Chương 19
Tôi có Crew sau hai tuần nói dối Jeremy về việc mang thai. Định mệnh đứng về phía tôi. Tôi cảm ơn Chúa đã ban ơn, dù không tin người có thể can thiệp.
Crew là một đứa con ngoan. Lúc này tôi kiếm được rất nhiều tiền từ việc viết sách và thừa khả năng thuê người giữ trẻ. Tuy nhiên Jeremy đã nghỉ việc để ở nhà chăm sóc chúng, vì vậy tôi phong cho cô bảo mẫu chức quản gia. Thực ra cô ấy là bảo mẫu.
Nhờ có cô ấy, Jeremy rảnh tay mở một công ty bất động sản riêng tại nhà. Tôi đã thiết kế thêm vài cửa sổ mới trong phòng làm việc để có thể quan sát anh từ mọi góc độ.
Cuộc sống thật hoàn hảo. Tôi làm phần dễ nhất, Jeremy và cô bảo mẫu làm tất cả những phần còn lại trong việc nuôi dạy bọn trẻ. Tôi phải xa nhà nhiều. Công việc của tôi đòi hỏi phải đi khắp nơi quảng bá sách hoặc trả lời phỏng vấn, những chuyến đi tôi hoàn toàn không thích vì phải xa Jeremy, nhưng anh muốn ở nhà với bọn trẻ hơn là đi cùng tôi. Dần dần tôi nhận ra những quãng lặng như vậy rất cần thiết. Sau một thời gian thiếu vắng tôi, Jeremy sẽ nhớ nhung và nhận ra anh cần tôi đến mức nào.
Đôi khi tôi nói dối phải đi New York, sự thật tôi thuê một căn hộ Airbnb ở Chelsea trong một tuần để xem ti vi. Sau đó tôi về nhà và Jeremy làm tình với tôi như thể tôi là một trinh nữ của anh. Thật tuyệt vời.
Cho đến khi không còn như vậy nữa.
Thảm họa ập xuống bất ngờ. Như khi mặt trời đột nhiên tắt lịm để bóng tối xâm chiếm, và dù có cố gắng thế nào đi nữa, những tia nắng yếu ớt không thể xuyên thủng màn đêm.
Tôi đứng ở bồn rửa làm sạch một con gà. Con gà chết tiệt chưa được sơ chế. Tôi có thể tưới cây, viết sách, đan áo hay làm bất cứ việc gì khác. Nhưng chính là con gà ghê tởm đó tôi luôn nghĩ đến mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc mất đi Chastin.
Điện thoại reo. Tôi đang rửa con gà.
Jeremy nhấc máy. Tôi đang rửa con gà.
Anh hét vào điện thoại. Tôi vẫn đang làm sạch con gà chết tiệt.
Và sau đó giọng anh vỡ ra đau đớn trong từng câu từng lời anh nói. Ôi không, làm thế nào, nó ở đâu, chúng tôi sẽ đến ngay. Khi anh gác máy, qua hình ảnh phản chiếu trên ô kính cửa sổ tôi thấy anh đứng ở sảnh ngoài, tay giữ chặt khung cửa để khỏi quỵ ngã. Tôi vẫn rửa con gà. Nước mắt tôi nhỏ xuống nó, đầu gối run rẩy, bụng bắt đầu quặn lên từng cơn.
Tôi nôn ra con gà.
Đó là một trong những khoảnh khắc khủng khiếp nhất đời tôi.
Trên đường đến bệnh viện, tôi luôn tự hỏi Harper đã làm việc đó như thế nào. Có phải nó đã đè Chastin chết ngạt như giấc mơ của tôi? Hay nó nghĩ ra cách khác để giết em mình? Chúng cùng qua đêm ở nhà một người bạn, Maria. Chúng đã ngủ lại đó vài lần trước đó. Và mẹ của Maria là Kitty – một cái tên thật ngớ ngẩn - cô ta biết Chastin bị dị ứng. Chastin lúc nào cũng đem bút tiêm EpiPen bên mình, nhưng sáng sớm nay khi Kitty phát hiện, người nó đã cứng lại. Cô ta gọi 9-1-1, sau đó gọi Jeremy ngay khi xe cứu thương đến.
Khi chúng tôi đến bệnh viện, Jeremy vẫn nuôi hy vọng mong manh rằng thông tin kia không chính xác và Chastin vẫn ổn. Kitty chặn chúng tôi ngoài hành lang bệnh viện, miệng cứ lặp đi lặp lại, “Tôi xin lỗi. Cháu nó không tỉnh lại”.
Cô ta nói Chastin không tỉnh lại. Cô ta không nói nó đã chết.
Jeremy chạy ngay đến phòng cấp cứu. Họ đuổi anh ra và yêu cầu chúng tôi đợi trong phòng gia đình. Căn phòng mà người sống sẽ ngồi đó chờ đợi bác sĩ đến thông báo người thân của mình đã chết. Jeremy biết rõ điều đó.
Tôi chưa bao giờ nghe thấy anh thét lên như thế. Người đàn ông cứng rắn là anh quỳ xuống khóc nức nở như một trẻ nít.
Cuối cùng chúng tôi nhìn thấy Chastin. Chưa đầy một ngày nhưng không còn mùi của Chastin nữa. Đó là mùi của xác chết.
Jeremy đưa ra rất nhiều câu hỏi. Tất cả mọi câu hỏi. Chuyện xảy ra như thế nào? Trong nhà có đậu phộng không? Chúng đi ngủ lúc mấy giờ? Có phải Chastin đã lấy EpiPen ra khỏi túi không?
Tất cả các câu hỏi đều đúng, tất cả các câu trả lời cũng ăn khớp đến tàn nhẫn. Một tuần sau nguyên nhân cái chết được xác nhận. Sốc phản vệ.
Chúng tôi luôn cẩn thận với chứng dị ứng đậu phộng của nó. Bất kể nó đi đâu, với ai, Jeremy đều bỏ ra nửa tiếng đồng hồ nói với họ về bệnh tình của nó và giải thích cách sử dụng EpiPen. Tôi luôn cho rằng anh quan trọng hóa mọi chuyện.
Kitty biết rõ Chastin bị dị ứng, cô ta đã cất hết thực phẩm có đậu phộng đi. Điều cô ta không ngờ là nửa đêm bọn trẻ lẻn vào kho lấy thức ăn khuya. Chastin mới tám tuổi và trong phòng ngủ tối om, chúng không nhận ra thức ăn có chứa đậu phộng.
Phải mất một thời gian rất lâu sau Jeremy mới chấp nhận sự thật Chastin đã chết, nhưng anh không bao giờ nghi ngờ có kẻ cố tình đưa nó thức ăn có chứa đậu phộng. Nhưng tôi thì biết. Chỉ có tôi biết.
Mỗi lần nhìn Harper, tôi lại nhìn thấy tội ác của nó. Tôi đã linh tính từ rất lâu, khi hai đứa bé mới sáu tháng tuổi, rằng Harper sẽ tìm cách giết Chastin. Đó là một vụ giết người hoàn hảo. Người cha không hề nghi ngờ gì cả.
Người mẹ thì không. Tôi không dễ bị che mắt như vậy đâu.
Tôi nhớ Chastin và đau khổ vì cái chết của nó. Nhưng tôi thật khó chịu khi thấy Jeremy đau đớn vật vã một cách quá mức. Anh suy sụp. Chết cả phần xác lẫn phần hồn. Sau ba tháng tôi hoàn toàn mất hết kiên nhẫn. Chúng tôi làm tình có hai lần kể từ khi Chastin chết, anh thậm chí còn không hôn tôi bằng lưỡi. Không còn kết nối, tôi chỉ là phương tiện để anh giải thoát những bí bách. Tôi muốn nhiều hơn thế. Tôi muốn Jeremy của ngày xưa.
Một đêm khi anh đang ngủ tôi đặt tay lên cậu bé của anh. Tôi vuốt tay lên xuống để anh cứng lên như mọi khi. Nó không cứng, và anh gạt tay tôi ra. “Được rồi Verity. Em không cần làm vậy đâu”.
Anh nói như thể an ủi tôi. Tôi không cần được an ủi.
Tôi đã thấp thỏm cho số phận của Chastin trong suốt tám năm. Tôi đã dành cho nó tất cả tình yêu vì tôi nó sẽ bị Harper giết chết. Nhưng tôi không thể chứng minh Harper có dính líu. Jeremy sẽ không bao giờ tin tôi. Anh yêu Harper và không bao giờ tin nó ra tay giết chết chị ruột của mình.
Tôi có trách nhiệm trong cái chết của Chastin. Đáng lẽ tôi phải bóp cổ nó khi nó còn ẵm ngửa, hoặc để một chai thuốc tẩy mở nắp đủ gần để nó vơ vào miệng, hoặc đâm xe vào một thân cây khi túi khí bên ghế nó đã được tháo ra và nó không thắt dây an toàn. Tôi có thể dàn xếp rất nhiều loại tai nạn kiểu đó.
Nếu tôi ra tay trước với Harper, chúng tôi vẫn còn Chastin.
Jeremy sẽ không buồn như thế.