoác và xem số gọi đến.
Chết tiệt. Tôi thật sự định không nghe máy, nhưng tôi lại ấn nút nhận và đưa điện thoại lên tai.
Chị Lanny la lối om sòm ở đầu dây bên kia ngay từ trước khi tôi kịp nói “A lô?”. “Mày đang làm cái quái gì thế, thằng đầu đất này? Mày đang ở đâu?”
“Chị Lanny…”
“Chị đọc được mảnh giấy ngu ngốc của mày rồi. Chị vào phòng để gọi mày dậy ăn cơm và, ôi trời đất quỷ thần ơi, Connor - mày đang ở đâu? Cô Kezia phát hoảng lên rồi đây này!” Chị tôi vẫn tiếp tục quát tháo, nhưng tôi biết chị đang hoảng sợ. Thật sự hoảng sợ.
Brady, tôi nhủ thầm. Tên em là Brady. Nhưng tôi không nói ra. “Em không sao.” Tôi bảo với chị. “Em chỉ muốn gặp ông ấy thôi. Mấy phút nữa ông ấy sẽ tới. Em chỉ muốn nói chuyện với ông ấy, xong em sẽ về. Với lại, em dắt theo Boot. Em không sao đâu.”
“Bố là kẻ giết người, và mày không biết ông ta đâu! Mày còn chẳng nhớ rõ ông ấy nữa cơ! Connor, chị muốn mày phải hứa rằng mày sẽ quay trở về, ngay bây giờ…”
Chị im bặt. Chậc, nói cho đúng: chị ấy vẫn tiếp tục nói, nhưng có tiếng sột soạt mất sóng, rồi chiếc điện thoại rời ra xa khỏi chỗ chị ấy, và tôi nhận ra có người đã lấy nó khỏi tay chị. Tôi nghe thấy mấy giọng nói ở xa lọt vào điện thoại: giọng chị Lanny, và cô Kezia. Có chuyện gì thế? Thằng bé ở đâu?
Chị Lanny không nói với cô Kezia chuyện chị ấy tìm thấy mảnh giấy từ trước khi gọi cho tôi.
Lại một lúc im lặng, có lẽ đó là lúc cô ấy đọc mảnh giấy, rồi cô Kezia điềm tĩnh nói: “Connor, bây giờ cháu đang ở nhà cũ phải không?”
“Vâng.” Tôi nói.
“Bố cháu đã tới đó chưa?”
“Chưa.”
“Được rồi. Đây là những điều cô muốn cháu làm theo bây giờ. Cô muốn cháu đi sang nhà hàng xóm gần nhất và gõ cửa, và vào trong nhà họ, nếu được. Cô đang điều một xe tuần tra tới, và cô cũng sẽ tới đó, nhanh nhất có thể.”
Cách cô Kezia nói những chuyện đó nghe không giống như câu mệnh lệnh mà là thuật lại một sự thật hiển nhiên. Tôi sẽ tuân theo lệnh của cô ấy. Cô ấy có vẻ rất điềm tĩnh, tự tin và hoàn toàn kiểm soát, và nó nhắc tôi nhớ lại cách mẹ tôi thỉnh thoảng vẫn dặn dò chúng tôi.
“Nhưng cháu muốn nói chuyện với ông ấy.” Tôi bảo với cô. “Tất cả chỉ có thế. Xin cô đừng điều cảnh sát tới.” Tôi biết cô ấy sẽ làm như vậy, cô ấy là cảnh sát hình sự mà, và giờ đây, tôi đã làm hỏng hết mọi thứ khi trót để lại lời nhắn đó vì cô ấy sẽ phải trình báo lên trên. Tôi đã đẩy bố mình vào nguy hiểm. “Cháu xin cô, đừng bắn ông ấy.”
“Connor, không ai muốn làm hại ông ta cả.” Cô ấy nói với tôi và đó là một lời nói dối. Cô ấy đang di chuyển. Tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại và hơi thở của cô gấp gáp hơn, nhưng giọng cô vẫn rất đều. “Bố cháu bị kết án về tội phạm đặc biệt nghiêm trọng, và ông ta là một người nguy hiểm. Ông ta cần phải bị đưa vào tù để không thể làm hại ai được nữa. Cháu đang đi bộ đấy chứ? Vì cô không nghe thấy tiếng cháu đi. Cháu cần phải chạy thẳng sang nhà hàng xóm, ngay lập tức.”
Tôi bước chừng ba hay bốn bước ra xa khỏi nhà. Căn nhà gần nhất ở tận trên đồi, cạnh một lối đi tắt. Tôi đi thật chậm. “Cháu đang đi đây ạ.” Tôi bảo với cô ấy.
Tôi nghe thấy tiếng xe nổ máy ở đầu dây bên kia. “Connor, cô sẽ giữ máy.” Cô nói. “Này, cháu đi bộ từ nhà ra đó đấy à? Xa lắm đấy. Cháu có mệt không?” Cô ấy cố nói chuyện để giữ cho cả hai bình tĩnh, tôi thầm nghĩ. Tôi bước thêm chừng bốn, năm bước nữa, và rồi tôi dừng lại, vì tôi nghe thấy cô ấy nói thầm với chị gái tôi. Chắc cô ấy nghĩ tôi không nghe được, nhưng tai tôi thính lắm. Như tai dơi vậy, chị Lanny từng nói thế.
Cô ấy đang bảo chị Lanny gọi cho cảnh sát Norton bằng điện thoại của chị Lanny.
Lúc đó, tôi sực nhận ra giờ mình đang trở thành mồi nhử, họ sẽ bắt bố tôi, và tất cả đều là lỗi của tôi. Bởi vì chính tôi đã làm tất cả chuyện này, và khi ông đến và mắc bẫy, ông sẽ trách tôi.
Tôi không đi sang nhà hàng xóm. Tôi cúp máy. Tôi đứng lại trước nhà mình và suy nghĩ một lúc. Ai đó đã đập vỡ cửa sổ đằng trước, rèm cửa bay phấp phới trong luồng gió lạnh cóng thổi từ dưới hồ lên. Xào xạc như lá khô. Tôi bấm số gọi cho bố. Ông không trả lời. Hộp thư thoại tự động trả lời, và tôi nhắn bố đừng tới nữa, mà hãy nhắn tin cho tôi khi ông nhận được lời nhắn.
Mấy phút nữa trôi qua. Những phút dài đằng đẵng. Tôi cứ kiểm tra điện thoại mãi. Không có tin nhắn của bố. Không cuộc gọi nào. Cô Kezia không ngừng gọi, nhưng tôi kệ.
Mười lăm phút. Chẳng bao lâu nữa, cô Kezia sẽ tới nơi, ngay cả khi cảnh sát Norton chưa tới kịp.
Tôi lại gọi cho bố tiếp. Nào, nào…
Lại là hộp thư thoại, và tôi nói luôn một tràng: “Bố ơi, xin bố đừng đến, con xin lỗi, đừng đến, xin đừng đến, cảnh sát sẽ tìm bố đấy…”
Chuông điện thoại reo, và điện thoại hỏi xem tôi có muốn cúp máy và nhận cuộc gọi mới hay không. Cô Kezia. Tôi mặc kệ, cầm lấy điện thoại, và chạy về phía trước, tới rìa cái hồ đang lổn nhổn băng đá. Tôi lại cố gọi cho bố lần nữa. Lần nữa. Và lần nữa. Khi hộp thư thoại mở lên lần cuối, tôi nói: “Con sẽ vứt điện thoại đi, bố ạ. Con không muốn nhờ nó mà bọn họ tìm được bố. Xin bố đừng tới đây!”
Tôi ném chiếc điện thoại xuống dưới hồ, xa hết mức có thể.
Nó rơi xuống, rồi đập vỡ lớp băng mỏng đang hình thành trên mặt nước. Nó biến mất không một tiếng động, và cũng không một gợn sóng. Trời quá lạnh, nước không gợn được sóng.
Tôi nghe thấy tiếng động cơ xe. Tôi thầm nghĩ, Cảnh sát tới mất rồi, và tôi quay người lại, chuẩn bị nhận hình phạt. Boot chạy thẳng tới trước, căng cả dây dắt, và nó đang hướng mặt ra đường.
Đó không phải là xe cảnh sát. Thậm chí cũng chẳng phải là xe không quân hiệu, như của cô Kezia. Đó là một chiếc xe tải hạng nhẹ màu trắng, to và dài, không có cửa sổ ở hai bên thành. Xe bám đầy những vệt bùn, cứ như đã lao qua rất nhiều nơi lầy lội.
Có một người đàn ông mặc áo khoác đen trùm kín mũ ngồi đằng sau tay lái. Ông ta đỗ xe lại trên đường và bước ra ngoài, và tôi không nhìn thấy mặt ông ta, nhưng tôi biết đó là ai. Đó phải là ai.
Thời gian chậm lại. Tôi biết thời gian không thể chậm lại được, nhưng cảm giác của tôi khi ấy là như vậy đấy, giống như tôi đang trong một bộ phim quay chậm và nhân vật chính bước ra khỏi làn đạn. Chỉ là ở đây không có đạn mà thôi.
Tôi không nghĩ ra được mình phải làm gì. Một phần trong tôi bảo Chạy ngay đi, và phần đó mạnh mẽ đến độ tôi đã lùi lại vài bước, nhưng tôi có thể đi đâu bây giờ? Sau lưng tôi là hồ nước. Tôi nên chạy sang trái, vòng qua chiếc xe tải và chạy thẳng tới nhà hàng xóm như cô Kezia đã dặn. Nhưng phần còn lại, phần lớn hơn trong tôi lại nói, Ở lại đi. Đó là bố của mày.
Người đàn ông dừng lại cách chỗ tôi gần một mét rưỡi và kéo mũ xuống.
Không phải là bố.
Người đàn ông này đã già, tóc bạc trắng, dày ở hai bên, hói ở giữa đỉnh đầu. Mắt ông ta màu nâu đục bẩn như bùn, và khi ông ta cười với tôi, tôi chỉ thấy đầy những răng là răng. “Chào, Brady…” Ông ta nói. Ông ta nói giọng Tennessee, hình như ông ta ở đâu đó gần đây. “Bố cháu gửi ta tới đây để đón cháu. Giờ cháu chỉ cần đi với ta thôi, và ta sẽ dẫn cháu tới gặp ông ấy.”
Tôi nghe thấy tiếng còi hụ từ xa vẳng tới. Còi xe cảnh sát. Chuyện này hoàn toàn không đúng, tôi không biết tại sao bố không có ở đây. Ông ấy sợ chăng? Ông ấy không tin tôi chăng? Có lẽ ông ấy đúng, vì tôi đã làm rối tung mọi thứ lên khi để lại lời nhắn đó. Đây là lỗi của tôi.
Tiếng còi xem ra còn ở xa lắm.
Boot gầm gừ. Tiếng gầm rất trầm, rất dữ tợn tôi chưa từng nghe thấy bao giờ - không phải thế này. Tiếng gầm gừ hồi ở nhà chú Javier khi lần đầu tiên chúng tôi đến nhà chú chỉ là dọa chơi mà thôi, nhưng tiếng gầm bây giờ không giống thế. Khi tôi quay sang nhìn nó, tôi thấy nó đang chòng chọc nhìn người đàn ông và nhe ra hàm răng dài, khỏe, sắc nhọn.
“Con trai, cháu cần phải bảo con chó kia dừng lại.” Người đàn ông cố treo một nụ cười lên. “Ta đã bảo với cháu rồi, bố cháu gửi ta tới. Nhưng ta sẽ không đánh lại con chó đó đâu. Ta sẽ giết nó nếu nó tới gần ta.”
Ông ta có súng. Giờ tôi đã nhìn thấy khẩu súng, ông ta giắt nó vào thắt lưng quần jean. Ông ta đặt tay lên đốc súng.
Boot sủa một tràng thật to, thật đáng sợ và lao thẳng tới, căng cả dây xích. Nó to, và rất khỏe, tôi không sao giữ nó lại được.
“Boot, đừng!” Tôi gào lên, nhưng con chó không nghe lời tôi. Nó nhảy tới trước, chạm đất rồi, nhảy tiếp lần nữa. Cứ như bay vậy.
Người đàn ông rút súng ra, nhưng đó không phải là súng, vì khi Boot đè lên ngực ông ta, ông ta dí nó vào ngực con chó và tôi nghe thấy gì tiếng lẹt xẹt, còn Boot rú lên, nghe the thé và rất khủng khiếp, rồi nó vật ra. Nó ngã xuống đất, bốn chân rúm lại, đầu giật mạnh. Mắt nó trợn trừng, dại hẳn đi.
Tôi thét lên và chạy thẳng về phía nó, nhưng người đàn ông chặn ở ngay đấy, và ông ta tóm lấy tay tôi, giật ngược tôi lại. Móng tay của ông tay dài và bẩn, và ông ta không phải bố tôi, và có chuyện gì đó rất sai ở đây, Boot bị hại, và tôi không thể lên chiếc xe tải đó được, mẹ luôn luôn dặn chúng tôi không được lên xe ai hết, phải la và hét thật lực, chống cự hết sức.
Tôi cố giằng ra, nhưng ông ta giữ lấy tôi bằng cả hai tay và nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất. Tôi vùng vẫy, nhưng ông ta kẹp chặt hai tay tôi dưới đôi cánh tay của ông ta. Tôi đá ông ta. Boot vẫn rúm ró, ăng ẳng kêu như đang đau đớn lắm.
“Im ngay, thằng nhãi điên khốn kiếp này.” Người đàn ông quát. Tôi ngửi thấy mùi thuốc đánh răng trong hơi thở của ông ta, và cả cà phê nữa. “Mày câm ngay cái mồm lại, không thì tao sẽ đập chết mày đấy, mày có nghe không? Cảnh sát đang tới. Tao không có thời gian cho mấy chuyện này đâu. Không phải mày muốn gặp bố mày à?”
Tôi vẫn tiếp tục đá. Ông ta không thể bịt miệng tôi lại được khi ông ta vẫn cứ kẹp lấy hai tay tôi, và tôi bắt đầu la hét tiếp, nhưng ông ta lẳng tôi vào xe, và dù có người nghe thấy tiếng tôi đi nữa, họ cũng sẽ không tới chỗ tôi kịp lúc. Và tôi phải làm gì đó.
Mẹ sẽ không để chuyện thế này xảy ra với mình. Tôi không hề nghĩ tới bố. Tôi nhớ tới mẹ, người luôn luôn, luôn luôn chặn giữa chúng tôi với nguy hiểm. Mẹ sẽ không bỏ cuộc. Tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.
Tôi lại đá tiếp, mạnh hơn, và lần này, gót giày tôi giáng mạnh vào bụng dưới của người đàn ông. Tôi nghe thấy tiếng đầu gối của mình kêu khục một cái, và tôi đau điếng, nhưng tôi chẳng quan tâm, và khi ông ta hét lên và buông tay, tôi bắt đầu chạy thục mạng. Tôi nghe thấy tiếng còi hụ. Tôi thấy bụi tung lên không trung ở ngay bên kia dốc. Họ đã gần đến nơi rồi.
Ông ta lấy gì đó giáng tôi một cú từ đằng sau, khi tôi chưa kịp chạy được hơn sáu bước. Tôi loạng choạng mấy bước, rồi ngã lăn ra đất.
Mọi thứ trở nên xám xịt và mềm oặt, rồi đỏ lừ cùng đau đớn, và tôi không thể nghĩ được gì. Tôi chỉ có cảm giác ông ta cầm chân lôi tôi đi.
Tôi nghe thấy tiếng còi hụ mỗi lúc một to hơn, và tôi cứ tưởng đó là âm thanh tôi tưởng tượng ra trong đầu, mãi cho tới khi tôi thấy chiếc xe màu đen của cô Kezia bay qua đỉnh dốc và lao thẳng tới chỗ chúng tôi, cùng ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy chỗ lưới tản nhiệt đằng trước mũi xe.
Tôi không thể để cho ông ta đưa mình vào trong xe. Tôi biết điều đó. Tôi vặn người và cố giằng cho ông ta mất thăng bằng lúc ông ta kéo tôi đi.
Tôi thấy cô Kezia tung cửa xe và lao ra ngoài gần như trước khi chiếc xe kịp dừng hẳn. Giây tiếp theo đã thấy cô rút súng ra, ngắm vào người đàn ông nọ, và quát: “Cảnh sát đây, thả cậu bé ra!”
Cánh cửa bên kia cũng mở toang, và chị Lanny chạy xuống. Chị ấy không nên chạy về phía chúng tôi, nhưng chị ấy đang làm như thế. Chị ấy chạy thẳng về phía chúng tôi.
Chị ấy chạy vào giữa đường đạn của cô Kezia.
Chị Lanny đang gào tên tôi - Brady, chứ không phải Connor, bởi chị ấy đang rất giận và rất sợ - và chị ấy ôm ngang lấy người đàn ông đang cố giằng co với tôi, siết mạnh đến nổi ông ta phải buông tay và tôi đập mạnh đầu xuống mặt đường vì quán tính. Tất cả mọi thứ đều trở nên mềm oặt. Tôi trườn lên, nhưng thế giới vẫn tiếp tục chuyển động, và tôi không thể tới chỗ chị Lanny vì chị ấy đang vật lộn với người đàn ông mặc áo khoác. Tôi thấy Boot đang cố đứng dậy, bốn chân nó vẫn còn run rẩy, và nó sủa, nhưng tiếng nghe nghèn nghẹt và loạn xạ, và nó cũng chẳng giúp được gì nhiều.
Cô Kezia bắn lên trời và hét: “Lanny, chết tiệt, nằm xuống!”
Chị Lanny cố làm theo, nhưng người đàn ông túm lấy tóc chị Lanny và giật chị ấy lại để nấp đằng sau chị ấy. Ông ta trèo giật lùi lên xe qua cánh cửa vẫn để mở toang từ đầu đến giờ và kéo chị ấy vào cùng. Tôi lại nghe thấy tiếng lẹt xẹt lúc nãy. Ông ta đã sốc điện chị ấy.
Tôi cố chạy về phía chị, nhưng ông ta đã lôi chị lên xe, cách xa tôi, và giờ ông ta đã ngồi được vào ghế lái, và tôi không thể với tới chị mình…
Chiếc xe tải lao đi. Ông ta vẫn chưa đóng cửa sau thùng xe lại, và hai cánh cửa đó cứ lủng lẳng như thế suốt, mãi đến khi chúng đóng sầm lại lúc ông ta tăng tốc và vòng vào đường rẽ gần nhà chú Sam Cade. Ông ta đi vòng quanh hồ.
Ông ta sẽ chạy thoát.
Cô Kezia bất ngờ xuất hiện cạnh tôi, và tôi thấy bàn tay ấm áp của cô sờ trên mặt mình, quay người tôi lại để xem tôi bị thương ra sao. Tôi nghĩ mình bị chảy máu. Tôi không biết nữa. Tất cả những gì tôi nghĩ trong đầu khi ấy là: tôi đã làm tất cả những chuyện này. Hẳn tôi phải nói ra rất to, bởi vì cô Kezia đặt tay lên trán tôi và nói: “Không, cháu ạ, không phải cháu. Cháu không sao. Bọn cô sẽ tìm cô bé. Cháu hãy bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn.” Giọng cô run rẩy, cô lấy điện thoại ra và gọi. “Chết tiệt! Bọc hậu của tôi đâu? Xe tải hạng nhẹ màu trắng, chạy vòng hồ! Xác nhận vụ bắt cóc trẻ em, tôi nhắc lại, xác nhận bắt cóc trẻ em, nạn nhân là Lanny Proctor, nữ, da trắng, mười bốn tuổi, mặc quần jean và áo phao màu đỏ, tóc đen, đã ghi lại chưa?”
Đầu tôi đau đến độ tôi nôn thốc nôn tháo. Tôi thấy quyển sách cũ của chị Lanny thúc vào sườn mình.
Tôi thấy Boot tập tễnh lết tới và liếm mặt tôi.
Rồi tôi chẳng thấy gì nữa cả.