← Quay lại trang sách

Chương 24 SAM

Mike Lustig và tôi ngồi trong quán cà phê nơi tôi lấy chiếc máy tính bảng. Có mấy vị khách ghé vào khi mặt trời nặng nề bò lên cao. Mấy áng mây che lấp bầu trời đã bắt đầu mỏng dần đi. Đến trưa, băng sẽ tan hết, tin tức nghe hứa hẹn lắm, nhưng giao thông sẽ vẫn lộn xộn như thường. Chừng một giờ nữa, các chuyến bay sẽ bắt đầu cất cánh, sân bay lúc này chật cứng hành khách bị hoãn chuyến.

Gwen đã đi đâu mất. Không còn tín hiệu nào của cô ấy. Chúng tôi đã đánh mất mọi cơ hội tìm được Gwen ngay vào giây phút chiếc xe tải nhỏ kia leo qua dốc và biến vào thinh không. Không có nơi nào để tôi trút nỗi bi ai, sợ hãi và thịnh nộ ngoại trừ phải dốc ngược vào trong lòng. Cái nồi áp suất đó đã nén hơi nóng lại suốt bao lâu nay, nhưng đến lúc này, nó vẫn phải tiếp tục nén.

Chúng tôi phải tìm ra cách tóm Melvin Royal mà chúng không tính đến được.

Mike và tôi mặc kệ cuộc sống đang rục rịch trở dậy ngoài kia, chúng tôi ngồi im trong góc xem lại đoạn phim, hòng tìm cho ra điều mình đã bỏ sót, bất cứ điều gì. Chiếc máy tính bảng có hai cổng cắm tai nghe, Mike cũng mang theo một chiếc. Lúc chúng tôi xem xong đoạn phim lần thứ nhất, Mike gật đầu và lấy tay quay một vòng tròn. Mở lại lần nữa. Tôi mở lại từ đầu. Chúng tôi xem đi xem lại đoạn phim, từ đầu đến cuối, và tôi không thể nhớ nổi mình đã nghe tiếng gào thét, tiếng van vỉ, tiếng tra khảo, tiếng trả lời bao nhiêu lần. Tôi chẳng thấy thứ gì trước đây mình không thấy.

Nhưng rồi tôi lại nhìn ra.

Là một ký ức vụt qua trong tâm trí chứ không phải hình ảnh trong đoạn phim đang chiếu trên màn hình, nó chợt nảy ra khi tôi thoáng thấy một chiếc xe tải hạng nặng mười tám bánh bẩn thỉu chạy ngang qua cửa sổ quán cà phê. Và từ hình ảnh vô tình lọt vào mắt ấy, góc nhìn của tôi thay đổi hoàn toàn, và tôi đã hiểu ra. Tôi đã hiểu tại sao toàn bộ chuyện này lại xảy ra như thế. Tại sao tôi cứ thấy ngờ ngợ gần như ngay từ đầu.

Tôi ước phải chi mình có thể thấy nhẹ lòng. Nhưng không. Tôi thấy nỗi kinh hoàng thực sự xoắn hết ruột gan của mình lại thành một búi. Chuyện này không thể xảy ra được. Không thể như thế được.

Thấy tôi gỡ tai nghe ra khỏi đầu, Mike liền nhìn ra ngay, anh bấm dừng đoạn phim. “Gì thế? Cái gì thế?”

“Chúng ta sai rồi. Không. Không, là tôi sai. Sai ngay từ đầu.” Giọng tôi nghe dồn dập và méo mó. Là lỗi của tôi. Sự thật đó toác ra trước mắt tôi như một hẻm núi đen sì, không đáy, đầy những lời trách móc. “Chúa ơi, tôi đã làm chuyện này, Mike ạ. Tôi…”

“Này, ông bạn, tập trung lại đi. Tôi đã lỡ mất điều gì thế?”

“Cậu không lỡ mất điều gì cả.” Tôi đáp. “Nào. Chúng ta phải đi thôi, ngay bây giờ.”

Tôi đã bật dậy từ lúc chưa nói hết câu. Mike chộp lấy chiếc máy tính bảng và nhét tai nghe vào túi. “Ta đi đâu đây?”

“Sân bay.”

“Sân bay? Nói với tôi cậu không cắn câu bọn chúng và chuẩn bị chạy tới Kansas đi, chàng trai. Cậu thông minh hơn thế nhiều mà…”

Vỉa hè được người ta trải một lớp muối hạt từ bao giờ, những hạt muối lạo xạo dưới gót giày tôi lúc chúng tôi chạy ra chỗ đỗ chiếc Jeep. Không khí nặng trịch, sắc lẹm, lẫn với những tinh thể băng trĩu trong lồng ngực tôi, nhưng mặt trời vẫn hiện hữu, dưới dạng một quầng sáng dày lờ mờ ẩn sau màn mây. Màn mây che đằng trước đó chẳng mấy chốc sẽ bị thiêu rụi. Tôi nghĩ tới điều đó vì tôi đang cố gắng tư duy thật mạch lạc. Tư duy mạch lạc tốt hơn nhiều so với việc cứ ôm cảm giác tội lỗi trong lòng, vì nếu tôi ngã xuống vực thẳm này, tôi sẽ không bao giờ sống sót để trèo lên được khỏi đó.

“Để tôi hỏi cậu câu này nhé.” Tôi bảo Mike. “Cái tên được sơn trên thân chiếc xe tải mười tám bánh chạy ở đường nhánh tối qua là gì nào?”

Mike khựng lại, chòng chọc nhìn tôi qua mui chiếc xe Jeep. “Cậu đang nói cái quái gì đấy?”

“Tối qua, chúng ta theo đuôi chiếc xe tải màu trắng. Nó chỉ cách chúng ta gần một cây số khi chiếc bán tải gặp tai nạn, nhớ không? Lúc chúng ta trèo được qua dốc, chúng ta thấy một chiếc sedan đỏ, một chiếc Jeep màu đen khác chạy rất nhanh, một chiếc SUV của cảnh sát bật đèn xanh đỏ nhấp nháy. Và một con tải container mười tám bánh.”

Anh ấy cau mày, và tôi biết chắc: anh ấy đang nghĩ tôi đã phát điên rồi. Có lẽ thế thật. Có lẽ điên tới mức này là cách duy nhất để hiểu được toàn bộ câu chuyện. “Chiếc xe tải đấy thì có liên quan gì?”

“Rivard Luxe.” Tôi nói với anh. “Chiếc xe tải chạy trên con đường đó có sơn tên Rivard Luxe bên hông. Mike, nó rất to, đủ để chứa một chiếc tải nhỏ bên trong.”

Tôi thấy lại hình ảnh đó khi chớp mắt: những con chữ mạ vàng diêm dúa bên hông chiếc xe tải bẩn thỉu nọ, cứ như dòng quảng cáo lơ lửng trên màn hình to sụ treo ngay trước mắt tôi. Ký ức rõ ràng, sắc nét nhất tôi từng có. Tôi đã thấy, nhưng tôi không để ý. Tôi quá chú ý vào Gwen trên chiếc xe tải trắng, nên không còn thấy thứ lù lù ngay trước mặt mình.

Mike vẫn chưa hiểu ra. Tôi mở cửa xe bên ghế lái và chui vào, rồi khi cũng đã yên vị, Mike mới nói: “Cứ cho là cậu đúng đi, vậy thì chiếc xe tải kia liên quan quái gì đến đoạn phim chúng ta vừa xem chứ?”

“Lần đầu tiên chúng ta nói tới đoạn phim đó, tôi đã hỏi cậu có biết cái tên Rivard hay không.” Tôi đáp. “Và cậu nói lão Ballantine Rivard nọ rất nổi tiếng. Kể từ giây phút đó, chúng ta đã đặt ra những giả thiết sai lầm. Chúng ta lại tiếp tục lún sâu vào sai lầm, khi xem tiếp đoạn phim.”

“Chúa ơi!” Mike rên lên, và cách nói của anh ấy cung kính đến độ lời cảm thán này gần như một lời cầu nguyện. “Tay thám tử tư tội nghiệp đó không phải do lão già Ballantine Rivard thuê. Anh ta chỉ nói là Rivard thôi.”

“Chính xác.” Tôi vừa nói vừa nổ máy xe. “Lão già không hề thuê anh ta. Anh ta được con trai lão Rivard thuê. Là người đã mất.”

“Và đó không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.” Mike tiếp lời. Giờ anh ấy đã hiểu. Hiểu hết mọi chuyện. “Mẹ nó chứ!”

Vậy là giờ chúng tôi đã rõ cả. Vấn đề bây giờ là… chúng tôi có thể làm được gì?

Tôi muốn Mike bên cạnh là có lý do. Đặc vụ FBI rất có trọng lượng.

Mike ra gặp riêng vị quản lý sân bay, và thần kỳ làm sao, vị này lập tức xuất cho chúng tôi hai vé, mặc cho danh sách chờ vẫn đang dài dằng dặc. Chúng tôi qua thẳng cửa kiểm soát an ninh và lên luôn khoang hạng thương gia đi Atlanta chuyến sớm nhất, tất cả đều nhờ chiếc huy hiệu FBI đáng giá của Mike.

Tôi nhớ lại những chiếc ghế xa hoa, lộng lẫy trên phi cơ riêng của Rivard Luxe hồi chúng tôi đi Wichita, và tôi nổi giận, và cả lợm giọng, khi mình từng mê mệt thứ đó. Tôi cứ nghiền ngẫm mãi chuyện đó. Giờ tôi đã được mở mắt, tôi đã thấy rõ mưu ma chước quỷ của lão già, từng bước một. Ballantine Rivard cố hết sức để dắt mũi chúng tôi, đánh lạc hướng chúng tôi, đe dọa Gwen, gieo rắc mối nghi ngờ và sợ hãi để chia cắt chúng tôi.

Tôi dám cược cả gia tài: con trai Rivard chưa bao giờ bị Absalom dồn vào chỗ chết. Không phải theo cách mà cha anh ta kể với chúng tôi.

“Rivard sẽ không bao giờ chịu nói chuyện với ta đâu.” Mike nói. “Dựa vào giả thiết với đoán bừa thì còn lâu tôi mới xin được lệnh bắt giữ.”

“Tôi biết thừa là cậu không lấy được.” Giọng tôi nghe cay đắng và giận dữ, và đúng là thế thật, bởi lẽ tôi là thằng si ngốc đáng nguyền rủa nhất trần đời. Tôi đã vứt suy nghĩ Gwen có tội lại phía sau. Tôi không biết tại sao mình lại sa vào ý nghĩ đó ngay từ đầu, ngoại trừ việc tôi vốn đã được tập cho tin vào điều đó. Cô ấy vẫn luôn luôn thẳng thắn với tôi. Tôi mới là kẻ nói dối. Tôi là kẻ bước vào cuộc đời cô ấy với ý định xé nát nó.

Và giờ tôi đã xé xong rồi đây, và tôi cần phải tìm ra cô ấy, giúp cô ấy gắn lại những mảnh bị rách. Đó là cách duy nhất để tôi chuộc lại những gì mình vừa làm với Gwen.

“Cậu thấy việc giúp đỡ tôi mà không có chiếc huy hiệu này thế nào?” Tôi hỏi Mike, và anh ấy thở dài.

“Dù sao thì khi xong vụ này, chắc tôi cũng chẳng được đeo huy hiệu nữa đâu. Cục không ưng mấy tay đặc vụ xỏ lá cho lắm, mà người anh em ạ, có vẻ tôi đã thành thằng xỏ lá mất rồi. Nhưng tôi vẫn đứng về phía cậu.” Anh ấy im lặng giây lát, có lẽ chỉ để trầm ngâm trước sai lầm nghẹt thở hai chúng tôi phạm phải để rồi hai đứa phải đi đến nước này. Rồi anh hỏi: “Cậu nghĩ Rivard đứng đằng sau cái chết của con trai lão à?”

“Hẳn phải thế.” Tôi đáp. “Tòa tháp đó là pháo đài của lão, và nếu bắt tôi phải đoán, những cửa hàng cửa hiệu kia chẳng để làm gì hết mà cốt để rửa tiền thật tinh vi thôi. Trang web đen của Absalom mới là mối làm ăn thật sự của lão, và lão sẽ không để ai giết chết con ngỗng đẻ trứng vàng của mình. Nếu con trai lão đã tiến tới quá gần, có khi anh ta vẫn còn lương tâm, điều đó giải thích nguyên nhân vụ “tự tử” của anh ta.” Tôi đưa tay vẽ dấu ngoặc kép trong không khí. Tôi dựa cả vào chiếc xe tải mười tám bánh và một suy đoán, nhưng tất cả đều nghe rất có lý. Cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều trở nên dễ hiểu với tôi.

Tôi biết có điều gì đó là lạ nơi lão già khôn khéo đó. Tôi đã linh cảm ngay từ đầu - từ cách lão nhẹ nhàng lừa chúng tôi vào tòa tháp, rồi bắt chúng tôi xử lý việc ở Wichita cho lão.

Lão muốn đoạn phim giả thứ hai về Gwen phải bị phát hiện sao cho thật ầm ĩ, và có lẽ Suffolk đã bắt đầu khó kiểm soát hơn một chút. Nhất tiễn hạ song điêu.

Âm mưu thâm trầm và đen tối ngoài sức tưởng tượng của tôi. Melvin Royal, dẫu độc ác, đê hèn là thế, cũng chỉ là một công cụ cho Absalom - Melvin thực hiện những ảo mộng bệnh hoạn của mình, và Rivard có mặt, sẵn sàng trả tiền cho hắn để hắn mặc sức làm những điều hắn thích. Tôi thấy hoa mắt và buồn nôn trước sự thật đó, trước độ tàn nhẫn, độc ác của nó.

“Tôi không quan tâm chúng ta phải làm những gì.” Tôi nói với Mike, giọng tôi trầm trầm và đầy chết chóc. “Tôi muốn Rivard nói cho chúng ta biết Gwen đang ở đâu. Bằng bất cứ giá nào.”

“Bằng bất cứ giá nào.” Mike nói. “Nhưng cậu nên hạ hỏa một tí, con trai ạ. Để dành đến khi cần đi.”

Tôi bứt rứt, im lặng ngồi chờ người ta rã băng bám trên máy bay, chờ máy bay lăn ra đường băng, lòng dạ như lửa đốt, và cuối cùng, chúng tôi cất cánh, bay tới Atlanta.

Chúng tôi hạ cánh lúc ba giờ chiều. Trời trong, nắng vàng giòn. Thời tiết này còn chẳng giống thời tiết mùa thu, nữa là so với mùa đông nơi chúng tôi vừa rời khỏi. Chúng tôi thuê một chiếc SUV khác, lần này, chúng tôi dùng thẻ tín dụng cá nhân của Mike, và anh ấy chịu hết bảo hiểm hư hỏng. “Không quan tâm.” Anh nói. “Tôi chẳng lo chuyện sơn lại xe đâu mà.”

Chúng tôi tới Rivard Luxe và đỗ xe vào khu vực dành cho khách trong garage. Chúng tôi ngồi lại trong xe một lúc, và Mike nói: “Cậu đã nặn ra được chút ý tưởng nào về việc chúng ta sắp làm chưa đấy?”

“Rồi chứ.” Tôi đáp. “Tôi chỉ đang cố nghĩ thêm cách nào hay hơn thôi, vì chiến thuật này có khi sẽ dắt chúng ta vào buồng giam đấy. Mike… Tôi sẽ vi phạm luật liên bang.”

“Cậu chơi lớn quá rồi đấy. Chậc, tôi đã nói tôi tham gia, nên ta cứ làm thế đi. Chớ giải thích gì với tôi. Tôi không muốn biết đâu.” Tôi biết anh ấy cũng đang rất sốt ruột, giống như tôi. Gwen đang ở đâu đó ngoài kia. Và trong thâm tâm, tôi không tài nào ngừng tưởng tượng tới những chuyện đã xảy ra với cô ấy. Tôi phải lờ chuyện đó đi, nếu không, tôi sẽ nóng vội, sẽ đưa ra những quyết định sai lầm và mọi cố gắng của chúng tôi sẽ như dã tràng xe cát.

“Được thôi.” Tôi nói. “Tôi cần cậu băng qua đường, tới cửa hàng tiện lợi ở góc đường kia. Mua một cái mũ lưỡi trai, một bảng kẹp giữ giấy, một phong bì hồ sơ, một chai nước, kính râm, và một cây bút. Nếu họ bán cả áo hoodie nữa thì mua luôn hai chiếc - một cho tôi, một cho cậu. Nhân tiện, cậu có mang theo găng tay cao su không đấy?”

“Có chứ.” Anh ấy đáp, rồi thò tay vào túi áo khoác. Anh ấy lôi ra một đôi và đưa cho tôi. “Tôi đoán mấy thứ cậu nhờ tôi mua là để ngụy trang. Còn gì nữa không?”

“Phấn rôm em bé.”

“Ta định mở tiệc kiểu gì đấy? Ở đây à?”

“Nói ít thôi, cứ đi mua đi!”

“Lúc tôi đi mua đồ thì cậu định đi đâu?”

“Tiệm photocopy ở cuối phố.” Tôi bảo với Mike. “Mười lăm phút nữa gặp lại nhé.”

Mười lăm phút sau, tôi đứng cạnh chiếc SUV cùng chiếc phong bì bìa cứng đựng giấy tờ dày cộp trong tay. Mike cũng đang đi lại phía tôi, tay xách một túi nilon đựng đầy những món tôi dặn. Anh ấy mua được tất cả mọi thứ, kể cả hai cái áo hoodie.

Lúc chúng tôi chui trở lại vào xe và đóng cửa lại, tôi lấy mấy tờ giấy mình vừa in ra khỏi phong bì. “Đây. Kẹp cái này vào bảng kẹp giấy.”

“Rồi.” Mike nói. Anh cài tờ giấy xuống dưới cái kẹp sắt. “Mấy tờ giấy yêu cầu chữ ký à? Vậy là ta sẽ đóng giả làm nhân viên giao hàng. Nhưng thế này thì ta chỉ vào được bàn lễ tân thôi.”

“Ta phải làm sao để họ rút hết khỏi tòa tháp.” Tôi nói với Mike. “Ở những tòa nhà như thế này, chuông báo cháy được lắp theo từng khu, vậy nên chỉ có những tầng nhất định được di tản trước. Phải làm sao cho toàn bộ chỗ này cùng đóng cửa một lúc, và làm sao để việc sơ tán dễ dàng hơn. Nhưng để kích hoạt chuông báo cháy trên tầng của lão, chúng ta phải vào được bên trong căn penthouse của lão, hoặc trung tâm bảo vệ.”

“Chuyện đó xảy ra thế nào được!”

“Tất nhiên là không. Nhưng đó là lý do tại sao chúng ta phải khiến toàn bộ nhân viên trong tòa nhà di tản ra ngoài cùng một lúc. Chúng ta cần làm cho Rivard dẫn xác tới chỗ chúng ta.” Tôi chìa tay ra. Tôi thấy Mike giật mình vì tôi đã đeo sẵn đôi găng tay cao su anh đưa tôi khi trước. “Phấn rôm đâu?”

“Ôi, mẹ kiếp!” Anh ấy thốt lên, dẫu vẫn đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ. “Cậu không nghiêm túc tẹo nào, Sam ạ. Mẹ kiếp. Cậu có để lại dấu tay nào trên cái phong bì đó không thế?”

“Không.” Tôi đáp. Tôi rắc một nhúm đầy bột vào trong phong bì hồ sơ, dùng chai nước thấm ướt nắp phong bì và dính nó lại. Rồi tôi cho hết tất cả mọi thứ vào trong chiếc phong bì dày hơn bằng bìa cứng, lật phong bì lại, và dán tấm nhãn tôi tự làm trong hàng photocopy lên trên. Tấm nhãn đó in địa chỉ một công ty luật, một địa chỉ ma nhưng trông có vẻ rất trịnh trọng, và đề: RIÊNG TƯ VÀ TỐI MẬT: BALLANTINE RIVARD, và bên dưới, lại thêm dòng: KHẨN: MỞ NGAY. “Tin tôi đi, tôi không muốn phải ngồi tù đâu.”

“Được rồi. Vậy tôi phải làm gì?” Mike hỏi.

“Cậu cứ chờ ở đây. Chỉ một trong hai ta cần bị lọt vào ống kính giám sát kia thôi.” Tôi kéo khóa áo hoodie lên, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm. Tôi cất phong bì bìa cứng bên dưới tờ giấy ký nhận, vậy là tôi chỉ phải cầm tấm bảng kẹp giấy mà thôi, rồi tôi tháo găng tay ra. Từ giờ, tôi sẽ phải hết sức cẩn thận với những gì mình chạm vào. Tấm bảng kẹp giấy rất ổn. Tôi không thể đặt ngón tay lên tờ giấy, hay chiếc phong bì.

Mike biết tôi làm như vậy là để gạt anh ra, đề phòng chuyện không được như ý. “Nhớ cúi đầu xuống và luôn đeo kính đấy. May mà cậu da trắng và ngoại hình chẳng có gì nổi bật.”

Lúc tôi vào tới sảnh, tôi bước rất mau. Lúc đó đã gần tới giờ tan tầm, nên dòng người đổ ra phía cửa rất đông. Tôi lao như tên bắn tới bàn lễ tân. Tôi không nhận ra ai đang làm việc, và tôi đẩy bảng kẹp giấy ra giữa bàn chỗ người đàn ông đang ngồi sau máy tính. Anh ta gần như chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái. “Xin lỗi.” Tôi nói với anh ta. “Mời anh ký ạ. Bưu phẩm gửi cho...” Tôi làm bộ nheo mắt đọc địa chỉ. “Ballantine Rivard. Riêng tư và tối mật. Thư khẩn.”

Anh ta chẳng ngần ngừ gì. Mà sao phải ngần ngừ chứ? Anh ta sột soạt ký, điền ngày tháng, ghi tên họ, và gỡ lấy chiếc phong bì mà không cần tôi phải nhắc. Anh ta đẩy trả tôi tấm bảng kẹp giấy. Bấy giờ, anh chàng mặc áo khoác Rivard Luxe kia mới tỏ vẻ khó chịu. “Hay đấy.” Anh ta nói. “Anh biết bây giờ đã gần năm giờ rồi, đúng không?”

“Có sao đâu.” Tôi đáp. “Tôi còn phải giao thêm bốn điểm nữa mới được nghỉ đấy, anh bạn ạ.”

Xong xuôi. Tôi chạy nhanh ra ngoài cửa và đi vòng ra garage đỗ xe. Tôi chui trở vào chiếc SUV và quẳng bảng kẹp giấy ra ghế sau. Giờ Mike đã tròng chiếc áo hoodie màu xanh của mình lên người. “Mọi việc ngon lành cả. Vậy quy trình tiêu chuẩn cho mấy vụ thế này là gì nào?”

“Trong mấy tòa nhà cao tầng thế này à? Khi ai đó phát hiện trong thư từ có thả bào tử gây bệnh than, họ sẽ bấm chuông báo động và gọi bên ứng phó với vật liệu nguy hiểm, cảnh sát, FBI, tất cả các bên. Một vụ lộn xộn cỡ bự đấy! Bảo vệ tòa nhà cho tất cả mọi người ở tất cả các tầng nhà sơ tán đến nơi an toàn. Đóng hết các thể loại thông gió. Nơi đó sẽ thành một sở thú kiêm rạp xiếc, và tòa nhà càng lớn lại càng thêm bội phần hỗn loạn.”

Nghe hoàn hảo lắm thay! “Và tôi sẽ chỉ bị tống giam vì có hành động khủng bố thôi.” Tôi nói.

“Chúng ta thì hay hơn.” Mike nói. “Thế sẽ có tác dụng hơn nhiều.”

“Lão Rivard chắc chắn phải có thang máy riêng.” Tôi nói với anh ấy. “Họ sẽ đưa lão xuống theo lối ấy. Chúng ta cần tìm ra nó.”

“Ồ, tôi biết nó ở đâu sẵn rồi.” Anh ấy nói. “Lúc Rivard dính vào mấy chuyện này, tôi đã cho đào bới chỗ lão ta, từ trên xuống dưới. Không thu được gì nhiều, nhưng tôi vẫn nhớ cái thang. Nó ở trên chúng ta một tầng, chỗ garage ấy. Một lối thoát hiểm, nhưng chúng ta không cần phải vào trong đâu. Bọn họ sẽ ra ngoài.”

Tôi gật đầu. “Sau đó, chúng ta sẽ tước vũ khí người của lão, và chúng ta sẽ ép lão nói. Cậu có vấn đề gì không?”

“Không.” Mike đáp. “Ta đi tìm quý nương của cậu thôi.”

Chúng tôi phải sốt ruột chờ thêm hai mươi phút đằng đẵng nữa mới thấy chuông báo động réo, và tôi không tài nào thôi nghĩ về nơi Gwen đang ở. Nhỡ cô ấy ở Wichita thật, nhỡ Absalom cho chúng tôi thông tin chính xác ngay từ đầu… nhưng sao chúng lại làm thế? Không, chắc chắn là tin giả. Chắc chắn là như vậy.

Nhưng tôi không sao ngừng được. Gwen đang ở một mình, và cô ấy nghĩ tôi đã bỏ rơi và phản bội cô ấy. Mỗi giây chúng tôi ngồi đợi ở đây được tính bằng những giọt máu, những tiếng gào thét, và tôi phải làm gì đó để giữ được bình tĩnh và sáng suốt. Ngồi lì một chỗ không động đậy cũng giống tăng thêm một hành động phản bội nữa.

Chúng tôi chờ ở trong góc, cạnh lối thoát cá nhân không ai để ý, và cuối cùng, chúng tôi cũng thấy một chiếc SUV ngoại cỡ, bóng bẩy bò lên cầu dẫn xe và đỗ lại. Chiếc xe này chở vừa một chiếc xe lăn, và người tài xế bước ra để mở cửa sau, hạ một chiếc cầu dẫn xuống.

Tôi đưa mắt nhìn Mike, và Mike nhún vai. Tài xế là người da đen, cao to ngang ngửa Mike. Trong garage, khu vực này tương đối thưa, không có xe nào khác - chắc chỉ cho xe của lực lượng chức năng vào đỗ - và không một ai ra vào chỗ này từ lúc chúng tôi vào chỗ nấp. Đó cũng là một rủi ro.

Nhưng rất đáng.

Khi anh chàng tài xế đã bị đánh ngất và bị trói gô lại, rồi bị ném ra sau một bức tường chắn, Mike đường hoàng đứng ra chỗ thoáng, trong tư thế của một người đã chờ ai quá lâu. Mũ anh ấy sùm sụp che kín mặt, và theo kinh nghiệm của tôi, người ta chỉ thấy những điều họ muốn thấy. Dáng vẻ, chứ không phải đường nét chi tiết. Lúc cửa thoát hiểm mở, một đoàn cận vệ túa ra - nhiều hơn số chúng tôi có thể hạ gục mà không dùng tới súng, thậm chí, nếu phải dùng súng, tôi cũng không nghĩ chúng tôi có khả năng chiếm ưu thế. Nhưng chúng tôi không cần phải chiếm ưu thế nữa.

Xe lăn của Ballantine Rivard lao ra ngoài với tốc độ tối đa. Lão mặc một bộ comple màu xanh thẫm, đeo cà vạt màu vàng nhạt. Hôm nay không thấy lão mặc bộ đồ thể dục như lần trước. Lão đang nổi giận; từ nơi tôi nấp chỗ ghế khách đằng trước, tôi có thể trông thấy rõ điều đó. Tất cả các cửa kính xe đều màu đen, điều này rất có lợi cho chúng tôi bây giờ. Tôi đã rút súng ra, phòng khi cần dùng đến, bởi lúc này, tôi cảnh giác cao độ, và tôi biết nếu chúng tôi chẳng may gặp phải một gã cận vệ thông minh, cả chuyến này sẽ thành công cốc.

Nhưng đoàn cận vệ không nhìn chúng tôi. Họ chỉ nhìn ra bên ngoài, quan sát xem có gì nguy hiểm. Rivard mặc kệ các cận vệ của mình và dừng lại, lão quay xe lăn lùi ra sau, rồi cho xe chạy thẳng lên cầu dẫn xe. Rivard đã tập rất nhuần nhuyễn. Lưng lão xoay về phía vách ngăn với khoang tài xế, và tôi nghe thấy tiếng lão gạt khóa hãm chống trôi cho xe lăn. Mike đẩy cầu dẫn vào lại trong xe rồi ngồi vào ghế lái. Tôi không nghĩ lão già Rivard thèm ngó anh ấy lấy một cái.

“Đi đâu ạ?” Mike hỏi Rivard.

“Tới văn phòng phòng chống thảm họa chứ đi đâu? Mau!” Rivard nạt.

Mike gật đầu, cứ như anh ấy biết nó ở đâu, và mọi chuyện đầu xuôi đuôi lọt đến khó tin. Rivard vẫn chưa nhận ra Mike không phải là anh tài xế quen thuộc của mình, và lão càng không biết lão đang có một hành khách trầm lặng ngồi ở ghế trước. Tôi cứ lo có cận vệ đi cùng lão, nhưng tất cả bọn họ đều chạy lên một chiếc xe khác.

Chúng tôi đánh xe ra khỏi garage. Có trạm gác trên đường ra, nhưng những người đang trực ở đó - những người này không phải cảnh sát, vẫn chưa - nâng thanh chắn lên cho chúng tôi đi qua. Người ta vẫn đang sơ tán nhân viên trong tòa nhà. Rivard Luxe có gần hai nghìn nhân viên, và số người này sẽ làm mạng lưới giao thông Atlanta rối loạn suốt mấy giờ liền. Nếu họ bắt được chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ phải vào tù. Vì tội khủng bố và bắt cóc.

Sẽ mất một lúc, người ta mới nhớ tới Rivard, nhưng lúc này, thời gian không thúc giục vì Gwen nữa… thời gian thúc giục chính chúng tôi.

Tôi không biết Rivard phát hiện ra điều bất thường từ lúc nào - có lẽ là khi Mike không rẽ đúng đường - nhưng nhờ quan sát lão qua gương chiếu hậu, tôi thấy lão rút điện thoại trong túi áo ra. “Bỏ xuống.” Tôi lạnh lùng lên tiếng. “Mau!”

Chiếc điện thoại rơi xuống sàn xe, nảy lên và văng vào cửa hậu. Rivard im lặng một lúc. Rồi cuối cùng, khi lão mở miệng, nghe giọng lão chẳng có vẻ gì là sợ sệt. “Anh Cade. Tôi thấy đáng ra tôi phải tính được là anh sẽ quay trở lại. Tôi cứ nghĩ anh sẽ tiếp cận bằng cách thông thường hơn cơ.”

“Mừng vì đã khiến ông thất vọng.” Tôi đáp. “Cô ấy đâu?”

“Vợ thằng Melvin Royal ấy à?”

“Gwen.”

“Ý anh là Gina. Cô ta vẫn luôn luôn là vợ của nó trước. Chắc chắn giờ anh đã nhận ra điều đó.”

Tôi thấy từng thớ cơ trong cơ thể mình căng lên, và tôi phải cố hết sức để thả lỏng. “Ông thực sự muốn ăn đạn đấy à?” Tôi hỏi lão. “Bởi vì, này, cứ tiếp tục đi.”

“Anh có muốn giải thích cho tôi biết tại sao anh giữ tôi làm con tin không?”

“Ông sẽ phải nói cho tôi biết chỗ Absalom giữ Gwen.”

“Tôi không biết.” Giọng Louisiana dày, đặc sệt đó lúc này nghe như một lời nhạo báng. Trước kia, tôi chưa bao giờ muốn phang báng súng vào một người già cả, nhưng lúc này, ý muốn đó thôi thúc rất mãnh liệt. “Sao tôi lại biết được cơ chứ?”

“Sam?” Giọng Mike tuy nhỏ nhưng đầy căng thẳng. “Bình tĩnh đi, ông bạn. Chúng ta đi đâu đây?”

“Chỗ lão bỏ lại Rodney Sauer.” Tôi đáp. “Có vẻ thích hợp đấy.”

Rivard không nói thêm gì. Có lẽ lão đang cố tính xem bây giờ nên đi nước cờ nào, và chưa nghĩ ra. Tôi vẫn dí súng sát vào người lão và bắt lão giơ tay lên. Lão dù sao cũng đã già. Tay lão run rẩy, và càng lúc càng run hơn theo thời gian. Tốt. Tôi muốn lão phải thật mệt và sợ.

Chúng tôi đỗ xe vào con hẻm tối như hũ nút nằm giữa hai nhà kho. Khu này hoàn toàn hoang vắng. Chỉ có chuột và bồ câu trú ngụ.

Lúc Mike thay tôi chĩa súng vào lão già, tôi mở cửa sau, lấy điện thoại của lão và tháo pin ra. Tôi chẳng tin một người giàu có cỡ đó mà lại không gắn bọ theo dõi phòng khi bất trắc trong điện thoại, vậy nên tôi tìm một hòn gạch ở gần và giã cho chiếc điện thoại nát bét, rồi dìm những mảnh điện thoại vỡ xuống một vũng bùn. Hành động thô bạo đó khiến tôi thấy khá hơn hẳn.

Tôi lại trèo vào trong xe, rồi khuỵu chân xuống để ngang tầm với Rivard. Lúc nhìn tôi dò xét, mặt Rivard thay đổi. Mặt lão căng lên, và trong một khoảnh khắc, tôi đã thấy một cái sọ bên dưới lớp da mỏng, và địa ngục ẩn trong cặp mắt đó. “Anh sẽ phải ngồi tù khá lâu vì chuyện này đấy.” Lão nói. “Và tôi sẽ vẫn được tự do. Anh biết rõ điều đó.”

“Tôi biết rõ nếu ông không cho tôi biết những điều tôi muốn, ông sẽ phải chết ngay ở đây.” Tôi đáp. Từng lời tôi nói ra đều rất thật. Tôi đã sẵn sàng đi xa đến nước đó.

“Anh sẽ giết một ông già tay không tấc sắt ngồi xe lăn. Thật bệnh hoạn quá.”

“Ông nên biết.” Tôi đáp trả. “Hàng tỉ đô dơ bẩn trong tài khoản của ông còn tới từ những chỗ tồi hơn thế nữa cơ mà. Ông nghĩ chúng tôi không biết à?” Tôi đưa súng vào dưới cằm lão. “Vì chúng tôi biết đấy.”

Mắt Rivard đảo sang Mike. Giờ lão đã mất bình tĩnh. Mike cởi tấm áo đồng phục an ninh Rivard ra và ném ra trước, rồi kéo khóa áo hoodie xuống. “Anh, tôi nhận ra anh. Anh là đặc vụ liên bang.” Ông ta nói. “Anh không thể để cho hắn làm thế này được.”

“Phần nào cơ?” Mike hỏi. “Phần đe dọa khủng bố, phần bắt cóc, hay phần giết người? Hai cái đầu tiên là việc của tôi. Còn cái sau là của ông hết. Giết người không phải là hành vi phạm tội liên bang.”

Cặp môi Rivard tái nhợt và mím lại, mắt lão hết đảo sang Mike lại đảo sang tôi. Đã bắt đầu nhận ra, tôi nghĩ thầm, vũng lầy này sâu tới cỡ nào.

“Ông chính là Absalom.” Mike nói. “Bọn còn lại chỉ là thuộc hạ. Ông là con nhện trắng múp míp hút mỡ từ người chết. Chuyện này đã diễn ra bao lâu rồi? Năm năm? Mười năm? Tôi đoán từ trước cả khi Melvin Royal treo cổ nạn nhân đầu tiên của mình lên. Tìm ra cách sử dụng web đen để tìm khách hàng của ông và kiếm tiền cho ông chắc hẳn chẳng khác gì khơi đúng dòng sông chứa đầy vàng.”

Rivard im thin thít. Nếu ánh mắt có thể làm chết người, cả Atlanta này hẳn sẽ thành một cột mây hình nấm. Nhưng tôi không quan tâm tới chuyện tìm hiểu thêm về Absalom. “Gwen.” Tôi nói. “Nói. Mau. Vì tôi thề sẽ bắn ông tan nát. Tôi sẽ rất tử tế. Tôi sẽ bắt đầu từ chỗ ông không còn cảm giác gì nữa.” Tôi dịch khẩu súng xuống đầu gối lão, gõ báng súng lên xương bánh chè của lão. Đôi cánh tay đang giơ lên của lão bây giờ rung dữ dội. Chỉ chực rơi xuống. “Để nguyên tay như thế. Tôi sẽ đếm đến năm và ông sẽ mất một cái chân.”

Gần như tôi vẫn đang nói với giọng bình thường, nhưng nỗi oán ghét có sức hủy hoại mạnh mẽ đang sôi sục trong tôi lại chẳng chút bình thường. Tôi vốn nghĩ Melvin Royal là một con quái vật, và hắn đúng là như vậy, nhưng còn con người này… con người này là kẻ sử dụng những con quái vật để kiếm tiền về cho mình. Và nếu phải bóp cò, tôi sẽ chẳng bận tâm.

“Cô ta đi rồi, anh Cade ạ.” Nói rồi, lão liếm cặp môi vàng vọt của mình. Cái lưỡi của lão nom chẳng khác nào một con giòi đang ngoe nguẩy trên miệng một vết thương. “Anh đã biết rồi mà. Absalom đã nói cho anh biết, đúng theo lệnh của tôi.”

Tôi không chớp mắt. Tôi bắt đầu đếm. Bởi vì tôi không tin lão ta. Cô ấy không ở Wichita.

Lúc tôi đếm đến năm, ngón tay tôi co vào, và Rivard hộc lên: “Dừng lại! Được rồi! Nếu anh muốn biết, tôi sẽ nói cho anh biết. Nhưng xin anh, hãy cho tôi bỏ tay xuống!”

“Tôi bảo ông này.” Mike lấy còng tay ra và nói. “Để tôi làm thế này cho dễ.”

Cơn thịnh nộ đầy cay đắng thoáng qua trên mặt Rivard đã xác nhận với tôi lão ta có toan tính riêng, và khi Mike còng hai tay lão vào chiếc đai giữ cho xe lăn của lão không bị trôi, tôi khám người lão.

Có một khẩu súng nhỏ, bóng bẩy cất trong túi áo ngực của lão. Đạn nạp đầy đủ. Tôi ném nó sang cho Mike. “Có khắc cả tên nữa.” Anh ấy nói. “Chỉ có mấy thằng khốn mới khắc tên mình lên súng. Tiếp đi. Bắn lão đi.”

Giờ Rivard mồ hôi túa ra như tắm. Tất cả những gì lão trông cậy vào đều đã sụp đổ hết, và lão phải biết tôi hoàn toàn nghiêm túc. Nếu không, lão sẽ lập tức nhận ra ngay khi xương bánh chè của lão rớt xuống sàn xe. “Thôi được.” Lão giở giọng bợ đỡ nhưng đồng thời cũng cố tỏ ra ta đây cứng cỏi. “Cứ bình tĩnh cái đã. Chúng ta đều là những người biết nghĩ cả. Và tôi có thể cư xử rất biết điều. Anh biết nguồn lực của tôi thế nào mà. Chính xác thì anh muốn tôi làm gì? Giao ra những nhà cung cấp sáng tạo hơn thế của chúng tôi chăng? Tôi rất sẵn lòng làm điều đó. Tôi chắc chắn phía FBI sẽ thấy tôi cực kì hữu dụng.”

“Tôi dám đánh cược đấy.” Mike đáp. “Và ông biết gì không? Chúng tôi sẽ tóm được hết đám ấy mà không cần ông giúp. Bắn lão đi, Sam.”

“Tôi thậm chí còn chẳng cảm thấy mình có chân. Bắn tôi cũng chỉ là diễn mà thôi!”

“Tôi nghĩ được trông thấy mấy thứ bên trong đầu gối ông cũng khá ấn tượng đấy.” Tôi đáp. “Một, hai…”

Rivard kêu lên. “Nửa đêm nay có chương trình xem trực tuyến trả phí.”

“Việc quái gì chúng tôi phải quan tâm?”

“Đó là cách chúng tôi làm.” Rivard nói. “Với… những nội dung cao cấp. Một chương trình phát trực tuyến, một nghìn vé, mỗi vé năm mươi nghìn đô.”

Tôi thấy sôi máu. Tôi thấy được cả dáng hình của thứ đang kéo tới, và đó là nỗi kinh hoàng. “Ông có hai giây để cho tôi biết tại sao chuyện đó lại giúp tôi tìm ra Gwen.”

“Là con ấy!” Lão kêu, và lão rúm người lại khi thấy nét mặt của tôi. Sự kinh tởm trong lòng tôi đang khiến tôi phát ốm, nó quá dữ dội. Tôi muốn giết chết lão già này kinh khủng, kinh khủng tới mức tôi còn nếm được cả vị của ý muốn đó. Giết người có vị tanh tanh, sắc sắc của kim loại, giống như khi ta nhai một miếng giấy thiếc. “Con ấy và Mel Royal. Chúng tôi muốn ghi lại cảnh đó. Nửa đêm nay sẽ bắt đầu. Chúng tôi sẽ bán băng ghi hình sau, nhưng chương trình phát trực tuyến - rất đặc biệt.”

“Con mẹ ông!” Tôi nói, và tôi đã suýt bóp cò; cơn thịnh nộ cồn lên như sóng thủy triều trong tôi sắp cuốn sạch mọi sự chừng mực mà tôi có. “Ở đâu?”

Chẳng hiểu sao, và không thể tin được, lão mỉm cười. Quá ư bệnh hoạn. Mồ hôi rịn trên trán lão. “Anh có thể mua một chỗ đấy, anh Cade. Vé vẫn chưa bán hết. Hình như vẫn còn năm vé.”

Bắn lão đi. Bắn súc thịt rữa thối tha này ngay đi. Tôi không biết đó là giọng của ai, nhưng tôi nghĩ đó là giọng của em gái tôi, và chắc tôi đã bắn thật nếu Mike không bước tới ngay lúc câu trêu tức kinh tởm đó chấm dứt và giáng nắm đấm thẳng vào mồm Rivard. Bất ngờ đã giũ tôi ra khỏi cơn thôi thúc giết chóc, và tôi nghĩ Mike vừa cứu Rivard một mạng. Và cứu cả tôi nữa. Da tôi căng lên như thể sắp nứt toác ra. Tôi chưa bao giờ thấy thù hận sôi sục như lúc này, thậm chí không chỉ vì Melvin Royal. Tất cả mọi thứ đều hòa vào nó, lẫn vào vị hận thù.

Cú đấm của Mike làm Rivard ngã ngửa ra sau, miệng chảy máu. Lão choáng váng, yếu ớt, và bất ngờ thay, tôi thấy trước mắt mình là một ông già thảm hại.

Tôi rời ngón tay khỏi cò súng.

“Để tôi kể với ông một chuyện có thật, ông Rivard ạ.” Mike nói, và tôi biết cái giọng đó của anh. Đó là giọng của cậu Mike sắt đá. Giọng của cậu Mike từng dìu tôi ra khỏi chiến trường khi máy bay của tôi rơi xuống lãnh địa của địch. Cậu Mike có thể hạ gục hết những kẻ cản đường chúng tôi, từng tên một. “Sam Cade là người duy nhất tử tế trong chiếc xe này đấy. Cho nên ông phải căng não suy nghĩ sao cho thật cẩn thận về những điều mình sẽ nói tiếp theo, vì tôi chẳng quan tâm đếch gì đến cái huy hiệu ngành, hay sự nghiệp, hay ngồi tù bao nhiêu năm đâu.”

Tôi tin anh ấy. Tôi không biết anh ấy có nói dối hay không, nhưng tôi biết lão Rivard chắc chắn không biết, và nhìn nỗi sợ hãi thực thụ đang rỉ trong mắt lão cũng khá vui, một niềm vui tàn ác.

“Louisiana, ngoại ô Baton Rouge. Có một ngôi nhà hoang ở đó, ngay trên lạch Killman. Nhà đồn điền Triton. Đó là chỗ tổ chức.” Lão cố vén môi cười. “Nhưng các anh vẫn cần tôi. Các anh cần tôi ra lệnh ngưng việc đó lại. Các anh không tới đó kịp đâu.”

“Chúng tôi không cần.” Mike phũ phàng. “Đó là điều tuyệt vời của cảnh sát thời hiện đại đấy. Tôi chỉ việc gọi một cuộc điện thoại và tất cả những kẻ ở đó đều sẽ bị bắt.”

Rivard chẳng một chút nao núng. Giờ lão còn cười lộ cả hàm răng máu me. “Ở Louisiana ư? Tôi không nghĩ thế, chúng tôi nắm trong tay rất, rất nhiều cảnh sát ở dưới đó, và chúng tôi không hề bất cẩn đâu. Anh làm gì đảm bảo được cảnh sát ở đầu dây bên kia sẽ hành động kia chứ? Thậm chí, nếu anh may mắn gặp được một cảnh sát trong sạch đi chăng nữa, khu vực đó được bảo vệ rất tốt. Các anh không bao giờ đưa được con ấy toàn mạng thoát ra ngoài đâu. Hay Melvin. Các anh cần tôi để…”

Mike giật lấy chiếc khăn lụa đắt tiền cài nơi túi áo trên ngực Rivard và nhét nó vào miệng lão, rồi thô bạo lột luôn cà vạt của lão già và buộc quanh miệng lão thay cho đai bịt miệng. “Phát ốm với giọng của ông rồi.” Anh ấy nói, rồi quay sang tôi. “Tôi sẽ gọi cho một tay này. Cậu ta có thể giữ chân Rivard cho tới khi chúng ta thu thập đủ bằng chứng để tống khứ lão.”

Họng tôi khô khốc, bỏng rát vì giận dữ và adrenaline, và tôi phải cố tới hai lần mới nói năng được bình thường. “Cậu tin chuyện cảnh sát bị mua chuộc của lão ta à?”

“Tôi nghĩ chuyện đó cũng khả dĩ lắm. Gọi cho cảnh sát địa phương và báo tin cho người của lão dưới đó là hạ sách đấy.”

“Cậu có nghĩ lão ta nói thật không? Rằng lão có thể lệnh cho bọn kia dừng lại ấy?”

“Tôi thấy nếu chúng ta để lão xớ rớ lại gần điện thoại, cuộc gọi đầu tiên của lão sẽ thiêu toàn bộ nơi đó ra tro và giết sạch những người bên trong đấy.” Mike nói. “Bởi một con gián như thế này á? Nói chung, lão biết cách làm sao để sống sót.”

Mike bước ra khỏi xe và gọi điện, và tôi nghe thấy tiếng Rivard ú ớ gì đó, nhưng giờ tôi mặc xác lão. Lão chẳng có ý nghĩa gì sất. Tôi nhẩm tính xem Baton Rouge cách Atlanta bao xa, và khả năng chúng tôi có thể đến được đó chỉ trong vài giờ đồng hồ. Không ổn. Các chuyến bay đi và đến Bờ Đông đều trục trặc vì gặp bão, và ngay cả khi Mike bằng cách nào đó lại có thể thực hiện được phép màu FBI một lần nữa, cơn bão di chuyển về hướng Tây Nam, tức là bão nằm giữa chúng tôi và chỗ chúng tôi cần phải tới. Thể nào cũng gây ra hỗn loạn.

Chúng tôi phải đưa Gwen ra khỏi nơi đó. Ý nghĩ cô ấy đang ở trong ngôi nhà đó, cùng hắn ta, khiến tôi nổi hết gai ốc, bụng dạ muốn lộn nhào. Tôi không cần biết chuyện diễn ra như thế nào, nhưng tôi muốn cô ấy được an toàn. Tôi muốn lại được ôm Gwen lần nữa và nói với cô ấy tôi hối hận tới mức nào khi đã để chuyện thế này xảy ra với cô ấy.

Và cứ mỗi giây trôi qua, cơ hội của chúng tôi lại co thêm vào một chút.

Cuộc gọi đầu tiên của Mike rất nhanh gọn, và khi gọi xong, anh ấy nói. “Người của tôi đang trên đường. Cậu ta sẽ cho cả chiếc xe lẫn lão già Rivard biến mất cho tới khi nào tôi bảo khác đi.”

“Cậu ấy hiểu rõ Rivard là ai đấy chứ?”

“Cậu ấy biết. Cậu ấy cứng lắm, và cậu ấy mắc nợ tôi.”

Tôi tự hỏi típ người nào có thể cứng lòng trước sự giàu có của Rivard, nhưng tôi phải tin Mike nói đúng. “Thế còn cảnh sát thì sao?”

“Tôi gọi cho FBI ở New Orleans.” Anh ấy đáp. “Rivard có thể nắm được cả một nửa lực lượng cảnh sát dưới quận đằng đó, nhưng tôi biết mấy người anh em NOLA[46]. Lão không nắm được họ đâu.”

Có điều, khi gọi xuống New Orleans, tôi biết tình hình không được suôn sẻ, và huyết áp của tôi lại tăng vọt, mạch nện thình thình hai bên thái dương tôi. “Sao rồi?” Tôi hỏi Mike.

“Có chuyện lớn ở New Orleans. Cảnh báo có khủng bố.” Anh ấy trả lời tôi. “Người bên tôi nói họ không có cách nào chạy sang giúp chúng ta được hết. Họ nói họ sẽ nhờ cảnh sát địa phương.”

“Thế còn cảnh sát bang thì sao?”

“Phần lớn lực lượng sẽ phải dàn ra, và được gửi tới New Orleans để hỗ trợ. Bên cạnh đó: cùng một vấn đề như cảnh sát địa phương. Chúng ta không biết những ai đã bị Rivard mua chuộc, và tôi không có bạn bè nào ở dưới đó mà mình có thể nhờ cậy được.”

Tôi xem đồng hồ. Mới chỉ mới sáu giờ chiều. Vụ giết Gwen sẽ bắt đầu vào lúc nửa đêm, phát trực tiếp trên mạng.

Chúng tôi có bảy tiếng để tới chỗ cô ấy. Múi giờ khác nhau cho chúng tôi lợi thêm được một giờ đồng hồ.

Cố lên, tôi thầm nghĩ. Chúa ơi, Gwen, cố bám trụ, chờ anh. Em đã hứa rồi mà.

Cố lên.

Chú thích:

[46] Biệt danh của New Orleans - thành phố lớn nhất bang Louisiana. NO: New Orleans, LA: Louisiana.