Chương 22
Không nhịn được nữa, tôi chạy vào phòng tắm nôn ọe, người run lẩy bẩy cứ như đang tận mắt chứng kiến vụ giết người.
Tôi phải kể cho Jeremy biết sự thật hay gọi thẳng báo cảnh sát? Chắc chắn cô ấy sẽ bị nhốt vào một bệnh viện tâm thần và Jeremy được tự do. Nhưng Jeremy không có nhà, tôi còn một ít thời gian chợp mắt.
Sau khi đánh răng súc miệng, tôi đưa tay lên lau miệng và nhìn vết sẹo qua tấm gương. Nó gắn liền với mẹ tôi, với cuộc đời tôi. Cách bà đối xử với tôi lạnh nhạt, xa cách khiến người con như tôi đau khổ, nhưng nó không là gì cả so với cách Verity đối xử với con cô ấy.
Cô ấy giết con mình.
Cơn nhức đầu buồn nôn lại quay trở lại. Tôi vội lục túi tìm một viên Xanax và đi ra bếp rót đầy một ly Crown Royal. Vừa lúc April đi vào, cô ta ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi thản nhiên cho viên thuốc vào miệng rồi uống một hơi cạn ly.
Tôi về phòng khóa cửa, kéo rèm cửa sổ để không còn tia nắng nào lọt vào. Cảm thấy chưa đủ, tôi trùm chăn qua đầu kín mít và nhắm mắt.
Tôi mở mắt vì luồng hơi ấm phủ trên cơ thể và trên môi.
Là Jeremy.
Tôi khoan khoái bắt lấy hơi thở của anh và ôm chặt anh. Nụ hôn của anh là liều thuốc kỳ diệu xóa tan mệt mỏi, kể cả những mối hiểm nguy đang rình rập xung quanh.
Tôi kéo chiếc chăn ra để không còn gì ngăn cản tôi đón nhận anh một cách trọn vẹn. Anh vẫn hôn tôi, kéo tôi sát vào người.
“Bây giờ là hai giờ chiều”, anh thì thầm. “Em ổn chứ?”
“Vâng”, tôi nói dối. "Em chỉ hơi mệt".
"Anh cũng vậy." Anh nắm tay tôi.
"Làm sao anh vào được đây?" Tôi chợt nhớ đã khóa cửa phòng trước khi ngủ.
Anh nháy mắt. "Bằng cửa sổ. April đưa Verity đến bác sĩ và một tiếng nữa Crew mới đi học về”.
Tôi nhẹ nhõm hẳn, dù sự vắng mặt của cô ấy chỉ tạm thời.
Jeremy gối đầu trên ngực tôi và cầm đường viền quần lót của tôi lên mân mê.
“Anh đã kiểm tra khóa cửa. Chốt tự bật vào vị trí nếu ta đóng cửa quá mạnh”.
Tôi chỉ im lặng. Rất có thể là như vậy, nếu Verity không ở đây.
Jeremy kéo áo tôi lên, một chiếc áo khác của anh, và hôn ngực tôi. “Anh thích em mặc áo của anh”.
Tôi lùa tay vào tóc anh mỉm cười. “Em yêu mùi của anh”.
“Anh có mùi gì?”
“Mùi mưa”.
Anh rì rầm trong khi di chuyển dần xuống bụng. “Anh không biết mùi đó”.
“Đó là mùi của nước mưa khi chạm đất và tung lên phả vào cỏ cây thơm mát”.
Anh lại ngược lên môi tôi. “Anh không biết có một từ mô tả hay như vậy”.
“Mọi thứ đều có một từ dành riêng cho nó”.
Anh ngẩng lên, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. “Vậy có từ nào dành cho anh không?"
“Ý anh là chuyện gì?”
Anh dịch ngón tay trên mặt tôi theo đường xương hàm. “Yêu một người trong khi anh không được phép làm như vậy”.
Anh đã nói yêu tôi. Mặc dù vậy, tim tôi chùng xuống khi không tìm được từ nào để biện minh cho anh. Tôi ghét việc anh phải đeo thêm mặc cảm tội lỗi vào những gánh nặng đã có. Dù vợ anh là người độc ác vô nhân tính, hôn nhân của họ vẫn tồn tại. Anh ngủ với tôi, lừa dối cô ấy. Sự thật đó không thể chối cãi.
“Anh có hối hận không?”
"Có". Anh im lặng vài giây. “Nhưng không đủ để dừng lại”.
“Mọi chuyện sẽ kết thúc. Em quay về Manhattan, còn anh là người đã kết hôn”.
Chúng tôi im lặng, chỉ có ánh mắt là nói lên những mong muốn ngược lại.
Anh lại hôn tôi. “Anh đã nghĩ kỹ về những lời em nói trong bếp tối qua”.
Tôi cảm thấy hồi hộp. Anh có nghĩ thông suốt rằng cuộc sống của anh cũng quan trọng như Verity không?
“Anh đã liên hệ với một trung tâm điều dưỡng, họ sẽ chăm sóc cô ấy từ thứ hai tới. Cô ấy về nhà ba cuối tuần mỗi tháng”. Anh dừng lại chờ phản ứng của tôi.
“Em nghĩ như vậy là tốt nhất cho gia đình anh”.
Một tương lai tươi sáng hiển hiện trước mắt cho Jeremy, cho ngôi nhà này. Cơn gió nhẹ thoảng qua bên ngoài cửa sổ, ngôi nhà yên tĩnh, Jeremy trông rất thanh thản. Tôi đã quyết định về tập bản thảo.
Tôi sẽ không làm gì cả.
Đào xới lại quá khứ để chứng minh Verity giết Harper không làm cho Jeremy dễ chịu hơn mà ngược lại. Vết thương lòng chưa kịp kín miệng, nếu giờ lại đem ra mổ xẻ có thể gây ra những vết cắt mới. Tốt nhất hãy để năng lượng tự do trong cơ thể, đừng để cho chúng bị mắc kẹt vì những chuyện đã qua rồi.
Tôi vẫn chưa biết rõ mức độ nguy hiểm của Verity, nhưng có nhiều cách để khống chế cô ấy. Lúc ở trung tâm điều dưỡng, cô ấy sẽ bị theo dõi chặt chẽ. Khi cô ấy về nhà những ngày cuối tuần, Jeremy có thể gắn màn hình quan sát cảm biến với chuyển động trong phòng. Đến một lúc nào đó anh sẽ phát hiện ra cô ấy giả vờ tàn tật.
Mọi việc đều ổn thỏa.
“Em hãy ở lại đây thêm một tuần nữa”.
Tôi đã định sáng mai rời khỏi đây. Nhưng sau khi nghe Jeremy thông báo quyết định của anh, tôi muốn ở lại đây cho đến khi còn có thể. Không Verity, không April.
“Dạ”.
"Có nghĩa là em đồng ý?" Anh nhướng mày.
Tôi cười. "Em đồng ý”.
Anh nằm lên trên người tôi đẩy cậu bé vào cho đến hết chiều dài và bắt đầu đưa đẩy. Bên dưới, cơ thể tôi uyển chuyển theo cùng vũ điệu. Khi cảm thấy các cơ bắp của anh bắt đầu căng lên, tôi rướn người quấn chặt hai chân anh và hôn anh khiến anh rên rỉ chìm sâu vào trong tôi hơn nữa. Anh ngấu nghiến trên môi tôi trong lúc bùng nổ.
Anh gục xuống người tôi, cậu bé vẫn lấp đầy bên trong. Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc để bàn về việc đó.
Sau khi lấy lại được hơi sức, Jeremy lăn người ra, vừa xoáy ngón tay vào cô bé đang co thắt dữ dội của tôi, vừa nhìn tôi thăng hoa. Tôi sung sướng hét lên không kìm chế, biết rằng không có ai ở nhà.
Khi đã dịu đi, anh hôn tôi. “Anh phải lẻn ra trước khi mọi người về”.
Tôi mỉm cười nhìn anh mặc quần áo. Anh lại hôn tôi trước khi biến mất qua đường cửa sổ. Tôi bật cười vì anh không đi bằng cửa chính. Có ai ở nhà đâu chứ.
Tôi kéo gối che mặt, thừ người suy nghĩ. Ngôi nhà này làm đầu óc tôi rối bời, lúc thì muốn thoát khỏi nó ngay, lúc lại chẳng muốn rời đi.
Tập bản thảo chắc chắn làm tôi rối bời hơn hết thảy. Tôi đã yêu anh, người vừa mới quen có vài tuần. Không chỉ yêu người thật ngoài đời, tôi còn yêu anh qua giọng văn của Verity, những mô tả chi tiết đã cho tôi một cái nhìn toàn diện, sâu sắc hơn về con người anh. Verity không xứng đáng với anh. Tôi muốn bù đắp cho anh những gì cô ấy không có, đó là tình yêu thương con trẻ.
Tôi cầm cái gối kê vào dưới mông để giữ hạt giống của anh không bị chảy ra ngoài.
Tôi lại ngủ thiếp đi và có một giấc mơ về Crew. Nó đã lớn, khoảng mười sáu tuổi. Giấc mơ không có gì đặc biệt, hoặc có nhưng tôi không nhớ. Tôi chỉ nhớ ánh mắt của nó, độc ác và vô cảm. Những hành vi tội ác của Verity diễn ra trong thời thơ ấu đã in hằn trong đầu óc non nớt và làm nó hoàn toàn thay đổi. Khi tỉnh giấc, người tôi lạnh toát vì cảm giác lo sợ cho Crew.
Nhiều giờ trôi qua nhưng tôi vẫn do dự, không biết phải làm gì với tập bản thảo vì lợi ích tốt nhất của Crew. Nó đã chứng kiến chị mình chết đuối và mẹ nó không tìm cách cứu giúp. Liệu việc mẹ nó dặn nó nín thở trước khi nhấn chìm chiếc ca nô có để lại cho nó ấn tượng mãi mãi?
Khi thấy Crew trong bếp, tôi vào theo nó. April đã ra về một giờ trước, còn Jeremy ở trên lầu chăm sóc Verity. Tôi ngồi vào bàn ăn bánh quy Ritz và bơ đậu phộng, trong khi Crew chơi iPad.
"Cháu đang chơi trò gì vậy?" Tôi bắt chuyện với nó.
“Trò Toy Blast ạ”.
Ít nhất không phải những trò bạo lực Fallout hay Grand Theft Auto. Nó vẫn ổn.
Crew liếc nhìn tôi rồi đặt iPad xuống. “Cháu cũng muốn một cái bánh quy ạ”, rồi chồm qua bàn lấy hộp bơ đậu phộng
Tôi đưa nó con dao răng cưa để phết bơ. Nó cho một lượng bơ khổng lồ lên chiếc bánh quy và cắn một miếng. Mặt nó đầy phấn khích. “Ngon quá”.
Crew liếm miếng bơ dính trên con dao khiến tôi phải nhăn mũi. "Ghê quá. Cháu không được liếm vào con dao đâu”.
Nó cười có vẻ khoái trá.
Tôi ngả người ra ghế ngắm nhìn nó. Dù đã trải qua nhiếu biến cố, nó là một đứa trẻ ngoan. Không nhõng nhẽo, tính trầm lặng, có thể tìm thấy sự hài hước trong những việc nhỏ nhặt nhất. Tôi không cho nó là đứa trẻ quá quắt như ngày đầu tiên mới gặp nữa.
Tôi mỉm cười. Nhìn nó ngây thơ như vậy, tôi không thể xác định được sự việc xảy ra hôm đó có làm nó bị ảnh hưởng hay không. Nếu có, tôi sẽ làm đúng trách nhiệm của mình – báo cho Jeremy biết mọi chuyện.
“Crew, cô hỏi cháu việc này nhé”.
Nó gật đầu. “Dạ được”.
Tôi mỉm cười để nó thoải mái. “Nhà cháu có ca nô không?”
Nó dừng liếm con dao, “Có ạ”.
Tôi thận trọng quan sát nó phòng khi có biểu hiện gì kích động thì ngưng lại ngay. “Cháu có ngồi trên đó không? Chạy trên hồ ấy?”
"Có ạ”.
Nó tiếp tục liếm bơ trên con dao. Có lẽ nó không nhớ gì cả. Nó mới năm tuổi và nhìn nhận sự việc khác với người lớn. “Cháu có nhớ lúc đi trên ca nô không? Với mẹ cháu? Và Harper?”
Crew không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Hoặc nó sợ phải trả lời câu hỏi, hoặc không nhớ chuyện đã xảy ra. Sau đó nó nhìn xuống bàn và lại lấy con dao phết một miếng bơ cho vào miệng.
“Crew”. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối nó. “Tại sao ca nô bị lật?”
Crew nhìn lên tôi và rút con dao ra khỏi miệng trong khi trả lời. “Mẹ dặn cháu không được nói nếu cô hỏi về chị ấy”.
Máu như rút hết khỏi người tôi, tôi nắm chặt cạnh bàn đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch. "Cô ấy... mẹ cháu nói chuyện với cháu à?”
Crew chỉ nhìn tôi mà không trả lời, sau đó nó lắc đầu như muốn rút lại những gì đã nói. Nó đã nhận ra không nên nói điều đó với tôi.
“Crew, có phải mẹ cháu giả vờ không nói được không?”
Crew nghiến chặt răng vào con dao làm nó dịch chuyển và cứa phải nướu răng. Máu loang ra trên răng, trên môi. Tôi đứng bật dậy lấy con dao khỏi miệng Crew.
“Jeremy!” Tôi kêu lên.
Tôi bịt miệng Crew, cố tìm một chiếc khăn để cầm máu nhưng không thấy. Crew không khóc nhưng tỏ ra khiếp đảm.
“Jeremy!” Tôi hoảng hốt gọi to hơn, một phần vì cần anh giúp, một phần vì sợ hãi.
Jeremy chạy vào như một cơn lốc, anh cúi đầu nhìn vào miệng Crew. "Có chuyện gì vậy?”
“Nó…”, tôi ấp úng. “Nó cắn trúng con dao”.
“Cần phải may vết thương. Lấy dùm anh chìa khóa xe trong phòng khách!”
Tôi vội vơ lấy chùm chìa khóa rồi theo anh vào nhà xe. Jeremy mở cửa sau chiếc xe Jeep và đặt Crew vào, lúc này nó đang khóc ròng vì đau. Tôi mở cửa trước và lên xe.
“Lowen”, Jeremy đóng cửa sau lại. “Verity không thể ở nhà một mình. Anh cần em ở nhà trông cô ấy giúp anh".
Tôi suýt tắc thở, nhưng Jeremy đã bước tới giúp tôi xuống xe trước khi tôi có thể phản đối. “Anh sẽ gọi cho em thông báo tình hình”, và cầm chùm chìa khóa trên tay tôi. Tôi đứng như trời trồng nhìn chiếc xe mất hút khỏi tầm mắt.
Tôi nhìn xuống bàn tay dây đầy máu của Crew.
Tôi không muốn ở đây nữa, tôi không muốn làm cái việc khỉ gió mà anh giao phó.
Nhưng tôi lập tức nhận ra vấn đề bây giờ không phải là muốn hay không muốn. Tôi đang ở đây rồi, việc cần làm bây giờ là nhốt cô ấy trong phòng. Tôi lao lên cầu thang. Cửa phòng cô ấy mở toang.
Cô ấy nằm trên giường, tấm chăn chỉ đắp nửa người, một chân thòng xuống giường. Có lẽ Jeremy đang đỡ cô ấy vào giường thì nghe tôi gọi.
Mặc kệ cô ấy.
Tôi đóng sầm cửa lại và khóa chốt. Vẫn chưa yên tâm, tôi quyết định xuống tầng hầm để lấy chiếc màn hình giám sát cũ của Chastin và Harper. Do dự vài giây trước chiếc cửa đóng im ỉm, cuối cùng tôi lấy hết can đảm dùng một cây sắt để chặn nó lại sau khi chui qua rồi dùng đèn điện thoại di động soi đường xuống cầu thang.
Lúc trước xuống đây với Jeremy, tôi nhớ rõ những hộp giấy đựng đồ đựng đồ xếp bên phải căn phòng. Bây giờ chúng lộn xộn khắp nơi, nắp mở tung giống như vừa bị ai đó lục lọi. Ý tưởng đó là Verity khiến tôi sởn da gà. Tôi phải thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt. Tôi đi đến chỗ trước đây để chiếc màn hình.
Nó không còn ở chỗ cũ.
Tôi hối hả tìm kiếm xung quanh. Khi chuẩn bị đầu hàng, tôi nhìn thấy nó. Tôi ôm cái hộp chạy lên cầu thang, đôi chân nặng nề cứ líu ríu vào nhau. Cuối cùng tôi cũng chui được ra ngoài và thoát khỏi tầng hầm đáng sợ.
Tôi gỡ dây điện và cắm chiếc màn hình đầy bụi vào ổ cắm trong phòng làm việc của Verity. Đi được nửa cầu thang lên lầu, tôi dừng lại, rồi quay xuống bếp cầm một con dao.
Một tay tôi nắm chặt dao, tay kia mở khóa cửa phòng cô ấy. Cô ấy vẫn trong tư thế cũ, một chân lủng lẳng dưới giường. Tôi dựa lưng sát tường, từ từ nhích người đến chiếc tủ quần áo và để máy quay lên đầu tủ hướng vào giường cô ấy rồi cắm điện.
Tôi định đi ra nhanh hết mức có thể nhưng lại nghiến răng lưỡng lự. Tôi nắm chặt con dao, lấy hết can đảm bước đến nhấc chân cô ấy để lên giường, phủ chăn lên rồi nâng thanh chắn giường lên.
Tôi khóa cửa lại và thở phào.
Sau khi vào bếp rửa những vệt máu khô trên tay và lau máu trên bàn và sàn nhà, tôi ngồi xuống trước màn hình. Tôi mở chế độ chụp ảnh động trên điện thoại và nhìn vào màn hình chờ đợi. Chỉ cần cô ấy cử động... tôi sẽ chụp lại và đưa cho Jeremy xem.
Suốt một tiếng đồng hồ.
Tôi chờ cuộc gọi của Jeremy. Tôi không rời mắt khỏi màn hình để có thể chứng minh Verity giả vờ tàn tật. Tôi không dám rời vị trí nửa bước để không bị lỡ bất cứ cử động nào của cô ấy dù là nhỏ nhất.
Nửa tiếng nữa trôi qua và tôi bắt đầu nghi ngờ vào bản thân. Đáng lẽ cô ấy phải cử động chứ? Cô ấy không mở mắt nên không thể biết có máy quay trong phòng.
Hay là trong tíc tắc lúc tôi đi xuống bếp, cô ấy ngồi dậy kiểm tra và phát hiện máy quay? Không thể nào. Tôi phát điên lên mất.
Quyển tự truyện chỉ còn một chương mà trong lúc chờ đợi tôi có thể kịp nghiền ngẫm. Tôi mở ngăn kéo lấy nó ra và chỉnh ghế ngồi thuận lợi để có thể vừa đọc vừa theo dõi màn hình giám sát.