← Quay lại trang sách

Chương 14

Đầu tôi quay cuồng như bị tra tấn. Có người mẹ nào ngủ ngon lành trong khi con mình đang khóc ngất chứ? Cô ấy là người nhẫn tâm chưa từng thấy.

Lúc đầu tôi cho rằng Verity mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội, nhưng bây giờ tôi nghiêng về chứng rối loạn đa nhân cách nhiều hơn.

Tôi cất tập bản thảo vào ngăn kéo và dùng máy tính của Verity để tra google định nghĩa chính xác của chứng rối loạn đa nhân cách. Tôi lướt qua các đặc điểm tính cách. Nói dối một cách bệnh hoạn, xảo quyệt và gian trá, không bao giờ có cảm giác hối hận hoặc tội lỗi, nhẫn tâm và thiếu đồng cảm, phản ứng tình cảm nông cạn.

Cô ấy là tập hợp tất cả những tính cách đó. Điều duy nhất không khớp là tình yêu tuyệt đối với Jeremy. Những người rối loạn đa nhân cách rất khó yêu, và nếu yêu thì tình cảm không lâu bền. Nhưng Verity luôn yêu Jeremy. Anh là vũ trụ của cô ấy.

Jeremy đã kết hôn với một người tâm thần, và anh không nhận thức được điều đó.

Có tiếng gõ cửa. Tôi vội thu nhỏ màn hình máy tính và ra mở cửa, Jeremy đứng ngoài trong chiếc áo thun trắng và quần pyjama đen, tóc anh vẫn còn ướt.

Tôi nín thở trước vẻ ngoài của anh, chân trần, giản dị, thân thiện và gợi cảm như quỷ. Tôi ghét mình bị quá nhiều cảm xúc chi phối. Nếu không biết chi tiết những cảnh giường chiếu của anh, liệu tôi có bị hấp dẫn như vậy không nhỉ?

“Xin lỗi em, anh cần em giúp một chút”.

"Có chuyện gì ạ?"

Anh ra hiệu cho tôi đi theo. “Có một cái bể cá cũ trong tầng hầm. Em giữ cửa dùm anh để anh đem lên lầu cho Crew”.

Tôi cười. “Anh cho phép nó nuôi con rùa rồi phải không?”

“Vì nó thích quá. Nó lớn rồi nên chắc sẽ nhớ cho rùa ăn”. Jeremy mở cửa tầng hầm. “Cửa này đời cũ nên phải giữ nó mới đi qua được”.

Jeremy bật công tắc đèn ngay đầu cầu thang. Tầng hầm này dường như không thuộc về ngôi nhà. Như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Bụi bám đầy trên tay vịn cầu thang. Một nơi không có gì hấp dẫn, nhưng là nơi duy nhất trong nhà tôi chưa đặt chân đến. Nó có vẻ bí ẩn, giống như Verity.

Cầu thang tối om vì công tắc dùng để bật ngọn đèn dưới tầng hầm. Khi xuống đến bậc cuối cùng, tôi phần nào nhẹ nhõm vì căn phòng không có vẻ gì ghê gớm. Bên trái là chiếc bàn làm việc bám bụi, không ai đụng tới trong một thời gian dài, trên đó là hàng chồng hồ sơ giấy tờ, giống như một nơi lưu trữ hơn là nơi làm việc.

Bên phải là nhiều hộp đựng đồ có nắp đậy hoặc không. Tôi co rúm người lại khi nhận ra chiếc màn hình giám sát trẻ em mà Verity đã nhắc đến nằm ngay ở đó.

Jeremy lục lọi trong đống đồ đạc phía sau.

“Anh có làm việc ở dưới này không?”

“Có. Anh có mở một công ty bất động sản và hầu như làm việc ở nhà. Đây là phòng làm việc của anh”. Anh nhấc tấm bìa ra để lộ cái bể cá đầy bụi. "Đây rồi".

“Công ty riêng của anh ạ?”

Anh khiêng cái bể cá đến chiếc bàn, tôi đẩy đống giấy tờ về một bên để anh đặt nó xuống.

"Ừ. Cùng năm Verity bắt đầu viết sách”.

“Anh thích công việc đó không?”

Anh gật đầu. "Công việc rất bận, nhưng anh thích nó”. Anh cắm dây điện để kiểm tra đèn có sáng không. “Khi cuốn sách đầu tiên được phát hành, bọn anh chỉ nghĩ làm cho vui chứ không nghĩ nó sẽ trở thành nghề nghiệp. Không ngờ sách của cô ấy được tái bản nhiều lần. Chỉ sau vài năm, tiền cô ấy nhận được nhiều không kể xiết”. Anh cười, không tỏ chút phiền muộn gì. “Lúc cô ấy có thai Crew, bọn anh đều hiểu công việc của anh chỉ là cho có. Và đương nhiên anh phải nghỉ việc để chăm sóc con cái”. Anh rút dây điện ra, liền đó là một tiếng “bụp” và chiếc đèn vụt tắt.

Bóng tối bao trùm căn phòng. Anh đứng ngay trước mặt nhưng tôi không nhìn thấy anh. Tim tôi bắt đầu đập mạnh, nhưng anh đã nắm lấy tay tôi. “Ở đây”, và đặt lên vai anh. “Có lẽ cầu dao bị nhảy. Đi sau anh. Khi nào lên hết cầu thang thì em vòng lên trước mở cửa”.

Cơ vai anh căng ra trong khi nâng bể cá. Tôi theo sát anh từng bước chân. Lên đến nơi, anh dừng lại dựa sát lưng vào tường để tôi kéo cánh cửa lên. Luồng ánh sáng tràn vào làm tôi lóa cả mắt.

Jeremy ra trước, tôi ra sau và kéo cánh cửa sập lại.

“Không mê tầng hầm phải không?”

Tôi lắc đầu. “Không mê tầng hầm tối như vậy”.

Jeremy khiêng chiếc bể cá đến bàn bếp. “Bụi quá. Anh đem vào phòng tắm của em xịt nước được không?”

Tôi gật. "Dạ được".

Jeremy vào phòng tắm. Tôi muốn đi theo giúp anh, nhưng tốt nhất là quay lại làm việc. Như mọi khi, Verity tiếp tục làm tôi mất tập trung. Tôi không thể ngừng nghĩ về cô ấy.

Tôi hầu như không làm được gì cả cho đến khi Jeremy xong việc với cái bể cá.

Tôi quyết định đi ngủ.

Sau khi rửa mặt, đánh răng, tôi duyệt qua số quần áo ít ỏi treo trong tủ quần áo. Tôi không muốn cái nào cả, vì vậy tôi lục tủ Jeremy. Tôi nhớ lại mùi hương chiếc áo anh cho tôi mượn đã theo tôi cả ngày hôm đó và quyết định lấy ra chiếc áo thun mềm mại, trên ngực trái có in dòng chữ Bất động sản Crawford.

Tôi tròng chiếc áo vào và lên giường. Trước khi nằm xuống, tôi quỳ gối quan sát kỹ những vết răng ngập sâu trên đầu giường, chà xát ngón tay lên đó để đo lường độ dữ dội của nó. Dấu răng không chỉ của một người.

Tôi ngồi lên một chiếc gối, tay nắm chặt thành giường tưởng tượng mình đang ở vị trí này, bên dưới là khuôn mặt của Jeremy. Tôi nhắm mắt tự vuốt ve chiếc áo của Jeremy, cảm giác bàn tay anh đang áp vào bụng tôi và hai bầu ngực. Cảm giác ngây ngất thật đến nỗi hơi thở tôi tắc nghẹn, tôi phải há miệng để hút thêm không khí vào hai buồng phổi.

Bỗng tiếng động trên phòng Verity làm tôi cứng người. Âm thanh kẽo kẹt của chiếc giường.

Tôi dừng lại, nằm vật ra giường. Cô ấy đang làm gì? Có phải cô ấy mất ý thức hoàn toàn không? Cô ấy có hiểu mọi người nói gì không? Cô ấy có cảm nhận được ánh nắng mặt trời chiếu xuống trên da mình không? Cô ấy có phân biệt được ai chạm vào người cô ấy không?

Tôi quyết định thử bắt chước cô ấy nằm im bất động. Càng lúc tôi càng thấy bực bội khó chịu, chỉ muốn cử động tay chân. Trên mũi đột nhiên ngứa ngáy khiến tôi không kìm được thôi thúc đưa tay lên gãi. Verity có gặp phiền phức tương tự không - nếu cô ấy vẫn có cảm giác ngứa?

Hình ảnh trong đầu tôi trước khi thiếp đi là Verity, một người bệnh tâm thần, trong bóng tối, cô độc và bất động.

Tôi mở mắt vì ngửi thấy mùi gì là lạ. Và tiếng kẽo kẹt quen thuộc.

Tôi không mất phương hướng. Tôi biết rõ mình đang ở nhà Jeremy. Tôi chỉ là… không ở trong phòng mình.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt. Bức tường trong phòng ngủ của tôi có màu xám nhạt. Bức tường này màu vàng. Giống như …phòng ngủ trên lầu.

Dường như chiếc nệm tôi nằm đang chuyển động, nhưng không phải do ai đó nằm trên giường thay đổi tư thế nằm. Là.. máy móc.

Tôi nhắm tịt mắt lại. Thánh thần ơi, không phải tôi đang ở trên giường Verity chứ?

Toàn thân tôi run lên. Tôi mở mắt và quay đầu với tốc độ chậm nhất. Kia là cửa ra vào, tủ quần áo, rồi ti vi treo tường,…, tôi nhắm mắt lăn khỏi giường ngã xuống sàn, bò tới bức tường và tựa lưng vào đó, không còn chút hơi sức nào để thở.

Toàn thân tôi run lẩy bẩy, tim đập ầm ầm trong lồng ngực. Tôi cố nén tiếng thút thít, nhưng khi mở mắt ra và nhìn thấy Verity nằm trên giường, tôi hét lên.

Tôi đưa tay bịt miệng. Trời vẫn còn tối. Mọi người đang ngủ. Tôi phải giữ im lặng.

Nhiều năm rồi tôi mới lại như vậy. Và vào đúng phòng của Verity. Có phải vì tôi đã nghĩ quá nhiều về cô ấy?

Không liên quan, Lowen.

Tôi phải thoát khỏi đây ngay.

Mắt nhạt nhòa vì lệ, tôi bò sát theo bức tường ra cửa, tránh càng xa chiếc giường càng tốt, xoay tay nắm cửa rồi chạy ra ngoài.

Tôi rơi vào vòng tay của Jeremy.

“Đây”, anh xoay tôi lại và nhìn thấy nước mắt cùng vẻ sợ hãi trong mắt tôi. Anh lập tức buông tay ra và tôi chạy một mạch xuống cầu thang vào phòng mình.

Thật kinh khủng.

Tôi nằm cuộn tròn trên giường. Tôi nắm chặt bên cổ tay từng bị thương ôm sát vào ngực.

Cửa mở ra và Jeremy bước vào. Anh cởi trần, mặc chiếc quần pyjama màu đỏ. Tôi chỉ thoáng thấy một khối màu đỏ lao đến quỳ xuống nắm tay tôi.

“Lowen, có chuyện gì vậy?”

“Em xin lỗi”, tôi gạt nước mắt. "Em xin lỗi".

"Vì sao?"

Tôi lắc đầu, ngồi dậy. Tôi phải giải thích mọi chuyện với anh. Trong đầu anh phải có cả ngàn câu hỏi khi bắt gặp tôi vào phòng ngủ của vợ anh lúc nửa đêm. Những câu hỏi tôi không có câu trả lời.

Jeremy ngồi xuống, để hai tay lên vai tôi và nhìn tôi một cách chăm chú.

“Có chuyện gì, Low?”

“Em không biết”, tôi đá hai chân qua lại, mắt nhìn xuống đất. “Thỉnh thoảng em đi loanh quanh trong khi ngủ. Em đã không như vậy trong một thời gian dài. Lần này chắc do hai viên Xanax em uống trước đó, em không biết nữa…”, tôi bắt đầu lắp bắp. Jeremy ôm tôi, cố làm tôi trấn tĩnh. Anh không hỏi bất cứ điều gì, chỉ xoa tay sau gáy tôi vỗ về.

Khi tôi đã dịu lại, anh buông tôi ra, “Em làm gì trong phòng Verity?”

Tôi lắc đầu. "Em không biết. Em thức dậy và thấy em nằm trong đó. Em sợ quá nên hét lên và…”.

Anh nắm chặt lấy tay tôi. “Em không sao rồi”.

Tôi cũng rất muốn nghĩ như vậy. Làm sao tôi có thể ở lại đây nữa chứ?

Rất nhiều lần tôi thức dậy không phải trong phòng ngủ. Có thời gian phòng tôi phải lắp đến ba ổ khoá. Nhưng tại sao trong ngôi nhà có rất nhiều phòng như thế này, tôi lại vào đúng phòng Verity?

“Vì vậy em muốn cửa phòng lắp khóa phải không?” anh hỏi. “Để không thể đi ra ngoài?”

Tôi gật đầu, ngạc nhiên vì anh lại cười.

“Chúa ơi. Anh cứ tưởng em sợ anh”.

Anh vẫn có thể hài hước, còn tôi thì không.

"Thôi nào”. Anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên để tôi nhìn anh. “Em không sao đâu. Mộng du vô hại”.

Tôi lắc đầu. "Không, Jeremy. Nó rất nguy hiểm". Tôi nắm chặt cổ tay đau. “Trước đây em hay đi lang thang, bật bếp và lò nướng, thậm chí còn…”, giọng tôi tắc nghẹn, “bị thương ở tay mà không hề cảm thấy đau đớn”.

Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi thêm một hành động nguy hiểm nữa vào danh sách: leo lên cầu thang, nằm trên giường người khác.

Tôi đã mở khóa cửa hay quên khóa? Chịu, tôi hoàn toàn không nhớ.

Tôi đứng dậy đến tủ quần áo gom đồ cho vào vali. "Em phải đi".

Jeremy không nói gì. Tôi vào phòng tắm thu dọn. Anh đi theo tôi. “Em định đi thật sao?”

Tôi gật đầu. “Em đã thức dậy trong phòng của cô ấy, Jeremy. Nếu chuyện đó lại xảy ra thì sao? Nếu em gây nguy hiểm cho Crew thì sao?” Tôi với chiếc dao cạo. “Đáng lẽ em phải nói với anh trước khi em ở lại đây”.

Jeremy lấy chiếc dao cạo khỏi tay tôi, đặt túi đồ trở lại kệ tủ rồi vòng tay ôm đầu tôi vào ngực. “Em bị mộng du, Low”. Anh ấn một nụ hôn lên đầu tôi. “Em bị mộng du. Không có gì quan trọng cả”.

Không quan trọng?

Tôi cười buồn. “Ước gì mẹ em cũng nghĩ như anh”.

Jeremy buông tôi ra. Tôi nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt anh, cho tôi hay vì tôi? Anh dắt tay tôi ra phòng ngoài, ra hiệu cho tôi ngồi xuống giường, còn anh treo quần áo trong va li lại vào tủ.

“Em có muốn kể về chuyện đó không?” anh hỏi.

“Về cái gì ạ?”

“Vì sao mẹ em cho là nghiêm trọng?”

Tôi không muốn nói chuyện đó. Anh đọc được vẻ khó chịu trên mặt tôi nên dừng tay và đến ngồi trên giường.

“Anh không có ý làm em buồn. Anh cũng có con. Nhìn em như vậy làm anh lo lắng. Tại sao em lại sợ như vậy?”

Tôi muốn giải thích, nhưng không có gì để giải thích cả. Tôi không thể nói rằng tôi vô hại, bởi vì tôi không thể kiểm soát được bản thân. Tôi không thể nói rằng tôi không bao giờ mộng du nữa, bởi vì chuyện vừa xảy ra hai mươi phút trước. Điều duy nhất tôi có thể nói với anh là tôi là một người đáng sợ, giống như vợ anh.

Tôi không thể khẳng định mình không phải là một người đáng sợ.

Tôi cụp mắt xuống đất, nuốt nước bọt, cổ tay bắt đầu giần giật. Tôi vạch theo vết sẹo trên tay. “Em không cảm thấy đau”, tôi nói. “Khi đó em mười tuổi. Buổi sáng khi vừa mở mắt, em cảm thấy cơn đau dữ dội xuyên thẳng từ cổ tay lên vai rồi bùng nổ trong đầu. Em hét lên vì đau quá. Mẹ em mở cửa chạy vào phòng. Lúc đó em nằm trên giường trong cơn đau chưa từng có trong đời, nhưng vẫn kịp nhìn thấy cửa không khóa. Em chắc chắn đã khóa cửa trước khi đi ngủ”.

Tôi nhìn vào mắt Jeremy. “Em không nhớ gì cả, trong khi máu giây đầy trên chăn, gối, nệm và người em. Chân em dính đầy đất. Nhà có gắn camera cả bên ngoài lẫn bên trong, nhưng mẹ đưa em đến bệnh viện trước để may lại vết thương và chụp X-quang. Đến chiều về chúng em mới mở lên xem”.

Tôi với chai nước để làm dịu cổ họng, Jeremy khẽ xoa đầu gối tôi trấn an.

“Lúc ba giờ sáng, em ra ngoài nhà. Em trèo lên hàng rào ngoài hiên và đứng đó, không làm gì cả, trong một tiếng đồng hồ, Jeremy. Chúng em đã kiểm tra kỹ xem đoạn phim có bị đứng hay trục trặc gì đó không, vì không ai có thể giữ thăng bằng trong một thời gian lâu như vậy. Điều đó thật phi tự nhiên, em không nhúc nhích, không nói tiếng nào. Cuối cùng em nhảy xuống. Cổ tay phải em bị thương vì cú ngã đó, nhưng đoạn phim cho thấy em không có bất cứ phản ứng gì. Em chống hai tay xuống đất để đứng lên vào nhà. Máu nhiểu đầy sàn trên đường em đi về phòng ngủ tiếp”.

Tôi rùng mình. “Em không có một chút nhận thức nào. Đoạn phim khiến em sợ chứ không phải là vết thương”.

Anh ôm tôi, và tôi bám vào anh như chiếc phao cứu sinh. “Mẹ em đã cho em vào bệnh viện hai tuần để thẩm định tâm thần”, tôi thì thầm trên ngực anh. “Khi em về, bà đã dọn vào phòng ngủ xa phòng em hơn và lắp ba ổ khóa trên cửa. Mẹ em sợ em”.

Jeremy vùi mặt vào tóc tôi thở dài. “Anh rất tiếc vì mọi việc đã xảy ra với em”.

Tôi nhắm nghiền mắt.

“Và tiếc là mẹ em đã không biết cách xử lý. Điều đó hẳn là khó khăn với em”.

Đó chính xác những gì tôi cần. Giọng anh điềm tĩnh và quan tâm, cánh tay anh đầy che chở, sự hiện diện của anh đầy an ủi. Tôi muốn anh không bao giờ buông tôi ra.

“Ngày mai chúng ta bàn tiếp, anh sẽ nghĩ cách. Bây giờ em phải cố ngủ đi”.

Anh siết tay tôi rồi đi ra cửa. Tôi bỗng hoang mang như một đứa trẻ nít. “Em không biết phải làm gì cho hết đêm nay. Chỉ cần khóa cửa thôi sao?”

Jeremy nhìn đồng hồ. Năm giờ kém mười. Anh chần chừ rồi quay lại. “Nằm xuống”, anh giở tấm mền lên. Tôi chui vào và anh trườn theo sau.

Anh vòng tay ôm tôi, đầu tôi nằm gọn dưới cằm anh. “Gần năm giờ rồi. Dù sao anh cũng không ngủ lại được. Anh sẽ ở đây cho đến khi em ngủ”.

Anh không tìm cách xoa lưng hay vuốt ve, chỉ có cánh tay ôm tôi cứng nhắc phân định rõ vị trí của chúng tôi trên chiếc giường này. Dù anh cảm thấy không thoải mái, tôi rất biết ơn nỗ lực của anh để làm tôi thoải mái.

Tôi cố nhắm mắt nhưng trong đầu vẫn thấy Verity, nghe tiếng giường cô ấy kêu cọt kẹt.

Đến khoảng sáu giờ, anh tưởng tôi đã ngủ. Anh nhích tay ra, khẽ chạm lên tóc tôi. Thật nhanh, cũng như nụ hôn vào đầu tôi sau đó. Anh nấn ná một lát rồi rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

Mới tám giờ sáng mà tôi đã rót ly cà phê thứ hai.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bếp. Trời bắt đầu mưa từ năm giờ sáng. April đang lái chiếc xe dính đầy bùn đất vào chỗ đậu xe. Jeremy có kể với cô ta chuyện xảy ra đêm qua không?

Từ sáng đến giờ tôi chưa nhìn thấy anh. Chắc anh ở trên lầu đợi April đến. Tôi không muốn gặp April nên vội quay về phòng làm việc nhưng bất ngờ va phải Jeremy ở cửa. Anh vội giữ hai vai tôi để tôi khỏi ngã. Anh có vẻ mệt mỏi. Do lỗi của tôi.

“Chào em”, anh nói như không có chuyện gì xảy ra.

"Chào anh". April chưa vào nhà, nhưng tôi hạ thấp giọng hết mức có thể.

Anh đến gần tôi, nghiêng người nói thật khẽ để không ai nghe thấy. “Anh gắn cho em một ổ khóa, em thấy sao?”

Tôi bối rối. “Anh làm rồi ạ?”.

“Khóa bên ngoài”, anh giải thích rõ hơn.

Ồ.

“Anh sẽ khóa cửa sau khi em đi ngủ và mở ra trước khi em dậy. Nếu cần gì em nhắn tin hoặc điện thoại cho anh, anh mở cửa sau hai giây. Em sẽ yên tâm và ngủ ngon”.

Tôi không biết phải nói sao về một biện pháp quyết liệt hơn để giữ tôi trong phòng như thế. Hơi khó chịu - nhưng còn đỡ hơn lúc nào cũng thấp thỏm lo âu. "Dạ được. Cảm ơn anh".

April vào nhà. Jeremy vẫn nhìn tôi, phớt lờ cô ta. “Hôm nay em nên nghỉ ngơi”.

Tôi không nhìn April nữa. “Em muốn làm việc”.

Anh gật đầu như đã hiểu ý.

“Chào buổi sáng”, April đá đôi giày đầy bùn ra khỏi chân.

“Chào buổi sáng, April”. Jeremy nói tỉnh queo khi đi ngang qua cô ta ra cửa sau. Cô ta tò mò nhìn tôi qua cặp kính dày cộp.

“Chào buổi sáng, April”. Tôi nói và bỏ vào phòng làm việc của Verity.

Tôi dành cả buổi sáng đọc email. Corey chuyển cho tôi trả lời nhiều câu hỏi phỏng vấn. Rất nhiều câu tương tự nhau, lý do Verity thuê tôi, kế hoạch của tôi là gì, phong cách của tôi phù hợp với cô ấy như thế nào. Dễ thôi, tôi chỉ cần thực hiện động tác copy và dán thành ra những câu trả lời.

Sau bữa trưa, tôi bắt đầu phác thảo sơ lược tập bảy của sê ri. Tôi đã bỏ ý định tìm cho được ghi chú của Verity, tôi phải tự xây dựng từ đầu.

Đến chiều tôi bắt đầu thấm mệt do thiếu ngủ đêm qua. Đúng lúc tôi ngửi thấy mùi bánh taco. Anh làm bánh vì tôi thích, nhưng tôi không muốn tham gia khi có April và Verity ở đó. Chắc chắn anh sẽ để dành cho tôi một đĩa.

Tôi nhìn ngăn kéo đựng tập bản thảo. Thêm một chương nữa trong khi chờ bữa tối và tôi sẽ dừng lại.