← Quay lại trang sách

Chương 25 GWEN

Lần này, tôi tỉnh dậy trên giường.

Tôi lập tức muốn lộn mửa, tôi phải cuộn người lại để ghìm cơn buồn nôn dữ dội đó lại. Đầu tôi đau như búa bổ, tới nỗi tôi tưởng như sọ mình sắp nứt ra, và tôi còn cảm nhận được cả cơn run rẩy của chính mình - giờ không phải vì lạnh, mà là vì phản ứng sau khi dùng thuốc. Khi bớt run đi một chút, và dòng mật sôi trong bụng đã dịu, tôi lại nhận thêm những cảm giác khác, vẫn là những đau đớn lúc trước, nhưng tăng thêm về mức độ. Lưng tôi rất buốt. Tôi nghĩ chắc thành gỗ ráp trong cái hộp đã để lại trên lưng mình một rừng dằm nhỏ.

Khi mở mắt, tôi cố ép đầu óc mụ mị của mình quan sát xem tôi đang ở đâu. Căn phòng chỉ lờ mờ sáng, nhưng tôi vẫn nhìn ra có tấm chăn màu trắng đang trùm lên người mình. Cái chăn ẩm và bốc mùi như mùi da của người khác. Mùi hôi thối từ từ bò tới xung quanh tôi: mùi mốc, một mùi cũ: mùi xác chôn dưới đất. Mùi nồng nặc của thời gian và mục nát.

Nỗi sợ hãi uể oải trườn trở lại, nó đã quá mệt để tiếp tục hoành hành nơi tôi… nhưng nó mang theo sự thông suốt. Mục đích.

Tôi cựa mình để cái hông đỡ bị cơn chuột rút hành hạ, và tôi nhận thấy chiếc giường rung rinh không phải vì tôi cử động. Tôi điếng người. Có người đang nằm cạnh tôi trên giường. Tôi có thể cảm nhận được nhiệt của giống động vật tỏa ra từ người hắn, và mọi bản năng trong tôi cùng gào lên Đừng cử động, giống như một đứa trẻ, tôi tin mình có thể tàng hình. Nằm im một chỗ không cứu được tôi.

Tôi phải tự cứu mình.

Tôi cố nhích ra, những mong mình có thể yên lặng tuột khỏi giường. Tôi dừng lại khi nhận ra mình không thể cử động cổ tay bên trái.

Chỗ đang đau nhức thấu xương.

Cổ tay tôi bị còng chặt vào một thanh giát giường bằng sắt. Tôi chắc hẳn đã bị gãy gì đó, có lẽ là một chiếc xương nhỏ ở tay, vì dù đã hết sức nhẹ nhàng kéo tay ra, tôi vẫn phải hứng chịu cơn đau tột cùng, tới nỗi tôi không sao thở nổi. Tôi muốn hét lên, nhưng không thể.

Tôi cũng không còn mặc quần áo của mình. Ai đó đã thay cho tôi một chiếc áo choàng ngủ cũ, cứng ngắc. Chất vải nilon đó có cảm giác rất giòn, cứ như nó có thể vỡ vụn thành bụi nếu tôi cử động quá mạnh.

Ánh sáng bên ngoài cửa sổ mờ đi hơn. Mặt trời đang lặn. Tôi quay đầu, và tôi nhận ra ngay nét mặt của gã đàn ông đang nằm cạnh mình.

Đúng ra, tôi không nên sửng sốt khi gã đó chính là Melvin Royal, nhưng tôi lại vô cùng sửng sốt. Nhìn thấy hắn nằm đây, an nhiên ngủ, chẳng quan tâm gì tới thế giới ngoài kia, khiến tôi cực kì choáng váng, tới nỗi cơn choáng váng đó chẳng khác gì một cú đấm thẳng vào tim tôi. Cú đấm chí mạng. Tôi thấy có tiếng hét đang dồn lại nơi họng mình.

Giết hắn là ý nghĩ tiếp theo ào tới, lấp vào chỗ còn trống trong tâm trí tôi, tôi gập khuỷu tay lại và nhào tới. Tôi cố tì cùi chỏ vào họng hắn, dồn hết trọng lượng cơ thể vào đó cho tới khi nghiền vỡ được xương móng của hắn, và trong một giây, tôi đã có cảm giác như mình đã sắp làm được. Tôi đè cùi chỏ của mình vào cổ họng hắn và tôi bắt đầu tì thật lực… và rồi hắn lăn ra chỗ khác. Cười rũ rượi.

Tôi cào Melvin, tôi cắm móng tay vào bất cứ chỗ nào trên da thịt hắn mà mình bấu được, và tôi đã cào được một ít da sứt ra khỏi người hắn khi hắn nhảy tránh đi. Chỗ cổ tay bị còng của tôi bị giật mạnh, và cứ mỗi lần giật, tôi lại đau buốt đến tận xương, cứ như pháo đang nổ trong lòng bàn tay tôi. Tôi không quan tâm. Cơn thịnh nộ trong tôi còn mạnh hơn cả nỗi sợ hãi, cơn đau - mạnh hơn bất cứ thứ gì.

Melvin, lúc này đã lăn ra tận mép giường bên kia, chòng chọc nhìn tôi khi tôi ra sức quơ quào về phía hắn mà không được. Hắn chống một bên tay xuống giường để nâng người dậy và chăm chú nhìn tôi với vẻ vui thích rất kinh tởm. Tôi tím người vì giận dữ, lửa giận đùng đùng bốc cháy nơi tôi cứ như một ngọn nến, và không còn chỗ cho những cảm xúc yếu mềm hơn nữa, như sợ hãi, bối rối hay kinh khiếp.

Tôi chỉ muốn giết chết hắn.

“Đây là cách cô cảm ơn tôi vì đã để cho cô được ngủ một giấc thoải mái lần cuối cùng đấy à?” Hắn nói với tôi. “Đáng ra tôi nên tống cô xuống dưới hầm. Để cô bị đám chuột và gián ở dưới đó hành hạ một lúc mới phải.” Hắn ngoái người lại, nhìn những vết cào tôi để lại ở một bên người hắn. Giờ người hắn rất chắc. Cơ bắp. Hắn dành thời gian trong tù để tập tạ, tôi thầm nghĩ, nhưng da hắn xám ngoét như những loại sống trong hang động. Mỗi ngày, hắn chỉ có một tiếng đồng hồ được ra ngoài sân, tôi nhớ như vậy. Thế chẳng có mấy tác dụng với hắn. Hắn nuôi râu quai nón. Ngoài những thay đổi đó ra, hắn y hệt như những gì tôi vẫn nhớ về hắn.

Hắn có thể làm bất cứ điều gì, và tôi biết rất rõ điều đó. Tôi đã tận mắt nhìn thấy qua những mẩu da thịt bị phân hủy, những chiếc xương gãy và những vệt máu khô, công trình điêu khắc từ nỗi kinh hoàng và thống khổ do hắn làm ra. Nhưng rúm người sợ sệt không còn là điều tôi sẽ làm nữa. “Cứ cho tôi xuống dưới hầm. Chuột và gián còn tốt hơn hẳn đấy.” Tôi nói. Lời tôi nói gần như tiếng gầm gừ. Tôi tự hỏi không biết mắt tôi có vằn lên đỏ quạch hay không. Tôi có cảm giác như thế. Cảm giác như mọi mạch máu trong cơ thể mình đang bùng cháy vì lửa hận. “Thằng chó!”

Hắn nhún vai, và cái cười chậm rãi, lạnh lùng của hắn khiến tôi chỉ muốn móc vào mặt hắn. “Cô đúng là một phụ nữ đáng yêu hồi tôi cưới cô. Nhìn cuộc sống độc thân đã làm gì với cô xem. Tôi không thích cơ bắp đâu. Khi bắt đầu cắt xẻo, tôi sẽ loại những thớ cơ ra trước. Tôi thích các quý cô của mình thanh mảnh cơ.”

Lửa giận ngùn ngụt của tôi rung rinh đôi chút, nhưng tôi thong thả châm thêm bằng hình ảnh những nạn nhân của hắn. Tôi phải nổi cơn điên tiết chứ không được hoảng sợ, và đó là những lựa chọn duy nhất của tôi lúc này. Đây là những gì tôi muốn, hồi lang thang trên đường ở Tennessee và nghĩ tới việc sẽ lao vào dòng xe cộ để kết thúc tất cả. Tôi đã nói với Sam rằng tôi muốn hy sinh mạng sống theo cách này, bắt giữ Melvin, trói gô hắn lại, để người ta có thể tìm được hắn.

Giận dữ hay hơn hẳn sợ hãi. Luôn luôn là thế.

“Tôi không phải là một trong các quý cô của anh đâu.” Tôi nói với hắn. Tôi tự hỏi không biết tôi sẽ phải làm gãy bao nhiêu chiếc xương mới rút được bàn tay của mình ra khỏi chiếc còng. Ba? Bốn? Hắn siết cho chiếc còng bám rất chặt vào cổ tay tôi. Nhưng hắn quá điềm tĩnh. Chuẩn bị chu đáo. Đây là một cái bẫy. Và tôi đồ rằng hắn muốn tôi tự làm đau mình.

“Cô là vợ tôi, Gina ạ.”

“Không còn nữa.”

“Tôi chưa bao giờ chấp nhận cả.” Melvin nói, cứ như câu đó có thể sắp đặt được hết mọi điều. Hắn xem giờ bằng chiếc đồng hồ hắn đặt ở tủ kê cạnh giường phía hắn đang nằm. “Gần bảy giờ. Cô nên ăn gì đó. Sẽ là một đêm rất dài đấy.”

Giờ tôi mới nhận ra hắn đang mặc một chiếc quần ngủ cũ đã bạc màu. Quần hơi rộng so với hắn. Đồ cổ, giống như món đồ hắn tròng lên người tôi. “Chúng ta đang ở đâu?” Tôi hỏi. “Làm sao anh đưa tôi tới đây được?” Đây không phải Tennessee. Nơi này không có vẻ gì là Tennessee cả, không có cái mùi ở đó. Không khí ở đây nằng nặng, rất khác, và trời ở đây ấm hơn.

“Chỗ này thuộc về một người bạn của tôi.” Hắn đáp. “Một chỗ đã cũ, nhưng hồi đó to đẹp lắm. Mặt tiền từng giống hệt Nhà Trắng, nhưng giờ cô không nhận ra được nữa đâu, khi nó đã bị mục và dây sắn bám đầy. Còn làm sao tôi đưa cô tới đây được à… cứ biết là tôi được giúp đỡ đi nhé.”

“Nhà đồn điền.” Tôi đoán, vì chỗ này có vẻ gì rất Nam Gothic, và dây sắn đã để lộ tất cả. “Anh nghĩ bây giờ mình là một dạng chúa tể của dinh thự mục ruỗng đấy à?”

“Hãy nghĩ tới nó như nơi ghi hình những sự kiện đặc biệt đi. Các tác phẩm của chúng tôi được làm ở đây đấy. Bạn tôi còn có vài nơi khác nữa. Cô thậm chí cũng đã tìm được hai nơi rồi đấy. Cái nhà kho là một. Căn nhà gỗ cô làm nổ tung trên đồi là hai.”

Những sự kiện đặc biệt. Tôi nhớ lại ngành kinh doanh đen tối nhất của Absalom, quay phim lại những cảnh hãm hiếp, tra tấn, giết người và đem bán. Miệng tôi như có sạn, cảm giác rất kinh tởm. “Anh là một phần trong đó.” Tôi nói. “Absalom.”

“Tôi là một khách hàng được nâng cấp thành nhà cung cấp.” Hắn đáp. “Tôi có tài. Tôi gây dựng được cả một sự nghiệp lẫy lừng suốt gần mười năm cơ mà. Tôi đã rất cẩn thận. Nhưng cuối cùng, tôi thấy có vẻ mình cũng hơi bất cẩn. Đáng lẽ tôi nên vứt đứa cuối cùng xuống hồ ngay khi có dịp. Nếu tôi cọ sạch cái garage vào đêm hôm trước, như đã định, thì khéo giờ chúng ta vẫn còn là vợ chồng.” Hắn vỗ vào tấm đệm. “Vẫn còn nằm chung giường cưới nữa. Tôi biết cô nhớ nó. Tôi cũng vậy mà.”

Hắn nói tỉnh bơ. Lại có vẻ đăm chiêu. Thật quá kinh tởm. Giờ tôi sẽ là người thế nào nếu hắn vẫn giấu được tôi suốt gần năm năm qua? Hắn sẽ làm gì với con cái của chúng tôi? Tôi không muốn tưởng tượng tới, nhưng không sao dừng được: một Gina Royal tội nghiệp, thụ động, sợ phải chạm mắt người khác quá lâu, hối hả đi qua từng ngày với đôi vai rụt và tinh thần của một nạn nhân. Chẳng dạy dỗ con cái được gì trừ sự quy phục.

Con tôi chắc bây giờ cũng bị hủy hoại, nhưng tôi đã chiến đấu vì chúng. Tôi đã dạy chúng trở thành những người mạnh mẽ, độc lập. Hắn không thể tước đoạt điều đó khỏi chúng. Hay tôi.

“Anh định hiếp tôi ư, Melvin?” Tôi hỏi hắn. “Vì nếu anh thử, tôi sẽ xé xác anh, tôi sẽ rứt hết mọi thứ tôi chạm vào được trên người anh.”

“Tôi sẽ không bao giờ làm thế với cô. Với mẹ của các con tôi thì không.” Tôi rướn về phía hắn một chút. Hắn duỗi người và cố tỏ ra thật tự nhiên, nhưng tôi thấy hắn có vẻ bực bội. Tôi không định đóng vai một nạn nhân sợ hãi. Tôi không cam chịu. “Nói vậy không có nghĩa là bây giờ tôi vẫn còn thấy cô ấy nơi cô. Nhìn những gì cô đã làm với mình mà xem. Và để làm gì cơ chứ? Để sống sót à? Không đáng đâu, Gina ạ, nhất là vì cô sẽ chết theo cách này.” Mắt hắn lóe lên một ánh nhìn mờ đục, ướt át, giống như băng. Hắn đã bắt đầu xẻ tôi ra thành từng mảnh trong đầu hắn.

“Con mẹ mày!” Tôi nói với hắn. Tôi bắt đầu giằng cái còng. Khi xoay cổ tay, tôi thấy đau thấu trời xanh, tôi thấy như đang được chứng kiến một vụ nổ siêu tân tinh với hàng loạt tia lửa đỏ và vàng hừng hực cháy như phốt-pho. Có cái gì đó sụp xuống, cùng một tiếng rắc mỏng tang, ướt át và cảm giác đó dữ dội tới mức trong giây lát, tôi không còn cảm nhận được gì. Cứ như thân thể tôi đang cố cho tôi thời gian để thoát ra.

Tôi làm gãy một cái xương nữa, và ngón tay tôi rát như hơ trên lửa. Tôi kêu lên một tiếng, nhưng đó là tiếng kêu giận dữ. Tiếng kêu chiến thắng. Đau đớn là sự sống. Đau đớn là chiến thắng.

Tôi sẽ thoát ra, và tôi sẽ giết hắn.

“Gina.” Hắn nói. “Nhìn tôi đây này.” Giọng hắn khá nhẹ nhàng. “Tôi xin lỗi khi chuyện phải diễn ra như thế này, ngay trước ống kính máy quay. Tôi không muốn điều đó xảy ra với cô. Tôi chỉ muốn có cô và tôi thôi. Nhưng Absalom muốn tôi trả lại những gì họ đã làm cho tôi. Và những gì họ sắp làm.”

“Anh đang xin lỗi đấy à?” Tôi không nhịn được. Tôi rống lên một tiếng cười cay đắng. “Chúa ơi, tiếp theo là gì đây? Anh nghĩ Absalom sẽ làm gì với anh? Đưa anh ra nước ngoài à? Đưa anh tới chỗ khác với những nạn nhân mới? Chúng chỉ lợi dụng anh thôi, đồ ngu. Khi có được thứ chúng muốn, chúng cũng sẽ giết anh.”

“Đừng có gọi tôi là đồ ngu.” Hắn nói, và vẻ lịch lãm trong giọng nói khi trước lập tức bốc hơi, làm giọng của hắn lúc này đều đều và lạnh lẽo. “Chớ bao giờ làm thế. Tôi đã chơi cô mấy vố rồi đấy, Gina ạ. Từ đầu tới giờ.” Cằm hắn hạ xuống, mắt hắn lim dim như chực nhắm lại. Trong cặp mắt đó giờ chẳng còn một chút tính người. Chỉ có con quái vật. “Brady vẫn luôn gọi cho tôi đấy. Cô có biết điều đó không?”

Câu nói của hắn đâm xuyên qua cả tấm khiên tôi vẫn giơ lên nãy giờ, và toàn bộ cơn giận dữ tự do, tuyệt vời của tôi lập tức cạn ráo chỉ trong nháy mắt. Tôi dừng lại, không cố giằng ra khỏi chiếc còng nữa. Tôi không muốn nhân nhượng với hắn, nhưng tôi không thể không hỏi hắn: “Anh đang nói cái gì đấy?”

“Con trai chúng ta. Brady.” Melvin ngồi xuống một bên mép giường. “Tôi đã sắp xếp cho thằng bé nhận được một chiếc điện thoại khi anh bạn Lancel của chúng ta bắt nó - nhớ chuyện đó không? Cái điện thoại là phao cứu sinh của Brady, nếu thằng bé cần nó. Hóa ra đúng là nó cần thật. Đầu tiên, cô bỏ rơi nó. Rồi nó phát hiện ra cô lừa dối nó. Vừa đủ nghi ngờ để lợi dụng, để khiến thằng bé phải nói chuyện. Hoàn toàn có tác dụng.” Giờ bỗng có một vẻ kinh tởm, cay đắng rất khủng khiếp treo trên cái nhếch môi của hắn. “Cô đã biến con trai chúng ta thành một con búp bê vải rầu rĩ, yếu đuối. Cô đã làm thế với nó. Thằng bé như thế, nó trở nên vô giá trị với tôi. Giờ tôi sẽ phải rèn nó lại.”

Đây không phải là gã Melvin lịch sự, điềm tĩnh mà người ta biết. Thậm chí cũng không phải là Melvin mà tôi từng biết, hồi còn ở Wichita; Melvin đó sẽ không bao giờ nói những điều như thế, nhất là về con trai của chính mình. Đây là thứ cặn bã độc hại ở dưới đáy cái hồ đen ngòm đang tràn ra từ miệng hắn. Nghe nói về con trai tôi như vậy khiến tôi lợm giọng và cũng khiến tôi kinh sợ.

“Anh nói dối. Anh không thể nào nói chuyện với thằng bé được.” Tôi đáp trả, bởi vì đó là điều duy nhất tôi có thể bấu víu vào. “Nó sẽ nói với tôi ngay.”

“Thằng bé không dùng cái điện thoại đó ngay lập tức - cô đã kiểm soát nó rất chặt. Nhưng một khi thằng bé bắt đầu, nó không thể nào dừng lại được, thế thôi.” Lại một cái cười lạnh lẽo. “Cha nào con nấy mà.”

Tôi đột ngột nhớ lại người đã tìm ra đoạn phim kinh khủng nọ. Connor. Không phải ngẫu nhiên. Không phải Absalom. Melvin đã làm thế với con trai của chúng tôi. Hắn chủ tâm làm thế. “Thằng chó đẻ!”

“Đâu phải lỗi của tôi khi cô bỏ nó lại với người lạ.” Melvin nói. “Làm cho nó trở nên mong manh, yếu đuối. Dễ gục ngã, và tôi đã làm cho nó gục ngã. Tôi tính mang nó tới đây với chúng ta. Tôi nghĩ cho thằng bé tận mắt nhìn thấy cô gục ngã là rất thích hợp, và rồi tôi có thể đưa nó đi cùng với tôi và dạy nó làm sao để trở nên mạnh mẽ. Nhưng không ngờ lại hỏng việc. Thay vì Brady, chúng tôi lại bắt được Lily.”

Chuyện xảy đến quá nhanh, quá sức tưởng tượng. Tôi còn chẳng có thời gian để mà choáng váng. Tôi như chết đuối trước những gì hắn nói. “Ý anh là Lanny?” Tôi vừa buột miệng nhắc tới tên con bé, và tôi ước phải chi mình đừng lỡ lời, bởi vì giờ hắn đã thấy chỗ sơ hở. Nỗi sợ. Hắn ta được nuôi từ nỗi sợ hãi của người khác. “Anh không có con bé đâu.”

“Cô nói đúng. Tôi không có. Nó ngáng đường khi người vận chuyển của Absalom tới đưa con trai chúng ta đi. Bây giờ chắc nó đang ở trên đồi, một… chỗ đặc biệt khác của chúng tôi.” Hắn nhún vai. “Tôi đã dặn chúng nó phải tận dụng con bé, bằng cách này hay cách khác. Nếu nó nhỏ hơn thì không bán được, nhưng giờ…”

“Câm mồm!” Tôi thét lớn, tiếng gào bỏng rát đó làm tôi ngạc nhiên. Tôi thấy nặng nề và lạnh giá, cứ như thân thể tôi đã hoàn toàn buông xuôi. Tôi muốn lấy lại cơn giận dữ. Nỗi sợ hãi này quá lớn. Quá nặng. Lanny, ôi cô bé ngọt ngào quý báu của mẹ, con đang ở đâu, hắn đã làm gì…

Tôi tự nhắc nhở mình, dù sao đi nữa, Melvin Royal cũng là một kẻ dối trá. Kẻ lừa gạt. Kẻ thao túng. Và hắn biết điểm yếu không được phòng ngự của tôi nằm ở đâu. Các con tôi là công cụ để hắn giày vò tôi. Tôi phải tin chúng được an toàn. Tôi phải tin.

“Cô là một bà mẹ cực kì tồi.” Hắn phả vào bầu không khí im lặng nặng trình trịch. “Tôi sẽ đón con trai tôi và biến nó thành của mình lần nữa. Tôi đã bắt được con gái cô rồi. Cô cứ suy nghĩ chuyện đó đi, đến khi nào tôi sẵn sàng với cô.”

Hắn rất biết khi nào nên tấn công và khi nào nên rút lui. Hắn đứng dậy và đi ra cửa, và lần đầu tiên tôi nhận ra phòng ngủ này còn có những đồ nội thất khác - một cái tủ nhỏ có ngăn kéo đã cũ, vài khung tranh đã mục gần hết, một cái gương vỡ phản chiếu lại thế giới qua hai mảnh méo mó.

Trong thế giới đó, tôi bị xé toạc làm đôi, như thể hắn đã bắt đầu hủy hoại tôi từ lúc nào.

Tôi biết mình nên tìm cách thoát ra khỏi cái còng. Tôi biết mình nên chiến đấu. Tôi phải chiến đấu.

Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm khi Melvin để tôi lại một mình trong phòng là nằm đó, run rẩy. Tôi bấu lấy tấm chăn, trùm lên người, vì cái lạnh có vẻ tàn nhẫn quá, mặc cho không khí ấm và đặc xung quanh. Tôi cần phải lấy lại cơn thịnh nộ của mình.

Tôi tự hỏi liệu có ai biết chỗ tôi đang ở bây giờ hay không. Liệu Sam có đi tìm hay không, hay anh có quan tâm để mà đi tìm tôi hay không.

Có lẽ tôi sẽ phải kết thúc như thế này.

Có lẽ, trước khi hắn kịp hủy hoại tôi hoàn toàn, tôi sẽ mua lấy sự an toàn cho hai con của mình bằng máu của chính mình.

Giờ tôi chỉ ước có thế.