← Quay lại trang sách

Chương 3

Lúc tôi hai mươi tuổi, tôi quen người bạn trai tên là Amos, anh ấy thích bị nghẹt thở trong khi quan hệ.

Đó là lý do chia tay vì tôi không muốn làm anh ấy nghẹt thở. Đôi khi tôi tự hỏi chúng tôi sẽ tiến xa đến đâu nếu tôi chiều lòng anh ấy. Chúng tôi sẽ kết hôn? Có con? Liệu anh ấy có thêm những hành vi tình dục nguy hiểm hơn nữa không?

Tôi thường nghĩ đến Amos mỗi khi quá thất vọng với cuộc đời. Khi thấy Corey xuất hiện trước cửa căn hộ, tay cầm tờ thông báo trục xuất màu hồng, tôi tự nhủ mọi việc có thể còn tệ hơn nữa – như việc tôi sống với Amos.

Tôi mở cửa cho Corey vào. Hôm nay là ngày thứ ba liên tiếp tôi nhận được thông báo này. Tôi cầm lấy nó nhét vào ngăn kéo.

Corey cầm theo một chai sâm banh. “Chúng ta phải ăn mừng hợp đồng mới”, anh đưa cho tôi chai rượu. Tôi mừng là anh không nhắc đến tờ thông báo trục xuất. Nó không còn quá kinh khủng nữa khi khoản thu nhập của tôi đang thấp thoáng phía chân trời. Cho đến lúc đó..., tôi chưa biết tính sao. Tôi chỉ còn đủ tiền cho vài ngày ở khách sạn.

Tôi có thể cầm đồ mẹ tôi để lại.

Corey cởi áo khoác và nới lỏng cà vạt. Đó là một thói quen trước đây, anh ấy đến và cởi từng món quần áo cho đến khi chúng tôi nằm trên giường.

Mọi chuyện kết thúc khi báo mạng đăng tải anh ấy hẹn hò với một cô Rebecca nào đó. Tôi kết thúc tình cảm không vì ghen tuông mà vì tôn trọng cô ta.

“Becca khỏe không?” Tôi tỉnh bơ hỏi và mở tủ lấy hai cái ly. Bàn tay Corey đang cởi cà vạt khựng lại. Có vẻ anh bị sốc. “Anh có vẻ ngạc nhiên vì em biết bạn gái anh?”.

Tôi không quan tâm đến phản ứng của anh thêm nữa. Tôi mở chai rượu sâm banh rót vào hai ly. Corey ngồi vào bàn, tôi ở phía đối diện và chúng tôi nâng ly. Tôi đặt ly xuống trước khi anh ấy có thể nói lời chúc mừng.

“Đây không phải sách của em”. Tôi nói. “Nhân vật không do em tạo ra. Tác giả đang gặp tai nạn. Em thấy mình không đúng khi hưởng thụ sự thành công của người khác”.

Corey vẫn cầm ly rượu. Anh nhún vai, nốc cạn rồi đưa lại cho tôi. “Đừng quan tâm bằng cách nào em có công việc. Chỉ cần quan tâm làm sao để thực hiện”.

Tôi để chiếc ly vào bồn rửa.

“Em đã đọc tập nào chưa?”, anh hỏi.

Tôi lắc đầu và mở vòi nước. Tôi còn bốn mươi tám giờ để rời khỏi căn hộ này và chén đĩa là một trong những thứ cần đem theo. “Chưa. Còn anh”. Tôi hòa xà bông vào nước và với lấy miếng bọt biển.

Corey cười lớn, “Không, không phải gu của anh”.

Tôi ngước nhìn anh. Anh ấy nhận ngay ra mình lỡ lời vì theo lời chồng Verity, tôi nhận được hợp đồng này vì phong cách viết tương tự của chúng tôi.

“Ý anh không phải vậy”, anh đứng lên và đi vòng sang đứng cạnh tôi. Anh đón một cái đĩa tôi đã rửa sạch và lau khô. “Hình như em chưa đóng gói đồ đạc. Em tìm được căn hộ mới chưa?”

“Ngày mai em định đem đồ đi gởi. Em đang định thuê ở khu phức hợp Brooklyn, nhưng họ nói hai tuần nữa mới có nhà trống”.

“Thông báo nói em phải dọn đi trong vòng hai ngày nữa”.

“Em biết”.

“Vậy tới lúc đó em định ở đâu? Khách sạn ư?”

“Sau đó. Còn chủ nhật này em sẽ đến nhà Verity Crawford. Chồng cô ấy nói em đến xem qua phòng làm việc của cô ấy trước”.

Ngay sau khi ký hợp đồng sáng nay, tôi đã nhận được email của Jeremy thông báo địa chỉ của họ. Tôi báo sẽ đến vào Chủ nhật và anh ấy đồng ý.

Corey đón một cái đĩa khác. Anh có vẻ khó chịu. “Em sẽ đến nhà họ ở à?”

“Còn cách nào khác để tìm hiểu bản thảo của cô ấy đâu?”

“Hay nhờ anh ấy gởi qua mail cho em”.

“Cô ấy viết sách mười ba năm nay. Jeremy nói anh ấy không biết bắt đầu từ đâu, nếu em tự tìm sẽ dễ hơn”.

Corey lầm bầm gì đó trong họng. Tôi rửa sạch con dao rồi đưa cho anh.

“Anh nói gì?” Tôi hỏi.

Anh ấy im lặng lau khô con dao cất đi rồi nhìn tôi. “Hai con anh ấy đã mất. Sau đó vợ anh ấy bị tai nạn xe hơi. Anh sợ em không an toàn ở trong nhà anh ấy”.

Tôi chợt rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi tắt nước, lau khô tay và dựa vào bồn rửa. “Anh định nói là anh ấy có liên quan gì sao?”

Corey nhún vai. “Anh không biết. Nhưng em không nghĩ đến sao? Anh sợ em không an toàn. Em không biết gì về họ”.’

Tôi không ngu ngốc. Tôi đã tìm thông tin trên mạng. Bé gái đầu ngủ ở một nơi cách nhà họ mười lăm dặm và không bao giờ thức dậy vì chứng phản ứng dị ứng. Cả Jeremy và Verity đều không có ở đó khi chuyện xảy ra. Bé thứ hai bị chết đuối trong hồ phía sau nhà họ, và Jeremy chỉ kịp về nhà để tìm kiếm thi thể cô bé. Cả hai đều gặp tai nạn. Tôi hiểu điều Corey nói và tôi cũng có nghĩ đến. Nhưng hai vụ không liên quan.

“Tai nạn xe hơi của Verity thì sao?”

“Đó là một tai nạn”, tôi nói. “Xe cô ấy đâm vào một cái cây”.

Corey không từ bỏ. “Họ nói không có vết trượt bánh xe. Có nghĩa là cô ấy ngủ gật, hoặc cố tình đâm xe vào gốc cây”.

“Anh nên hỏi cô ấy”. Tôi bỗng nổi cáu. Tôi quay lại rửa nốt chỗ chén đĩa. “Cô ấy mất cả hai đứa con. Bất cứ ai gặp chuyện như vậy đều tuyệt vọng”.

Corey lau tay và lấy áo khoác. “Dù đó có phải là tai nạn hay không thì họ cũng gặp những chuyện khủng khiếp, vì vậy em phải cẩn thận. Đến đó, tìm thứ em cần và đi ngay”.

“Anh cứ lo phần hợp đồng, Corey. Còn em lo phần viết”.

Anh mặc áo khoác vào. “Anh lo cho em thôi”.

Lo cho tôi? Anh ấy biết mẹ tôi sắp chết mà không hề hỏi han trong hai tháng trời. Anh ấy không hề quan tâm đến tôi. Anh hành động như một người tình cũ tưởng rằng tối nay chúng tôi sẽ ngủ với nhau, thay vào đó lại bị từ chối rồi biết tôi sẽ đến ở nhà người đàn ông khác. Anh ghen nhưng lại giả vờ quan tâm.

Tôi thở phào tiễn anh ấy ra cửa. Tôi không trách anh. Nơi đây nặng nề ngột ngạt, chính tôi cũng không muốn ở.

“Nhưng anh vẫn phải chúc mừng em. Dù thế nào đi nữa, tài năng của em cũng đã được nhìn nhận. Em phải tự hào về điều đó”.

Tôi nói một cách khách sáo “Cảm ơn anh”.

“Em đến đó thì nhắn tin cho anh ngay nhé”.

“Vâng”.

“Và nhắn nếu em cần anh giúp chuyển nhà”.

“Không đâu”.

Anh khẽ cười. “Được thôi”. Anh ấy không ôm hôn tạm biệt, chỉ chào rồi đi. Chúng tôi chưa bao giờ chia tay một cách lạnh nhạt như vậy. Mối quan hệ giờ đã trở về đúng vị trí: người đại diện và tác giả. Không gì khác.