Chương 15
Sáu tháng trôi qua, và tôi vẫn ước chúng không có trên đời.
Nhưng không thể, và Jeremy yêu chúng. Vì vậy tôi luôn trong tình trạng chịu đựng. Đôi khi tôi tự hỏi có đáng phải như vậy không, hay cứ xách va li lên và bỏ đi. Jeremy là lý do duy nhất ngăn cản tôi. Cuộc sống không có anh sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi tự trách mình cả ngàn lần đã không dùng biện pháp tránh thai. Nếu không mọi việc sẽ rất tốt đẹp. Tình trạng hiện giờ không có gì là tốt đẹp hết. Gia đình chúng tôi như một quả cầu tuyết, bên trong mọi thứ đều ấm cúng và hoàn hảo, chỉ có điều tôi không phải là thành viên. Tôi là một người đứng bên lề nhìn quả cầu đó.
Ngoài trời tuyết rơi dày đặc nhưng bên trong căn hộ rất ấm. Mặc dù vậy, tôi thức dậy giữa đêm trong cơn ớn lạnh kinh người. Tôi không thể ngừng run. Cơn ác mộng vừa trải qua rất sống động, dư âm nặng nề kéo dài sau khi tôi tỉnh giấc. Một cơn ác mộng thực sự.
Tôi đã mơ về hai đứa bé, Jeremy và tôi. Chúng cỡ tám, chín tuổi, tôi không chắc lắm vì không có khái niệm gì về các giai đoạn phát triển của trẻ em. Tôi đi ngang phòng ngủ của chúng, dừng lại và lén nhìn vào bên trong. Cảnh tượng tôi nhìn thấy là một đống lộn xộn. Harper nằm trên người Chastin, hai tay đè một cái gối lên đầu Chastin. Tôi hoảng hốt chạy vào nhưng đã quá muộn. Tôi đẩy Harper ra khỏi chị nó và nhấc cái gối lên, bên dưới là khuôn mặt Chastin. Tôi nghẹt thở.
Nó nhẵn như một cái đầu hói, không có gì trên đó. Không vết sẹo, không có mắt, không có miệng.
Kế bên là khuôn mặt Harper đầy nham hiểm. "Mày làm gì vậy?" Tôi hét lên.
Và tôi tỉnh giấc.
Đó không phải là giấc mơ. Đó là một linh cảm. Tôi ngồi dậy ôm lấy đầu gối. Đau đớn. Tan vỡ.
Cảm giác khi thấy Chastin bị hại như đất trời sụp đổ, tay chân tôi bủn rủn, đầu gối muốn khuỵu xuống. Chính xác như khi tôi nghĩ Jeremy chết.
Tôi ngồi im rất lâu trên giường, toàn thân bị nhấn chìm vào cơn lũ cảm xúc. Tôi đã có tình cảm với con mình, ít nhất là với Chastin. Tôi yêu nó đến nỗi nghĩ đến việc mất nó thôi cũng làm tôi rúng động.
Jeremy trở người, mở mắt thấy tôi ngồi bó gối. "Em sao vậy?"
Anh rất giỏi đọc suy nghĩ của tôi. Hầu hết thôi, không phải tất cả. Anh không thể biết chuyện này. Tôi không thể thừa nhận rằng cuối cùng tôi cũng yêu thương một trong hai đứa con mà trước đó tôi không hề có chút tình cảm.
Tôi phải làm gì đó để anh phân tâm không hỏi han gì nữa. Thông thường Jeremy sẽ quên hết mọi việc khi cậu bé của anh trong miệng tôi.
Tôi trườn xuống dưới anh, trước khi tôi vào vị trí anh đã cứng một cách khó tin. Tôi đưa anh vào họng nhiều hết mức có thể.
Tôi yêu tiếng rên rỉ của anh. Anh không phải là một người tình ồn ào, nhưng tôi có thể thực hiện những động tác choáng váng khiến anh không giữ im lặng được nữa. Tôi bỗng thắc mắc có bao nhiêu cô gái khác đã làm anh thét lên? Có bao nhiêu đôi môi đã quấn quanh cậu bé của anh?
Tôi thả anh ra khỏi miệng. “Có bao nhiêu cô gái đã mút cậu bé của anh?”
Anh chưa thể lấy lại suy nghĩ. "Em không đùa chứ?"
“Em chỉ tò mò thôi”.
Anh cười phá lên. "Anh không biết. Anh không bao giờ đếm”.
“Có nhiều lắm không?” Tôi không tha cho anh. Tôi cưỡi lên trên, bên dưới anh oằn người và nắm chặt lấy hai đùi tôi. “Nếu anh không thể trả lời có nghĩa là nhiều hơn năm”.
“Ừm…chắc chắn nhiều hơn năm”.
"Hay nhiều hơn mười?"
"Ừm…có khả năng. Đúng vậy”.
Kỳ cục làm sao khi con số đó không làm tôi sôi sục ghen tuông bằng hai đứa bé. Vì chúng là hiện tại, tôi không quan tâm đến quá khứ.
“Hơn hai mươi không?”
Anh đưa tay khum hai bầu ngực tôi vuốt ve, xoa nắn. “Đoán giỏi lắm”, anh thì thầm kéo tôi xuống người anh. “Có bao nhiêu người đã liếm cô bé của em?”
"Hai. Em không trụy lạc như anh”.
Anh cười và đẩy tôi nằm ngửa. “Phải, em đang yêu một kẻ trụy lạc”.
“Một kẻ trước đây trụy lạc”, tôi sửa lại.
Anh bắt đầu làm tình với tôi. Hôn từng inch trên cơ thể tôi, hành hạ tôi bằng cách bắt tôi nằm yên trong khi anh vuốt ve khiêu khích. Tôi muốn tiếp tục mút mát cậu bé của anh, nhưng mỗi lần vùng lên là anh lại giữ tôi lại.
Tôi luôn muốn làm anh sung sướng hơn là được anh làm cho sung sướng. Một trong những ngôn ngữ của tình yêu. Ngôn ngữ tình yêu của tôi là quan tâm chăm sóc, đem lại niềm vui cho Jeremy. Ngôn ngữ tình yêu của anh là đưa cậu bé của anh vào miệng tôi. Chúng tôi là một cặp hoàn hảo.
Anh chuẩn bị lên đỉnh thì bỗng có tiếng trẻ khóc ré lên. Chúng tôi cùng lúc với tay lấy màn hình giám sát. Anh, để xem hai đứa bé như thế nào. Tôi, để tắt màn hình.
Cậu bé của anh mềm dần trong người tôi. Tôi bực tức rút phăng phích cắm khỏi màn hình. Tiếng khóc vẫn văng vẳng vọng đến, nhưng tôi không quan tâm nếu anh tiếp tục nơi chúng tôi dừng lại.
“Anh sẽ đi xem sao”, anh lăn khỏi người tôi. Tôi ngăn lại và nằm lên người anh.
“Để em, sau khi anh xong đã. Cứ để nó khóc một lát. Không sao đâu anh”.
Anh có vẻ không đồng tình, nhưng một khi miệng tôi đã ngậm cậu bé của anh, anh còn có thể nói được gì nữa?
Tôi làm tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên. Anh sắp không kìm nổi nữa, vì vậy tôi giả vờ bị nghẹn vì cậu bé của anh. Việc đó luôn khiến anh tuôn trào ngay lập tức. Ôi đàn ông! Anh rên to hơn khi nghe âm thanh ùng ục dòng hạt giống tôi nuốt vào. Cuộc yêu kết thúc, tôi lau miệng rồi đứng dậy. "Anh ngủ đi. Để em đi xem con".
Tôi nói một cách thực lòng. Lần đầu tiên tôi thấy háo hức. Tôi muốn cho Chastin ăn, ôm nó, cưng nựng nó. Tôi nhanh chóng đến phòng ngủ của chúng.
Nhưng mọi cảm xúc tan biến khi nhìn thấy Harper là đứa đang khóc.
Thật thất vọng làm sao.
Giường của chúng kế bên nhau nhưng Chastin vẫn ngủ ngon lành. Tôi đi ngang qua giường Harper, dừng lại ở Chastin.
Ngực tôi đau nhói vì yêu thương Chastin
Răng tôi nghiến kèn kẹt vì muốn Harper câm họng.
Tôi nhấc Chastin khỏi giường, bế nó ngồi vào chiếc ghế bập bênh. Nó chỉ khẽ cựa quậy. Tôi nhớ lại giấc mơ, nhớ lại nỗi đau cùng cực khi nhìn Harper làm hại nó và bật khóc. Trực giác cho tôi biết chuyện sẽ xảy ra một ngày nào đó.
Tôi linh cảm được số phận bi thảm của Chastin. Tình yêu tận trong sâu thẳm bất ngờ thức tỉnh một cách mãnh liệt và tôi trao hết cho nó. Thượng đế đã sắp đặt tôi yêu thương Chastin vì nó không thể ở bên cạnh tôi mãi mãi.
Tôi chẳng thấy chút tình cảm nào với Harper. Cuộc đời Chastin rất ngắn ngủi. Nó sẽ chết, và Harper là người sống sót. Tôi phải dành hết thời gian và tình cảm cho Chastin. Còn Harper để sau đó đã.
Đầu tôi ong ong vì tiếng khóc của Harper. Câm miệng lại! Lúc nào cũng khóc, khóc, khóc! Tao đang đau khổ vì số phận nghiệt ngã của con tao!
Tôi định mặc kệ, nhưng nó cứ khóc mãi và Jeremy có thể phát hiện ra. Tôi đành đặt Chastin vào lại giường. Nó vẫn ngủ, đúng là một đứa con ngoan. Tôi đến giường Harper, giận dữ nhìn xuống nó từ trên cao. Vì nó mà tôi đã mơ giấc mơ đó.
Có thể tôi đã hiểu sai giấc mơ. Đó không phải là linh cảm, là một cảnh báo. Nếu tôi không tìm cách xử lý Harper trước, Chastin sẽ chết.
Chưa bao giờ tôi có giấc mơ nào sống động đến thế. Nếu tôi không ngăn chặn, giấc mơ sẽ trở thành sự thật. Và tôi không chịu nổi nếu mất Chastin. Nó cũng đau đớn như mất Jeremy.
Tôi chưa từng giết ai, một đứa trẻ lại càng không. Lần duy nhất tôi thử, nó chỉ gây ra một vết sẹo. Tôi nhớ hội chứng đột tử ở trẻ sơ sinh SIDS mà Jeremy đã bắt tôi tìm hiểu. Nó không phải hiếm gặp, nhưng tôi không rõ nó có khác với chết ngạt không.
Nhiều trẻ bị phát hiện tử vong trên giường sau khi bú sữa. Nếu vậy sẽ khó bị phát hiện hơn.
Tôi để tay lên môi Harper. Đầu nó liên tục lắc lư theo ngón tay để tìm kiếm bình sữa. Nó bắt được và mút, và không thỏa mãn. Nó liền nhả ra rồi khóc thét lên. Phản đối hử? Tôi thọc ngón tay vào sâu hơn.
Nó vẫn khóc trong khi tôi tiếp tục nhét ngón tay sâu hơn nữa. Nó bắt đầu thở một cách khó nhọc nhưng còn khóc. Có lẽ một ngón tay là chưa đủ, tôi cho cả hai ngón vào. Nó không khóc nữa, cơ thể nhỏ bé co giật dữ dội, tay chân cứng đờ.
Nó sẽ làm điều này với em nó nếu tôi không ra tay trước. Tôi đã cứu Chastin.
“Con ổn chứ em?” Bỗng giọng Jeremy vang lên từ phía sau.
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.
Tôi vội rút ngón tay khỏi miệng Harper, bế nó lên áp mặt vào ngực để Jeremy không nhìn thấy. “Em không biết”, tôi quay lại thấy anh đang đến gần. Tôi cất giọng hoảng hốt. “Em không dỗ nó được. Em đã thử đủ cách”. Tôi nhẹ nhàng vuốt đầu nó, cố thể hiện sự quan tâm cho anh thấy.
Đúng lúc đó nó rùng mình một cái và nôn ra người tôi. Khi đã thỏa thê, nó vừa khóc vừa gào đến nỗi giọng khàn hẳn đi. Chưa bao giờ nó khóc như vậy. Jeremy nhanh chóng đỡ lấy nó và dịu dàng đu đưa.
Anh không thèm để ý nó đã nôn đầy người tôi, thậm chí không nhìn tôi lấy một cái. Anh bận nhíu mày nhăn trán kiểm tra con anh. Không có gì dành cho tôi. Chỉ là Harper.
Tôi nín thở đi thẳng vào phòng tắm. Cái mùi tôi ghét nhất. Đồ nôn mửa chết dẫm.
Trong khi tôi vào nhà tắm, Jeremy pha sữa cho Harper. Lúc tôi xong thì nó đã ngủ. Anh lên giường và cắm lại màn hình giám sát.
Tôi cứng người trước góc nhìn hoàn hảo trong phòng Harper và Chastin trên màn hình.
Làm sao tôi lại quên mất cái màn hình chết tiệt đó?
Nếu anh thấy việc tôi làm với Harper, anh sẽ kết thúc với tôi.
Tôi đã quá bất cẩn.
Tôi trằn trọc cả đêm. Phản ứng của Jeremy ra sao nếu anh biết tôi đã làm việc cần thiết để cứu Chastin khỏi bị hại bởi chính em mình?