← Quay lại trang sách

Chương 10

Tập bản thảo tuột khỏi tay tôi rơi xuống đất.

Tôi vội quỳ xuống nhặt những tờ giấy vương vãi dưới gầm bàn sắp xếp lại cho ngay ngắn.

Tôi không kìm được nước mắt. Tôi không biết mình nên buồn hay nên giận người phụ nữ bất bình thường đó, người mà tôi đang sống dưới cùng mái nhà. Tôi ngẩng đầu dán mắt lên trần. Ngay trên đó cô ấy ăn, ngủ và rình rập mọi cử động của tôi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, những gì cô ấy viết là sự thật.

Không người mẹ nào tự hủy hoại mình bằng cách hư cấu ra câu chuyện khủng khiếp như vậy nếu không thực sự trải nghiệm. Tôi không cho rằng Verity, một nhà văn tài năng, có thể tưởng tượng ra những cảm xúc và suy nghĩ bệnh hoạn đó.

Trong lòng tôi lẫn lộn cảm xúc lo lắng, buồn bã và cả sợ hãi. Nếu cô ấy nhẫn tâm tước đoạt đi cuộc sống của hai đứa trẻ vì ghen tuông, còn gì mà cô ấy không dám làm nữa?

Điều gì sẽ xảy ra cho hai cô bé?

Tôi giấu tập bản thảo vào ngăn kéo, bên dưới mớ giấy tờ khác. Tôi không muốn Jeremy tìm thấy nó, có lẽ tôi sẽ hủy nó trước khi rời khỏi đây. Anh đã rất đau buồn về cái chết của các con anh, điều gì xảy ra nếu anh biết cách mẹ chúng đối xử với chúng.

Jeremy là kiểu đàn ông dễ làm phụ nữ say mê, nhưng tôi không tưởng tượng được Verity lại ghen tuông với chính các con mình.

Tôi nghĩ đến chương tiếp theo, mong cô ấy làm một người mẹ tốt sau khi sinh. Nhưng tôi thật sự nghi ngờ vào điều đó.

Tôi cần một chút rượu, không phải nước, soda hay nước ép trái cây. Tôi vào bếp mở tủ lạnh nhưng không tìm thấy. Có một cái tủ phía trên tủ lạnh, nhưng ở đó không có, hộc tủ dưới bồn rửa cũng trống không. Tôi lục kỹ trong tủ lạnh lần nữa, nhưng trong đó toàn là nước trái cây của Crew và nước lọc.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi giật mình khi nhìn thấy Jeremy ngồi ở bàn ăn, trước mặt anh trải vài miếng khăn giấy. Anh lo lắng nhìn tôi.

“Anh có bất cứ thứ gì có cồn không?” Tôi chống hai tay lên hông, cố không để anh thấy là chúng đang run rẩy. Anh không hiểu vợ anh là người như thế nào.

Jeremy suy nghĩ một lúc rồi đứng lên. Trên kệ trên cùng có một chai Crown Royal. “Ngồi xuống đi”, anh nói. Tôi ngồi xuống gục đầu vào bàn.

Tôi nghe tiếng anh mở lon soda pha với rượu trong ly và đặt trước mặt tôi. Tôi ngẩng lên nốc một hơi, khẽ nhăn mặt vì chất lỏng trôi xuống làm cổ họng bỏng rát. Anh nhìn tôi một cách lạ lùng.

“Lowen, có chuyện gì vậy?"

Chuyện gì ư? Người vợ tàn tật của anh nhìn em trừng trừng. Cô ấy đứng ở cửa sổ vẫy tay với con trai anh. Cô ấy cố phá thai trong lúc anh ngủ trên giường.

“Vợ anh, sách của cô ấy... có một đoạn làm em hoảng sợ”.

Anh có vẻ nhẹ nhõm. "Thật sao? Chỉ vì một quyển sách?”

Tôi nhấp một ngụm nữa rồi đặt ly xuống. “Cô ấy viết rất hay làm em bị cuốn vào câu chuyện”.

“Em viết cùng thể loại với cô ấy mà”.

“Vâng, ngay cả sách của em cũng có khi làm em phát hoảng”, tôi nói dối.

“Có lẽ em nên chuyển sang thể loại lãng mạn”.

“Có lẽ vậy, sau khi em kết thúc hợp đồng này”.

Anh lắc đầu cười, thu dọn những miếng khăn giấy trước mặt. “Em chưa ăn tối. Em nên ăn trong khi vẫn còn nóng”.

“Vâng. Em cũng đang đói".

Tôi không khoẻ với cái bụng rỗng như thế này. Tôi tìm thấy món gà hầm trên bếp, múc một đĩa, mở tủ lạnh rót nước và ngồi lại vào bàn. “Anh nấu phải không?"

“Ừ”.

Tôi cắn một miếng. “Ngon quá”.

"Cảm ơn em". Ánh mắt anh lấp lánh khiến tôi bớt căng thẳng dù trong đầu có cả núi nghi ngờ xung quanh Verity, về tình trạng sức khỏe, về mức độ thành thật của cô ấy.

“Em hỏi anh một câu được không?”

Jeremy gật đầu.

“Tha lỗi nếu em quá tó mò, liệu Verity có cơ hội phục hồi hoàn toàn không ạ?”

Anh lắc đầu. “Bác sĩ cho rằng cô ấy khó có thể đi lại hay nói chuyện được nữa”.

“Cô ấy sẽ nằm liệt suốt đời à?”

“Tủy sống không bị tổn thương. Nhưng đầu óc cô ấy... giống như đứa bé mới sinh. Cô ấy có phản xạ, có thể ăn, uống, chớp mắt, di chuyển chút ít, nhưng đều trong vô thức. Anh hy vọng cô ấy sẽ khá hơn, nhưng...”.

Câu nói bỏ lửng vì Crew chạy ầm ầm xuống cầu thang trong bộ đồ ngủ người nhện. Nó nhảy vào lòng Jeremy.

Crew, tôi đã quên mất nó. Nếu Verity không muốn hai con gái, tại sao cô ấy lại sinh thêm Crew?

Có thể sau đó cô ấy sẽ yêu thương hai con gái. Những gì tôi vừa đọc như lời xưng tội của con chiên trước cha xứ về khoảng thời gian trầm cảm khi mang thai. Cộng thêm việc Jeremy đã nói cô ấy hành động chẳng khác gì một đứa bé mới sinh, có lẽ tôi đã trầm trọng hóa mọi việc.

Tôi cảm thấy yên lòng hơn. Crew đang tựa đầu vào vai Jeremy, tay cầm chiếc iPad trong khi Jeremy lướt điện thoại. Họ tạo nên một hình ảnh thật dễ thương.

Tôi không nên nghĩ đến những mặt tiêu cực mà nên tập trung vào những mặt tích cực, ví dụ như mối quan hệ cha con giữa Jeremy và Crew. Crew yêu anh và quấn lấy anh suốt, còn Jeremy luôn quan tâm chăm sóc nó. Anh hôn vào trán nó. "Con đánh răng chưa?"

“Dạ rồi”, Crew đáp.

Jeremy đứng lên nhấc bổng nó trên vai. “Đã đến giờ đi ngủ. Con hãy chúc cô Laura ngủ ngon đi”.

Crew vẫy tay với tôi và cùng Jeremy lên lầu.

Tôi thích cách anh luôn nhớ gọi tôi bằng bút danh trước mặt mọi người. Tôi không muốn thích chút nào.

Tôi ăn nốt bữa tối và rửa đĩa. Tôi cảm thấy khá hơn nhiều, do chất cồn khiến thần kinh tôi dịu lại, do ăn uống đầy đủ, và do tìm được lời giải thích cho hành động của Verity. Tôi mong chương mới sẽ ngập tràn tình yêu dành cho hai bé gái.

Khi ra khỏi nhà bếp, tôi chú ý thấy nhiều bức ảnh gia đình treo trên tường nên dừng lại để xem. Hầu hết là ảnh bọn trẻ, chỉ vài bức có Verity và Jeremy. Hai bé gái giống hệt Verity trong khi Crew không khác gì Jeremy.

Họ là một gia đình hạnh phúc. Hai cô bé rất dễ phân biệt với nhau. Một bé hay cười có một vết sẹo nhỏ trên má. Còn bé kia rất ít khi cười.

Tôi sờ vào vết sẹo trên má cô bé trong bức ảnh. Nó có từ khi nào? Một bức ảnh cũ hơn ở tuổi chập chững tập đi cho thấy vết sẹo đã có từ bé.

Jeremy xuất hiện và đến gần tôi. Tôi chỉ vào cô bé có vết sẹo. “Bé này tên gì ạ?”

“Chastin”, anh chỉ vào cô bé kia “Đây là Harper”.

“Chúng giống Verity quá”.

Anh gật đầu.

“Vì sao Chastin bị vết sẹo đó?”

“Bẩm sinh. Bác sĩ nói đó là sẹo mô xơ thường xảy ra với các cặp song sinh do bị ép chặt trong tử cung”.

Tôi cố hiểu những lời anh nói. Đó có phải là nguyên nhân vết sẹo của Chastin hay chính là hậu quả việc Verity phá thai.

“Cả hai bé đều bị chứng dị ứng ạ?” Tôi lập tức hối hận ngay khi đưa ra câu hỏi. Anh sẽ biết ngay là tôi đã tìm hiểu cái chết của con gái anh. “Em xin lỗi, Jeremy”.

“Không sao”, anh khẽ nói. “Chỉ có Chastin. Với đậu phộng".

Ánh mắt anh rơi xuống tay tôi. Anh nâng hai tay tôi lên, lật lòng bàn tay lại. “Sao em lại bị vết sẹo này?” và lướt ngón cái qua vết sẹo trên đó.

Tôi nắm chặt tay lại, không phải vì tôi không muốn nghĩ về nó, nó đã mờ đi nhiều và tôi hiếm khi để ý đến nó. Vì cảm giác ngón tay anh chạm vào da tôi nóng như một mũi khoan.

“Em không nhớ nữa”. Tôi lắp bắp. "Cảm ơn anh về bữa tối. Em phải đi tắm đây”. Tôi chỉ vào phòng ngủ của mình và anh vội tránh đường cho tôi. Khi vào phòng, tôi đóng cửa rồi dựa lưng vào đó thở gấp.

Tôi sợ mình sẽ đi quá xa trong mối quan hệ với Jeremy Crawford. Anh là một người đàn ông tuyệt vời, chỉ là tập bản thảo đã ngăn cản tôi, vì tôi hiểu tình yêu anh dành cho gia đình. Tôi biết rõ sự hấp dẫn của Verity đối với anh, nhiều hơn tôi muốn. Ngay cả bây giờ, khi vợ anh gần như sống thực vật, anh dường như vẫn rất yêu cô ấy

Tôi định vào nhà tắm nhưng tóc tôi bị vướng vào cánh cửa. Cái quái gì thế? Tôi từ từ gỡ ra rồi quay lại nhìn.

Một cái ổ khóa. Anh đã lắp nó hôm nay. Anh quá chu đáo với tôi.

Tôi khóa cửa lại.

Mong là Jeremy không nghĩ rằng tôi muốn có khóa vì cảm thấy không an toàn. Tôi chỉ muốn giữ cho họ được an toàn.

Tôi vào phòng tắm bật đèn, nhìn vết sẹo trên tay.

Sau vài lần bắt gặp tôi trong tình trạng mộng du, mẹ tôi rất lo lắng. Bà đưa tôi đi trị liệu, hy vọng sẽ đạt được kết quả tốt hơn là dùng thuốc ngủ. Ông bác sĩ nói điều quan trọng nhất là tạo cho tôi một môi trường ngăn cách, có chướng ngại vật để khó đi qua. Một ổ khóa bên trong phòng ngủ chẳng hạn.

Chắc chắn tối hôm đó tôi đã khóa cửa trước khi đi ngủ, vậy mà sáng hôm sau tôi thức dậy với cái tay gãy dính đầy máu.

Tôi quyết định không đọc tiếp tập bản thảo của Verity. Đã hai ngày trôi qua, nó vẫn nằm trong ngăn kéo, mặc dù tôi luôn nghĩ về nó. Nó và tôi đều ở trong phòng làm việc của Verity. Tôi sợ nếu bây giờ đọc, tôi sẽ trở nên bất ổn và mất tập trung. Tôi sẽ đọc sau khi đã làm xong công việc.

Tôi tạm nghỉ và vào phòng ăn thì thấy Verity, có cô y tá bên cạnh, Crew và Jeremy ở đó. Một khi đã ngừng đọc tập bản thảo, Verity không làm tôi quá sợ hãi nữa. Những ngày mới đến tôi ăn trong phòng nên không biết Verity xuống phòng ăn tối. Tôi không muốn phá đám gia đình họ nên lại quay về phòng làm việc.

Hôm nay một cô y tá khác tên là Myrna đến chăm sóc Verity. Cô ta lớn tuổi hơn April, người tròn trịa và vui tính, hai má hồng hồng như búp bê Kewpie. Cô ta dễ chịu hơn April nhiều. Thành thật mà nói, April không khó chịu. Chẳng qua cô ta không muốn tôi bên cạnh Jeremy, hoặc Jeremy bên cạnh tôi. Chăm sóc cho bệnh nhân cũng bao gồm cả việc bảo vệ bệnh nhân khỏi những mối nguy hiểm tiềm tàng. Tôi tin chắc cô ta nghĩ Jeremy và tôi khóa mình trong phòng ngủ chính mỗi đêm sau khi cô ta ra về. Tôi ước gì cô ấy đúng.

Myrna làm ca thứ Sáu và thứ Bảy, còn April phụ trách những ngày còn lại trong tuần. Hôm nay là thứ Sáu, ngày mà đáng lẽ tôi chuyển đến căn hộ mới. Dù sao tôi cũng thấy nhẹ nhõm theo cách mọi việc xảy ra. Lẽ ra tôi đã phải rời khỏi đây, thời gian ở thêm Jeremy đưa ra là một cứu cánh. Tôi đã đọc thêm được hai tập sách và tôi thực sự rất thích. Verity vẫn trung thành với những nhân vật chính phản diện đầy lôi cuốn. Tôi đã có phương hướng cho ba tập sách của mình, tuy nhiên tôi vẫn hy vọng tìm được thêm tài liệu gì đó có thể giúp ích.

Tôi đang ngồi bệt dưới sàn nhà xem xét một hộp giấy tờ thì nhận được tin nhắn của Corey.

Sáng nay Pantem đã đăng thông cáo em là đồng tác giả mới của sê ri Verity. Đường link có gởi trong email để em xem.

Tôi vừa định mở email thì có tiếng gõ cửa.

"Mời vào".

Jeremy ló đầu vào. “Anh sẽ đi Target mua vài thứ lặt vặt. Em cần gì thì ghi ra để anh mua luôn”.

Tôi cần vài thứ. Băng vệ sinh là một trong số đó vì tôi vẫn đang trong một hoặc hai ngày cuối. Tôi đã không nghĩ mình ở đây lâu như vậy. Nhưng tôi không dám nhờ Jeremy. Tôi đứng dậy, lấy tay phủi phủi chiếc quần jean. “Em đi cùng anh được không? Như vậy sẽ dễ hơn”.

Jeremy bước hẳn vào phòng. “Được chứ. Khoảng mười phút nữa chúng ta sẽ đi”.

Jeremy lái chiếc xe Jeep Wrangler màu xám đen, lốp xe phủ đầy bùn. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó vì nó nằm trong nhà xe, nhưng tôi không nghĩ anh lái chiếc này. Phải là Cadillac CTX hoặc Audi A8 mà một người đàn ông trong bộ đồ vest thường ngồi sau tay lái. Hình ảnh anh trong đầu tôi luôn là một doanh nhân thành đạt, chỉn chu tôi gặp lần đầu tiên. Hôm nay anh mặc quần jean, mang bốt và tôi không nghĩ ra chiếc xe nào phù hợp với anh hơn.

Chúng tôi ra khỏi nhà, đi được khoảng nửa dặm thì anh tắt radio.

“Em đã đọc mẩu tin của Pantem hôm nay chưa?”, anh hỏi.

Tôi lấy điện thoại trong túi ra. “Corey gửi cho em đường link, nhưng em chưa đọc”.

“Chỉ vỏn vẹn một câu trong tờ tuần báo Publishers”, Jeremy nói. "Ngắn gọn như em muốn”.

Tôi mở email của Corey. Đó không phải là đường link đến trang của tuần báo Publishers mà là trang mạng xã hội của Verity Crawford điều hành bởi nhóm truyền thông của cô ấy.

Pantem Press vui mừng thông báo các tập còn lại trong sê ri Đức tính cao đẹp của Verity Crawford sẽ đồng sáng tác cùng tác giả Laura Chase. Verity rất vui vì cơ hội cộng tác với Laura, và cả hai sẽ sớm giới thiệu những tập cuối.

Verity rất vui ư? Bạn đừng bao giờ tin tưởng vào những thông cáo của giới truyền thông. Tôi bắt đầu đọc các bình luận bên dưới.

- Laura Chase là ai?

- Tại sao Verity giao đứa con tinh thần của mình cho người khác?

-Không. Không, không, không.

- Có thể tin họ làm như vậy không? Tác giả hạng xoàng thành công thuê một tác giả xoàng hơn nữa làm tiếp công việc của mình?

Tôi bỏ điện thoại xuống. Chưa hết bực bội, tôi tắt chuông và nhét nó vào túi khóa dây kéo lại. “Toàn những người độc ác”, tôi lẩm bẩm.

Jeremy cười. “Không bao giờ đọc bình luận. Verity luôn nói như vậy”.

Tôi cũng không bao giờ. “Biết được thì tốt quá”.

Đến nơi Jeremy xuống xe đi vòng sang mở cửa cho tôi. Hành động cúa anh làm tôi không thoải mái lắm vì tôi không quen được đối xử như vậy, nhưng chắc Jeremy sẽ khó chịu hơn nữa nếu anh để tôi tự mở cửa. Anh là kiểu người ga lăng mà Verity đã mô tả.

Đây là lần đầu tiên một anh chàng mở cửa xe cho tôi. Chết tiệt. Mọi việc có vẻ rối tung rồi đây.

Khi anh nắm tay tôi giúp tôi ra khỏi xe, thần kinh tôi căng lên vì sợ những phản ứng thái quá của mình trước sự đụng chạm đơn giản của anh. Tôi rất muốn nhiều hơn trong khi tôi không nên muốn bất cứ điều gì.

Anh có cảm thấy như vậy không?

Tôi tự hỏi đã bao lâu anh không quan hệ tình dục, anh có nhớ nó không? Đó hẳn là sự điều chỉnh khó khăn vì theo Verity mô tả, ngay từ đầu cuộc hôn nhân của họ xoay quanh những đam mê tình dục.

Tại sao tôi lại nghĩ về đời sống tình dục của anh khi chúng tôi bước vào siêu thị Target?

“Em thích nấu ăn không?” Jeremy hỏi.

“Em không ghét nấu ăn. Em sống một minh nên cũng ít khi nấu”.

Anh lấy một chiếc xe đẩy. "Em thích món gì nhất?"

“Taco”.

Anh cười. "Quá đơn giản".

Anh lấy tất cả các loại rau cần để làm bánh taco. Tôi đề nghị tối nay làm mì spaghetti, món duy nhất tôi nấu khá ngon.

Tôi tách khỏi anh đến quầy băng vệ sinh, vơ thêm dầu gội, vớ và một vài chiếc áo sơ mi vì tôi đem theo rất ít quần áo.

Không biết sao tôi lại lúng túng vì mua băng vệ sinh. Đâu phải anh chưa bao giờ nhìn thấy chúng, có lẽ anh từng mua cho Verity. Anh có vẻ không ngại việc đó.

Tôi quay lại tìm Jeremy. Anh đang tựa người vào chiếc tủ kem nói chuyện với hai người phụ nữ, thái độ rất miễn cưỡng. Anh nhìn tôi như cầu cứu. Theo ánh mắt của anh, cô tóc vàng quay lại nhìn tôi, cô tóc nâu cũng lập tức quay lại.

Tôi rụt rè đến gần chiếc xe đẩy. Tôi có nên để đồ của mình chung vào giỏ hàng của anh không? Tôi quyết định đặt chúng riêng vào cái ngăn nhỏ phía trên chiếc xe đẩy, một kiểu ngầm tuyên bố: Chúng tôi đi cùng nhau nhưng không có gì với nhau. Cả hai người họ nhìn tôi, nhướn mày lên theo mỗi món đồ tôi đặt vào giỏ. Cô tóc vàng nhìn chằm chằm vào gói băng vệ sinh.

"Cô là...?"

“Đây là Laura Chase”, Jeremy giới thiệu. “Laura, đây là Patricia và Caroline”.

Cô tóc vàng, Patricia, như chỉ đợi có thế. “Chúng tôi là bạn của Verity”. Cô ta nhìn tôi một cách kẻ cả. “Verity hẳn rất vui khi có người bạn như cô bên cạnh”. Cô nhìn sang Jeremy. “Hay Laura là bạn của anh?”

“Laura từ New York đến. Cô ấy làm việc với Verity”.

Patricia mỉm cười quay lại tôi. “Làm việc với một nhà văn sẽ như thế nào nhỉ? Tôi cứ nghĩ họ làm việc đơn độc”.

“Người ngoài nghề thường nghĩ như vậy”, Jeremy nói. Anh gật đầu tỏ ý chấm dứt cuộc trò chuyện. “Chúc một buổi chiều tốt lành, quý cô”. Anh đẩy xe đi nhưng Patricia đặt tay lên nó.

“Cho em gởi lời thăm Verity và chúc cô ấy sớm hồi phục”.

“Anh sẽ chuyển lời”, Jeremy đi ngang qua cô ta. “Cho anh gởi lời thăm Sherman nhé”.

Patricia nhăn mặt. “ Tên chồng em là William”.

Jeremy gật đầu. "À phải. Anh nhầm”.

Khi chúng tôi đi đủ xa, tôi hỏi “Sherman là ai?”

“Anh chàng cô ta thậm thụt sau lưng anh chồng”.

Tôi bàng hoàng, còn anh chỉ cười.

“Trời đất”, tôi cười mãi đến khi ra quầy tính tiền. Jeremy đặt hàng lên băng chuyền. “Anh không nên thô lỗ như vậy, nhưng anh không chịu được thói đạo đức giả”.

“Vâng, nhưng không có những kẻ đạo đức giả, em sẽ không được chứng kiến màn hài kịch vừa rồi”.

Jeremy chất những thứ còn lại trong xe đẩy. Tôi muốn để riêng đồ của mình nhưng anh không cho tôi tự trả tiền.

Tôi chăm chú nhìn anh quẹt thẻ, cố xác định những cảm xúc trong lòng. Tôi phải lòng anh? Chính xác là như vậy. Tôi phải lòng một người một lòng một dạ với người vợ tàn tật và không để mắt đến bất cứ ai khác, người yêu cô ấy bằng thứ tình yêu mù quáng bất kể những xấu xa của cô ấy.

Lowen Ashleigh, yêu một người không dành cho mình.

Đúng là quả báo.

Tôi đến đây mới được năm ngày nhưng dường như đã lâu lắm. Ngày ở đây dài lê thê, không như ở New York tính từng phút từng giây.

Sáng nay Myrna nói với Jeremy rằng Verity bị sốt nên không đưa Verity xuống lầu cả ngày cho đến khi cô ta ra về. Tôi thấy mừng, như vậy tôi khỏi phải gặp hoặc nhìn thấy Verity từ cửa sổ phòng làm việc.

Thay vào đó là Jeremy. Anh ngồi tựa vào chiếc ghế ngoài hiên nhìn ra hồ đã hơn mười phút. Anh ngồi bất động, thỉnh thoảng mới chớp mắt.

Tôi ước mình đọc được những gì đang diễn ra trong đầu anh. Về các bé gái? Về Verity? Cuộc sống của anh đã thay đổi nhiều. Anh không thèm cạo râu nhiều ngày nay, nhưng nó có vẻ hợp với anh. Ồ, tôi không nghĩ ra được cái gì không hợp với anh.

Tôi để hai tay lên bàn, cúi đầu tựa cằm trên tay tiếp tục quan sát. Lập tức tôi hối hận, vì Jeremy đã cảm thấy chuyển động đó, anh quay đầu lại nhìn tôi qua cửa sổ. Tôi muốn nhìn đi chỗ khác và làm như đang bận rộn, nhưng rõ ràng đã bị bắt quả tang. Tôi đành mỉm cười nhẹ nhàng.

Anh không cười, cũng không quay đi. Chúng tôi không rời mắt khỏi nhau. Ánh mắt anh khuấy đảo cả hồn tôi.

Anh đứng dậy bước xuống bến tàu, cầm cây búa và bắt đầu đóng những tấm ván hôm trước còn lại.

Anh muốn được một mình, không có Crew, Verity, cô y tá và cả chính tôi.

Tôi cần một viên Xanax an thần. Nó sẽ làm tôi quay cuồng, khó tập trung vào công việc. Nhưng tôi cần nó để làm dịu đi nhịp đập điên cuồng của trái tim. Tôi cần chất adrenaline. Để quên đi Jeremy, Verity và sách của cô ấy

Tôi vào phòng ngủ lấy thuốc. Vừa mở nắp chai, tôi bỗng nghe thấy một tiếng hét phát ra từ tầng trên.

Là Crew.

Tôi thả chai thuốc xuống giường và lao lên cầu thang. Tôi nghe tiếng nó khóc, dường như từ phòng Verity.

Tôi lập tức chùn bước, nhưng sợ Crew gặp rắc rối, tôi mím môi tiếp tục đi lên.

Tôi mở cửa phòng Verity mà không gõ cửa. Verity nằm trên giường, mắt hướng lên trần nhà trong khi Crew nằm trên sàn, tay giữ lấy cằm. Máu dính trên tay nó, một con dao nằm bên cạnh trên sàn nhà. "Crew?" Tôi bế nó lên và đem nó xuống lầu vào phòng tắm. Tôi đặt nó ngồi lên kệ bồn rửa.

"Để cô xem cho cháu". Tôi kéo tay nó ra để nhìn rõ vết thương. Vết cắt ngay dưới cằm chảy máu nhưng không sâu. Nó hẳn đang cầm con dao khi bị ngã. “Cháu bị ngã trúng con dao à?”

Crew tròn mắt lắc đầu, chắc nó không dám thú nhận mình có một con dao. Jeremy nhất định sẽ mắng nó. “Mẹ nói không được cầm dao của mẹ”.

Tôi sững người. “Mẹ cháu nói thế à?”

Crew không trả lời.

“Crew”, tôi với cái khăn để giặt. Cổ họng tôi tắc nghẹn, tôi phải cố hết sức mới giữ cho giọng nói khỏi run run. “Mẹ cháu có nói chuyện với cháu không?”

Người Crew cứng đơ ngoại trừ cái đầu nó khẽ lắc. Tôi ấn cái khăn vào cằm nó để cầm máu thì nghe tiếng chân Jeremy lên cầu thang. Anh hẳn đã nghe thấy tiếng Crew.

"Crew ơi!" anh gọi to.

"Chúng tôi ở đây".

Jeremy xuất hiện, cặp mắt đầy vẻ lo lắng. Tôi tránh ra để anh vào, tay vẫn ấn vào cái khăn trên cằm Crew.

“Con có sao không, con yêu?”

Crew gật đầu, Jeremy cầm lấy cái khăn. Anh cúi xuống nhìn vết thương rồi nhìn tôi. "Có chuyện gì vậy?"

“Chắc nó lỡ cắt trúng mình. Nó ở trong phòng Verity. Em thấy con dao để trên sàn”.

Jeremy nhìn Crew trách móc. “Con làm gì với con dao?”

Crew lắc đầu, bắt đầu sụt sịt. “Con không có dao. Con bị ngã khỏi giường”.

Tôi bỗng áy náy vì đã mách Jeremy làm nó bị mắng. Tôi tìm cách nói đỡ cho nó. “Nó không cầm con dao. Em chỉ nhìn thấy con dao trên sàn và đoán vậy thôi”.

Tôi nghĩ về chuyện Crew nói về Verity và con dao. Tất cả mọi người hay nói về Verity ở thì hiện tại. Cô y tá, Jeremy, Crew. Có lẽ trước đây Verity đã dặn nó không được cầm dao, và trí tưởng tượng của tôi lại đi quá xa một lần nữa.

Jeremy mở tủ thuốc phía sau Crew lấy bộ dụng cụ cứu thương. Anh nhìn tôi, “Đi kiểm tra dùm anh”, và hất đầu ra cửa.

Tôi ra khỏi phòng rồi ngần ngại dừng ngay cầu thang. Tôi không muốn vào căn phòng đó. Nhưng tôi cần lấy lại con dao tránh gây nguy hiểm cho Crew.

Cửa phòng Verity vẫn mở, tôi nhón chân đi vào để không đánh thức cô ấy. Tôi vòng qua chiếc giường đến chỗ Crew nằm lúc nãy.

Chẳng có con dao nào cả.

Tôi nhìn khắp nơi xem tôi có đá nó văng đi đâu đó không. Tôi bò sát đất nhìn dưới gầm giường, chỉ có một lớp bụi mỏng. Tôi lục tung chiếc tủ đầu giường nhưng cũng không thấy gì.

Chắc chắn tôi đã nhìn thấy con dao. Tôi không điên.

Đúng vậy không?

Tôi đứng lên, nhưng ngay lập tức choáng váng lùi lại. Verity đang nhìn tôi. Đầu cô ấy đã quay sang phải, mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

Thánh thần ơi! Tôi sợ hãi lùi xa khỏi chiếc giường. Mặc dù khác biệt duy nhất so với lúc tôi vào phòng là vị trí đầu cô ấy, người cô ấy không hề dịch chuyển, tôi cũng muốn chạy trốn cô ấy đến suốt đời. Tôi bám vào chiếc tủ cho vững để lần ra cửa, mắt vẫn canh chừng cô ấy. Có vẻ cô ấy chỉ muốn cầm con dao lao vào tôi.

Tôi đóng cửa phòng lại, nắm chặt tay nắm cửa để kìm chế cơn hoảng loạn. Tôi hít vào thở ra đều đặn năm lần, mong là Jeremy không đọc được nỗi kinh hoàng trong mắt tôi khi tôi quay lại nói với anh rằng không có con dao nào cả.

Nhưng đã có một con dao.

Tôi run lẩy bẩy. Tôi không tin cô ấy. Tôi không dám ở trong ngôi nhà này. Nếu phải ở lại đây vì công việc, tôi thà ngủ trong chiếc xe thuê của tôi trong cả tuần tới còn hơn là ngủ trong phòng.

Tôi quay lại phòng tắm. Jeremy đang bôi thuốc vào cằm Crew.

“May là không cần may vết thương”, Jeremy nói với Crew.

Anh rửa máu trên tay Crew rồi cho nó ra ngoài chơi. Nó chạy ngay lên phòng Verity.

Rõ ràng Crew rất thích ngồi trên giường cô ấy chơi iPad. Nó muốn ở gần mẹ. Tôi thì không.

“Em lấy lại con dao chưa?” Jeremy lau khô tay bằng chiếc khăn.

“Em không tìm thấy nó”.

Jeremy nhìn lên, “Nhưng em đã nhìn thấy nó đúng không?"

“Em nghĩ vậy. Có lẽ em nhìn nhầm. Nó không có ở đó”.

Jeremy đi sượt qua người tôi. “Anh sẽ đi xem thử”, rồi anh dừng ở cửa. “Cảm ơn em đã giúp nó”. Nụ cười của anh sáng chói. “Anh biết hôm nay em rất bận”. Anh nháy mắt với tôi.

Tôi nhắm mắt lại, thở dài. Tôi đáng bị như vậy. Anh nghĩ tôi bận nhìn ra ngoài cửa sổ cả ngày.

Chắc phải hai viên Xanax mới đủ.

Tôi quay lại phòng làm việc của Verity. Mặt trời đã xuống từ lâu, giờ này Crew đã tắm và chuẩn bị lên giường. Ban đêm Verity luôn ở trong phòng cô ấy, do đó tôi sẽ an toàn. Đây là khoảng thời gian thời gian yêu thích nhất của tôi - không phải nhìn thấy Verity và thường được ở một mình với Jeremy.

Tôi không thể lừa dối bản thân là tôi không yêu anh, cũng như không thể biện minh để Verity trở thành người tốt. Sau khi đọc hết các tập sách trong sê ri, tôi bắt đầu hiểu lý do thành công của cô ấy - luôn đứng trên quan điểm của nhân vật phản diện.

Các nhà phê bình thích như vậy. Khi tôi nghe tập đầu tiên trên đường lái xe đến đây, tôi nghĩ nhân vật có vẻ bị tâm thần. Tôi đã thắc mắc làm thế nào Verity đi vào đầu các nhân vật phản diện một cách tài tình như vậy. Đó là trước khi tôi biết cô ấy.

Giờ tôi đã hiểu Verity, qua quyển tự truyện, rằng cách viết đó rất đơn giản đối với cô ấy. Họ viết ra những gì họ suy nghĩ. Verity luôn viết theo quan điểm của nhân vật phản diện vì cô ấy là một người độc ác.

Tôi cảm thấy một chút tội lỗi khi mở ngăn kéo và làm chính xác những gì tôi đã thề với chính mình sẽ không làm nữa, đó là đọc chương kế tiếp.