Chương 21
Tôi nhớ như in buổi sáng Harper chết. Tóc nó bết lại vì hai ngày không gội đầu. Quần áo của nó - quần legging tím, áo sơ mi đen và áo khoác dệt kim. Trò giải trí của nó - tô màu với Crew. Lời cuối cùng Jeremy nói với nó - cha yêu con, Harper.
Chastin đã chết sáu tháng, một trăm tám mươi hai ngày rưỡi. Từng đó ngày lòng tôi sôi sục oán hận kẻ sát nhân.
Đêm qua Jeremy ngủ ở trên lầu. Ngày nào Crew cũng đòi anh mỗi khi tỉnh giấc giữa đêm, vì vậy hai tháng qua anh ngủ trong phòng ngủ dành cho khách. Tôi phản đối dữ dội, nào là không thể chiều Crew mãi, nào là anh đang làm hư nó. Nhưng Jeremy bỏ ngoài tai tất cả. Anh đội hai đứa bé lên đầu.
Hiện nay đã bớt đi một đứa con, vậy mà sự quan tâm của anh chẳng hề chuyển sang tôi.
Chúng tôi làm tình đúng bốn lần kể từ khi Chastin chết. Cậu bé của anh không thể cứng lên được nữa, ngay cả khi tôi cho vào miệng. Nhưng anh không tỏ vẻ thất vọng, cũng không chịu dùng Viagra. Anh nói mình cần thêm thời gian để thích nghi với cuộc sống không có Chastin.
Anh có biết người không cần thời gian để vượt qua cú sốc là ai không? Harper.
Nó không sứt mẻ gì sau cái chết của Chastin. Không hề khóc. Không nhỏ một giọt nước mắt. Ngay cả tôi mà còn khóc.
Harper không khóc vì nó là người có tội. Giống như tôi, vì ân hận đã không ra tay trước với Harper nên tôi phải viết ra đây tất cả.
Jeremy cần biết sự thật. Một ngày nào đó, bằng cách nào đó, anh sẽ tìm thấy quyển tự truyện này và thức tỉnh trước tình yêu vô bờ bến tôi dành cho anh.
Tôi đứng trong bếp nhìn Harper. Nó đang chỉ Crew cách tô màu chồng lên màu dưới để tạo ra màu thứ ba. Chúng cười đùa vui vẻ. Tiếng cười của Crew là vô tư, nhưng còn Harper? Tôi tức giận quát lên.
“Con có biết buồn vì Chastin chết hay không vậy?”
Nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của tôi, Harper sợ sệt. "Dạ có".
Nó đang giả vờ, nhưng tôi không dễ bị đánh lừa. “Con không hề khóc, dù chỉ một lần. Tại sao chị chết mà con lại dửng dưng như vậy?”.
Đôi mắt nó bắt đầu rưng rưng, vậy mà Jeremy luôn cho rằng nó không thể biểu lộ cảm xúc.
“Con có buồn. Con rất nhớ chị ấy”
Tôi lắc đầu cười khẩy khiến nó nó khóc òa lên và ôm mặt chạy lên phòng ngủ.
Tôi chỉ về phía Harper, nói với Crew. “Bây giờ nó lại biết khóc cơ đấy”.
Jeremy chắc chắn đã nghe thấy vì anh gõ cửa phòng nó. “Harper? Có chuyện gì vậy cưng?”
Dưới này tôi nhại theo anh bằng một giọng trẻ nít, “Có chuyện gì vậy cưng?” khiến Crew bật cười khúc khích. Một đứa trẻ bốn tuổi cũng thấy được khiếu hài hước của tôi.
Một phút sau Jeremy đi xuống. “Harper sao vậy?”
“Nó dỗi vì em không cho nó ra hồ chơi”.
Lời nói dối như thật đến nỗi tôi phải mỉm cười. Jeremy hôn lên đầu tôi. “Hôm nay trời đẹp rất thích hợp để đi chơi. Em đưa bọn trẻ đi chơi đi”.
Anh đứng sau lưng tôi, vì vậy anh không thấy tôi trợn tròn mắt lên. Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra cách khác để giải thích những giọt nước mắt của Harper.
“Con muốn bơi thuyền”, Crew phấn khích hét lên.
Jeremy cầm lấy ví và chìa khóa. “Đi lên gọi Harper mang giày vào, mẹ dẫn hai con đi chơi. Cha sẽ về trước bữa trưa”.
Tôi quay lại. "Anh đi đâu vậy?"
“Đến cửa hàng. Sáng nay anh đã nói với em rồi”.
Tôi nhìn theo Crew thở dài. “Hay là em đi mua đồ, còn anh dẫn con đi chơi”.
Jeremy vòng tay ôm tôi, áp trán lên trán tôi. “Em đã ngưng viết sáu tháng nay. Em không đi ra ngoài. Em không chơi với các con”. Anh ôm tôi sát hơn. “Em làm anh lo lắng, cưng à. Hãy đưa chúng ra ngoài chơi khoảng nửa tiếng và bổ sung vitamin D”.
“Anh nghĩ em bị trầm cảm ư?” Tôi vùng ra khỏi anh. Điều đó thật tức cười, anh mới là người bị trầm cảm.
Jeremy để chìa khóa lên bàn và lại ôm tôi. “Có lẽ cả hai chúng ta đều bị trầm cảm. Chúng ta phải cùng nhau vượt qua thời gian khó khăn này”.
Anh hôn tôi. Sau một thời gian dài anh mới hôn tôi bằng lưỡi, nụ hôn như quên hết sự đời. Tôi kiễng chân nép sát vào anh hơn và hôn lại anh thật sâu. Ngay lập tức chỗ phình lên cứng rắn trước đũng quần anh chọc vào bụng tôi đầy khiêu khích.
“Tối nay em muốn anh ngủ trong phòng chúng mình”, tôi thì thầm.
Anh mỉm cười. "Được, chỉ sợ em bị mất ngủ thôi”.
Ánh mắt nóng bỏng, nụ cười hứa hẹn, em lại có anh rồi Jeremy Crawford. Em rất nhớ anh.
Sau khi Jeremy đi khỏi, tôi dẫn hai đứa con trời đánh thánh vật của anh ra hồ, cầm theo tập cuối trong sê ri sách tôi đang viết. Jeremy nói đúng, tôi đã bỏ viết trong sáu tháng trời. Tôi cần quay lại nhịp sống cũ. Tuy đã trễ hạn hợp đồng, nhà xuất bản Pantem vẫn hào phóng gia hạn cho tôi thêm thời gian vì cái chết của Chastin.
Nếu biết sự thật, họ sẽ cho tôi nhiều thời gian hơn nữa.
Crew chạy ra bến tàu nơi chiếc ca nô neo đậu. Tôi hơi lo vì bến tàu đã cũ và Jeremy không muốn bọn trẻ lên đó. Nhưng Crew khá nhẹ cân, nó không thể làm sập bến tàu được.
Nó ngồi xuống đu đưa hai chân trên chiếc ca nô neo vào bến tàu bằng sợi dây buộc mòn xơ cả chỉ.
Crew không biết chiếc ca nô này gắn liền với nó. Thời gian tôi nói dối Jeremy có thai là thời gian chúng tôi quan hệ mãnh liệt nhất từ khi hẹn hò. Tôi chắc chắn chính trên chiếc ca nô này Crew đã được hình thành. Vì vậy tôi đặt tên nó là Crew.
Tôi đã mất đi quãng đời hạnh phúc đó.
Có rất nhiều thứ khác tôi đã mất, đặc biệt là cuộc sống trước khi có hai đứa bé sinh đôi.
Tôi nhìn Crew nghĩ ngợi. Cuộc sống của chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu chỉ còn một mình nó. Thêm một quãng đời đau khổ nếu Harper chết, nhưng lần này tôi sẽ không buồn và giúp Jeremy hồi phục. Ngoài ra, có khả năng Jeremy đã cạn nước mắt vì Chastin và không còn hơi sức khóc cho Harper.
Nỗi đau khi các bậc cha mẹ mất đi đứa con thứ hai hay thứ ba cũng giống như mất đi đứa đầu tiên. Nó không thể cứ nhân lên mãi. Cái chết của Chastin đã khiến chúng tôi tan nát cõi lòng, do đó nếu chiếc ca nô bị lật úp nhấn chìm hai đứa trẻ và làm Harper bị chết đuối, sự đau đớn của Jeremy đã bão hòa.
Khi không còn Harper, ba chúng tôi sẽ trở thành một gia đình hoàn hảo. Tôi quyết định thật nhanh. “Harper”.
Nó đang nghịch đất cách tôi vài bước. Tôi đứng dậy phủi đất trên quần jean. “Ra đây con yêu. Lên ca nô chơi với em”.
Harper nhảy dựng lên vì vui sướng, nó không biết chuyện gì chờ đợi phía trước.
“Đi theo mẹ”, tôi đi ra bến tàu giúp hai đứa bé xuống ca nô rồi cẩn thận ngồi xuống, dùng mái chèo đẩy xuồng trôi ra xa bờ.
Tôi ngồi phía sau, Crew ở giữa, Harper ngồi ở đầu quay lưng lại với tôi và Crew. Đến giữa hồ tôi dừng lại để hai đứa bé thò tay xuống hồ nghịch nước.
Tôi nhìn xung quanh. Khung cảnh thật vắng lặng. Nơi chúng tôi sống rất kín đáo, hai ngàn feet dọc theo bờ hồ không hề có tàu thuyền qua lại.
Harper ngồi thẳng lại và lau tay vào quần. Tôi hít mạnh một hơi rồi nghiêng người tới trước thì thầm vào tai Crew. "Crew, con yêu. Hãy nín thở".
Tôi nắm chặt mép ca nô và đứng hẳn sang bên phải.
Tôi nghe thấy một tiếng kêu, không biết là của Crew hay Harper, sau đó là tiếng rơi bùm bùm xuống nước. Không còn nghe được gì nữa, chỉ còn áp lực ép vào hai tai. Tôi khua tay chân để ngoi lên mặt nước.
Đây và đó nước bắn lên tung tóe, tiếng kêu cứu của Harper lẫn của Crew. Tôi nhìn thấy Crew và nhanh chóng bơi đến túm lấy nó. Chỗ này cách bờ khá xa, tôi không nghĩ mình đã ra xa như vậy.
Tôi bắt đầu bơi vào bờ. Phía sau Harper đang kêu gào. Vùng vẫy.
Tôi tiếp tục bơi.
Nó tiếp tục kêu gào. Tôi nghe thấy một tiếng quẫy đạp nữa.
Không còn tiếng động nào.
Tôi tiếp tục bơi mà không nhìn lại phía sau cho đến khi chân chạm đất. Crew bám chặt lấy tôi. Chật vật lắm hai mẹ con mới bò được vào bờ. Jeremy sẽ phải cảm ơn tôi vì đã cứu Crew. Tất nhiên anh sẽ đau khổ, nhưng anh cũng biết ơn tôi. Tối nay trên chiếc giường của chúng tôi, anh sẽ ngủ với tôi, ôm tôi, an ủi tôi.
“Harper!” Crew hét lên khi nó vừa có thể hít không khí vào phổi.
Tôi bịt miệng Crew và kéo nó vào chỗ cạn hơn. Mệt quá tôi ngồi phịch xuống bùn để thở. Người tôi dính đầy bùn đất, phổi nóng như có lửa.
Mắt Crew mở to bấn loạn. “Mẹ ơi!” Nó bắt đầu khóc, chỉ tay ra mặt hồ không một gợn sóng phía sau lưng. “Harper không biết bơi!”. Nó bò xuống nước nhưng tôi kéo tay giữ nó lại.
“Mẹ đã cố cứu chị ấy”, tôi thì thầm.
"Đi tìm chị ấy đi mẹ!" Nó gào lên, tay cứ chỉ ra hồ.
Với tình hình này, chắc chắn nó sẽ kể với mọi người là tôi không quay lại tìm Harper. Những bà mẹ sẽ không lên bờ cho đến khi tìm được con mình. Tôi cần phải quay lại đó ngay.
"Crew. Chúng ta phải cứu Harper. Con biết dùng điện thoại của mẹ để gọi cho cha không?”
Nó gạt nước mắt gật đầu.
"Con vào nhà gọi cho cha. Nói với cha mẹ đang cố cứu Harper và nói cha gọi cảnh sát ngay"
“Dạ”. Nó chạy vào nhà.
Tuy rất lạnh và kiệt sức, tôi bắt buộc lao xuống nước lần nữa. “Harper?” Tôi không dám gọi to, sợ chẳng may nó lại hồi phục và trồi lên khỏi mặt nước. Tôi không vội, cũng không mạo hiểm bơi đến gần chiếc ca nô. Lỡ nó vẫn còn sống và níu lấy tôi. Hoặc cố kéo tôi chìm theo nó.
Tôi phải ở trên bờ khi Jeremy xuất hiện. Khóc lóc, lạnh run, thân nhiệt hạ thấp, tốt nhất là được chở vào bệnh viện trên xe cứu thương.
Chiếc ca nô bị lật úp sẽ dạt vào bờ. Trước đây Jeremy và tôi cùng hạ thủy chiếc ca nô nên tôi biết có những túi khí để giữ cho ca nô nổi ngang mặt nước. Nếu Harper bám được vào đó để sống sót và tố cáo tôi với cha nó thì sao?
Tôi lấy hết can đảm bơi đến chiếc ca nô, nín thở lặn xuống và nổi lên bên trong.
Cảm ơn Chúa, nó không có trong đó.
Tôi nghe Crew gọi tên tôi từ đằng xa. Tôi lặn ra ngoài và bắt đầu gọi tên Harper một cách thảm thiết.
“Harper!”
“Cha đang đến”. Crew la lên.
Tôi gọi tên Harper to hơn nữa. Cảnh sát sẽ đến trước Jeremy.
“Harper”!
Tôi trồi lên ngụp xuống đến nỗi hết hơi, khó khăn lắm mới giữ người nổi trên mặt nước. Tôi gọi tên nó không ngừng cho đến khi cảnh sát lôi tôi lên bờ.
Tôi tiếp tục gọi tên nó, thỉnh thoảng lại chêm vào, “Con gái tôi!” hoặc, “Đứa con bé bỏng của tôi!”
Một vài người lặn xuống hồ tìm kiếm. Rồi một hình dáng quen thuộc chạy như bay qua bến tàu lao đầu xuống nước, vừa chạy vừa gào thét tên Harper như một người mất trí.
Nhìn thấy cảnh tượng đó tôi bật khóc. Giờ tôi mới nhận ra mình đã sai lầm và làm mọi thứ rối tung lên. Biểu hiện của anh cho thấy mất mát này không bao giờ có thể vượt qua.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, anh tìm được xác nó vướng vào tấm lưới đánh cá, từ chỗ tôi ngồi không thể phân biệt màu xanh lá cây hay màu vàng, nhưng tôi nhớ lại Jeremy đã bị mất một tấm lưới màu vàng năm ngoái. Trùng hợp là tôi đã đánh đắm chiếc ca nô ở đúng vị trí của tấm lưới. Nếu không mắc vào đó, có lẽ Jeremy không tìm được nó nhanh như vậy.
Sau khi gỡ nó ra, mọi người giúp Jeremy kéo nó lên bến tàu. Anh tiến hành hô hấp nhân tạo cho nó, bất kể nó đã ngưng thở từ lâu. Khi nhân viên y tế đến anh cũng không chịu dừng lại.
Anh không dừng lại cho đến khi không còn cách nào khác. Bến tàu cũ nát thình lình đổ sụp xuống hồ, Jeremy vội vàng lao theo ôm lấy Harper. Ba người khác giúp anh giữ chặt cái xác.
Jeremy đưa nó lên bờ và gục xuống, vẫn ôm chặt nó trong tay. Anh áp mặt vào mái tóc sũng nước thì thầm mãi không thôi.
“Cha yêu con, Harper. Cha yêu con, Harper. Cha yêu con, Harper”.
Tôi bò đến vòng tay ôm lấy cả hai vỗ về. “Em đã cố cứu con”.
Khó khăn lắm các nhân viên y tế mới gỡ nó ra khỏi vòng tay anh. Anh lên xe cứu thương đi cùng họ, bỏ tôi lại với Crew.
Jeremy không hỏi tôi chuyện xảy ra như thế nào. Anh không dặn dò gì trước khi đi theo xác Harper. Anh không nhìn đến tôi.
Phản ứng của anh không như tôi dự tính. Anh bị sốc, anh sẽ thích nghi, anh cần thời gian - Đó là những lời an ủi tôi đành tự nói với mình.