← Quay lại trang sách

Chương 17

Thịt gà và bánh bao.

Đó là thực đơn bữa thứ năm tôi nấu kể từ khi dọn về nhà mới hai tuần nay.

Lần đầu tiên Jeremy ném chén đũa vào tường.

Đã nhiều ngày nay tôi biết anh giận tôi chuyện gì đó. Chúng tôi vẫn quan hệ tình dục gần như mỗi ngày nhưng cảm giác gắn kết không còn nữa. Chỉ là thói quen.

Do đó tôi quyết định trổ tài với món bánh bao chết tiệt, một trong những món ăn yêu thích của anh. Tôi muốn anh hết buồn bực. Anh đang trải qua một giai đoạn khó khăn để thích nghi với công việc mới, vậy mà tôi còn đổ thêm dầu vào lửa bằng việc gởi hai đứa bé vào nhà trẻ mà không hỏi ý kiến anh.

Khi quay lại New York, tôi dự định thuê một cô bảo mẫu ngay khi bán được sách. Cô ấy đến vào mỗi sáng để Jeremy đi làm còn tôi cố thủ trong phòng làm việc. Cô ấy ra về khi Jeremy về nhà và tôi tạm ngưng viết lách để cùng nhau nấu bữa tối.

Đó là một sự sắp xếp tuyệt vời. Tôi sẽ không cần lo lắng cho hai đứa bé khi Jeremy vắng nhà nhờ có cô bảo mẫu. Nhưng ở nơi xa xôi hẻo lánh này rất khó tìm được người. Hai ngày đầu tôi phải tự mình chăm chúng. Quá mệt mỏi, tôi không viết được chữ nào. Vậy nên sáng sớm tuần trước, tôi đưa chúng vào thị trấn và tống chúng vào một nhà trẻ đầu tiên tôi nhìn thấy.

Tôi biết Jeremy sẽ không thích, nhưng anh phải hiểu việc đó là cần thiết để cả hai chúng tôi có thể làm việc. Tôi kiếm được nhiều tiền hơn anh, vì vậy nếu có ai phải ở nhà chăm sóc bọn trẻ, chắc chắn người đó không phải là tôi.

Nhưng đó không phải là lý do anh giận tôi, vì anh luôn miệng khen hai đứa bé đã được kết bạn vui chơi trong lớp. Vài tháng trước chúng tôi phát hiện ra Chastin bị dị ứng đậu phộng, vì vậy Jeremy rất cẩn thận. Anh muốn chúng tôi tự tay chăm sóc nó. Anh sợ nhà trẻ sẽ sơ suất mặc dù tôi đã dặn dò họ rất kỹ lưỡng. Chastin là đứa con tôi thương yêu. Tôi không ngốc.

Dù lý do anh cáu gắt là gì đi nữa, tôi tự tin món bánh bao và đêm ân ái sẽ làm anh quên hết.

Tôi cố tình dọn bữa tối lên trễ hơn thường lệ sau khi cho hai đứa bé lên giường để chúng tôi tự do bên nhau. Chúng mới lên ba, bảy giờ đi ngủ là chuyện bình thường. Gần tám giờ, tôi dọn bàn và gọi Jeremy.

Tôi cố tạo một không gian lãng mạn nhất, nhưng thật sự quá khó để món thịt gà và bánh bao trở nên gợi cảm. Vài ngọn nến thắp trên bàn lung linh, những bản nhạc êm dịu phát qua loa không dây là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra. Tôi diện váy và mặc đồ lót, một việc khác thường.

Tôi cố khơi chuyện với anh trong khi ăn.

“Chastin đã được dạy ngồi bô. Các cô tập cho nó cả ngày hôm nay”.

“Tốt”. Jeremy lơ đễnh trả lời, một tay lướt điện thoại, tay kia gắp thức ăn.

Tôi kiên nhẫn đợi đến khi chiếc điện thoại của anh trở nên kém quan trọng hơn câu chuyện giữa chúng tôi. Khi thấy không thành công, tôi cựa quậy trên ghế để thu hút sự chú ý của anh. Tôi biết hai đứa bé luôn là chủ đề anh quan tâm.

“Hôm nay khi em đến đón, cô giáo nói tuần này nó đã nhận biết được bảy màu".

“Ai?" Anh ngẩng phắt đầu lên.

“Chastin”.

Anh trừng trừng nhìn tôi, đập chiếc điện thoại xuống bàn và cắn một miếng bánh lớn.

Không biết anh bị cái quái gì nữa?

Tôi hoảng sợ trước cơn giận anh đang cố kiềm chế. Rất ít khi Jeremy nổi giận, và mỗi khi anh giận tôi luôn biết lý do. Nhưng lần này không giống những lần khác.

Tôi không chịu được nữa. Tôi bỏ khăn ăn xuống bàn, ngả người ra ghế. "Tại sao anh giận em?"

"Anh không giận". Anh nói nhanh.

Tôi cười nhẹ. “Anh hèn lắm”.

Anh nheo mắt lại. "Em nói gì?"

Tôi nghiêng người tới trước. “Nói cho em biết đi, Jeremy. Im lặng như vậy là đủ rồi. Hãy cư xử như một người đàn ông và cho em biết anh đang giận chuyện gì”.

Anh siết chặt nắm tay một lúc lâu. Sau đó, anh đứng dậy và đập cái chén ném vào tường khiến thức ăn vung vãi khắp nơi. Tôi chưa bao giờ thấy anh mất bình tĩnh như vậy. Tôi cứng người, mở to mắt nhìn anh ầm ầm đi ra khỏi phòng ăn. Sau đó là tiếng cửa phòng ngủ đóng sầm lại.

Tôi nhìn vào mớ hỗn độn và quyết định sẽ dọn dẹp sau khi chúng tôi làm hoà, để anh biết tôi đã nhịn anh như thế nào. Ngay cả khi anh là một kẻ khốn kiếp chết tiệt.

Tôi đứng dậy đẩy chiếc ghế vào bàn và đi vào phòng ngủ. Anh đang đi đi lại lại trong phòng, thấy tôi vào anh dừng lại, vò đầu bứt tai tìm lời để nói. Tuy rất giận anh vì đã ném đi bữa ăn đã dày công chuẩn bị, tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh và chờ đợi.

“Lúc nào cũng vậy, Verity”, anh gằn từng tiếng một. “Em liên tục nói về nó. Em không bao giờ nhắc đến Harper. Em không bao giờ kể Harper đã học được gì ở trường, Harper ngồi bô được chưa hay những câu bi bô dễ thương mà Harper nói. Luôn luôn chỉ có Chastin”.

Chết tiệt. Dù tôi cố giấu anh vẫn nhìn ra. “Không phải vậy đâu”, tôi ấp úng.

"Đúng là như vậy đó. Anh đã cố im lặng. Nhưng chúng đã lớn, Harper sẽ nhận ra em đối xử với chúng khác nhau. Thật không công bằng với nó”.

Tôi không biết phải nói gì để thoát khỏi tình thế này. Tận đáy lòng tôi biết anh hoàn toàn đúng. Tôi có thể phản pháo lại bằng cách chỉ trích những việc mà tôi không thích ở anh. Hoặc tìm cách khiến anh nghĩ rằng anh sai. May mắn thay anh quay lưng lại với tôi, vì vậy tôi có một chút thời gian để suy nghĩ. Tôi tuyệt vọng ngước lên cầu Chúa thương tình cho một lời khuyên. Đồ ngu, Chúa không thể giúp ngươi!

Tôi bèn thận trọng mở lời. "Anh yêu, không phải em yêu Chastin hơn. Chỉ là nó thông minh hơn Harper nên luôn là người đạt được thành tích trước”.

Anh giận dữ xoay người lại đối diện với tôi. “Chastin không thông minh hơn Harper. Hai đứa nó chỉ khác nhau. Harper rất trí tuệ”.

“Em biết”, tôi bước lại gần anh, nói bằng cái giọng nhỏ nhẹ, ngọt ngào, vô tội nhất. "Ý em không phải như vậy. Ý em là, em luôn khen ngợi Chastin vì nó thích như vậy. Tính nó sôi nổi giống em. Harper thì khác. Em cổ vũ nó trong im lặng. Nó không thích ồn ào. Nó giống anh”.

Cái nhìn của anh không lay chuyển nhưng tôi gần như chắc chắn anh đã bị thuyết phục, vì vậy tôi lại tiếp tục.

“Tung hô không thích hợp với Harper. Em hay khen ngợi Chastin nên anh có cảm giác em chú ý đến Chastin nhiều hơn. Em phải phân thành hai người mẹ cho hai đứa con có tính cách khác nhau”.

Đến tôi còn phải ngạc nhiên trước tài đổi trắng thay đen trong chớp nhoáng của mình. Đó là lý do tôi là nhà văn.

Cơn giận của Jeremy dịu dần, cơ hàm anh giãn ra. “Anh lo cho Harper”, anh nói. “Nhiều hơn mức cần thiết. Anh không nghĩ phải đối xử với chúng khác nhau. Harper có thể nhận ra sự khác biệt”.

Tôi nhớ lại tháng trước cô bảo mẫu có nói chuyện với tôi về Harper. Cô ấy lo ngại nó bị tự kỷ và khuyên đưa nó đi khám. Tôi đã quên bẵng đi chuyện này. Cảm ơn Chúa tôi đã nhớ ra vì đây là cách hoàn hảo để xoay chuyển tình thế.

“Em không nói với anh vì sợ anh lo”, tôi nói. “Cô giáo nói có thể Harper bị tự kỷ và khuyên chúng ta đưa nó đi khám”.

Ngay lập tức Jeremy chuyển hướng toàn bộ sự chú ý vào đó.

“Em đã gọi cho bác sĩ”. Tôi chưa gọi, chắc chắn ngày mai tôi sẽ gọi. “Họ sẽ gọi lại ngay khi mở cửa phòng khám ngày mai”.

Jeremy rút điện thoại ra, anh có vẻ rối trí. “Họ cho rằng Harper bị tự kỷ ư?”

Tôi cầm lấy chiếc điện thoại trên tay anh.

“Đừng tìm hiểu thông tin trên mạng. Nó chỉ làm anh phát điên trong khi chờ gặp bác sĩ. Chúng ta phải nói chuyện với bác sĩ trước đã”.

Anh gật đầu rồi ôm tôi vào lòng. “Anh xin lỗi”, anh áp môi lên tóc tôi. “Quả là một tuần lễ tồi tệ đối với anh. Anh bị mất một khách hàng lớn hôm nay”.

“Anh không cần đi làm, Jeremy. Em kiếm đủ tiền để anh có thể ở nhà chăm con, như vậy anh sẽ không phải mệt mỏi”.

“Anh sẽ phát điên nếu không làm việc”.

“Có thể, nhưng sẽ rất tốn tiền nếu chúng ta gởi ba đứa vào nhà trẻ”.

“Chúng ta có khả năng mà…” Anh dừng lại, tròn mắt nhìn tôi. “Em nói là ba ư?”

Tôi gật đầu. Tất nhiên là tôi nói dối, nhưng tôi muốn làm tâm trạng không vui của anh tan biến. Tôi muốn anh hạnh phúc. Và anh rất hạnh phúc khi nghe tôi nói có thai lần nữa.

"Em có chắc không? Anh tưởng em không muốn có thêm con”.

“Mấy tuần trước em quên không uống thuốc. Em mới phát hiện sáng nay thôi”. Tôi cười. Rồi tôi cố tình cười to hơn nữa.

“Em có mừng không?"

“Tất nhiên rồi. Còn anh?”

Anh cười và hôn tôi. Tất cả trở lại bình thường, cảm ơn Chúa.

Tôi nắm chặt áo anh và hôn lại anh một cách cuồng nhiệt để anh quên đi trận cãi vã vừa rồi. Anh hiểu nụ hôn của tôi rằng tôi muốn nhiều hơn một nụ hôn. Anh cởi quần áo tôi và quần áo anh. Nhìn thấy tôi mặc áo ngực và quần lót, anh ngạc nhiên.

“Em mặc đồ lót?” Anh gục gặc đầu trên cổ tôi. “Phải rồi, em còn làm món anh thích nữa”, anh nhấc đầu ra và vén những sợi tóc lòa xòa khỏi mặt tôi, “Anh xin lỗi, Verity. Em làm rất nhiều việc để tối nay trở nên đặc biệt còn anh thì phá hỏng nó”.

Anh không phá hỏng gì cả nếu anh kết thúc bằng việc yêu tôi. Tập trung tất cả sự chú ý vào tôi.

Tôi lắc đầu. “Anh không phá hỏng đâu".

“Có mà. Anh ném bữa ăn đi, anh to tiếng với em”. Anh thủ thỉ trên môi tôi. “Để anh đền bù cho”.

Và anh làm tôi quên hết bằng màn làm tình chậm rãi, không lúc nào anh ngừng hôn tôi. Anh mút núm vú bên này rồi đến bên kia. Nếu tôi cho con bú, anh đâu có say mê bộ ngực tôi nhiều như vậy chứ?

Sau khi sinh hai đứa bé, cơ thể tôi vẫn gần như hoàn hảo. Ngoài vết sẹo mổ trên bụng, những phần khác vẫn nguyên vẹn, săn chắc. Và giữa hai chân tôi, vật báu của Jeremy vẫn đẹp và chặt khít.

Khi đã đưa tôi gần đến đỉnh, anh rút ra. “Anh muốn nếm em”, và dịch người xuống dưới, dùng lưỡi phủ lên cô bé của tôi.

Tất nhiên anh muốn nếm em rồi, tôi nghĩ. Em đã làm mọi cách để gìn giữ cho anh. Anh được hoan nghênh!

Anh ở mãi đó cho đến khi tôi lên đỉnh. Hai lần. Sau đó anh hôn dần lên trên và dừng lại rất lâu ở bụng tôi. Rồi anh lại đưa cậu bé vào trong tôi. “Anh yêu em”, anh thì thầm giữa những nụ hôn. "Cảm ơn em".

Anh cảm ơn tôi vì đã mang thai.

Anh làm tình với tôi một cách nâng niu, chiều chuộng. Tôi có thể làm mọi thứ, huống hồ là việc nói dối cỏn con này, để anh lại yêu tôi, để chúng tôi lại kết nối.

Jeremy yêu tôi nhất khi tôi có thai, đó là điều tốt đẹp duy nhất mà hai đứa bé đem lại cho tôi. Bây giờ khi anh vừa nghe tôi nói có đứa thứ ba, tình yêu của anh một lần nữa nhân lên gấp bội.

Tôi chỉ hơi lo một chút về cái thai giả, nhưng tôi có rất nhiều phương án đối phó nếu không thụ thai. Sảy thai cũng dễ giả vờ như mang thai vậy.