Chương 23
Mới vài ngày sau khi Harper chết mà toàn bộ thế giới của tôi bị đảo lộn.
Cảnh sát lấy lời khai của tôi. Hai lần. Họ không muốn bỏ sót chi tiết nào. Đó là công việc của họ. Câu hỏi của họ đơn giản. Rất dễ trả lời.
“Cô hãy kể cho chúng tôi biết toàn bộ câu chuyện”.
“Harper đứng sang một bên làm ca nô nghiêng và lật. Tất cả chúng tôi đều ngã xuống nước. Tôi đã cố gắng cứu nó, nhưng lúc đó tôi quá đuối sức chỉ ôm được Crew”.
“Tại sao con cô không mặc áo phao?”
“Tôi định loanh quanh ở gần bến tàu, không ngờ sau đó ca nô trôi xa như vậy”.
“Lúc đó chồng cô ở đâu?”
“Anh ấy bảo tôi đưa con xuống hồ chơi rồi đi đến cửa hàng”.
Tôi vừa khóc vừa trả lời, thỉnh thoảng lại cúi gập người vì đau khổ. Màn trình diễn của tôi làm họ bối rối không dám đưa ra nhiều câu hỏi hơn nữa.
Tôi ước mình có thể diễn như vậy với Jeremy.
Anh còn hơn cả điều tra viên.
Anh không rời mắt khỏi Crew từ khi Harper chết. Cả ba chúng tôi cùng ngủ trong phòng ngủ chính dưới lầu, Crew nằm giữa, một lần nữa Jeremy và tôi lại bị một đứa trẻ ngăn cách. Nhưng đêm nay thì khác. Tối nay tôi nói với Jeremy rằng tôi muốn anh ôm tôi, vì vậy anh nằm ở giữa.
Trong nửa giờ tôi tìm mọi cách quyến rũ anh. Nhưng thì ra anh đồng ý nằm gần chỉ để tra vấn tôi hàng đống câu hỏi chết tiệt.
“Tại sao em cho chúng đi ca nô?”
“Vì chúng đòi đi”, tôi trả lời.
“Tại sao chúng không mặc áo phao?”
“Em cứ nghĩ sẽ ở gần bờ thôi”.
“Điều cuối cùng con bé nói là gì?”
“Em không nhớ”.
“Con có còn nổi trên mặt nước khi em và Crew lên được bờ không?"
“Không. Em không nghĩ như vậy”.
“Em có biết ca nô sắp bị lật không?"
“Không. Mọi chuyện xảy ra rất nhanh".
Anh không hỏi nữa, nhưng tôi biết anh vẫn còn thức. Cuối cùng anh lên tiếng. “Câu chuyện của em chẳng có nghĩa gì cả”.
“Tạ sao anh nói vậy?”
Anh dịch ra xa khỏi tôi. Anh muốn tôi nhìn anh nên tôi ngẩng đầu lên.
Anh nhẹ nhàng sờ vào má tôi. “Tại sao em dặn Crew nín thở, Verity?”
Tôi biết thế là hết.
Ánh mắt anh là ánh mắt của người chồng luôn cho rằng đã hiểu rõ vợ mình giờ mới vỡ lẽ ra mọi chuyện. Dù có cố giải thích thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bao giờ tin tôi hơn Crew.
Mặc dù vậy, còn nước còn tát. Rất có thể anh sẽ bị thuyết phục bởi một người mẹ đau khổ, nước mắt chảy dài trên má, giọng nói run run như tôi đang thể hiện. “Em đã nói như vậy lúc bị chìm dưới nước”.
Anh xoáy ánh mắt vào tôi một lúc lâu. Cuối cùng anh quay lưng lại với tôi và vòng tay ôm Crew như một hiệp sĩ che chở.
Che chở nó khỏi tôi.
Tôi cố nằm im để anh nghĩ tôi đã ngủ, nhưng những giọt nước mắt cứ lặng lẽ lăn xuống ướt đầm cả gối. Khi không kìm nén hơn được nữa, tôi bật dậy vào phòng làm việc đóng cửa và khóc nức nở.
Tôi mở máy tính lên gõ tiếp quyển tự truyện. Không còn tương lai để hy vọng. Không còn quá khứ để bù đắp. Không còn gì nữa cả.
Câu chuyện của tôi đã kết thúc.
Tôi không đoán được vận mệnh của mình. Không giống như linh cảm về Chastin, tôi không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu.
Nó nằm trong tay Jeremy? Hay chính tôi sẽ phải quyết định?
Có thể mọi việc chưa kết thúc khi sáng mai Jeremy thức dậy nhìn thấy tôi ngủ bên cạnh.
Anh sẽ nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc của chúng tôi, những lần cậu bé của anh lên đỉnh trong miệng tôi và hạt giống của anh chảy ào ạt trong cơ thể tôi. Và anh nhận ra chúng tôi còn rất nhiều thời gian để làm những việc đó khi chỉ còn một đứa con.
Hoặc… anh không tin cái chết của Harper là một tai nạn. Anh báo cảnh sát và bắt tôi trả giá vì những gì đã làm với Harper.
Dù tình huống nào tôi cũng phải chấp nhận – đành vậy thôi.
Tôi sẽ tự đâm xe vào một gốc cây.