← Quay lại trang sách

VỀ CÁC XÁC CHẾT Tác Giả: Giôn Kollier

Bác sĩ Rankin, người đàn ông to lớn, vụng về đã láng xi măng nền nhà ở dưới hầm. Lúc này, ông đang chăm chú nhìn kết quả lao động của mình. Xong việc, ông đang định giấu các dụng cụ vào tủ, thì nghe tiếng cửa mở to ở thềm nhà. Ông run lên vì bất ngờ. Cửa ra vào sập lại. Bác sĩ Rankin nghe tiếng nói của Bak và Bát.

- Xin chào bác sĩ! Anh ở đâu thế? Đi câu đi, hôm nay, câu tốt lắm.

Sáng hôm đó, bác sĩ Rankin bận, nên không thích đi câu. Vì vậy, ông hy vọng các vị khách không mời sẽ bỏ đi.

- Có lẽ, anh ấy không có nhà.

- Tôi sẽ để lại mảnh giấy. Tôi sẽ viết là nếu về, thì anh ấy sẽ ra sông.

- Có thể nói với Iren?

- Thế, anh không nhìn thấy là cô ấy không có nhà à?

- Tôi thấy hình như, cô ấy đang ở nhà...

- Anh hãy nhìn cái bàn con kia, anh Bát ạ! Nó bị phủ đầy bụi.

- Nhìn kìa!

Có ai trong hai người đã nhận thấy là cửa xuống hầm đang mở hé và ở đó có ánh sáng. Hai người khách cùng nhìn xuống phía dưới.

- Bác sĩ, anh đang ở đâu?

- Chẳng lẽ, anh không nghe tiếng chúng tôi gọi?

Bác sĩ Rankin cố giấu sự bực tức và gượng cười, đáp:

- Tôi thấy như có người đến, nhưng ở đây khó nghe rõ.

- Chúng tôi gào rất to. - Bát vừa xuống hầm vừa nói. - Chúng tôi nghĩ là có người ở nhà. Thế, Iren đâu?

- Cô ấy đi làm khách. - Rankin làu bàu.

- Anh đang làm gì thế? - Bát nhìn quanh hỏi. Chôn bệnh nhân à?

- Tôi láng xi măng sàn. - Rankin đáp. - Ở bên dưới, luôn luôn có nước chảy. Có thể, có con suối nhỏ ở bên dưới nhà tôi?

- Làm gì có suối, hả bác sỹ? - Bát, người buôn bất động sản, đã bán nhà cho Rankin, ngắt lời.

- Đúng như vậy. Trong hầm, luôn luôn có các vũng nước.

- Nhà anh là chỗ tốt nhất trong thành phố. Không tin, anh cứ nhìn bản đồ địa lý mà xem.

- Bát đã bán cho anh cái nhà ở trên con suối. Bak mỉm cười, nói.

- Không phải đâu! - Bát cãi. - Lúc bác sỹ đến thành phố của chúng ta, anh ấy có biết gì đâu.

- Đúng thế, - Bak đồng ý. - Thậm chí, anh ấy đã mua cái xe nát của Tét Ubera.

- Nếu không có tôi, thì anh ấy đã mua cái nhà nát của Giéc xơn. - Bát tiếp tục thanh minh. - Tôi đã khuyên anh ấy mua cái nhà này. Anh ấy và Iren dọn đến đây ngay sau lúc cưới. Chẳng bao giờ, tôi lại bán cho anh ấy cái hầm nhà ẩm.

- Không có gì. - Rankin lắp bắp - Lỗi tất cả là ở các trận mưa lớn gần đây.

- Tôi thấy anh đổ mồ hôi. - Bak nhìn lưỡi cuốc chim có dính đất nâu, nói. - Đào đến lớp đất sét à?

- Đúng - Bát gật đầu - Đất sét ở đây sâu tới hơn một mét.

- Không, chỉ 18 tấc Anh thôi, Bác sỹ cải chính.

- Không, đúng là hơn một mét. - Bát khẳng định. - Nếu anh muốn, tôi sẽ đưa bản đồ cho anh.

- Thôi, khỏi phải tranh cãi. - Bak nói. Thế, đi câu thì sao, bác sỹ? Chúng tôi mời anh. Có thể ngồi một lúc ở bên sông? Hôm nay, câu tốt lắm.

- Tôi không thể, các bạn ạ! - Rankin thở dài, nói. Tôi còn phải khám cho mấy bệnh nhân.

- Này bác sĩ, hãy sống cho mình nữa. - Bak nói đùa. - Tôi có thể hy vọng là anh không làm giảm dân số của thành phố?

Rankin vẫn cười, nhắc lại:

- Xin lỗi, tôi không thể.

- Thôi được! - Bát dài giọng, vẻ thất vọng. - Chúng tôi đi vậy. Iren thế nào?

- Iren? - Bác Sĩ ngơ ngác, hỏi lại. - Tốt! Cô ấy đi thăm bạn ở Olbani, trên chuyến tàu hỏa số 11.

- Trên chuyến tàu hỏa số 11? - Bak ngạc nhiên - ở Olbani?

- Chẳng lẽ tôi đã nói thế? - Chủ nhà nói - Cô ấy đi Uotertaun.

- Để làm gì? - Bak hỏi. - Cô ấy có bạn ở đó?

- Có, bạn gái là Xleiter. - Rankin gật đầu. Hai người là hàng xóm trong nhiều năm trước đây. Cho đến nay, Xleiter sống ở phố Xikamor.

- Anh nói là phố Xikamor? - Bát nhún vai, hỏi. - Là hàng xóm của Iren? Có lẽ anh đã nói về nơi nào khác?

- Hôm qua, Iren nhận được thư của Xleiter. - Bác sĩ kiên trì giải thích. - Nếu tôi không lầm, thì trước kia Xleiter đã chăm sóc mẹ của Iren ở bệnh viện giúp cô ấy.

- Chẳng có lẽ. - Bát lắc đầu, nói.

- Tối hôm qua, chính Iren đã nói với tôi như vậy. - Bác sĩ khẳng định. - Tất nhiên là, cách đây đã nhiều năm...

- Bác sĩ, anh nghe đây. - Bak ngắt lời - Vấn đề là ở chỗ tôi với Bát đã lớn lên lên ở Uotetaun và suốt cuộc đời, chúng tôi biết rõ về bố mẹ của Iren. Họ chẳng có ai là hàng xóm là Xleiter.

- Có thể, Iren đã lấy chồng lần thứ hai. - Raunkin nói - Có thể, trước kia, cô ấy mang họ khác.

Bát lắc đầu, vẻ tin tưởng.

- Iren ra ga vào lúc nào? - Bak hỏi.

- Cách đây khoảng 15 phút.

- Anh không chở cô ấy?

- Không. Cô ấy đi bộ.

- Chúng tôi đi trên phố Mein, nhưng không trông thấy cô ấy.

- Có nghĩa là, cô ấy đi qua cánh đồng.

- Ai lại xách va li đi trên con đường nhỏ, gồ ghề?

- Cô ấy chỉ mang cái túi nhỏ.

Nhưng Bak vẫn lắc đầu. Hai vị khách trao đổi với nhau bằng mắt rồi nhìn cái cuốc chim và cái sàn vữa láng xi măng.

- Ôi lạy chúa! - Bak kêu to như vừa nhìn thấy cái gì đó quan trọng.

- Ôi lạy chúa! - Bát họa theo. - Chúng tôi thấy lạ!

- Các anh định nói gì?

- Cái suối nhỏ. - Bak nói. - Tất cả chỉ là cái cớ.

Rankin thẫn thờ nhìn sàn nhà, cái cuốc chim, hai người bạn đang lo lắng. Mặt ông tái đi.

- Hoặc tôi, hoặc các anh điên. - Rankin nói quả quyết. - Các anh muốn nói là tôi..., Iren, vợ tôi... Các anh cút đi! Cút ngay đi!

Hai vị khách đổi chân trên sàn nhà rồi lại nhìn nhau.

- Thực ra, anh ấy có lý do... - Bak nói, vẻ mơ màng.

- Chúa sẽ biết hết! - Bát họa theo.

- Đúng vậy. - Bak gật đầu. - Để rồi xem.

- Các anh nói nhảm gì thế? - Rankin hai tay ôm đầu, hỏi. - Lý do nào? Để rồi xem cái gì?

- Bác sĩ, tự anh biết rõ hết. - Bak nhún vai, nói. - Chúng tôi phải suy nghĩ. Anh có nhớ, từ lúc đầu, chúng ta đã là bạn.

- Nhưng, chúng tôi phải suy nghĩ. - Bak gật đầu, nói. - Có thể, anh có lý do, nhưng luật pháp là luật pháp. Chúng tôi có thể bị khép tội tòng phạm và bị tù.

- Các anh nói gì về lý do? - Rankin lắp bắp.

- Chúng tôi đã nói. - Bak gật đầu. - Anh là bạn của chúng tôi. - Nếu anh có thể thanh minh cho các hành động của mình...

- Phải nghĩ ra cái gì đó. - Bát ngắt lời Bak.

- Thanh minh? - Rankin nhắc lại.

- Sớm muộn rồi anh sẽ nhận ra. - Bak giải thích.

- Tất nhiên. - Bát nói.

- Có thể. - Bak đồng ý. - Năm năm trước, lúc anh chưa cưới. Anh có nhớ, lúc đó, anh đã bỏ đi trong thời gian nửa năm? Bát, anh nhớ không?

- Tôi nhớ. - Bát thở dài, nói. - Tôi đã lưu ý anh là đừng mua nhà của Giécxơn, nhưng anh lấy vợ, thì đó là chuyện khác. Dù rằng, cũng có thể lưu ý anh...

- Có lẽ, chúng ta có lỗi. Bak đồng ý.

- Tôi 50 rồi, bác sĩ thở dài. - Tôi đã quá già so với Iren.

- Dù anh mới 21 tuổi, thì cũng thế. - Bak nhún vai, nói.

- Nhiều người bảo rằng Iren không thể là người vợ tốt. - Rankin lại thở dài, nói. - Có thể như vậy, Iren trẻ và tràn trề sức sống...

- Thôi, bác sĩ ạ! - Bak ngắt lời xẵng, không rời mắt khỏi sàn nhà.

- Mọi người đều khác nhau. - Bác sĩ nói. - Có lẽ, tôi già và khô khan, còn Iren là cô gái vui vẻ, yêu đời.

- Điều đó anh biết rõ hơn. - Bak nói.

- Iren là bà chủ vụng. - Rankin nói tiếp. - Nhưng, thì đã sao? Làm việc nhà, đó không phải yêu cầu duy nhất của chồng đối với vợ. Iren vui sống.

- Điều đó đúng. - Bak cười mỉm, nói.

- Tôi thích Iren ở điểm đó. - Rankin thú nhận. - về tôi thì hoàn toàn trái ngược. Cô ấy không thông minh, đúng ra là hơi đần. Nhưng thế thì, đã sao? Cô ấy lười, không có óc tổ chức. Thì đã có tôi. Iren hài lòng. Đó là điều tốt. Cô ấy giống như em bé...

- Tất cả đều đúng. - Bak đồng ý. - Chỉ có thế.

- Anh muốn nói còn cái gì nữa. - Rankin hỏi chậm rãi, quay mặt về phía Bak.

- Cả thành phố biết điều đó. - Bak xác nhận.

- Người đàn ông lịch sự đến thành phố nhỏ, cưới vợ. Bak nói, vẻ chua chát. - Chẳng ai ngăn anh ta, mọi người chỉ lặng nhìn và mỉm cười.

- Bát, tôi với anh cũng như vậy. - Bak thở dài, buồn rầu, nói.

Bát phản đối:

- Chúng ta đã bảo cô ấy nên nghĩ lại...

- Chúng ta đã hết kiên nhẫn. Lúc chỉ nói về những người lái xe tải...

- Chưa bao giờ chúng ta cùng với cô ấy. - Bác sĩ ngắt lời bạn của Bát. - Từ sau lúc anh đến thành phố, chưa lần nào.

- Cả thành phố sẽ ủng hộ anh. - Bak trịnh trọng tuyên bố.

- Nhưng sự ủng hộ của chúng ta sẽ có ý nghĩa lúc tòa án quận bắt đầu xử. - Bát nói, vẻ nghi ngờ.

- Thế tôi phải làm gì? - Rankin đột ngột nói. Lúc này, tôi phải làm gì?

Bát quay về phía Bak, nói:

- Lúc đến đây, chúng ta đã không nhìn thấy ai trên đưòng phố, phải thế không? Anh Bat?

- Phải. Chẳng ai nhìn thấy lúc chúng ta xuống hầm nhà.

- Có nghĩa, chúng ta không ở đây. - Bak nói. - Bác sĩ, anh hiểu không? Chúng tôi gọi anh rồi bỏ đi và không xuống hầm nhà.

- Tốt nhất, sự thực là, các anh không xuống đây. - Rankin thở dài, nói.

- Anh hãy nói Iren đi dạo rồi không trở về. - Bát khuyên. - Tôi và anh Bak sẽ thề là hình như, đã nhìn thấy Iren từ phố đi ra với chàng trai nào đó... Mọi người sẽ tin... Còn bây giờ, tốt nhất là chúng tôi đi.

Bak nói:

- Chúng tôi không xuống hầm nhà và không nhìn thấy anh ngày hôm nay... Thôi, chúng tôi đi! Tạm biệt!

Hai vị khách vội vã lên thang. Cuối cùng, Bak nói:

- Tốt nhất là anh nên lấp tất cả ở đây.

Lúc còn lại một mình, Rankin ngồi xuống cái hòm rỗng, hai bàn tay ôm đầu. Ông buồn bã nhìn xuống chân mình lúc có tiếng sập cửa trên thềm nhà. Lần này, ông không run vì sợ, mà chỉ lắng nghe. Có ai đó bước vào nhà rồi khép cửa.

- Này, em đã về! - Tiếng phụ nữ the thé vang đến tai Rankin.

- Anh ở đây, Iren! - Rankin đáp lại rồi nặng nề đứng dậy. Cửa xuống hầm nhà mở ra, người phụ nữ trẻ đẹp đứng ở cầu thang. Iren mỉm cười, nói:

- Anh không tin, nhưng em bị lỡ tàu.

- Ồ... - Bác sĩ dài giọng. - Em quay về qua cánh đồng?

- Đúng, em đi như con ngốc. - Iren nói dài giọng, vẻ bực bội. - Tất nhiên, có thể kịp, nhưng em đã không đoán ra. Nếu anh chở em ra ga, thì em không bị lỡ.

- Có thể như vậy. - Rankin đồng ý, vẻ mơ màng. Trên đường về, em không gặp ai chứ?

- Em không gặp ai... Anh xong chưa?

- Xong rồi, nhưng anh sợ phải làm lại tất cả. - Bác sĩ thở dài, nói. - Em xuống đây, anh sẽ chỉ cho xem...