Chương 20
Verity ngồi trong phòng khách. April đã đưa cô ấy xuống bằng thang máy trước khi ra về, một thay đổi trong thời khóa biểu khiến tôi không dễ chịu chút nào.
April dặn tôi. “Chiều nay cô ấy không chịu ngủ nên tôi đưa cô ấy xuống đây. Nhờ cô nói với Jeremy tối nay đưa cô ấy vào giường giúp”. Cô ta dừng xe đẩy trước ti vi.
Verity đang xem chương trình Wheel of Fortune.
Hoặc cô ấy chỉ nhìn vào hướng ti vi.
Jeremy đang ở trên lầu với Crew. Bên ngoài trời đã sập tối, đèn phòng khách không bật nhưng có đủ ánh sáng từ ti vi để tôi có thể nhìn rõ gương mặt vô cảm của Verity.
Không ai có thể giả vờ tàn phế trong một thời gian dài như vậy, và rất thật, với chồng con luôn bên cạnh. Một tiếng động lớn bất ngờ có làm cô ấy giật mình không?
Gần chỗ tôi đứng có một chiếc bình đựng đầy những quả cầu bằng thủy tinh và bằng gỗ. Tôi nhìn quanh để chắc chắn không có ai khác rồi cầm một quả bằng gỗ lên ném về phía cô ấy. Nó rơi xuống ngay trước mặt, nhưng cô ấy thậm chí không chớp mắt.
Tại sao cô ấy không có phản ứng gì trước tiếng động? Ngay cả khi não bị tổn thương mất khả năng nhận biết ngôn ngữ, cô ấy vẫn nghe được tiếng động chứ?
Trừ khi cô ấy cố tình không phản ứng.
Tôi vào bếp, bỏ mặc cô ấy một mình với hai người dẫn chương trình Pat Sajak và Vanna White.
Chỉ còn lại hai chương nữa là kết thúc. Mỗi lần cầm tập bản thảo lên, tôi thấy lo âu hồi hộp còn hơn cả khi bị mộng du.
Chương vừa rồi khá nhẹ nhàng. Tôi phần nào nhẹ nhõm khi cô ấy không liên quan đến cái chết của Chastin. Tuy nhiên cách suy nghĩ của cô ấy thật đáng lo ngại. Chaster không còn nữa, vậy mà cô ấy như đứng ngoài nỗi đau của Jeremy và hối tiếc vì đã không giết Harper.
Tôi đoán quyển tự truyện không có phần hai vì những sự kiện trong chương cuối mới xảy ra khoảng một năm trước. Vài tháng trước cái chết của Harper.
Cái chết của Harper - tối nay tôi sẽ đọc chương này, nếu không bị cơn buồn ngủ đánh bại.
Tôi làm món mì spaghetti cho bữa tối với Jeremy và Crew. Tôi đã cẩn thận sắp xếp thời gian sau khi April đi về, nhưng cô ta lại đẩy Verity xuống đây. Mong là Jeremy sẽ đưa Verity lên giường trước giờ ăn. Ngày sinh nhật của tôi sắp sửa trôi qua và thật chẳng ra làm sao nếu phải ăn mừng cạnh Verity Crawford.
Tôi đang trộn nước sốt thì chợt nhận ra không có tiếng ti vi nữa. Tôi dừng tay khuấy muỗng để nghe ngóng.
“Jeremy?” Tôi gọi hú họa, may ra anh đang ở ngoài phòng khách và tắt ti vi.
“Anh xuống ngay”. Giọng anh từ trên lầu vọng xuống.
Tôi nhắm mắt lại, tim đập như trống trận. Ý nghĩ đầu tiên là không cần tốn thời gian mang giày, chạy ra khỏi cửa và không bao giờ quay lại. Sau đó là cảm giác giận dữ xâm chiếm toàn thân. Cô ấy cố tình khiêu khích tôi. Tôi phải cho cô ấy biết là tôi không sợ cô ấy.
Tôi nghiến răng, nắm chặt nắm đấm, dậm chân đi vào phòng khách. Ti vi bật nhưng tắt tiếng. Verity vẫn ngồi ở vị trí cũ. Tôi đi thẳng đến bàn chộp lấy cái điều khiển ti vi. Đúng là ti vi đã bị tắt tiếng. Nó không thể tự tắt tiếng. Việc này vượt quá sức chịu đựng của tôi.
“Cô là đồ chó cái khốn kiếp”. Tôi ném từng tiếng vào mặt cô ấy.
Tức giận dồn nén trong lòng từ khi đến đây giờ bốc ra nghi ngút. Tôi nhấn nút mở tiếng tivi và thả cái điều khiển xuống ghế sofa, ngoài tầm với của cô ấy. Tôi quỳ xuống ngay trước tầm mắt cô ấy, toàn thân run bắn không vì sợ mà vì giận. Giận kiểu làm vợ mưu mô của cô ấy với Jeremy. Giận kiểu làm mẹ quái đản của cô ấy với Harper. Và giận vì tôi là người duy nhất nhìn thấu tâm can cô ấy.
“Cô không xứng đáng sống trên đời”, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy. “Tôi cầu cho cô bị chết sặc, giống như cô đã giết Harper”.
Tôi chờ đợi phản ứng của cô ấy. Nếu cô ấy hiểu… nếu cô ấy nghe thấy… nếu cô ấy giả vờ… Cô ấy phải tức giận, tổn thương hoặc bất cứ cảm xúc gì đó khi nghe người khác xúc phạm.
Nhưng cô ấy không nhúc nhích. Tôi cố nghĩ ra một chủ đề khác mạnh mẽ hơn để làm cô ấy mất kiểm soát. Tôi đứng dậy ghé sát vào tai cô ấy. “Đêm nay Jeremy sẽ làm tình với tôi trên chiếc giường của cô”.
Tôi chờ…một cái nháy mắt, một rung động nhỏ. Duy nhất mùi nước tiểu lấp đầy không khí và xộc vào mũi tôi. Tôi nhìn xuống quần cô ấy.
Vừa lúc đó Jeremy đi xuống cầu thang. “Em gọi anh phải không?”
Tôi vội lùi lại, chân đá phải quả cầu gỗ lúc nãy đã ném. Tôi cúi xuống nhặt nó lên, ấp úng. “Cô ấy cần phải thay quần áo”.
Sau khi Jeremy đẩy xe lăn vào thang máy, tôi khoanh tay lại thở dài.
Trước đây tôi không thắc mắc ai là người tắm rửa, thay quần áo cho cô ấy. Đương nhiên là cô y tá, nhưng bây giờ tôi biết không phải lúc nào cũng vậy. Chứng kiến Verity không tự chủ được và Jeremy phải vệ sinh, mặc tã cho cô ấy khiến tôi thấy xót xa cho anh.
Ở đời gieo nhân nào gặt quả nấy, những gì xảy ra cho cô ấy hôm nay đều do quả báo. Nhưng tại sao bắt Jeremy phải chịu chung số phận?
Tôi ngồi ăn tối với Crew, nó vừa ăn vừa chơi iPad. Tôi muốn đợi Jeremy nhưng sắp đến giờ Crew phải lên giường và anh không muốn Crew ăn một mình. Trong lúc Jeremy vẫn còn bận bịu với Verity, tôi cho Crew đi ngủ. Lúc Jeremy xong việc thì món mì spaghetti đã nguội lạnh.
Khi Jeremy vào bếp, tôi đang dọn dẹp và rửa chén. Chúng tôi không nói chuyện nhiều sau việc xảy ra đêm qua. Tôi lắng nghe từng cử động của anh sau lưng, anh ngồi ở bàn ăn bánh mì bơ tỏi.
“Anh xin lỗi”. Anh phá tan bầu không khí yên lặng.
"Vì chuyện gì?"
“Vì đã lỡ bữa tối”.
Tôi nhún vai. “Anh không bỏ lỡ. Bây giờ vẫn còn kịp".
Anh lấy một cái tô xúc mì spaghetti vào và cho vào lò vi sóng. “Lowen”.
Tôi quay lại nhìn anh.
"Có chuyện gì vậy?"
Tôi lắc đầu. “Không có gì, Jeremy. Đâu phải việc của em”.
“Sao em lại nói vậy?”
Tôi không muốn nói ra. Không phải việc của tôi. Đây là cuộc sống của anh. Vợ của anh. Nhà của anh. Tôi chỉ ở đây thêm hai ngày nữa. Tôi lấy khăn lau tay. Lò vi sóng kêu bíp báo tắt nhưng anh không để ý mà vẫn nhìn tôi chờ đợi.
Tôi đành nói một cách khẽ khàng. “Em thấy… thương anh quá”.
“Đừng nói vậy”.
“Em không thể nghĩ khác”.
“Em có thể”.
“Không, Em không thể”.
Anh mở lò vi sóng lấy tô mì để lên quầy rồi quay lại nhìn tôi. “Cuộc đời anh đã được định sẵn, Low. Anh không thể thay đổi. Em không cần thương hại anh”.
Tôi lắc đầu. “Anh sai rồi. Anh có thể thay đổi. Anh không cần phải sống như thế này ngày này qua ngày khác. Cơ sở hoặc trung tâm y tế có thể chăm sóc cô ấy tốt hơn nhiều. Cô ấy sẽ có nhiều cơ hội bình phục hơn”.
Mặt Jeremy đanh lại. “Anh biết em nghĩ cho anh. Nhưng em hãy đặt mình vào hoàn cảnh của Verity mà xem”.
Anh không biết tôi là người hiểu cô ấy hơn ai hết. “Hãy tin em, em hiểu mà”. Tôi nhịp nhịp bàn tay lên quầy bếp, cố tìm cách diễn đạt rõ ràng hơn. “Cô ấy cũng không muốn anh sống cuộc sống này, Jeremy. Anh không phải là tù nhân trong ngôi nhà này. Crew cũng vậy, nó phải đi ra thế giới bên ngoài. Anh hãy đưa nó đi du lịch, tìm việc làm mới. Hãy đưa cô ấy vào một trung tâm y tế”.
Jeremy cắt ngang. “Anh không thể làm vậy với Crew. Nó đã mất cả hai chị gái. Anh không thể lại để nó đau khổ vì mất người thân. Ít nhất Crew vẫn còn có mẹ bên cạnh”.
Anh không muốn ở bên cạnh cô ấy. Chỉ là Crew. “Nếu vậy anh hãy gởi cô ấy vào điều trị bán thời gian và đón về nhà mỗi cuối tuần khi Crew được nghỉ học”. Tôi đến gần ôm lấy mặt anh bằng cả hai tay, nhìn sâu vào mắt anh. Nếu anh hiểu tôi quan tâm đến anh, có thể anh sẽ suy nghĩ ý kiến của tôi một cách nghiêm túc. “Hãy sống cho mình, Jeremy. Anh xứng đáng có thời gian cho riêng mình và làm những gì anh muốn”.
Anh nghiến răng kéo tay tôi ra, chống hai tay lên quầy bếp gục đầu xuống một cách bất lực. "Những việc anh muốn ư?"
"Phải. Anh muốn những gì?"
Anh ngửa đầu ra sau cười khiến tôi e mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn. Tuy nhiên câu trả lời của anh bật ra thật nhẹ nhàng."Em".
Anh xoay người lại vòng tay quanh eo tôi, áp trán vào trán tôi và nhìn vào mắt tôi. “Anh muốn em, Low”.
Tim tôi hẫng mất một nhịp, sau đó là cảm giác lâng lâng lan tỏa khắp lồng ngực. Rồi nhận thức hoàn toàn tan biến khi anh lấp đầy bằng nụ hôn. Khác với lần đầu, anh hôn chậm rãi quanh bờ môi như muốn bắt lấy từng nhịp thở và hơi ấm.
Anh nhấc tôi lên quấn chân quanh người anh đi vào phòng ngủ. Tôi quyết không mở mắt ra cho đến khi cửa phòng đóng lại. Verity không thể phá hỏng giây phút này.
Anh đặt tôi xuống gần chiếc giường. "Cởi quần áo em ra", rồi đi ra khóa cửa phòng.
Đó là một mệnh lệnh mà tôi háo hức làm theo. Chúng tôi nhìn nhau cởi quần áo. Anh quần jean tôi áo sơ mi, sau đó áo anh rơi xuống quần tôi trên sàn. Anh dừng lại khi tôi cởi áo ngực.
Rất nhiều cảm xúc xâm chiếm khi còn mỗi chiếc quần lót - lo lắng, sợ hãi, phấn khích, kích thích, ham muốn. Bằng một cử động dứt khoát, tôi đá nó ra và đứng thẳng người, hoàn toàn phơi bày cho anh.
Mắt anh mờ đi. Khi anh cởi nốt mảnh quần cuối cùng, tôi ngây cả người. Dù Verity đã mô tả anh hoành tráng thế nào đi nữa cũng không thể sánh bằng hình ảnh sinh động trước mắt.
Cả hai chúng tôi đứng trần truồng, nhịp thở điên cuồng không thể kiểm soát nổi.
Anh bước đến vuốt má và tóc tôi rồi hôn tôi. Nụ hôn đầy nhục cảm khiến toàn thân tôi run bắn. Anh miết tay dọc theo sống lưng và ôm mông tôi sát vào anh. “Anh không có bao cao su”.
"Em không uống thuốc"
Điều đó không ngăn anh đỡ tôi nằm xuống giường. Anh vờn môi trên núm vú trái rồi chuyển lên môi tôi thì thầm. “Anh sẽ rút ra".
“Tốt”.
Anh lặp lại. “Tốt”, và đẩy cậu bé vào. Lập tức tất cả dây thần kinh cảm xúc trong người tôi đều tụ về một chỗ, nơi anh và tôi kết nối. Chúng tôi không hôn nhau, chỉ trao đổi hơi thở đứt quãng, nóng hổi. Tôi nhắm nghiền mắt để tận hưởng hết chiều dài và độ cứng trong khi anh tiến và lùi với nhịp độ tăng dần. Cảm giác hơi đau lúc đầu thay thế bằng khoái cảm. Anh hôn tôi rồi hơi nhấc người ra để nhìn tôi. Trong mắt anh, tôi không thấy bất cứ bóng dáng lo âu hay hối tiếc. Chỉ có anh và tôi.
“Em có biết anh đã mơ được ở bên em bao nhiêu lâu rồi không?” Đó là một câu hỏi tu từ không cần trả lời vì anh lập tức lại hôn tôi. Chỉ một lúc sau, anh đẩy tôi nằm sấp rồi thúc vào tôi từ phía sau. Tôi nghe tiếng anh thì thầm bên tai. “Anh sẽ chiếm lấy em ở mọi tư thế mà anh đã nghĩ ra hàng đêm”.
Đùi và bụng tôi co thắt dữ dội trước lời hứa hẹn xấu xa. “Vâng, xin anh”.
Anh vòng tay xuống bụng kéo tôi quỳ lên đầu gối, lưng tôi áp vào ngực anh, cậu bé của anh vẫn chôn sâu trong người tôi. Tôi cảm thấy yếu ớt trước nguồn năng lượng dồi dào là anh. Cứ mỗi chốc anh lại thay đổi vị trí. Tôi chợt nghĩ đến quyển tự truyện của Verity, cô ấy luôn giành lấy quyền kiểm soát trong khi ân ái. Tôi không muốn kiểm soát anh, tôi muốn anh tự do yêu tôi. Trong hơn nửa tiếng đồng hồ, cứ mỗi khi gần lên đỉnh là anh rút ra, hôn tôi rồi lại đẩy vào trong tôi… Tôi muốn vòng tuần hoàn không bao giờ kết thúc.
Cuối cùng có lẽ là vị trí anh yêu thích, vị trí để làm tôi sung sướng. Anh nằm ngửa trên gối, đùi tôi ở hai bên đầu anh. Tôi vẫn lơ lửng trên cao vì những dấu răng trên đầu giường làm cho mất tập trung. Tôi nhắm mắt lại.
Anh vuốt ngược bàn tay từ bụng lên và ôm hai bầu ngực trong tay rồi dùng lưỡi tách môi cô bé của tôi ra. Không kìm chế được tôi rên lên một tiếng thật lớn.
Tiếng rên làm anh bị kích thích, anh cuồng nhiệt hơn nữa bằng chiếc lưỡi mềm mại và khéo léo đưa tôi lên đến đỉnh điểm, người tôi bị đẩy về phía trước phải vịn vào đầu giường. Tôi mở mắt ra. Mặt tôi chỉ cách đầu giường vài inch, nơi Verity để lại dấu răng trong những lần anh có cô ấy ở vị trí tương tự.
Cùng với chiếc lưỡi ma thuật, ngón tay Jeremy trượt vào trong làm tôi hoàn toàn mất kiểm soát. Tôi cắn vào đầu giường.
Dường như dấu răng của Verity ngay bên dưới dấu răng của tôi. Tôi cắn mạnh hơn nữa để dấu răng của mình sâu hơn của cô ấy, để tương lai tôi chỉ nghĩ về Jeremy cùng tôi mỗi khi nhìn vào chiếc giường này.
Tuy bị giam hãm trong bốn bức tường phòng ngủ, ảnh hưởng của Verity hiện diện khắp nơi. Tôi nhấc đầu ra nhìn vào những dấu răng mới và tự nhủ – không được nghĩ về cô ấy.
Jeremy đẩy tôi nằm ngửa bên dưới anh. Anh không cần vào trong tôi để tìm thêm cảm giác. Anh ép cậu bé vào bụng tôi khiến dòng chất lỏng ấm nóng tràn ra trong khi hôn tôi một cách cuồng nhiệt.
Tôi biết đêm nay sẽ rất dài.
Vòng hai xảy ra trong nhà tắm nửa giờ sau đó. Tay đan tay, miệng kết hợp thành một. Bàn tay tôi áp lên tường khi anh đâm xuyên vào tôi dưới vòi nước rồi cuối cùng phun trào trên mông tôi.
Chúng tôi vào giường khoảng ba giờ sáng. Tôi biết anh sắp phải về phòng. Tôi không muốn anh đi. Ngôi nhà này rất an toàn nếu được ở bên anh.
Anh ôm tôi sát vào người, vuốt ve cánh tay tôi lên và xuống. Chúng tôi không ngủ mà nói đủ thứ chuyện trên đời. Cuối cùng, anh hỏi về mối tình mới nhất của tôi.
“Không có gì sâu sắc cả”.
"Tại sao?"
“Em không nghĩ đó là tình yêu, chỉ là tình dục. Không có điểm chung nào cả”.
"Trong bao lâu?"
“Rất ngắn. Đó là Corey, người đại diện của em".
Tay Jeremy ngừng di chuyển. “Người anh gặp lần trước phải không?"
“Dạ”.
"Anh ấy vẫn là người đại diện của em ư?”
“Anh ấy làm rất tốt”. Tôi gục mặt vào ngực anh và anh tiếp tục trượt tay lên xuống tay tôi.
“Anh cảm thấy hơi ghen”.
Tôi bật cười và đưa ra câu hỏi mà tôi thắc mắc bấy lâu. “Mối quan hệ của anh và Verity là như thế nào?”
Jeremy thở dài và điều chỉnh tư thế để ánh mắt chúng tôi giao nhau. “Anh sẽ trả lời, nhưng anh không muốn em nghĩ xấu về anh”.
“Em không đâu”, tôi lắc đầu.
"Anh đã yêu cô ấy. Cô ấy là vợ anh. Nhưng anh không chắc bọn anh thực sự hiểu nhau. Bọn anh sống trong hai thế giới khác nhau”. Anh chà nhẹ ngón tay quanh đường viền môi tôi. “Anh say mê cô ấy, điều mà chắc em không muốn nghe, nhưng đó là sự thật. Cuộc sống chăn gối rất tuyệt vời, nhưng phần còn lại… anh không biết. Ngay từ đầu anh đã cảm thấy mối quan hệ thiếu một cái gì đó, nhưng anh bỏ qua và kết hôn. Anh cho rằng những gắn kết sâu sắc hơn sẽ đến sau đó. Một ngày nào đó anh sẽ thức dậy nhìn vào mắt cô ấy – một người tâm đầu ý hợp, giống như mảnh ghép được lắp vào đúng vào vị trí”.
Tôi không ghen vì anh dùng thì quá khứ. “Rốt cuộc anh có tìm được gắn kết đó không?”
“Không, mọi việc không như anh đã nghĩ. Nhưng anh đã rất gần với nó. Một xúc cảm thoáng qua nhưng đủ chứng tỏ gắn kết sâu sắc là có thật”.
“Khi nào?”
“Vài tuần trước, trong phòng vệ sinh một quán cà phê với một cô gái không phải là vợ anh”.
Tôi không nói được gì vì anh lập tức hôn tôi. Có lẽ anh cảm thấy có lỗi vì cảm giác gắn kết với một người vừa gặp trong khi không tìm thấy ở vợ mình trong nhiều năm.
Anh kéo tôi vào sát hơn, chúng tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khoảng hai tiếng sau tôi thức giấc vì nghe tiếng anh lầm bầm bên tai."Chết tiệt".
Anh tung chăn ngồi dậy. Tôi dụi mắt. "Chuyện gì vậy anh?"
“Anh ngủ quên mất”. Anh nhặt quần áo trên sàn nhà mặc vào. “Sợ Crew thức dậy tìm anh”. Anh hôn tôi rồi ra mở cửa.
Cánh cửa không suy suyển.
Anh lắc nhẹ tay nắm cửa. “Chết tiệt. Cửa bị kẹt rồi”.
Tôi co rúm người, niềm vui đêm qua đột ngột tan biến. Thực tại quay trở lại đầy đe dọa. Tôi lắc đầu nhưng Jeremy đang bận với cánh cửa nên không nhìn thấy. “Không phải bị kẹt đâu”, tôi nói khẽ. "Nó bị khóa rồi. Từ bên ngoài".
Jeremy quay ngoắt lại nhìn tôi, nét mặt anh đầy vẻ băn khoăn. Sau khi tiếp tục cố mở cửa bằng cả hai tay, anh nhận ra tôi đúng, cửa đã bị khóa bên ngoài. Anh đập cửa. Tôi ngồi im trên giường, trong lòng lo sợ giây phút anh mở được cửa và nhìn thấy sự thật.
Anh vừa đập cửa vừa gọi. "Crew!"
Một suy đoán chợt loé lên trong đầu tôi. Có phải cô ấy muốn hại Crew?
Cô ấy không yêu các con mình, cô ấy chỉ yêu Jeremy. Nếu biết đêm qua anh ở với tôi, cô ấy có thể trút hận vào Crew.
Jeremy không bao giờ nghĩ Verity làm việc này. Anh cho rằng Crew đã nghịch ngợm chốt cửa nhốt chúng tôi. Hoặc chốt cửa vô tình tự khóa khi anh đóng cửa tối qua. Anh không mảy may nghi ngờ cô ấy.
Jeremy liếc đồng hồ trên đầu giường rồi lại đập cửa. “Crew, mở cửa!” Anh áp trán vào cửa rầu rĩ. “April sẽ đến ngay bây giờ. Cô ta không thể thấy chúng ta ở cùng nhau được”.
Anh nghĩ gì vậy chứ?
Tôi đang sợ vợ anh đã bắt cóc con anh, còn anh lo mình bị bắt quả tang quan hệ với người nữ khách.
“Jeremy”.
"Gì vậy em?" Anh lại đập cửa thình thình.
“Em biết anh cho là vô lý. Nhưng… tối qua anh có khóa cửa phòng Verity không?”
Anh dừng tay. “Anh không nhớ”.
“Em sợ Verity đã nhốt chúng ta, có lẽ Crew không có ở đây”.
Anh lặng người, vội vàng nhìn ngó khắp phòng rồi mở chốt cửa sổ. Hai cánh cửa gỗ có thể mở ra dễ dàng nhưng lớp cửa bằng kính cố định chắc chắn. Không do dự anh lột chiếc bao gối ra quấn quanh tay đấm vỡ kính để trèo ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau tôi nghe tiếng anh mở khóa cửa phòng tôi rồi chạy lên lầu. Anh vào phòng Crew, phòng Verity và quay ra. Tôi sợ chết khiếp đứng chờ anh ngay đầu cầu thang.
Anh lắc đầu, thở dốc. “Họ đều đang ngủ”.
Anh ngồi thụp xuống, mệt mỏi vuốt mái tóc rối bù. “Họ đang ngủ”, anh lặp lại một cách nhẹ nhõm.
Nhưng tôi thì không.
April bước vào nhà. Cô ta nhìn tôi và Jeremy đầy vẻ tò mò. Anh đứng dậy ra khỏi nhà mà không nhìn ai.
April nhìn tôi dò hỏi.
Tôi nhún vai. “Crew ngủ không ngon giấc”.
Cô ta tỏ ra dửng dưng và đi lên lầu.
Tôi vào phòng làm việc đóng cửa lại, mở chương cuối cùng. Tôi phải đọc xong trong hôm nay. Tôi muốn biết kết thúc của câu chuyện. Tôi gần như đã quyết định sẽ đưa tập bản thảo cho Jeremy xem. Tôi muốn anh biết rằng anh đã đúng khi không tìm được gắn kết với cô ấy, vì anh không thực sự hiểu cô ấy.
Hành động khoá cửa vừa rồi chính là lời cảnh cáo của cô ấy. Anh phải biết và đề phòng cô ấy trước khi điều đáng tiếc khác có thể xảy đến. Mối nguy hiểm đang treo lơ lửng trên đầu chúng tôi.
Ngôi nhà này chứa đầy hiểm họa. Bi kịch tiếp theo đã bị trì hoãn quá lâu.