← Quay lại trang sách

Chương 22 GWEN

Cơn đau trờ tới dưới dạng một đợt sóng chậm và dày.

Đầu tiên, đó chỉ là một bức tường đỏ, một thông báo của toàn bộ cơ thể rằng tình hình không ổn một chút nào, rồi sau đó, cơn đau bớt dữ dội đi một chút, và tôi bắt đầu xác định được cụ thể: mắt cá chân phải, mạch đang đập thình thịch, nóng rát. Cổ tay trái. Đầu gối phải. Quai hàm, và tôi không nhớ mình đã bị đánh ở những chỗ đó, nhưng khi lâm trận thực sự, ai mà nhớ được mình bị đánh ở đâu cơ chứ; tất cả đều trở thành những ký ức nhòe mờ. Hai vai tôi nhức kinh khủng.

Có cái gì đó trong miệng tôi, thít chặt tới nỗi ép cả vào giữa hai hàm răng tôi. Giẻ. Một cái dây bịt miệng. Đó là lý do tại sao hàm tôi đau nhức.

Tôi nhớ… Tôi nhớ những gì nhỉ? Phòng trọ. Một gà đàn ông đội mặt nạ Melvin Royal. Súng điện. Xe tải. Tất cả đều có vẻ xa vời và mờ mịt, nhưng tôi biết những điều đó đều là thật, bởi vì chúng làm tôi kinh sợ. Ác mộng không còn đáng sợ nữa khi ta đã tỉnh dậy.

Ký ức thì có.

Tôi nhớ mình bị ném lên xe tải. Bị trói bằng… thứ gì đó. Tôi nhớ tiếng lách cách của dây xích. Chúng tôi lái xe đi, rồi sau đó xe dừng lại. Chiếc xe bò lên một chỗ rất dốc, rồi sau đó xung quanh tối om, tối đen như mực, và chúng tôi lại đi tiếp.

Tôi nhớ ánh đèn pin chiếu vào mắt mình, chói đến độ nhức cả mắt, và nhói một cái trên cánh tay mình. Hắn tiêm gì đó cho tôi, giờ tôi mới nhận ra. Có lẽ tới hơn hai lần, để tôi phải nằm im. Chính vì thế mà miệng tôi đắng ngắt, đắng kinh khủng, cứ như ăn phải phấn độc. Tôi khát đến độ môi nứt toác và cổ họng rát khủng khiếp. Tôi không ép ra nổi nước bọt để mà nuốt.

Tôi nằm trong bóng tối, và tôi lạnh tới nỗi người run dữ dội, dù đã có một tấm chăn trùm quanh người. Giờ tôi không còn ở trong chiếc xe tải nữa.

Tôi bị nhốt trong một chiếc hộp. Tôi nằm co quắp, hai chân ép trước ngực và hai tay vẫn bị còng quặt ra sau lưng. Đó là lý do tại sao vai tôi ê ẩm. Đầu tôi ong lên, và đau tới nỗi tôi chỉ ước có ai chặt nó đi và giải thoát tôi khỏi cơn thống khổ, và tôi nghĩ đó là tác dụng phụ sau khi bị tiêm thuốc. Xung quanh tối đen như mực, và tôi không thấy được cái hộp mình đang bị nhốt bên trong như thế nào, nhưng khi quờ tay lên thành hộp, tôi thấy mặt gỗ thô. Ram ráp. Không khí có mùi ôi, nhưng tôi thấy có gió lùa vào từ một bên thành. Có lỗ thông khí, và khi tôi vặn người, ngoái nhìn sang phía đó, tôi thấy một chút ánh sáng nhòe mờ.

Buồn cười làm sao khi chút hy vọng thì thầm lại có thể khiến ta vững vàng lên.

Được rồi, tôi tự nhủ. Mày lạnh, mày đau, nhưng mày vẫn còn sống. Điều đầu tiên: thoát ra khỏi cái hộp. Tôi tự hỏi, liệu có phải mình sẽ bị ném vào một xó xỉnh nào đó và bị để mặc cho chết, một màn tra trấn dài dằng dặc và kinh khiếp hay không? Nhưng đó không phải là phong cách của Melvin. Nếu hắn không nhìn thấy được và không thể làm đôi bàn tay mình nhuốm bẩn, thế thì vẫn chưa đủ độ để giết tôi. Và tôi biết đây là công trình của hắn. Nếu ai có ý định nhìn thấy tôi chết, thì đó hẳn là gã chồng cũ của tôi.

Tôi cố lấy lại tinh thần và đẩy nắp hộp lên, nhưng tôi không có điểm tựa khi bị nhốt thế này. Tôi cố nhấc chân lên để tì vào thành hộp, nhưng cái hộp lại quá nhỏ.

Tôi cố hét lên. Nhưng âm thanh tôi có thể tạo ra chỉ là tiếng kêu nghèn nghẹt, vụn vỡ mà người đứng cách đó chừng ba tấc cũng không thể nghe thấy. Và tôi nghe thấy tiếng máy móc, tiếng động cơ.

Giờ đầu óc tôi đã tỉnh táo, tôi nhận ra mình không ở gần xe cộ nào hết, dù đó là suy đoán đầu tiên của tôi.

Tôi đang ở gần máy bay. Tôi đang ở sân bay.

Tôi bắt đầu gào lên tiếp, cố làm sao cho người ta nghe thấy tiếng của mình; tôi cố lắc cái hộp, nhưng nó rất nặng, mà trong này tôi cũng không có nhiều không gian để thay đổi tư thế.

Cùi chỏ của tôi thụi mạnh vào thành hộp. Nó làm các dây thần kinh của tôi giật lên và truyền tín hiệu tới cái vai đau nhức của tôi, nhưng tôi vẫn lặp lại, thậm chí còn thụi mạnh hơn. Có lẽ ai đó đã nghe thấy tiếng động.

Đúng thế thật. Nắp hộp được dỡ ra, và một ánh đèn pin rọi thẳng vào tôi. Tôi không thấy thứ gì đằng sau nó. Tôi chỉ có thể cố kêu cứu và vật vã tìm cách đứng dậy…

Và sau đó, tôi nghe thấy một giọng đàn ông: “Cho nó câm mồm lại đi, và thuốc cho nó yên tới khi ta đến nơi.”

“Thế là chơi liều cao lắm đấy.” Giọng thứ hai. Tôi không nhận ra giọng của ai. “Cô ta có nguy cơ tăng huyết áp hoặc ngưng thở luôn. Nếu chúng ta giết mất cô ta…”

“Mẹ kiếp! Phải rồi. Thôi được. Làm được bao nhiêu thì được vậy. Chúng ta có thể thuốc nó tiếp ngay khi ta hạ cánh.”

Không không không… Tim tôi bắt đầu nện nhanh hơn, adrenaline dồn tới, và tôi tì vai vào thành gỗ lổn nhổn dằm và trườn lên trên, cố gắng hết sức để nhổm được ra bên ngoài cái hộp…

Một luồng điện xuyên khắp người tôi, và tôi đổ vật xuống.

Tôi gần như còn chẳng cảm thấy nhói vì bị kim ở đầu súng chích vào người.

Lúc nắp hộp đậy lại lần nữa, tôi như bị một dòng triều đen ngòm cuốn đi, và ký ức cuối cùng tôi bấu được - điều duy nhất quan trọng - là những gương mặt.

Con gái tôi. Con trai tôi.

Nếu đó là những gì tôi được nhìn thấy lần cuối cùng trong đời, có lẽ thế là đủ.