Chương 26 SAM
Rivard phải gãy mất ba ngón tay, rồi cuối cùng ông ta mới chịu gọi ra trường bay và sai người chuẩn bị phi cơ riêng của ông ta cho chúng tôi. Nhờ đó, chúng tôi thoát được mớ rắc rối nằm ngoài khả năng giải quyết khi các chuyến bay thương mại bị hủy, nhưng “tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa”: chúng tôi vẫn phải mất thời gian chờ máy bay tiếp nhiên liệu và chuẩn bị sẵn sàng, và khi lên máy bay, chúng tôi lại thấy phi công chưa có mặt. Anh ấy phải mất một giờ nữa mới đến được.
Tôi bảo cô tiếp viên hàng không nghỉ làm một hôm nhưng vẫn trả lương. Chúng tôi sẽ chẳng cần tới đồ ăn thức uống gì cho tối nay. Cô ấy trông ngạc nhiên lắm, nhưng chẳng ai cự cãi và từ chối nhận khoản thưởng bất ngờ cả, và cô nhanh chóng ra về, để chúng tôi lại trên máy bay, một mình.
Mike nhìn tôi khi tôi xem đồng hồ. Theo múi giờ miền Trung, bây giờ là tám giờ. Bay từ đây đến Baton Rouge mất chừng một tiếng rưỡi, nhưng do thời tiết, giờ bay có thể sẽ dài hơn dự kiến, ít nhất cũng phải mất thêm nửa giờ nữa. Nếu tới chín giờ mới cất cánh được, chúng tôi hẳn sẽ hạ cánh vào quãng mười một giờ, và không còn thời gian chạy tới nơi Gwen bị giam giữ nữa. Lẽ ra chúng tôi nên thử bắt lão Rivard ra lệnh hoãn trò kia lại mới phải. Nhưng tôi biết, lão ta sẽ lừa gạt chúng tôi. Đó là đòn thù duy nhất, chắc chắn nhất của lão.
Mỗi giây chúng tôi lãng phí lúc này chẳng khác nào hơi máu loang trong nước, khiến những con cá mập điên cuồng kia càng thêm hung hãn. “Tôi sẽ lái máy bay.” Tôi nói với Mike. Anh ấy gật đầu; anh ấy đã tính tới điều đó. Anh ấy biết tôi có thể lái được, chiếc máy bay này cũng đã được tiếp đầy đủ nhiên liệu và đã sẵn sàng. “Cài dây an toàn và phóng lên cao nào.”
Tôi sà vào ghế lái và bắt đầu kiểm tra trước khi cất cánh. Buồng lái khá khác với máy bay chiến đấu - đẹp đẽ hơn và nhiều chức năng được tự động hóa hơn - nhưng tôi đã lái quá nhiều chim sắt, chỉ cần nhìn một cái là rõ được ngay. Hàng chục ngàn giờ bay trong quá khứ. Lái chiếc máy bay này dễ như ăn bánh. Tôi xem bản đồ và nhập dữ liệu chuyến bay. Máy tính của máy bay tự động tải bảng thống kê thời tiết và điều chỉnh lịch trình. Tôi đã đúng. Thời gian bay kéo dài hai giờ đồng hồ.
Tôi biết cách xin huấn lệnh để cho máy bay cất cánh và tôi không ngạc nhiên khi đài kiểm soát không lưu không nhận ra cơ trưởng đã đổi sang người khác. Những trường bay nhỏ kiểu này phát triển là nhờ những người biết lo việc của chính mình. Tôi bật hệ thống liên lạc và nhắc Mike ngồi vào chỗ, rồi cho máy bay lăn bánh ra đường băng. Tập trung vào việc đang làm khiến cơn bồn chồn và những hình dung về chuyện đang xảy ra với Gwen ở nơi xa xôi kia không còn chỗ để hành hạ tôi nữa, ít nhất là vào lúc này.
Cho máy bay cất cánh mang lại cảm giác như chiến thắng, như tốc độ, như chúng tôi cuối cùng cũng hạ gục được Absalom trong cuộc chơi của chính chúng. Nhưng tôi biết đó chỉ là ảo tưởng. Đối với tôi, được bay trên trời là tự do, và những rung động của máy bay là giai điệu êm ái, quen thuộc. Nó kìm tỏa được nỗi sợ hãi.
Tôi bật chế độ bay tự động và bước ra ngoài để nói chuyện với Mike. “Còn chuyện gì ta làm được nữa không?”
“Tôi gọi cho văn phòng thường trú của FBI khu vực Baton Rouge rồi…” Anh ấy đáp. “Cả hai đặc vụ đóng ở đó đều đang phối hợp với bên New Orleans. Tôi đang thử nhờ Shreveport. Chúng ta có thể đến gặp cảnh sát bang. Phương án cuối cùng thôi, bởi vì tôi không biết liệu họ có coi chuyện này là vấn đề nghiêm trọng hay không, nhưng chúng ta hết lựa chọn mất rồi.”
Tôi để anh ấy tự nhiên gọi điện. Tôi không thể làm được gì khác ngoài chờ đợi, và tôi lại không giỏi chờ.
Hãy tiếp tục chiến đấu, Gwen ạ.
Hãy tiếp tục chiến đấu.