← Quay lại trang sách

Chương 16

Thánh thần ơi, cô ấy muốn giết con mình. Tôi cúi gập người trên ghế rên rỉ. “Đừng, đừng…”, như thể cô ấy đang đứng ngay trước mặt. Mỗi lần đọc tập bản thảo là mỗi lần tôi xót thương cho hai đứa bé bất hạnh.

Sau khi định thần lại, tôi lướt qua vài chương kế tiếp, chủ yếu nói về Jeremy và Chastin, rất hiếm khi nhắc đến Harper. Cô ấy kể về ngày Chastin tròn một tuổi, về lần đầu tiên Chastin ngủ lại nhà mẹ Jeremy lúc nó lên hai. Tất cả những gì ban đầu là cặp song sinh, bây giờ chỉ còn lại một mình Chastin. Mãi đến năm hai đứa bé lên ba, cô ấy mới kể về cả hai. Tôi đang chuẩn bị vào chương mới thì có tiếng gõ cửa.

Tôi cất tập bản thảo vào ngăn kéo. "Mời vào".

Jeremy xuất hiện. “Anh có làm bánh taco”.

Tôi mỉm cười. “Đã đến giờ ăn rồi ạ?”

Anh tặc lưỡi. “Ba tiếng trước rồi. Bây giờ đã hơn mười giờ”.

“Em tưởng mới tám giờ”.

“Em đã ở trong phòng suốt mười hai tiếng”, anh nói. "Nghỉ một chút đi. Đêm nay sẽ có mưa sao băng. Em phải ăn, anh đã làm một ly Margarita cho em”.

Rượu margarita và bánh taco, không cần nhiều.

Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế bập bênh ngoài hiên sau vừa ăn vừa ngắm mưa sao băng. Lúc đầu chỉ có vài vệt sáng từ trên cao lao xuống, sau đó chúng xuất hiện ngày càng nhiều hơn.

Tôi ra ngoài sân nằm xuống bãi cỏ nhìn lên trời. Jeremy cũng đi theo và nằm xuống cạnh tôi.

“Em suýt quên mất bầu trời trông như thế nào”, tôi nói khẽ. “Em đã sống ở Manhattan quá lâu”.

“Vì vậy anh không ở New York nữa”. Anh chỉ cho tôi đuôi của một thiên thạch, chúng tôi nhìn theo cho đến khi nó mất hút.

“Anh và Verity mua ngôi nhà này khi nào?”

“Khi hai bé gái ba tuổi. Hai quyển sách đầu tiên của Verity phát hành và rất thành công nên bọn anh có tiền mua nó”.

“Sao anh chọn Vermont? Gia đình anh ở đây à?"

“Không. Cha anh mất khi anh hơn mười tuổi. Còn mẹ anh mất cách đây ba năm. Nhưng anh trưởng thành ở New York, trong một trang trại lạc đà. Nó không làm em ngạc nhiên chứ?”

Tôi cười, quay lại nhìn anh. "Thật sao? Lạc đà?”

Anh gật đầu.

“Người ta có thể kiếm tiền từ việc nuôi lạc đà ạ?”

Jeremy cười lớn. “Không. Vì vậy anh lấy bằng cử nhân kinh doanh rồi làm bất động sản. Anh không muốn tiếp quản một trang trại ngập trong nợ nần”.

“Anh có nghĩ sẽ quay lại làm việc không?”

Jeremy ngập ngừng. "Anh muốn chứ. Anh sẽ đợi đúng thời điểm, khi Crew ổn định. Nhưng dường như không bao giờ là đúng thời điểm cả”.

Nếu là bạn bè, tôi sẽ nắm tay anh và giữ thật lâu để an ủi. Nhưng chúng tôi không phải bạn bè. Tận sâu trong đáy lòng, tôi muốn nhiều hơn là bạn của anh. Giữa hai người hấp dẫn nhau chỉ có thể là yêu hoặc không yêu. Không có nửa này nửa kia.

Và anh đã kết hôn… Tôi khư khư giữ chặt tay mình trên ngực.

“Cha mẹ Verity thì sao ạ?” Tiếp tục trò chuyện là cách tốt nhất để anh không nhận ra sự bối rối của tôi.

Anh nhún vai. “Anh biết rất ít về họ. Gia đình họ không hay gặp gỡ nhau trước khi cha mẹ Verity cắt đứt quan hệ với cô ấy”.

“Tại sao họ cắt đứt quan hệ với cô ấy?"

“Rất khó giải thích. Victor và Marjorie rất kỳ lạ. Họ mộ đạo một cách tuyệt đối. Khi họ biết Verity viết sách, họ cư xử như là cô ấy đã từ bỏ tín ngưỡng để tham gia vào một giáo phái của quỷ sa tăng. Họ tuyên bố nếu cô ấy viết sách, họ sẽ không bao giờ nói chuyện với cô ấy nữa”.

Không thể tin được. Cô ấy bị cha mẹ bỏ rơi. Trong một thoáng tôi cảm thấy thông cảm với sự thiếu bản năng làm mẹ của cô ấy. Nhưng tôi gạt ngay ý nghĩ đó. Việc thiếu hụt tình thương của cha mẹ không thể bào chữa cho tội ác của cô ấy đối với Harper.

“Họ lạnh nhạt với nhau trong bao lâu ạ?”

“Để xem... Cô ấy viết cuốn sách đầu tiên cách đây mười ba năm. Vậy là mười ba năm rồi”.

“Đến giờ họ vẫn không liên hệ với nhau sao? Họ có biết chuyện đã xảy ra không?”

Jeremy gật đầu. “Anh đã gọi cho họ sau khi Chastin mất, để lại tin nhắn trong hộp thư thoại, nhưng không ai gọi lại. Khi Verity gặp tai nạn, anh lại gọi nữa và lần này cha cô ấy nghe máy. Sau khi nghe anh kể mọi việc xảy ra, ông ấy chỉ im lặng rồi buông một câu, ‘Chúa trừng phạt kẻ ác, Jeremy”. Anh đã cúp máy. Kể từ đó anh không gọi lại cho họ nữa”.

Tôi ôm ngực và nhìn lên trời. “Ồ”.

“Đúng vậy đấy”, anh thì thầm.

Jeremy chỉ hai thiên thạch, một ở phía nam và một ở phía đông. Chúng tôi im lặng dõi theo vệt sáng xẹt xuống trái đất. Jeremy nằm úp lại, chống người trên khuỷu tay và nhìn xuống tôi.

“Em nghĩ anh có nên đưa Crew tiếp tục đi trị liệu không?”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh. Chúng tôi chỉ cách nhau một gang tay hoặc một gang rưỡi, gần đến nỗi tôi cảm nhận được sức nóng từ người anh tỏa ra.

"Có ạ".

“Được”. Anh vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn tôi chăm chú. “Em nói đã từng đi trị liệu phải không?"

“Dạ. Và nó rất có ích”. Tôi nhìn lên trời tránh ánh mắt anh. “Sau khi xem đoạn camera em đứng trên lan can em rất sợ, em chỉ muốn chết. Trong một thời gian dài em không dám ngủ. Em sợ lại làm mình bị thương. Nhưng bác sĩ luôn nói với em mộng du không liên quan đến ý thức, đó chỉ là sự rối loạn giấc ngủ. Sau nhiều năm điều trị, em đã thật sự tin vào điều ông ấy nói”.

“Mẹ em có đi với em không?”

Tôi cười buồn bã. "Không. Bà còn không thèm hỏi han đến việc trị liệu của em. Từ đêm em bị thương, bà đối xử với em rất xa cách. Mẹ con em không gần gũi nhau. Tình cảnh của em rất giống với…”. Tôi ngưng bặt trước khi cái tên Verity bật ra.

“Với ai?”

“Với nhân vật chính trong sê ri của Verity".

“Nhân vật xấu phải không?" anh hỏi.

Tôi cười. “Anh không đọc sách của cô ấy thật ư?”

Anh nằm xuống bãi cỏ. “Chỉ đọc quyển đầu tiên thôi”.

“Tại sao anh không đọc nữa?”

Anh nói chầm chậm như đang lựa chọn từ ngữ cho chính xác. “Vì anh không cho rằng tất cả đều xuất phát từ trí tưởng tượng của cô ấy”.

Tôi chỉ muốn xác nhận ngay rằng anh đúng, rằng bản chất cô ấy giống như nhân vật của mình. Nhưng tôi không muốn anh phải chịu thêm một cú sốc lớn vào lúc này. Sau tất cả những đau khổ đã trải qua, ít nhất anh cũng còn lại những kỷ niệm đẹp về cuộc hôn nhân của mình.

“Cô ấy rất tức giận vì anh không chịu đọc. Cô ấy muốn được anh công nhận, mặc dù cô ấy đã nhận được từ tất cả mọi người, độc giả, biên tập viên, nhà phê bình. Vì một lý do nào đó, anh là người duy nhất cô ấy muốn nhận được lời khen ngợi”.

Bởi vì cô ấy sống vì anh.

“Sách của em thì sao?”, anh hỏi.

“Không có gì, thật mà. Sách của em không được nhiều người ưa chuộng. Mỗi khi nhận được đánh giá tích cực hoặc thư khen ngợi từ người hâm mộ, em luôn nghĩ không phải họ đang nói về em. Em sống khép kín, không bao giờ em ký tặng sách. Em không muốn trưng hình ảnh của mình ra nên tuy có một số độc giả yêu thích, em vẫn không quen với việc họ nói với em rằng sách của em có ý nghĩa với họ”. Tôi thở dài. “Nhưng em nghĩ thật tuyệt vời nếu một độc giả nhìn thẳng vào mắt em và nói, 'Tôi yêu thích sách của cô, Lowen”.

Ngay khi tôi dứt lời, một thiên thạch bắn ngang bầu trời. Ánh sáng của nó phản chiếu trên mặt hồ không một gợn sóng.

“Khi nào anh sẽ bắt đầu đóng bến tàu mới?” Tôi biết hôm nay anh đã dỡ bỏ xong cái cũ.

“Anh không đóng cái mới. Anh chỉ phát bệnh khi nhìn cái bến tàu cũ đó”.

Tôi muốn anh nói rõ hơn, nhưng anh dường như không muốn, chỉ nhìn tôi đăm đăm. Mặc dù tối nay Jeremy và tôi nhìn nhau rất nhiều lần, khoảnh khắc này khác biệt. Sâu lắng hơn. Mắt anh lướt trên môi tôi. Tôi muốn anh hôn tôi. Nếu anh thử, tôi sẽ không ngăn anh lại. Thậm chí tôi không hề cảm thấy có lỗi.

Anh thở dài rồi quay nhìn lên trời.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Tôi thì thầm.

“Anh nghĩ là trễ quá rồi. Anh nên khóa em trong phòng”.

Tôi bật cười vì sự lựa chọn từ ngữ của anh. Hoặc vì tôi đã uống hai ly Margarita. Anh cũng cười, khoảnh khắc yếu lòng để rồi sau đó hối tiếc đã trở thành một khoảnh khắc nhẹ nhõm.

Tôi vào phòng làm việc của Verity lấy laptop làm việc. Đợi anh tắt đèn bếp xong, tôi mở ngăn kéo lấy tập bản thảo và ấp lên ngực cùng với máy tính đem về phòng.

Trên cửa phòng có gắn một ổ khóa mới. Tôi bỏ qua không kiểm tra nó hoặc thử mở cửa từ bên trong vì sợ tiềm thức sẽ ghi nhớ và tìm cách vượt qua nếu lại bị mộng du lần nữa.

Tôi vào phòng và đặt đồ lên giường. Jeremy xuất hiện ở cửa.

“Em lấy hết những thứ cần thiết chưa?” anh hỏi.

"Dạ rồi".

Tôi quay ra để khóa cửa.

"Chúc em ngủ ngon"

“Chúc anh ngủ ngon”.

Tôi đóng cửa nhưng anh đã đưa tay ngăn lại.

“Low”, giọng anh khẽ khàng. "Anh đã dối em".

Tôi cố tỏ vẻ bình thường, mặc dù đầu căng lên như dây đàn nhớ lại những lời anh nói tối nay, những lời anh đã nói trước đây. “Về chuyện gì?”

“Verity chưa từng đọc sách của em”.

Tôi nắm chặt tay nắm cửa, cố cưỡng lại thôi thúc lùi vào chỗ tối hơn để che giấu nỗi thất vọng. “Vậy sao anh lại nói vậy?”

Anh nhắm mắt, hít một hơi dài, đứng thẳng người và nắm chặt khung cửa. “Chính anh là người đọc sách của em. Và nó rất hay. Rất phi thường. Do đó anh đã nêu tên em với biên tập viên của cô ấy”. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. “Sách của em rất có ý nghĩa với anh, Lowen”.

Anh đóng cửa lại. Tôi nghe ổ khóa kêu lách cách trước khi tiếng bước chân xa dần.

Tôi gục đầu áp trán vào cánh cửa, mỉm cười sung sướng. Lần đầu tiên trong sự nghiệp có một người ghi nhận sách của tôi, ngoài người đại diện.

Tôi cuộn người trên giường, tay ôm tập bản thảo của Verity. Trong lòng vẫn ngất ngây vì niềm vui Jeremy mang đến, tôi không ngần ngại đọc chương kế tiếp trước khi ngủ.