Chương 11
Đành Vậy Thôi
Chúng sẽ được sinh ra.
Mọi nỗ lực của tôi đều không đem lại kết quả. Tự phá thai, dùng thuốc vô tội vạ, giả vờ trượt ngã cầu thang, tất cả chỉ gây ra một vết sẹo nhỏ trên má một đứa bé. Chắc chắn vết sẹo đó là do tôi. Một vết sẹo mà Jeremy cứ nói về nó suốt.
Vài giờ sau khi tôi được đưa ra khỏi phòng mổ, bác sĩ đến kiểm tra các đứa bé. Tôi nhắm mắt lại giả vờ ngủ, kỳ thực tôi sợ phải nói chuyện. Ông ta có thể nhìn thấu mọi việc.
Jeremy hỏi bác sĩ về vết sẹo. Ông ta nói nó không có gì lạ khi cặp song sinh nằm trong tử cung cào cấu phải nhau. Jeremy không bị thuyết phục. “Một vết trầy không thể sâu như vậy”.
“Có thể đó là sẹo mô xơ”, vị bác sĩ trấn an. "Đừng lo. Nó sẽ mờ dần theo thời gian”.
“Tôi không lo về mặt thẩm mỹ mà là sức khỏe”.
“Không đâu. Con gái anh hoàn toàn khỏe mạnh. Cả hai bé".
Bác sĩ và y tá ra ngoài, chỉ còn lại Jeremy, hai đứa bé và tôi. Một đứa đang ngủ trên giường, Jeremy bế đứa kia. Anh mỉm cười khi thấy tôi mở mắt ra.
“Chào mom”.
Làm ơn đừng gọi tôi như thế.
Tôi cố mỉm cười với anh. Anh là người cha tốt. Anh sẽ không ngại thay tã hay cho con ăn. Anh rất vui và tôi cũng vui lây với anh. Chỉ cần tôi quen với việc làm mẹ.
“Đưa cho em đứa bé có cái sẹo”, tôi nói.
Jeremy nhăn mặt thất vọng trước cách lựa chọn từ ngữ của tôi. Chúng chưa được đặt tên nên vết sẹo là cách phân biệt duy nhất.
Anh bế nó đến đặt vào lòng tôi. Tôi ngắm nhìn nó và cố lắng nghe cảm xúc, cái người ta gọi là tình mẫu tử. Nhưng nó không hề đến. Tôi sờ vào vết sẹo trên má đứa bé, có lẽ do cái móc áo không đủ mạnh. Đáng lẽ tôi phải dùng vật gì khác gây áp lực nhiều hơn. Một que đan chăng? Không biết nó đủ dài hay không.
“Bác sĩ nói đó có thể là vết trầy do cào cấu nhau”. Jeremy nói một cách khôi hài. “Chúng cãi nhau từ khi nằm trong bụng mẹ”.
Tôi buộc phải mỉm cười với anh. Tôi không muốn Jeremy biết là tôi không yêu thương đứa bé. Tôi quấn tay nó quanh ngón tay út của tôi. “Chastin”, tôi thì thầm. “Cái tên đó rất thích hợp với con”.
“Chastin, anh yêu cái tên đó".
“Và Harper. Chastin và Harper”.
Đó là hai trong số những cái tên anh đã nhắn cho tôi. Tôi cũng thích chúng. Anh đã nhắn hai cái tên này nhiều hơn một lần nên tôi đoán nó đứng đầu danh sách. Để anh biết tôi yêu anh nhiều đến mức nào, để anh không chú ý đến sự thiếu vắng tình cảm của tôi đối với hai đứa bé.
Chastin bắt đầu khóc. Nó giãy dụa trong tay tôi, còn tôi không biết cách dỗ cho nó nín. Tôi đung đưa nó nhưng bụng nhói đau nên dừng lại. Nó khóc to hơn.
“Chắc con đói bụng rồi”, Jeremy gợi ý.
Trước đây tôi luôn nghĩ về cách để không sinh chúng ra, những việc xa hơn tôi chưa tính đến. Tôi biết cho con bú là lựa chọn tốt nhất, nhưng tôi không muốn làm xấu ngực mình, đặc biệt là vì hai đứa bé này.
“Các em bé đã đói rồi”, cô y tá bước vào phòng. "Cô cho con bú phải không?"
“Không”, tôi trả lời ngay lập tức.
Jeremy chăm chú nhìn tôi. "Em chắc chứ?"
“Có những hai đứa”, tôi trả lời.
Tôi không thích vẻ mặt thất vọng của Jeremy. Tôi không muốn anh đứng về phía chúng và bỏ mặc tôi.
“Cho bú mẹ không khó hơn bú bình”, cô y tá nói. “Có khi còn dễ hơn. Cô có muốn thử không? Xem nó như thế nào?"
Tôi không rời mắt khỏi Jeremy, chờ anh giải thoát tôi khỏi màn tra tấn. Tôi muốn chết đi cho xong nếu anh muốn tôi cho con bú, trong khi có những lựa chọn phù hợp khác.
Nhưng tôi gật đầu và kéo áo choàng xuống, vì tôi muốn làm anh hài lòng. Tôi muốn anh hạnh phúc vì tôi là mẹ của các con anh.
Tôi đưa núm vú vào miệng Chastin. Jeremy hồi hộp theo dõi từng cử động của nó, miệng ngậm lấy núm vú, cái đầu khẽ lúc lắc trong nỗ lực mút sữa, bàn tay nhỏ bé ấn vào người mẹ.
Điều đó thật bất công.
Đứa bé này đang làm cái việc Jeremy thường làm trước đây. Tôi không muốn như vậy. Anh sẽ không còn thấy ngực tôi hấp dẫn sau khi nhìn thấy chúng bú mỗi ngày.
“Có đau không em?” Jeremy hỏi.
“Không đau lắm”.
Anh vuốt tóc tôi lại gọn gàng. “Trông em như đang rất đau”.
Không đau. Là chán ghét.
Tôi nhìn Chastin bú ngon lành, cố dấu đi sự bực bội. Sao phụ nữ có thể chịu đựng những phiền toái thế này?
“Em không làm được”, tôi thở hắt ra, ngả đầu vào chiếc gối.
Jeremy đón lấy Chastin. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi nó.
“Thôi vậy. Chúng tôi sẽ cho cháu bú bình".
Cô y tá nói sẽ đem đến một hộp Similac và rời khỏi phòng.
Tôi mỉm cười. Anh vẫn đứng về phía tôi, anh là của tôi, anh đặt tôi lên hàng đầu. Tôi say sưa trong cảm giác chiến thắng. “Cảm ơn anh”.
Anh hôn lên trán Chastin rồi ngồi xuống mép giường. Anh nhìn nó đầy vẻ trìu mến. “Tại sao cha lại có cảm giác che chở cho con thế này trong khi chúng ta chỉ mới biết nhau một vài giờ nhỉ?”
Tôi muốn nhắc anh, rằng người cần được che chở là tôi, nhưng lại thôi vì không phải lúc. Tôi không thể xâm phạm vào mối quan hệ cha con mà tôi không có phần trong đó. Anh yêu chúng nhiều hơn tôi. Anh sẽ đứng về phía chúng, ngay cả khi tôi không sai. Mọi việc tệ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Anh đưa tay lên gạt nước mắt.
"Sao anh lại phải khóc chứ?"
Jeremy sửng sốt vì câu hỏi của tôi. Tôi vội sửa sai. “Em chỉ buột miệng hỏi thôi. Em rất mừng. Em yêu cái cách anh yêu các con”.
Sự căng thẳng của anh biến mất. Anh nhìn Chastin, “Anh không nghĩ mình có thể yêu ai đến thế. Em có nghĩ mình có khả năng yêu ai đó rất nhiều không?”
Tôi tròn mắt. Em đã yêu một người nhiều như thế, Jeremy. Là anh. Trong bốn năm nay. Cảm ơn anh đã nhắc em.