Chương 23 LANNY
Tôi nằm trong bóng tối, và khi tỉnh lại, tôi cứ nghĩ mình bị quay ngược về lúc bị nhốt trong cái cũi nhỏ xíu dưới hầm trong căn nhà gỗ trên núi của ông cảnh sát Graham. Tôi quờ tay tìm em trai mình.
Connor không có ở đây.
Đầu tôi ong lên, mạch đập loạn xạ và nhanh đến độ khiến bụng tôi xoắn lại. Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ta. Tôi nhớ mình thấy Brady chống trả quyết liệt một người đàn ông, và tôi chạy tới cứu thằng bé, và rồi…
Rồi sao nữa? Tôi không nhớ được một chút gì. Tôi quên bằng sạch. Cuối cùng, tôi cũng nhớ lại: người đàn ông đó đã sốc điện tôi. Rồi đánh tôi vì tôi cứ cố ngồi dậy.
Brady! Thằng bé có sao không? Không, tôi nhớ rồi, tôi không thể gọi thằng bé như thế được. Tên nó là Connor. Có phải tôi đã gọi nó là Brady khi tôi kêu tên nó? Tôi nghĩ mình nhớ mình đã làm như thế.
Có người khác cũng ở đó…
Cô Kezia. Tôi nhớ lại chuyện đó, tất cả cùng ùa về một lúc. Chiếc xe đỗ giật lại, tôi tông cửa ra và chạy tới cứu em trai mình. Cô Kezia - cô Kezia rút súng ra.
Tôi chạy ra trước mũi súng của cô Kezia. Mẹ sẽ giết tôi mất; mẹ luôn luôn dặn tôi không được làm chuyện ngu ngốc như thế. Tôi chợt nhận ra mình muốn có mẹ bên cạnh ngay bây giờ, với một khao khát mãnh liệt. Tôi muốn mẹ ôm lấy tôi và bảo với tôi rằng: không sao đâu, con sẽ ổn.
Vì tôi nhận ra bây giờ mình đang bị nhốt trong một không gian có thành kim loại, đang lắc giật dữ dội và hết xóc về trước lại đổ về sau. Tôi nghe được tiếng động cơ và tiếng ồn ngoài đường phố, và đầu tôi cứ đập thình thình vào thành kim loại. Tôi thử len tay ra trước để làm đệm đỡ, nhưng không ăn thua, khi đầu tôi đập vào khớp ngón tay, cả đầu và tay đều đau như dần. Tôi sợ ông ta - dù ông ta có là ai đi nữa - biết tôi đã tỉnh, nên tôi chỉ he hé mắt, đủ để thấy đường nét mờ mịt, nhòe nhoẹt của chỗ mình đang ở.
Tôi đang ở trong thùng một chiếc xe tải nhỏ. Có cái gì như thảm trải dưới sàn xe và một cái chăn lông. Có cả dây xích hàn vào thành xe. Cứ mỗi lần ông ta phi xe vào ổ gà - và trên đường có rất nhiều ổ gà - mấy sợi xích lại văng ra và va vào nhau loảng xoảng.
Tôi không bị xích. Tôi đã thử bằng cách nhấc tay và chân lên. Có lẽ ông ta không có thời gian. Có lẽ ông ta sợ bị bắt.
Tôi đang ở đây. Connor thì không. Thế có nghĩa là thằng bé đã thoát. Nó đã được an toàn. Tôi sợ - sợ muốn chết - nhưng tôi tự hào dữ dội khi mình đã chiến đấu vì thằng bé. Nếu có chuyện gì xảy ra với mình, tôi cũng không để thằng bé phải thất vọng. Không ai tước được điều đó khỏi tôi.
Tôi nghe người đàn ông đang lái xe rì rầm gì đó. Ông ta đang nói chuyện với ai đó trên điện thoại. “Tôi bảo với anh rồi, chuyện không được như anh nói đâu!… Phải, con chó là phiền phức lớn đấy! Rồi thằng nhỏ lại không muốn đi, không giống như anh nghĩ. Rồi đứa con gái, và cảnh sát - tôi có đăng ký gì đâu, anh biết mà. Tôi chỉ chở hàng thôi. Tất cả chỉ có thế. Tôi không muốn tiêu đời vì chuyện này đâu… Không! Anh cứ việc cầm mớ tiền thưởng chết tiệt của anh mà biến con mẹ anh đi!”
Chúng tôi đang chạy lên trên đồi, theo một con đường rất xấu. Tôi đoán là đường mòn chạy quanh núi. Đại loại vậy. Chúng tôi không thể ở chỗ nào cách Norton quá xa, nhưng ngoài này có hàng trăm cây số toàn đồng không mông quạnh, và nếu ông ta thoát được khỏi hồ Stillhouse trước khi cảnh sát chặn đường…
Ông ta đang gọi điện thoại. Điều đó mang ý nghĩa gì đó. Bộ não đang lờ đờ và đau nhức của tôi cuối cùng cũng nhắc tôi tại sao chuyện người đàn ông kia gọi điện lại quan trọng: Bởi vì tôi cũng có một cái điện thoại. Tôi chầm chậm trượt bàn tay trái xuống, thò vào túi áo phao.
Điện thoại của tôi đã biến đâu mất tiêu.
Tôi thử sờ sang túi bên phải, phòng khi tôi nhớ nhầm bên. Không có điện thoại. Ông ta chắc đã vứt nó đi rồi. 101 Vụ Bắt Cóc, tôi tự nhắc mình. Tôi đã nghiên cứu mấy vụ như thế rất kĩ. Tôi muốn biết, phòng khi bố tìm tới bọn tôi. Đầu tiên, chúng sẽ vứt điện thoại di động đi để người ta không lần ra được chúng tôi. Tiếp theo…
Tôi cố không nghĩ tới điều tiếp theo.
Ông ta đang nói chuyện với ai nhỉ? Câu hỏi đó dần dần hiện lên trong đầu và tôi nhận ra tại sao nó lại quan trọng. Những gì tôi phát hiện ra bây giờ có thể sẽ rất quan trọng. Người đàn ông này không phải là ông bố ông kẹ của tôi, ông ta… chỉ là một tên biến thái ngẫu nhiên nào đó. Khỏe, nhanh, nhưng biến thái. Mẹ khôn ngoan hơn hẳn ông ta. Bố sẽ chặt đầu ông ta mà không hề nao núng. Tôi là con của hai con người đáng sợ, rất đáng sợ và tôi phải nhớ điều đó. Tôi có sức mạnh.
Tôi chỉ phải tìm ra cách sử dụng sức mạnh đó.
Mày chỉ là trẻ con, có cái gì sâu trong đầu tôi lên tiếng giễu cợt. Mày làm gì có chút sức mạnh nào. Mày sẽ phải chết thôi. Giọng nói đó. Chính là giọng nói bảo rằng tôi sẽ không làm được bài kiểm tra, hay tôi không đủ xinh đẹp, hay tôi sẽ không bao giờ được hạnh phúc và tôi phải từ bỏ. Thỉnh thoảng, tôi cũng nghe theo nó. Có một lần, tôi ngồi trong bồn tắm với một lọ thuốc đầy, đổ ra đếm từng viên và nghĩ, Sẽ khá hơn nhiều nếu… nhưng tôi biết tình hình sẽ không bao giờ khá hơn cả. Đời tôi đáng giá chứ. Ngày đó, lúc ở trong bồn tắm, tôi đã bắt giọng nói kia phải câm họng, và giờ tôi cũng sẽ bắt nó phải câm.
Tôi sẽ sống.
“Nghe này, tôi không dính vào vụ này vì trò trả thù chết tiệt đó của anh, anh nợ tôi, và tốt nhất anh nên cắt đuôi đám cảnh sát đó ngay bây giờ cho tôi. Bởi vì nếu chúng bắt được tôi, tôi sẽ khai cho bằng sạch đấy, và anh nên tin như thế cũng đủ…” Ông ta ngừng nói một lúc. Tôi có cảm giác chiếc xe tải đi chậm lại, cứ như ông ta hơi nhấc chân ra khỏi chân ga một chút. “Hả? Không, không, Chúa ơi, tôi không muốn con bé, tôi có thể làm cái quái gì với nó được cơ chứ? Tôi không biến thái thế, hiểu chưa?”
Tôi cố ráp mọi điều ông ta nói lại. Tôi mong ông ta nói ra một cái tên. Tên nào cũng được.
Và rồi, ông ta cũng nói. “Không đời nào. Tôi chắc chắn sẽ không liều mạng chở con bé từ đây đến Atlanta đâu, nên nó sẽ phải xuống dưới huyệt. Tôi không quan tâm lão khọm già khốn kiếp ấy muốn gì.”
Ông ta cúp máy. Tôi nghe thấy tiếng ông ta vứt điện thoại sang ghế bên cạnh. Có một vách ngăn bằng kim loại rất dày ngăn cách tôi với phần đầu chiếc xe tải, vậy nên tôi không thể nhoài lên mà với lấy chiếc điện thoại kia được. Tôi sẽ phải tìm cách nhảy khỏi xe và bỏ chạy.
Chiếc xe tải vẫn tiếp tục chạy lên đồi. Tôi bắt đầu trượt người về phía sau, lòng thầm mong hành động của tôi trông giống như tôi chỉ bị trượt đi vì xóc và vì quán tính. Tôi vẫn nằm sát đầu xuống sàn, quay sang hướng khác, đề phòng ông ta quan sát qua kính chiếu hậu. Ông ta lầm bầm gì đó, nhưng tôi chỉ nghe câu được câu chăng… ngu… tù… Atlanta. Ông ta không nhắc tới tên họ đầy đủ của tôi - Atlanta Proctor. Ông ta đang nói tới thành phố Atlanta.
Giày tôi chạm phải thứ gì cưng cứng. Tôi đã ra sát cửa hậu.
Tôi để mặc cho chiếc xe xóc mình nảy lên để nhìn được cánh cửa rõ hơn. Có một cái then cài kiểu đơn giản ở mặt trong cửa. Nhưng nó không hề chốt lại, hay ông ta dùng điều khiển từ xa để khóa cửa xe? Lúc ông ta trông thấy tôi với tới cái then, ông ta sẽ biết tôi không còn ngất nữa, và tôi không biết ông ta sẽ làm gì sau đó. Ông ta không bắn hay đâm tôi lúc có mặt cô Kezia, nhưng giờ cô Kezia không còn ở đây nữa.
Tôi không thể chỉ nằm chờ tình hình tệ đi. Nếu cửa bị khóa, nó vẫn sẽ khóa khi chiếc xe dừng lại.
Tôi nhào lên trước, chộp lấy cái then, và giật mạnh.
Cửa không khóa - tôi nghe thấy tiếng cánh cửa chuyển động - nhưng nó bị kẹt.
“Này!” Ông ta ré lên, và tôi biết mình đã hết thời gian. Tôi xoay lưng, co hai chân lên trước ngực, và lấy hết sức bình sinh đạp mạnh. Một lần. Hai lần.
Cả hai cánh cửa mở toang.
Chiếc xe đã dừng lại, nhưng tôi đã nhào ra đằng trước và đặt chân xuống mặt đường mòn gồ ghề, lầy lội. Tôi không chần chừ lấy một giây.
Tôi chạy.
Ông già đó nhảy ra khỏi xe và cố bắt tôi lại, nhưng tôi bỏ xa ông ta đằng sau. Tôi chạy y như mẹ, như thần chết đang cố bắt lấy tôi và tôi không nhìn lại sau lưng, mãi cho tới khi gặp chỗ đường ngoặt sang một bên và tôi đánh liều liếc nhanh một cái.
Ông ta đã quay lại ngồi sau tay lái, và đang quành xe.
Tôi đang ở trên một ngọn đồi thoải và thoáng. Tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài những rặng cây và con đường uốn lượn như một dải ruy-băng bẩn thỉu, nhưng giờ chẳng quan trọng nữa. Nếu tôi đứng lại đây, chiếc xe tải sẽ đuổi kịp tôi. Tôi phải chạy ra khỏi con đường này. Tôi run bần bật, da tôi có cảm giác như bị hàng trăm con kiến đốt và bị cháy nắng toàn bộ, có lẽ là do cái súng điện. Tôi không nghĩ được gì, nhưng tôi phải cố, bởi vì không ai biết tôi đang ở đâu. Tôi hoàn toàn đơn độc và tất cả những gì tôi muốn là hét lên, bỏ chạy và tìm mẹ mình…
Mẹ. Tôi đã đốt quá nhiều năng lượng khi nổi điên với mẹ, nhưng mẹ là người đầu tiên tôi nghĩ tới. Người duy nhất. Và cứ như thể mẹ đang ở đây, đứng ngay bên cạnh tôi, tôi bỗng thấy bình tĩnh hơn. Tôi nghe thấy giọng mẹ nói, Con phải chạy, con yêu ạ. Mau bỏ con đường này ngay. Mau!
Tôi hổn hển thở, cố hít một hơi thật sâu và nhảy khỏi con đường đất khô, lạnh, chạy vào chỗ mọc đầy cỏ dại mùa đông. Tôi chạy, và loạng choạng khi vấp phải những búi cỏ chết vướng dưới chân. Tôi nghe thấy tiếng chiếc xe tải bỏ đi, nhưng tôi vẫn không chạy chậm lại, tôi không thể. Tôi chạy cứ như mạng sống của mình phụ thuộc cả vào đó, vì đúng là như thế thật, rồi đột nhiên, tôi thấy mình đã chạy vào vùng cây ngả bóng tối đen, lạnh lẽo.
Tôi đã chạy rất xa, đến chỗ được rừng cây che chắn giúp, rồi tôi ngồi phịch xuống. Tôi vẫn còn run, tôi không chắc mình có thể chạy nổi trong khu rừng này; ánh sáng không xuyên được nhiều qua những ngọn thông thẳng tắp. Tôi không được ngã, không được đập đầu hay bị gãy chân. Tôi phải đi đứng hết sức cẩn thận. Tôi ước mình có đèn pin, hay thậm chí chỉ cần ánh sáng xanh xao từ màn hình điện thoại cũng được, nhưng tôi chẳng có gì hết. Tôi bắt đầu phát hoảng; người tôi từ run rẩy đã chuyển thành rung bần bật, và tôi thấy lạnh, dù đã mặc áo phao dày. Chiếc áo màu đỏ của tôi. Sao tôi lại mặc cái áo màu đỏ ngu ngốc này chứ? Tôi không cởi áo ra được. Tôi sẽ chết cóng ngay.
Mẹ ơi, cứu con.
Lần này, giọng của mẹ không xuất hiện, nhưng cảm giác ấm áp khi đã được an toàn lại đến. Mẹ không hốt hoảng. Mẹ vạch kế hoạch. Mẹ tìm vũ khí và chuẩn bị sẵn sàng, và khi đến lúc chiến đấu, mẹ sẽ chiến đấu. Bây giờ, tôi phải là mẹ.
Tôi tiếp tục đi, đi sâu vào bóng tối, chầm chậm từng bước một. Tôi bỗng thấy một cành cây gãy trông khá ổn, nó to và nặng ngang ngửa cây gậy bóng chày. Thậm chí còn tốt hơn thế, đầu bị gãy có nhiều mấu nhọn. Tôi cầm chắc cành cây trong tay và đi tiếp. Tôi không nhìn ra được phương hướng. Trời quá nhiều mây. Tôi bắt đầu tìm rêu - không phải rêu luôn mọc ở phần thân cây hướng về phía bắc hay sao? - và khi tìm được, tôi bắt đầu rẽ về hướng mà tôi nghĩ sẽ đưa tôi tới thẳng Norton. Tôi chỉ việc đi ra xa lộ và vẫy xe xin đi nhờ.
Chiếc xe tải nọ vẫn tiếp tục đi. Tôi nghe thấy tiếng xe chạy trên đường. Nó cứ kêu lộc cộc, lạch cạch, và phanh rít lên khi ôm cua.
Tôi dừng ngay lại khi nhận ra mình đang làm chính xác những gì ông ta nghĩ. Để an toàn, tôi phải tìm đường về Norton. Phải trèo xuống đồi.
Nhưng lúc liếc qua con đường đồi, tôi nhận thấy chỗ đường cong dưới kia sẽ giúp ông ta cắt ngay giữa đường tẩu thoát của tôi. Ông ta sẽ có thể tìm được tôi. Cây cối ở đây rậm rạp, nhưng tôi biết chắc chắn cây sẽ thưa hơn về phía dưới chân đồi. Chiếc áo đỏ của tôi nổi bần bật như một ngọn đuốc.
Tôi cần phải leo lên trên. Ông ta định mang tôi đi đâu đó, không phải sao? Thậm chí có khi là tới chỗ ông ta ở. Và nếu đó là một cabin gỗ hay thứ gì tương tự, ở đó có thể sẽ có điện thoại, máy tính, thậm chí là điện đàm.
Tôi không muốn làm như thế. Tôi thấy khủng khiếp vô cùng khi phải quay lưng lại với nơi tưởng chừng là an toàn để đi sâu vào một chỗ lạ, vừa lạnh, vừa tối. Nhưng tôi biết đó là điều ông ta không ngờ tới.
Tôi đi một quãng dài, sâu vào rừng cây, nhưng tôi vẫn tiếp tục quan sát con đường đồi. Chưa thấy chiếc xe tải quay lại. Chắc ông ta đi lùng tôi ở phía dưới đồi. Giờ tôi đã bắt đầu thấy khá hơn; tôi không còn run rẩy nữa, dù vẫn thấy sợ, chí ít, giờ tôi đã có một cái dùi cui để tự vệ, và tôi không còn bối rối nữa.
Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chạy. Tôi rất nhanh. Tôi có thể làm được.
Tôi thấy có cái gì cao cao ở đằng trước. Cái gì đó bằng kim loại, nom như một hàng rào. Tôi đứng tim, rồi sau đó, tim tôi lại giã thình thịch, bởi hàng rào nghĩa là có thứ gì đó đằng sau. Tôi đã đúng. Có gì đó ở trên này.
Tôi ngó xuống dưới con đường để quan sát. Tôi thấy có tia sáng lóe lên từ xa, tôi nghĩ đó là ánh sáng phản chiếu từ kính của chiếc xe tải. Ông ta đã đi sâu xuống dưới đồi. Tôi phải liều một phen. Nếu tôi ra được mặt đường, tôi sẽ chạy nhanh hơn.
Tôi lao ra. Tôi chạy thật lực, tới nỗi tôi thấy gân muốn đứt, nhưng cơ thể tôi biết điều đó, cơ thể tôi đã được rèn luyện cho tình huống này, và nó đã quen với những chuyển động dễ dàng, hiệu quả của chạy bộ đường trường khi tôi sải bước. Đường dẫn lên chỗ hàng rào khá dốc, và leo chưa được nửa đường, phổi tôi đã bỏng rát, nhưng tôi vòng sang một khúc cua rộng, hướng lên trên và thấy con đường mở ra một chỗ nom như một khúc ngoặt.
Hết đường.
Có một hàng rào dày, toàn những mảnh sắt phế liệu hàn lại với nhau, chỗ nào cũng thấy gỉ sét bám một lớp mỏng như tờ giấy. Các bảng hiệu cũ mèm đề TRÁNH XA và CẤM VÀO, có một tấm biển như thế đóng trên một cái then mỏng trông như sắp sửa rơi ra. Nhưng tôi không thấy thứ gì ở bên kia hàng rào cả. Tôi trèo vào và lắng tai nghe tiếng chó. Chó sẽ làm tôi bại lộ, và nếu chúng xông vào tấn công, tôi không biết mình có chạy nổi hay không. Tôi rùn người xuống thấp và nấp sau những rặng cây - cây vẫn mọc rậm đằng sau hàng rào, và chạy song song với con đường đất đã lẫn vào với cỏ dẫn thẳng tới thanh chắn. Tôi không chắc đó là điều mình nên làm, nhưng tôi chắc chắn một điều: Đi lạc trong rừng, giữa trời tối, với thời tiết thế này, nghĩa là đi vào chỗ chết. Khi tuyết bắt đầu rơi, tôi chắc chắn sẽ chết cóng.
Tôi chỉ nhìn thấy cái cabin gỗ nhờ ánh sáng phản chiếu lại từ một mảnh kính vỡ ở xa. Đó là một cabin ọp ẹp, gần như đổ nát, cửa sổ long hết khung còn cửa chính vỡ toác. Không có ai sống ở đây. Đã không có ai sống ở đây nhiều năm rồi. Tôi bước chậm lại và quan sát kĩ hơn, bởi vì tôi chắc chắn nếu trên đời quả thật có nhà ma thì đây chính là ngôi nhà bị ma ám. Ngôi nhà đưa lại một cảm giác rất kinh khủng, một hấp lực rất khủng khiếp. Có người chết ở đây. Mày có thể nghe thấy tiếng họ gào thét.
Thôi nào, tôi tự nhủ. Nếu trong đó không có điện thoại, mày vẫn có thể đi xuống núi. Nhưng cứ phải xem cái đã.
Tôi băng qua trảng đất đầy cỏ dại vốn đã từng là một cái sân. Có một chỗ hình tròn được đậy kín mà tôi đoán nó đã từng là giếng nước, hoặc có khi là hố tự hoại. Cây hoa hồng mọc dại bám quanh một bên nhà, thân hồng quấn vào nhau thành những búi gai, những cái gai to bằng vuốt của một con vật. Lúc này, chẳng có hoa nào nở.
Cửa nhà để mở, và tôi bước vào trong. Tim tôi đập thình thịch, và tôi chắc chắn có người bên trong, đang chờ đợi; tôi muốn bỏ chạy đến chết đi được, tới nỗi chân tôi cũng rung lên. Nhưng tôi vẫn nhích vào trong bóng tối, và tôi suýt hét toáng lên khi thấy có cái gì lóe lên như một cặp mắt ở góc nhà.
Đó không phải là mắt. Đó là một máy quay phim. Đồ công nghệ hiện đại, chứ không phải dạng máy quay thời Betamax cổ lỗ sĩ như cái cabin này. Ở đây cũng có đèn nữa, tất cả đều được mắc vào một cái máy phát điện diesel. Cái quái gì thế này? Những thứ trong này đem lại một cảm giác khiếp đảm vô cùng, tới nỗi tôi thấy mình có thể nếm được cả vị của nó, và mọi thứ, tất cả mọi thứ đều đang thúc giục tôi hãy chạy ngay đi, ra khỏi đây ngay lập tức và đừng bao giờ quay trở lại.
Tôi chết sững khi trông thấy một chiếc giường canopy[45] màu hồng công chúa ở đầu bên kia phòng. Nó vẫn còn mới, hoặc khá mới. Chăn màn gọn ghẽ, khăn phủ giường có bèo nhún màu hồng và những chiếc gối bông màu trắng. Nó bậy bạ lắm, cả bệnh hoạn nữa, và tột cùng rùng rợn, và tôi không dám tiến tới gần hơn, dù chỉ một bước. Có cố cũng không được. Tôi lùi lại, tiến về chỗ dựng máy quay và đèn đóm, và tôi thấy ở đó có một chiếc laptop đang đóng đặt trên một thùng thưa dùng đựng táo nay đã vẹo. Tôi mở laptop lên, và máy khởi động luôn mà không hỏi mật khẩu. Nó có kết nối Internet. Dùng USB 4G.
Tôi bật chương trình nhắn tin, và thầm cảm ơn mẹ vì đã bắt tôi thuộc lòng số điện thoại. Tôi nhanh chóng gõ số của cô Kezia, của chú Javier, của Connor, mọi số tôi nghĩ ra được khi đó và nhắn họ truy tìm vị trí kết nối này. Tôi không thể nói cho họ biết mình đang ở đâu, nhưng nếu cái máy này gửi được tin nhắn, họ sẽ tìm được địa chỉ. Địa chỉ IP có thể làm giả. Còn USB 4G vẫn phải đi qua tháp phát sóng. Khó làm giả hơn.
Tôi kiểm tra xem trong máy còn cài chương trình nào khác nữa hay không thì tìm được Facetime. Tôi nhanh chóng bật lên và gọi cô Kezia. Cô ấy bắt máy ngay lập tức, và gương mặt cô hiện lên trên màn hình dưới dạng những điểm ảnh chuyển động nhòe mờ. “Lanny à? Chúa ơi, cháu đang ở đâu vậy?”
Bất ngờ, tôi bật khóc. Nhìn thấy cô ấy đã khiến tất cả những mong mỏi hóa thành thật, và tôi không thể kìm nén thêm được nữa. Tôi muốn có người đến đón mình. Ngay bây giờ. Tôi cố nói. Nhưng mất một lúc, tôi không sao nói nổi. Rồi khi cuối cùng cũng chật vật thốt được nên lời, tôi nói: “Cháu không sao, nhưng hãy đến đón cháu! Cháu xin cô!”
“Cô sẽ đến, cô hứa đấy. Cháu có nói cho cô biết cháu đang ở đâu được không?”
“Ở một chỗ này trên đồi ạ…” Tôi vừa nói, vừa đưa tay lau dòng nước mắt nóng hổi đang tuôn xuống má. Giọng tôi đứt quãng, và tôi nghe được cả nỗi kinh hoàng trong đó. “Cháu không thấy đường lên. Nhưng đây là một cái cabin gỗ cũ. Cháu không biết nó để làm gì, nhưng…” Tôi nhấc laptop lên và lia một vòng xung quanh để mọi người thấy toàn bộ căn phòng, đèn đóm, máy quay, chiếc giường.
Lúc tôi quay laptop về lại đối diện mình, tôi thấy cô Kezia run rẩy. Kể từ ngày quen biết cô ấy, đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy nỗi sợ hãi đích thực hiện hữu trên gương mặt cô. Cô ấy cố mở miệng nói, nhưng không thể. Cô ấy nuốt nước bọt và cố lại lần nữa. “Được rồi. Được rồi, đây, cô cần cháu làm mấy việc này. Cố gắng giữ kết nối. Bọn cô sẽ định vị tín hiệu chỗ cháu.”
“Nó kết nối bằng USB 4G.” Tôi nói với cô ấy. “Cháu nghĩ chỉ có duy nhất một con đường dẫn lên đây thôi. Bọn cháu đang ở đâu đó phía tây Norton. Đường cong hình chữ S dẫn lên đồi.”
“Tốt.” Cô ấy nói, và cô ấy cố nở nụ cười. “Tốt lắm. Bọn cô sẽ đi tìm cháu. Cháu có cách nào khóa cửa chỗ đó lại không?”
Tôi nuốt khan. Mũi tôi đang chảy nước, và tôi đành chùi vào gấu áo. Mắt tôi sưng vù, và giờ chúng rất nhức. Tôi chỉ muốn co mình vào một góc, nhưng tôi đứng dậy và cầm theo laptop chạy ra phía cửa ra vào. “Cửa không có khóa ạ.” Tôi bảo cô ấy.
“Cháu có lấy gì chặn cửa được không?”
Tôi đặt laptop xuống và nhìn xung quanh. Tôi cố kéo chiếc giường, nhưng nó to và nặng quá. Tôi chỉ có thể làm nó dịch đi chừng vài phân. Tôi quay lại và thấy bây giờ cô Kezia đang nói chuyện với bác Prester và một người khác nữa.
Connor.
Đầu em tôi đang quấn băng, và tôi thấy có vài vệt máu khô trên cằm thằng bé. Nhưng điều đầu tiên nó hỏi khi thấy tôi quay lại là: “Chị Lanny, chị có sao không?”
“Không sao.” Tôi nhận ra mình đang thì thào. “Chị không sao. Chị chỉ…” Tôi nuốt nước bọt. “Chị sợ ông ta quay lại.” Chợt tôi nghĩ ra một điều khủng khiếp, và tôi đứng dậy nhìn xung quanh. Nhìn thực sự. Trong này không có cái tủ quần áo nào. Không có chỗ cho bố tôi trốn. “Bố nói với em ông ta sẽ gặp em ở đây à?”
“Không ạ.” Connor đáp. Trông thằng bé khổ sở vô cùng. “Em định gặp bố ở chỗ ngôi nhà. Em chưa bao giờ có ý định để chuyện này xảy ra hết. Em thề, em chỉ...” Thằng bé bắt đầu khóc nức nở. “Bố nói bố yêu em.”
Tôi không tưởng tượng được điều đó có cảm giác thế nào, hay có vẻ lớn lao đến thế nào với thằng bé. Tôi chỉ muốn vòng tay quanh người nó và ôm lấy nó cho đến khi nào thằng bé thôi không còn cảm thấy tồi tệ nữa. Cho tới khi nó lại là thằng nhóc em phiền phức của tôi lần nữa.
Nó luôn là đứa trẻ trầm lặng, đau khổ triền miên, và tôi thậm chí còn không biết điều đó.
Connor nuốt nước bọt và nói: “Xin hãy quay trở về. Em xin chị. Chị phải về.”
Nó lùi ra khỏi camera. Cô Kezia nhoài tới, và tôi thấy cô nhìn thằng bé đầy lo lắng một lúc, rồi sau đó, cô mới quay sang tôi. “Bé yêu, cô cần cháu tìm cho mình một chỗ trốn. Nếu cháu không tìm được chỗ nào trong phòng, hãy ra ngoài xem sao. Bọn cô đang dò sóng, và bọn cô sẽ cho cảnh sát tới đó thật nhanh, nhanh hết sức. Cô sẽ ở đây và giữ liên lạc với cháu. Mang laptop theo, nếu được và nhớ phải mở máy.”
Tôi phải để máy mở, như thế rất vướng, nhưng được bước ra khỏi cái cabin này, tôi thấy nhẹ nhõm khôn cùng. Nhưng cũng chỉ nhẹ nhõm được trong giây lát, vì tôi bắt đầu thắc mắc không biết chiếc xe tải đang ở đâu. Nó có quay trở lại không?
Tôi không nhìn xuyên qua được những rặng cây. Tôi không thể nghe thấy gì.
Nếu ông ta đi bộ lên đây thì sao? Tôi đã phải bỏ cái dùi cui của mình lại trong nhà.
“Không có chỗ nào để trốn, cô ơi.” Tôi khổ sở nói với cô Kezia. “Chỉ có mỗi cái cabin và cây cối.” Tôi lia máy ra xung quanh.
“Dừng lại.” Cô Kezia nói. “Cái gì thế kia?”
Tôi căng mắt nhìn thứ mình vừa lướt qua. “Cháu nghĩ có thể đó là cái giếng chăng? Cô muốn cháu mở thử ra không ạ?”
“Xem thử đó có phải tầng hầm hay gì không.” Cô ấy nói. “Nhưng đừng có xuống dưới đó. Chỉ xem thôi.”
Tôi chạy tới và đặt tay lên cái nắp bằng kim loại, rồi dùng sức đẩy nó ra. Tôi không thấy được gì nhiều. Có một cái thang bắc ở thành, thang mảnh bằng sắt đã ọp ẹp lắm, nhưng tôi không biết dưới đó có căn phòng nào hay không.
Tôi chỉnh độ sáng màn hình lên mức cao nhất, thu cửa sổ Skype lại, và mở một trang trắng lên. Rồi tôi xoay màn hình laptop ra miệng giếng và chật vật soi màn hình xuống dưới đó thay cho đèn.
Bên dưới không sâu như tôi nghĩ. Nếu đây từng là một cái giếng, giờ nó đã bị lấp tới một nửa. Sâu chừng bốn mét rưỡi, chân cái thang kia dẫn xuống một nền bê tông.
Dưới đó chất một đống những thanh gì màu trắng. Rất nhiều. Tôi không biết chúng là gì cho tới khi thấy một đường cong cong của cái gì trông như… như một cái đầu lâu.
Tôi đang nhìn những nắm xương.
Tôi suýt đánh rơi chiếc laptop. Tôi nghe thấy một tiếng rít nhỏ, chói lên trong tai, và tôi loạng choạng lùi ra sau, rồi ngồi phịch xuống đất, rất nhanh. Chiếc laptop rơi xuống đất, bên cạnh tôi, nhưng màn hình vẫn mở. Tất cả mọi thứ đều nhiễu đi và nom thật kỳ dị, và tôi thấy mình như đang bềnh bồng trôi.
Mình sắp ngất, tôi nghĩ và điều đó thật ngớ ngẩn làm sao. Sao tôi có thể ngất được cơ chứ? Tim tôi không đập, nó chỉ lẩy bẩy trong lồng ngực tôi thôi, và tôi thấy nôn nao kinh khủng. Mồ hôi lạnh túa đầy sau gáy tôi, trên mặt, trên cổ tôi, dưới ngực và dưới cánh tay tôi. Nó bốc mùi ôi như thịt rữa.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
“Lanny!”
Tôi chớp mắt. Chắc cô Kezia đã gọi tên tôi suốt một lúc rất lâu rồi. Tôi quay sang chỗ chiếc laptop. Tôi nghiêng laptop một góc sao cho camera trên máy soi tới mặt mình, và bật lại màn hình Skype. Mặt cô Kezia tràn khắp ô camera, cô ấy dí sát màn hình quá.
“Có người chết.” Tôi bảo với cô. “Trong cái giếng. Họ chết cả rồi.”
Tôi thấy cô nuốt khan. Tôi muốn khóc tiếp, nhưng giờ mọi thứ quanh tôi đều đã bị đảo lộn. Tôi không biết mình có chảy nước mắt hay không. Tôi chẳng cảm thấy gì nữa, ngoài lạnh.
“Cô sắp đến chưa?” Tôi hỏi cô ấy. “Cô đến đi. Cháu xin cô.”
“Bọn cô đang đến đây.” Cô hứa. Cô Kezia giàn giụa nước mắt vì tôi. Tôi thấy những dòng lệ của cô lăn trên má. “Cháu hãy thở đều, cháu yêu. Bọn cô…” Cô lắng tai nghe tiếng ai đó hô vọng lại từ xa. Hít một hơi thật sâu, nhưng run rẩy. “Được rồi, bọn cô đã định vị được nơi phát sóng ở chỗ cháu. Bọn cô đang đến, Lanny ạ. Bọn cô sẽ đến ngay bây giờ. Cô sẽ gửi Connor đi cùng bác Prester, và cô sẽ ở lại đây với cháu. Ngay đây. Cô sẽ không để cháu một mình đâu, cháu biết chưa?”
“Vâng, cháu không sao.” Tôi nói. Chỉ là câu đáp tuôn ra theo thói quen. Tôi có sao. Tôi mừng vì cô ấy không tắt máy. Tôi không biết phải làm sao nếu không có người nhìn mình. La hét, chắc vậy. Hoặc chỉ… biến mất thôi. Nơi này giống một nơi người ta… sẽ biến mất vào thinh không.
Cô Kezia liên tục nói tôi đã được an toàn, nhưng tôi chẳng thấy an toàn chút nào hết.
Tôi ngồi xuống và trân trối nhìn cái miệng huyệt đang mở toang hoác kia, mãi cho tới lúc nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Từ bấy đến giờ, tôi cứ tưởng mình đã biết cái ác nghĩa là gì. Mẹ biết. Tôi chỉ giả vờ. Nhưng giờ tôi đã biết cái ác chính là căn phòng trong cabin kia. Là đống xương trắng dưới đó. Cái ác là một chỗ im lìm, tăm tối.
Cô Kezia nói: “Cháu có thấy xe cảnh sát không? Mọi người đang chạy trên con đường cháu nói rồi. Mọi người sẽ đến ngay đấy. Đừng sợ người đàn ông lái xe tải nữa. Bọn cô đã bắt được ông ta lúc ông ta chạy ra đường chính. Ông ta bị tạm giam rồi. Ông ta không hại được cháu nữa đâu.”
Tôi gật đầu. Tôi quay đi, không nhìn cái huyệt nữa. Tôi nhìn cô ấy và nói: “Ông ta định đưa Connor lên đây. Phải không, cô?”
Cô ấy không trả lời.
Tôi mừng vì cô ấy không đáp.
Chú thích:
[45] Loại giường ngủ có gắn cột ở bốn góc giường, lại phủ màn che bao quanh để hạn chế côn trùng.