← Quay lại trang sách

Chương 12

Tôi cất tập bản thảo vào trong ngăn kéo, đẩy nó đóng sập lại. Sao tôi phải tức giận? Không phải cuộc sống của tôi, của gia đình tôi. Tôi đã xem một số đánh giá về sách của Verity trước khi đến đây, chín trong mười ý kiến cho rằng sự tức giận của họ bị đẩy lên đến đỉnh điểm và họ chỉ muốn ném quyển sách vào góc phòng.

Tôi muốn làm điều tương tự với quyển sách này. Tôi đã hy vọng cô ấy thay đổi sau khi hai bé gái ra đời, nhưng không, cô ấy ngày càng xấu xa.

Cô ấy lạnh lùng và cứng rắn. Sau khi sinh, những bà mẹ có cảm xúc giống như cô ấy không? Tôi chưa từng làm mẹ nhưng tôi hiểu rằng nếu có, đó là những lời bông đùa. Đây không phải là đứa con yêu của tôi đâu. Thực chất họ yêu con hết mực.

Verity không xứng đáng làm mẹ. Đôi khi tôi nghĩ đến việc có con. Tôi sắp ba mươi hai tuổi và sẽ là dối trá nếu nói rằng tôi không lo lắng về cơ hội làm mẹ của mình. Nếu phải đưa ra hình mẫu một người cha của các con tôi, người đó chắc chắn phải giống như Jeremy. Thay vì trân trọng anh, Verity lại không bằng lòng.

Tình yêu Jeremy dành cho các con rất tự nhiên. Đến bây giờ anh vẫn yêu chúng. Và anh vừa mất chúng cách đây không lâu. Anh vẫn sống trong tâm trạng đau buồn trong khi chăm sóc Verity, Crew và gánh vác gia đình. Chỉ một phần nhỏ những gì anh đang chịu đựng cũng là quá nhiều đối với người khác.

Tôi tìm thấy một chiếc hộp đựng rất nhiều ảnh trong phòng làm việc của Verity, nhưng tôi ngần ngại chưa xem. Nó giống như một vụ xâm phạm riêng tư nữa. Gia đình này, đúng hơn là Jeremy, đã ủy thác một công việc khác cho tôi, công việc mà tôi liên tục xao lãng bởi nỗi ám ảnh kỳ cục với Verity.

Nhưng nếu muốn hoàn thành công việc, tôi phải tìm hiểu về cô ấy. Đó không phải rình mò cuộc sống riêng. Là tìm hiểu. Vậy thôi.

Tôi để cái hộp lên quầy bếp, mở nắp và bắt đầu xem. Có rất nhiều ảnh của những đứa trẻ. Trong thời đại bây giờ, người ta chỉ lưu ảnh trong điện thoại. Ai đã chịu khó rửa nhiều ảnh như vậy? Tôi cá đó là Jeremy.

Tôi cầm một bức ảnh chụp cận cảnh Chastin. Tôi nhìn vết sẹo mà cả ngày hôm qua tôi không thể ngừng suy nghĩ về nó. Tôi đã tra Google để tìm hiểu hậu quả của việc phá thai.

Các em bé sinh ra có thể bị dị dạng chứ không chỉ là những vết sẹo. Chastin đã rất may mắn, Harper cũng vậy.

Cho đến khi vận may không còn nữa.

Có tiếng chân đi xuống cầu thang, tôi không giấu những bức ảnh đi. Tôi nghĩ Jeremy sẽ không phản đối.

Tôi cười với anh khi anh bước vào bếp, tiếp tục xem ảnh. Anh ngập ngừng nhìn cái hộp trên bàn.

“Em tìm thấy nó trong phòng”, tôi giải thích và nhìn vào Harper - cô bé không cười.

Jeremy ngồi xuống cạnh tôi, cầm một bức ảnh của Chastin lên.

“Vì sao Harper không bao giờ cười ạ?”

Anh lấy bức ảnh Harper từ tay tôi. “Lúc nó ba tuổi bác sĩ chẩn đoán nó bị tự kỷ”.

Anh lấy một bức ảnh khác chụp Verity và hai con gái đưa cho tôi. Ba người họ mặc pyjama giống nhau. Nhìn vẻ mặt Verity, không ai có thể nói cô ấy không yêu các con mình.

“Đây là dịp Giáng sinh trước khi Crew ra đời”, anh giải thích. Anh lấy một xấp lên xem từng bức. Thỉnh thoảng anh dừng lại ở những bức ảnh của con gái để giải thích, nhưng luôn lướt qua ảnh Verity.

“Đây”, anh chỉ, “Bức ảnh anh thích nhất, lúc Harper cười. Nó rất thích động vật nên anh đã chuẩn bị cả một sở thú ở sân sau trong lần sinh nhật thứ năm của hai đứa”.

Tôi mỉm cười vì khuôn mặt Jeremy trong ảnh sáng ngời niềm hạnh phúc. "Chúng thích những gì?"

“Chastin là người bảo hộ của Harper. Nó chỉ hơi nóng tính. Ngay từ bé nó đã lo lắng chăm sóc cho Harper. Nó còn dạy bọn anh cách làm cha làm mẹ. Khi Crew ra đời, anh nghĩ có lẽ phải giao thằng bé cho nó chăm sóc”. Anh đặt bức ảnh Chastin sang một bên. “Nó sẽ là một người mẹ tuyệt vời”.

Anh chọn một bức của Harper. “Harper rất đặc biệt với anh. Ngay cả Verity cũng không hiểu nó bằng anh, anh gần như cảm nhận được mọi nhu cầu của nó. Nó không biểu lộ được cảm xúc, nhưng anh biết cái gì làm nó vui, cái gì làm nó buồn. Nó đã rất hạnh phúc. Nó không quan tâm đến Crew cho đến khi thằng bé ba bốn tuổi và có thể chơi với nó. Anh chọn một bức có cả ba đứa trẻ. “Bây giờ Crew không hỏi gì về chị nó, dù chỉ một lần. Thậm chí không nhắc đến tên chúng”.

“Anh có lo lắng không?”

“Anh không biết nên nhẹ nhõm hay lo lắng nữa”.

“Chắc cả hai”.

Anh cầm bức ảnh của Verity và Crew lúc mới sinh. “Nó đã phải trải qua vài tháng trị liệu. Nhưng anh sợ chỉ gợi lại cho thằng bé những chuyện buồn, vì vậy anh đưa nó về nhà. Khi nào cần thiết đã”.

“Còn anh?"

Anh ngạc nhiên. "Còn anh thì sao?"

"Anh có ổn không?"

Anh nhìn tôi. “Cuộc sống của anh đảo lộn khi Chastin chết. Và khi Harper chết, nó đã kết thúc hoàn toàn”. Anh nhìn xuống chiếc hộp. “Khi nhận điện thoại của Verity báo tin, anh đã rất tức giận”.

“Giận ai? Số mệnh ư?"

“Không”, giọng anh chùng xuống. “Anh tức giận với Verity”.

Anh không giải thích thêm. Anh cho rằng cô ấy tự đâm xe vào gốc cây chăng?

Căn phòng..., cả ngôi nhà yên ắng. Chúng tôi thậm chí ngưng cả thở.

Cuối cùng anh đứng lên. Tôi đoán anh chưa từng thổ lộ điều này với bất cứ ai, thậm chí là với chính anh. Anh quay lưng lại để che giấu những cảm xúc khác khỏi tôi. Tôi đặt tay lên vai anh rồi đi vòng đứng trước mặt anh. Dù anh có cần hay không, tôi vòng tay ôm quanh người anh và áp mặt vào ngực anh. Anh thở dài nặng nề, siết chặt lấy lưng tôi.

Chúng tôi cứ đứng như thế trong vũ trụ ngừng chuyển động cho đến khi không thể kéo dài cái ôm hơn được nữa. Anh nới lỏng vòng tay, chúng tôi không còn ôm nhau. Chúng tôi giữ lấy nhau. Xung quanh yên lặng đến nỗi tôi nghe rõ hơi thở anh rời rạc, rồi anh do dự đưa tay đỡ sau gáy tôi.

Tôi nhắm mắt lại nhưng lại mở ra. Một lực đẩy vô hình khiến đầu tôi ngả vào tay anh và tôi ngước mặt lên nhìn anh.

Khuôn mặt anh rất gần, tôi không biết anh định hôn tôi hay rút lui, nhưng cả hai ý định đó đều đã quá muộn. Tôi hiểu những gì anh cố giữ lại, qua cách anh ôm tôi, qua cách anh tự điều hoà hơi thở.

Anh cúi gần hơn. Nhưng rồi ánh mắt anh dao động và anh thả tay xuống.

“Chào con trai”, Jeremy nhìn qua vai tôi. Anh lập tức lùi lại, buông tôi ra. Tôi phải giữ chặt lưng ghế cho khỏi ngã, cảm thấy mình không còn chút sức lực nào.

Crew đứng ngay ở cửa nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Nó không biểu lộ cảm xúc gì, giống như Harper. Nhưng khi thấy chiếc hộp trên bàn, nó giận dữ lao đến nhặt những bức ảnh bỏ vào hộp đóng nắp lại.

Tôi vội vàng lùi lại, sửng sốt vì hành động của nó.

“Crew” giọng Jeremy nhẹ nhàng. Anh nắm tay Crew nhưng nó đẩy anh ra. “Thôi nào”, Jeremy cúi xuống nó. Anh hơi bối rối trước phản ứng chưa từng thấy trước đây ở Crew

Crew bắt đầu khóc.

“Crew”, giọng Jeremy đầy vẻ quan tâm. “Cha đang xem lại những bức ảnh”. Anh kéo Crew vào lòng nhưng nó vẫn phản đối. Jeremy lại cố gắng ôm lấy nó.

"Cất đi!" Crew hết lên với tôi. “Cháu không muốn nhìn thấy các chị ấy!”

Tôi gom hết ảnh cất vào hộp và ôm chặt vào ngực. Crew vẫn cố vặn người khỏi Jeremy, nhưng anh nhấc bổng nó và đi lên lầu. Tôi căng tai chờ đợi.

Xảy ra chuyện gì?

Trên lầu hoàn toàn yên ắng, có lẽ Jeremy đã dỗ được Crew. Người tôi bủn rủn, đầu nhức như búa bổ. Tôi muốn lên giường. Tôi không nên uống hai viên Xanax. Tôi không nên xem ảnh gia đình họ. Tôi không nên gần như hôn một người đàn ông có vợ. Tôi xoa trán, chỉ muốn buông tay trốn chạy và không bao giờ quay trở lại ngôi nhà toàn bi kịch này nữa.

Tôi vẫn ở đây để làm gì chứ?

Đã bốn giờ chiều. Jeremy đang làm việc ngoài bến tàu, Crew quanh quẩn bên cạnh.

Ngay cả khi mặt trời chiếu sáng đến mọi ngóc ngách của thế giới, ngôi nhà dường như nằm ngoài tầm ảnh hưởng. Một luồng âm khí bí ẩn lưu chuyển giữa các căn phòng. Nó hiện hữu ngay đây nhưng tôi không thể nắm bắt. Vào ban đêm cường độ càng dữ dội.

Tôi hiểu mọi bí ẩn đều do tôi tự nghĩ ra, nhưng điều đó cũng không giúp tôi dễ chịu hơn. Những vướng mắc ẩn sâu trong tâm trí còn nguy hiểm hơn cả mối đe dọa hữu hình.

Đêm qua tôi thức dậy đi vệ sinh. Tôi nghĩ mình đã nghe thấy tiếng chân phía ngoài sảnh, nhẹ hơn Jeremy nhưng mạnh hơn Crew. Sau đó là tiếng chân nhón khẽ khàng lên cầu thang. Trong không gian tĩnh mịch thế này, mọi tiếng động dù nhỏ nhất đều được ghi nhận. Và với trí tưởng tượng của một nhà văn như tôi, chúng là mối đe dọa. Phải rất lâu sau đó tôi mới ngủ lại được.

Tôi nghe tiếng April trong bếp, giọng rất nhẹ nhàng, hình như nói với Verity. Tôi chưa bao giờ nghe Jeremy nói chuyện với vợ. Anh thừa nhận là giận cô ấy. Anh có còn yêu cô ấy không? Anh có hay ngồi bên giường cô ấy để trò chuyện không?

Anh chăm sóc cô ấy, thỉnh thoảng cho cô ấy ăn, nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh nói chuyện với cô ấy. Giống như cô ấy không tồn tại. Giống như cô ấy không phải là vợ anh.

Anh tách biệt sự tức giận và thất vọng đối với Verity ra khỏi người phụ nữ mà anh đang chăm sóc, bởi vì anh không còn cảm thấy họ là cùng một người.

Tôi vào bếp một phần vì đói, mặt khác tôi tò mò muốn xem cách April đối xử với Verity. Verity có phản ứng gì không?

April đang cho Verity ăn. Tôi mở tủ lạnh, liếc nhìn Verity. Hàm Verity chuyển động qua lại như robot sau khi April đút vào một muỗng khoai tây nghiền. Luôn luôn là thức ăn mềm. Khoai tây nghiền, sốt táo, rau trộn. Thực phẩm cho người bệnh, nhạt và dễ ăn. Tôi lấy vài cái bánh pudding của Crew và ngồi vào bàn với April và Verity. April chỉ gật đầu với tôi, ngoài ra không gì khác.

Sau khi ăn vài miếng, tôi quyết định thử trò chuyện với April.

“Cô làm y tá bao lâu rồi?”

April xúc một muỗng khoai tây khác. “Đủ lâu để đếm ngược đến tuổi nghỉ hưu".

“Vậy ạ".

“Cô là bệnh nhân mà tôi yêu quý”, April nói với Verity.

Cô ta hướng câu trả lời vào Verity, mặc dù tôi là người đặt câu hỏi.

“Cô chăm sóc Verity bao lâu rồi?”

Một lần nữa, April lại hỏi Verity. “Chúng ta đã làm việc với nhau bao lâu rồi?” như thể Verity sẽ trả lời cô ta. "Bốn tuần đúng không?" Cô ta nhìn tôi. “Vâng, khoảng bốn tuần trước”.

“Cô có quen gia đình cô ấy không? Trước khi Verity gặp tai nạn ấy?”

"Không". April lau miệng cho Verity, đặt khay thức ăn lên bàn. “Tôi muốn nói vài câu với cô”. Cô ta hất đầu ra ngoài sảnh.

Tôi ngần ngại không biết cô ta muốn gì. Mặc dù vậy, tôi vẫn đứng lên. Tôi dựa vào tường, ngậm một miếng bánh pudding chờ đợi. April đút tay vào túi quần.

“Chắc cô không biết, có thể cô chưa từng gặp trường hợp nào như Verity. Nói chuyện cô ấy như thể cô ấy không ngồi trước mặt là không tôn trọng chút nào”.

Tôi im lặng một lúc. "Tôi xin lỗi. Tôi không biết là như vậy”.

“Cô đừng nghĩ là cô ấy không hiểu tí gì. Não Verity không bình thường như trước, nhưng chúng ta cũng không biết nhận thức của cô ấy được bao nhiêu”.

Tôi thẳng người lên. Tôi không nghĩ mình đang bị công kích.

“Tất nhiên”, tôi gật đầu.

Lần đầu tiên nụ cười của April có vẻ thành thật.

Crew xuất hiện khiến tôi thở phào. Nó chạy ào vào bếp, khum lấy thứ gì đó trong tay. April đi theo.

“Mẹ! Mẹ!”, Crew hào hứng hét lên. “Con bắt được một con rùa này”.

Nó đứng trước mặt giơ con rùa lên cho cô ấy xem, ngón tay xoa xoa trên mai rùa. “Mẹ hãy nhìn nó đây này”. Nó giơ cao hơn nữa, cố gắng để Verity chú ý. Tất nhiên cô ấy không tỏ ra nhận biết. Nó mới năm tuổi, nó không hiểu lý do cô ấy không thể khen ngợi hoặc chơi cùng nó. Tôi thấy thương nó quá.

“Crew, đưa cô xem con rùa của cháu nào”.

Nó quay lại và đưa con rùa cho tôi. “Nó không phải là rùa chiến. Cha nói loài rùa đó phải có vằn trên cổ”.

“Tuyệt quá. Chúng ta hãy ra ngoài tìm nhà cho nó”.

Crew nhảy lên vì phấn khích. Chúng tôi tìm mãi mới được một cái xô cũ màu đỏ để cho chú rùa vào đó. Crew ngồi phịch xuống bãi cỏ, ôm cái xô trong lòng.

Tôi ngồi xuống bên cạnh, một phần vì tôi muốn chơi với nó, ngoài ra từ vị trí này có thể quan sát Jeremy đang làm việc dưới bến tàu rất thuận lợi.

“Cha nói không được nuôi rùa nữa vì cháu đã giết chết con trước rồi”.

Tôi giật mình quay đầu lại."Cháu giết chết nó à? Bằng cách nào?”

“Nó lạc mất trong nhà. Mẹ tìm thấy nó nằm chết dưới ghế”.

À. Ra vậy. Tôi đã nghĩ đến cảnh bạo lực. Tôi tưởng nó giết con rùa thật.

“Chúng ta sẽ cho nó bò trên cỏ. Cháu xem nó đi theo hướng nào. Nó có thể dẫn cháu đến gia đình rùa bí mật”.

Crew nhấc con rùa ra khỏi cái xô. “Cô có nghĩ nó có một người vợ không?”

“Có thể lắm”.

“Nó cũng có thể có con”.

“Chắc có chứ”.

Crew thả con rùa ra nhưng nó sợ hãi nằm im. Chúng tôi theo dõi nó một lúc, chờ nó ló đầu ra khỏi mai. Jeremy đã xong việc và đi đến chỗ chúng tôi. Khi anh đến gần hơn, tôi ngước nhìn anh ấy, tay che mắt khỏi ánh nắng mặt trời.

“Hai người tìm gì vậy?”

“Một con rùa ạ”, Crew nói. “Cha đừng lo, con sẽ không nuôi nó đâu”.

Jeremy cười với tôi và ngồi xuống cạnh Crew. Crew sà vào định nắm tay anh nhưng bỏ ra ngay. "Ghê quá. Người cha đầy mồ hôi”.

Đúng là anh ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi không nghĩ như Crew.

Crew đứng lên. "Con đói. Cha hứa ra ngoài ăn tối nay. Đã nhiều năm nay chúng ta không đi ăn ngoài”.

Jeremy cười. “Nhiều năm? Mới tuần trước cha dẫn con đi ăn McDonald”.

“Đúng vậy. Nhưng chúng ta đi ăn suốt trước khi các chị mất”.

Vai Jeremy căng ra. Anh đã kể rằng Crew ít khi nhắc đến các chị nó sau khi chúng mất.

Jeremy thở dài vỗ vào lưng Crew. "Con nói đúng. Vào rửa tay và chuẩn bị đi. Chúng ta phải về trước khi April về”.

Crew vui mừng chạy vào nhà, quên mất con rùa, Jeremy nhìn theo nó với vẻ suy tư. Anh đứng dậy và đưa tay kéo tôi lên. "Em đi cùng nhé?" anh hỏi.

Anh chỉ rủ tôi đi ăn bữa tối cùng con anh, nhưng trái tim hăm hở của tôi đáp lại như thể tôi vừa được hẹn hò. Tôi mỉm cười, phủi đất khỏi chiếc quần jean. “Em rất thích”.

Tôi đã có lý do để cải thiện ngoại hình kể từ khi đến nhà Jeremy. Mặc dù không quá nhiều, Jeremy hẳn đã chú ý đến mascara, son bóng và mái tóc lần đầu tiên buông xõa xuống vai tôi. Khi đến nhà hàng, anh giữ cửa cho tôi vào và khẽ nói, “Trông em tuyệt lắm”.

Tim tôi đập rộn ràng cho đến lúc bữa ăn kết thúc. Crew ngồi cùng phía với Jeremy. Sau khi xong món tráng miệng, nó bắt đầu đưa ra trò chơi.

“Con có một câu đố”, Crew nói. “E.T. là viết tắt của cái gì?”

Jeremy tuyên bố anh sẽ không trả lời những câu đố đã nghe hàng triệu lần. Tôi mỉm cười với Crew, giả vờ bó tay.

“Vì chân nó ngắn!”. Crew ngã ngửa ra ghế cười ngất. Tình huống đó làm tôi buồn cười nhiều hơn trò đùa của nó.

“Tại sao họ không chơi poker trong rừng?”

“Cô không biết, tại sao?”

“Vì có quá nhiều báo đốm!”

“Đến lượt cô”, Crew chỉ vào tôi.

“Cô à?”

“”Vâng, đến lượt cô phải kể một câu chuyện cười”.

Tôi đang chịu áp lực, từ một đứa bé năm tuổi. “Được, để cô suy nghĩ đã”. Vài giây sau, tôi búng ngón tay. “Có rồi. Cái gì màu xanh lá cây, nếu rơi khỏi cây, nó có thể giết chết bạn?”

Crew chống cằm. “Ừm, cháu không biết"

“Một cây đàn piano màu xanh lá cây”.

Crew không cười. Lúc đầu Jeremy cũng không cười. Vài giây sau, anh cười phá lên khiến tôi mỉm cười.

“Con không hiểu”.

Jeremy vẫn còn cười, anh lắc đầu.

Crew nhìn Jeremy nài nỉ. "Nó buồn cười chỗ nào ạ?”

Jeremy vòng tay ôm Crew. “Không phải. Nó vui vì nó không vui chút nào”.

Crew nhìn tôi. “Đó không phải là chuyện cười”.

“Được rồi, cô có một chuyện khác. Cái gì màu đỏ và có hình dạng như một cái xô?”

Crew nhún vai.

“Cái xô xanh sơn màu đỏ”.

Jeremy nghiến răng cố nín cười. Nhìn anh cười, tôi nghĩ đây là khoảnh khắc tôi hạnh phúc nhất từ khi đến đây”.

Crew nhăn mũi. “Cô không biết kể chuyện cười".

“Thôi nào. Chuyện đó rất buồn cười mà”.

Crew lắc đầu thất vọng. “Cháu nghĩ cô không nên đưa chuyện cười trong sách của cô”.

Vẫn nín cười, Jeremy cầm lấy hóa đơn cô phục vụ đưa. “Để anh”.

Khi chúng tôi về nhà, Crew chạy vào trước. “Con lên lầu báo cho cô April biết chúng ta đã về”. Jeremy nói với theo nó.

Jeremy đóng cửa nhà xe, chúng tôi dừng lại ngay gần cửa. Căn nhà tối mờ tối, chỉ có vệt sáng từ nhà bếp hắt trên mặt anh.

"Cảm ơn anh về bữa tối. Em rất vui”.

Jeremy cởi áo khoác ra. “Phải, bữa tối rất vui”. Anh mỉm cười, treo áo lên hàng móc cạnh cửa. Tối nay trông anh khác hẳn, những gánh nặng trên vai dường như không còn nữa. “Anh phải đưa Crew đi chơi thường xuyên hơn”.

Tôi gật đầu. Tiếp đó là sự im lặng. Khoảnh khắc sau cuộc hẹn, bạn đang phân vân giữa một nụ hôn hay một cái ôm tạm biệt.

Dĩ nhiên cả hai đều không phù hợp vì chúng tôi không hẹn hò.

Chúng tôi rời mắt khỏi nhau khi Crew chạy xuống cầu thang. Jeremy nhìn xuống chân mình trước khi thẫn thờ bước đi.

Tôi đi thẳng vào phòng làm việc của Verity đóng cửa lại. Tôi cần gì đó để phân tâm. Bụng tôi thắt lại đau đớn vì khao khát. Tôi muốn có nhiều thời gian bên anh. Hoặc tôi không nên ở bên anh.

Tôi lướt qua vài trang bản thảo của Verity với hy vọng tìm thấy vài cảnh riêng tư của Jeremy.

Tôi không biết tại sao mình lại trở nên thế này. Đọc quyển tự truyện đã là sai, vượt qua ranh giới tình cảm với anh còn sai hơn nhiều.

Tôi không thể có Jeremy ngoài đời thật, chỉ mong những trang sách này phần nào giúp tôi giải toả.