← Quay lại trang sách

Chương 18

Suốt một tuần lễ vùi đầu vào tập bản thảo của Verity, tôi bắt đầu có cảm giác khó chịu, ghen tuông. Rất nhiều chương kể tỉ mỉ cuộc sống khoái lạc của cô ấy và Jeremy, thỉnh thoảng mới nhắc đến hai đứa bé. Chỉ có hai chương về thời gian cô ấy sinh Crew, sau đó lại tiếp tục chi tiết về lần đầu tiên hai người quan hệ trở lại.

Tôi không muốn tìm hiểu thêm về đời sống tình dục của Jeremy. Sau khi lướt qua một chương nữa, tôi ném nó sang một bên và quay lại làm việc. Tôi đã phác thảo xong tập đầu tiên và gửi cho Corey để anh đánh giá. Anh ấy trả lời là đã chuyển cho biên tập viên của Pantem, lý do là anh ấy chưa đọc tập nào trong sê ri và không thể đưa ra ý kiến. Tôi quyết định chờ phản hồi của họ trước khi bắt đầu tập thứ hai để khỏi lãng phí thời gian và công sức.

Tôi đã ở đây gần hai tuần. Corey báo số tiền tạm ứng sẽ được chuyển vào tài khoản của tôi trong nay mai. Tài liệu giấy tờ trong phòng làm việc của Verity đã xem qua hết, nếu không vì chưa có chỗ nào để ở tôi đã rời khỏi đây.

Tâm trạng của tôi rất xấu. Kiệt sức vì công việc trong hai tuần qua, tuyệt vọng trước những chiêu thức Verity sử dụng để mê hoặc cậu bé của chồng cô ấy.

Tôi bỗng muốn xem ti vi. Tôi chưa bước chân vào phòng khách kể từ khi đến đây. Tôi vào bếp quay một túi bắp rang đem ra ghế sofa bật ti vi lên. Tôi xứng đáng tận hưởng một buổi tối thư giãn trước khi đồng hồ điểm mười hai tiếng, bắt đầu một tuổi mới.

Tuy không định nói cho Jeremy biết ngày mai là sinh nhật của tôi, tôi không thể ngăn mình cứ liếc nhìn lên lầu. Từ ghế sofa có thể nhìn rõ toàn cảnh cầu thang, nhưng không thấy bóng dáng Jeremy đâu cả. Mấy ngày nay tôi ít khi gặp anh. Dường như anh cố tình tránh mặt sau buổi tối chúng tôi cùng nhau ngắm sao băng.

Tôi chuyển kênh HGTV xem chuyên mục trang trí nhà cửa được khoảng mười lăm phút thì Jeremy xuất hiện. Anh hơi khựng lại khi nhìn thấy tôi, nhưng vẫn đi đến ngồi cùng trên ghế sofa. Anh ngồi đủ gần để với tới túi bắp rang nhưng đủ xa để không chạm vào tôi.

"Nghiên cứu à?" anh gác chân lên chiếc bàn trước mặt.

Tôi cười. "Tất nhiên. Em luôn làm việc".

Anh nhón lấy vài hột bắp. “Verity luôn xem ti vi mỗi khi mất khả năng sáng tác, để khơi dậy những ý tưởng mới”.

Tôi không muốn nói về Verity, vì vậy tôi đổi chủ đề.

“Hôm nay em mới phác thảo xong một tập. Nếu nó được chấp thuận, em sẽ rời đây trong vài ngày tới”.

Jeremy ngừng nhai bắp. “Vậy sao?”

Tôi bỗng khấp khởi trước vẻ hụt hẫng của anh. "Dạ. Cảm ơn anh đã cho em ở lại đây lâu quá mức cần thiết”.

Anh nhìn sâu vào mắt tôi. “Lâu quá mức cần thiết?” Anh quay sang màn hình ti vi. “Anh lại nghĩ rằng chưa đủ lâu”.

Anh nghĩ tôi không có đủ thời gian để hoàn thành công việc? Không, tôi muốn hiểu ý anh là thời gian chúng tôi ở bên nhau là chưa đủ.

Nhiều khi tôi tin chắc anh có cảm giác với tôi, và anh luôn tìm cách kìm chế. Tôi hiểu hoàn cảnh của anh, nhưng anh không thể trốn tránh suốt phần đời còn lại. Quên đi bản thân vì một người vợ man trá. Cuộc sống quá bất công.

Anh muốn thực hiện lời thề hôn nhân đến cùng. Mọi cặp vợ chồng đều muốn được sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nhưng khi một người xảy ra chuyện không may, người đó sẽ không muốn người kia bị trói buộc vào lời thề đó nữa. Nếu tôi là vợ anh, chắc chắn tôi sẽ không ngăn anh bước tiếp. Tôi chỉ không chắc mình sẽ yêu điên cuồng như Verity yêu Jeremy.

Chúng tôi yên lặng một lúc lâu nhìn vào màn hình. Chương trình kết thúc và chuyển sang một chuyên mục khác.

“Có nhiều điều anh chưa biết về em”. Anh ngả người vào ghế. "Chẳng hạn như, em đã kết hôn chưa?"

“Chưa. Em cũng có vài mối quan hệ nhưng chưa đến mức đó".

“Em bao nhiêu tuổi?"

Anh không biết tuổi của tôi sẽ tăng thêm chỉ sau hơn một tiếng nữa. “Anh sẽ không tin em đâu”.

Jeremy bật cười. “Tại sao”

“Vì em sẽ ba mươi hai. Vào ngày mai".

"Em nói dối".

"Thật mà. Em có bằng lái xe đây”.

“Tốt, vì anh không tin em”.

Tôi trợn mắt nhưng cũng vào phòng lấy bằng lái đưa anh xem. Anh lắc đầu. “Một ngày sinh nhật kỳ lạ. Tán gẫu với người mà em hầu như không quen. Làm việc suốt cả ngày".

Tôi nhún vai. “Nếu không ở đây, em cũng sẽ ở nhà một mình”.

Anh lướt ngón tay trên bức ảnh tôi trên bằng lái. Tôi rùng mình. Anh chưa hề chạm vào tôi, vậy mà tôi đã bị kích thích.

Tôi thật là thảm hại.

Anh trả nó lại cho tôi và đứng dậy.

"Anh đi đâu vậy?"

“Anh sẽ làm một cái bánh cho em”.

Tôi mỉm cười theo anh vào bếp. Tôi không muốn bỏ lỡ dịp Jeremy Crawford tự tay nướng bánh cho tôi.

Tôi háo hức nhìn anh phủ kem lên chiếc bánh. Chưa bao giờ tôi có một ngày sinh nhật vui như vậy. Suốt một tiếng đồng hồ chúng tôi không nhắc đến Verity, những chuyện không vui và ngay cả hợp đồng công việc. Trong khi đợi nướng bánh, tôi ngồi ở quầy bếp, đung đưa hai chân nói đủ thứ chuyện về phim ảnh, âm nhạc, những điều thích và không thích với Jeremy. Anh đứng dựa vào quầy ngay trước mặt tôi trò chuyện.

Tôi thích thú với ý tưởng chúng tôi là cặp tình nhân đang bắt đầu tìm hiểu nhau. Anh lại thoải mái vui vẻ như lần đi ăn tối với Crew.

“Em sang phòng khách đi”, anh lấy vài cây nến trong ngăn kéo.

"Tại sao?"

"Bởi vì anh sẽ bước vào với chiếc bánh trên tay và hát bài Chúc mừng sinh nhật. Theo đúng nghi thức”.

Tôi lắc đầu cười, ra phòng khách tắt tiếng ti vi đi. Chúng tôi cùng nhau đợi chờ thời khắc bước sang ngày mới.

Ngay khi đồng hồ điểm chuông, anh bưng chiếc bánh lung linh ánh nến bước vào phòng. Tôi cười khúc khích trong khi anh cất giọng hát vừa đủ nghe để mọi người khỏi thức giấc.

“Chúc mừng sinh nhật em”, anh thì thầm.

Tôi vẫn còn cười khi anh đem chiếc bánh đến bên cạnh, từ từ quỳ xuống để không làm tắt nến.

“Chúc mừng sinh nhật, Lowen thân yêu. Chúc mừng sinh nhật em".

Đây là lúc cầu nguyện và thổi nến, nhưng tôi không biết phải ước gì. Tôi đã may mắn có được một công việc. Tôi sẽ nhận được số tiền lớn chưa từng có trong tài khoản ngân hàng. Điều duy nhất tôi không thể có được là anh. Tôi nhìn vào mắt anh, rồi thổi tắt ngọn nến.

“Em ước gì vậy?”

“Nếu em nói với anh, điều ước không thể thành sự thật”.

“Có lẽ em sẽ nói với anh sau khi nó trở thành sự thật”.

Tôi mong mình không nhầm rằng anh đang tán tỉnh. Anh không đưa cho tôi cả cái bánh mà dùng nĩa xiên vào một miếng nhỏ. “Em có biết thành phần bí mật để chiếc bánh mềm như vậy không?” Anh đưa tôi cái nĩa.

"Là gì ạ?"

“Là pudding”.

Tôi cắn một miếng bánh và mỉm cười. “Ngon quá”.

“Là pudding”, anh nhắc lại.

Tôi cười phá lên.

Tôi ăn thêm một miếng rồi đưa lại cái nĩa cho anh. Anh lắc đầu. “Anh đã ăn một miếng trong bếp”.

Tôi nghĩ đến hình ảnh anh cắn miếng bánh. Có lẽ anh có vị như sô cô la.

Jeremy giơ tay lên. “Em bị dính bánh kìa…”. Tôi đưa tay lên chỗ mà tôi nghĩ ngón tay anh chỉ vào đó, nhưng anh lắc đầu. "Ở đây", và sượt ngón tay cái qua môi dưới của tôi.

Tôi nuốt trọng cả miếng bánh.

Anh vẫn để ngón tay trên môi tôi.

Chết tiệt. Có lẽ miếng bánh làm tôi không thở được.

Cả người tôi nhức nhối đòi hưởng ứng nhưng lý trí ngăn tôi lại. Tôi muốn buông rơi chiếc nĩa, tôi muốn anh thả đĩa bánh xuống, tôi muốn anh hôn tôi. Nhưng anh là người đã bị ràng buộc, tôi không muốn là người đi bước đầu tiên, và anh cũng không nên đi bước đầu tiên. Tôi cảm thấy tuyệt vọng.

Ngay lúc đó anh chồm người qua tôi đặt đĩa bánh lên bàn. Anh không quay về vị trí cũ mà ôm lấy mặt tôi và ấn môi lên môi tôi. Mặc dù phần nào đoán được chuyện sẽ xảy ra, tôi vẫn hoàn toàn bị bất ngờ.

Tôi nhắm mắt thả rơi cái nĩa, ngả đầu vào tay vịn của chiếc ghế sofa. Người anh đổ dài trên người tôi, môi anh vẫn dính chặt trên môi tôi. Tôi hé môi để lưỡi anh nhàn nhã tiến vào. Sự chậm rãi không kéo dài. Ngay khi được nếm trải hương vị đầu tiên, nụ hôn trở nên cuồng nhiệt, gấp rút. Anh đúng như những gì tôi đã mơ tưởng. Đam mê, bùng nổ, tàn phá.

Anh có vị gây nghiện như sô cô la. Lưỡi tôi quấn lấy anh, tiến và lùi, lên và xuống. Anh lùa tay vào tóc tôi và cứ sau mỗi giây, tôi càng lún sâu hơn vào chiếc nệm ghế.

Anh di chuyển môi mình sang những nơi nhạy cảm khác. Xương quai hàm, cổ, núm vú. Tay anh luồn vào dưới áo tôi, bàn tay anh vuốt ve để lại những vệt nóng như sắt nung trên da thịt.

Lưỡi anh lại tìm lưỡi tôi quấn quít trước khi anh lùi lại cởi áo. Tôi ướm tay lên ngực, lên bụng anh như đã thuộc về nơi đó từ rất lâu. Đây chính là điều ước khi tôi thổi nến.

Tôi ngửa đầu trên tay ghế để anh có thể tiến xa hơn nữa.

Anh bắt đầu cởi áo tôi. Thấy tôi không mặc áo ngực, anh bật ra tiếng rên rỉ đầy phấn khích và cúi đầu xuống ngậm một bên núm vú.

Trong giây phút đê mê, tôi bỗng lạnh toát người khi nhìn thấy một bóng đen lù lù ngay đầu cầu thang. Bóng đen im lìm nhìn anh lướt môi trên khắp ngực tôi. Chính là Verity.

Người tôi cứng đờ bên dưới Jeremy.

Verity siết chặt nắm đấm rồi lặng lẽ quay về hướng phòng mình.

Tim tôi như ngừng đập, chỉ thốt lên được mỗi một từ. “Verity”. Anh ngừng hôn, ngẩng đầu lên nhưng người vẫn không nhúc nhích. “Verity”. Tôi lặp lại, cố đẩy anh ra.

Anh chống tay ngồi dậy, vẻ mặt đầy bối rối.

“Verity”. Tôi lại kêu lên lần nữa. Não tôi tê liệt, ngoài tên cô ấy tôi không nói được lời nào khác.

Thánh thần ơi.

Jeremy vịn tay vào lưng ghế và nhấc người ra khỏi tôi. "Anh xin lỗi".

Tôi bó gối dịch sát vào góc chiếc ghế cách xa anh. "Ôi Chúa ơi", tôi muốn đưa tay lên bịt miệng nhưng những ngón tay cứ run lên bần bật.

Anh nắm tay tôi để trấn an nhưng vô ích. Anh luống cuống, “Anh xin lỗi, anh không nên hôn em”.

Tôi lắc đầu. Anh chưa biết chuyện xảy ra và hiểu lầm phản ứng của tôi. Tôi nhìn thấy cô ấy đứng đó. Tôi chỉ lên cầu thang, miệng lắp bắp. "Em nhìn thấy cô ấy". Tôi không dám nói to như sợ cô ấy nghe thấy. “Cô ấy đứng trên cầu thang”.

Anh hết nhìn cầu thang rồi nhìn tôi. “Cô ấy không đi được, Lowen”

Tôi đứng dậy, khoanh tay che bộ ngực trần, chỉ vào cầu thang và cất giọng run run khẳng định lần nữa. “Vợ anh đứng trên cầu thang, Jeremy! Em đã nhìn thấy!”

Anh nhìn vào mắt tôi và hiểu rằng tôi không đùa. Anh vội chạy lên lầu.

Tôi không muốn ở lại một mình. Tôi tròng áo qua đầu rồi chạy theo anh. Lên đến nơi tôi thấy anh đứng ở cửa phòng nhìn vào trong. Nghe tiếng chân tôi, anh lẳng lặng bỏ xuống cầu thang, tránh nhìn vào mắt tôi.

Tôi đến vừa đủ gần để nhìn vào phòng cô ấy. Chỉ cần một giây. Cô ấy lúc nào cũng nằm trên giường. Đắp mền. Ngủ.

Chân tôi muốn khuỵu xuống. Tôi chỉ đi được nửa đường ra cầu thang thì phải ngồi xuống để lấy sức. Tim tôi chưa bao giờ đập nhanh đến thế.

Jeremy đứng ngay dưới cầu thang. Có lẽ anh hối hận vì những việc vừa xảy ra. Tôi không biết phải giải thích ra sao. Anh đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại nhìn lên chờ tôi lên tiếng.

“Em nhìn thấy cô ấy mà”, tôi thì thầm xuống anh.

Bây giờ tôi có thể khẳng định anh không tức giận với tôi, anh đang hối hận. Anh lên lầu giúp tôi đứng dậy, vòng tay quanh eo đỡ tôi xuống. Chúng tôi vào phòng ngủ đóng cửa lại. Anh ôm chặt lấy tôi vỗ về. Tôi vùi mặt vào cổ anh, cố xua đi hình ảnh cô ấy ra khỏi đầu. “Em xin lỗi, chắc em ngủ không đủ giấc. Có lẽ do em…”.

“Là lỗi của anh”, anh ngắt lời. “Em làm việc hai tuần liên tục. Em bị kiệt sức. Và anh – chúng ta – bị rối loạn, vì mặc cảm tội lỗi. Anh không chắc nữa". Anh lùi lại, giữ lấy mặt tôi bằng cả hai tay. “Chắc chúng ta phải ngủ trong mười hai tiếng đồng hồ liên tiếp mới đủ”.

Tôi không thể đổ lỗi cho tình trạng kiệt sức hay mặc cảm tội lỗi, vì rõ ràng tôi đã nhìn thấy cô ấy. Cô ấy còn siết chặt nắm đấm vì giận dữ trước cảnh tượng chứng kiến.

“Em muốn uống nước không?”

Tôi lắc đầu. Tôi không muốn anh đi. “Đừng bỏ em một mình tối nay”.

Anh khẽ gật. “Anh không bỏ em một mình. Đợi anh vài phút tắt tivi, khóa cửa, cất bánh vào tủ lạnh đã”.

Tôi vào phòng tắm, dùng tay hắt nước lạnh lên mặt để bình tĩnh hơn, nhưng không ích gì. Tôi quay ra vừa đúng lúc Jeremy gạt khoá cửa trong. “Anh không thể ở đây cả đêm, sợ Crew thức dậy và tìm anh”.

Tôi lên giường nằm quay mặt ra cửa sổ. Jeremy nằm sát sau lưng ôm chặt lấy tôi. Tôi có thể nghe nhịp tim thình thịch của anh cũng nhanh như của tôi. Anh nằm chung trên chiếc gối với tôi, tay anh tìm tay tôi đan chặt. Tôi cố điều hòa hơi thở chậm lại. Jeremy hôn lên đầu tôi.

“Thư giãn đi, em sẽ ổn mà”. Anh thì thầm.

Sau một lúc tôi bắt đầu dễ chịu hơn. “Jeremy?” Tôi khẽ khàng gọi anh.

Anh bóp nhẹ tay tôi để cho biết anh đang nghe tôi nói.

“Có khi nào…cô ấy giả vờ không đi lại được không?”

Anh không trả lời ngay mà cân nhắc một lát. “Không”, cuối cùng anh lên tiếng. “Anh đã xem các bản chụp”.

“Nhưng cô ấy sẽ bình phục từ từ. Mọi vết thương đều có thể lành lại”.

“Anh hiểu. Nhưng Verity không thể giả vờ như vậy. Không ai làm như vậy. Điều đó là không thể”.

Tôi nhắm mắt lại. Anh đang cố trấn an tôi rằng anh hiểu cô ấy đủ để khẳng định cô ấy không giả vờ tàn phế. Sự thật anh không hiểu gì về Verity cả.

Tôi rơi vào giấc ngủ với hình ảnh Verity đứng trên cầu thang.

Tôi thức dậy trong cảm giác ngờ vực.

Phần lớn cuộc đời tôi không tin tưởng vào bản thân trước khi đi ngủ. Bây giờ tôi bắt đầu không tin tưởng vào bản thân sau khi thức dậy. Có phải tôi đã nhìn thấy cô ấy không? Có phải đó chỉ là ảo giác, hậu quả của việc làm việc quá độ? Hay tôi cảm thấy tội lỗi khi rơi vào vòng tay của chồng cô ấy?

Tôi nằm nướng trên giường không muốn dậy. Jeremy đã đi lúc bốn giờ sáng. Tôi nghe anh khóa cửa, sau đó là tin nhắn dặn tôi nhắn tin cho anh khi cần.

Sau khi ăn trưa, Jeremy gõ cửa phòng làm việc. Tôi nhận thấy anh đã không ngủ. Anh không ngủ nhiều đêm vì tôi. Xâu chuỗi lại các sự kiện, anh hẳn kết luận tôi là một người không bình thường khi chui vào giường vợ anh lúc nửa đêm, sau đó lại tưởng tượng cô ấy đứng trên cầu thang.

Có lẽ anh đến để yêu cầu tôi rời khỏi đây, và tôi còn hơn là sẵn sàng. Ngặt nỗi tiền chưa vào tài khoản, tôi bị mắc kẹt không biết phải tính sao.

Tuy nhiên, anh đến chỉ để nói anh đã gắn ổ khoá vào phòng Verity.

“Anh muốn em yên tâm ngủ ngon. Cô ấy không thể rời khỏi phòng mình, nếu việc đó là có thể”.

Nếu việc đó là có thể?

“Anh sẽ khóa cửa phòng cô ấy trước khi đi ngủ. Anh nói với April để tránh cửa phòng hay bị gió giật mở ra. Anh không muốn cô ấy biết lý do”.

Tôi nói cảm ơn anh, nhưng sau khi anh đi khỏi tôi ngồi suy tư rất lâu. Rõ ràng anh lo lắng nên mới gắn khóa. Tất nhiên tôi muốn anh tin tôi, nhưng như vậy có nghĩa là tôi đúng.

Tôi chỉ muốn là mình đã sai.

Tôi phân vân nhìn tập bản thảo của Verity. Jeremy phải hiểu rõ vợ anh như tôi hiểu cô ấy. Anh phải biết cô ấy đối xử với hai con gái anh như thế nào, đặc biệt hiện nay Crew luôn ở bên cạnh cô ấy, liệu nó có gặp nguy hiểm không? Tôi vẫn nhớ nó kể Verity nói chuyện với nó. Có thể nó nhầm lẫn quá khứ và hiện tại vì nó mới năm tuổi, nhưng tôi muốn Jeremy biết mọi nghi ngờ dù là nhỏ nhất.

Tôi chưa dám đưa tập bản thảo cho anh xem. Tình huống hợp lý nhất là tôi bị hoa mắt, vì kiệt sức và thiếu ngủ. Khả năng cô ấy giả vờ liệt giường liệt chiếu trong nhiều tháng trời thật vượt quá sức tưởng tượng.

Ngoài ra tôi còn chưa đọc hết tập bản thảo. Tôi chưa biết kết cục thế nào. Chuyện gì đã xảy ra với Harper và Chastin?

Chỉ còn lại vài chương cuối. Tôi đóng cửa phòng và mở chương tiếp theo.

Tôi quyết định bỏ qua chương này cùng với chương kế. Tôi không muốn đọc ngay cả một nụ hôn đơn giản nhất giữa họ chứ đừng nói đến tình dục. Tôi không muốn biết anh đã hoà hợp làm một với cô ấy như thế nào, điều đó phá hỏng ký ức nụ hôn anh đã trao tôi.

Khi lật đến chương nói về Chastin, tôi đứng dậy kiểm tra khóa cửa một lần nữa trước khi bắt đầu.